hay thiệt ... câu "Dĩ bất biến ứng vạn biến" làm em nhớ tới 1 đại cao thủ trong giới cờ ... Hứa Ngân Xuyên, với lối đánh "kim cương bất hoại", công thủ chính thường, và cũng có 1 đặc trưng là "dĩ bất biến ứng vạn biến" :)
Printable View
hay thiệt ... câu "Dĩ bất biến ứng vạn biến" làm em nhớ tới 1 đại cao thủ trong giới cờ ... Hứa Ngân Xuyên, với lối đánh "kim cương bất hoại", công thủ chính thường, và cũng có 1 đặc trưng là "dĩ bất biến ứng vạn biến" :)
Nguyên nhân của sự tự ti
Một võ sĩ vô cùng kiêu ngạo đến chào đại sư Thiền Tôn. Anh ta vốn là một võ sĩ xuất sắc và nổi tiếng, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ trang nghiêm và cử chỉ nhã nhặn của thiền sư, tự nhiên anh ta cảm thấy tự ti.
Võ sĩ cất tiếng hỏi:" Thưa thiền sư, vì sao con cảm thấy tự ti? Chỉ một phút trước đây con vẫn bình thường, thế nhưng vừa bước vào chùa đã đột nhiên cảm thấy tự ti. Trước đây con chưa bao giờ có cảm giác đó. Con đã từng đối mặt với rất nhiều lần chết chóc, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, vì sao bây giờ lại cảm thấy run sợ như thế này?".
Đại sư liền bảo:" Con hãy kiên nhẫn chờ đợi một chút. Đợi đến khi sau khi mọi người đã ra về hết, ta sẽ nói cho con câu trả lời".
Suốt ngày hôm đó người ta lũ lượt tới chào, thăm thiền sư, võ sĩ chờ đợi rất suốt ruột. Mãi tới gần nửa đêm, sân chùa mới không còn người qua lại. Võ sĩ nôn nóng thưa với thiền sư:" Bây giờ xin thầy trả lời con".
Đó là một đêm trăng tròn vành vạnh, ánh trăng hiền từ chiếu sáng khắp lá cây ngọn cỏ. Thiền sư nói:" Hãy nhìn các cây trong vườn. Cây cổ thụ kia như vươn tới trời cao, nhưng ngay sát nó có một cây nhỏ bé, cao chưa bằng một phần ba thân nó, cả hai cây tồn tại trong vườn ta rất nhiều năm rồi. Cái cây nhỏ kia cũng chưa bao giờ nói với cây cổ thụ, vì sao trước mặt anh tôi cảm thấy tự ti? Một cây rất cao, một cây thật thấp vì sao ta chưa bao giờ nghe thấy lời kêu ca, oán thán của chúng?
Võ sĩ thưa:" Vì chúng không biết so sánh".
Thiền sư nói:" Thế thì con không cần phải hỏi ta nữa. Con đã biết câu trả lời rồi đấy".
Hàm nghĩa của sự im lặng
“Im lặng nghĩa là gì?”. Trong phiên thẩm vấn cuối cùng, một số người bị thượng đế hỏi câu hỏi buộc phải trả lời đó.
Đó là sự “Nghe theo” - Người nông dân trả lời.
Đó là sự “Thương hại” - Một cụ già nói.
Đó là sự “Đồng ý” - Một cấp dưới trả lời.
Đó là sự”Bàng quan” - Một người đàn ông nói.
Đó là sự “Xem thường” - Một học giả nói.
Đó là sự “Che giấu” - Một nhà thơ nói.
Đó là sự “Đại trí” - Một nhà triết học trả lời.
Đó là sự”Gánh vác” - Một người phụ nữ nói.
Vì sao nhà ngươi không trả lời? - Thượng đế hỏi người cuối cùng chưa nói gì – Xem ra chỉ có sự im lặng của ngươi mới là sự im lặng thực sự. Mà chỉ có những người thực sự im lặng mới có thể tiếp cận ta!
Những người trả lời trước đó bắt đầu im lặng trở lại. Bọn họ đều biết, người không hề mở miệng đó là một người câm. Thượng đế không hiểu được rằng lần này họ đã dùng sự im lặng để đánh giá lại ngài.
Nga hoàng và chiếc áo
Một hôm, Nga hoàng bị ốm nặng, ông truyền lệnh “Ai chữa khỏi bệnh cho ta, sẽ được trọng thưởng”. Một thày thuốc giỏi trong nước lũ lượt kéo đến. Nhưng chẳng ai chữa khỏi được cho ông ta. Cuối cùng, một bậc hiền triết nói, chỉ có thể chữa khỏi bệnh, một khi tìm được cái áo của một người hạnh phúc mang về cho Nga hoàng mặc.
Nga hoàng sai người đi tìm hạnh phúc, nhưng những sứ giả mà Nga hoàng cử đi đều không tìm được người nào, bởi vì không ai vừa ý với yêu cầu đặt ra: có người rất giầu nhưng bệnh tật triền miên; có người khoẻ mạnh nhưng không một xu dính túi; có người vừa giầu vừa có sức khoẻ nhưng vợ hỏng, con hư… Tóm lại, mọi người đều đang phải khổ sở vì một điều gì đó.
Một hôm, đêm đã khuya, thái tử đi qua một túp lều nhỏ, chợt nghe thấy trong lều có tiếng người nói:”Cám ơn trời đất, làm việc cũng đủ rồi, ăn cũng no rồi, bây giờ lên giường ngủ một giấc cho say. Ta có cần gì nữa đâu!”.
Thái tử mừng quá, ra lệnh cho người hầu vào bảo người đó cởi chiếc áo đang mặc trên người ra, đòi bao nhiêu tiền cũng trả để mang về cho Nga hoàng.
Người hầu vào trong lều định cởi chiếc áo của con người hạnh phúc đó, nhưng ông ta nghèo đến mức không có áo mặc trên người.
Nghệ thuật cho mượn tiền
Mua ô tô còn thiếu 50 triệu, bà vợ bảo tôi:” Sao ông không sang hỏi nhà ông Vương đối diện? Là người buôn bán lớn, vay 50 triệu khó gì?”.
Tôi đành lấy hết nghị lực sang nhà ông Vương, ấp a ấp úng nói ra lý do. Ông ta lật đi lật lại tờ báo, chẳng thèm ngẩng đầu lên, trả lời rành mạch :” Tiếc quá, tôi vừa mua vào một số lớn hàng, trong tay hiện nay chẳng còn đồng nào, sợ rằng trong một thời gian nữa vẫn chưa thu hồi được”. Tôi đành ủ rũ ra về.
Sáng sớm hôm sau, khi hai vợ chồng tôi còn đang ngon giấc đã thấy ông Vương ngõ cửa. Ông ta nhét một đống tiền vào tay tôi, thành khẩn nói:”Bạn bè, hàng xóm có khó khăn, tôi không thể ngồi nhìn. Đây là 50 triệu đồng tôi tìm cách lấy về từ chỗ khác, bác cầm lấy mà dùng”. Tôi và bà vợ cảm động đến mức chẳng nói lên lời.
Hôm sau tôi lấy ô tô về. Buổi tối, sang nhà ông Vương cảm ơn. Ông ta đang nói chuyện trên điện thoại. Ngồi đợi trên ghế, tôi tiện tay cầm lấy tờ báo đang để trên bàn. Chỉ thấy trên một trang đang mở có một cột có mấy dòng bị gạch bằng bút chì đỏ:” Cho người khác vay tiền phải có kỹ xảo, có thể từ chối trước để người vay vào thế tuyệt vọng, dằn vặt, sau đó bất ngờ xuất hiện thoả mãn yêu cầu của người vay sẽ thu được hiệu quả không ngờ, người vay chỉ còn nước rơi nước mắt mà cám ơn mình…”.
Giống
Ở một đất nước xa xôi có hai bác thợ mộc vô cùng kiệt xuất, tài nghệ của họ rất cao siêu, không ai hơn ai.
Một hôm, trong lúc vui vẻ, nhà Vua chợt nghĩ:”Không biết ai trong số hai người này là tài giỏi nhất? Chẳng bằng ta tổ chức một cuộc thi, sau đó sẽ phong cho người thắng cuộc là “Người thợ mộc giỏi nhất nước”.
Thế là nhà vua cho gọi hai người thợ mộc tới, ra lệnh cho họ trong ba ngày chạm trổ được một con chuột càng giống thật càng tốt. Ai thắng sẽ được thưởng và phong tước.
Trong ba ngày hẹn ấy, hai người thợ mộc hầu như quên ăn, quên ngủ mải miệt cưa, đục, chạm trổ và họ đã đúng hẹn dâng lên nhà vua sản phẩm của mình. Nhà vua chọn một số đại thần, thành lập hội động xét duyệt. Người thợ mộc thứ nhất làm một con chuột rất sinh động, có mắt, có mũi, có lông, thậm chí mấy cái râu chuột còn có thể cử động được. Con chuột của người thợ mộc thứ hai thì chẳng giống chút nào, nhìn từ xa mới thấy có vẻ như một con chuột. Thế là thắng bại đã rõ ngay. Nhà vua và hội đồng xét duyệt nhất trí cho người thợ mộc thứ nhất là người giỏi hơn.
Nhưng người thợ mộc thứ hai không phục, ông nói:”Sự phán xét của nhà vua không công bằng”.
- Tại sao? – nhà vua hỏi.
Người này thưa:” Để quyết định xem con chuột này có giống chuột thật không nên để cho mèo quyết định. Mắt mèo nhìn chuột chắc chắn tinh hơn người”. Quốc vương nghe vậy thấy cũng có lý, liền sai người vào hậu cung mang ra mấy con mèo, để qua mèo biết con nào giống thật hơn.
Ai ngờ, vừa thả mèo ra, mấy con đều không hẹn mà cùng nhẩy tới vồ vào “con chuột” không giống chuột lắm rồi gằm ghè, tranh cướp mồi. Còn “con chuột” giống như thật, chúng không thèm để ý. Trước sự thật đó, nàh vua phải phong cho người thợ mộc thứ hai danh hiệu “Người thợ mộc giỏi nhất nước”.
Sau việc này, nhà vua hỏi người thợ mộc thứ hai:” Nhà ngươi dùng phương pháp gì khiến mấy con mèo tưởng con chuột nhà ngươi chạm trổ là chuột thật?”. Người này thưa:” Sự thật rất đơn giản, chẳng qua là thần dùng xương cá để chạm trổ chuột thôi! Về căn bản, mèo không để ý đến việc có giống thật hay không, mà quan trọng là chúng chỉ thích mùi tanh thôi!”.
Kẻ thù và bạn bè
Thái độ đối xử với một số kẻ thù chính trị của Tổng thống Mỹ Lincoln khiến cho một số nhân viên dười quyền ông bất bình. Những người này khuyên Lincoln không nên kết giao bạn bè với những kẻ đó mà phải tiêu diệt họ.
Khi họ biến thành bạn của tôi – Lincoln từ tốn nói- Chẳng phải là tôi đã tiêu diệt kẻ thù của mình rồi à!”.
Cái mà người đàn bà muốn nhất là gì?
Vua Iase trẻ tuổi, trong một cuộc chiến tranh với nước láng giềng, thua trận bị bắt làm tù binh. Vương phi nước láng giềng thấy nhà vua đẹp trai, phóng khoáng, không nỡ giết, vì vậy đã đưa ra một điều kiện, yêu cầu trong một năm nhà vua phải tìm được một câu trả lời khiến bà ta vừa lòng, và tạm thời thả nhà vua. Còn nếu sau một năm Iase vẫn không có được câu trả lời khiến bà ta vừa lòng, nhà vua phải tự nguyện quay lại nhận cái chết. Còn nếu không đáp ứng được điều kiện này, sẽ bị giam suốt đời trong nhà tù.
Câu hỏi của bà ta là:” Cái mà đàn bà muốn nhất là gì?”.
Ngay cả những người có học thức cao cũng khó trả lời được câu hỏi này, huống chi nhà vua Iase vừa trẻ , vừa hiểu đời chưa sâu. Lòng tín nghĩa và danh dự là cuộc sống thứ hai của người đàn ông, cho nên khi đã đáp ứng yêu cầu của người ta rồi cũng phải đưa ra câu trả lời.
Nhà vua trở về nước tiến hành mấy cuộc điều tra, nhiều lần thỉnh giáo các bậc trí giả, hỏi mẹ và chị em gái...nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời vừa ý. Một mưu sĩ thưa với nhà vua, có thể đến thỉnh giáo một người đàn bà thần bí, bà ta nhất định sẽ có câu trả lời nhưng tính tình bà ta vui buồn thất thường lắm.
Mãi đến ngày cuối cùng của thời hạn, không còn cách gì nữa, vua Iase đành phải cùng các tuỳ tùng đến tìm người đàn bà thần bí đó. Người đàn bà này dường như đã biết yêu cầu của nhà vua nên đã nhanh chóng đưa ra cái giá phải trả:” Ta bảo đảm đưa cho nhà vua một câu trả lời đạt yêu cầu nhưng điều kiện là Gewen phải lấy ta làm vợ”. Gewen là một kỵ sĩ đẹp trai phóng khoáng nhất trong các vũ sĩ và cũng là người bạn tốt nhất của nhà vua.
Vua Iase quan sát người đàn bà thần bí xấu xí trước mặt mình và nghĩ là mình quyết không thể bán bạn bè để cầu sống nên đã từ chối ngay, chuẩn bị ngày mai sẽ lên đường đi nhận cái chết. Thế nhưng các tuỳ tùng đã đem tình hình này báo cho Gewen biết. Cảm động trước nghĩa khí của nhà vua đối với bạn bè, Gewen quyết định hi sinh bản thân, bí mật đến gặp người đàn bà thần bí và đồng ý lấy bà ta.
Người đàn bà thần bí cũng là người nói lời giữ lời, đã nói câu trả lời cho vua Iase:” Cái mà người đàn bà muốn nhất là có thể tự làm chủ cuộc sống của mình”.
Nhà vua mang câu trả lời đó đến gặp Vương phi nước láng giềng. Bà đã vui vẻ tiếp nhận và trả Iase về nước. Lúc đó, Gewen và người đàn bà thần bí đang cử hành hôn lễ chính thức rất linh đình. Nhìn thấy bạn, vì mình mà phải hi sinh lớn đến vậy, nhà vua đau khổ như không muốn sống nữa.
Gewen vẫn giữ được phong độ của một kỵ sĩ, vui vẻ giới thiệu vợ mình với bạn bè. Vào đêm động phòng, theo tập quán, Gewen vẫn bế cô dâu vào phòng mới. Người đàn bà thần bí xấu hổ quay mặt đi, đợi đến lúc Gewen đặt bà ta xuống giường, anh ta mới chợt phát hiện ra bà ta đột nhiên trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, tươi vui, dịu dàng. Gewen vội hỏi chuyện gì đã xảy ra thế? Người đàn bà thần bí trả lời:
- Để đền đáp tấm lòng lương thiện và thái độ quân tử của chàng, thiếp đã vui lòng khôi phục lại bộ mặt vốn có của mình. Thế nhưng thiếp chỉ có thể xuất hiện với tư thế một mĩ nữ trong một nửa ngày, còn nửa ngày kia vẫn phải trở về với bộ mặt xấu xí mà người ta chán ghét. Tuy vậy, thưa phu nhân thân mến, chàng có thể lựa chọn bộ mặt của thiếp xuất hiện như thế nào vào ban ngày hay ban đêm. Thiếp sẽ làm theo chỉ thị đó.
Gewen suy nghĩ rồi trả lời bằng giọng nói kiên định:” Phu nhân thân mến, ta cảm thấy kết quả của sự lựa chọn có ảnh hưởng lớn với nàng lớn hơn nhiều so với ảnh hưởng đối với ta, vì vậy chỉ nàng mới có tư cách quyết định việc này”.
“ Phu quân thân mến, trên thế giới này, chỉ có chàng là người hiểu nhất cái mà người đàn bà muốn nhất là có thể làm chủ cuộc sống của mình, vì vậy thiếp phải 24 giờ trong một ngày khôi phục lại bộ mặt vốn có của mình để đền đáp chàng”.
Thật ra, điều mà người đàn bà muốn nhất là:” Tìm được người đàn ông lúc nào cũng tôn trọng họ”.
Nói dối và nói thật.
Trong một vũ hội lớn, ngài Nói thật gặp một bà cụ tuy đã già nhưng còn rất phong độ, ông ta chào bà cụ và nói:” Cụ làm tôi nghĩ đến thời con gái của cụ”.
Bà cụ mỉm cười hỏi:” Như thế nào?”.
“ Rất đẹp”.
“ Thế chẳng lẽ bây giờ tôi không đẹp à?”. – Bà cụ hỏi với cách nói đùa dí dỏm.
Ngài Nói thật vô cùng nghiêm túc trả lời:” Vâng, so với khi cụ còn trẻ thì da đã nhẽo, không còn mịn màng và đã có nếp nhăn”.
Mặt bà cụ lúc đỏ, lúc tím rồi gượng gạo mở to đôi mắt giận dữ. Lòng tự tin đắc ý lúc đầu không còn nữa.
Lúc đó Ngài Nói dối đi tới trước mặt bà cụ, lịch sự mời bà cụ ra nhảy và nói:’ Bà là người đàn bà xinh đẹp nhất trong vũ hội này, nếu lời mời của tôi được tiếp nhận, tôi sẽ là người hạnh phúc nhất”.
Trong giây lát, mắt bà cụ ánh lên thần sắc mê người rồi chìa bàn tay đồng ý ra. Ngài nói thật ngồi bên chăm chú nhìn đôi bạn nhảy tuổi tác chênh lệch nhau. Ông nói dối mỉm cười nói với bà cụ mấy câu gì đó sức sống thanh xuân của bà cụ như đột ngột sống lại bước nhảy như là của một cô gái – một cô gái trẻ, xuất sắc xinh đẹp.
Vũ hội kết thúc. Ngài Nói thật, bảo ngài Nói dối vừa tiễn bà cụ, đứng lại và bảo:” Lúc nhảy ông nói những gì với bà cụ?”.
Tôi nói với bà ta:” Anh yêu em, em có đồng ý lấy anh không?”.
Ngài Nói thật ngạc nhiên mở to mắt, giận dữ nói:” Ông lại nói dối rồi, sự thực là ông sẽ không lấy bà ta”.
“ Đúng thế. Thế nhưng bà cụ rất cao hứng, chẳng lẽ ông không nhìn thấy à?”.
Hai người tranh cãi nhau một hồi rồi mỗi người đi một hướng. Hôm sau, mỗi người đều nhận được một bản thông báo tin buồn từ bưu điện gửi tới:” Ngày x, ở địa điểm x.x, tham gia tang lễ x.x.x”. Sau khi hai người không hẹn gặp nhau, ánh mắt họ nhìn vào quan tài, người nằm trong đó chính là bà cụ.
Khi kết thúc tang lễ, một người hầu đi tới, lần lượt đưa cho ngài Nói thật và ngài Nói dối mỗi người một bức thư. Sau khi mở ra, ngài nói thật thấy mấy dòng chữ:” Ông nói thật, ông đã đúng. Già yếu, chết chóc là không thể tránh khỏi, nhưng nói ra lại càng thêm đau khổ. Tôi gửi tặng ông cuốn nhật ký đời tôi, đó mới là sự chân thực của tôi”.
Ngài nói dối mở xem di chúc của bà cụ:” Ông nói dối, tôi vô cùng cảm ơn những lời nói dối của ông. Chúng làm cho cái cây khô sinh mệnh của tôi như có lại ngọn lửa thanh xuân, chúng làm tan những băng tuyết dày nặng trong lòng tôi. Tôi tặng ông mọi di sản của tôi, ông hãy dùng nó để tạo ra những lời nói dối đẹp đẽ nhé!”.