Hi hi, cám ơn bác Tôn. Vậy là tôi cứ tà tà mỗi ngày chừng 50 gram gừng tươi với 2 lít nước, mong ...thoát bệnh .
Printable View
Dạ bác, trăm lỗi là em. Bác Tôn 1 thời gian không ghé quán là tại em. Híc, bác và bác Tôn thông cảm cho em. Sẽ không có lần sau bác nhé.
Là tại tôi hết thảy. Cám ơn ông Wind đã thất xót cho tôi, nhưng phải như ông D mới đúng. Tôi biết ông D đang nghĩ: cho ông Tý chừa cái tội dối trá, hi hi.
He he, nhìn cây Quỳnh ông Wind thấy cây rất mập. Cây Quỳnh của tôi không biết diet hay sao mà mỏng mảnh như tờ giấy. Chắc là phải cho thêm chút chất dinh dưỡng ông Wind nhỉ.
He he anh Tý về đây. Em sẽ dắt anh đi ăn dế chiên giòn ở vỉa hè, uống những ngụm bia mát lạnh khi bụi đường phả vào mặt. Để anh nhớ lại một thời bụi bặm tuổi trẻ khá dữ dội của mình.
Nghe lại Beatles bao giờ cũng thấy hay nhất là hát theo lối Jazz,tiếng Saxo lững thững lan toả hết ý .Ông tab bị cấm rồi thấy quán sạch sẽ và nhẹ người .Chúc ông tìm vui chốn khác và hạnh phúc hơn .Vì đời sống có chỗ này chỗ nọ mà Here there everywhere
Ông D ráng sau này tập bài này
Coi nó đánh nhẹ nhàng vậy chứ mà rất phê ,nốt chằng chịt ,bấm dạng ngón chết luôn
https://html2-f.scribdassets.com/66c...5d96177864.jpg
https://html1-f.scribdassets.com/66c...ac55cdff80.jpg
https://html1-f.scribdassets.com/66c...873c444012.jpg
Chơi không được cũng phải ráng chơi ,chứ chơi bài sang rồi chịu sao nổi bài hèn như thằng này
Anh có về chơi, em đưa anh đi thăm nơi này , thoáng mát và tĩnh lặng giữa lòng tp
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...81_574_574.jpg
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...86_574_574.jpg
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/ori...13_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...19_574_574.jpg
Uống cà phê, ngắm cá, mệt quá thì có chỗ ngả lưng
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...13_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...74_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...22_574_574.jpg
Anh Ty, Anh Lâm hay ai về cứ đt cho em, bề bộn với cuộc sống thường nhật chút thôi , chứ rảnh rang ra , em cũng hay đi tìm hiểu, thăm thú nhiều nơi.
Đã quá. Rõ là duyên phận người ta đi tìm đỏ mắt không ra nào ngờ trong quán cafe nhỏ bé này chứa biết bao cầm phổ quý. Nhưng mà đánh được đàng hoàng đâu phải dễ. Phải chơi thì mới cảm nhận được cái sướng khi tự tay mình tập luyện gian khổ. Như xem bóng đá thấy đội mình ghi bàn đã sướng nhưng tự mình sút vô lại có cái sướng khác.
Ông Kiếm: Tui chỉ biết test phần mềm thôi chứ cờ thì chẳng biết gì đâu ông à.
Trước đây khi còn trẻ ,tôi quen một thiếu nữ con nhà quan ,guơng mặt khá cân đối và đẹp .Mỗi khi đến Hè lòng man mác buồn .Hè đến chúng tôi tập luyện văn nghệ để hát chia tay nhau ,nhờ có tí tài vặt nên tôi được các em cưng chiều ,chẳng phải quí báu gì mình nhưng muốn mình đệm nhạc cho hát để khoe giọng
Em nói ở trên bình thường chẳng quan tâm gì tôi nhưng cuối năm cũng tỏ ra có tí tình cảm với mình .Đêm hôm ấy ngồi trong lớp về trễ để tập nhạc .Em cất cao tiếng hát lanh lảnh .Chúa ơi ! Hát dở kinh khủng giọng như đấm vào tai ,sai nốt lại còn luyến láy thật không biết ngượng .Sau hôm đó tôi chạy luôn .Hôm nay tặng anh Tý một bài về hát hay
“Hát hay không bằng hay hát!” Chúng ta vẫn thường nói như thế, nhưng người nào hát thì cũng muốn mình hát hay, và người nào nghe hát thì cũng muốn nghe những tiếng hát hay. Nhưng hát như thế nào là “hát hay”?
Trước hết, tôi muốn mời các bạn cùng thưởng thức tiếng hát thuần khiết không nhạc đệm (a cappella) của Tania Libertad (1952~), nữ danh ca nhạc pop ở Mexico (người gốc Peru), qua ca khúc Alfonsina y el Mar (“Alfonsina và Biển”), nhạc và lời của Ariel Ramírez và Félix Luna. Ca
khúc này diễn tả cái chết của Alfonsina Storni (1892-1938), nữ thi sĩ lừng danh trong văn chương Argentina và châu Mỹ-Latinh. Tương truyền rằng lúc 1 giờ sáng ngày 25 tháng 10 năm 1938, Alfonsina Storni đã đi ra khỏi nhà, đến bờ biển La Peria, rồi bước một cách chậm rãi vào nước biển cho đến khi chìm khuất vào đáy nước.
Tôi cho rằng Tania Libertad đã hát bài Alfonsina y el Mar (“Alfonsina và Biển”) một cách tuyệt vời, và hiếm có ca sĩ khác hát được như thế.
Sau khi nghe Tania Libertad hát bài “Se equivocó la paloma” (thơ của thi sĩ Tây-ban-nha Rafael Alberti do nhạc sĩ Á-căn-đình Carlos Guastavino soạn thành ca khúc), văn hào Bồ-đào-nha José Saramago (Nobel Văn Chương 1998) viết: “Lần đầu tiên tôi nghe Tania Libertad hát, đó là một sự mặc khải đến từ trên cao - từ một nơi mà chỉ có một tiếng hát thuần khiết mới vươn đến được, riêng một tiếng hát trên thế giới, không có một nhạc cụ nào đệm theo. Tania hát bài ‘Con bồ câu’ của Rafael Alberti không có nhạc đệm (a cappella), và mỗi nốt đã chạm vào một sợi dây trong tâm hồn tôi cho đến khi tôi hoàn toàn choáng váng trong ánh sáng chói ngời.”
Tania Libertad là một tiếng hát tuyệt vời trong lĩnh vực âm nhạc phổ thông, còn trong âm nhạc cổ điển thì nữ danh ca opera Montserrat Caballé nói về tiếng hát của nữ danh ca opera Maria Callas (1923-1977) như thế này: “Bà đã mở ra một cánh cửa mới cho chúng tôi, cho tất cả ca sĩ trên thế giới, một cánh cửa xưa nay vẫn khép kín. Sau cánh cửa đó, không chỉ những nhạc phẩm tuyệt vời mà cả sự diễn đạt tuyệt vời xưa nay đã ngủ say. Bà đã trao một cơ hội cho chúng tôi, những người hậu sinh, để chúng tôi có thể làm được những điều trước kia dường như bất khả.”
Đó là những lời ca ngợi dành cho những tiếng hát tuyệt vời nhất. Thế nhưng, những lời ca ngợi ấy vẫn không cho chúng ta thấy rõ thế nào là “hát hay”. Montserrat Caballé chỉ diễn tả sự phong phú ngoại hạng của tiếng hát Maria Callas, một tiếng hát đã khai mở những cách diễn đạt vô cùng mới mẻ và làm sống lại những nhạc phẩm tuyệt vời đã bị quên lãng trong quá khứ. José Saramago chỉ nói đến sự truyền cảm sâu sắc tột bậc trong tiếng hát a cappella của Tania Libertad. Đọc những lời này, chúng ta lại càng thắc mắc hơn nữa: thế thì họ đã diễn đạt như thế nào trong tiếng hát của họ khiến cho ai cũng phải công nhận rằng họ hát hay, và liệu những người khác có thể hát hay như họ nếu hiểu được những bí quyết của họ?
Nếu chúng ta đến hỏi những giáo sư thanh nhạc: “thế nào là hát hay?” thì có lẽ chúng ta sẽ nghe họ trình bày một số những điều kiện căn bản của một tiếng hát hay, đại loại như thế này: tiếng hát có khả năng thể hiện chính xác cao độ, cường độ, trường độ và tiết tấu của những nốt nhạc; tiếng hát có âm vực rộng hơn hai bát độ và có khả năng di chuyển dễ dàng, nhạy bén và chính xác giữa các quãng cao thấp khác nhau của giọng hát, từ giọng ngực đến giọng óc và ngược lại; tiếng hát đầy đặn và có độ vang tốt như một nhạc cụ tốt; tiếng hát có khả năng làm chủ và sử dụng hơi thở một cách thích nghi; tiếng hát có khả năng thay đổi âm sắc một cách tinh tế tuỳ theo nhu cầu diễn tả cảm xúc của lời ca; tiếng hát có khả năng sử dụng hơi rung (vibrato) một cách thích nghi; tiếng hát phát âm những lời ca một cách chính xác và rõ ràng; tiếng hát làm chủ những kỹ thuật tạo âm khác nhau và ứng dụng những kỹ thuật ấy một cách tự nhiên, dễ dàng; tiếng hát có độ bền (có thể hát liên tục nguyên một buổi độc diễn, và tiếp tục hát trong những ngày sau đó một cách hoàn hảo, mà phẩm chất âm thanh vẫn nguyên vẹn); tiếng hát có khả năng trình diễn trong nhiều loại âm nhạc khác nhau, nhiều phong cách khác nhau, với một nhận thức mỹ học vững vàng và tinh tế; ... vân vân và vân vân.
Nghe xong một số những điều kiện căn bản như thế, chúng ta vẫn có thể tiếp tục thắc mắc và nêu ra hàng loạt câu hỏi, chằng hạn: Vì sao có những ca sĩ chỉ hát trong một phong cách và một loại âm nhạc, nhưng vẫn được nhiều người khen là hát hay? Vì sao những ca sĩ lừng danh như Astrud Gilberto, Sade Adu,... hát không có hơi rung mà vẫn được hàng trăm triệu người say mê? Vì sao một tiếng hát khàn, rè và thô như tiếng hát của Louis Armstrong (1901-1971) mà vẫn được thế giới xem như một trong những tiếng hát bất hủ? Ngược lại, vì sao có nhiều người đã tốt nghiệp thanh nhạc từ các nhạc viện, nghĩa là đã trải qua ít nhiều những điều kiện căn bản của một tiếng hát hay, nhưng khi đi trình diễn trước công chúng thì vẫn không thể chinh phục được khán thính giả? Và vô số những câu hỏi khác... vân vân và vân vân.
Thật ra, để giải đáp những câu hỏi như thế thì không khó: Người ta vẫn có thể hát hay trong một phong cách và một loại nhạc; nếu người hát xác định được thế mạnh của mình trong một phong cách và một loại nhạc nào đó, và họ chú tâm rèn luyện tiếng hát của mình riêng trong giới hạn đó, thì họ vẫn có thể trở thành những ca sĩ tuyệt vời. Hát có hơi rung hay không (và rung nhanh hay chậm, nhiều hay ít) thì tuỳ thuộc vào nhu cầu diễn tả cảm xúc của mỗi bài hát. Những bài hát có phong cách nhẹ nhàng, thân mật, như những lời thầm thì tâm sự, mà đem hơi rung vào thì nhiều khi nghe như một thứ cảm xúc giả tạo; ngược lại, khi hát những bài chứa đựng cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, mà hát thiếu hơi rung thì có thể trở thành nhạt nhẽo. Ở một phương diện khác, tiếng hát của mỗi người thì cũng tương tự như một thứ nhạc cụ; có những nhạc cụ có tiếng rung (vibrato) và có những nhạc cụ không có tiếng rung; và nhạc cụ nào cũng có thể tạo ra âm nhạc tuyệt vời nếu nhạc sĩ biết khai thác tối đa những khả năng của nó. Một tiếng hát không có hơi rung, hay một tiếng hát khàn, rè và thô, vẫn có thể tạo ra âm nhạc tuyệt vời nếu người hát biết sử dụng nó một cách đúng mức trong những bài hát thích hợp với nó. Louis Armstrong đã chinh phục thế giới qua bài hát What A Wonderful World (nhạc và lời của Bob Thiele [George Douglas] và George David Weiss) vì ông đã sử dụng tiếng hát khàn, rè và thô của riêng ông để diễn tả những cảm xúc và ý tưởng của bài hát một cách vô cùng sâu sắc và chân thành.
Trong khi đó, rất nhiều ca sĩ tốt nghiệp thanh nhạc, với giọng hát rất mượt mà, trau chuốt, lại thất bại trước công chúng, vì họ chỉ trình bày những màn khoe giọng và khoe kỹ thuật, chứ tiếng hát của họ chưa chạm đến những chiều sâu và những góc cạnh vi tế của cảm xúc trong bài hát mà họ cần diễn đạt.
Nói tóm lại, những điều kiện căn bản mà các giáo sư thanh nhạc nêu ra như trên đây chỉ là những điều kiện mà chương trình giảng dạy thanh nhạc cần đem vào việc rèn luyện ca sinh. Những điều kiện ấy có thể chưa đủ để tạo nên những tiếng hát ngoại hạng, nhưng lại có thể quá thừa để tạo nên những tiếng “hát hay” (riêng trong một phong cách nào đó, một loại nhạc nào đó, hay một bài hát nào đó).
Để nói thế nào là “hát hay” một cách tổng quát thì cần phải nói khá dài dòng, nhưng để nói thế nào là “hát hay” khi hát một bài hát nào đó thì có lẽ dễ nói hơn. Có thể nói thế này: Hát một bài hát cho “hay” thì phải biết cách làm chủ và sử dụng tiếng hát của mình để diễn đạt bài hát, mà sự diễn đạt của mình thì thích nghi với ý tưởng, cảm xúc và phong cách thẩm mỹ của riêng bài hát đó.
Nói như thế thì có vẻ đơn giản, nhưng để thực hiện thì không phải là dễ dàng. Trước hết, người hát phải biết đọc nhạc, phải có kiến thức căn bản về nhạc lý, vì nếu chưa biết mình hát đúng hay sai nốt nhạc ở chỗ nào, thì chưa có thể nói đến chuyện “hát hay”. Biết đọc nhạc và có kiến thức căn bản về nhạc lý rồi, thì người hát cần phải biết rõ phẩm chất của giọng ca của mình và giới hạn của nó để có thể rèn luyện nó, sửa chữa những khuyết điểm của nó và nâng cao những ưu điểm của nó. Khi đã biết rõ giọng ca của mình rồi, thì người hát mới có thể chọn cho mình những bài hát thích hợp. Khi đã chọn được cho mình những bài hát thích hợp rồi, thì người hát phải đọc rất kỹ cả phần nhạc và phần lời ca của từng bài hát để tìm ra mối liên hệ giữa nhạc và lời trong việc diễn đạt. Riêng về phần lời ca, người hát phải cảm nhận được tính văn chương của nó trong từng câu, từng chữ, vì nếu chưa cảm nhận được tính văn chương của lời ca, thì chưa có thể diễn đạt đúng tầm ý tưởng và cảm xúc của bài hát. Rồi cuối cùng, người hát phải dùng giọng hát của mình để diễn đạt cả nhạc và lời qua một phong cách thẩm mỹ vừa thể hiện được bản sắc của cá nhân mình, vừa thích ứng với tác phẩm.
Tất nhiên, những điều trên đây không có điều nào là đơn giản. Mỗi điều đều có những chỗ khó khăn mà người hát sẽ phải trải qua, và còn nhiều điều khác nữa, trước khi có thể hát một bài hát cho “hay”
Mối tình Dao Ánh và Trịnh Công Sơn đã được viết thành sách vừa xuất bản gần đây có tên “Trịnh Công Sơn- thư tình gửi một người”. Cuốn sách in hàng trăm thư tình Trịnh Công Sơn gửi cho Dao Ánh, mối tình kéo dài từ năm 1964 cho đến 1967. Lúc đó, Trịnh Công Sơn đang đi dạy trên B’lao (Lâm Đồng) mới 25 tuổi sau khi tốt nghiệp Sư phạm Quy Nhơn và Dao Ánh đang là cô nữ sinh 16 tuổi học tại Huế. Nhiều ca khúc nổi tiếng được Trịnh Công Sơn viết tay tặng riêng cho Dao Ánh trong thư như Còn tuổi nào cho em, Tuổi đá buồn, Mưa hồng...
Mới đây, bà Dao Ánh đã gửi tặng Gác Trịnh (Huế) bức thư tình của Trịnh Công Sơn gửi bà năm 1965. Trịnh Công Sơn với vốn ngôn ngữ tài hoa đã làm rung động tận tâm can bao nhiêu thế hệ nghe nhạc. Một lần nữa, những ngôn ngữ tài hoa ấy lại chảy tràn trên những trang thư tình lãng mạn.
B’lao, 23 tháng 9/ 1965
Ánh
Buổi trưa anh không ngủ được nên lang thang ra phố. Mưa nhỏ rồi lớn dần đuổi anh về đây. Anh đang ngồi ở câu lạc bộ sát bờ hồ. Bờ hồ bây giờ đã điêu tàn lắm. Người ta đã chặt bỏ những cây khô sống bao nhiêu năm nay trong hồ. Có một vài chỗ nước rút xuống chỉ còn bùn đen.
Buổi chiều gió thật lạnh. Anh đã mặc áo ấm suốt ngày ở đây.
Anh nhớ Ánh lắm mà ngôn ngữ thì quá chật hẹp, quá cũ kỹ không chuyên chở nổi sự nhớ nhung này. Nên anh đã nói đã nhắc mãi mỗi ngày mà vẫn chưa đỡ nhớ tí nào.
Ngồi ở đây nhìn ra từng ô cửa kính rất lớn anh mơ hồ thấy mình như lạc về một vùng đất nào mới sơ khai. Cả thành phố chỉ xanh rì những cây cối và từng khoảng đất đỏ.
Hiện giờ ở Tỉnh đang có một buổi văn nghệ sẽ tổ chức vào cuối tháng. Anh phụ trách chương trình này nên bây giờ vẫn còn được rỗi rảnh không làm việc gì cho đến cuối tháng.
Anh nhớ Ánh lạ lùng đó Ánh. Mà Ánh thì chỉ mong anh chóng đi xa, anh nghĩ thế. Mùa thu hầu như không có trên miền này. Ở đó lá đã bắt đầu vàng chưa Ánh.
Những bụi bờ dọc theo những con dốc đất đỏ ở đây anh vừa đi qua ban sáng và thấy lá của hoa mặt trời xanh um. Anh ngắt gửi về Ánh một ngọn. Hoa thì vẫn chưa nở. Có lẽ đợi hôm nào có mặt trời thì hoa mới bắt đầu hiện diện và cũng là mùa mà anh đã gọi là mùa sinh nhật của hướng dương.
Anh đang nhớ thầm về những buổi chiều thứ năm ở đó. Chỉ mới có vài ngày mà tưởng chừng như ngàn đời qua đi trên anh. Anh chợt nghĩ rằng cuộc đời buồn bã như thế này sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn.
Những ai chưa bao giờ đi, chưa bao giờ sống qua nhiều nơi, sống qua những ngày mưa ngày nắng trên bao nhiêu vùng đất khác nhau, chưa bao giờ nhìn sâu vào bên sau của con người thì hẳn mới còn đua đòi vào những hời hợt nhạt nhẽo của đời sống được.
Buổi trưa trời âm u và hơi lạnh.
Anh vẫn không thể nào không thấy sự lạc lõng của mình nơi đây.
Ở trường Đồng Khánh giờ này chắc Ánh đang mài miệt với những bài vở mới. Sân trường đã có những cây hoa vàng, tím mọc nhoi lên trên từng bãi cỏ xanh. Đúng không. E cũng phải mất đến hằng mấy tháng anh mới tạm ổn mình được vào với thành phố này lại.
Bây giờ anh không còn làm người gác hải đăng, Ánh cũng thôi làm người mang lửa. Chúng mình làm sao níu cho được tay nhau trong suốt mùa Đông này?
Cơn mưa như thác đổ ngoài trời. Đồi trà bây giờ mù mịt không còn thấy gì.
Anh đang có Ánh – tuổi – nhỏ trước mặt trong chiếc hộp nhỏ anh mang theo đó.
Mưa rất buồn. Như một điệp khúc dai dẳng trong mấy tháng mùa Đông này.
Ánh ơi
Nếu còn sự yêu thương và nhớ nhung nào trong Ánh thì hãy gửi làm quà cho anh để anh coi thường những tháng ngày ẩm mục nơi đây
Nhớ vô ngần
Thân yêu, yêu dấu
Trịnh Công Sơn
Em đêm hôm quáng gà bấm nhầm nút không thích , hí hí !!!
Không ai trách bác Road làm gì đâu he he! thấy các bác nhắc nhiều nên em chuyển sang hóng thôi, còn bỏ nói tục thì khó khăn ra phết, lúc đó em chẳng còn là bản thân mình nữa nên kệ,
Ở Ngoài ăn nói lịch thiệp- nói chuyện còn nhìn vào mắt người khác xem họ có gì băn khoăn không, nhưng tren mạng thì lại thế he he
đợt này tôi cũng bận mặc dù toàn việc chả ấm vào bản thân mình mấy, các bác cứ vui vẻ mjanh khỏa là em mừng.
Cho người mượn nợ cứ canh cánh làm sao mà đòi cho lẹ. Bây giờ có nợ chưa trả lại lo thêm mấy phần. Ông Wind xây nhà trái phép hay sao mà khó đăng ký địa chỉ vậy ta ;) .
Bác Lâm có đọc bài bình này về bản dịch qua tiếng Anh tác phẩm "Ếch" của Mạc Ngôn chưa ?
http://www.themillions.com/2015/03/l...anslation.html
thấy thú vị vì cách Mạc Ngôn dùng chử "Oa" cho ếch và thai nhi, mà dịch qua tiếng Anh không thể nào diễn tả được. Vấn đề
dich thuật cũng thú vị.
Ông Tý ơi, đợi vài ngày nữa nhe. Tuần này chưa có thời giờ ra lấy địa chỉ mới. Tôi đã tính vào đại định nhưng vì cái thùng cá mồi của ông nên mới ló đầu ra, cho nên lúc đó đá cắt chuông chùa, bây giờ phải đi nối dây khác lại.
Ông Wind, đợi thì tôi chắc chắn phải đợi rồi. Nhưng không sao, ông cứ từ từ. Tôi tính là kỳ hạn đến hết ngày 31 năm nay ( 2015 ) và vẫn chưa nhận được địa chỉ của ông thì phải sung.... tư món hàng đó. Ông thấy được không :) . Nếu ông vào đại định thì tôi không dám quấy nhiểu, sẽ mang tiếng quỷ phá nhà chay đó :D
Cây này vài năm trước nó nằm lây lất gần chết, tôi nuôi sống lại. Năm nay đầu tiên ra bông, 8 bông một lượt. Chắc cây lan của ông Tý sẽ ra như vầy.
http://i956.photobucket.com/albums/a...pskyewbwn5.jpg
Trước đây rất thích xem Mạc Ngôn ông Gió Sau này đọc tác phẩm Ma Chiến Hữu thấy cha này vẫn còn óc cục bộ địa phương nên không thích nũa
Càng già càng ít đọc ,có lẽ ít còn bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì .Người già thường ngoan cố ,bảo thủ ít chịu tiếp thu cái mới Xưa nay vẫn nghe người ta nói vậy ,loay hoay tìm hiểu khi già rồi mới hiểu .Đó là do áp lực của thời gian ,giống như ông sắp tiêu hết tiền rồi thì phải mau mau đi kiếm tiền chuyện khác tính sau
Có những quyển sách trong đời người phải đọc đúng lúc mới hay ,mới đã .Giống như đang khao khát yêu gặp người trúng ý ,tình yêu đó giúp ông thăng hoa mãnh liệt
Lâu, trong giấc mơ không còn thấy bóng dáng đàn bà ,chỉ còn gặp những con sư tử Phi châu đang đùa giỡn dưới ánh trăng
Ông còn thiết gì nữa không ?
Mấy nay em bận quá cứ chạy vào chơi hóng chuyện xong là chạy ra công việc, rất mong các bác thứ lỗi cho tính đểnh đoảng của em ạ.
Bác Gió có hỏi em từ mấy hôm rồi mà đến hôm nay em mới chụp được vài tấm hình, chuyển sang này nọ rồi mới đưa lên đây được. Đúng là thời buổi Facebook làm em bị lười đi nhiều với cách up ảnh lên diễn đàn, up ảnh lên face chỉ cần một cái kích chuột là xong :( .
Đây là mấy cây lan từ ngày em sang, được ba mẹ bạn bè gửi tặng. Đã hết hoa từ đợt trước Tết nhưng đến nay hơn hai tháng giờ đã nhú mầm. em cũng có tay trồng hoa đó chứ ạ :D .
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...23_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...48_574_574.jpg
Ảnh em chụp hôm nay thời tiết xấu quá cứ tối um, với em chụp bằng điện thoại thôi ạ.
Còn đây là cây Su Su ạ. chả là trước tết em để quên mất một quả chưa kịp ăn, đến khi nhớ ra thì đã có một ngọn dài tầm 30cm. Em cứ nghĩ có thể mang ra ngoài sân vì thời gian này thời tiết cũng khá hơn, nhưng được 3 ngày thì hỏng hết ngọn. Em lại mang vào nhà để , may sao nó đẻ thêm mấy nhánh từ gốc nên giờ không biết làm thế nào để tạo giàn cho nó trong nhà. Nó leo ra vươn mà chả có cái gì bấu víu vào thành ra lại tụt lại không phát triển nữa. Mong là sang tháng trời ấm hơn em có thể mang nó ra ngoài sân nơi mấy giàn Nho dại để trồng. Loại này vừa ăn được ngọn lá và quả nên em cũng mong trồng được dễ dàng.
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...12_574_574.jpg
Tôi thích quán cà phê này vì có bạn bè chia xẻ những điều rất riêng tư thật thú vị .Đến quán chỉ mong có thế ,chống gậy lê khắp giang hồ chỉ mong gặp được tí tình cảm .Thích nhất chia xẻ của Huyền của ông Gió ,ông Tý ông D ông K và nhóc Trang về những đời thường .Sợ nhất gặp còm ông tab .Quan tâm đến thân mình và bạn bè đã hết cả tâm tư rồi ai buồn lưu ý tới Gates bảo này Obama bảo cái kia ,hoặc người này người nọ .Chao ơi là nhạt và chán như chủ quán trong truyện Lục vân Tiên của cụ Đồ Chiểu
Quán rằng ghét chuyện tầm phào
Ghét cay ghét đắng ghét vào tới tim
Các bạn yêu cây tặng các bạn bài này ,tác giả viết thiết tha quá .Tôi chẳng ở Hà Nội mà đọc cũng thấy cay cay mắt
Mùa Xuân Có Bão.
Hinh như đấy là tên một cuốn sách tôi đọc hồi nhỏ, cuốn sách in bằng thứ giấy xấu. Hình như nó là cả tập truyện ngắn thì phải. Có rất nhiều truyện trong đó, kể về muôn thứ trong cuộc sống. Tất cả những gì tôi nhớ được đến giờ trong hai tập truyện ấy là chi tiết món ăn và cây.
Sở dĩ nhớ vì nó ấn tượng nhất lúc đấy. Hồi đói khổ vậy, trang sách lại tả món ăn. Tả những kẻ con buôn, phe phảy, mánh mối sáng ra chúng ăn bát xôi trắng ấp miếng giò, rồi bát phở gà đập trứng, bát phở bò xin chan thêm ít nước béo...khỏi nói thì các hình ảnh ấy ấn tượng thế nào đến bộ não trẻ thơ của tôi.
Tôi không biết kể thế nào để các bạn trẻ hiểu được miếng ăn lúc đó khiến tôi thèm khát thế nào. Có lẽ chẳng phải tôi mà còn bao người khác hồi ấy cũng thèm, có khi ngay cả cái ông viết truyện đó cũng thèm. Đói, thiếu thốn, thèm từ một lát dừa kho với chút xì dầu, cho thìa mỡ dính loáng bóng là ăn trôi được cả bát cơm rồi. Huống chi là khoanh giò lụa với bát xôi trắng, bát phở gà thơm phức.
Tuổi thơ tôi đói, lớn lên đi bộ đội cũng đói. Mỗi bữa ở đơn vị chỉ được hơn bát cơm là cái chậu cơm hết sạch, chỉ một chút rau, một miếng thịt lợn bằng nửa ngón tay út. Ngày tập lăn lê bò toài, đội ngũ, leo trèo, hành quân. Tối đến nằm quằn quại chống cự cơn đói trong tấm chăn chiên mỏng giữa mùa đông. Rồi hết bộ đội, đi tù lại càng đói hơn, hầu như chỉ có cơm với muối.
Chẳng phải tôi kể khổ, khổ như vậy khối người Việt Nam thời bao cấp cũng khổ, cũng đói, cùng thèm khát những vật chất tầm thường như miếng ăn giống tôi.
Người ta bảo có thực mới vực được đạo, người ta lại nói cơm no , áo ấm. Chúng tôi được dạy thế, thực tế của chúng tôi cũng nói thế. Cái ăn cứ phải trước đã, vật chất trước đã, cái bỏ vào mồm trước đã rồi mới đến tinh thần.
Thế nhưng tôi vẫn nhớ chi tiết thứ hai mà tôi ấn tượng trong quyển sách, cùng với những món ăn khiến tôi thèm khát, đó là những cái cây. Câu truyện kể về một gã rất cơ hội, gã làm ở công ty cây xanh. Một hôm cây ở công viên đổ, hắn đến cưa cắt dọn đi. Tình cờ hắn nghĩ ra người làm mộc đóng bàn ghế, hắn tìm đến gạ mua. Thế là hắn bán được cái cây đổ. Có tiền hắn mua chai rượu Lúa Mới, bao thuốc Thăng Long đến biếu nhà ông giám đốc công viên. Từ đó cứ mỗi năm đến mùa mưa bão, thế nào cũng có vài cái cây đổ mặc dù cơn bão chả là cái gì với chúng. Được vài mùa, nhân vật chính bắt mối thịt cây đường phố....sau đó hắn có vốn buôn gì đó nữa...cái này tôi không nhớ.
Đôi khi tôi hoài nghi một điều, không phải lúc đói khát người ta chỉ nghĩ đến miếng ăn. Dù đúng là người ta nghĩ đến miếng ăn thât khi đói khát, thiêú thốn , nhưng có thể con người vẫn nghĩ đến một thứ gì đó mơ mộng, dù thứ đó chả ăn được.
Tôi vẫn hay xem xét lại những ấn tượng của mình về điều gì. Ví dụ về chi tiết miếng giò, bát phở..tôi nhớ được vì tôi quá đói. Thế còn chi tiết cây xanh bị tên gian manh kia chặt...tại vì sao tôi nhớ. Trong khi cả tập truyện còn bao nhiêu thứ nữa tôi chả thể nhớ nổi.
Mẹ tôi bán dép rong, hay bán ở khu vực xung quanh Cung thiếu nhi, các phố Trần Nguyên Hãn, Lý Thái Tổ, Đinh Tiên Hoàng, vườn hoa Chí Linh ( bây giờ là vườn hoa Lý Thái Tổ, hình như lúc trước còn đổi tên là vườn hoa India Ganđi gì đó thì phải). Mùa hè tôi đi theo phụ mẹ bán hàng. Những gốc cây là nơi trú nắng và bán hàng lý tưởng. Hồi ấy chim sâu, chim khuyên nhiều lắm, cả sáo, chào mào, chèo bẻo cũng về Hà Nội ríu rít trên cành cây. Mỗi sáng ra dưới đám đất sát gốc cây lại có những ụ đất đùn lên, đó là tổ dế. Còn tối muộn dưới gốc cây là những con ve sầu lột xác. Cả một thế giới kỳ thú ở một cái cây, có tán lá xanh che bóng mát, có chim đủ thứ hót, có ve sầu, dế mèn và có cả những vẻ đẹp thanh bình, lao xao những giai điệu âm thanh báo hiệu gió mát trong buổi trưa hè.
Vậy tôi có tâm hồn yêu thiên nhiên từ bé, bởi thế tôi mới nhớ được đến chi tiết kẻ chặt cây trong truyện.
Tâm hồn yêu thiên nhiên là cái mẹ gì ở thời đại xã hội này, sến bỏ mẹ. Tiền, quan trọng là tiền, tiền để sắm xe đẹp, nhà đẹp, ăn nhậu, quần áo hàng hiệu, đi du lịch...cái đó mới là quan trọng. Tâm hồn là thứ đã sến, lại còn thứ tâm hồn yêu thiên nhiên nữa thì càng sến và dở hơi.
Nhà tôi có khoảng sân thượng nhỏ, tôi thích cây lắm. Tôi xin những bình ắc quy cũ về, ra sông Hồng lấy đất thịt. Rồi xin tiền mẹ nhảy tàu điện xuống phiên chơ Mơ mua được cây nho. Bố làm cho tôi cái giàn, cây nho lớn dần phủ kín giàn. Mẹ tôi đưa tôi đi tàu điện đến phiên chợ Bưởi mua cây thiên lý. Khoảnh sân thượng nhà tôi nhỏ có giàn nho và thiên lý cuốn nhau. Rồi bố lại mua cây hoa giấy hai màu, mẹ mua cây hoa đại. Tôi dặm thêm mấy nhánh cây vạn niên thanh để nó rủ xuống trước hiên nhà. Hàng chiều tôi xách xô nước lên trên sân thượng tưới cây. Nhà tôi phủ bóng xanh của nhiều loại cây.
Bây giờ thì hình như chả còn cây nào, nhưng cái cây nhà hàng xóm đã lớn mang màu xanh lại cho cái sân thượng nhỏ bé của nhà tôi. Ngôi nhà ấy để cho em trai tôi ở, và nó thì chả thích cây, nó thích tiền mặt, tiền tươi, ăn nhậu, cờ bạc hơn.
Tôi đi tù, ở đội rau. Trong tù thì làm gì có chỗ nào dành cho tình cảm lãng mạn như yêu cây với cối. Chỉ có đâm chém, thủ đoạn, tàn bạo, hối lộ và nịnh nọt để tồn tại . Có vị trí để cướp đoạt miếng ăn của người khác. Thế nhưng một điều lạ lùng là chỉ vì thứ tâm hồn yếu đuối, lãng mạn yêu cây cối mà người quản giáo cho tôi làm đội trưởng. Một cái vị trí lẽ ra phải mua bằng rất nhiều tiền.
''Hắn đến ngồi bên rẻo đất nhỏ sát bờ rào và hàng tre, nơi hắn trồng sả, tía tô, ngải cứu… những thứ lá dùng trong nồi lá xông. Chỉ thiếu một hai thứ như lá bưởi có thể vào nhà dân xin. Quản giáo và bạn tù vẫn trêu hắn là mày có thịt chó hay thịt gà hay sao mà trồng những thứ linh tinh thế. Hắn chỉ cười nói trồng cho đỡ buồn.
Mà đúng hắn đỡ buồn thật khi trồng, khi nhìn những thứ lá dùng trong bó lá xông. Hắn lại thấy sự an ủi, thấy được tình cảm của người thân, thấy tuổi ấu thơ, thấy mái nhà của mình… Những tình cảm đó khiên hắn không bị sa ngã, bị cuốn theo lối sống bi quan như nhiều phạm nhân khác. Chúng là bạn của hắn trong những năm tháng đọa đày.
Mỗi khi rảnh rỗi chăm sóc chúng, hắn thường nói chuyện thầm thì với từng khóm cây. Hắn yêu nhất cây tía tô lá hình răng cưa mặt màu tím, mặt màu xanh. Vì hồi ở nhà, khi nào mẹ hắn ốm, mẹ sẽ bảo hắn nấu cháo trứng gà với nhiều lá tiá tô. Lá tía tô hắn trồng dày và mượt mà, giá như gửi về cho mẹ được một ít nhỉ. Hắn tự hỏi từng ấy năm hắn đi tù, ở nhà mẹ ốm ai nấu cho mẹ cháo trứng gà với lá tía tô…''
Mấy chục năm lăn lộn với cuôc đời, sự thăng trầm không biết kể thế nào cho hết. Nhưng chỉ có điều này tôi muốn nói cho các bạn. Đừng nghĩ sự yêu mến cây cối là thứ tình cảm phù du, sến, vô tích sự. Những tình cảm ấy nếu còn sống ở trong bạn, lúc bạn lầm lỡ, sa ngã nó là vị thuốc để chữa cho bạn vượt qua. Những vị thuốc vô giá mà không có đồng tiền nào mua được.
Cuối tuần này nhiều chuyện trong quán để đọc quá hé.
Trưa nay tôi đang trên lầu lo chuyện thuế má xem đi xem lại giấy tờ có đầy đủ không; kẻo không đấng linh thiên IRS gọi là có chuyện. Trong khi đó vợ dưới nhà đợi hoài không thấy tôi xuống nên nấu bửa cơm trưa, và tự khui chay rượu độc ẩm. Rượu vào thấy hứng thú bả đem đem máy chụp hình ra chụp.
http://i956.photobucket.com/albums/a...psez3xqsn4.jpg
http://i956.photobucket.com/albums/a...psfq5htjat.jpg
Lan của cô Huyền cũng sẽ ra đẹp đó, đếm được 8 búp. Chúng ra được cùng lược sẽ rất đẹp. Cây tôi còn một búp nhỏ nữa, không biết nở kịp với 8 cái kia không.
Bao nhiêu công phu võ học bây giờ chỉ để làm vườn cho khỏi mõi lưng :)
http://i956.photobucket.com/albums/a...psqwznrbuf.jpg
Nhớ đoạn truyện Cổ Long khi Lý Tầm Hoan ghé thăm bạn hiền đã lấy vợ lâu ngày không gặp, đứng ngoài cửa thấy anh ta lao bàn dọn ghế mà buồn cho một kiếm sĩ ... hihi.
Bác Lâm hỏi tôi còn tha thiết gì không ? Còn vợ bác ơi.
Đầu gối ông Gió xoạc ra xa ,hông vẫn dẻo ,đoán là ông có tập ngồi thế Hồ Điệp nhiều nên công phu hạ bàn chắc quá
Ông tập sau mà chịu khó thật ,các bộ phận rời nhau tất nhiên lỏng dữ .Chúc mừng
đang bị ốm đây nằm viện mấy ngày rồi, Nick cụ Hồng là em tự del đi chứ ai xóa đâu. Cá rán,Toàn râu, anh Gà thím Sáu ... bực lắm cũng chỉ chửi em chứ ai xóa nick.
lão thợ điện không biết em cần gì chia sẻ cái gì nữa, anh em bạn cờ có gì chúng nó chả biết hết rồi, nhắc lại là lần nữa khong bố thợ điện bảo em nói linh tinh, em sinh giờ dần tháng tuấn mới chóa, hơn 40 rồi vẫn trên răng dưới cát tút, nhưng được cái vui vẻ vì tự tiềm được.
Aaron Neville mặt mài tướng người như một truck driver (lái xe vận tải), nhưng tiếng hát kinh thật.
Vâng, có tập Hồ Điệp nhiều bác Lâm. Bác hay thật nhìn là biết hết. Nhưng không phải là chọn thế đó tập riêng mà vì thầy Thái bỏ thế đó vào bộ nhiệt thân pháp (warm up); tôi thì rất tâm đắc bộ nhiệt thân pháp của thầy Thái (trong đó thầy bỏ nhiều thế tập chân của bạch hạc vào). Hình đó chụp sau khi đi leo núi Nepal về nên còn phong độ. Hơn năm nay không tập tành gì hết bác ơi.
Đừng nhìn tôi, tôi liền gượng cười để anh không nhận ra
Những thứ tôi muốn, những điều tôi cần,
Và mọi thứ lẽ ra nên như thế.
Tôi cá là cô ấy cũng rất đẹp,
người mà anh hay nhắc tới.
và cô ấy có mọi thứ mà tôi chẳng có.
Drew hàn huyên cùng tôi, tôi bật cười vì thật nực cười
Vì tôi chẳng thấy một ai khi anh bên tôi.
Anh nói anh yêu mất rồi, và anh chắc chắn điều đó.
Tôi lại băn khoăn liệu rằng nh biết anh là những gì tôi nghĩ đến suốt đêm dài.
Phải công nhận ông Wind có dáng đứng..tưới nước theo tôi nghĩ có thể đặt tên : hạc xoè giò cụp cánh :)) . Rất đẹp. Tôi khâm phục lắm.
Hồi xưa tôi có chụp hình chiếc ghe như hình trong cái ly STARBUCKS COFFEE, nhưng bây giờ phải lên mạng để kiếm lại. Gởi ông Wind coi chơi.
Tấm hình lấy đưa thẳng vào không được, đành phải lấy xuống rồi đưa vào photobuket, hic.
http://i1167.photobucket.com/albums/...to1/Viking.jpg
Cây Lan ông Wind hình như đang cho bông đợt 2. Nếu đúng vậy tôi nghĩ ông nên chờ bông này tàn thì cắt nhánh bông cho cây dưỡng sức 1 thời gian rồi ra bông mới. Hồi mới dọn về đây con gái tôi mua cho 1 cây màu xanh ( người ta nhuộm bông ), hết đợt đó thì nhánh bông liên tục cho ra bông màu trắng trong gần 2 năm. Cuối cùng thì cậy kiệt sức lá vàng, sau đó 1 đi không trở lại. Dù tôi cho ăn kiểu gì cũng không cứu được.
Đúng rồi. Cây lan xanh là họ cho tôi, nó nở cũng 3, 4 đợt rồi. Tôi đang đợi nó nghĩ để tôi ra chậu mới cho nó, mà nó sung quá. Như vầy là mấy người bán cho thuốc quá mạnh rồi. Cám ơn ông nhắc.
Cái hình tôi để lên là để gợi ý cho ông đó :). Thấy ông lo cho cơ thể quá, bây giờ chuyển qua uống gừng, thôi ông kiếm cái gì tập thân đi. Về lâu về dài nó tốt hơn là dùng thảo dược, và chơi với thân của mình cũng thú vị lắm. Nói vậy chứ biết ông đam mê cảm giác bảo ông đứng lên xoè chân xoè tay mõi mệt chắc gì ông làm.
He he, cám ơn ông đã cho tôi ý hay. Nhưng ông phải dạy cho tôi trọn bộ như thế nào chứ. Có 1 kiểu đứng tấn khom làm sao tôi hiểu được :). Nói cho ông vui là tôi mổi ngày đi được hơn 10.000 bước đó. Cái máy đếm không biết có đếm sai hay không mà có khi nó nhảy qua 11.000 :)) . BX thì nói cái máy có vấn đề nhưng tôi vẫn cứ tin cái máy hi hi.
http://tienve.org/home/images/mariac...stonrogers.jpg
Maria Callas, giọng hát opera tuyệt đỉnh.
Những năm gần đây, báo chí ở Việt Nam rất sính dùng chữ “diva” để ca tụng những nữ ca sĩ “nổi tiếng” trong lĩnh vực ca nhạc quần chúng. Chữ “diva” có sức hấp dẫn đến mức gây ra những cuộc tranh cãi “ai xứng đáng là diva”, và thậm chí người ta còn phát động một cuộc bình chọn “Diva thế hệ mới” và kết quả là ... hàng loạt cuộc tranh cãi khác.
Thế nhưng, “diva” có nghĩa là gì vậy?
Chữ “diva” đã được báo chí tiếng Anh dùng từ năm 1883, mượn từ chữ “diva” trong tiếng Ý, nghĩa là “nữ thần”, để gọi những những nữ danh ca opera, đặc biệt cho giọng hát soprano (còn nam danh ca opera giọng tenor thì được chuyển sang giống đực là “divo”). Trong thế kỷ 20, khi nói “diva”, người ta liên tưởng ngay đến những giọng ca tuyệt đỉnh như Maria Callas, Joan Sutherland, ...
Dần dần, giới báo chí thương mại đã làm cho chữ “diva” lan sang lĩnh vực điện ảnh và nhạc phổ thông, rồi còn lan sang cả những lĩnh vực khác nữa, chẳng hạn: “tennis diva”, “boxing diva”, “running diva”, “cooking diva”, vân vân, thậm chí... “pole dance diva” (nữ thần múa cột)!
Cái kiểu dùng chữ “diva” càng ngày càng lệch lạc này đã bị báo Time phê phán. Ngày 21/10/2002 , báo Time khẳng định: “By definition, a diva was originally used for great female opera singers, almost always sopranos.” (“Theo đúng định nghĩa, chữ diva đầu tiên được dùng cho những nữ danh ca opera, hầu như luôn luôn là những giọng hát soprano”).
Thế nhưng, chữ “diva” lại còn có thêm một nghĩa mới nữa, nhưng là nghĩa xấu. Theo Từ điển Oxford, nghĩa mới của “diva” là “a woman regarded as temperamental or haughty” (“một người đàn bà bị xem là có tính nết cáu kỉnh hay ngạo mạn, khinh rẻ nhân gian”).
Ngày 20/12/2012, trang blog “Oxford Dictionaries” có đăng bài “Word in the news: diva” của nhà từ điển học Allison Wright (biên tập viên của những ấn bản từ điển tại Hoa Kỳ). Allison Wright giải thích rằng danh hiệu “diva” thời bây giờ đã trở thành một sự ca ngợi lẫn sự xúc phạm, vì cái nghĩa “một người đàn bà bị xem là có tính nết cáu kỉnh hay ngạo mạn, khinh rẻ nhân gian” thì ngồi sát bên cái nghĩa mang tính âm nhạc nhiều hơn của nó (being classified a diva has become both praise and insult, where a sense like “a woman regarded as temperamental or haughty” sits comfortably next to its more musical definition.) Vì thế, Allison Wright nhận định rằng khi ta gọi một người nào đó là một “diva” thì giống như ta vạch ra một đường chỉ rất mỏng để bước đi lên đó, và đường chỉ ấy có rất nhiều hậu quả mang tính ngữ nghĩa (Calling someone a diva is a fine line to walk and one that has vast semantic consequences.)
Chưa hết, trong những thập kỷ gần đây, tiếng lóng ở các đô thị nói tiếng Anh còn dùng chữ “diva” với một nghĩa rất ư là kinh khủng. Urban Dictionary định nghĩa “diva” là “female version of a hustler”, nghĩa là... gái điếm. Ngoài ra, cái nghĩa “một người đàn bà bị xem là có tính nết cáu kỉnh hay ngạo mạn, khinh rẻ nhân gian” thì được Urban Dictionary diễn dịch ra thành: “một mụ cáu kỉnh, ngạo mạn, luôn luôn muốn ai cũng làm theo ý mình; mụ thường ăn nói thô lỗ và khinh rẻ những người khác, mụ cứ tưởng rằng mụ được thiên hạ ưu ái tột bậc, nhưng thực tế không phải vậy; mụ là loại đàn bà ích kỷ, hư hỏng, và lúc nào cũng ra vẻ kịch tính quá trớn” (“a bitchy woman that must have her way exactly, or no way at all; often rude and belittles people, believes that everyone is beneath her and thinks that she is so much more loved than what she really is; she is selfish, spoiled, and overly dramatic”.)
Trong xã hội Âu Mỹ hôm nay, song song với kiểu báo lá cải hay gán nhãn hiệu “diva” bừa bãi với mục đích thương mạì, chữ “diva” cũng thường được dùng theo nghĩa xấu để mô tả thái độ ứng xử tồi tệ của giới ca sĩ và diễn viên. Do đó, rất nhiều ca sĩ lừng danh ở các nước Âu Mỹ không muốn bị gọi là “diva”. Thử nêu vài ví dụ:
- Đại danh ca Patti LaBelle (69 tuổi, hai lần đoạt giải Grammy) không muốn bị gọi là “diva”. Bà nói: “Tôi luôn luôn thấy mình như một người đàn bà hát bằng cả tấm lòng và hiến tặng 120 phần trăm. 'Diva' là một chữ mà tôi không muốn gọi chính mình, vì nó bị lạm dụng một cách quá bừa bãi. Nó chẳng còn hay ho gì nữa.” [“Patti LaBelle Slams Today's Divas as ‘Little Heifers Who Can't Sing’”, báo Us Today, 24/01/2014]
- Nam ca sĩ Christopher Maloney cảm thấy sốc khi bị gọi là “diva”. Trong trường hợp này, chữ “diva” (với nghĩa xấu, dành cho phái nữ) lại bị áp dụng cho phái nam. [“'X Factor' Christopher Maloney shocked by James Arthur 'diva' comments”, Báo DigitalSpy, 20/11/2012]
- Vì thái độ ứng xử tồi tệ, Kenya Moore bị gọi là “diva” trong thời gian quay cuốn phim Celebrity Apprentice [“The real reason behind Kenya Moore's diva behavior”, báo Examiner, 20/04/2014]
- Báo Celebitchy gọi ca sĩ Lorde “đích thực là một mụ diva và đạo đức giả, bị ám ảnh bởi bề ngoài” [“Lorde is a ‘total diva & hypocrite, she’s obsessed with her looks’”, báo Celebitchy, 17/01/2014]
- Vì thái độ ứng xử tồi tệ, Jennifer Aniston bị gọi là “diva” trong thời gian quay cuốn phim mới [“Jennifer Aniston a 'Diva' on Set of New Film? Cast Complains”, báo Christian Post, 26/02/2013]
- Nữ danh ca Jennifer Lopez cố gắng chứng tỏ mình không phải là “diva” [“Jennifer Lopez Sets Out to Prove She's No Diva”, báo Eonline 23/04/2010].
- Nữ danh ca Mariah Carey bị sốc và cảm thấy kinh tởm khi bị gọi là một “diva” [She said: 'I am baffled, shocked and appalled when I am called a diva”, báo Daily Mail, 24/11/2009].
*
Đến đây, một câu hỏi rất cần được nêu lên cho người Việt: Tiếng Việt đã có thừa từ ngữ hay ho và chính xác để mô tả những giọng ca tuyệt vời, thì tại sao lại không dùng, mà lại đi mượn chữ “diva” có nhiều nghĩa lằng nhằng dễ gây hiểu lầm của nước ngoài để mà dùng?
Không chỉ vay mượn một cách thiếu sáng suốt, báo chí ở Việt Nam còn dùng chữ “diva” một cách rất... lạ lùng. Trên trang Wikipedia tiếng Việt có một mục gọi là “Diva Việt Nam”. Mục này giải thích rằng chỉ có 4 ca sĩ Hà Nội được xem là “Diva Việt Nam” (gồm Thanh Lam, Hồng Nhung, Mỹ Linh, và Trần Thu Hà). Mục này còn giải thích rằng “khái niệm diva thường chỉ được báo chí nhắc tới với những ca sĩ của tân nhạc Việt Nam đương đại, chứ không dùng cho các ca sĩ thế hệ trước như Thái Thanh, Khánh Ly, Lệ Thu, Lê Dung hay của các dòng nhạc khác như Ánh Tuyết, Khánh Hà, Ngọc Hạ...”
A ha! Tại sao chỉ có “những ca sĩ của tân nhạc Việt Nam đương đại” thì mới được gọi là “Diva Việt Nam”? Tại sao Thái Thanh, Khánh Ly, Lệ Thu, Lê Dung thì không phải là “Diva Việt Nam”? Tại sao Ánh Tuyết, Khánh Hà, Ngọc Hạ, ... thì không phải là “Diva Việt Nam”?
Trong thực chất, ở Việt Nam, cái trò dán nhãn “diva” rõ ràng chỉ nhắm vào mục đích thương mại, chứ chẳng có một chút gì hợp lý và chẳng dựa trên một tiêu chí khả tín nào cả. Càng ngày cái trò ấy lại càng thêm nhảm nhí đến mức có hàng loạt bài báo ca tụng những ca sĩ “xinh đẹp bốc lửa thể hiện đẳng cấp diva” với bộ áo thời trang “khoe trọn tấm lưng trần thon thả cùng làn da trắng nõn ngọc ngà, làm ngây ngất trái tim người hâm mộ bởi vẻ đẹp ngọt ngào, lôi cuốn”, chứ chẳng màng đến giọng hát.
Khi chữ “diva” đã trở thành một chữ càng ngày càng trở nên nhảm nhí và mang những ý nghĩa xấu như thế, thì ai còn muốn mình là “diva” nữa? Ấy vậy mà gần đây, nhân sinh nhật thứ 80 của Thái Thanh, báo Thế Giới Tiếp Thị cho rằng “Thái Thanh có lẽ là người duy nhất xứng danh diva trong âm nhạc Việt.” Chắc hẳn họ muốn dùng chữ “diva” với nghĩa tốt để ca ngợi Thái Thanh, thế nhưng, như nhà từ điển học Allison Wright đã nhận định, “khi ta gọi một người nào đó là một ‘diva’ thì giống như ta vạch ra một đường chỉ rất mỏng để bước đi lên đó, và đường chỉ ấy có rất nhiều hậu quả mang tính ngữ nghĩa”, thế thì, thay vì dùng chữ “diva”, tại sao không dùng tiếng Việt rất phong phú và đẹp đẽ của chúng ta để ca ngợi Thái Thanh như một “đại danh ca” hay “ca sĩ thượng thặng”, hay “tiếng hát vượt thời gian”?
Hi hi, bác Lâm dịch ý của ông Wind hỏi ông Google ổng nói: không sai không sai :)
http://ichef.bbci.co.uk/news/ws/270/...x360_getty.jpg
Trong những ngày qua báo chí quốc tế đã có rất nhiều bài viết, bình luận về ông Lý Quang Diệu. Tất cả đều khen ngợi vị Thủ tướng đầu tiên của Singapore.
Dù không đồng ý với ông về một vài vấn đề, như nhân quyền, giới truyền thông và nghiên cứu tại các nước phương Tây cũng phải thừa nhận rằng ông Diệu là một lãnh đạo tài giỏi, một chính khách lỗi lạc và một chiến lược gia tầm cỡ.
Các nguyên thủ quốc gia – từ Tổng thống Mỹ Barack Obama, Thủ tướng Anh David Cameron đến Thủ tướng Nhật Shinzo Abe và lãnh đạo Trung Quốc Tập Cận Bình – đều đánh giá cao tài năng của ông.
Dư luận và báo chí Việt Nam cũng dành cho ông một sự ngưỡng mộ đặc biệt.
Hiếm có một chính trị gia nào nhận được sự khâm phục như vậy từ dư luận, báo chí quốc tế. Cũng ít có một lãnh đạo nào cùng lúc được cả giới lãnh đạo các nước phương Tây và Trung Quốc kính trọng.
Có thể nói, trong số những người lập quốc, thế hệ lãnh đạo đầu và thậm chí hiện tại của các quốc gia từng bị thuộc địa – không một ai sánh được với ông, làm nên được những kỳ công và được mến phục như ông.
Điều gì đã giúp ông Lý Quang Diệu trở thành một lãnh đạo kiệt xuất, được mến mộ như vậy?
Có học vấn cao
Có rất nhiều yếu tố giúp ông Lý Quang Diệu trở thành một chính khách lỗi lạc và học vấn là một trong những yếu tố ấy.
Dù sinh ra trong một gia đình gốc Hoa, ông nói tiếng Anh và được học tại các trường Anh nổi tiếng ở Singapore. Là người thông minh, ông luôn là một học sinh, sinh viên xuất sắc, thường xuyên đứng đầu tại các kỳ thi và được trao nhiều học bổng danh giá.
Ông đã được nhận một học bổng vào học kinh tế, văn chương Anh và toán tại Raffles College – nay là Đại học quốc gia Singapore. Đây cũng là nơi ông gặp bà Kha Ngọc Chi, người vợ tương lai của ông và nhiều đồng nghiệp, cộng sự của ông sau đó.
Việc học của ông bị gián đoạn trong thời kỳ Nhật chiếm đóng Singapore nhưng năm 1946, ông đã sang Anh vào học tại trường kinh tế London và sau đó chuyển tới trường Fitzwilliam, thuộc đại học Cambridge. Tại đây ông đạt những thành tích cao và được trao tấm bằng hạng ưu ngành luật vào năm 1949.
Trong số những người lập quốc hay thế hệ lãnh đạo đầu tiên của các quốc gia hậu thuộc địa, hiếm có ai được đào tạo bài bản, học vấn cao, và có điều kiện tiếp xúc nhiều với giới trí thức, học hỏi được những tiến bộ – đặc biệt liên quan đến chính trị, luật pháp – của các nước phương Tây như ông.
Những thế hệ lãnh đạo Á Châu ít ai được đào tạo đàng hoàng, hay có học vấn cao hoặc theo học tại các trường đại học ở các nước phương Tây.
Được học cao, được đào tạo bài bản tại những trường có uy tín của Anh là một lý do quan trọng tại sao ông Lý Quang Diệu vượt trội các nhà lãnh đạo ở các quốc gia hậu thuộc địa cùng thời với ông hay thậm chí sau ông, về nhiều mặt – đặc biệt về nhận thức, tầm nhìn.
Nhìn xa, trông rộng
Ông Lý Quang Diệu là người 'nhìn xa, trông rộng', thực dụng, khôn ngoan, thức thời mà không giáo điều, cứng nhắc, theo tác giả.
Khi nói về ông Lý Quang Diệu, giới quan sát, nghiên cứu đều cho rằng ông là một người vừa khôn ngoan, nhạy bén, thức thời, vừa rất thực dụng.
Chẳng hạn, dù Singapore cũng từng bị thuộc địa và ông luôn muốn hòn đảo này thoát khỏi sự phụ thuộc, cai trị của Anh, ông không chỉ không phủ nhận mà còn biết tiếp thu, áp dụng những tiến bộ – đặc biệt về kinh tế, công nghệ – của Anh và các nước phương Tây khác.
Mặc dù phần lớn người Singapore – và chính bản thân ông cũng là một – người gốc Hoa, ông không chọn tiếng Hoa mà là tiếng Anh để làm ngôn ngữ chính cho đảo quốc này. Quyết định đó không chỉ giúp người dân Singapore dễ dàng tiếp xúc với các nước phát triển như Anh, Mỹ và học hỏi, tiếp nhận tri thức, công nghệ cao của phương Tây mà còn bắc cầu để những tập đoàn lớn trên thế giới đến với hòn đảo nhỏ này.
Là một trí thức, ông Lý Quang Diệu, rất coi trọng giáo dục, tri thức, trọng dụng người hiền tài. Ông chú tâm phát triển, trọng dụng nhân tài ở trong nước và luôn tìm cách thu hút chất xám, người tài từ các nước.
Một lãnh đạo Việt Nam được biết là rất mến phục ông Diệu và cũng được ông Diệu tôn trọng là cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt.
Điều đó cũng dễ hiểu vì cũng giống như ông Diệu, ông Kiệt là một người nhạy bén, rất coi trọng giới trí thức, văn nghệ.
Hơn nữa, là một người hiểu biết rộng, thông minh ông Diệu không giáo điều, máy móc. Trái lại, ông rất thực dụng. Thay vì dựa vào một chủ thuyết nào đó để giúp Singapore tồn tại, phát triển, ông nhìn thẳng vào chính những điểm yếu, thế mạnh của Singapore và bối cảnh chính trị khu vực và cố phát huy, tận dụng tất cả những điểm đó, biến chúng thành cơ hội, thế mạnh cho đất nước mình.
Một điểm nổi bật khác, đáng trân trọng nữa nơi ông mà không phải nhà lãnh đạo nào cũng có đó là trung thực, mẫu mực, coi trọng luật pháp. Chính điều này đã giúp Singapore trở thành một quốc gia châu Á minh bạch nhất và luôn nằm trong 10 nước ít tham nhũng nhất thế giới. Có thể việc ông theo học ngành luật và tốt nghiệp xuất sắc về ngành này từ một trường đại học danh tiếng cũng tác động rất lớn đến tính cách này của ông.
Ông Diệu có nhiều tính cách, phẩm chất khác giúp ông trở thành một chính trị gia lỗi lạc. Nhưng nhãn quan biết nhìn xa, trông rộng của ông là một yếu tố quan trọng giúp ông làm nên bao điều ‘thần kỳ’ cho Singapore.
Từ một nước nghèo, kém phát triển, thiếu tài nguyên, lại phải đối diện nhiều bất ổn xã hội, chỉ trong một thời gian ngắn Singapore đã trở thành một quốc gia giàu có, văn minh, ổn định, bỏ xa tất cả các nước trong khu vực.
Chẳng hạn, theo số liệu của Ngân hàng Thế giới, vào năm 1960 – một năm sau khi ông lên nắm giữ chức Thủ tướng Singapore tự trị – ước tính thu nhập bình quân đầu người của Singapore là 395 USD. Con số đó ở miền Nam Việt Nam là 223 USD và miền Bắc Việt Nam là 74 USD.
Nhưng năm 2013, thu nhập bình quân đầu người ở Singapore lên tới 55,182 USD trong khi ấy ở Việt Nam chỉ là 1,910 USD.
Cùng chia sẻ xuất phát chung là nước bị thuộc địa hóa, sự khôn ngoan của ông Diệu đã đưa Singapore vượt xa Việt Nam
Là một nước nhỏ, đa số người gốc Hoa nằm bên cạnh hai nước lớn (Indonesia và Malaysia Hồi giáo) và trong bối cảnh một châu Á nhiều xung đột, Singapore không chỉ tránh được chiến tranh, giữ vững được độc lập mà còn trở thành một đối tác quan trọng, không thể thiếu của các cường quốc. Thiết lập được mối quan hệ thân thiện và đặc biệt có lợi cho mình với cả Mỹ và Trung Quốc trong thời kỳ Chiến trạnh Lạnh – hay làm cầu nối giúp hai địch thù, đối thủ này đến với nhau – không phải là một chuyện dễ.
Trong khi đó, Việt Nam đã bị biến thành con cờ, nạn nhân trong các ‘cuộc chơi’, xung đột giữa các nước lớn như Liên xô – Trung quốc và Mỹ - Trung quốc.
Chính những khác biệt này làm không ít người đặt câu hỏi tại sao cùng từng là thuộc địa, kém phát triển Singapore trở nên phồn thịnh, hùng mạnh, trong khi các quốc gia khác trong vùng như Việt Nam, vẫn mãi cứ nghèo, yếu thế?
Những ngày này lãnh đạo các nước trên thế giới sẽ tới Singapore để viếng và tham dự đám tang của ông Lý Quang Diệu – và cũng qua đó, cùng với người dân Singapore, bày tỏ sự khâm phục và ghi nhớ đóng góp của ông.
Đến bao giờ Ta mới có được một vị lãnh đạo được người dân kính trọng và thế giới ngưỡng mộ như thế?
Bà con đi chơi hết rồi, hom nay muốn vào góc cà phê này phải đi kiếm vòng vòng mới ra.
Báo tin cho bác Lâm và ông Tý là tôi đã nối lại được dây chuôn. Địa chỉ như củ không gì thay đổi.
Đời sống ngày càng tiến bộ, bây giờ các máy thiết bị cá nhân (smart device tiếng Việt là gì há ?) ngày càng nhiều và ngày càng liên hệ được với nhau. Hãng này, http://lunasleep.com/, đang chế cái khăn trãi giường có thể chỉnh nhiệt độ giường, đo hơi thở, nhịp tim, khoá cửa, làm cà phê buổi sáng.
Kinh thật. Những người làm kỹ thuật như tôi lớn lên giữa hai thế hệ, tiền Iphone và hậu Iphone, như là những chứng nhân lịch sữ. Có một lần lâu lắm rồi, cuối tuần tôi và sở làm việc, vâng có một khoản thời gian trong lich sử con người nếu cần làm việc cuối tuần hoặc buổi tối phải đi vào sỡ chứ không được bận sì líp lên mạng là nối vào sỡ ngay tại nhà, trưa đó tôi làm xong việc ngồi bật ghế ra tự sướng công trình mình. Chợt có một đại ngộ, bao nhiêu học vấn tìm tòi của các nhà toán học, vật lý, để đúc kết vào cái màng ảnh trên bàn tôi lúc đó.
Vậy mà bây giờ nó còn kinh hoàn hơn. Nó mò vào tới giường ngủ luôn. Càng ngày càng cố phụng sự con người cho thêm thoải mái, thêm sướng. Thế giới đại đồng của ông Tý :).
Vài hôm trước trong lúc ngồi ăn vợ hiền nói -- "em quan trọng đúng sai nhiều quá, luôn muốn mình đúng". Tôi vừa nhai thịt vừa gật đầu. "Nhưng như vậy mình chỉ sống với phân nữa". Nói gì chả hiểu, thịt ngon quá. "Cả cái phần bên kia mình bỏ hết đi". Tôi há miêng ra nhìn, miếng thịn tòn teng.
Không biết ông Thợ đã giải quyết xong vụ tax chưa dạo này không thấy lên quán.
Trên đây nhiều ông kỹ thuật quá ông Gió nhỉ. Về máy tính ấn tượng nhất với tôi là... sự xuất hiện ổ USB drive. Trước đó dùng FDD dung lượng có 1.43M khổ gần chết, giá vừa mắc vừa mau hư. Từ hồi có được ổ 16MB đi đâu cũng kè kè bên người :).
Ông Lâm chắc làm thuế xong rồi ông Đ ơi; hôm qua có đọc bên cờ tướng thấy ổng nói sẽ về VN.
Tôi thì không ngờ có một ngày những chử viết tắt như "M", "MB" trong máy tính mà bây giờ ai cũng hiểu.
Hi hi, ông Wind đưa tôi tới sự đại đồng thì tôi chưa dám :) , là vì tôi sân si tôi còn nhiều lắm nè.
Tuần này tôi nói chung là có tí việc chạy đi chạy lại hơi nhiều, tuần Lễ Phục Sinh. Hẹn ông Wind cuối tuần nay tôi sẽ thanh toán nợ nần ông hí. Ngày mai, thứ 7 cả gia đình đi Thụy Điển chơi, 2 ngày tiếp thì bên này ngoại trừ cây xăng, các cửa tiệm nghỉ lễ. Thứ ba đến thứ sáu có lẻ overtime.
Vợ hiền cuả ông Wind luôn đúng, tôi nghĩ ông chắc là luôn... sai. Nhớ hôm trước có người ký chử ký như là cái gì ...lỗi tại tôi.. thì phải :)
Đợt trước ông Thợ về có cho tôi 2 USB nhạc. Tôi chép xong lấy luôn làm của riêng. Bạn bè gần thì chép xong data mình trả lại còn ông Thợ thì phải lấy data và ổ cứng luôn mới được.
Chơi solo hoài cũng chán nhất là bạn bè cứ kêu mình đệm cho hát. Ác cái đám bạn hồi xưa ở quê đâu có nhạc gì nghe toàn Chế Linh, Tuấn Vũ... Thế là quyết định tạm chuyển sang đệm hát một thời gian. Tới lúc ông Tý về thì đệm Bolero cho ổng hát được rồi.