Kiểu này có ngày thuế vụ hỏi thăm à nhe. Treo bảng cà phê mà kiêm luôn đồ nhậu nữa. Rủ reng giới thiệu nghe phát thèm. Làm ơn cho xin tấm hình nhe. Ai chụp cũng đẹp. Nghe nói thịt Trâu màu trắng phải không :) các huynh ?
Printable View
Kiểu này có ngày thuế vụ hỏi thăm à nhe. Treo bảng cà phê mà kiêm luôn đồ nhậu nữa. Rủ reng giới thiệu nghe phát thèm. Làm ơn cho xin tấm hình nhe. Ai chụp cũng đẹp. Nghe nói thịt Trâu màu trắng phải không :) các huynh ?
Bác Aty hỏi trêu bọn em đúng không nào. Thịt trâu hay bò đều có màu giống nhau chứ bác, chỉ có da trâu màu trắng hay đen giống da người thôi bác nhỉ.
He he, nợ gì thì phải trả cho hết. Cái nào thiếu cũng phải trả. Chỉ có ân tình không biết làm sao trả :( .
http://www.youtube.com/watch?v=sMFenPq1RO0
Hai tuần nay tôi thường theo dõi tin tức về vụ tuyết lở tại đỉnh Everest phía bên Nepal (phía bên kia của đỉnh Everest là Tây Tạng), trận tuyết lở này xáy ra vào ngày 18 tháng 4, và có 16 người Sherpas chết (13 chết, 3 mất tích luôn trong tuyết).
Đây là hình thác tuyết Khumbu (Khumbu Icefall), 5400 mét, chổ tuyết lở.
http://blogs.scientificamerican.com/...u-Icefall.jpeg
Gọi là thác tuyết (icefall) vì những đóng tuyết vĩ đại này không nằm im, nó đang chuyển động từ trên xuống dưới như một thác nước, chỉ là ở mức độ chậm hơn, vài trăm mét một năm. Muốn leo lên đỉnh Everest, 8800 mét, từ phía Nepal phải qua ngõ này.
trong đoạn phim trên chúng ta thấy trên đoạn đường này có rất nhiều kẽ nức lớn trong băng đá mà họ phải đặt thang để bước qua, cùng đó những sợi dây thừng đã được đặt sẵng để những người leo dùng khi lên xuống nơi này. Mỗi người muốn leo lên đỉnh Everest phải tốn chừng 40 ngàn đến 70 ngàn đô la trả cho các công ty dịch vụ leo núi Everest, và phải luyện tập một thời gian dài, tuy nhiên như đoạn phim trên cho thấy ngõ độc đạo này cũng rất có nhiều người lên xuống đến nỗi phải đứng chờ.
Shepa là thổ dân sinh sống tại vùng Everest, vài trăm năm trước tổ tiên cùa họ di dân từ Tây Tạng qua vùng Everest phía Nepal, vì sống ở đây lâu đời nên họ rất quen khí hậu tuyết; hồng huyết cầu của họ có thể dự trử được nhiều oxy hơn người bình thường đều này rất quan trọng vì trên độ cao kinh khũng này không khí rất loãn và đã có rất nhiều người, dù trã vài chục ngàng đô, tập luyện thời gian dài, khi lên đến đây thở không nổi và phải cuối đầu lết xuống (hoặc được khuân xuống).
Đoạn phim sau đây cho thấy công việc của những người Sherpa:
Nói chung họ làm tất cả những việc nặng nhọc. Đi trước dựng lều, đồ ăn, vác dụng cụ, đặt thang qua những kẻ nức băng đá, đặt dây, v.v... Người leo chỉ mang ba lô đồ dùng của mình thôi.
Mỗi năm có chừng 3 tháng có thể leo lên dỉnh Everest, từ tháng 4 đến tháng 6, trong khoản thời gian này một người Sherpa làm được chừng 6000 đô la để nuôi gia đình nguyên năm. Việc làm rất cực và nguy hiểm nhưng vì cần tiền họ phải làm thôi.
Ngày 18 tháng 4 vừa rồi, trong khi đám người Sherpa dọn đường trước cho khách leo núi Everest tại ngỏ Khumbu thì tuyết lở -- 13 người chết được mang về, 3 người mất tích trong băng tuyết.
Sau trận tuyết lở này những người Sherpa đồng ý không leo đỉnh Everest mùa leo 2014. Vừa để tỏ lòng thành kính các đồng bạn vừa chết trên núi vừa làm một tiếng nói cho tất cả mọi người, chánh phủ Nepal và khách leo núi, sự quan trọng của họ.
Chánh phủ Nepal thâu được 3 triệu đô là mỗi năm tiền lệ phí leo đỉnh Everest. Và khi người Sherpa không làm việc nữa thì tất cã công ty dịch vụ leo núi phải ngừng thôi. Còn ai khuân vác, ai đặt thang?
Riêng tôi, tôi chú ý tin tuyết lở này vì khi leo núi Nepal tôi đã thấy những người này làm việc nặng nhọc thế nào
Khi thấy họ khiên như vầy cho khách
http://i956.photobucket.com/albums/a...ps9dc57684.jpg
anh chàng này khiên 2 bao, khoản chừng 40 ký lô, đi những đoạn núi 2500 mét trở lên. Leo những dốc như vầy
http://i956.photobucket.com/albums/a...ps166181b1.jpg
và mình như vầy
http://i956.photobucket.com/albums/a...pscb8d795b.jpg
không thể nào không đặt câu hỏi trong đầu -- tại sao vậy ??
Ông Gió sống ở đây nhưng hồn ông tận miền sơn cước Tây Tạng ,Nepal .Ông làm tôi nhớ đến vở kịch My Heart's in the Highlands.của Saroyan .Tôi xem vở này một lần ở Carnegie Hall nhưng hôm đó không thấm vì mải mê nghe nhạc đệm do Benny Goodman chơi .Nhắc đến tay kèn đồng lại nhớ Terminal và nỗi đam mê vô tận ...Khi nào rảnh ông và ông K xem lại phim này nhé .Bây giờ tôi đi nằm cái ,uống cả đêm rồi hồn tôi cũng sắp bay về tới miền sơn cước
........ Đứa trẻ lắng tai nghe. Nó đứng dậy, thử dốc ngược đầu xuống, nhưng không được, lại thử
lần nữa và thành công. Đang mải mê nhào lộn, bỗng nó nghe trỗi lên bản nhạc thơ mộng và kỳ diệu
nhất thế giới, đó là một bản độc tấu bằng kèn, bản “Hồn tôi ở tận miền sơn cước “. Nghệ sĩ là một
ông già gần đất xa trời. Ông thổi xong bản độc tấu ngay trên thềm cửa. Thằng bé vội vàng đứng thẳng
lên và chạy lại chỗ ông già, nó ngạc nhiên thích thú và bối rối.
JOHNNY: Cháu muốn nghe ông thổi một bản khác nữa.
MACGREGOR: Này cháu, cháu có thể kiếm cho lão một ly nước không? Lão là một ông già hồn
không còn ở đây, mà ở mãi tận miền sơn cước.
JOHNNY: Miền sơn cước nào vậy ông ?
MACGREGOR: Miền sơn cước Tô cách lan, cháu ạ. Được không cháu?
JOHNNY: Hồn ông làm gì ở tận miền sơn cước Tô cách lan?
MACGREGOR: Hồn già đang đau khổ tại đó. Cháu có thể cho già một ly nước lạnh được không?
JOHNNY: Thế mẹ của ông đâu?
MACGREGOR: (Bịa chuyện với thằng nhỏ) Má già ở Tulsa thuộc tiểu bang Oklahoma, nhưng hồn bà
không ở đó.
JOHNNY: Vậy hồn bà ở đâu?
MACGREGOR: (Cao giọng) Ở tận miền sơn cước Tô cách lan (Dịu dàng) Già khát quá rồi cháu ơi!
JOHNNY: Tại sao tất cả gia đình già đều luôn luôn để tâm hồn tại miền sơn cước ?
MACGREGOR: (Nói theo giọng Shakespeare) Gia đình lão như vậy đó: Nay sống gởi nơi đây, mai
thác về quê cũ.
JOHNNY: (nói một mình) Nay sống gởi nơi đây, mai thác về quê cũ (với MacGregor) Thế nghĩa là
gì?
MACGREGOR: (giọng triết gia) Nghĩa là phút này còn sống mà phút sau đã thác.
JOHNNY: Thế má của má già đâu?
MACGREGOR: (bịa chuyện nhưng giọng đã bực bội) Bà ở tận miền Vermont trong một tỉnh nhỏ gọi
là Bạch Hà, nhưng hồn bà cũng không có đó.
JOHNNY: Phải chăng tâm hồn già nua cằn cỗi của bà cũng ở tận nơi sơn cước?
MACGREGOR: Ngay ở giữa miền sơn cước. Con ơi! Già sắp chết khát mất rồi.......
Hừ hừ, 1 người với cái bao chừng 40 kg trên lưng, nét mặt tươi cười hớn hở, tuy con đấy lấm tấm những giọt mồ hôi đọng lại, khi Anh ta đã đến đích.
He he, 1 người đang phản phất nét đăm chiêu ( đoán mò thôi ), Anh ta mang 1 cái bao ( lô ) trên lưng chừng vài kg, và đang đứng ở cái đích mà Anh ta đã đến.
Cả 2 có điểm rất giống nhau. Họ đã đến đích. :)
hihi... người ta thì tới đích rồi, hoặc ít nhất thì đang trên đường lặng lội leo, còn ông Tý thì sao? Ông lo chuyện phục sinh của ông chưa? Phải chết mới sống lại được, ông thì ham sống quá đi ... hihi... Phải kiếm đường chết đi :) ông phải leo lên cho thật cao rồi nhảy đùng xuống một cái.
Cả tuần nay tại đây gió luồn từ sa mạc thổi về nên nóng phát điên, ngày nào cũng trên 26 độ C tới 32 độ C. Tôi đang lo đám ớt đang ươm hột của ông gởi có lên được không đây, ngày nào bợ hiền cũng tưới bọn nó cho đủ nước. Mùa này cón hoa Quỳnh đỏ hồng, hoa Ngọc Lan trắng, và hoa Sứ vàng. Bửa nào tôi chụp hình lên ông xem. Cũng đang trồng cà chua. Trồng 5 cây cà chua, đến hè nó ra một đống trái vợ hiền hái làm sauce cà cho mấy món mì Ý (pasta). Pasta với sauce cà tươi ăn phê lắm ông ơi, thêm một ly rượu đỏ là có một buổi chiều mùa hè tuyệt vời. Thằng bạn thấy tôi săn sóc tưới nước, cho cây phân bón, phán -- trồng kiểu này chắc mua rẽ hơn. Tôi không hiểu sao hắn và tôi làm bạn, đời nhiều chuyện lạ.
Hơn tuần nay thấy bác Lâm im quá tưởng bác Lâm ghé lại Úc một thời gian tu hành rồi. Hay bác đang phê tưởng nhớ lại chuyến đi vừa qua. Hôm thứ sáu uống chay Pinot Noir ngon quá, tính gởi qua cho bác nhưng nghĩ lại gởi rượu nhiêu khê quá, phải giử đúng độ, nên nghĩ ra cái này. Bác có bộ ly để uống Pinot Noir chưa? Sẽ gởi bác một bộ. Hay là bác chỉ uống rượu mạnh thôi? Pinot cũng gióng như cà phê, thứ rượu để uống một mình hoặc một vài người thân. Nó nhẹ hiền, thoan thoản. Nó chảnh lắm, không thích cạnh tranh với đồ ăn, thịt cá. Chỉ mình nó, hoặc một hai món rất nhẹ khác. hihi... tôi nói như thứ thiệt :). hm... chắc là tôi đang tính chuyện chở củi về rừng :) ... về rượu thì cái gì chắc bác Lâm cũng có hết rồi.
Ông Gió ,đừng gửi gì hết sắp phải tịch cốc rồi .Thầy truyền Pháp mà trò không làm tất nhiên thầy sẽ yểu mạng .Đó là luật lệ của Tạng giáo,mà tôi không muốn điều đó xảy ra nên phải cố gắng một thời gian ,xong rồi mới tung tăng chơi đùa tiếp
Ông Tý .Mọi điều chỉ giáo của ông Tôn về sức khoẻ đều đúng hết .Tuy nhiên, nó chỉ đúng từ 25 tới 45 thôi .Qua 45 cơ thể bắt đầu đi vào chu trình suy thoái ,gan thận mật đều đã mệt mỏi quá trình tổng hợp và hấp thụ không còn như trước nữa nếu tiếp tục dưỡng sinh theo kiểu đó tất chết sớm
Cơ thể có sự thông minh tự nhiên và khả năng tự điều chỉnh .Tuổi này ông phải nuôi nó bằng sự thiếu thốn để bản năng sinh tồn thúc đẩy các hạch nội tiết hoạt động
Rất dễ hiểu ông cứ thấy các ông học tập cải tạo là hiểu ngay ,mười mấy năm sống trong thiếu thốn không sao nhưng về chỉ 3 tháng sau là chết .Nguyên nhân là các bố tẩm bổ vì nghĩ thế là tốt có biết đâu điều đó khiến cơ thể bị đầu độc
Hay ông nhìn các cây cổ thụ hai ba trăm năm ngoài Bắc cứ để tự nhiên không sao nhưng các cụ thương cây bón phân vào nhiều chỉ 1 hay 2 tuần là cây chết không phục hồi được
Cây càng to cao, bên ngoài đã hoá thạch không cần thiết năng lượng để phát triển nữa mà chỉ cần chút ít để duy trì sự hoạt động thôi
Thường ông thấy tôi ham chơi ăn uống vô độ nhưng thực ra trước đó cả tháng mỗi ngày tôi chỉ ăn vài hạt nut thôi còn toàn nhịn đói .Cơ thể héo khô có nạp vào cũng không sao
Dinh dưỡng cơ thể cũng như săn sóc tình yêu .Hãy để nó thiếu thốn để còn được nhìn nhau như thuở ban đầu .Chứ mà tay đã buông tay rã rời ,môi mắt lạnh tanh .Lúc đó ông càng cố suỏi càng ê chề rồi cũng phải liệu đường mà buông nhau ra thôi
Nó cũng bí hiểm như nguyên tắc Mật tông Thiền định ,nhưng thôi cái này nói chuyện với ông Gió
Hoàng đế nước Phù Tần là Phù Kiên (337-385 SCN) rất tôn sùng đạo Phật, nghe lời tâu của quan Khâm thiên giám rằng: “Bệ hạ muốn có người tài giỏi, tinh thông cả tam tạng kinh điển, mà lại thông thạo cả tiếng Hán để dịch kinh Phật từ tiếng Phạn, thì phải mời cho được một vị Tam Tạng Pháp Sư là ngài Cưu Ma La Thập về đây để giúp Bệ hạ phiên dịch kinh điển.”
Thế là “nhân duyên” để kinh Phật truyền sang Trung Quốc đã bắt đầu phát lộ từ lời tâu của vị quan trên. Song Tam Tạng kinh điển đâu phải chuyện đùa, và cái “nhân duyên” ấy đâu chỉ đơn giản nằm trong một chữ “mời” mà xong. Pháp sư Cưu Ma La Thập lúc ấy đang là một vị thuộc hàng Quốc bảo của quốc vương nước Quy Tư (tức Afganistan ngày nay). Nước Quy Tư nằm giữa Trung Quốc và Ấn Độ nên cư dân ở đó hầu hết biết cả tiếng Phạn và tiếng Hán. Pháp sư Cưu Ma La Thập chính là con trai của vị công chúa độc nhất của Quốc vương nước Quy Tư. Biết rằng không dễ gì mà Quốc vương Quy Tư lại để cho đứa cháu ngoại nối dõi của mình sang hoằng pháp tại Phù Tần, Hoàng đế Phù Kiên bèn cử Đại tướng là Lữ Quang đem mấy trăm vạn binh mã sang đánh nước Quy Tư nhằm cướp cho được Ngài Cưu Ma La Thập đem về làm Quốc sư.
Mặc dù Ngài Cưu Ma La Thập khuyên Quốc vương Quy Tư nên để cho mình sang Phù Tần, giúp Phù Tần phiên dịch kinh điển vài năm để tránh cho dân chúng khỏi nạn binh đao. Song Quốc Vương Quy Tư không nghe, vẫn đem quân chống lại. Kết quả sau 6 tháng giao chiến, Quốc vương Quy Tư thua trận bị giết, Lữ Quang bắt được Ngài Cưu Ma La Thập đem về Phù Tần.
Trên đường trở về, một hôm, Lữ Quang đóng quân tại một thung lũng để nghỉ qua đêm, Pháp Sư Cưu Ma La Thập nhập thiền định và biết đêm đó sẽ có động đất và mưa lớn ngay tại vị trí đóng quân. Ngài khuyên Lữ Quang nên rời khỏi chỗ đó nếu không sẽ gặp tai họa. Lữ Quang không tin và cứ đóng quân ở lại. Quả nhiên đêm ấy trời mưa lớn kèm theo động đất, nước dâng lên kèm theo đá từ trên núi lăn xuống làm chết tới phân nửa quân sĩ. Bấy giờ Lữ Quang mới tin rằng Ngàu Cưu Ma La Thập có tài biết trước cả thiên cơ.
Một nửa quân số còn lại của Lữ Quang tiếp tục trở về kinh đô nước Phù Tần. Giữa đường bỗng nghe tin trong nước có biến loạn, hoàng đế Phù Kiên bị Đại tướng của mình là Diêu Trường (331-394) giết chết và cướp ngôi, đổi thành nước Diêu Tần. Cả vợ con Lữ Quang cũng bị Diêu Trường tàn sát. Lữ Quang vì thế không thể trở về, bèn đóng quân lại ở vùng biên cương rồi chiếm lấy một vùng, lập ra một nước nhỏ làm căn cứ.
Ngài Cưu Ma La Thập ở trong quân của Lữ Quang, nghĩa là Tam Tạng kinh điển đang trên đường truyền sang phương Bắc. Những việc kinh động ấy của Trời, Đất, của nước Phù Trần kia đều nằm trong những “nhân duyên” ghê gớm của một cuộc thiên di vĩ đại. Kể cả việc Ngài cùng với quân sĩ của Lữ Quang rồi sẽ phải nằm lại thêm mười năm ròng rã ở chốn biên cương này mới hội đủ “duyên” cho những pho kinh điển bất hủ của cả Trời, Đất, quỷ thần kia chính thức chuyển sang thành Hán ngữ.
Lữ Quang vô cùng oán hận, chỉ vì một Cưu Ma La Thập mà cả vua mình lẫn vợ con mình đều bị giết. Xưa nay làm tướng cầm quân xông pha trận mạc, chỉ một là cướp đất, tranh thành, hai là cướp châu báu, gái đẹp. Có đâu lại đi cướp một ông… thầy chùa để đến nỗi nước mất, nhà tan. Lữ Quang những muốn đem Ngài Cưu Ma La Thập ra chém quách cho hả giận, nhưng nhớ lại trận động đất, mưa gió kinh hoàng khi trước mà Ngài đã báo trước, cộng với uy tín, tiếng tăm của Ngài đã đồn ra khắp thiên hạ làm Lữ Quang e ngại chưa dám ra tay.
Bấy giờ, những quân sư của Lữ Quang cũng căm việc ấy lắm, bèn bày kế dùng gái đẹp để dụ cho Ngài phạm giới để có cớ đem giết đi. Lữ Quang lập tức cho người đi khắp nơi, tuyển lấy một nghìn gái đẹp, đưa vào hầu hạ Ngài suốt cả ngày đêm đồng thời cử người theo dõi. Suốt mười năm liền như thế, Ngài Cưu Ma La Thập vẫn vững lòng một mực giữ giới, không hề lay động mảy may. Từ chỗ oán hận, dần dần Lữ Quang đã đổi thành sự kính phục đối với Ngài. Và, âm mưu thử thách đó, những kẻ phàm tục đời mạt pháp làm sao có thể hiểu được, rằng nó cũng nằm trong cái “nhân duyên” kì diệu của công cuộc truyền tống kinh điển của Ngài sau này.
Mười năm sống cùng những mĩ nữ ở khắp các vùng thuộc đất Trung Quốc đã khiến cho Ngài Cưu Ma La Thập trở nên tinh thông tiếng Hán hơn bao giờ hết. Bấy giờ mới hội đủ “duyên” cho Tam Tạng Kinh điển bắt đầu có thêm một ngôn ngữ mới: tiếng Hán. Năm 395, Diêu Trường chết, con là Diêu Hưng (396-416) lên nối ngôi. Diêu Hưng là một ông vua sùng Nho học, đề cao Phật Giáo, đã sai sứ đến gặp Lữ Quang thương thuyết, xóa bỏ hận thù và đón Ngài Cưu Ma La Thập về kinh phong làm Tam Tạng Quốc Sư, bắt đầu công cuộc phiên dịch kinh Phật. Bấy giờ là vào năm 401 SCN.
Thế là trải qua bao sự kiện kinh thiên động địa kể từ khi “nhân duyên” phát lộ, cuộc thiên di vĩ đại của Tam Tạng kinh điển đã tới cái nơi cần tới, đúng như sự tiên tri của bậc Toàn Giác ngót một nghìn năm về trước. Vua Diêu Tần huy động một lực lượng khổng lồ gồm 800 vị Tỳ kheo, 1200 vị Tú tài, 500 vị Bảng nhãn và 10 vị Tiến sĩ để hỗ trợ Ngài Cưu Ma La Thập dịch kinh. Trong lúc dịch, tất cả những vị này đều phải ngậm nhang. Suốt thời gian dịch phải trường chay giữ giới để giữ trọn ba nghiệp tuyệt đối thanh tịnh…
Không cần phải liệt kê ra đây những bộ kinh mà Ngài Cưu Ma La Thập đã phiên dịch trong công cuộc này. Chỉ biết rằng văn chương tuyệt hảo và chất lượng của những bản dịch ấy xứng đáng là mẫu mực cho môn dịch thuật khắp muôn đời về sau. Đến nỗi trước khi viên tịch, Pháp Sư Cưu Ma La Thập có lời nguyện rằng, nếu ông đã phiên dịch những bộ kinh ấy đúng với ý Phật, thì khi hỏa thiêu, lưỡi ông sẽ còn nguyên. Ngược lại, toàn thân ông cùng cái lưỡi sẽ cháy hết ra tro. Kết quả sau khi thiêu, ông đã để lại cho đời sau chiếc lưỡi đã biến thành xá lỵ, còn nguyên vẹn và bền vững như kim cương không gì phá hủy nổi.
Ông Wind, tôi đang ngụp lặn ông ạ. Không thể kêu lên là khổ thân tôi.Nhưng tôi đang bơi, và phải bơi. Không phải trong hồ nước mát lạnh với buổi trưa 26-32 độ C của ông, mà là đang bơi trong dòng tư tưởng lo lắng đời thường với bao nhiêu sự đắn đo. He he, tôi đang có những khó khăn đấy, nhưng tôi vẫn luôn mang theo với tôi mỗi giây mỗi phút nụ cười :) cho chính tôi. Ông cũng thấy là tôi tham sống đó mà. Không sai ông ạ. Phải sống để trả nợ những gì mình con thiếu người. Ngày mai tôi sẽ đón Cô Chú tại thành phố này và làm hướng dẫn tham quan. Người Cô này ở Canada,là bạn thân của người Mợ tôi ở Bỉ. Hi hi, cũng là dịp cho tôi đi tham quan luôn.
Tôi vẫn còn nhớ là thiếu ông D chưa trả, rồi thì còn nhiều nữa những món nợ phải trả. Nếu là kế toán trưởng thì tôi sẽ đưa những món nợ đó vào tài khoản mang tên tài khoản: không không biết hay là tài khoản: nợ khó đòi .
Ông bảo tôi nhảy đùng 1 cái tôi không có sợ :), nhưng nếu ông bảo tôi nhảy 1 cái mà cả mấy phút sau mới nghe cái đùng :) thì tôi không dám đâu, he he.
Tôi có nghe ông anh nói là ớt này không chụi trời mưa. Gặp mưa là trái bị hư ngay.
Gởi ông coi mấy trái ớt trồng được ở Vĩnh Long, vừa mới hái.
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_1519.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_1533.jpg
vườn rau của tôi 03.05.2014
Cà chua lúc tôi ở Iowa có giúp ông Mỹ hàng xóm hái mang vào bỏ tủ đá ăn nhiều tháng. Hy vọng ông cũng gặt hái tốt. Mỗi ngày tôi vẫn cứ 1 ly cà chua với ít sữa, hi hi.
Em xin nghe giáo huấn của bác Lâm. Sẽ bớt lại những gì quá nhiều như lâu nay em đã. Chữ tham có mãnh lực ghê ghớm. Nhưng chữ nầy coi ra không phải tốt lắm. Phải vững tay lái để tránh nó thôi.
Thế là gặp bác Lâm trên này rồi. Gặp bác trên này như bắt được vàng, hehe. Sức khỏe của bác còn tốt lắm! Mắt còn tinh tường, chạy xe ngoăn ngoắt, hơn cả lũ thanh niên. Trí nhớ còn rất tốt, đường xá thuộc làu làu. Chân đi thoăn thoắt, nhẹ nhàng. Như vậy, bác ở đây chơi với tụi này còn lâu lắm. Thế là một chuyến đi đầy thú vị. Không biết có bà sồn sồn nào đòi theo về không ta? :). Chắc là có rồi...phải không mấy ông?
Đúng vậy! Đa số trong này toàn là người trẻ tuổi vì thế ăn uống vậy là hợp lý. Sức trai tráng, còn phải nuôi vợ con nên phải ăn để có sức "cầy". Chứ bước sang gần cuối hàng 5 trở đi thì phải đổi sang chế độ dinh dưỡng như bác Lâm đã nói. Tùy độ tuổi mà có cách dinh dưỡng sao cho phù hợp.
Khi còn trẻ, metabolism hoạt động mạnh, chúng đốt năng lượng mau hơn, và hiệu quả hơn. Phần đông là vậy. Ta không nói tới những trường hợp cá biệt, hoặc ngoại lệ. Đến khi về già, metabolism chậm lại, cơ thể tiêu xài năng lượng cũng ít đi, vì thế số năng lượng ATP mà cần cung cấp cho cơ thể cũng it hơn so với người trẻ tuổi. Dựa vào nguyên lý này, người lớn tuổi nên ăn ít, thậm chí có đôi lúc fasting để cơ thể nghỉ ngơi và cho cơ thể có thêm thời gian tiêu hóa hết các nguồn thực phẩm còn sót lại. Do đó, các độc tố được thải ra từ thực phẩm cũng ít có dịp tồn tại lâu trong người. Qua đó, các tế bào, cũng như các mã di truyền thể DNA cũng ít bị "error" trong quá trình "sao chép", hoặc tái tạo những tế bào mới. Vì vậy, DNA cũng ít bị thương tổn hơn, cũng giảm được nguy cơ ung thư đáng kể. Cách của bác Lâm đã nói rất khoa học, có một hiểu biết sâu sắc về khoa Sinh Lý. Việc áp dụng "calories restriction" là một cách hay và hiệu quả đối với người lớn tuổi.
Nói tóm lại, người lớn tuổi không cần phải đòi hỏi nhiều năng lượng để nạp vào. Đối với người lớn tuổi, việc dung nạp quá nhiều đồ bổ vào người, khiến guồng máy tiêu hóa trở nên mệt mỏi, không hấp thụ được, dẫn đến các độc tố gây thương tổn tới cơ quan nội tạng. Như vậy thì càng chết sớm hơn.
ông cười vì thanh thản hay ông cười vì dùng nụ cười để đối trị cố đẩy lui những lo âu ? Nếu vì tâm thân thanh thản thì chúc ừng cho ông, có chuyện cần làm thì làm nhưng vẫn vui tươi; nhưng nếu cười để đối trị lo âu thì cũng chúc mừng :), cho ông thấy, lần nữa, dùng nụ cười (hoặc niềm vui nào đó) để đối trị lo sợ, lo sợ không bao giờ hết.
He he, cám ơn ông nhiều lắm. Đã chỉ ra cho tôi con đường sáng. Tôi luôn cười trong thanh thản ấy. Tôi luôn quan niệm rằng, bệnh gì cũng có thuốc trị. Cứ cho những lo sợ trong đời thường là cái bệnh ( tôi tự mình định nghĩa là như vậy ), thì tôi sẽ kiếm thuốc trị cho cái bệnh đó. Người ta nói:tình yêu sẽ cướp mất 1 phần thông minh của con người. Tôi thì nghĩ rằng : lo âu sẽ cướp mất rất nhiều thông minh của tôi :( . Và đây cũng là lý do mà mỗi khi đụng chuyện, thì tôi tìm cách giải quyết, chứ không có phần nào phải âu sầu. Còn như mà dùng nụ cười (hoặc niềm vui nào đó) để đối trị lo sợ, thì cũng như là dùng râu ông nọ cắm cằm bà kia. May mà tôi chưa có làm bao giờ :) . Nói về lo sợ, theo tôi có nghĩa là vừa lo lắng, kèm theo sợ sệt hoặc bối rối trong lòng ( đầu ). Lo lắng để tìm thuốc trị thì tôi có, nhưng sợ sệt bối rối thì tôi ít lắm, vì nếu có những lúc như vậy đến, tôi lại đi đánh vài bàn cờ tướng. He he, sẽ thoải mái cho đầu óc hơn. Vì tôi mê cờ tướng, cho nên tôi xử dụng nó như 1 liều thuốc an thần lúc cần. Đương nhiên trong cuộc sống của con người, có lúc phải nhíu mặt nhăn mày chứ. Tôi cũng không ngoại lệ :( .
Bật mí 1 tý về tôi ông nhé. Bà xã tôi luôn nói rằng tôi là thùng rác. Hi hi, thùng rác, nghĩa là dùng để đựng rác ấy mà. Và đấy cũng là 1 phần trong đời sống thực của tôi. Cho nên có lần bác KT hỏi là làm sao mà tôi lúc nào thấy cũng vui vẻ?. Có lẻ tôi nên trả lời lúc ấy là như vậy rồi. Nhớ có lần tôi về VN, đứa em gái Cô Cậu của tôi có chuyên buồn gia đình. Hôm ấy tôi hẹn nó đi ăn trưa và uống cà phê. 2 anh em đã hơn 10 năm chưa gặp. Sau chừng 3h nói chuyện tầm phào, anh em chia tay. Tôi tiếp tục vào quán cà phê cờ tướng lề đường cho đến tối. Vừa về đến nhà thì có phone của bà Mợ ( mẹ cô em tôi ), nói là càm ơn tôi, không biết tôi nói gì mà cô em tôi cảm thấy thoải mái hơn lúc trước. Híc, tôi cũng không nhớ đã nói gì với cô ta. Có lẻ hay không bằng hên. Tôi cũng giã lã rằng: thưa Mợ con cũng không biết đã nói gì với em, nhưng nếu được vậy con cũng mừng. Có lẻ cô em tôi đã quẵng cho tôi 1 đóng rác mà cô ta mang lâu nay. Còn tôi thì ok, cứ đưa hết cho anh, anh sẽ giúp em mang ra cầu Sài Gòn rồi ton nó xuống :)
Không biết có thanh thản thật không chứ tôi có cảm giác cái vui của ông Tý hơi có phần gượng gạo. Vì ông vẫn báo víu vào cái vui đó để xua tan nỗi buồn, lo âu hay đúng hơn là ông luôn bám vào một lý do nào đó để làm cho mình cảm thấy vui. Nhìn bê ngoài nó có vẻ là một cái vui thanh thản nhưng bên trong lại là một sự tranh đấu ghê gớm của các ý niệm. Bản ngã mạnh trông cứng rắn nhưng nó lại là cái cứng rắn giả tạo. Nó rất mềm yếu chỉ cần có những ý kiến, lời nói đụng chạm, trái chiều là bị tổn thương liền.
Chứng cớ rõ ràng mà ông còn không thấy.
Phiền muộn lo sợ đến ông bỏ chạy chơi cờ, dùng thuốc an thần.
Không bao giờ hết đâu ông ơi.
Làm việc mệt quá đi chơi vài bàn cờ tướng thì ok, suy nghĩ toan tính nhiều quá đi chơi cờ tướng thì ok. Nhưng đang lo sợ phiền não đi chơi cờ tướng là chạy trốn đó.
hihi... hôm nay có thêm ông Đ vào bắt mạch là ông Tý chỉ chết thôi :)
He he, tôi đồng ý với ông D về cái cảm giác của ông dành cho tôi. Ông chỉ có mấy lời thôi, nhưng suy ra rộng lắm. Như vậy cũng tốt. Ý gọn gàng và sung tích. Đương nhiên trong tôi cũng có cái cứng ( mạnh ) và cái mềm ( yếu ). Riêng điều mà ông cho rằng chỉ cần có những ý kiến, lời nói đụng chạm, trái chiều là bị tổn thương liền. thì không sai. He he, vẫn thường nghe nói là " cha mẹ sinh con. Trời sinh tính ". Và đã là bản tính rồi thì khó mà thay đổi được phải không ? :)
Ha ha, mỗi người trong cuộc sống vẫn có khi gặp muộn phiền. Và từng người đương nhiên sẽ có cách giải quyết ít giống nhau ( tuy vẫn có thể, vì không có gì tuyệt đối ). May quá, như ông D nhận định trên thì tôi có phần gượng gạo. Gượng gạo nghĩa là vẫn còn có cơ hội. Nếu ông D nói tôi là buông xuôi thì coi như tôi không còn 1 chút hy vong nào. Thông thường khi con người lo sợ, phiền muộn, mà họ chưa giải quyết được vấn đề, thì điều còn lại là hy vong, phải không?. Hy vọng tràn trề hoặc hy vọng le lói, cũng chỉ là hy vọng. Và tôi thì luôn luôn hy vọng. :)
Ngồi chơi nói chuyện khó biết ông D .Ông chỉ cười hiền hoà rất ít nói nhưng ẩn dưới vẻ bình thường đó một đầu óc hết sức thông tuệ Ông Gió
Tam tạng kinh điển đều có xem qua nhưng tự nhận mình là kẻ hạ căn khiêm tốn .Biết nhiều ,tinh tế nhưng không có nét khoa truơng .Tuy ông còn trẻ nhưng đã thị hiện công phu tu dưỡng sâu dày .Thật đáng ngưỡng mộ .
Ông Tý bị soi là chuyện bình thường .Nhưng bị ông D soi là buồn lắm vì là chỗ bồ bịch cà phê cà pháo lại chung một niềm vui cấu véo các chị em ta .thế mà nay bị phản thùng thật khóc lên được
Buồn làm chi em Tý ,đâu phải ai cũng là vợ em mà chiều chuộng em hết mình
Cầm tinh con Chuột kẻ ấy ranh mãnh đâu phải vừa tuy nhiên đi đêm lắm có ngày cũng phải gặp ma thôi
Từ xa xưa đã thể hiện sự ma mãnh
con mèo mày trèo cây cau
hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
chú chuột đi vắng đường xa
mua mắm mua muối giỗ cha chú mèo
Lòng căm hận biết mấy nhưng vẫn giả lơ cho là mua mắm muối để giỗ cha chú mèo
Hic :( . Vừa mới đi công tác xong, tính đưa vài tấm hình giới thiệu, ông D và ông Wind vần cho mấy cái :) , có lẻ phải viết bản tự kiểm. Thôi thì hẹn để lúc nào rảnh rổi sẽ viết vây.
Bây giờ cứ phải tiếp tục chương trình giới thiệu đến các bác, và mọi người vài hình ảnh về na-uy.
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0088.jpg
opera house in norway
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0134.jpg
đi thăm vigelandsparken, cổng vào.
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0136.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0139.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0140.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0142.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0149.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0151.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0152.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/...1/IMG_0161.jpg
Dạ thưa bác, thuốc đắng giả tật. Hẳn đây phải là những người bạn tốt, mới xử dụng thời gian ( thời gian là vốn quý mà ) để soi cho thằng em. Em cám ơn còn không kịp. Chứ làm sao có lòng trách móc. Cho dù có khóc thì đó là mừng ra nước mắt đó bác. Hi hi, bạn chân tình là những người dám nói lên sự thật. Dù sự thật luôn thật sự phủ phàng. :)
Riêng bác về nhà có khi gần nữa tháng không chừng, vậy mà đến bây giờ em mới thấy bác ghé quán. Em cũng trông lắm nhưng không dám lên tiếng. Em sợ :(
Tạt vào thăm diễn đàn TLKD một chút...
Quý bác và anh em vẫn khỏe cả chứ?
Nhân tiện gửi thêm bản nhạc tới quý bác và anh em.
Nhận quà từ chú Lâm lâu rồi mà chưa có lời cám ơn chú. Sau hai trận bóng mới thấy sự tiện dụng của nó, túi rất gọn nhẹ :D:
http://d.f22.photo.zdn.vn/upload/ori...69_574_574.jpg
Lại chứa được đầy đủ vật dụng cần thiết: 1 đôi giầy, 1 bộ quần áo, ngăn phụ để điện thoại , chìa khóa và vài đồng bạc lẻ rất tiện :
http://d.f16.photo.zdn.vn/upload/ori...49_574_574.jpg
Một lần nữa cảm ơn chú Lâm, chúc chú luôn luôn mạnh khỏe và vui vẻ ! :chaochao
Thế này thì tội cho em quá bác ơi. Em vẫn biết là kính Lão đắc thọ đó mà. Bây giờ vợ chồng em thui thủi nên em chuyển qua kính Vợ , hy vọng cũng được đắc thọ :) .
Bác nói em khoái ông Gió, ông Tôn, ông D, bác Phi, là chí phải.
Ông Gió có cái bí mật gì đó bác ạ, chưa bao giờ em thấy ông ta chìa cái mặt ra để chụp hình. Cứ khoe ta có cái ba lô màu đọt chuối non mới tậu hôm trước, với cái bờ vai thon thả qua sự trui rèn khí công Bạch Hạc, và một dáng người mảnh mai nhưng không kém phần cứng rắn. Bác là sư thúc ông ấy, nhưng em nghĩ bác bỏ lâu rồi cho nên bờ vai bác từ phía trước trông tròn trịa phốp pháp rất hợp mắt với mấy mợ xồn xồn. Bác đừng la em nhé :(
Ông Tôn thì, em khoái nhất là kinh nghiệm về thuốc thang của ông ta. He he, trái gió trở trời thì em sẽ ới ông ấy ngay. Cứ mà cảm thấy yếu yếu là phải hỏi liền thuốc chửa trị hay tẩm bổ cho cái yếu ấy, để em còn hy vọng sống trẻ, sống khỏe, rồi có sức để lêu lổng nhiều nữa bác ạ. Em nhớ lời ổng dặn, không nên tắm hồ bơi công cộng mà chỉ nên tắm ao nhà mà thôi. Híc, ở Cali thường thì nhà nào cũng có cái hồ bơi trong khuôn viên, ở đây có cái ao, mùa đông dùng để trượt băng nghệ thuật :( . Thôi thì chờ cho tan đá sẽ tắm tiếp ao nhà vậy.
Ông D thì em xin không nói thêm. Vì hôm trước anh Trung đã có bài viết sâu sắc về ông ấy rồi, lại nữa, bác cũng đã thêm phần giới thiệu. Hi hi, Ngộ cái là, em gặp ông D cứ như gặp 1 nhân tình mới vậy,không hiểu sao nữa. Em xin lạm bàn 1 chút về nhân tình ông D này. Đại ý là cũng như hôm rồi bác về VN gặp em xòn xòn u 50 mà cô ta thốt lên câu gì gì đó nghe rất nhân tình bác ạ. Khiến bác về đến nhà cứ lâng lâng say say thế nào ấy. Em nghĩ mất hơn tuần cái men ấy trong bác mới dịu lại phần nào. Phải không bác nhỉ ? :(
Bác Phi thì em rất mến bác ấy. Bác ấy trông rất nhẹ nhàng, nghiêm nghị. Con cháu của bác ấy đến tết về thăm phải là nghiêm nghiêm 1 phép, để rồi sẽ nhận được cái lì xì khá nặng từ bác. Đúng không bác Phi, hi hi.
Hơ hơ, thằng em tẩm bổ có tí xíu, bác lại hăm he em thế nài. Em không tẩm bổ nữa đâu. Để ngay mai này vô tình bác đi chơi biển, thấy 1 thằng da đồi mồi, mặt xếp li như xa lộ Cali. Không chừng là em đấy bác :)
@ Trang .Tôi dặn cậu xong việc thì về lại ở thêm một ngày nữa làm hụt đi phòng trà .Lúc cậu gọi là tôi đang chuẩn bị ra phi trường hehe thôi đành chờ kì tới vậy .Cậu với tình yêu vĩ đại sao rồi ? Giải vừa rồi nhìn đôi uyên uơng bươm bướm bị tặng cả rổ hột vịt tôi xót xa quá
@No one .Ngài tinh ý quá chính tôi cũng không thấy ,thôi coi như phần số rồi
Chúng ta hẳn đã quá quen với hình tượng những mỹ nữ Trung Quốc trên màn ảnh được tái hiện vô cùng kiều diễm và xinh đẹp. Tuy nhiên ít người biết rằng, nét đẹp của thiếu nữ trong hậu cung xưa không hề “long lanh” đến vậy.
1. Sự đối lập giữa phim ảnh và đời thực
Có thể khẳng định rằng, dòng phim cổ trang của Trung Quốc phát triển rất mạnh. Phim đã góp công lớn trong việc quảng bá không chỉ lịch sử hào hùng mà còn phô diễn sức mạnh của Trung Quốc thông qua hình ảnh hoành tráng với cung điện nguy nga và dàn diễn viên “đẹp như hoa”.
http://k14.vcmedia.vn/thumb_w/600/A3...CCC1-415f3.jpg
Vẻ đẹp lộng lẫy của diễn viên trong phim.
Tuy nhiên, sự phổ biến của những bộ phim cổ trang đã khiến người xem bị… ngã ngửa khi biết được sự thật về bộ mặt cung cấm khi xưa, đặc biệt là vẻ đẹp các cung phi của vua.
http://k14.vcmedia.vn/thumb_w/600/A3...0h/3-57550.jpg
Theo tài liệu lịch sử thì trong bức phác họa này, Hạ Tử Vy là người đứng thứ 2 từ trái sang, còn đứng giữa là Hoàn châu cách cách.
Ta có thể lấy hình tượng Thục phi Văn Tú – phi tần của vua Phổ Nghi (vị hoàng đế cuối cùng của Trung Hoa) làm ví dụ cụ thể. Có thể dễ dàng thấy được rằng hình ảnh trên thực tế của vị phi tần này khác xa so với vẻ đẹp trên phim ảnh do diễn viên thủ vai.
http://k14.vcmedia.vn/thumb_w/600/A3...0h/5-26b6e.jpg
Thục phi Văn Tú, vợ vua Phổ Nghi – vị vua cuối cùng của triều đại phong kiến Trung Quốc.
Thục phi Văn Tú nổi tiếng là người đầu tiên li dị với hoàng đế. Cô xuất thân từ một gia đình quý tộc sa sút, do muốn lấy lại vinh quang xưa mà được gả cho vua Phổ Nghi lúc chỉ 14 tuổi.
Điều đáng chú ý là cô được chính hoàng đế chọn lựa từ tranh được gửi đến để làm hoàng hậu. Tuy nhiên, do những thế lực khác trong cung mà cô chỉ được làm vợ lẽ, phong là Thục phi.
http://k14.vcmedia.vn/thumb_w/600/A3...page-aa3dc.jpg
Thục phi Văn Tú ngoài đời và do diễn viên thủ vai trong phim Mạt Đại hoàng phi.
Cuộc sống trong cung của cô rất buồn bã và cô đơn. Nhà vua không hề quan tâm đến cô và Văn Tú bị hoàng hậu Uyển Dung ghen ghét. Sau này khi Phổ Nghi liên kết với quân Nhật, cô càng bị ghẻ lạnh hơn. Cuối cùng, cô đòi ly hôn với Phổ Nghi, trở thành phi tần đầu tiên dám đề đạt việc ly hôn vua và thành công.
2. Quan niệm khác biệt về sắc đẹp
Sự chênh lệch giữa phim ảnh và hiện thực trên phần nào có thể được giải thích bằng quan niệm khác biệt về cái đẹp thời xưa và ngày nay. Điều này ta có thể thấy rõ thông qua hình tượng những mỹ nhân nổi tiếng của Trung Quốc.
Điều này hoàn toàn đúng với Dương Quý Phi – một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc thời xưa bởi bà không mang vẻ đẹp “thanh mảnh” như những mỹ nữ hiện đại.
http://k14.vcmedia.vn/thumb_w/600/A3...0h/7-26b6e.jpg
http://k14.vcmedia.vn/thumb_w/600/A3...0h/9-26b6e.jpg
Dương Quý Phi trên phim do Phạm Băng Băng thủ vai.
Theo sử sách vào thời Đường, phụ nữ được cho là đẹp, hấp dẫn thì phải tròn trịa, mập mạp. Ta cũng nhận thấy điều này phần nào thông qua những bức tranh miêu tả lại hình ảnh của Dương Quý Phi thường là với khuôn mặt tròn trịa và nước da trắng.
Võ Tắc Thiên - người phụ nữ quyền lực nhất trong lịch sử Trung hoa cũng nổi tiếng bởi vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” khiến không chỉ nhà vua đương triều mà cả thái tử cũng phải xiêu lòng mà lập bà thành phi.
http://k14.vcmedia.vn/A3YmnWqkHeph7O...h/10-26b6e.gif
Hình tượng Võ Tắc Thiên trong tranh vẽ.
http://k14.vcmedia.vn/thumb_w/600/A3...h/13-26b6e.jpg
Võ Tắc Thiên trên màn ảnh.
Tuy nhiên ít người biết rằng, theo sử sách ghi lại thì Võ Chiếu (tên thật của Võ Mị Nương) từ nhỏ “mặt vuông trán rộng, béo phục phịch, đôi mắt phụng dài, có tướng đế vương”. Miêu tả này khác hẳn với hình tượng thiếu nữ mặt trái xoan với đôi mắt bồ câu thường thấy trên phim ảnh.
Thế mới biết gái Việt đẹp đến độ thần sầu .Các ông xem hình Nam Phương Hoàng Hậu mà coi .Thời đó mà đã nức nở thế này
Ông Bảo Đại sướng thật
http://baoapbac.vn/dataimages/201302...phuong_jpg.jpg
http://img1.ngoisao.vn/news/2012/7/1...1342510249.jpg
Dòng sông quê hương
Nhac Phap : La playa
Loi Viet : Pham Duy
Có ai về phía thương yêu xa xôi muôn trùng... cách biệt...
Một miền quê cũ có con sông màu xanh bát ngát.
Ai có về chốn xưa giữa nắng ban chiều,
Xin nhớ qua cây cầu bắc ngang sông đào chốn quê nghèo.
.................
https://www.youtube.com/watch?v=ltLS5VO2QBk
Mấy ông khen quá làm tôi muốn chui xuống đất.
Dạo này đang mân mê mấy bản nhạc của bác Lâm cho. Ngồi mài mò đánh từng nốt giống như trẻ con tập đánh vần. Mục đích là để quen nốt tạo thành phản xạ. Thầy không cho học thuộc rồi mới đánh, mà phải mắt nhìn, tay đánh như dân chơi chuyên nghiệp. Hè hè cái này chắc phải luyện lâu mới được. Nhìn thấy mấy lão già ngồi học đàn bấm từng nốt thật thú vị. Không phải họ mê đàn mà là tập luyện để chống lão hóa. Đầu óc, tay chân đều làm việc và còn có được những cảm giác êm đềm của ngày hôm qua...
https://www.youtube.com/watch?v=NEY4LxORCeo
Tranh thủ giờ lunch được 1 tiếng ùa vào chơi với quý bác và anh em một chút...
...
Mấy bà phi tần thời nhà Thanh nhan sắc sao khiêm tốn thể bác nhỉ? Trong khi mấy cô tài tử xinh tươi như hoa, hehe.
Huynh trở về Mỹ chắc chắn rằng anh em TLKD nhớ bác lắm! Còn sức vui chơi được với quý bằng hữu quả là thích. Đúng rồi! Ngày nào bác Tý không gặp Huynh trên này thì buồn chít luôn :).
...
Thôi thì mượn đại mấy câu thơ để chuyên trở những nỗi niềm vậy...
Tình nghĩa nhà quê rất đậm đà
Cộng rau, ao cá, động lòng ta
Chiều hôm gió thổi rơi nhiều lá
Chiếc lá tìm rơi xuống cội già.
@ Chú Lâm:
Bọn cháu vẫn bình thường chú ơi ! Vụ phòng trà cháu cũng hơi tiếc vì lâu quá rồi chưa được đi coi :D. Thôi đành chờ chú về vậy :).
Mọi người trong gia đình đều đã càm trên tay những món quà tình cảm của Lão gia nhân, có mỗi nhachoa là chưa bít mặt mũi nó ra sao hihi Bé Huyền vẫn đang giữ nó dùm ,chắc vài bữa nữa bay ra HN gặp Huyền là thỏa lòng : Mọi người đều có xuân riêng cả
Thiếp viết xuân trên dải lụa hồng
Nhân tiện nhachoa hỏi lão gia nhân một việc hơi riêng tư 1 chút, là lão gia có quen ai bên Úc mà giống như đàn bà con gái, tuổi chừng 3ty,có khả năng chấp thuận 1 fake marriage cho đồ đệ. Anh e đệ bên Úc kiếm chưa ra hihi
Cái này hơi tế nhị, nhưng với lão gia ta ko ngại hỏi
Quen thì có đấy ông Hoa nhưng fake lại là chuyện khác vì mỗi nơi immigration procedure có policy riêng biệt nên người địa phương là số một ,mấy bữa trước có bac ngokhong ở Úc hay lên đây chơi liên lạc được với ông đó là nhất
Tôi nghĩ gia đình cậu bên đó yếu quá .Cái duy nhất là tiền thôi ,đặt vấn đề một cách minh bạch và sòng phẳng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn
Hôm nay là ngày Krishnamurti
https://img0.etsystatic.com/000/0/63....252993778.jpg
Khắp thế giới không ai còn lạ gì tên tuổi Krishnamurti. Từ nửa thế kỷ nay, Krishnamurti đã đi lang thang cô độc khắp trái đất, đã kêu gọi mọi người giải phóng khỏi mọi nô lệ ràng buộc trong đời sống đau thương này.Tiếng nói của Krishnamurti là tiếng nói lặng lẽ của một con người đã tự giải phóng bản thân, của một con người đã trải qua tất cả mọi đau đớn không cùng, đã sống một triệu mùa ở hỏa ngục, đã tự giải thoát và nhìn thấy được Thực Tại toàn diện của đời sống, ca ngợi giòng đời vô tận, ngây ngất với tiếng cười lặng lẽ của mười triệu năm hư vô trong đêm tối nặng trĩu trái đắng mật đen.
Krishnamurti đã được nhân loại nhận là hậu thân của Phật Thích Ca và Chúa Giê su; Krishnamurti đã được mấy trăm triệu người ở thế giới tôn lên ngôi vị đấng Đạo Sư, bậc Giáo Chủ của nhân loại, thế mà Krishnamurti đã giải tán hết mọi tôn giáo, tổ chức, đã phủ nhận tất cả tín điều, đã phá hủy hết mọi triết lý và ý thức hệ, đã đập vỡ hết mọi thần tượng và, trên năm mươi năm trời đã một mình bước đi lang thang khắp nẻo đường trần gian, không tiền, không bạc, không hành lý, không gia đình, không quê hương, không truyền thống, chỉ một mình và chỉ đi một mình, cô đơn, cô độc, sống tràn trề, sống bất tận, sống vỡ bờ như một thác nước ào ạt, tuôn chảy mãnh liệt nhưng vẫn trầm lặng, nói rất nhiều mà vẫn im lặng, đi rất nhiều mà vẫn tịch nhiên bất động, gắn kết đời sống mà vẫn cưới hỏi sự chết, chết và sống giao nhau trên cung cầm thiên thu, sống và chết giao nhau trong đôi mắt sâu thẳm của Krishnamurti, trong tiếng nói thê thiết của Krishnamurti, một con người đã chết trong sự sống và đã sống trong sự chết, một con người đã không còn là con người nữa, vì đã vượt lên trên con người, đã chìm xuống tận hố thẳm của hư vô và bay cao lên đến tận đỉnh trời để trở về cuộc đời trần thế, tìm thấy Người Yêu mình trên những núi xanh lơ, tìm thấy Người Yêu mình trong dòng nước rực ngời của đại dương, tìm thấy Người Yêu mình trong con suối sủi bọt, tìm thấy Người Yêu mình trong ao nước in trời, tìm thấy Người Yêu mình trong thung lũng mây cao, tìm thấy Người Yêu mình trong cơn khói trời chiều, trong thôn xóm hoàng hôn, trong ngọn cây trắc bá, trong cổ thụ lâu đời, trong bụi cây ôm đất, trong cành lá cheo leo, trong cánh đồng nuôi chim, trong hải ngạn sóng vỗ, trong rặng dương đùa gió, trong bóng chiều mây phủ, trên dòng nước buổi chiều, dưới bóng sao, trong đêm thâu, trong ánh trăng, trong sự tĩnh mịch trước bình minh, trong tiếng ru cây lá, trong tiếng chim kêu buổi sáng…
Chúng ta hãy cùng ca với Krishnamurti bài ca tình yêu :
….Trong những hải đảo xa xôi xanh thẫm
Trên giọt sương mong manh
Trên con sóng vỡ bụi
Trên ánh nước lung linh
Trên cánh chim tung trời
Trên lá non đầu xuân
Người sẽ nhìn thấy nét mặt Người Yêu của ta
Trong đền điện linh thiêng
Trong vũ trường mê đắm
Trên nét mặt thánh thiện của tu sĩ
Trong bước đi lảo đảo của người say rượu
Nơi những gái điếm giang hồ và những trai tân trinh nữ
Ngươi sẽ gặp Người Yêu của ta.
con cái đi đại học, hoặc đi làm, hết rồi hả. Nhìn hình con gái nhỏ của ông thấy chưa đến tuổi đại học mà.
Tôi vì niềm vui của ông nên phải dấu mặt, tôi đưa cái mặt rổ ra thì ông được thoả mãn, nhưng niềm vui sẽ qua đi. Tôi dấu mặt cho ông tò mò, niềm vui kéo dài lâu hơn. Khổ quá, làm vì ông hết mà ông phàn nàn mãi :)
Ở đây cứ 18 là tụi nó đi học xa, và dọn nhà thì mình phải thêm 1 tay. Tụi nó cũng đã dọn đi mấy năm rồi ông à. Có đứa đi về, có đứa lâu lâu mới về 1 lần vì xa quá. Bây giờ thì tụi tui chờ dịp lễ mới mong tụi nó tụ về. Bên này kiểu sống là vậy đó. Con bé mà ông thấy hình đó cũng 22 rồi. Nó có 1 chị và 1 em trai. Đứa lớn chuẩn bị nhận việc trong 2 tuần tới, cách tụi tôi gần 1 ngàn cây số.. 1 đứa học xong mùa hè này, đang xin việc và đứa út thì năm tới học xong.
Chà, cảm ơn ông đã vì bạn bè như vậy. Tôi thiệt là ham vui quá. Thất lễ rồi. Mong ông thứ tội nhé. Hi hi, lý do chạy đạn này hay quá, tôi phải học ông vài chiêu rồi đây. Để mai mốt có bị bác Lâm dũa thì lách lạng cũng dễ dàng hơn ông nhỉ. Bác ấy nói tôi thù bác thế này thế nọ. Nhưng tôi thì tuyệt nhiên ko có. He he, cái thằng tui cười toét suốt ngày, gượng gạo thanh thản ( cảm giác ông D đó ) cũng phải te rẹt lên chứ phải không ông. Khì Khì.
cuối tuần này bên Mỹ là ngày cho những bà mẹ, mà tôi đã nói trước với má tôi là tôi về không được. Bả cũng ừ nói gì khác, nhưng tôi biết bả không vui, và giận giận. Từ hồi lên đại học tôi đi biệt lâu lâu mới về. Ông chắc phải tập làm quen như vậy (không biết nên để hình :), hay :( ).
Có thằng con ham chơi, tánh cô độc như tôi cũng chả hay ho nhờ vã được gì.
Cô độc là khởi nguyên của trí tuệ ông Gió ,thường thì trong cuộc sống cũng như trong tâm linh mình không chịu đựng được những giây phút trống vắng ,quạnh hiu nên phải chạy trốn qua đủ mọi hình thức ,âm nhạc , cờ , đọc sách, trồng cây, tẩm bổ
Sự chạy trốn tạo ra hỗn mang khiến thiền định trở thành một cái gì đó xa vời khó nắm bắt. Tâm trí luôn bận rộn với một cái gì và nếu nó không bận rộn, nó cảm thấy vô cùng trống vắng và do đó nó phải chọn phương sách huyên náo. Nó là một thói quen hoặc là một sự sợ hãi không được bận rộn.
Quen với sự trống vắng là khởi đầu của thiền định ,làm gì có một tâm thức khát khao bay nhảy có thể nhập thiền được .Tuy nhiên ,trong cái bất khả vẫn có sinh lộ .Đó là bí ẩn của Mật tông
Hồi học cấp 2 tôi hay nghe nhạc không lời trên đài FM. Có những bài không nhớ tên nghe thấy cô đơn vô cùng. Buổi sáng thức dậy trời mưa lất phất một mình ngồi trong nhà kính nhìn ra ngoài không một bóng ai. Nỗi cô đơn cứ réo rắt đến khi chịu không nổi buộc phải chạy trốn nó. Trốn vào đâu khi nhà cửa, đường phố... trống trơn không một bóng người. Chỉ còn mỗi mình ta trong thế giới cô độc này.
Người ta đàn thì phải khoả thân không biết ông D nhà mình đàn có mặc quần áo không ông ?
http://1.bp.blogspot.com/-xmWulRO5Gw...m-1+-+Copy.jpg
http://1.bp.blogspot.com/-Dj5i7Vgg0y...m-2+-+Copy.jpg
http://4.bp.blogspot.com/-XtKel4HWBz...m-3+-+Copy.jpg
http://1.bp.blogspot.com/-3Iz_CGXfRi...uong-cam-4.jpg
http://4.bp.blogspot.com/-jtmVZMcIOj...uong-cam-5.jpg
http://2.bp.blogspot.com/-X-2ukaPL8c...uong-cam-6.jpg
http://1.bp.blogspot.com/-Lc1UhB5bby...uong-cam-7.jpg
http://2.bp.blogspot.com/-AGECIFcVSR...uong-cam-8.jpg
Ngày lễ mà không về thì phải có lý do đặc biệt gì gì ấy. Chứ không dù nói ra ông buồn, tôi không binh cho ông được. Đương nhiên ông phải có lý do chánh đáng đúng không?. Nếu là tôi thì tôi sẽ..., he he... :)
Mấy nhóc của tụi tui vừa đi học, nhận học bổng và có vay mượn thêm, rồi đi làm sau giờ học để kiếm thêm tiền trang trải. Cho nên tụi nó ít về. Lâu dần cũng quen ông ạ. Mỗi khi tụi nó tụ về thì ríu rít. Mấy ngày sau tụi nó đi hết, để lại không khí im ắng đến buồn bã :( . Mà ở đây kiểu này là tình hình chung cho mọi gia đình. Họa hoằn lắm mới có con đi học và đi làm gần nhà.
Cái chuyện ham chơi và cô độc ông đâu có được nhập chung mà nói.
Nói về ham chơi ở đây có ai qua được bác Lâm mà ông dám vỗ ngực nhỉ ? :) . Ông cũng thấy mà, bác ấy sắp bước tới Cổ Lai Hy mà vẫn cứ hẹn em út đi phòng trà xem... ( đánh chết không nói ). Ha ha, ông có dám ? :( .
Còn về cô độc thì ông phải coi tui nè. Trên này mình tôi 1 mình, đổi chữ ký rồi tưởng rằng sẽ khá hơn. Nhưng số phận dùi đục tránh đâu cho khỏi. Ông dẫu sao cũng còn đồng minh đó mà.
He he, còn nói về nhờ vã được gì thì. Hôm nọ đi dự tiệc cưới, tôi nhớ có nghe người ta nói: .. sự hiện diện của quý vị hôm nay là niềm Vinh Hạnh cho 2 gia đình chúng tôi.... :)