Rất vui khi thấy ông Tôn biết ông vẫn mạnh khỏe tôi mừng .Bận rộn trong công việc là điều đáng mừng ,bận rộn trong tình yêu ắt có kẻ sắp phụ tình ,khi ông gọi phone mà gái nó kêu bận đấy đã đến lúc gọi nhau là cố nhân rồi
Mong ông bảo trọng
Printable View
Rất vui khi thấy ông Tôn biết ông vẫn mạnh khỏe tôi mừng .Bận rộn trong công việc là điều đáng mừng ,bận rộn trong tình yêu ắt có kẻ sắp phụ tình ,khi ông gọi phone mà gái nó kêu bận đấy đã đến lúc gọi nhau là cố nhân rồi
Mong ông bảo trọng
À, bác Ton đây rồi. Vẫn khỏe ha bác. Công việc nhiều thì ráng mà giử gìn sức khỏe để còn phục vụ về lâu về dài nhe bác. Chúc bác mọi điều như ý.
Gửi quý bác và anh em cái quà này
Đi bộ thì ai cũng biết đi, nhưng đi thế nào mới là khoa học và có lợi cho sức khỏe của mình thì mới được. Các bác làm theo phương pháp sau đây:
Đi bộ theo cách "Nhanh-chậm-Nhanh-chậm"
A. Warm up
- Trước tiên, bác tập một vài động tác thư giãn gân cốt theo ý thích của mình. Cái này tùy theo sở thích mỗi người.
B. Đề nghị
- Mỗi ngày các bác bỏ ra chừng 30 phút đi bộ đều đặn và thường xuyên.
C. Cách thức đi bộ
5 phút đầu đi thật nhanh
- Bác đi rảo bước cho thật lẹ và giữ nhịp độ như vậy cho hết 5 phút. Mục đích của việc đi nhanh để luyện ventricle (tâm thất của tim) hoạt động mạnh mẽ, giúp chúng co bóp đẩy mạnh lưu lượng máu từ tim đi vào Aorta, rồi từ đó máu sẽ phân phối tới các bộ phận khác của cơ thể. Khi bác đi nhanh, ventricles sẽ đẩy lưu lượng máu đi khắp các bộ phận một cách hiệu quả hơn. Điều này sẽ giúp cải tiến Ejection Fraction của tim, giúp cho tim đỡ bị trụy, và cũng giúp cải thiện nhịp tim, đỡ bị bradycardia. Rất có lợi !!!
5 phút sau (từ phút thứ 6-10)
- Bác đi chậm lại, đi thủng thẳng như ngắm cảnh, để đầu óc cho thật thư thái, không nghĩ ngợi lung tung gì cả. Đây là lúc để cho nhịp tim chuyển từ trạng thái nhanh sang trạng thái chậm dần đều. Chính sự chậm rãi này sẽ giúp cho cơ tim có đủ thời gian nạp thêm lượng máu trở về tim. Chúng ta cần thời khắc chậm rãi này là để cho tim có đủ lượng máu để bơm đi khắp châu thân. Muốn có đầy đủ máu để bơm đi thì tim cần phải có đủ "ventrile filling time", tức là thời gian mà máu "fill" vào tâm thất để nhận chất dưỡng khí. Vì thế ta phải đi chậm.
5 phút đi nhanh (phút thứ 10-15)
- Đã giải thích ở trên.
5 phút đi chậm (phút 16-20)
- Đã giải thích ở trên
5 phút đi nhanh (phút 20-25)
- Đi thật nhanh, đi rảo bước cho lẹ.
5 phút cuối (phút 26-30)
- Đi chậm lại.
Như vậy vị chi là 30 phút đi bộ mỗi ngày theo phương pháp "Nhanh-chậm-Nhanh-chậm".
Giải thích:
Tại sao không đi nhanh hết? Tại sao không đi chậm toàn phần?
- Nếu chúng ta đi nhanh quá (i.e chạy), máu sẽ không có đủ thời gian để "filling" vào tâm thất của tim, dẫn tới hệ quả tâm thất thì co bóp (contract) nhanh, nhưng lại không bơm đủ máu đi khắp châu thân...dễ làm cho ta bị mệt và đuối. Không có lợi.
- Nếu bạn đi chậm quá thì cũng không tốt. Điều này không giúp cải tiến chức năng của tâm thất (ventricles). Đối với những người có nhịp tim quá chậm thì chẳng có bổ ích gì. Cái mà họ cần là cải tiến chức năng của tâm thất kia mà. Muốn thế thì phải đi nhanh lên mới good.
- Nếu bạn chạy thì sẽ rơi vào tình trạng đã giải thích ở phần trên. Ngoài ra đối với quý vị cao niên lỡ chạy nhanh mà bị té thì lôi thôi lắm. Càng già thì xương cốt càng yếu. Khi bị gãy xương (ví dụ ở chân) chẳng hạn, đi đứng sẽ khó khăn, rơi vào tình trạng thích nằm hoặc ngồi hơn. Càng nằm lâu, hoặc ngồi lâu, các valves ở chân bị cũng yếu đi. Khi đó máu đóng cục dẫn tới hệ quả khi ta move những cục máu đó chạy về động mạch phổi, gây tắc nghẽn ở đó thì lôi thôi lắm. Pulmonary embolism là một biến chứng nguy hiểm đối với những người nằm, ngồi quá lâu. Từ lẽ này, các bác lớn tuổi chỉ nên đi bộ đúng cách là tốt nhất !!! Đỡ mất sức !!!
Lợi ích đi bộ theo cách "Nhanh-chậm-Nhanh-chậm"
1. Cải thiện chức năng của tim
- Đây cũng là cách "rèn luyện" các cơ bắp của tim để thích nghi với mọi hoàn cảnh, giúp cơ tim khỏe mạnh hơn. Khi đó sẽ giảm nguy cơ tai biến mạch máu não (stroke).
2. Cải thiện chức năng của Insulin hormone
- Khi ta áp dụng phương pháp "nhanh-chậm-nhanh-chậm", chúng sẽ kích thích sự mẫn cảm của Insulin hoạt động tích cực và hiệu quả hơn. Khi chức năng của Insulin hoạt động tốt, chúng sẽ hạ thấp đường huyết (lượng đường ở trong máu) bằng cách vận chuyển đường vào bên trong các tế bào và mô qua những glucose transporter (GLUT). Như vậy sẽ giúp giảm nguy cơ tiểu đường loại II. Khi lượng đường được ổn định thì lượng mỡ cũng sẽ được cải thiện. Bạn đừng quên rằng mỡ cũng được tạo ra từ quá trình chuyển hóa của đường mà ra đó. Quá đó sẽ giúp ta giảm nguy cơ tiểu đường, cao mỡ và tăng sông.
3. Cải thiện trí nhớ
- Khi tâm thất (ventricles) hoạt động tốt, chúng sẽ duy trì được sự ổn định của cardiac output, ejection fraction...giúp cho lưu lượng máu đẩy mạnh tới các cơ quan bộ phận và cho cả não bộ của chúng ta. Khi đó, óc của chúng ta có đủ dưỡng khí, khiến tinh thần phấn chấn, và minh mẫn hơn. Điều này cũng giúp cải thiện phần nào sự hoạt động của các neuron trong não. Lợi bất cập hại!!!
Ngoài ra còn rất nhiều điểm lợi khác. Mình xin dừng tại đây nhé. Xin chúc quý bác và anh em được nhiều niềm vui, khỏe mạnh và vạn sự cát tường.
Khi nào rảnh sẽ ghé thăm diễn đàn và quý bác cùng anh em sau.
Thân ái,
Tôn
Cuối tuần gửi các ông bản nhạc hay
Bài này do chính tác giả đệm guitar cho danh ca Brasil Cardoso hát thì còn chê vào đâu ,giai điệu đẹp quá hèn gì dịch ra tới 67 thứ tiếng .Chao ơi cú đệm Bossa Nova nghe đã quá
Tiếng đàn của dân chơi Baden Powell
@ Bác Lâm:
Chia sẻ với bác cái món này. Bác ra pharmacy, hoặc chợ Mỹ cũng được. Tìm mua loại Turmeric (viên thuốc nghệ), và Royal Jelly (sữa ong chúa). Bác dùng hai loại này mỗi ngày sẽ tốt cho sức khỏe của bác đó. Hai loại này được prefer với meals. Royal Jelly giúp cho bác được ngủ ngon, trong khi turmeric thì kháng độc. Có lợi cho sức khoẻ.
Buổi tối nếu bác thích ăn thì trước khi đi ngủ 2 tiếng, bác làm 2 lát bánh mì nâu (loại này có nhiều chất sợi, tốt hơn bánh mì trắng) + 2 lát thịt cườu hay gì cũng được + cà chua + rau sống, kẹp lại với nhau. Ăn xong, làm 1 trái chuối. Ăn như thế dễ tiêu, không nặng bụng, giúp ngủ ngon hơn.
Trong chuối, thịt cườu, cheese (loại nonfat) có chứa tryptophan amino acid, giúp ta dễ ngủ hơn. Đã thế bác lại kèm theo sữa ong chúa nữa thì quá tốt.
Chúc bác 1 ngày vui nhé.
Cám ơn bác Tôn nhưng tôi nghiện nặng quá bác ạ không có rượu rất khó ngủ
Bằng tuổi bác Lâm ham uống thêm chút rịu, cũng chẳng nề hà gì, nhưng khi lái xe hoặc đang ở đâu đó một mình, khi uống hạn chế thay đổi nhiệt độ, như đang nóng chiển lạnh đột ngột, hoặc tắm táp nước lạnh. chả biết các bác thế nào chứ em thích câu này nhất.
"Nam vô tửu như cờ vô phong" ý nghĩa của nó là- Đánh cờ mà không có gió mát mẻ, nóng nực đều chán chết cả he he!
Theo mình nghĩ thì lời khuyên của bác Tôn rất chính xác. Aty bỏ hút thuốc. Lại chuyên nấu các loại rượu ( nếp/gạo/đường ) nhưng uống rượu cũng chỉ đều đều một cốc rượu tỏi có lẻ khoản 7ml/ngày hoặc 20ml rượu thuốc nên cũng không nghiện lắm. Ngoài trừ vài lần đàn đúm thì cũng ra sức dô dô dô cho vui vẻ với bạn bè. Bác Thợ chuyển qua uống rượu nho Cali mỗi ngày một chung chừng vài chục ml em nghĩ cũng có thể tốt cho tim mạch. Em nghe nói buổi tối làm chung rượu nho cũng dể ngủ . Không biết có phải ?.
Hình như người Pháp họ uống rượu nho thường lắm cũng như người Việt mình ở Úc uống bia thay cho nước lạnh. Lại nghe nói nữa.
Thiệt là ba cái lăng nhăng nó quấy ta.
Hiện tại giá rịu ngoại đang được không tính thuế tiêu thục đặc biệt, nay mua chai vẫn giá 430k 1 chai, không biết đến bao giờ được uống dịu đúng theo giá và chất lượng nhỉ bác aty. tối em hay pha với soda mật ong, lát chanh vào uống cho thơm loa. bỏ thì khó, thuốc lá chuyển dần thành hàng lights, hôm qua đánh với bác tý 2 ván cờ em hút gần 1 bao đấy he he, bác cờ cao quá thỉnh thoảng phải trầm tĩnh ra cửa sổ bú điếu thuốc về đánh tiếp.
trưa vừa đi ăn món lẩu Nhật, giống như ăn búp phê như khách ngồi quây quần quanh một cái bàn, thức ăn được chạy theo dây chuyền, có món rệu sake nhật bản, uống cũng nhẹ nhàng không đủ lực phải kêu thêm mấy chai XO 15 năm.
Kiểu này mà làm với Alent thêm vài bàn nữa chắc là tiêu mất cả ..cây thuốc chứ chẳng chơi. Mình cũng căng cái đầu ra mỗi lần đụng với Alent đấy chứ. Tối hôm qua sau đó mình gặp một tay 19xx, nhưng hòa ván đó uổng thiệt. Buồn ngủ quá đánh không chuẩn. Alent chơi rượu ngoại sang nhể :) . Mình nấu ra uống cầm chừng thôi. Rượu ngoại thì cũng có vài chai nhưng để mừng khách đến thăm là chính. Với lại hàng ngoại nên không nở uống, sợ nó hết đấy :(. Quà cáp của thân nhân chứ mua thì rượu sẽ chát lắm. Sake mà làm cho ấm ấm một tí và uống vào lúc mưa phùn chắc là tuyệt lắm, nghe nói em nầy chừng 14-15 độ cồn thôi. XO mà Alent chơi mấy chai một lần chứng tỏ nhóm này chơi sang hơn tây rồi nhé.
Nếu cơ may đưa đến không chừng mình vừa đánh cờ vừa nhắm mấy con mực một nắng với chai Gò Đen để bạn mình thưởng thức bửa tiệc bình dân của người đồng bằng nam bộ nhé.
Bạn hiền CKD mình có nhậu nhẹt gì không nhỉ ?
Mấy ông thật tình. Cứ khuyên ông Lâm bỏ rượu. Ông ấy mà bỏ rượu chắc cũng bỏ luôn "cà phê đen", bỏ luôn cả diễn đàn, còn ai đâu ghé quán hầu hạ các ông. Bệnh về sinh lý xem ra có thể chữa chạy, chứ bệnh về tâm lý (tâm bệnh) thì chỉ có nước bó tay. Xưa có một vị lãnh đạo nọ vì cố bỏ thuốc lá mà lòng buồn bực, mất ăn mất ngủ dẫn đến chết sớm đấy.
Theo tôi ông Lâm cứ chơi nhiều vô, uống nhiều vô, đàn hát nhiều vô... Tôi thì lúc nào cũng có sẵn rượu đế chờ ông về để hầu rượu ông.
Cứ tưởng bạn CKD mình chỉ biết đàn đùm giai gái không dè lén dấu bầu rượu để riêng cho bác Thợ. Thử bạn hiền mời lơi mình một tiếng thì mình sẽ lấy cuốn sổ tay ra ghi lại để có dịp đi BD là ới bạn liền. :D
Các ông còn trẻ còn có cái để gìn giữ chứ tôi già rồi .Điều gì không làm hôm nay chắc gì mai đã làm được .tôi cũng chỉ muốn van các ông như Robert khuyên Maria trong Chuông gọi hồn ai .Một tuyệt phẩm của Hemingway
Anh van em ,chúng ta chỉ có một hiện tại duy nhất này thôi .Em hãy ra đi ,một nửa của anh đang theo em đó ,đừng lo lắng gì cho anh .Sống 24 giờ hay 24 năm cũng vậy thôi miễn là mình đã trọn vẹn với chính mình
http://ilarge.listal.com/image/37560...ary)-cover.jpg
Các ông còn khuyên nữa không hehe
Sống tròn và sống trọn. Trong cuộc sống này mấy ai làm được đâu bác Thợ. Em cũng đã từng thử và luôn tâm niệm, nhưng rồi đã hơn một lần em làm điều đứng ngay giữa ranh giới của tròn và méo. Không biết đúng và sai có ranh giới không ?. Bác thích uống rượu, hôm nay mà bác chưa uống thì thấy.. người nó làm sao ấy. Bác ực một chung chừng 1/2 gallon thôi để ngắm lá thu đang rơi qua khung cửa sổ nơi xứ cờ HOA. Và bác sẽ khẩy bài nhạc " tại sao tôi phải bạc đãi tôi nhỉ ". Như vậy bác đã sống trọn cho bác rồi. Bác Tôn thấy ông bạn mình đổi món ăn chơi coi bộ tốt hơn nên mạnh dạn đề xuất ông bạn già chuyển qua giúp nuôi loài ong Chúa. He he, bác mà uống sửa ong chúa nghĩa là đã giúp cho loài ong này không sớm bị tuyệt chủng. Em thú thật với bác em là chuyên gia nấu rựou đây. 1kg gạo ra được 0,7 - 0,8 lit loai 42 độ. Còn nấu nếp thì ít hơn chút đỉnh. Nếu có dịp đi Mỹ em sẽ kè kè một bình rượu nếp của em để mời bác nhé. Bạn CKD nói chờ bác đấy. Ủng hộ bác uống rượu nữa mới hay chứ. Tối nay bác cứ tự nhiên làm vài chung và nghĩ rằng bên bác vẫn có nhiều thằng em ủng hộ bác. Hi hi.
Quán cà phê này sở dĩ cứ lai rai tồn tại hoài hoài là vì chúng ta toàn bàn chuyện chơi đùa ,tâm tư bạn bè ,chủ đề luôn mới lạ ,khi thì âm nhạc ,một mảnh đời kỉ niệm ,lúc lại gái gú văn chương ,có lúc tu hành có lúc rong chơi
Chơi là điều thiêng liêng nhất trong cuộc đời ,những chủ đề nghiêm túc chỉ vài ba lần đã lui vào bóng tối .mấy hôm nay tôi đang xem truyện đào mả ,nhân vật chính mỗi lần gặp bế tắc lại lôi sách Hồng của ông Mao ra đọc tìm mưu kế .Rất thú vị .Hôm nay chúng ta cũng nên xem qua nhân vật lịch sử đầy thủ đoạn này
Cao Cương – Bí thư cục Đông Bắc sau ngày lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, tiếng tăm lừng lẫy, công trạng rất lớn. Khi ông ta tiến hành duyệt binh ở lãnh địa của mình, quần chúng nhân dân thay vì hô “Mao Trạch Đông muôn năm”, lại hô “Cao Cương muôn năm”. Cao là bạn thân lâu năm của Xtalin, nắm quyền cao nhất ở Đông Tam tỉnh, được gọi là “Thái thượng hoàng” vùng Đông Bắc. Lúc bấy giờ, Đặng Tiểu Bình là bí thư cục Tây Nam, chức vụ tương đương Cao, nhưng trên thực tế, địa vị của Cao Cương quan trọng hơn, do vị trí đặc biệt của vùng Đông Bắc.
Vùng Đông Bắc, nơi Cao phụ trách, xét về các mặt đều có ý nghĩa chiến lược đối với toàn TQ. Ở đây tập trung nền công nghiệp chủ yếu của TQ, là hậu phương của chiến tranh Triều Tiên và lại là cầu nối sang Liên Xô. Do Cao thuộc phái thân Liên Xô nên Mao cần dựa vào Cao để khai thông quan hệ với Xtalin.
Thế nhưng, tháng 6.1949, khi cùng Lưu Thiếu Kỳ sang Liên Xô thông báo tình hình TQ và xin viện trợ, Cao Cương đề nghị sáp nhập ba tỉnh Đông Bắc của TQ thành nước Cộng hòa thứ 17 của Liên Xô. Nhận được báo cáo của Lưu, Mao nổi giận lôi đình, gọi Cao về nước ngay. Nhưng khi Cao có mặt tại Trung Nam Hải, Mao lại vỗ về, hứa cho Cao giữ chức Phó chủ tịch nước. Song, Cao hãy đợi đấy!
Rồi một sự kiện lớn đột ngột xẩy ra. Ngày 25.6.1950, Bắc Triều Tiên dưới sự chỉ huy của Kim Nhật Thành – ông nội của “tượng đái” Kim Jong Un hiện nay, đã dốc toàn lực bất ngờ tấn công Nam Triều Tiên. Cuộc chiến Triều Tiên bùng nổ.
Thời gian đầu, quân Bắc Triều Tiên thế mạnh như chẻ tre, nhanh chóng chiếm Hán Thành, ào ạt tiến xuống phía Nam. Ngày 27.6, Mỹ và 16 nước tuyên bố tham chiến. Sau nhiều tuần kịch chiến, đến trung tuần tháng 8, quân Bắc Triều Tiên đã chiếm hơn ba phần tư lãnh thổ Nam Triều Tiên. Thế nhưng, khi tiến đến sông Lạc Đông, quân Bắc Triều Tiên bị chặn lại, hai bên giằng co nhau, không bên nào tiến lên được. Trong khi đó, quân Mỹ đổ bộ thành công lên cảng Nhân Xuyên, cắt ngang lưng quân Bắc Triều Tiên. Quân Bắc Triều Tiên trước sau đều bị vây hãm, bị thương vong và tổn thất nghiêm trọng, phải dốc toàn lực tháo chạy, tình thế vô cùng nguy ngập.
Ông nội của Un – Kim Nhật Thành, với ba mươi sáu kế, không còn kế gì khác hơn là điện khẩn cho Mao cầu cứu: “Trong tình trạng quân địch vượt vĩ tuyến 38, tiến công ra Bắc, giải phóng quân nhân dân TQ hãy nhanh chóng, trực tiếp xuất quân cùng chúng tôi chiến đấu với kẻ thù. Tôi xin đề xuất ý kiến này với Ngài, mong nhận được lời chỉ giáo”.
Mao cả đêm 1.10 suy nghĩ không ngủ được, gần 2 giờ sáng ngày 2.10, ông ta điện khẩn cho Cao Cương: “Mời đồng chí Cao Cương, sau khi nhận được điện, lập tức về Bắc Kinh họp”.
Trưa ngày 2.10, Cao Cương vội vàng đáp máy bay về Bắc Kinh. Ông ta nhận định, Mao triệu tập khẩn cấp về Bắc Kinh họp, chắc không ngoài vấn đề kháng Mỹ viện Triều. Do đó, Cao định liệu, lần này, dù bất kể thế nào, mình cũng không nên nhấn mạnh vấn đề bộ đội biên phòng chuẩn bị chưa đầy đủ. Vào hồi 3 giờ chiều, Mao, Lưu, Chu, Chu (Chu Ân Lai và Chu Đức), Lâm Bưu, Nhiếp Vĩnh Trăn và Cao Cương họp tại Di Niên Đường.
Vừa mới bắt đầu, Mao đưa ngay ra một bức điện nói với Cao Cương:
- Đây là điện khẩn của Kim Nhật Thành, chúng tôi đã xem rồi, ông hãy xem đi.
Lát sau, Mao nói:
- Tình hình Triều Tiên nghiêm trọng như vậy, hiện tại không còn là vấn đề xuất quân hay không xuất quân. Mà là lập tức xuất quân ngay! Xuất quân sớm hay muộn một ngày là cực kỳ quan trọng đối với chiến cuộc. Hôm nay chúng ta chỉ thảo luận hai vấn đề cấp thiết: một là thời gian xuất quân? Hai là ai cầm quân?
Thấy mọi người im lặng, Mao hướng về Cao Cương:
- Đồng chí Cao Cương, đồng chí đứng trên gò cao, nhìn được xa, đồng chí nói xem, dù thế nào trận này cũng phải đánh chứ?
Mao là người thông kim bác cổ, chơi chữ rất độc đáo, ở đây “cao” là cao, “cương” là gò, “cao cương” là cái gò cao.
Cao nghe Mao nói vậy, vội đáp:
- Nếu sớm muộn nhất định phải đánh, thì đánh muộn hay hơn. Hiện giờ không có cách gì đánh được, đánh tồi, mất cả giang sơn, chúng ta nói sao với nhân dân? Hơn nữa, trong chúng ta cũng chưa có ai đi Triều Tiên đánh nhau với Mỹ, ai cầm quân đi?
Mao đề xuất Lâm Bưu cầm quân nhưng Lâm từ chối, nói rằng mình đang bệnh, mồ hôi đổ ra nhiều, bác sỹ đã yêu cầu đi Liên Xô chữa bệnh.
Mao hết sức tức giận, vì nghe Cao Cương nói khó, Lâm Bưu nói bệnh, thế là ông ta hầm hầm bỏ phòng họp ra ngoài.
Trở lại với vấn đề Cao Cương. Đúng như Mao đã dự tính, không lâu sau, Cao Cương được điều về Bắc Kinh, được bổ nhiệm chức Phó chủ tịch nước kiêm Chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch nhà nước. Mao lại đưa 15 cán bộ cao cấp như Trần Vân, Bành Đức Hoài, Lâm Bưu, Đặng Tiểu Bình, Bành Chân, Lý Phú Xuân…về làm việc dưới quyền Cao. Trong khi đó, Mao vẫn cho Cao kiêm nhiệm 4 chức vụ quan trọng nhất ở Đông Bắc: Bí thư thứ nhất đảng ủy, Chủ nhiệm ủy ban quân chính, Tư lệnh kiêm Chính ủy quân khu. Mao càng ngày càng tỏ ra tin cậy Cao hơn. Và Cao tưởng như đã nắm được ý đồ của Mao.
Cao Cương quen đề cao mình là người độc nhất vô nhị, lại có thành tích, song ông ta căn bản không biết rằng lần thăng chức này của Mao chính là tách ông ta ra khỏi quyền lực ở vùng Đông Bắc. Mao chỉ chờ cơ hội là sẽ ra tay thanh toán Cao.
Từ địa phương về Trung ương, Cao hoạt động mạnh, ông ta muốn mở rộng quyền lực, thay thế vị trí của Lưu Thiếu Kỳ và Chu Ân Lai, làm Phó chủ tịch đảng và Thủ tướng. Cao gieo rắc trong đảng thuyết “đảng của quân đội” và “đảng của khu trắng”. Ông ta quả quyết, đảng là do “quân đội sáng tạo ra” và tự xếp mình là nhân vật đại biểu của “đảng quân đội”. Cao cho rằng đảng và nhà nước hiện nay đang nằm trong tay “đảng của khu trắng” tức trong tay Lưu Thiếu Kỳ và Chu Ân Lai, do đó phải cải tổ Trung ương. Cao được Trưởng ban tổ chức Trung ương và Lâm Bưu ủng hộ. Cao còn gặp Trần Vân đàm phán, lôi kéo Đặng Tiểu Bình tham gia nhưng bị Đặng cự tuyệt. Thấy tình hình nguy hiểm, Đặng lập tức báo cáo toàn bộ âm mưu của Cao Cương với Mao.
Mao nghe Đặng báo cáo xong, hỏi lại: “Mưa rừng chưa tới, gió đã đầy lầu. Theo anh, gió từ hướng nào thổi tới?”.
Đặng suy nghĩ kỹ và trả lời rất khéo: “Ở địa vị mà mưu tính công việc thì là đúng phận sự; không ở địa vị mà lại muốn mưu tính công việc là bệnh ham muốn quyền lực vậy”. Câu trả lời của Đặng càng làm cho Mao suy nghĩ, sớm giải quyết vấn đề Cao Cương.
Xtalin vừa qua đời, lập tức Mao tính sổ với Cao Cương. Mao cho triệu tập hội nghị Trung ương, vạch trần phê phán Cao. Sau hội nghị, lại giao cho Đặng tổ chức các buổi tọa đàm, tiếp tục vạch trần, đối chứng âm mưu chống đảng của Cao. Cao Cương không thể chịu nổi sự phê phán, trong một cuộc hội nghị, đã rút súng tự sát tại chỗ.
Nhớ lại đêm Lâm Bưu lên máy bay định bỏ sang Liên Xô, Chu Ân Lai đã điện cho Diệp Quần, vợ Lâm, hãy chú ý thời tiết: “Bay đêm không an toàn đâu”. Diệp Quần: “Chúng tôi không bay đêm, đợi sáng mai hoặc trưa mai thời tiết tốt mới bay”. Chu: “Đừng bay nữa, không an toàn. Nhất định phải nắm chắc tình hình thời tiết”.
Ý của Chu là nhắc nhở họ chú ý thời tiết chính trị, hành động phiêu lưu sẽ không an toàn. Nhưng, Diệp và Lâm đã không nhận ra, dẫn đến thất bại đau đớn.
Quyền lực là một thứ “ma túy” đủ sức “mê hoặc” bất cứ ai dính vào nó. Trong lịch sử các cuộc đấu tranh giành quyền lực TQ, không phải nhà lãnh đạo nào từ địa phương về Trung ương cũng thành công. Thông thường, những người thành công phải có một “cái ô to”, đủ sức khuynh loát chính trường “bảo hộ”. Hoa Quốc Phong, Vương Hồng Văn, Trương Xuân Kiều…có Mao; Triệu Tử Dương, Giang Trạch Dân…có Đặng. Dĩ nhiên, khôn khéo, mưu lược, kiên nhẫn, không thể hấp tấp là những phẩm chất mà họ không thể thiếu được. Lịch sử thường đi những lối bất ngờ.
Từ địa phương về Trung ương quả là một con đường dài, đầy cam go và lịch sử luôn thử thách những chính khách ôm “giấc mộng bá vương”.
Theo sử sách thì mộ của Tần Thuỷ Hoàng là ngôi mộ kiêng cố vá qui mô nhất. Dưới đó là một cung điện, có mọi thứ. Có trời, có sông (nước sông làm bằng thuỷ ngân). Ngôi mộ này tuy đã bị phát hiện nhưng chưa bi khai quật do được chính quyền bảo vệ. Vua tần rất thích đặc tính của thuỷ ngân, hợp rồi tan nhưng rất khó bị diệt. Trong quá trình tìm cách trường sinh bất tử ông uống thuỷ ngân nên đến sinh bệnh mà chết...
Nhắc đến chết và quật mồ, tôi xin kể tiếp chuyện "thiếu nhi" hầu các bác.
Như đã từng kể cho các bác nghe qua, nhóm bộ ba chúng tôi có cái sở thích bệnh hoạn đó là thích đám ma! Có đám là có dịp cho chúng tôi đi đưa, là dịp tốt để được đi chơi ở ngoại thành. Đám gần thì đi bộ, đám xa thì được đi xe. Được ăn bánh uống trà, có khi thì được ăn cháo trắng hột vịt muối.
Đưa đám hoài trước sau gì cũng được lên lớp là đi xem lấy cốt. Lần đầu tiên xem lấy cốt thì phải công nhận là ớn thật. Mộ đang yên, mả đang đẹp mà lại có bác phu xe, lưng trần, cầm cuốc bửa thình thịch. (Bác Tám nghề chính là phu xe, nghề phụ là an táng và lấy cốt! Đúng là bá nghệ trần thân). Bác Tám to con, đầu hói, mày đứng, nhìn giống tên đồ tể hơn là kẻ giúp người khác được tiêu diêu miền cực lạc. Bọn tôi bén mảng đến gần là bị Bác Tám đuổi như đuổi ruồi.
Đối với bọn nhóc tôi, lúc căng thẳng nhất là lúc xem Bác Tám khui nắp quan tài. Có đứa không dám đến gần vì sợ hồn ma thoát ra nhập vào nó. Có đứa sợ hôi đứng xa xa bịt mũi nhón nhón nhìn vào. Nhưng đối với tôi thì tôi thấy nó không ghê như tôi hằng tưởng, sức mạnh của tạo hoá và thiên nhiên đã biến một thân xác thành những mảnh xương vụn, trắng trắng, sạch sẻ. Trừ cái xương sọ có nét dữ dữ, những phần còn lại xem rất yếu ớt và hiền lành... Đâu đó vo ve tiếng ruồi bay, nó đáp lên trên đầu ông Tám, trên mặt tôi và trên trán thằng Sáu Suyễn, đễ mặc cho bộ xương kia được nhìn trời xanh và tắm nắng...
còn tiếp (Cầu cơ)
Dược Thảo, Thần Dược: Thuốc Nam Trị Sạn Thận
Tác giả : Nguyên Nghiêm
Dược Thảo, Thần Dược: Thuốc Nam Trị Sạn Thận
Nguyên Nghiêm
(LTS: Nguyên Nghiêm là dì của Cư Sĩ Nguyên Giác Phan Tấn Hải, được người chỉ dẫn phương thuốc Nam giúp người thân trong gia đình chữa trị được sạn thận, nên đã gửi phương thuốc này để giúp người. Sau đây là thư do Cư Sĩ gửi tới tòa soạn.)
Vợ chồng con gái tôi mới sang định cư tại Mỹ được hơn 3 tháng, chưa có chế độ y tế hoặc bảo hiểm ở Mỹ cả. Con rể tôi phát bịnh đau lưng tiểu buốt. Đi bác sĩ siêu âm, họ bảo trong thận có 5 viên sạn lớn, phải giải phẩu để lấy sạn. Con tôi bảo: chỉ mới khám bác sĩ và siêu âm mà tốn gồn $1,000 usd, tiền đâu ra để mổ xẻ.
Vợ chồng con gái tôi phải bay về VN để mổ. Bác sĩ hẹn 20 ngày sau trở lại mổ. Tiền nằm viện và mổ chưa đến 10 triệu.
Trong thời gian chờ đợi, con gái tôi gặp lại người bạn trai thời đi học. Khi biết được, cậu này mới bảo con tôi trong thời gian chờ mổ, hãy cho con rể tôi uống các loại sau đây. Nếu hết thì khỏi tốn tiền nhiều. Vị thuốc vô thưởng vô phạt. Con gái tôi nghe theo. Mỗi ngày xay một nắm rau om (loại bỏ canh chua cho thơm), lược sạch lấy nước, hòa với hột chuối hột xay nhuyễn, và đi nhổ cây Kim Tiền Thảo mọc xen lẫn trong cỏ về giã, hòa với mật vịt. Con tôi phải đến các nơi làm vịt trả tiền để họ giữ tươi túi mật, thay vì họ bỏ sọt rác.
Con rể tôi uống trong ½ tháng gần 1 kilo rau, khi đi tiểu thấy lợn cợn trắng, giảm đau lưng và không thấy buốt nữa. Khi gần đến ngày hẹn của bác sĩ, con rể tôi đến siêu âm lại để chuẩn bị cho ca mổ vài ngày tới. Vị bác sĩ rất kinh ngạc là không thấy một viên sạn nào nữa cả. Và vị bác sĩ cho biết bệnh con rể tôi đã ổn định. Vợ chồng con gái tôi rất cám ơn anh bạn đã mách bảo một phương thuốc giản dị tìm đâu cũng có, lại không tốn tiền bao nhiêu. Đỡ tốn 8.500.000 đồng tiền mổ ở VN. Còn ở Mỹ chắc phải cả chục ngàn dollars. Trong khi vị thuốc ngày chỉ tốn chưa đến 30.000 đồng, tức chưa đến 2 dollars. Một phương thuốc giản dị nhưng quá công hiệu.
Chờ ăn Tết Nguyên Đán xong, vợ chồng con gái tôi sẽ trở lại Mỹ để tiếp tục cuộc sống ở Mỹ, và lo cho con học hành.
Cây Kim Tiền Thảo ở VN mọc mọi nơi, nhưng ở Mỹ không có. Có thể các tiệm thuốc Bắc sẽ có bán.
Nguyên Nghiêm
17103 Magnolia St. #222, Fountain Valley, CA 92708
Sưu tầm.
Thời còn bé tôi rất mê đá dế. Trời tờ mờ sáng là tôi đã mò sang nghĩa trang liệt sỹ gần nhà. Ớ đó dế nhiều vô kể, có khi cả chục con cùng ở chung một khe mộ. Có lần tôi mò xuống hầm vô danh trong nghĩa trang. Đầu lâu, xương sọ họ bỏ trong bọc nilon, bao bố chất thành đống. Trong cái hầm ấy rắn và chuột quá chừng làm tôi sợ chết khiếp.
Thằng Sáu Suyễn lớn nhất trong đám, nó phá và chịu chơi lắm, nó bày hết trò này đến trò kia. Do được đi đưa nhiều đám, và có nhiều cơ hội nghe những chuyện có liên quan đến cái chết, linh hồn, cõi âm... nên nó rất rành vế những vụ này, nó hay nhắc đến đi cầu cơ.
Mục đích chính của nó là dùng trò này để nhát ma những đứa khác, chứ chính nó cũng không tin vào chuyện này. Bọn tôi làm đủ cách, nhưng chưa bao giờ được lên cơ. Lúc đầu tôi còn tin và rất trịnh trọng khi cầu, sau này tôi thấy thằng Suyễn vừa đọc lời cầu mà nó cứ hé mắt nhìn tụi tôi cười cười hoài nên tôi biết mình đã bị gạt. Từ đó tôi và nó ngấm ngầm cùng nhau gạt những đứa khác.
Đồ nghề của chúng tôi là bàn cờ cá ngựa và đồng tiền. Sau lưng bàn cờ thằng Suyễn viết các mẫu tự trên đó. Cách cầu là đứa nào cũng phải để ngón tay lên đồng tiền, sau đó thằng Suyễn bắt đầu đọc lời cầu. Cái khó làm nhất là làm sao để khỏi phải bật cười khi thằng Suyễn đọc kinh, nó chế biến từ những kinh cầu siêu, từ những câu nó nghe trong cải lương... đại loại là "này hỡi âm binh, hãy đến đây cùng nhau diệt thù???!!!". Có khi nó dùng cả tiếng Tàu nữa, tiếng Triều Châu có câu "Lứ ái khứ tì cọ" nghĩa là bạn muốn đi đâu, nó đọc thành "ngứa dái lấy gì cọ" nó phát âm nhanh và giống đến mức ông người Tìu còn hiểu ý nó nữa mà! Đến phiên tôi thì có sách vở hơn, số là cô Nguyệt tôi có cuốn xem tướng của chiêm tinh gia Huỳnh Liên, trong đó có bài cầu cơ, cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ sơ sơ:
Hồn nào ở chốn non bồng
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi
Dầu hồn ở khắp mọi nơi
Ghé đây đàm đạo chưyện đời trần gian
...
Lúc cơ "lên" là lúc có đứa sợ đến bỏ chạy. Có lần cơ lên chạy loạn cào cào không ra ý gì hết thì thằng Suyễn nói nó biết là ai nhập rồi, đó là A Phón ông bán hủ tíu, ông này người Tàu nên không biết đánh vần tiếng Việt! haha
bên này tụi mình đi mua nhà mà có ma broker cũng phải cho biết .hồi xưa tôi thích 1 căn ở San Antonio muốn mua quá mà nghe nói có ma đành chịu .Bác Kt ở San diego có lên chỗ này chưa
Haunted Whaley house
http://farm1.static.flickr.com/72/22...03fb921c_b.jpg
Căn nhà của gia đình Whaley bị ma ám đến kinh dị, từ nóc nhà đến tầng hầm, từ sáng tớí khuya, không phải “ám” trong ngày lễ Halloween mà là 365 ngày đêm trong một năm!
Vào mùa thu năm 1852, Thomas Whaley trong một góc tối tăm của San Diego, đứng nhìn cuộc xử trảm một tên cướp tên là Yankee Jim bị treo cổ do tội ăn cắp vặt trên một chiếc tàu. Không hiểu lúc đó ông Whaley có ý nghĩ gì, nhưng hình như ông không bận tâm, bằng cớ là chỉ 5 năm sau, ông ta cho xây một căn nhà ngay trên miếng đất mà tử tội Yankee Jim treo tòn ten.Whaley, vợ ông và hai đứa con dọn vào ở trong ngôi nhà mới và …Yankee Jim cũng dọn theo ở luôn với họ.
Chỉ một thời gian ngắn sau, những bước chân nặng nề vang dội của tên cướp chết treo làm cả nhà chết khiếp vì sợ. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên tồi tệ: người con gái 22 tuổi của họ tên Violet, sau một cuộc ly dị đau đớn với chồng, đã tự bắn vào ngực bằng khẩu súng lục tự sát. Sau này khi cả hai ông bà Whaley qua đời, cả nhà họ biến thành…ma trở về ám căn nhà cùng với tên tướng cướp Jim. Ngay cả con chó tên Dolly Varden của họ khi chết cũng trở thành… ma chó và cũng trở về ám căn nhà thường xuyên.
Trong nhiều năm sau đó, căn nhà xinh đẹp bằng gạch đỏ nằm trong khu phố gọi là Old Town của San Diego trở thành một nhà kho, một tòa án và một nhà hát kịch, trước khi nó biến thành nhà Bảo Tàng vào năm 1960.
Hans Holzer, tác giả của hơn 120 quyển sách về các hiện tượng kỳ lạ trên thế giới, một trong các tác giả được kính trọng về lãnh vực các “hình ảnh ma quái”, nhận xét: “Căn nhà Whaley là một trong những căn nhà “ma ám nặng nề” nhất thế giới”. Ông đã đi thăm căn nhà rùng rợn này 3 lần. Trong 1 lần thăm viếng như thế, ông thấy được hình ảnh của bà Whaley xuất hiện trong cái áo đen vải kẻ sọc xuất hiện trong phòng.
Dean Glass, hiện nay đang là nhân viên chăm sóc Bảo Tàng cho biết, quan khách đến thăm nhà Bảo Tàng này chứng kiến… ma xuất hiện thường xuyên. Đó có thể là các gương mặt mơ hồ sương khói, tiếng đàn organ, gió lạnh thổi qua bất ngờ, khói thuốc xì gà bay cao... vào lúc trong nhà không có ai hút thuốc. Violet được thấy ngồi khóc âm thầm trong một nơi không xa chỗ cô đã tự sát trước đây.
Có một lần ông Glass thấy tận mắt đột nhiên cây đèn chandelier… đánh võng trước mặt ông trong vòng khoảng 3 phút rồi dừng lại từ từ. Một buổi sáng mùa đông năm ngoái, khi ông mở của vào nhà thì giật bắn người vì thấy một bóng người ở đầu cầu thang. Ông kể: “Tôi thấy một bóng rất đen, đầu đội một cái nón rộng, chồm người qua các thanh gỗ cầu thang và... nhìn thẳng vào tôi chằm chằm”. Một thoáng sau khá nhanh, gương mặt này biến mất.
Khi ông Glass trở ra nhìn bất chợt lên một tấm ảnh gia đình của ông Thomas Whaley khi ông ta được hai mươi tuổi treo ở một góc, ông giật bắn người. Ông nói: “Gương mặt người trong ảnh giống hệt với gương mặt hồn ma xuất hiện khi nãy..”
Nếu bạn ở Mỹ và thich thăm viếng các ngôi nhà ma danh tiếng thì ngoài căn nhà ở San Diego, còn 3 điạ điểm danh tiếng khác mà bạn nên thăm qua, đó là nhà đèn pha Ledge Lighthouse ở New London, tiểu bang Connecticut, căn trại thôn quê Mathias Ham ở Dubuque, tiểu bang Iowa và nhà hàng Ashley ở Rockledge, tiểu bang Florida. Nhà hàng này rất đáng cho bạn vào ăn, vì có khi người waiter ra chờ bạn order là một…con ma chính hiệu. Bạn chọn món ăn xong, anh ta vui vẻ chào bạn và từ đó bạn chờ các món ăn đến…thiên thu.
Nhìn trên mặt đường có 4 viên tứ giác màu vàng. Cứ tưởng những viên này chỉ có ở hệ thống highway để phản chiếu ánh sáng từ đèn xe cho ta thấy hướng đi của con đường về phía trước. Hihgway từ Nevada đi California ít thấy có đèn đường như đa số các xa lộ ở Châu Âu. Bù vào đó là giữa đường và hai bên vệ đường có viên phản chiếu ánh sáng màu vàng rất linh động.
Ngôi Nhà hình bác Lâm trông đơn giản nhưng đẹp và cá tính quá, đầy đủ ban công, hậu nở cây xanh, lếu ngôi nhà đó có ma em củng ở vì nó chất nghệ, biết đâu kiếm được người trong mộng như trong chiện Liêu trai của Bồ Tùng Linh vậy. Cái xe đầu tiên có phải dòng LinColn không vậy bác Lâm, nhìn con xe đó quá đẹp, Việt Nam hình như ca sĩ Ngọc Sơn cũng có 1 cái, xe này dành cho chính trị gia à anh
Hehe ông Gió và ông K còn nhớ chợ quê không ,đọc bài này thấy nhớ chợ quê Bình Dương ghê ,khi đó còn đi bằng xe ngựa
Như một chấm xanh giữa trưa sa mạc, chợ quê làm mát lòng bao kẻ thị thành khi đang lang thang đâu đó bỗng nhiên bắt gặp. Không thể không dừng lại trừ trường hợp bất khả kháng.
Nó không chỉ là chợ, nó là ký ức.
Nó không chỉ là chốn bán mua, nó là ấm áp tình người, là trong veo cả con cá lá rau đến cái tiếng lao xao chào hỏi trả giá thân thuộc như trong nhà. Nó là non tơ một thời với cả những khốn khó lẫn những niềm vui ngập nghiễng, những niềm vui xen giữa loi thoi sấp ngửa lo toan bận rộn. Nó là sự bày ra cuộc sống tươi thật của người nông dân một nắng hai sương, và giờ họ ngắm nhìn thành quả.
Chợ quê là sản phẩm của nông thôn, nó là nơi người ta bán lẻ, bán buôn những sản vật của chính người nông dân làm ra. Mớ cá vừa tát ngoài đồng, bó rau vừa hái vườn nhà, đến khúc mía, củ khoai, lát mì, thậm chí là bát bánh đúc, đĩa bánh bột lọc…
Tôi đã gặp và đi chợ quê ở rất nhiều nơi trên đất nước Việt Nam này, mỗi chợ quê nó chỉ ra bản sắc nông thôn và nghề nghiệp người dân vùng ấy. Đọc ở đấy sự ấm áp, chân thành, cái vẻ quê mùa bây giờ nó lại như một cách tăng độ đạm để sản vật chợ quê ngon hơn, thú vị hơn. Chả thế mà giờ cũng rất nhiều người khôn ranh láu cá về các chợ thành phố mua đồ như chợ quê rồi mang về chợ quê bán. Người tinh ý sẽ biết ngay, bởi sản vật chợ quê nó không đều tăm tắp như thành phố. Mớ cá chợ quê sẽ lổn nhổn nhiều loại, lớn bé khác nhau, còn cả rong rêu cát sạn, còn cá chợ thành phố, nó sạch sẽ và đều nhau tăm tắp…
Một sáng tinh sương như thế, trên đường về quê, tôi gặp một chợ quê ngay dưới chân cầu Ca Cút.
Đây là vùng đầm phá, chợ quê chỉ toàn cá, những rổ cá còn tươi óng, những con cá nước lợ còn ngáp trong rổ hoặc ngoe nguẩy trong chậu. Những người chài lưới thường đánh cá suốt đêm, sáng sớm cập bờ. Và nơi cập bờ trở thành chợ tạm, chỉ họp một lúc, rất nhanh, rồi lại vắng lặng như chưa từng có cái chợ tấp nập cá tôm tươi rói như thế, để đến sáng mai, lại là chợ…
http://1.bp.blogspot.com/-9FolSY6wA9...0/DSC_0219.jpg
Tôi len lỏi trong chợ, cảm nhận sự hả hê của những anh chồng vừa đánh cá về, nỗi thỏa mãn của những chị vợ vừa từ nhà ra tiếp nhận cá từ chồng rồi phân loại tại chỗ, bán tại chỗ. Bạn hàng các nơi túa về. Mua ngay ở đây nó là chợ quê, tí nữa vào sạp vào hàng, nó là chợ phố. Cái cảm giác chợ quê nó râm ran khắp con tì con vị, bởi độ tươi ngon chân chất, bởi cái thật thà quê kiểng, bởi sự lao xao nửa trả giá nửa nài nỉ thân quen… dù nói thật hôm ấy, những gì tôi lễ mễ xách về đều bị cô em dâu chê đắt. Đúng thôi, tôi đã là gã không còn nhà quê nữa. Cái cách trả giá mua hàng chợ quê nó cũng khác. Tôi từ ô tô bước xuống, coi chợ quê như… siêu thị, nói sao móc ví thế, người quê tưởng tôi là… Việt kiều. Thôi thì một lần làm Việt kiều để mà yêu quê hơn, thương hơn cái chợ quê mà bây giờ thi thoảng mới gặp, dẫu thi thoảng nó cũng đã nhuốm tí thị thành…
http://4.bp.blogspot.com/-zQXBoqkW-S...0/IMG_3056.JPG
Bao giờ cũng thế, đang trên đường, gặp chợ quê là tôi dừng lại, vào ngắm nghía, và sẽ mua một cái gì đấy. Huống gì lần này về quê, chợ quê ngay tại quê mình. Tôi đã lần khần cho đến lúc nắng lên chợ tan mới về nhà và… ngả những thứ mua được ra, hả hê gọi bà con đến…
Thích nhất là đi chợ tầm 3-4 giờ sáng khi mà người ta mới họp chợ đấy bác Lâm. Hồi học phổ thông tôi thường dậy vào giờ ấy đi ra lò bánh mì lấy bánh đi bỏ cho người ta. Không khí lúc đó thú vị thật. Khi đạp xe về hừng đông trời đỏ ửng đi dọc con sông Đồng Nai hay ngâm mấy câu thơ:
Đông phương bạch sắc dĩ thành hồng
U ám tàn dư tảo nhất không
Noãn khí bao la toàn vũ trụ
Hành nhân thi hứng hốt gia nồng.
Bây giờ sung sướng sinh ra làm biếng. Có khi ngủ hơn 6 giờ mới dậy. Lâu lâu về quê thấy mọi người còn giữ thói quen dậy sớm uống cà phê thấy hay hay. Dậy sớm nhưng không gấp gáp như dân thành thị...
Lão già và vi tính
Phạm Mạn
Thơ ấu ngày nào với bảng đen,
Say sưa tay vẽ phấn lem nhem.
Bây giờ tuổi lão “mò” vi tính
Gõ phím giơ tay bắt bạn quen!
Có bạn xa xôi tận xứ nào;
Có anh trai trẻ cất lời chào;
Có o môi thắm, cười rất thắm;
Có lão nhăn nheo vẫn ngọt ngào!...
Cơm xong, vào “mạng”, sáng màn hình,
bỗng một tiếng vang gõ cái “thình”
báo hiệu “ai đây?” thư mới đến:
vần thơ, bài hoạ, hoặc dòng tin…
Tám mươi – cái tuổi sắp u minh
Ra vẻ ta đây vẫn nặng tình!
Vương vấn hoa thơm, tìm cỏ lạ
Mang về làm cảnh mảnh vườn xanh!
Hành lý ba lô đủ cả rồi.
Bất ngờ Trời gọi, sẽ “đi” thôi.
Một giây còn lại cùng “nơi tạm”
Vi tính theo ta quyết chẳng rời!
Nhớ năm 16-17 tuổi bỗng dưng trong xóm xuất hiện thằng Châu "điên" (trâu điên). Nó mồ côi cha mẹ ở miền Tây lên đây thăm cậu ruột. Một mình một chiếc ghe nó thả lưới dọc sông Đồng Nai, sống đời giang hồ trôi nổi. Tôi vốn mê câu cá nên chơi khá thân với nó. Những đêm sáng trăng nó rủ tôi xuống ghe thả dọc sông Đồng Nai hai thằng vừa nói dóc, vừa giăng câu. Những con cá bắt được tụi tui nướng "mọi" (không làm thịt, cạo vẫy gì hết, để cá sống vậy mà nướng) trên ghe. Thằng Châu bằng tuổi tôi nhưng từng trải chuyện ăn nhậu, gái gú nó đều biết. Nhậu với nó tới 11-12 giờ đêm mới mò về nhà bị ông bà già chửi quá chừng. Cá nướng thơm phức, rượu đế cay nồng, con thuyền trôi êm đềm trên sông đầy ánh trăng. Bây giờ không tài nào tìm lại được khung cảnh và đồ nhậu ngon như ngày đó...
Già Gân
Mới đọc tin tức hôm nay. Ông già viết thư từ con gái.
Christine thân
Ba rất thất vọng về con. Con nói đúng là gia đình ta có một "điều xấu hổ", nhưng con nhầm về sự xấu hổ này là gì. Khi con đuổi thằng Chad ra khỏi nhà con chỉ vì nó thú với con là nó bống (gay), việc đó mới thật là một "sự ghê tởm". Một người mẹ từ con mới thật là "đi ngược với luật tạo hóa". Trong hết câu chuyện này ba chỉ nghe con nói được một câu đúng, đó là "con không dạy dổ con trai để rồi nó làm bống". Dĩ nhiên là không. Nó đẻ ra đã là vậy, nó không chọn như vậy cũng như nó không chọn thuận tay trái. Con thì ngược lại, con chọn tạo khổ đau, ấu trĩ, và chậm tiến. Do đó, đang khi gia đình ta chơi trò từ-con, ba cũng dùng cơ hội này nói lời chia tay với con. Ba có một cháu trai quá-đã (từ những người bống hay dùng) để nuôi dưỡng, và
không có đủ thời giờ cho một đứa con gái chó cái nhẫn tâm như con [ chữ ông xài là "B-word' ý nói "Bitch" nghĩa là chó cái. một từ chửi nặng ]. Nếu con còn một ít lương tâm, con có thể gọi ông-cháu ba.
Ba
những câu: "điều xấu hổ", "sự ghê tởm", "đi ngược với luật tạo hóa", chắc là bà mẹ Christine đã dùng chửi thằng con tên Chad. Ông già dùng lại cho con gái.
Lá thơ được đăng trên facebook https://www.facebook.com/photo.php?f...type=1&theater. Đây
là facebook thiên về những người gay.
Từ gay tiếng Mỹ nên dịch ra sau qua tiếng Việt? Tôi dùng bống, nhưng nghĩ không đúng vì từ bống hình như có kèm theo đó một sự chê bai diễu cợt, mà từ gay không có ý chê bai trong đó.
Nguyên văn
Dear Christine,
I’m disappointed in you as a daughter. You’re correct that we have a “shame in the family”, but mistaken about what it is. Kicking Chad out of your home simply because he told you he was gay is the real “abomination” here. A parent disowning her child is what goes “against nature.” The only intelligent thing I heard you saying in all this was that “you didn’t raise your son to be gay." Of course you didn’t. He was born this way and didn’t choose it any more than he being left-handed. You however, have made a choice of being hurtful, narrow-minded and backward. So, while we are in the business of disowning our children, I think I’ll take this moment to say goodbye to you. I now have a fabulous (as the gays put it) grandson to raise, and I don’t have time for heart-less B-word of a daughter. If you find your heart, give us a call. – Dad.
Hôm rồi cả đám ngồi nhâm nhi, và bàn đến vấn đề ...người ta. Rượu vào thì đỗ ra TÁM. Bàn đến chuyện ông Trịnh Hội xuất hiện với cái bông tai một bên. He hee, chuyện mang bông tai một bên thì nói cho cùng là không có lạ với các bạn thanh thiếu niên ở Mỹ. Nhưng khổ nổi lại không được chấp thuận bởi người Việt, cho đó là không được nghiêm chỉnh cho lắm, vì đàn ông ai lại mang bông tai?. Một mình tôi phải chọi ba người để bảo vệ cho ..sở thích của người khác. Hi hii, tôi đồng ý người ta làm vậy là đẹp ( đối với người ta thôi ). Và tại sao chúng ta phải nhìn và bàn tới cái ta không thích?. Còn ba đứa bạn thì nhào vô đạp liên hồi. Cái bông tai nó lên tiếng: " Đừng có đập tui nhe các bạn. Tui cũng đã bị thiên hạ chẻ vụn ra rồi nè ".
hihi... tui đã từng mang bông tai nhe. Đừng chê bai :). Đẹp trai lắm đó.
Hồi bé tui cũng được xỏ lỗ tai đó nha. Nghe mấy bà cô kể lại lúc mới sinh tôi trắng tươi, môi đỏ mọng nhìn rất giống con gái, lớn lên tí bị mấy bả xỏ lỗ tai cho đeo bông. Giờ thì chỗ đó bít lại rồi nhưng nhìn kỹ vẫn thấy có lỗ.
Tui thì không có chê bai gì, nhưng đám bạn tụi nó cứ như là rất ông cụ, tụi nó thấy MC xuất hiện với cái bông tai một bên nên hơi bị kích động. Như ca sĩ Tuấn Anh thì đã sao. Bởi vậy tuy tui bị tụi nó hội đồng nhưng lúc nào cũng hi hi để giử lập trường. Rượu vào thì kiếm chuyện bàn vậy mà. Sau đó cũng dô dô rồi làm thêm mấy bàn cờ tướng nữa. Tiệc tàn đã là 5h sáng.
Quán hôm nay giống như cái chùa Bà Đanh. Heheheheee, mọi người đổ đi xem bóng đá hết rùi. Nay mai rồi đây quán sẽ có tên mới. Quán cà phê Bà Đanh. Không biết cái tên bà Đanh này từ đâu nhưng nghe quen rồi. Hi hi hi.
He he mấy ngày cuối tuần tôi tự cho phép mình rời xa máy tính và điện thoại. Mình làm IT ngồi trên máy suốt, điện thoại thì tối ngày ring ring. Cuối tuần về nhà mình dẹp hết mấy cái đó, rãnh thì tập đánh đàn, bận thì chè chén với bạn bè...
Ông Lâm chắc đã quải ba lô về Việt Nam chơi rồi. Ông Gió chắc đang chu du ở đâu đó. Ông KT thì đang bận sáng chế trong phòng thí nghiệm. Ông Tôn thì bận nghiên cứu cờ vua...
@bác Lâm,
Tôi có nghe qua căn nhà đó nhưng đến chơi lần nào hết. Ở Linda Vista, San Diego có một căn nhà ma mà tôi hay lái xe ngang hoài. Căn nhà này bị bỏ hoang gần 40 năm rồi. Người nào vào ở chỉ vài ngày đều bỏ chạy hết. Hồi đó có một cô gái bị giết nơi này, khi đó cô đang mang thai gần sanh. Có thời gian tôi thấy căn nhà này được dùng làm nhà thờ, nhưng rồi lại để trống. Khi nào tôi lái xe ngang đó nữa tôi sẽ chụp vài tấm hình đem lên đây nhát ma chơi.
Nhớ lúc trước bác CKD có hỏi về nông nghiệp, tôi có ý kiến này nếu bác làm được thì thành tỷ phú như chơi.
Như bác đã biết năng lượng là nguồn sống, với đà phát triển toàn cầu như hiện nay, năng lượng sẽ càng ngày càng khó kiếm. Trung Quốc đã cấm dùi hết tất cả các nước trên thế giới có dầu thô rồi. Nước nào không thích Mỹ thì TQ đến làm bạn ngay, chi tiền giúp phát triển hạ tần cơ sở cho các nước nghèo mà có tài nguyên để chờ ngày thu hoạch năng lượng.
Nước Brazil đầu tư rất nhiều vào năng lượng lấy từ đường mía. Nước này có những đồng mía có bay thẳng cánh và mức sản xuất đã đủ để cho nước này không cần nhập cảng dầu thô nữa.
Việt Nam hiện nay phải đi mua xăng nhưng lại xuất dầu thô vì không có kỷ thuật lọc, nói chung mua nhiều hơn bán và càng ngày càng khó mua vì TQ giành mối hết.
Brazil có lợi thế là đất nước rộng lớn, Việt Nam lại có một lợi thế rất lớn nhưng không ai phát triển cả đó là đất bùn phù sa vùng hạ nguồn sông Mekong. Cây mía chứa rất nhiều năng lượng, nhưng ở Việt Nam mình có cây còn nhiều năng lượng hơn! mọc hoang đầy nhóc luôn, đó là cây dừa nước. Dừa nước dễ trồng, sống lâu, tuổi thu hoạch rất sớm. 4 tuổi đã có thể cho ra nước đường, và thu hoạch liên tiếp đến 50 năm. Cái lợi hại là cây dừa nước cho ra nhiều đường hơn mía nữa. Mỗi một mẫu đất mía làm được khoảng 7-8 ngàn gallons cồn (ethanol) trong khi đó một mẫu đất dừa nước có thể cho ra được 14-15 ngàn gallons ethanol! Cái hơi lo là sợ dân sẽ bắt đầu biết dùng nước đường này làm thành rượu uống thôi. Ở Mỹ sản phẩm này được làm từ bắp, bắp cho ra ethanol còn kém hơn mia nhiều. Trước khi ra thị trường họ bỏ thuốc đắng vào để người ta khỏi tìm cách lấy chất này thế rượu.
Nếu bác không có đất làm việc này, bác có thể tạo điều kiện giúp bà còn miền quê thu hoạch nước mật dừa nước gom về nơi chế biến, bác chỉ cần giúp họ về kỹ thuật. Giúp người, giúp mình, giúp đất nước. Đây là cơ hội win-win-win situation! hehe
Bác kt lợi hại, thật là quá lợi hại đi. Theo Aty thấy cái khó của dừa nước là khâu thu gom. Dừa nước mọc khắp nơi có kinh rạch trong miền nam. Đa số những vùng dừa nước sinh sống đều còn rất hoang sơ. Cũng chưa thấy có đồn điền dừa nước. Điều đầu tiên là làm thế nào để có được diện tích lớn trồng dừa trước khi tính chuyện đầu tư. Bảo quản được số cây trồng cũng là vấn đề không đơn giản. Ngoại quốc họ trồng mía thì dễ chăm sóc thu lợi. Việt nam cũng có nhiều lò đường ở Quãng Ngãi. Nói về năng lượng Aty nghe nói bây giờ người ta nghiên cứu thêm về Bio Gas. Rồi cái gì "ethanol 85" ( không biết viết vậy có đúng không? :D ).
CKD coi có sản xuất mật ong tại nhà được không. Làm chừng vài chục cái tổ ong rồi lấy mật coi bộ cũng có ăn. Dân IT mà cứ giới thiệu mấy công việc lao động chân tay như tui, đừng có ở đó mà bụm miệng cười thầm nhé bạn hiền.
Lâu lâu các bác nhớ ghé về quán nhé. Tưởng như bác Thợ đang lênh đênh trên con Costa _Cruise để ngắm ông Trời đang dần ló dạng nơi cuối chân biển xa xăm với bầu rượi & cây đàn .
He hehee. Nếu không có các bác thì quán này phải sớm sang cho người chủ mới. Có thể làm neo, hay trồng cây cái gì túc anh thì phải :( .
Chúc các bác và mọi người ( và Aty nữa )có được những an lành trong cuộc sống. Cái tự chúc cho bản thân thì vừa mới học được từ CKD. Thấy hắn ta tự cho phép bản thân hắn đươc tự do trong nhũng ngày wic_ken đó mà.
Đi uống cafe với đứa bạn. Nó giờ làm freelancer ở nhà: ngày nghỉ đêm thức làm vài tiếng kiểm tra phần mềm cho tụi nước ngoài tháng thu nhập 2000-4000USD. Thấy cũng ham. Đây có thể là định hướng kế tiếp của tôi: tự do mà có tiền... hehe.
Ông KT và ông Tý chỉ cách làm ăn tôi cũng ham quá. Nhưng chắc để về già khi nào bớt ham chơi tôi mới làm được. Giờ còn ham chơi quá mấy ông ơi :)
Đang nghe nhạc của Glenn. Ông này chạy cái gì mà nhanh quá. Đánh đàn kiểu này mà không vấp thì không thể hiểu nổi.
CKD mà ham chơi ư ?. Tôi sẽ kiểm tra coi có phải ? Mình đầu tắt mặt tối cũng chưa đủ. Người ta thì mấy ngàn usd/tháng. Nghe ham quá chừng luôn. :( .