Người cũ mèm không có gì mới nên chỉ vào quán uống cà phê dzòm thui bác Gío!.
Printable View
Người cũ mèm không có gì mới nên chỉ vào quán uống cà phê dzòm thui bác Gío!.
Kiểu này không chừng mở tiệm cà phê to go có lý nhe ông Wind.
Ăn tục, nói phét, cà phê. NGhe thỉnh kinh ghê ghê! thú vị gì đó bác Gío (chiêu mới cuả vợ chăng?... hihi).
Ông Tý 30 năm về trước độc hành kinh hành ở miền sơn cước Quảng Nam mà hiền chi bác Thợ.
Ps: 30 năm sâu nơi ý vẫn ít người vãng lai.!
Kì vừa rồi về tự nhiên chán đi những chỗ quen thuộc như Lan Anh ,Song,bia Đức .Mà chỉ thích ngồi thâu đêm ở Bờ Kè ,chắc vì không khí hoang dã luộm thuộm ở đó .Quán nào cũng đắt hàng vì thế thức ăn tươi sống rất ngon ,khuya đến lại có những cặp chở nhau có mang theo cái thùng loa đằng sau ,vì không có chỗ nên gái lót khăn ngồi đằng trước .Họ vừa hát vừa bán kẹo chocolate ,giọng hát có khi hay khi dở ,nhạc thì hiện đại thỉnh thoảng chêm vào vài bài trữ tình nhạc vàng
Mỗi phong chocolate 10 ngàn ,lần nào tôi cũng mua mấy phong ,không ăn nhưng cho lại các con bé phục vụ .Dẫu sao, người ta kiếm sống bằng sức lao động đều đáng trân trọng .Hôm nay tình cờ gặp bài cũ post đã 4 năm ,thấy có nhắc đến kênh Nhiêu Lộc , Quận Phú nhuận khoái quá bèn post lại đọc chơi
“Thân mến tặng ông Vương, người đã vắt cạn
tinh lực trên sàn diễn vũ Ba-Lê”
Ngày xưa có anh họ Trương tên Đàn, làm nghề xe ôm dọc phố Võ Thị Sáu, quận Nhất, Sài Gòn. Trương nghèo khổ lắm, gia tài chỉ có độc con xe @ cùng bộ đồ lót mưa nắng che thân, nhưng bù lại khuôn mặt chàng cực kỳ nhu mì xinh đẹp. Ngày ngày Trương lái xe đưa khách qua phố, nghề tuy vất vả nhưng thanh nhã. Những khi vắng khách Trương thường neo xe nơi gốc sấu gần vũ trường Mê Ly cất cao giọng hát. Giọng Trương hơi chua mà ngang tai, nhưng cách ngắt câu nhả chữ rất độc. Tiếng ca bảng lảng bay giữa chiều Sài Gòn...
Có cô Ngọc Yến là cave của vũ trường nhân chiều nhàn ra phố mua me dầm, nghe giọng hát Trương vút cao chợt thấy con tim mình se lại mà da đùi sởn lên. Trương thấy người đẹp mải mê nghe hát, càng dụng tâm nháy câu luyến giọng rung ngân vô bờ. Ngọc Yến cầm lòng không đặng lệ rớt nhạt nhoà phấn son lem luốc. Lát tiếng hát dứt nàng bèn tiến đến dúi vào tay Trương một vật nhỏ, mở ra xem thì là chiếc bao cao su.
Từ bữa ấy Trương tuy tay lái xe mà hồn cứ lãng đãng quẩn quanh tà váy người đẹp. Rảnh khách chàng lại neo xe nơi gốc sấu mà hát, tiếng ca bảng lảng bay giữa chiều Sài Gòn... Qua nửa tháng mới lại thấy mỹ nhân ra, Trương mừng đến thót bụng. Hai người gặp gỡ như tri âm. Ngọc Yến nhân lúc phố vắng mới bảo Trương lấy vật hôm trước ra dùng. Trương thò tay vào túi quần lấy ra chiếc bao, định xé. Tần ngần một hồi lại đút vào túi, ngậm ngùi nói: “Kỷ vật nàng tặng, những khi trống trải ta thường lấy ra ngắm, thấy vật như được thấy người. Nay không nỡ lòng nào xé cho đặng”. Ngọc Yến nghe vậy thì cảm động mà rằng: “Đàn ông nặng tình như chàng thật hiếm. Thiếp muốn cùng chàng cắt tóc se duyên, đợi khi mãn hạn vũ trường sẽ xin má mì hoàn lương, về cùng lái xe ôm, không biết được chăng?”. Trương mừng lắm, hỏi bao giờ mãn hạn. Người đẹp đáp: “Sang năm đúng ngày này giờ này, xin hãy đợi thiếp ở đây”. Đoạn vít cổ Trương mà hôn, nước mắt lã chã. Lại đưa tay lần xuống háng mà sờ nắn thăm dò, một lát khuôn mặt nàng rạng rỡ hẳn lên: “B.. to không lo chết đói, của chàng cỡ thế kia thì đôi ta sau này chắc hạnh phúc lắm”. Nói rồi gạt lệ giã biệt.
° ° ° ° °
Trương sung sướng ngất ngây, ngày ngày cứ dõi vào cổng vũ trường Mê Ly mà cất tiếng hát. Hát rằng:
Gió xuân hây hây
Má xuân hao gầy
Mưa xuân chứa chan
Tay xuân buông màn
Chim xuân rối bời
Bướm xuân chơi vơi...
Giọng hát của chàng bay xa, làm kinh động đến một gã trung niên đương uống cafe ở quán gần đó. Gã họ Quách, vốn có thiên bẩm đặc biệt về thẩm âm, lại là bầu sô có hạng ở Sài thành, giới văn nghệ sĩ vẫn quen gọi là Quách tiên sinh. Nghe giọng hát, tiên sinh bụng bảo dạ: “Giọng dở thế mà vẫn tự tin luyến láy, thật trơ trẽn không biết xấu hổ, người này có thể làm việc lớn được”. Đoạn chạy ngay ra phố, tìm đến gần Trương rồi ngắm nghía kỹ càng, thấy chàng mặt đẹp chân to càng lấy làm khoái. Đợi khi Trương hát xong gã mới lại gần mà nói: “Này con, ta vừa nghe con hát biết không phải hạng thường ca. Con hãy bỏ nghề xe ôm mà theo ta, ba tháng nhất định thành người, sáu tháng thành ngợm, một năm thì thành siêu sao” . Trương vốn mê ca hát nên nghe lấy làm hợp ý, lại cũng muốn đổi đời để cưới Ngọc Yến, bèn nhận Quách tiên sinh làm sư phụ.
° ° ° ° °
Lại nói Ngọc Yến từ khi ước hẹn với Trương trở nên chí thú làm ăn, thái độ dịu dàng, tâm cơ linh mẫn. Khách vừa lòng thường bo cho rất hậu. Thấm thoắt một năm trôi qua. Chiều hôm ấy Yến đến ôm má mì khóc tức tưởi: “Thưa, bấy lâu được má đùm bọc, lại dạy cho bao kỹ năng chăn gối, đến nay phải từ biệt lòng con nhung nhớ vô hạn”. Nàng rút ra một tấm séc trên có ghi một số tiền lớn, điểm chỉ vào phía dưới, đoạn dâng lên mà nói: “Số này đã tính cả vốn lẫn lãi, nay con xin hoàn lại má”. Giờ phút chia ly thật cảm động, má mì cũng nghẹn ngào lấy ra một chiếc nhẫn kim cương đẹp lắm đeo vào tay cho Ngọc Yến: “Ngoài đời nhân tâm vô cùng hiểm ác” - Má dặn - “Không được tử tế lành mạnh như môi trường của ta, con phải gắng bảo trọng”. Ngọc Yến lạy tạ mà lui.
° ° ° ° °
Đúng giờ hẹn Ngọc Yến ra gốc sấu nơi lần đầu được nghe Trương hát, đã thấy chàng chờ ở đó tự bao giờ. Hai người ôm nhau mừng mừng tủi tủi. Lúc hôn người yêu, Ngọc Yến thoạt lấy làm lạ bởi lưỡi chàng có vị như sấu dầm me muối, nhưng bản tính vốn thích của chua nên nàng vẫn khoái cảm, nếm mút nhiệt tình. Một lát Trương lại rút tặng vật năm trước xé ra dùng. Cả hai cùng tựa lưng vào thân sấu, ngoắc chân vào gốc sấu, quàng tay vào cành sấu, mê man không bút nào tả nổi... Xong việc, nghỉ ngơi bên nhau, Ngọc Yến mới xin được nghe hát. Trương bèn cất giọng mà hát rằng:
Gió hiu hiu thổi hề
Lá sấu xào xạc ghê
Này ve kêu, này chim hót
Này phút đoàn viên
Này mỹ nhân trở về...
Giọng chàng trầm mà ngọt ngào, lắng nghe như có tiếng ve kêu chim hót, tiếng lá cây xào xạc rất thật, có điều không giống giọng người. Ngọc Yến nghe gịọng ca cảm hứng quá bèn đứng dậy ôm gốc sấu mà múa theo tiếng hát, tư thế mềm mại quyến rũ, thể hiện đất trời xoay chuyển, vũ trụ vần vũ.
Ngọc Yến nói với Trương: “Chàng hát hay thế, em múa đẹp thế, hay đôi ta chạy sô các sàn diễn trong khu vực, thế nào chả dư dả”. Trương gạt đi: “Anh đã bán con @ tậu con đò nhỏ bên bờ kênh Nhiêu Lộc, ngày ta chở khách qua kênh, tối về ca vũ bên nhau, trần gian chắc không còn gì thú hơn”. Ngọc Yến vỗ tay khen phải.
° ° ° ° °
Lại nói về Trương Đàn. Từ khi bái Quách tiên sinh làm sư phụ, thời gian đầu chàng thường được thầy dẫn đến các salon, phòng trà có tiếng ở Sài gòn. Tiên sinh giao du rộng lắm, ai ai cũng trọng vọng. Tại những tụ điểm này hai thầy trò người hát kẻ đệm saxophone. Giọng Trương phô mà ngang tai, nhưng tiên sinh thổi kèn rất khéo nên khoả lấp được các khiếm khuyết. Hai sư đồ cứ đêm hát sô, ngày luyện giọng, chỉ ít lâu giọng Trương đã tốt hẳn. Chàng đã đủ tự tin bước lên các sàn diễn tầm trung và có được tên tuổi nhất định trong nền ca nhạc đương đại quận Phú Nhuận.
Chừng nửa năm sau Quách tiên sinh bảo Trương: “Con có muốn đạt tới đỉnh cao trong nghiệp hát không?”. Trương thưa: “Đó là tâm nguyện cả đời con”. Tiên sinh bèn đưa Trương lên núi Liên Thành, cách Sài gòn chừng hai ngàn dặm về phía Nam. Ở đây phong cảnh hữu tình, cỏ hoa tươi tốt. Từ sáng sớm đến tối khuya Trương phải kiên nhẫn toạ thiền trên phiến đá lớn cạnh bờ suối nơi lưng núi, không làm gì ngoài hát. Tiên sinh cầm chiếc roi điện đứng cạnh, hễ Trương nhãng ra là vụt. Lúc đầu chàng phải luyện giọng với tất cả các thể loại âm nhạc từ xanh, đỏ, vàng, tình ca, ballads, rocks, rap, sẩm, quan họ, ca trù, tuồng, chèo, cải lương, jazz, opera..., với tất cả các cung bậc từ Mi thăng trưởng đến Đô giáng thứ, với tất cả các sắc điệu từ Contre-Alto đến Mezzo-Soprano. Đến lúc không còn bài nào tiên sinh bèn bắt chàng hát theo tiếng của thiên nhiên và muôn loài, tiếng gió núi vi vút, tiếng suối reo rì rào, tiếng mấy bà bán hàng chợ Cầu Đông...
Thời gian cứ thế miên man trôi đi. Một ngày, khi đang phải căng người luyện hát theo tiếng mây trôi lãng đãng giữa trời xanh trong vắt, chàng chợt cảm nhận mình bỗng xuất thần như mây, suy nghĩ như mây và hát bằng giọng của mây. Có điều khi hát xong chàng thấy mệt mỏi rã rời, mà sờ xuống thì đũng quần đã ướt sũng tự khi nào. Trương ngượng nghịu thưa với thầy: “Bẩm sư phụ, con vừa lỡ xuất tinh...”. Quách tiên sinh mặt mày rạng rỡ, bế thốc học trò lên cười hô hố mà rằng: “Xin chúc mừng con đã thành tựu! Giờ là lúc ta hạ sơn được rồi”.
Từ dạo ấy, với giọng hát tuyệt đỉnh của mình cộng với khả năng tổ chức và PR cực chuyên nghiệp của Quách tiên sinh, Trương Đàn đã nhanh chóng trở thành một siêu sao trong nền công nghiệp biểu diễn. Các sô lớn tranh rước đua mời, cát xê rất hậu. Có điều mỗi lần biểu diễn thì phía trong chiếc quần dài được nhà mẫu La Corté thiết kế hết sức sang trọng, Trương đều phải đeo bỉm, và khi kết thúc chàng đều cảm thấy mệt mỏi do bao tinh lực đã bị vắt kiệt trên sân khấu. Tuy vậy Trương vẫn luôn cố giữ hàm lượng nghệ thuật đỉnh cao trong mỗi đêm diễn, và quan niệm rằng việc không xuất tinh khi hát cũng đáng xấu hổ như là hát nhép (lip-sync) vậy. Sau mỗi lần công diễn, các fan ái mộ lại khóc nức lên, đồng loạt xông lên sân khấu, phá tan hàng rào cảnh sát, cốt sao để xin được chữ ký hoặc chạm vào cơ thể thần tượng. Nhiều fan nữ xinh đẹp cũng công khai bày tỏ tâm nguyện hiến xác, chỉ hiềm Trương đã dồn toàn bộ nguyên khí cho tiếng ca nên khoản ấy không còn đáp ứng được.
Sự thành công rực rỡ của Trương Đàn trên sân khấu ca nhạc nhẹ đã gây nên một trào lưu mới cho việc thể hiện và sáng tạo nghệ thuật nói chung ở Việt Nam. Bấy giờ hiếm có nhà xuất bản nào chịu in các tác phẩm mà không được nhà văn xuất tinh trong quá trình sáng tác, và các gallery nổi tiếng chỉ bày bán những hoạ phẩm có dấu vết rõ ràng của tinh lực mà người hoạ sĩ đã phải vắt ra khi cầm cây cọ.
° ° ° ° °
Ngoài thì danh tiếng như cồn, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn chàng Trương vẫn đăm đắm hướng về cái hẹn cũ với cave Ngọc Yến. Thời gian thoi đưa, thoắt đã đến ngày hẹn. Hôm ấy Trương từ chối tất cả các sô diễn, cả ngày chỉ thấp thỏm cắt tóc cạo râu, rửa mặt xịt nách, chờ phút tái ngộ với người đẹp. Đến giờ chàng lao ra con xe thể thao ba chỗ đời mới phi thẳng tới vũ trường Mê Ly. Buồn thay, Sài gòn giữa giờ cao điểm. Giao thông tắc nghẽn. Trương vứt xe giữa biển người mà xuống chạy bộ. Khi chàng tới nơi thì trời đã khuya lắm, phố xá vắng lặng không một bóng người. Trương nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm. Chàng thẫn thờ tìm kiếm hồi lâu quanh gốc sấu. Chẳng có ai. Bất chợt, dưới ánh đèn cao áp vàng vọt, chàng tìm thấy ngay dưới chân mình một chiếc bao cao su dùng rồi, cầm lên thấy vẫn còn hơi ấm, mà xem kỹ lại có cùng nhãn hiệu với chiếc nàng tặng năm nào. Trương trân người chết lặng.
Trương không còn thiết sống nữa. Mọi thứ trên đời đối với chàng, kể cả ánh đèn sân khấu chói loà lẫn hàng triệu fan hâm mộ cuồng nhiệt thoát nhiên vô nghĩa. Trong nhiều năm liền Trương bỏ ăn, bỏ hút thuốc lá, thậm chí bỏ cả bia hơi đậu rán, từ chối mọi hợp đồng biểu diễn béo bở mà nằm bẹp ở nhà. Quần áo chàng cũng không buồn thay, trở nên rách rưới và bẩn thỉu như một gã lái đò.
Một lần nằm chán, Trương ngồi dậy, rồi cứ chân đất mà lang thang trong thành phố. Đến chiều đã thấy tới bên bờ kênh Nhiêu Lộc. Chàng cúi mình soi bóng xuống mặt nước. Dòng kênh trong xanh thơm mát phản chiếu một khuôn mặt cực kỳ nhu mì xinh đẹp, có điều tóc đã điểm bạc mà râu ria xồm xoàm hết rồi. Chàng nhủ thầm: “Ta sẽ nhảy xuống dòng kênh này tự vẫn, giống ngày xưa Trương Chi vì thất tình với Mị Nương mà cắm sào trẫm mình nơi sông Đuống”. Đoạn chàng xắn quần chuẩn bị nhảy. Lại nghĩ bụng: “Trương Chi trước khi chết còn ca khúc tuyệt mệnh, nay ta cũng phải trình diễn một bài”. Chàng cất cao giọng hát. Hát rằng:
Mây bay chừ mây bay
Nước chảy chừ nước chảy
Thế gian chừ về đâu
Tình nghĩa chừ bạc mầu
Cắm sào chừ kênh sâu...
Trương còn câu cuối chưa kịp hát đã nghe một tiếng quát rất trong trẻo mà quen thuộc: “Lão Trương kia, việc ca hát để đến đêm nhé, có khách qua kênh kìa”. Trương nhìn ra thì thấy Ngọc Yến, vận áo tơi nón lá, tay bế một bé trai bụ bẫm đang bươn bả đón khách xuống con đò nhỏ gần đó. Đôi mắt đẹp mê hồn của nàng lườm nguýt chàng ra chiều âu yếm trách móc. Trương nghe tiếng vợ quát thì cả sợ vội nhảy phắt xuống đò, tay rút neo, tay kéo thừng, thoăn thoắt chèo đò đưa khách qua kênh.
Chèo như thể chàng đã từng chèo đò qua lại nơi bến kênh này cả chục năm rồi...
Trên bờ, Quách tiên sinh mắt dõi theo con đò nhỏ, tay nắm tay má mì khẽ bóp nhẹ, đoạn vuốt râu mỉm cười ./
Hỏi thăm một người ( là một trong những người mà tôi nể trọng ). Bác Lâm quất cho 1 cái là ác độc. Hiền như tôi mà vẫn cứ không tránh được tiếng ác. Dù từ nhỏ đến giờ không làm nhiều chuyện ..ác :D . Nhưng nghĩ cũng lạ, làm chuyện ác với người thì không, mà làm chuyện ác với bản thân thì, cầm vào rồi bỏ ra lại không thấy khác biệt, hi hi.
Ông này lâu nay châu du tới đâu? Có thu hoạch gì mau mau thật thà khai báo. Quán cà phê đang cần người phụ. Ông mau mau kíp về mà tham gia. Chậm trể là mất đi cơ hội. Bác Lâm đang chờ ông để cùng bầm dập tôi.
Vài tấm hình hội chợ, hay bông hoa xứ biển up lên cho tôi coi nhé.
Mấy hôm rồi binh khẹt khẹt suốt. Cũng ráng đi làm. Trong túi quần thì vài xấp giấy lau miệng. Bên cạnh 1 lon cà phê Ý to với mấy tờ giấy lau miệng bên trong. Hic, ho cũng đàm mà mũi thì cứ chảy ròng ròng. Cũng may không ai làm gần. Về nhà lại mất ngủ mấy đêm liền nên hôm nay đành cáo bệnh, chứ đi làm sao nổi. Lát phải đi kiếm đốc tờ chích cho 1 phát để hy vọng chiều nay khoẻ đi dự tiệc :D
Đang lúc không làm gì, chợt nhớ có mấy tấm hình chưa khoe ai. He he, thú chơi hoa cũng được xếp hạng vào cái sướng trên đời chứ.
Có mấy chị Tulíp vừa mới tan tuyết là khoe sắc ngay. Nhiệt độ bên ngoài vào ban đêm là độ trừ mà gặp nắng lên thì có hoa liền.
Trong nhà tuy không có được hoa Quỳnh như cuả ông Wind :( nhưng bù lại thì cái hoa màu trắng kia cho ra một mùi hương thoang thoảng rất là ...hoa. Cây này mang về năm rồi cứ tưởng được hoa 1 mùa thôi, không dè năm nay cho hoa tiếp. Ôi, còn gì sướng bằng. Lật đật làm cái giàn cho nó chừng 1m2, mai mốt có thêm vài trăm hoa nở cùg 1 lúc thì nhà hàng xóm cũng thơm lây :)
Và đây là chiếc xe tôi vẫn thường lóc cóc đi chợ mua đồ mỗi khi được...lệnh. Thấy nó xấu xí thiệt, nhưng bảo đảm 100% là không có anh chị nào dám đua vì, ha ha, coi dị hợm qúa. Và mọi người ở khu này ai cũng biết là xe của nhà nghèo tôi. Tôi có tiếc 1 diều là vào những năm 76-80 mà có chiếc này thì chở đào ngồi trước tuyệt vời, vì cái ồng ngang to thế này ngồi êm lắm :))
Tháng này nền âm nhạc nước Mỹ mất đi hai King Xin giới thiệu đến các ông hai bài viết như để tưởng niệm những nghệ sĩ vĩ đại da đen đã cống hiến cho nền âm nhạc thế giới
Chỉ cần nghe những nốt nhạc đầu trỗi lên, bất cứ ai cũng có thể nhận ra ngay nhạc phẩm Stand By Me của thần tượng nhạc soul quá cố Ben E. King. Nổi danh từ cuối những năm 1950, khi ông còn là thành viên của ban nhạc The Drifters, Ben E. King trong vòng nửa thế kỷ đã có hơn cả chục bài hát đứng nhất nhì bảng xếp hạng thị trường Bắc Mỹ, nhưng không có bài nào ngang tầm ‘’kinh điển’’ của bài Stand By Me.
Qua đời trong tuần này tại bang New Jersey ở tuổi 76, ca sĩ kiêm tác giả Ben E. King vào nghề ca hát chuyên nghiệp năm ông tròn 20 tuổi. Những năm 1950 là thời kỳ huy hoàng của phong trào doo wop, chuyên kết hợp dòng nhạc phúc âm (gospel) với rhythm and blues. Các nhóm xuất thân từ phong trào này thường mang tên của các loài chim (bird groups) như họa mi, sơn ca, vành khuyên, hồng tước …. nhưng điểm nổi bật nhất là các nhóm chuyên sử dụng hợp ca đa âm, giọng ca chính (leading vocal) thường được hỗ trợ bởi các giọng ca tenor (nam cao, baryton (nam trung) và bass (nam trầm). Lối hát bè càng làm cho giai điệu rắn khung sắc nét mà vẫn thướt tha mượt mà.
Trong bước đầu sự nghiệp, Ben E. King vẫn giữ nguyên tên thật là Benjamin Earl Nelson khi chính thức đi hát từ năm 1958 với ban nhạc Five Crowns (Năm Vương Miện). Nhóm này sau đó được nhà sản xuất George McKinley Treadwell tuyển lựa để thay thế cho các thành viên của nhóm The Drifters. Từ đầu năm 1959, ban nhạc The Drifters liên tục thành công với một loạt ca khúc ăn khách như There Goes My Baby, This Magic Moment, Save the Last Dance for Me ….
Theo bộ phim tài liệu mang tựa đề Lịch sử của dòng nhạc Rock ‘n' Roll (History of Rock 'n' Roll), Ben E. King ban đầu viết bài Stand By Me cho nhóm The Drifters, chứ ông không có ý định ghi âm riêng. Thế nhưng, những bất đồng về mặt tài chính với nhà sản xuất George McKinley Treadwell, buộc nam ca sĩ phải tách ra khỏi nhóm. Khi bắt đầu đi hát solo, ông mới lấy nghệ danh là Ben E. King, chữ King (có nghĩa là Vua) để nhớ lại cái thời ông là thành viên của nhóm Năm Vương Miện (Five Crowns).
Bản nhạc Stand By Me được phóng tác từ bài ca theo truyền thống phúc âm Lord Stand By Me do mục sư Charles Albert Tindley hoàn chỉnh vào năm 1905.
Ben E. King mượn lại hai câu đầu tiên để soạn thành điệp khúc, nhưng ông loay hoay mãi mà vẫn chưa tìm ra được giai điệu nhập đề. Bài hát Stand By Me trở nên hoàn chỉnh nhờ vào sự giúp đỡ của hai tác giả Mike Stoller và Jerry Leiber.
Theo lời kể của Mike Stoller, hơn một nửa ca khúc là do chính Ben E. King sáng tác, phần còn lại là do sự hợp tác giữa ba tác giả. Nhờ được nuôi dưỡng bằng dòng nhạc phúc âm cho nên ông khá vững về nhạc lý, từ nền tảng đó, ông biết cách chọn giai điệu nào để phát huy thành điểm nhấn. Nhờ vào sự cộng tác của hai người bạn đồng nghiệp Mike Stoller và Jerry Leiber, Ben E. King lược bỏ những chi tiết rườm rà và nhất là ông tìm ra được một lối mở đầu hết sức đơn giản nhưng cực kỳ ăn tiền. Nói cách khác, ông sáng tác tối thiểu mà vẫn hiệu quả tối đa.
Lối sáng tác ấy được thu gọn trong hai trường canh, dùng tiếng bass làm khung, lặp đi lặp lại cùng một mô típ, thuật ngữ chuyên ngành gọi đó là ostinato, bộ trống không cần gõ mà cũng chẳng nện, mà lại thướt tha chà lướt. Cả ba tác giả dùng cách chuyển đổi những chùm hợp âm đơn giản ở cung la trưởng, liền kết các nốt nhạc thành một chuỗi giai điệu tuôn chảy tự nhiên. Về nội dung ý tứ, ca từ trong bài hát chuyển ý từ đạo (tôn giáo) sang đời (thế tục). Nguyên tác phúc âm ngợi ca niềm tin nơi Đức Chúa Trời, còn bản phóng tác thì lại nói lên sức mạnh của tình yêu tuyệt đối : cho dù vật đổi sao dời, trong tim vẫn chỉ một lời, biển cạn núi mòn vẫn đợi, bên nhau yêu mãi trọn đời.
Được phát hành vào năm 1961, rồi tái bản vào năm 1986 do là ca khúc chủ đề của bộ phim cùng tên (của đạo diễn Rob Rainer), nhạc phẩm Stand By Me đều giành lấy ngôi vị quán quân trên thị trường quốc tế đĩa nhạc (trong hạng mục RnB). Theo bình chọn của tạp chí chuyên ngành Rolling Stone, ca khúc Stand By Me đứng hạng 122 trong danh sách 500 bài hát hay nhất mọi thời đại. Còn hiệp hội các tác giả Hoa Kỳ xếp bài này ở hạng thứ 25 trong số 100 ca khúc hàng đầu của thế kỷ XX. Cách đây ba năm, Ben E. King được đưa vào đài danh vọng với tư cách của một tác giả. Gần đây hơn nữa, bài hát Stand By Me của ông được Thư viện Quốc hội Mỹ công nhận như một tác phẩm văn hóa nghệ thuật đầy giá trị.
Nhờ vào giai điệu đơn giản mà sâu lắng nhẹ nhàng, Stand By Me thoát khỏi lối sáng tác hơi rườm rà kiểu cách (thậm chí hoa lá cành) của các nhóm chuyên hát bè (doo wop) của những năm 1950, lối biểu diễn đầy chất soul của Ben E. King biết tiết chế cách rung giọng (vibrato), dồn nén mà vẫn biểu cảm, nghẹn ngào mà không ủy mị. Có lẽ cũng vì thế mà cho tới nay đã có hơn 400 phiên bản cover, trong đó có các bài ghi âm lại của nhiều tên tuổi lớn như Otis Redding, John Lennon, Seal, Tracy Chapman …. nhưng hầu hết các phiên bản sau cùng lắm chỉ ngang tầm chứ không thể nào mà vượt trội. Ngay cả chính tác giả Ben E.King, cho dù trong gần 50 năm sự nghiệp, ông đã có hơn 10 bài hát lọt vào Top Ten thị trường Bắc Mỹ nhất là trong giai đọan sáng tác dồi dào và sung túc nhất (từ năm 1960 đến năm 1987), nhưng tất cả các bài hát ăn khách của ông vẫn không thể thoát khỏi cái bóng quá lớn của ca khúc "Stand By Me."
Giới chuyên gia âm nhạc đã lấy tên của bài Stand By Me để đặt cho cách dùng chuỗi hợp âm trong cùng một cung trưởng, thu gọn trong hai trường canh (the "Stand by Me" changes hay là the 50s progression). Dĩ nhiên là trước đó cách liên kết này đã từng manh nha trong một số bài hát như bài La Mer (của Charles Trenet), Blue Moon (phiên bản của Billy Eckstine), Smoke Gets in Your Eyes (của nhóm The Platters), nhưng Ben E. King cùng với Mike Stoller và Jerry Leiber là nhóm tác giả đầu tiên đúc kết, hoàn chỉnh lối sáng tác này.
Rất nhiều ca khúc ăn khách của thập niên 1960 đều khai thác cùng một bí quyết sau đó : Let’s Twist Again của Chubby Checker, Diana của Paul Anka, Retiens la nuit của Johnny Hallyday, Tous les garçons et les filles của Françoise Hardy, La plus belle pour aller danser của Sylvie Vartan …. Những chùm hợp âm liên tục hoán chuyển, các nốt nhạc lần lượt kết nối thành một chuỗi giai điệu tuôn chảy gắn liền. Trong dòng tiết tấu liền mạch tự nhiên, phần điệp khúc lặp đi lặp lại ba chữ Stand By Me tựa như một câu thần chú thôi miên, nâng ca khúc của Ben E. King lên hàng kinh điển.
B.B.King
http://gdb.voanews.com/4AE9D853-8177...x0_cy3_cw0.jpg
Nghệ sĩ đàn guitar nổi danh B.B.King, được coi là một trong những nhạc sĩ nhạc blues ‘có ảnh hưởng lớn nhất trong mọi thời đại’ đã qua đời, thọ 89 tuổi.
Luật sư của ông King cho biết người được mệnh danh là ‘Vua Nhạc Blues’ qua đời một cách êm ái trong giấc ngủ đêm hôm qua tại tư gia ở thành phố Las Vegas, miền Tây Hoa Kỳ.
Trong sự nghiệp kéo dài gần 70 năm của ông, B.B.King đã giúp thể loại nhạc blues trở nên phổ biến, ảnh hưởng tới vô số các nhạc sĩ nhạc rock và nhạc blues khác với những giọng ca trầm ấm, rất có hồn, và phong cách riêng chơi guitar điện vibrato của ông.
Sinh năm 1925 tại một đồn điền trồng bông ở bang Mississippi, miền nam nước Mỹ, B.B.King bắt đầu sự nghiệp trong ngành âm nhạc trong tư cách một DJ và biểu diễn tại một đài phát thanh ở thành phố Memphis, bang Tennessee . Tại đây, ông được biết đến dưới tên ‘Beale Street Blues Boy’, tên này sau đó được rút ngắn xuống còn "BB".
Là người đã đặt tên cho cây đàn guitar của mình là "Lucille", King đã được đưa vào Viện Danh nhân Rock and Roll và Viện Danh nhân của Hội Nhạc Blues. Trong các ca khúc thành công nhất của ông, có các bản ‘The Thrill is Gone’, Let the Good Times Roll và How Blue Can You Get.
Hay quá. Mê B.B.King vô cùng. Nghe The Thrill is Gone mà cứ ngất ngây giống như lên mây. R.I.P ngài!
http://i.ebayimg.com/00/s/NzUwWDEwMD...VBN~T/$_57.JPG
http://i.ebayimg.com/00/s/NzUwWDEwMD...$_57.JPG?rt=nc
http://i.ebayimg.com/00/s/NzUwWDEwMD...$_57.JPG?rt=nc
Ly nhỏ uống Chivas rất nặng và dầy very weighty.có hai ly này đối ẩm cùng vợ ông đã chịu chưa
Tửu sư
Phan Hùng là bác sĩ sản ngoại bậc một tại viện C, nổi tiếng trong ngành có tay nghề cao. Vết mổ sản phụ được Phan phẫu thuật chỉ sau ba ngày trông đã đẹp như nét sổ hoành tráng của bậc thầy thư pháp, sau năm ngày trở nên hồng và trong suốt như thứ lụa mỏng mà Tây Thi thường xé , sau một tuần chỉ mảnh như sợi tơ nhện, đàn ông tinh mắt lắm nhìn mới thấy. Mỗi ngày Phan thực hiện chừng hai chục ca, mỗi ca được nhà nước bỗi dưỡng hai ngàn đồng, lại được người nhà sản phụ phong bao thêm khoảng vài trăm ngàn nên cuộc sống so với đa phần thị dân ở Hà thành cũng có phần dư dật. Có điều Phan không thích gì ngoài rượu, tiền làm được phần lớn cũng là dành mua rượu. Vợ Phan thoạt đầu thấy chồng mê mẩn rượu chè tỏ ra khó chịu, nhưng sau lại nghĩ chẳng thà mê rượu còn hơn mê gái nên mới đổi buồn làm vui.
Nhà Phan ở phố Hàm Long có thiết kế riêng một chiếc tủ to, choán hết bức tường phía tây, khung chế tác bằng gỗ linh hương thơm ngát, cánh thửa pha-lê trong suốt. Ngăn dưới Phan kê các bình rượu ngâm, nào là bìm bịp trăm tuổi, linh chi ngàn năm hay kể đến tay gấu, ong non, rắn độc... đều không thiếu loại quí nào. Các ngăn phía trên có máy lạnh duy trì nhiệt độ ổn định 16oC bảo tồn hơn trăm loại vang và champagne nổi tiếng. Những ngăn cao hơn chứa rượu quí đủ loại, từ Mouton Rothschild Pauillac đến Haut Brion Pessac-Léognan, hay cao cấp như Petrus Pomerol hoặc Romanée Conti cũng đồng tâm hiện diện.
Phan thường thích mời bạn bè đến nhà thưởng rượu, lại đặc biệt trọng đãi những khách hiểu rượu. Nghe nói có vị đến nhà Phan, khi uống phán đúng tuổi và quê quán một loại vang đỏ vùng Florence mà lúc ra về được chủ nhân tặng riêng một chai Château Lafite niên đại vua Louis 14 để tỏ lòng tri kỷ. Lúc rảnh Phan cũng thường hay lân la khắp các tửu quán Hà thành, phần vì muốn thưởng ngoạn và sưu tầm mỹ tửu khắp thiên hạ, phần cũng muốn giao du với tửu hữu để kết mối tuý tình.
Một chiều sau khi mổ cấp cứu đồng thời tám ca đẻ khó với chất lượng tuyệt hảo, Phan về nhà cao hứng bèn độc ẩm. Thấy uống nhiều lắm mà mãi không say, bèn nhân khi gió mát trăng thanh liền khoác áo dạo một vòng phố vắng. Lúc ấy chân nam đá chân chiêu mà bàn toạ rất vững vàng, tâm trí linh mẫn nhạy cảm. Chợt thấy ven hồ có một gã chạc tuổi mình ôm cây guitare gỗ, vừa gõ vào hộp đàn vừa nghêu ngao hát rằng:
“Hề! Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Hề! Bình khang quân tử khứ vô hồi
Hề! Vấn ngã tại hà liên giao hợp
Hề! Lồ phồn tửu. Hề! Mỹ nhân bôi”
Phan lấy làm lạ vội đến gần, thấy người này hình dung cổ quái, miệng mỏng tai to, người ngả nghiêng lơi lả như say mà hởi thở không có mùi rượu. Biết là cao nhân Phan vội vòng tay cung kính hỏi: “Tại hạ cũng là đệ tử Lưu Linh, sớm tối say sưa, trong nhà có hơn ngàn chai rượu. Đã từng nghe nhiều về chén dạ quang, chén hổ phách, bản thân hiện cũng sở hữu cả chén vàng lẫn chén ngọc mà sao tuyệt nhiên chưa từng được nghe về mỹ nhân bôi”. Khách cười thông cảm, đoạn ôn tồn giải thích: “Trên đời mỗi thứ rượu đều có cách uống riêng, mỗi cách phải sử dụng loại chén riêng, chén lại phải được giữ ủ ở nhiệt độ thích hợp. Như vang nho de Memreihm phải để lạnh đúng 53,6 độ Fahrenheit, khi uống đưa miệng chén phalê Bohemien ngang qua mũi để thưởng hết hương thơm. Thứ Sán lùng đặc sản Hạnh Hoa thôn nhất định phải được hâm đến chín chục độ trong chén gỗ Bách hợp. Riêng ở đất Thổ Lồ Phồn có thứ rượu cực lạ, vị mặn hơi chua, hương nồng ngai ngái, quả là một loại rượu vô cùng trân quí, không thể uống ở nhiệt độ nào khác ngoài 37 độ Celcius. Xưa các bậc hiền nhân uống loại rượu này thường chọn mỹ nữ eo thon rốn sâu, cho khoả thân nằm ngửa, dùng rốn người đẹp làm chén ngọc 37 độ mà cùng nhau ngồi quanh vừa thưởng thức rượu ngon vừa luận bàn thiên hạ, gọi là mỹ nhân bôi vậy”. Phan nghe như nuốt từng lời, lại hỏi thêm về nhiều tuyệt kỹ uống rượu khác đã thất truyền, đều được khách chỉ điểm chu đáo, thấy kiến ngưỡng về rượu rộng lớn vô cùng. Lát rồi tâm đầu ý hợp quá Phan bèn nài khách vào một quán rượu ven đường làm vài ly tri kỷ.
Phan vào cuộc uống hết sức hào sảng, gọi nguyên một bình to mà cạn chén liên miên. Thấy nài ép mãi mà khách cũng chỉ nhấp môi, Phan hơi bực mình hỏi: “Huynh không nâng chén là có ý chê rượu lạt hay xem thường ta chăng?”. Khách đáp: “Không dám. Có điều đã tự nhận là tửu nhân thì phải biết dùng mắt hiểu được vị ngon của rượu, dùng tai nghe được hương thơm của rượu, dùng mũi ngửi được sắc thái của rượu. Còn như đã phải dùng đến miệng để uống rượu thì đều chỉ là hạng tục tửu vậy”. Lại hỏi Phan: “Thử xem lại thứ huynh vừa uống là thứ gì?”. Phan vội ôm bình rượu lên kiểm tra chỉ thấy toàn nước lã, giật mình buông tay khiến nước trong bình nước chảy ra ướt lạnh cả đùi non, kinh hãi tỉnh dậy nhìn quanh đã chẳng thấy kỳ khách với tửu quán đâu cả, lại thấy mình đang nằm tơ hơ trên bãi cỏ trên đường Cổ ngư ven hồ Dâm Đàm, đũng quần ướt sũng.
Đêm đó Phan trở về nhà tắt điện diện bích suy tư, đến sáng nét mặt trở nên cực kỳ thanh nhã thoát tục. Con bé Oshin quen lệ rót một cốc vang Margaux đóng chai năm 1833 cho chủ nhân súc miệng, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Phan khoát tay từ chối rồi đứng dậy lẳng lặng đến bên tủ linh hương từ từ lôi từng chai rượu quí xuống đập vỡ, rượu thơm chảy tràn như suối. Vợ Phan lao đến can ngăn thì Phan nhẹ nhàng thơm mà bảo vợ: “Toàn là nước lã cả, nâng niu gìn giữ làm gì”, đoạn đập cho kỳ hết tủ rượu.
Về sau cũng có những lúc rượu bia cùng bạn bè Phan thường chỉ gọi cho mình một chai nước khoáng lạnh hoặc sinh tố hoa quả, ép mấy cũng không uống rượu, hỏi chỉ cười nói: “Quân tử đàm giao đạm nhược thuỷ” . Cũng từ đó Phan càng nổi tiếng là bác sĩ sản ngoại giỏi nhất viện C. Vết mổ sản phụ được Phan phẫu thuật chỉ sau ba ngày trông đã hồng và trong suốt như thứ lụa mỏng mà Tây Thi thường xé, sau năm ngày mảnh như sợi tơ nhện mắt đàn ông tinh lắm nhìn mới thấy, sau một tuần thì không còn dấu vết gì, nhẵn đẹp như da bụng của thục nữ còn trinh, thật là khí độ của một đại gia sản ngoại vậy./.
Nhìn 2 chiếc ly uống rượu của bác mà em thèm qúa. Hay là bác cho em đi. Ly rượu tặng người ham uống rượu như em là khớp lắm, không chê vào đâu được, bác nhỉ :)
Hôm trước qua nhà bạn, hắn mang chai Chivas 12 ra. Uống thật ấm ở cái mùa đông lành lạnh của xứ này.
Hôm mới đây đi qua tiệm bông mua cây, thấy mấy hìng điêu khắc khá hay. Xin gởi đến nghệ nhân làm tượng những mẫu mã này. Quên là đã không hỏi xuất xứ hàng này ở đâu.
Đây là tượng Phật, đặt trong tay viên bi tròn tự xoay do là trong bàn tay có làm ống nước phun lên từ cái bơm nước nhỏ bên ngoài.
Cái hồ nước nhò, có nước phun nhè nhẹ, và ánh sáng đèn LED ngay phía dưới, nhìn đẹp vào ban đêm.
Vòi nước không dính vào tường, mà dính vào cái ống nhựa từ trong cái thùng.
Test 2
Hehe Ông Tý đã thích tất nhiên tôi phải gửi rồi .Tôi ít khi nào từ chối bạn bè lắm .Nếu ông thích thật lòng cứ P/M cho tôi address mà phải thật lòng nhe thích kiểu áo thun cá sấu tất nhiên tôi sẽ sang tận Na Uy vặn tai ông mấy vòng
Tượng Phật có trái bi xoay xoay ông Tý khoái nên post hình rất tỉ mỉ .Tôi cũng post một hình để ông thấy sức sống tâm linh của người Nepal
http://gdb.voanews.com/14DCBC47-A469...0_w974_n_s.jpg
Một người phụ nữ ngồi đọc thánh thư trong phần còn lại của một ngôi đền sau khi trận động đất ở Kathmandu, Nepal.
First-come, First-served nha ông Tý. Ai biểu ông không chịu lên tiếng trước cứ thấy vợ người đẹp lại thòm thèm. Miệng thì nói Chivias chỉ sợ ông chỉ dùng uống bìm bịp, tắc kè thì từ bạc chuyển thành đồng đen mất :).
Em lại một lần nữa đau đớn trong tình yêu, nhưng do em bị bầm dập nhiều quá rồi! Nhưng chỉ giận mình mà thôi.
thả hồn vào nhạc của anh Chế Linh, Mạnh Quỳnh..., rượu của ông Tý , thơ văn của anh Lâm , bộ râu và chiếc nón cao bồi của anh D (cách đây mấy tháng)... cũng vơi bớt phần nào .\
Ngày mới quen
Xót xa tình đời
Và kẻ đến sau
.............
Hết ông Trang bây giờ đến ông Kiếm.
Ông nghe bản này.
Em nói là em yêu anh ta
Và anh tin đó là sự thật
...
...
Em chỉ thấy niềm vui
Em chưa đổ lệ
...
Nếu anh không thể là người tình đầu của em
Anh sẽ đợi và làm người tình cuối
Anh sẽ đâu đó trong tương lai em
Để giúp em quên đi dĩ vãng
Ông Trang tâm sự còn cảm thông được vì ông ấy trẻ ,tình yêu đầu đời mang nhiều thương đau ,còn ông Kiếm như gái ca ve đã về già mà cũng khổ vì tình thì lạ quá !,40 lít rồi mà còn xao xuyến Từ đó em buồn xem ra ông thuộc loại xưa nay hiếm.Bolero này là nghề ông D
Giờ em cũng quen rồi anh Lâm!
Thôi, em cứ đi đi - Bao giờ em nhận ra rằng anh là người đàn ông phù hợp nhất với em thì hãy quay về!
Lúc trước còn chua xót, tiếc nuối, hờn mát... nhanh chóng tìm đối tác khác để bù đắp, .
Mỗi lần biến động chỉ đổi tay cầm thuốc lá, chổng điếu thuốc lên, thổi khói mịt mù là qua thôi.
Cảm ơn mọi người trong quán lúc nào cũng chia sẻ với em!!!
Cháu đã thi tốt nghiệp đạt kết quả tốt! Được lên cấp 2, cháu nó rất vui vẻ , hồ hởi khi thông báo với em kết quả : very good - (excellent thì khó quá).
Ông Kiếm của tôi lại thêm 1 lần mệt mỏi vì tình cảm. Chia buồn cùng ông với bài nhạc đã up hồi trước.
https://www.youtube.com/watch?v=xZfdTiDtyXY
Tình cảm không miễn cưỡng, mà là hy sinh. He he, cứ cho trái tim mình đau khổ, hãy để trái tim mình thổn thức vì them một người đã đi qua đời ông. Ông cũng biết buổi tiệc nào cũng sẽ tàn, thì đau khổ nào rồi cũng qua mau. Thôi thì ghé quán cà phê Nhím, làm cái đen, ngồi yên và nhớ lại cuộc tình vừa mới đi qua, xong rồi thì nhớ đến Aty tôi :) , cầm lên được đương nhiên buông xuống được.
Chúc ông sẽ đạt điều mong muốn. Quan trọng nhất là cháu bé ông nhé.
Hì hì chọc ông Tý tí cho vui thôi. Ông cứ pm địa chỉ của mình cho ông Thợ. Bạn bè quý nhau ở chỗ thật lòng thích thì xin có gì mà ngại, còn giữ kẽ thì khác nào coi nhau xa lạ. Phải để ông Thợ có cớ qua Na Uy hành hạ ông nữa chứ.
Tôi đã nhớ là lúc trước ông D có hỏi xin chiếc ly này của bác Lâm rồi. Cho nên tôi phải đánh bài chuồn :) lẹ .
Hôm nào có dịp bác Lâm qua đây thì tôi sẽ đi kiếm bác thanh tán nợ nần luôn 1 thể. Ông cứ yên tâm là tôi tuy gìa cả mau quên nên mọi việc tôi chỉ ghi lại trên giấy :)) .
Xác thân thế nào sau khi chết? Trước có nghe một tiểu sư người dân tộc kể về phương pháp xem xác chết phân hủy, không nhớ tên gì, chỉ nhớ là cứ cách vài ngày phải chạy ra xem cái xác (người), trì chú và quán chiếu về vô thường. Khi nào không còn sợ về cái chết (và sợ ma!) thì coi như thành công chút ít. Pháp ngì mà gớm và ô nhiễm môi trường quá chắc chỉ có những nơi hẻo lánh rừng rú mới còn duy trì.
Khoa học cũng có nghiên cứu về quá trình trở về các bụi của xác thân. Đọc mới thấy Đời là bể khổ, mà qua được bể khổ tức là... qua đời!
Sau khi tim ngừng đập, các tế bào thiếu oxy, nồng độ axit tăng, các enzim bắt đầu tiêu hóa màng tế bào sau đó tràn ra ngoài khi tế bào bị phá vỡ. Quá trình này thường bắt đầu từ gan và não, sau đó là tất cả các mô và cơ quan khác.
Thành mạch máu vỡ, các tế bào máu tràn ra ngoài, sau đó đọng lại ở các mao dẫn và mao mạch nhỏ, da bắt đầu đổi màu. Nhiệt độ cơ thể bắt đầu giảm cho đến khi bằng môi trường xung quanh. Cùng lúc, quá trình co cứng bắt đầu từ mí mắt, hàm và các cơ ở cổ rồi lan dần toàn thân và kết thúc ở các chi. Tế bào cơ không còn năng lượng khiến các bó cơ trở nên cứng nhắc và khóa chặt các khớp xương.
Khi chúng ta còn sống, vi khuẩn trong cơ thể hầu hết tập trung ở ruột. Tuy nhiên, khi hệ miễn dịch ngừng hoạt động, những nhóm vi khuẩn gồm hàng nghìn loại khác nhau này bắt đầu "tiêu hóa" cơ thể. Nạn nhân đầu tiên của chúng là ruột, sau đó đến các mô đường ruột xung quanh, từ trong ra ngoài. Hỗn hợp chất lỏng chảy ra từ các tế bào bị phá hủy là nguồn thực phẩm dồi dào giúp vi khuẩn tăng lên nhanh chóng. Dần dần, chúng len lỏi vào các mao mạch hệ tiêu hóa và hạch bạch huyết, lan sang gan, lá lách rồi đến tim và não.
Nhóm nghiên cứu của bác sỹ pháp y Gulnaz Javan đã thu thập mẫu tế bào gan, lá lách, não, tim và máu của 11 tử thi tại nhiều thời điểm, trong khoảng từ 20 đến 240 giờ sau thời điểm tử vong. Phân tích ADN trong từng mẫu tế bào, họ nhận thấy sự khác biệt giữa thành phần của vi khuẩn trong tử thi tại các thời điểm khác nhau (tính từ thời điểm qua đời). Vi khuẩn cần 20 giờ để đến được gan và thời gian tối thiểu để chúng lan khắp cơ quan nội tạng là 58 giờ.
Như vậy, dựa vào yếu tố này, các nhà nhà khoa học có thể ước tính khoảng thời gian trôi qua kể từ thời điểm chết.
Một cơ thể đang phân hủy trong lòng đất có thể làm thay đổi rõ rệt đặc tính hóa học của đất và tác động có thể kéo dài nhiều năm. Theo ước tính, cơ thể người chứa khoảng 50–75% là nước, mỗi kg trọng lượng không chứa nước giải phóng 32g nitơ, 10g phốt pho, 4g kali và 1g magiê vào đất. Ban đầu, các chất trên sẽ giết chết hết các loài thực vật bên dưới và xung quanh do độc tính của nitơ hoặc do chất kháng sinh do ấu trùng tiết ra. Tuy nhiên, kết thúc quá trình này, đất xung quanh có lợi cho sự phát triển của hệ thực vật.
Việc nghiên cứu về sự thay đổi của môi trường đất quanh tử thi cũng là một phương pháp tìm kiếm những nạn nhân bị sát hại và chôn ở những ngôi mộ nông. Các kết quả phân tích đất ở nơi chôn cất cũng có thể giúp ước tính thời gian qua đời.
Nguồn BBC
Hic, hôm nay nhận tin, một người quen vừa qua được bể khổ. Mới bốn mí sao có vé sớm thế. Nhớ ngày nào tôi về thăm nhà được đón tiếp chu đáo, chưa kịp bánh quỳ trao lại thì không còn cơ hội nữa, thiệt là .
Tính theo xác suất là đi khổ tiếp chứ không có qua đâu ông.
Mấy hôm nay nghe tin thuyền nhân Miến Điện bị Mã Lai và Inđô
đẩy trở ngược ra biển; không biêt nếu họ tới VN thì VN sẽ làm gì ?
Nghe nói có một số thuyền nhân tới Thái Lan nữa. Nhưng không kịp nghe nói là ai và bao nhiêu.
Nghe nói những thuyền nhân này là dân thiểu số đạo Hồi bên Miến Điện bị người Phật giáo bên ấy chèn ép quá phải bỏ chạy.
Kinh thật. Chỉ có mấy cuốn sách thôi mà họ làm dử thật.
Gia đình một người bạn của tôi có một cách trả lời điện thoại rất kỳ lạ. Bất cứ ai gọi đến xin được nói chuyện với ông, nếu ông có nhà, thì người nhà không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa điện thoại cho ông. Người nhấc máy điện thoại lên, bất kể là người nào trong nhà, cho đó là bà vợ hay mấy người con thì cũng chỉ làm như thế. Im lặng, đưa cái điện thoại, không nói gì thêm.
Khi ông không có nhà, thì những người trong nhà, bất kể già trẻ, lớn, bé, nhấc máy trả lời cũng chỉ hai tiếng "Ði rồi" và bỏ máy xuống. Không phải là "Ði vắng rồi … đi khỏi rồi … không có nhà … vắng nhà …"
Bao giờ cũng chỉ là "đi rồi".
Tôi bắt đầu sợ hai tiếng này sau chuyến đi mới đây lên miền bắc và hỏi thăm về một người lâu ngày không gặp. Người bạn đáp: "Ði rồi".
Tôi bỗng nhớ những câu trả lời trong điện thoại. Tôi thấy gia đình này phải đổi cách trả lời. Không nên bằng hai tiếng "đi rồi" nữa.
Ở tuổi này, chữ "đi" mang một nghĩa khác.
Trong những lúc nói chuyện với những người tuổi tác như những người bạn, và luôn cả chính tôi, không nên dùng chữ "đi" này nữa.
Ngày xưa, nói "khi nào anh đi " thì chẳng sao cả. Ngày ấy, câu "bao giờ, khi nào anh đi" có thể nghĩa là bao giờ anh đi chơi, đi học, đi lính, đi quân trường, đi đơn vị, đi Mỹ... Bây giờ, cũng câu đó, người nghe có khi rất chột dạ.
"Ði" có nghĩa khác mất rồi. Như một cú điện thoại cách đây mấy năm của cô em gọi từ Canada vào một buổi tối và nói: "Mợ đi rồi."
Không cần phải hỏi "Mợ đi đâu, đi Montreal, đi Toronto, đi chùa, đi thăm bác Tám, đi Việt Nam, đi sang Mỹ, đi Pháp, đi Thượng Hải, đi Hàng Châu …" mặc dù những nơi đó mẹ tôi đã đi ít thì một lần, nhiều thì vài ba chục lần.
Cú điện thoại trong đêm khuya mà lại nói một người có tuổi "đi rồi" thì chỉ có thể "đi" một chỗ. Ði là đi theo ông cụ tôi. Ông cụ tôi đi trước đó hai năm.
Ði không còn có nghĩa là ra đầu đường đón chuyến metro, ra phi trường lên cái máy bay đi thăm chúng tôi. Với người thân hay những người chúng ta yêu quí, chúng ta không dùng chữ "chết" vì chữ "chết" dữ dội quá.
Chết trận, chết vì tai nạn, chết đuối, chết vì sét đánh.
Không ai nói "đi" trận, "đi" tai nạn bao giờ.
Ði. Không cần phải nói đi đâu. Cứ đi là nghe biết ngay.
Hỏi thăm người bạn về một người khác. Người bạn đáp đi rồi. Ði cách đây hai năm.
Không cần phải hỏi đi đâu? Ði bao giờ về? Ði một mình hả? Ði sao không nói gì?
Ði rồi.
Tôi bỗng thấy sợ cái động từ này. Thôi, bây giờ không dùng động từ đi để nói về những di chuyển nơi chốn, từ nơi này đến nơi khác, từ tỉnh này qua tỉnh khác nữa.
Phải nói rõ: anh ấy, ông ấy vừa bay sang Washington… tuần tới lại về LA, sau đó lại lên đường qua Canada.
Không nói đi nữa. Không hỏi bao giờ anh đi, ông đi, bà đi nữa. Hỏi vớ vẩn có khi bị la không cãi được… ô hay tôi còn khỏe thế này sao lại nói là … đi ?
Ông D cũng có máu đen nghe Ray Charles vĩ đại hát mới phê
Gửi bác Lâm, cháu ham chơi quá nên không nhớ chính xác ngày sinh nhật bác, không nhầm thì là ngày hôm nay phải không ạ? Chúc bác nhiều sức khỏe và luôn an lạc! Cháu luôn yêu bác!
Trời đất ơi sao cháu xỏ lá thế .Hôm nay ngày sinh của bác Hồ 19-5
LOL :) không nhịn cười được !!
Hihi, bên VN là ngày 20-5 rùi bác ah. Yêu bác Lâm!
May qúa, về tới cũng còn ngay 20/5, ngày bên đây.
Chúc bác Lâm sức khoẻ dồi dào, thọ như Tùng, Bách.