Tôi thấy bác Gió bây giờ giỏi Việt Ngữ quá trời. Bác viết càng ngày càng hay, lại thêm có nhiều cái rất thâm thúy. Tôi vừa xem vài ván của Kramnik trong trận vừa rôi, công nhận nhiều người mê Kramnik là phải.
Printable View
Tôi thấy bác Gió bây giờ giỏi Việt Ngữ quá trời. Bác viết càng ngày càng hay, lại thêm có nhiều cái rất thâm thúy. Tôi vừa xem vài ván của Kramnik trong trận vừa rôi, công nhận nhiều người mê Kramnik là phải.
Tôi nay đã già ngại đi lại từ nay sẽ chỉ chui vào đây hàn huyên cùng các ông .Chúng ta chia sẻ cho nhau những mảnh đời vụn vặt ,những kí ức xa xôi khuất nẻo ,những buồn vui trong gia đình ,nơi chốn làm việc .Tóm lại những gì liên quan đến chính mình .Thế giới ảo ,con người ảo nhưng tình cảm lại là thật ,hiểu nhau nhưng vẫn vô danh về nhau ,trong cái bộc lộ lại có cái che kín như thế không sướng sao .Như một nụ hôn ,vẫn cần người ấy nhưng vẫn cần sự riêng tư .Trong thân mật đã hàm chứa chia phôi như Thanh tâm Tuyền có lần đã nói Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới .Chiều nay tôi bảo Thợ Điện tới dọn dẹp gắn thêm ít bóng cho sáng rồi chúng ta cùng trò chuyện
Hôm thứ Hai tại giải chạy bộ có tiếng thế giới Boston Marathon một trái bom đã nổ. Ba người chết và rất nhiêu người bị thưong nặng tàn phế suốt đời.
Đôi khi cà phê bỏ bao nhiêu đường vẫn đắng.
To Run
~a prayer for Boston
To run
is to rise above the weak spirit
is to take on pain
is to push pain in the chest
with both palms
stumbling over garbage,
gravel, fragments of life,
is to say I will take you
on in the street.
Every breath of mine
is a battering ram,
shoving, crushing,
swinging a hammer of air.
I am a body of fast moving blood
inhaling you
taking you in like a tank.
I will consume your hate.
I will run straight into you
as if you were a finish line of joy,
picking up the fallen along the way
and you will never stop me,
you will never
stop me.
Scott Pool
http://hereandnow.wbur.org/files/201...gn-624x416.jpg
Thế giới hỗn loạn làm sao có sự yên bình đuợc .Cứ một hồi trị lại đến một hồi loạn .Mỗi người chết đi thì cũng có một phần nào đó trong mình chết theo .Chúng ta thuộc về toàn thể ,máu của bất cứ mầu da nào chảy xuống đều khiến mình đau xót khôn nguôi
Tôi nghĩ vu vơ sự an bình tuyệt đối chắc chỉ có ở cõi chết
@ Kt Phạm công Thiện là một thiên tài năm 28 ông đã là khoa truởng khoa nhân văn đại học Vạn Hạnh .Biết rất nhiều ngoại ngữ Năm 69 Nguyễn văn Trung là Khoa truởng phân khoa triết đại học Văn Khoa ,ông đỗ tiến sĩ triết học ở đại học pháp Sorbone ông này gây bút chiến với Ông Thiện ,vào đầu chưa nói năng gì đến triết học ông Thiện lôi luận án tiến sĩ của ông Trung ra bắt 100 lỗi pháp văn .Chiêu này hiểm quá ông Trung chết điếng ,lúc đó tụi tôi bầy nhãi nhép ủng hộ ông Thiện ngày nào cũng coi báo .Bất thình lình ông Thiện bỏ ngang đi giang hồ qua tận Venise rồi lang thang khắp châu Âu sống bụi đời ,bỏ cả công danh chức tuớc phiêu bạt giang hồ .Báo chí VN qua tận bên ấy phỏng vấn ông .Tôi nhớ mãi câu nói của ông vừa xấc xược vừa ngang tàng
Tôi chỉ muốn quên ông ấy như quên một thói xấu trong đời
Sự hoá thân của Thợ Điện làm nhớ đoạn cuối của bài Vết Chim Bay của Phạm Thiên Thư
Cõi người có bao nhiêu
Mà tình sầu vô lượng
Còn chi trong giả tướng
Hay một vết chim bay.
Hehe vì phải đáp lời bác Re bên guitar nên tạm dùng lại nick cũ xong rồi thôi luôn
Cười là đặc ân thượng đế ban cho con người ,để cười đuợc rất khó nhất là trong mặt nghệ thuật .Nam Cao viết hay nhưng không cười đuợc ,nhóm Tự lực văn đoàn cũng thế .Dòng văn học sử vĩ đại nhất chắc chỉ có Vũ trọng Phung .Ông làm mình phì cười với những chi tiết như
Cô Tuyết ngó loanh quanh chợt nhìn thấy đống vú cao su giả bèn bĩu môi -Tôi chẳng cần dùng những thứ này .Xuân tóc đỏ cười ỡm ờ -Thật không ? Cô Tuyết quắc mắt -Tôi cho anh khám -Xuân tóc đỏ dấu tay ra sau lưng mồm bảo -Cõi đời này chân giả khó luờng
Cô Tuyết sấn tới -Đây khám đi -Xuân tóc đỏ nhìn truớc nhìn sau rồi phóng tay lên ngực Tuyết mân mê một hồi rồi bảo -Cõi đời này giả cả chỉ có quí nuơng là thật
Đọc cười đau bụng cho cái đểu của Xuân tóc đỏ Chỉ tiếc thiên tài này mất sớm năm 27 tuổi .Lụy tài hoa nên đành đoản mệnh
Về đi thôi (Quy khứ lai từ) – Đào Uyên Minh (Đào Tiềm)
Dịch nghĩa:
Về đi thôi! Ruộng vườn sắp trở thành hoang vu, cớ sao chưa về? Đã để tâm hồn cho thể xác sai khiến (2) thì sao còn ảo não, buồn khổ một mình mà làm chi? Ta đã hiểu rõ rồi, những việc đã qua không thể sửa chữa được, nhưng những việc sau này còn có thể đổi thay, bởi vì ta chưa đi sâu vào con đường lầm lạc. Ta thấy rõ ngày hôm nay ta đúng mà ngày hôm qua là sai. Thuyền nhè nhẹ lướt đi, gió mát thổi bay tà áo. Hỏi thăm khách qua đường, con đường phía trước, giận thay, ánh mặt trời buổi mai lờ mờ không rõ.
Nhìn thấy nhà, lòng vui sướng quá, ta rảo bước đi nhanh. Đầy tớ chạy ra đón ta, con thơ chờ ta ở cổng. Cỏ hoang phủ lấp đường đi trong vườn, nhưng cây tùng cây cúc vẫn như xưa. Dắt con vào nhà, có sẵn rượu đầy vò. Ta cầm bình rượu tự rót cho ta. Trông cành lá tươi tốt trước sân mà lòng vui vô hạn. Ngồi dựa vào cửa sổ phía nam, mà ký thác tâm tình phóng khoáng, mới biết nơi nhỏ hẹp này đủ để duỗi chân, cũng đủ sống an nhàn. Ngày ngày đi bách bộ trong vườn, thích thú biết bao. Tuy có cửa ngõ, nhưng lúc nào ta cũng đóng kín, ta chống gậy đi mãi, lâu lâu lại ngửng lên nhìn về phía xa. Đám mây tự nhiên bay ra khỏi núi, chim bay mỏi cánh thì nhớ bay về. Mặt trời sắp khuất sau rặng núi, nhưng ta vẫn đứng mân mê cây tùng lẻ loi, thơ thẩn đấy mãi.
Về đi thôi! Từ đây không giao du với ai nữa, ta với đời không còn liên quan gì với nhau nữa. Giao du để làm gì? Ta vui sướng lắng nghe những lời tình tứ của người thân, ta vui với đèn sách để giải mối ưu phiền trong lòng ta. Nhà nông cho ta biết ngày xuân đã đến, phải cày cấy đám ruộng phía tây. Có lúc ta ngồi trên chiếc xe che mui, có lúc ta chèo, con thuyền nhỏ. Ta cho thuyền đi vào sâu tìm nguồn suối, hay là đánh xe lên các đống gò. Cỏ cây xanh tốt, suối chảy không ngừng. Ta càng thèm muốn thấy vạn vật gặp thời, và càng cảm thương cho việc xuất xứ của ta.
Nhưng thôi! Tấm thân gửi trên cõi đời này, hỏi còn được mấy lúc. Sao không để mặc cho nó trôi đi, còn hoảng hốt muốn đi đâu nữa? Giàu sang vốn không phải sở nguyện của ta, mà cảnh tiên thì ta không có cách gì đi tới. Nay gặp thời tiết đẹp, một mình ta dạo chơi, hoặc cầm gậy bới cỏ hoang. Tới bờ ruộng hoang ta ngâm nga, lội dòng suối, ta làm thơ, mặc vạn vật biến hóa cho đến lúc tận cùng. Vui đạo trời, biết mệnh người, còn có điều gì nghi hoặc nữa.
Tiếu lâm thật. Không biêt là Thợ Điện hay Thơ Điên, hay cả hai? Thợ Điện thì kênh -- người thắp sáng. Thơ Điên thì sất -- muốn nói chi nói, như Bùi Giáng
Lộn đường gõ cửa nhà ma
Gọi thằng bùi giáng bước ra tao chào
Mày điên dại mấy chiêm bao
Bây giờ điên nữa lúc nào sẽ thôi
Thưa cô phùng khánh một lời
Rằng điên suốt kiếp một đời dại ngây
Tuy nhiên xuất bản một thầy
Tu hành thanh tuệ còn ngây thơ cười
Con về giũ áo đười ươi
Nực cười trí hải ngậm ngùi mẫu thân
Đẻ con một trận vô ngần
Mẹ còn đẻ nữa một lần nữa thôi
Mẫu thân phùng khánh tuyệt vời
Chiều xuân thơ mộng dưới trời bước đi
chọc bà Phùng Khánh thì cũng ok đi. Sư cô Trí Hải (mình thì phải gọi là sư bà) một đời thanh tịnh còn bị lôi ra chọc là mẫu thân. Lúc đó bà Trí Hải ở Vạn Hạnh chắc cũng phải mĩm cười ... khổ.
Hề, ta trở lại gian nhà cỏ
Hề, ta trở lại gian nhà cỏ
Giữa cánh đồng không, bên kia sông
Trống trải hồn ta cơn gió rã
Tiếng tàn tàn rụng suốt mênh mông
...
Ở đây, ta có dăm người bạn
Phúc tự tâm, không lý đến đời
Ở đây, ta có dăm pho sách
Và một dòng sông, mấy cụm mây
...
Tô Thùy Yên
Cho xin lạc đề một chút nhé. Gặp phải những gì vui vui, hay hay. Tôi nhớ lời bác Lâm nói nên tôi đem bày ra chiếu cho anh em cùng nhậu và chém cho vui nhé.
Tôi nghỉ chơi video game lâu lắm rồi, nhưng bây giờ mê game này quá, xem người ta chơi mà tôi không chớp mắt được.
Hôm trước nhậu về sau quá có vài lời nói không phải lắm với bác Tontu, có gì bỏ quá nhé he he!
Mình lúc nhậu về có biết ai vào ai đâu, Tổng công hay là anh đánh giày không vừa ý là cãi nhau rồi. ông Tontu thì lúc nào cũng nhẹ nhàng như con gái chứ có chuyện gì cá nhân với mình đâu?
Chúc các bác luôn mạnh khỏe và nhiều niềm vui!
Ps: nick này mới regit do Trung cá rấn khóa nick laototphilao he he
Nick kia khóa có một tuần thôi mà , laototphilao :D
Có bài viết cà phê hay của một ông bạn .Ông Gió cẩn thận ,tới china để vào tibet phải mang cà phê theo đó nghe .Nhưng càng lúc càng khó rồi Tứ Xuyên đang động đất .Ông đến Katmandu Nepal mùa này là tuyệt nhất ,nhà cửa lên núi xuống đồi giống Đà Lạt .Những con đuờng hun hút hoa vàng đẹp như thành phố cổ tích .Cuối tuần rồi chúc các ông vui vẻ
Đến Trung Quốc, tôi mới phát hiện là mình nghiện cà phê.
Bình thường, ở nhà, tôi vẫn uống cà phê hàng ngày. Mỗi ngày trung bình ba ly. Ngày nào cũng vậy. Sáng, mới mở mắt, từ trong nhà vệ sinh bước ra, công việc đầu tiên trong ngày của tôi bao giờ cũng là pha một ly cà phê, sau đó, vừa uống cà phê vừa đọc email và đọc báo. Tôi thường ngủ ít. Không có ly cà phê đầu tiên ấy, có cảm giác là không thể tỉnh được. Ly cà phê đầu tiên, do đó, không cần ngon, chỉ cần nhanh. Thật nhanh. Nhớ, lúc mới rời Việt Nam sang Pháp, thèm cà phê Việt Nam, tôi tìm mua một cái phin thật đẹp. Mua xong, pha thử, tôi mới thấy mình thay đổi nhiều lắm. Ở Việt Nam, nhìn những giọt cà phê đen nhánh rơi chậm, chầm chậm xuống ly, thấy thú vị và thi vị vô cùng. Ở Pháp, chỉ thấy sốt ruột. Nhưng cũng ráng chờ. Hôm sau, trong lúc chờ, tôi pha một ly cà phê bột (instant coffee) để uống. Uống hết thì cà phê pha bằng phin cũng vừa xong. Lại uống tiếp. Khoảng một, hai tuần sau tôi bỏ phin. Chỉ uống cà phê bột. Sang Úc, tôi mua một máy pha cà phê. Nhưng cũng thấy khó chịu khi chờ đợi. Lại bỏ. Và trở về với cà phê bột. Nhưng uống cà phê bột, không bao giờ có cảm giác “đã” cả. Uống cho tỉnh, vậy thôi. Do đó, một hai tiếng đồng hồ sau, lúc vào trường làm việc, công việc đầu tiên của tôi sau khi mở cửa phòng và bật computer, bao giờ cũng là xuống căng tin mua một ly cà phê latte. Tôi mang vào phòng, vừa làm việc vừa nhâm nhi. Có khi tôi uống ly cà phê ấy cả tiếng đồng hồ, đến khi nó nguội ngắt. Nhưng không sao cả. Lúc cà phê còn nóng, mình thưởng thức cả hương lẫn vị. Lúc nó đã nguội, hương biến mất; nhưng vị vẫn còn. Đến lúc ăn trưa xong, tôi cần một ly cà phê khác để tiếp tục… tỉnh. Đó cũng thường là ly cà phê cuối cùng trong ngày.
Thói quen ấy lặp đi lặp lại từ ngày này sang ngày khác, từ tháng này sang tháng khác, và từ năm này sang năm khác. Do đó, tôi nghĩ đó chỉ là một thói quen. Thói quen ấy ít bị gián đoạn khi tôi đến các quốc gia khác. Ở Âu châu thì tuyệt đối không: Ở đâu cũng có quán cà phê. Ở Mỹ, cũng vậy. Singapore, Hàn Quốc và Thái Lan, cũng vậy: các hiệu cà phê từ Mỹ, như Starbucks và The Coffee Bean & Tea Leaf, đầy dẫy. Đến Trung Quốc, ngoại trừ ở Bắc Kinh, nơi thỉnh thoảng có các tiệm Starbucks và The Coffee Bean & Tea Leaf, việc tìm một ly cà phê để uống đôi khi là một việc làm vô vọng.
Những lúc cả đoàn đi vào các trung tâm thương mại để mua sắm, tôi tranh thủ chạy quanh để tìm cà phê. Chỉ hoài công. Có lần, thấy một tiệm nhỏ, ghi rõ ràng là bán nước giải khát và cà phê, tôi mừng húm, đến hỏi mua. Cô bán hàng bèn lôi ra cái ấm, đổ nước, cắm vào ổ điện, bật công-tắc. Rồi cô moi từ trong ngăn kéo ra một hũ cà phê. Cà phê có lẽ đã để quá lâu, dính lại, cứng ngắc. Cô phải lấy muỗng nạy lên. Chiếc muỗng cứ bật lên bật xuống, cà phê vẫn không rời ra. Thấy vậy, tôi vội vàng xin lỗi, bỏ đi. Chờ đến giờ ăn trưa và ăn tối, tôi hỏi nhà hàng để xin một ly cà phê: Tất cả đều bảo là không có. Hết nhà hàng này đến nhà hàng khác. Hết thành phố này đến thành phố khác. Thậm chí, trong khách sạn, kể cả khách sạn 5 sao, cũng không có cà phê. Trong phòng, chỉ có trà. Chỉ có một lần, trong khách sạn Hilton ở Nam Kinh, tôi mới bắt gặp một gói cà phê bột. Nhưng lại không uống được. Thứ nhất, đó là loại “mixed coffee”, đã pha đường sẵn, vốn là loại tôi không thích. Thứ hai, nó đã bị xi-măng hóa, đã dính lại thành cục cứng ngắc. Có lẽ do để quá lâu. Mấy ngày sau, tuyệt vọng, tôi vào các siêu thị để tìm cà phê bột. Cũng không có. Thường, người ta chỉ bán các loại bình cà phê pha sẵn, ngòn ngọt, hoặc có khi, ngọt lịm.
Thành ra, suốt cả tuần ở Trung Quốc, hầu như lúc nào tôi cũng dáo dác tìm cà phê. Và thấy nhớ cà phê. Lúc ấy, tôi mới biết mình nghiện cà phê đến độ nào.
Dĩ nhiên, tôi không nhân danh cái nghiện của mình để chê bai Trung Quốc. Không, về phương diện này, tôi không có ý chê Trung Quốc. Không có văn hóa cà phê, nhưng họ lại có văn hóa trà. Việc chế biến trà và uống trà của Trung Quốc từ lâu đã biến thành một nghệ thuật vô cùng tinh tế và nổi tiếng cả thế giới. Việc lựa chọn trà hay cà phê chỉ là một thói quen, xuất phát từ nhiều nguyên nhân lịch sử khác nhau. Đó không phải là chuyện hơn hay kém. Nếu Việt Nam không bị Pháp đô hộ, có lẽ hầu hết chúng ta vẫn chỉ thích uống trà. Ngay ở Việt Nam hiện nay, miền Nam và miền Bắc cũng khác; ở mỗi miền, thế hệ già và thế hệ trẻ cũng khác. Nói chung, ở miền Bắc, người ta thích trà/chè hơn cà phê, đặc biệt là những người lớn tuổi.
Tôi lẩn thẩn tự hỏi: với tư cách một cộng đồng, một xã hội thích uống trà/chè, về phương diện tâm lý, có khác một xã hội thích uống cà phê hay thích uống bia không nhỉ?
Với tư cách cá nhân, tôi có cảm tưởng văn hóa trà/chè khác hẳn văn hóa cà phê hay văn hóa bia. Uống bia, người ta thường thích tụ tập trong các pub đông người và ồn ào. Càng đông và càng ồn ào càng tốt. Người uống bia như đang mở toang mình ra: con người xã hội lấn át con người cá nhân. Uống trà/chè, ngược lại, thường, người ta không có nhu cầu ra quán. Uống ở nhà cũng đã đủ. Có bạn, càng tốt; không thì uống một mình. Ngay cả khi có bạn thì người ta cũng cần thật ít bạn. Vài ba người. Vừa nói chuyện thầm thì vừa nhâm nhi từng hớp trà. Để nghe mùi thơm của trà và để cảm nhận cái hậu của chất trà. Trà ngon không ở cái vị. Mà chủ yếu ở cái hậu, cái còn lại, đâu đó, mong manh, mơ hồ, trong cổ họng sau khi hớp trà đã trôi xuống bụng. Để thưởng thức trà, do đó, cần sự lặng lẽ. Người uống trà như thu mình lại, quay vào trong, cố gắng chụp bắt một cái gì vô hình, thoáng qua, không chia sẻ được với ai khác.
Thích uống cà phê là thích một mùi hương, một cái vị và một không khí. Trước, Tản Đà từng nêu lên ba điều kiện để có một bữa ăn ngon: một, thức ăn; hai, địa điểm; và ba, người cùng ngồi ăn chung. Thiếu một trong ba: dở. Thiếu cả ba: càng dở. Cần có cả ba điều vừa ý mới thấy ngon. Tôi nghĩ điều đó càng đặc biệt đúng với chuyện uống cà phê. Bởi vậy, với những người nghiện và sành cà phê, việc chọn quán cà phê thường nhiêu khê hơn việc chọn tiệm ăn. Tiệm ăn, chỉ cần ngon. Có các điều kiện khác: càng tốt. Không, cũng chả sao. Ở Hà Nội, nhiều người sẵn sàng vào những tiệm ăn mà chủ cũng như những người bồi bàn luôn luôn mắng sa sả vào mặt khách: Họ vẫn ăn được. Và vẫn thấy ngon. Tôi không thể tưởng tượng được là có người vào một quán cà phê như thế.
Trừ những nơi hoặc những mùa quá lạnh, các quán cà phê thường có lối kiến trúc khá giống nhau: “hở hang”. Nghĩa là một phần trong quán, một phần lộ thiên với những dãy bàn ghế được bày hẳn ra đường hoặc hướng mặt ra đường. Người uống cà phê vừa thấy và nghe người khác chung quanh, nhưng không bắt buộc phải tham gia vào câu chuyện của những người ấy. Những bóng người thoáng qua. Những âm thanh thoáng qua. Người uống cà phê, giữa hàng quán hoặc phố xá, vẫn một mình. Lặng lẽ.
Hi Alent Tab
How are you doing? Have a nice day!
Tôi thì có kinh nghiệm này. Lâu quá rồi không qua Hồng Kông, nhưng lúc xưa đến HK tôi mới biết mình nhớ rau sống. VN ăn rau sống là thường, mắm và rau ... ôi tuyệt vời, món cuốn nào cũng phải có rau. Một thau rau, đủ mọi khía cạnh của màu xanh nhìn vào mãn nhãn. Qua Mỹ thì có salad, cả cái xứ này bọn họ thi nhau ăn cho xuống cân nên nơi đâu cũng có rau sống. Lúc đó đến HK, hai ba ngày đầu không để ý; HK ăn quá đã mà. Đến ngày thứ ba thứ tư dầu mở lên tới cổ rồi đi kiếm salad ăn cho hạ hoả -- không có. Đi lục mấy tiệm fast-food của Mỹ cũng không thấy. Mới nhớ người Tàu hình như không có món rau sống. Hình như họ luôn luộc rau mà không ăn sống. Ít nhất là những bửa đó tôi kiếm không ra. Phải sách ba lô ba chân bốn cẳng nhanh nhanh qua Bangkok để ăn mấy món gỏi rau tuyệt vời của họ.
Cũng đã để ý về cà phê rồi bác Thợ. Chắc khi đến cận ngày phải bắc đầu cai cà phê.
Biết vài người họ ghiền đến đọ không có cà phê đúng giờ là cái đầu nó nhức lên. Hoả hầu mình chưa đến mức đó. Chỉ là buổi sáng không uống thì đến 2, 3 giờ trưa là nó buồn ngủ. Con mắt nó cứ muốn nhắm lại. Cái vui nào cũng có cái giá của nó :).
Bác Thợ nhắn ông bạn của bác là Gió có lời cám ơn. Lúc mới lớn học thi thơ văn chương từ những bài luận, và sách của ông.
http://hieuminh.files.wordpress.com/...pg?w=450&h=253
http://hieuminh.files.wordpress.com/...pg?w=675&h=696
http://hieuminh.files.wordpress.com/...pg?w=675&h=461
67 Franklin -Watertown Massachusetts nơi nghi phạm bị bắt
Mặt mũi thế này mà lại là ác quỉ ,cán xe lên thằng anh ruột của mình để chạy trốn .Tôi theo dõi CNN suốt ngày hôm qua đêm đến lại phải uống cho say mới ngủ đuơc Thế giới có những điều không sao hiểu nổi
Một con bé nói
-Em chợt nhớ tới câu chuyện về một bà mẹ một mình lần ra dấu vết và phát hiện ra kẻ giết hại con gái của bà. Sau khi kẻ sát nhân phải đền tội,việc đầu tiên là bà tìm đến nhà người mẹ của kẻ sát nhân..không phải để nguyền rủa hay kêu than mà là để tỏ lòng cảm thông cho một bà mẹ cũng mất đứa con khi nó phạm tội ác mà bị tước đi cuộc sống. Đúng, kẻ sát nhân thì phải đền tội..Nhưng là cha mẹ, là mẹ mang nặng đẻ đau, nuôi con từng ngày..chẳng ai muốn con mình thành kẻ sát nhân..chắc hẳn bà mẹ kẻ sát nhân cũng đã đớn đau vô cùng khi con mình là kẻ sát nhân, tước đi cuộc sống của đứa con của bà mẹ khác.
Bà mẹ mất con đau đớn bao nhiêu thì có lẽ bà mẹ kia cũng đau đớn bấy nhiêu, không những là đau mà còn là sự cắn rứt lương tri khi vì con mình mà mẹ kia mất đứa con đứt ruột đẻ ra . Hai bà mẹ bên nhau đứng trước nấm mồ của đứa con -kẻ sát nhân. Nói về tấm lòng người mẹ thì người mẹ có con bị giết hại và người mẹ có con là kẻ sát nhân tước đi cuộc sống của đứa con người mẹ kia..nỗi đau dường như khó nói là ai hơn ai.
…
Hôm qua nói chuyện với thằng bạn trong sở. Lúc đó cảnh sát phong toả hết thành phố Boston bẳt dân chúng án binh bất động không đươc ra vào đi lại để họ lùng thủ phạm. Anh bạn phán "I am so mad I hope he dies". Tôi nói thì phải sống để mình còn biết cái khỉ gió gì nằm trong đầu nó chứ. Hắn nói -- "ừ, thôi tra tấn nó rồi cho nó chết".
Khổ là những chuyện này sẽ gây thêm lòng thù hận.
Vào đầu những năm 70 khi đó sài gòn vẫn còn yên ắng nhưng chỉ ra ngoại ô thôi đã nghe tiếng đại bác ầm ì vọng về từ một chiến trận xa xôi nào đó .Tụi tôi vài ba thằng yêu nhạc cứ đêm thứ tư là ôm lấy cái radio chờ nghe chuơng trình Nhạc chủ đề của Nguyễn đình Toàn nhưng mê nhất vẫn là những đoản văn ông đọc giới thiệu truớc mỗi bản nhạc ,văn đã hay mà giọng đọc tình tứ thiết tha quá đi mất đến nỗi mình phải học thuộc lòng để tán gái ,mấy mươi năm rồi vẫn nhớ .như ông giới thiệu bài Nguyệt Cầm thế này
Khi trăng nhập vào đàn , đàn nhập vào đêm,khua động trong em nỗi nhớ nhung của một thời quá vãng .Làm sao anh lại trách em chẳng giữ nổi cho mình không nhỏ lệ dù em vẫn tự nhủ lòng đừng để phút chia tay biến thành chết chóc mà thành hoàn hảo vẹn trọn .Em vẫn muốn nghĩ rằng chuyến bay ngang bầu trời sẽ kết thúc bằng đôi cánh xếp lại trong tổ ấm .Nhưng, trăng đã chết trong dòng nuớc lạnh ,thuyền neo trên bến chẳng thể không nghe thấy sóng sông thổn thức và đêm thủy tinh đã vỡ tan trong cơn bão ngọt ngào yên lặng ,chỉ mình em nghe ,mình em ngó thấy cùng với nỗi tiếc thương đang rung mình trong lạnh lẽo
Thuở đi học mà ông ai chẳng luyện cho mình vài tài vặt nào đó mong chiếm lấy quả tim nàng .Tình yêu trong thời chiến đẹp lắm ,nó đẹp vì mong manh dễ vỡ ,sau giây phút hạnh phúc tột cùng đã có thể là thảm kịch rồi
Bác Thợ Điện: hehe...Lẽ ra không tính vào, nhưng chợt nhớ bác Thợ Điện quá nên chạy vào hỏi thăm. Bác Thợ Điện có hay bị nhức mỏi bắp thịt không? Thấy nhiều người dùng còn tốt hơn cả thuốc Tây, lại không có phản ứng phụ. Uống cũng được, mà bôi cũng được luôn. Nếu muốn thì cho vào chung với food cũng được tất. Đã thế lại rẻ nữa bác ạ. Món này chắc có lẽ hợp với bác đấy.
Mà thực bác ạ! Chính tôi cũng không ngờ nó good hơn cả thuốc Tây. Lúc trước con bệnh than đau nhức mỏi cơ bắp, có người còn than đau không nhấc chân lên được; tôi quất cho dose of 800 mg Ibuprofen orally, nhưng con bệnh vẫn than còn đau nhức. Sau đó tôi bảo con bệnh đổi sang loại "X", nhỏ vài giọt trên bắp thịt, và xoa bóp. Cơn đau dịu hẳn, nay đi lại tốt hơn trước. Hôm nọ có người bị đau răng, tôi thử thí nghiệm nhỏ một giọt vào chỗ răng đau, cái răng đau bị "nhói" trong vài giây, xong hết đau luôn. Có mấy đứa nhỏ hay bị lở miệng, cũng lấy nó nhỏ vào chỗ bị lỡ, tự động hết lở luôn bác ạ :). Món này mà gởi về VN làm quà cho mấy đứa nhỏ, hay các cụ lớn tuổi thì chắc thích lắm.
Em như cục cứt trôi sông
Anh như con chó chạy rông trên bờ.
Từ trước đến nay, bài ca dao này thường chỉ được đọc trong những lúc nói chuyện phiếm, như một bài ca dao trào lộng. Đọc cho vui, đọc để cười chơi, vậy thôi. Trong ý nghĩa ấy, bài ca dao được nhìn nhận như một cái gì khá tục và khá nhảm.
Trong xã hội thời xưa, đặc biệt là ở nông thôn, đại đa số các cặp tình nhân là những anh thợ cày và những chị đầy tớ. Anh đi làm mướn, chị đi ở đợ. Anh giống như Chí Phèo, chị giống như Thị Nở. Đời sống của họ cơ cực, tối tăm. Cho nên, không có gì lạ khi họ tự ví
Em như cục cứt ...
Anh như con chó ...
Cái tục của ngôn ngữ, cái thô của hình tượng ở đây lại là những cái thực và là một sự sáng tạo. Nó phá đổ những khuôn sáo cũ kỹ và giả tạo trong văn chương bác học. Nó vứt bỏ những son phấn những mũ mão đai hia để làm hiện hình những con người gần gũi với cuộc đời hằng ngày.
Hơn nữa, điều đáng cảm động ở đây là cặp tình nhân tự biết thân phận của người họ yêu và của chính họ chẳng ra gì. Em không ra gì. Mà anh thì cũng chẳng ra gì. Thế nhưng họ vẫn cứ yêu nhau, thương nhau. như tất cả mọi cặp tình nhân khác trên đời này. Và trên đời này, tất cả những con người bất hạnh khác, khi yêu nhau, thì cũng yêu nhau như tất cả những con người bình thường hay may mắn khác yêu nhau. Cách biểu hiện tình yêu có thể khác nhau nhưng những rung cảm những những xao xuyến những quyến luyến những ngây ngất trong lòng thì chắc chắn là không có gì khác nhau cả.
Câu ca dao, như thế, không phải chỉ tả mối tình giữa hai người khốn khó bất hạnh tự ví mình với những gì hèn mọn, thậm chí hèn hạ nhất trên mặt đất. Điều đáng đau xót, toát lên từ câu ca dao này là ở chỗ, mặc dù họ tự biết thân phận của mình, mặc dù họ hoàn toàn an phận, chấp nhận cái số kiếp làm phân, làm chó, họ vẫn không được gần nhau. Em vẫn lênh đênh giữa sông và anh vẫn chạy rông trên bờ. Anh vẫn không bắt được em, vẫn ở từ xa mà nhìn em một cách thèm thuồng. Giữa hai người vẫn có một khoảng cách vời vợi. Không cùng.
Bài ca dao, do đó, mặc dù có một số chữ có vẻ tục, có vẻ sỗ sàng lại chứa đựng một ý nghĩa hết sức thâm trầm, thể hiện được đúng số phận của hàng triệu triệu cặp thanh niên nam nữ nghèo khó, lam lũ và bất hạnh trong cuộc đời, nhất là cuộc đời ngày xưa.
Khi nào rảnh tôi kể chuyện Phạm Thái và Quỳnh Như hầu ông .Trong Tự lực văn đoàn hình như tôi thấy Khái Hưng có vẻ trên cơ Nhất Linh về mọi mặt ,tài năng ,nhân cách Ông đọc Thế Giang chưa .Gã ấy viết về phở thì đúng là ... .ông nghe này ....
chúng tôi ôn lại những ngày tháng xa xưa của Hà Nội. Như hai anh lính trẻ đi giữa Sài Gòn, cái phố huyện hẻo lánh giáp vùng thượng du Bắc Bộ của họ là nhất thì Hà Nội đối với chúng tôi là vô địch. Bát phở Quyền ở ngã tư Phú Nhuận (té ra anh cũng đã nếm) thịt thà hùng hậu, nước độc đáo thật, nhưng độc đáo trên cái nền nhòe nhoẹt đánh lẫn với nước hủ tiếu ở Sài Gòn, không «ác ôn» bằng phở Thìn đối diện đền Ngọc Sơn ngoài Hà Nội.
- Cậu thử tưởng tượng xem, về khuya đi ngược gió đông, cách cả trăm thước mà cái thằng phù thủy ấy nó dở nắp thùng phở lên có sởn gai ốc không hả...? Trong túi không có tiền thì bỏ mẹ!
Tôi cảm thấy hơi phở nóng phả ra từ mặt anh nên gật gù.
- Thế mới là phở chứ những chỗ cậu kể đi sắp ngã vào nồi cũng không hay, bát phở bưng đến trước mặt, mở mắt ra mới biết thì còn gì là phở?
Quả là những lời vàng ngọc Kinh Thánh về phở
Đói bụng rồi tôi đi ăn khuya đây .Chào ông
Bài chia sẻ thật là hay!!! Cảm ơn bác nhiều nhé.
Bài viết thật có ý. Cái Avatar cũng có chiều sâu. Xem cái Avatar của bác mà mình nhớ tới bài của Ngũ Liễu Tiên Sinh, đọc không cần để ý chi tiết tỉ mỉ. Mỗi khi khám phá được điều gì hay, thì mắt sáng lên, vui mừng khôn tả. Không biết là vô tình hay hữu ý, mình cảm nhận cái Avatar của bác hàm chứa nhiều ý nghĩa thật độc đáo. Nói đền đây cũng làm cho mình nhớ tới 1 khúc trong phim "Hiệp Khách Hành" vậy. Các văn nhân, thi sĩ, các Võ sư uyên thâm, cứ đeo đuổi theo giàn tự, mỗi người đeo đuổi 1 ý tưởng riêng, khiến tất cả đều đi sai hướng của người sáng lập. Chỉ có Thạch Phá Thiên là thoát khỏi cái "đường mòn" xưa cũ của giàn tự; từ cái hình mà anh ngộ được "chân nghĩa" của toàn bài. Thật chẳng phải sướng lắm sao? Tuyệt!
Hoàn toàn đồng ý với bác Gió .Có cái chán nhất là không hiểu hoặc không thích hài huớc .Không hiểu cũng có thể chấp nhận đuợc vì văn hóa và cảm thụ từng người vốn khác. chứ mà không thích thì hỏng rồi người ta muôn đời sẽ bị giam hãm trong giáo điều khô cứng .Mười bài tôi post thì có đến chín toàn chuyện tào lao bịa đặt hoặc nếu không thì cũng hoang đuờng bố láo .Mục đích là giỡn cười kể cả những chuyện trang trọng .Thế mà có bác cũng cố gu gồ để mong tìm sự thật trong những điều hão huyền ấy .Thật cũng khổ !
Sự ngộ nhận nào cũng đáng buồn dù rằng tích cực hay tiêu cực .Mình là kẻ phóng đãng vui chơi mà bạn bè cứ gán cho là người khả kính sâu sắc .Thật quá chán mới phải tuyệt giao bớt chui vào chốn này hàn huyên với bác và những ông mình quí mến .À này ông Kt sắp gửi cho tôi một hầm rượu đó sướng chưa
Cuộc đời thật vẫn quí hơn sân khấu .Mình là mình dẫu có thô lỗ tào lao vẫn thích hơn,khổ nhất là phải đóng kịch đêm về lại phải suy nghĩ tìm vai mới cho ngày mai .Chi vậy ? Nhìn cái hình yabyum này mà không động lòng thì mới vào cửa Mật tông đuợc bác ạ
http://images.tribe.net/tribe/upload...9-13242f9f93ca
http://www.exoticindiaart.com/sculpt...b_yum_zy49.jpg
http://www.ecstaticlove.net/sanctuar...livingroom.jpg
Hồi đó tôi quán hình này suốt 3 tháng mồm đọc chân ngôn cầu sự gia trì của chư Phật mới tạm lắng lòng tí chút
Mình thì chơi cái game này. Vặn Tivi lên xem phim "porn" :), sơ sơ thôi (3 số X nhiều khi "ghê" quá). Nghe nhạc, màu da, áo khẻ khiêu gợi, da thịt trắng đẹp Ðôi gò đào nở trên miền tuyết thơm, cựa qua cựa lại. Mình ngồi dài ra "nhìn" những rung động da thịt, tư tưởng. Khi nào nó yên hết thì dấy nó lên lại :).
Thật ra cũng không chơi cái này nhiều. Nhưng cũng có thử qua. Không có chân ngôn để trì nên phải mà nhìn cho liên tục.
Hừng hực sức sống như mình mà không động lòng trước những hình ảnh đó. Tôi thì chịu chết bác Gió ơi. hehe
Lòng ta không thể tham thiền được
Vừa thấy môi hoa đã muốn đòi!
Không biết nó có hợp với độ tuổi của mình không nhưng tôi lại thường hành động theo Duy Thức học, hay đúng hơn là tư tưởng đó nó dẫn dắt mình. Cái lý tương tức tương nhập, một là tất cả tất cả là một sinh ra tâm không phân biệt. Khi đi làm mình xem mình là mọi người, không phân biệt cấp trên cấp dưới vì xét cho cùng tất cả đều làm thuê kiếm sống. Vợ chồng cùng sống hà tất phải phân biệt chồng làm gì, vợ làm gì. Tôi có thằng bạn thân thà chết chứ nhất định không vào bếp, quét nhà. Vợ nó bỏ nhà đi cả tháng trời bếp vắng tanh, nhà hoang lạnh... Sự thành công của người con có sự thành công của cha mẹ, sự thành công của người chồng có sự thành công của người vợ, sự thất bại của con ta trong đó có sự thất bại của ta... Thế đấy, có cái gì là của riêng ta đâu, bận lòng chi nắm bắt!
hihi.... mình thua hoài trò chơi đó bác Đ. Chưa đủ công phu.
nếu thật tình muốn giải thoát phiền khổ thì nó nhan nhản trong đời sống hằng ngày. Cái đó mới thật hơn bao nhiêu cuốn kinh :).Trích dẫn:
Không biết nó có hợp với độ tuổi của mình không nhưng tôi lại thường hành động theo Duy Thức học, hay đúng hơn là tư tưởng đó nó dẫn dắt mình. Cái lý tương tức tương nhập, một là tất cả tất cả là một sinh ra tâm không phân biệt. Khi đi làm mình xem mình là mọi người, không phân biệt cấp trên cấp dưới vì xét cho cùng tất cả đều làm thuê kiếm sống. Vợ chồng cùng sống hà tất phải phân biệt chồng làm gì, vợ làm gì. Tôi có thằng bạn thân thà chết chứ nhất định không vào bếp, quét nhà. Vợ nó bỏ nhà đi cả tháng trời bếp vắng tanh, nhà hoang lạnh... Sự thành công của người con có sự thành công của cha mẹ, sự thành công của người chồng có sự thành công của người vợ, sự thất bại của con ta trong đó có sự thất bại của ta... Thế đấy, có cái gì là của riêng ta đâu, bận lòng chi nắm bắt!
Bài viết thú vị ghê các ông Kì lạ những người nhập cư ở Mỹ ngoài quê hương ra họ rất yêu nuớc Mỹ .tình yêu đó thật khó tả Có lẽ sau Sài gòn ,Bình duơng những thành phố tôi đã đi qua trên đất nuớc này tôi đều hết sức yêu mến yêu đến thắt lòng .Những lần đi xa trở về khi qua hàng rào Quan thuế ở Los ở Chicago nghe nhân viên chào mình Welcome home đều thấy có cái cảm giác khó tả ,mà có riêng gì tôi .Tác giả bài này là người sống ở ngoài Bắc du học Liên xô làm việc ở Hà Nội suốt ông chỉ mới qua Mỹ có vài năm mà mình đã cảm thấy tình yêu đó nồng nàn trong từng câu chữ
Còn nhớ ngày 11-9-2001, cả nước Mỹ lặng người vì cuộc tấn công khủng bố. Những người bạn cùng làm việc kể, họ bị sốc tới mức không nói được gì. Tất cả đều nghĩ ngợi, nhìn thấy tòa tháp đôi đổ sụp, đi bộ về nhà mà không muốn bắt chuyện với người bên cạnh.
Nhưng sau khoảnh khắc trầm lặng của người Mỹ là cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu. Dường như hôm nay cuộc chiến ấy vẫn còn tiếp diễn
Từ Vienna bên tiểu bang Virginia, tôi đi làm bằng metro về phía Washington DC. Cũng như mọi ngày khác, toa chật ních người vào giờ cao điểm. Khách đi tầu rất lịch sự, không ăn uống, không nói chuyện ồn ào. Thỉnh thoảng có đám choai choai đeo tai nghe, mở nhạc quá cỡ nên người bên cạnh vẫn thấy văng vẳng bên tai.
Nhưng mấy ngày nay không khí trong ga tầu im ắng khác thường. Chẳng thấy đám trẻ đeo tai nghe nữa. Tất cả chăm chú vào tin trên tờ báo miễn phí Express về đánh bom đẫm máu ở Boston, thư có thuốc độc gửi Tổng thống và vụ nổ kinh hoàng ở Texas. Người ngồi, người đứng đều im lặng đọc báo, thỉnh thoảng có tiếng thở dài.
Vụ nổ bom Boston xảy ra được 15 phút trong lúc tôi đang làm việc. Julius Haussmann, một đồng nghiệp IT, chạy sang hốt hoảng, nói tôi liên lạc ngay với Paul A. Ralyea thuộc nhóm tôi quản lý. Paul xin nghỉ phép để tham dự cuộc đua marathon lần thứ 27 của toàn nước Mỹ.
Xem trên internet đã thấy cảnh khói lửa mịt mù. Gọi mobile phải quay tới 4 lần mới nghe tiếng anh. Hỏi có việc gì không? Anh bảo đang ra sân bay Boston để về DC. Hóa ra anh đã kết thúc đường đua 42km trong 3 tiếng 25 phút trước đó gần 1 tiếng.
Paul từng dự 4 cuộc thi marathon toàn nước Mỹ ở California, Pennsylvania và lần này là Boston. Boston marathon là một trong 4 cuộc đua nổi tiếng nhất thế giới. Năm nay là lần chạy thứ 117.
Để dự được cuộc thi này anh phải chạy tới 20-30 km hàng tuần cùng với bạn. Mục đích không phải là tấm huy chương vàng giá trị 250.000 đô la mà chính là rèn luyện sức khỏe và tham gia cộng đồng.
Paul nghỉ phép, bỏ tiền túi hàng ngàn đô la, mua vé máy bay, thuê khách sạn, trang trải mọi chi phí, chỉ đến đó chạy và về. Tới đích sẽ được tấm huy chương công nhận đã chạy đủ 42 km. Tinh thần thể thao Mỹ là thế, bỏ tiền túi đi thi quốc gia mà không cần bất kỳ sự tài trợ hay huấn luyện viên nào.
Thật đau xót, những người về chậm và người đứng xem tại vạch kết thúc đã lãnh hai trái bom tự tạo, nổ cách nhau 6-7 giây. 3 người thiệt mạng và 177 người bị thương.
Paul ra phòng chờ máy bay mới biết có vụ kinh hoàng vừa xảy ra. Nếu chậm chút thôi thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Hỏi nghĩ gì về sự kiện đánh bom, anh bảo, thật khủng khiếp. Và anh thật may mắn. Dẫu thế nào sang năm anh vẫn dự marathon.
Ngay lúc ấy, tôi nhấc máy gọi cho con trai 12 tuổi vừa đi học về. Cu cậu được ở nhà một mình mấy tiếng theo luật của bang. Cậu nói, con đang làm bài tập về nhà. Dù bom đánh ở Boston, cách đó mấy ngàn km, nhưng mỗi ông bố bà mẹ bên Mỹ thường gọi cho con, cho người thân, chỉ để nghe tiếng con nói, và yên lòng.
Nhắn tin trên Facebook cho vài người bạn đang làm việc ở Boston, biết mọi người bình an. Hôm sau, nghe vụ nổ ở Texas, gọi cho bạn một đồng nghiệp cũ ở Viện Công nghệ Thông tin, hiện đang định cư và làm việc ở Texas. Chị bảo, mọi việc vẫn ổn, anh à.
Hỏi han nhau dù chỉ là vài từ nhắn trên Facebook, hay điện thoại di động, cốt để bản thân cũng yên lòng và người ở nơi xảy ra sự cố không cảm thấy cô độc. Có lẽ nhân loại trên toàn thế giới đều hành xử giống nhau trong hoạn nạn.
Cả ngày hôm sau văn phòng vẫn làm việc bình thường, nhưng thỉnh thoảng mấy đồng nghiệp lại sang “báo cáo tình hình”. Họ làm miệt mài nhưng vẫn nghe ngóng, mắt không thể rời phần tin nóng của CNN hay Washington Post.
Trưa 17-4, vừa đi ăn về thì cậu bạn chạy theo hổn hển “Bắt được kẻ đánh bom rồi”. Vào CNN, Washington Post đều có tít chạy. Chắc chắn các trang web nổi tiếng nghẽn mạch.
Nhưng hai mươi phút sau, bên Bộ Tư pháp cải chính “Chưa bắt ai” mà chỉ có tiến bộ rất nhiều trong việc tìm ra thủ phạm.
Chỉ vài chi tiết đó thôi cũng đủ cho thấy cả nước Mỹ nín thở theo dõi sự kiện Boston.
Dường như chưa đủ, ngay sau đó, một kẻ điên rồ đã gửi thư chứa thuốc độc cho Tổng thống và một nghị sỹ.
Như thêm dầu vào lửa, mấy chục người thiệt mạng thiệt mạng và nhiều người khác bị thương trong vụ nổ ở nhà máy phân bón ở Texas, Hoa Kỳ.
Thủ đô DC, New York và một số thành phố lớn trong tình trạng báo động cao. An ninh thắt chặt. Vào ngày đánh bom ở Boston, trực thăng lượn trên bầu trời DC liên tục. Buổi tối bay đi bay lại, chiếu đèn pha sáng choang xung quanh khu Nhà Trắng, đồi Capitol.
Chiều nay, tôi đi theo phố 18, ra ga Farragut West để đi về nhà. Xung quanh văn phòng cảnh sát như kiến bởi ngày mai là họp mùa Xuân của các nhà tài trợ quốc tế do World Bank, IMF tổ chức.
Từ ngoài nhìn vào nước Mỹ với những tin tức tràn ngập về khủng bố, về tai họa thì cứ nghĩ, nước này đang trong cơn hoảng loạn.
Nhưng quán hàng vẫn mở bình thường, dân chúng vẫn tới sở, vẫn làm việc, vẫn sáng tạo, người đi lại vẫn đông, hoa anh đào nở muộn trên phố vẫn rực rỡ, chỉ có điều ai cũng vẻ mặt tư lự hơn ngày thường.
Ghé qua phía Nhà Trắng, thấy đèn vẫn sáng, chỉ có điều an ninh tăng lên rõ rệt. Đại lộ Pennsylvania chạy qua trước Nhà Trắng đã bị chặn từ phía ngoài và vườn hoa La Fayette, trong khi bình thường, đầy khách du lịch cả ngày lẫn đêm.
Tổng thống Obama tới Boston để chia sẻ với các nạn nhân và động viên dân chúng. Nhưng có lẽ người Mỹ thích nghe tin một nghi phạm bị bắn chết và nghi phạm thứ hai đang bị săn lùng ở Boston bởi 9000 cảnh sát và quân cảnh hơn là nghe Tổng thống Obama nói trong nghẹn ngào.
Tối nay (19-4) hàng chục triệu người Mỹ nín thở theo dõi các kênh tivi truyền trực tiếp từ thành phố Watertown. Kẻ khủng bố thứ hai đang náu trên một chiếc thuyền phía sau vườn của ngôi nhà 67 Franklin bỗng nhiên nổi tiếng khắp thế giới.
Chưa tiêu diệt hay bắt được nghi phạm thứ hai thì Hoa Kỳ chưa thể nói đã về đến đích trong cuộc marathon bất đắc dĩ này. Như Paul nói, nếu không về đích thì không thể có tấm huy chương.
Thật may mắn, vào lúc 8:48 phút giờ Boston, nghi phạm Dzhokar Tsarnaev 19 tuổi đã bị bắt sống sau 24 giờ truy đuổi đến ngạt thở.
Tiểu thuyết “Người Mỹ trầm lặng” nổi tiếng của Graham Green nói về nước Mỹ có con người hấp dẫn, lịch thiệp, nhưng đến bất cứ đâu, cũng có mục đích lặng lẽ nào đó.
Cuộc săn lùng kẻ khủng bố đã kết thúc, nhưng tìm ra ai đứng sau cần nhiều thời gian hơn và để học được những gì sau những sự cố trên.
Rất có thể sau trận bom Boston, những người Mỹ sẽ tiếp tục…trầm lặng như sau vụ 11-9. Bởi những cuộc đua marathon vẫn tiếp tục vào những năm tới. Họ không thể để những vận động viên khỏe mạnh chạy tới vạch kết thúc lại mất cả chân tay vì những kẻ điên rồ ngay tại nước Mỹ
Chào bác Thợ Điện. Tôi không quên quà của bác đâu, phần do tính bê bối, phần đang lo giúp sếp tranh thầu Starbucks nên bận lắm, chưa kịp gửi cho bác, bác thông cảm nhe ;)
Tôi hoàn toàn có thể cảm giác đước cái tình yêu nước Mỹ mà bác nói. Rất khó tả. Có lẽ là do những con người, Những lối sống thực tế của bọn trẻ, những cách cư xử của bạn đồng nghiệp, hay là tính dễ quên và biết phân biệt công tư của nhiều người... Có lẽ một nhà báo người Pháp giải thích rất đơn giản nhưng có lý "Chỉ có ở California tôi mới nhận được nhiều nụ cười và những cái gật đầu chào từ những người tôi không hề quen biết. Nước tôi cũng có nhưng ít hơn nhiều"
Bác Thợ Điện được đi nhiều nơi, bác có thấy là chỉ có ở Mỹ những nhân viên phục vụ có khi gọi khách lạ là dear, honey, hay darling phải không? "Can I get you more coffee hon?"
Bác Thợ Điện thích rượu mạnh cháy cổ, tôi sẽ gửi 100 proof nhé. À, chắc bác cũng thích ăn cay lắm phải không? Nói thật, rất ít ớt nào mà tôi thấy cay đủ, nên tôi mua luôn hóa chất cay xài luôn. Ớt cay do chất Capsaicin, tôi hiện nay có 2 chai này, cay gấp 100 lần ớt Mễ, sẽ gửi cho bác 1 chai ăn cho nó tan nát cõi lòng mới phê ;) Pure Cap Hot Sauce | eBay
Bác Gió có thử cà phê Death Wish chưa? tụi này cũng biết quảng cáo thật
http://www.deathwishcoffee.com/uploa...91/3818655.jpg
@KT: Bửa trước ông Lâm Thợ Điện đã có đưa thông tin giới thiệu tụi cà phê Death Wish cho tui rồi. Chắc cũng sẽ thử qua, nhưng không biết chừng nào.
Ông Gió gọi tên tôi nghe như gã du đãng khét tiếng Sài gòn năm xưa Lâm Thợ Điện hehe
Bài pháp này dành cho người già mà các ông cũng còn son trẻ gì đâu
Khi vị đại đại sư Padmasambhava lưu lại chỗ ẩn cư Núi Lớn ở Samye, thì Sherab Gyalpo Ngog, một ông già 61 tuổi thất học và có niềm tin tột độ và ngưỡng vọng mạnh mẽ đối với Sư, hầu hạ Sư trong một năm. Trong thời gian này Ngog không hỏi xin một lời dạy nào, và Sư cũng không ban cho ông điều gì. Sau một năm, khi đại sư định rời đi, ông Ngog dâng cúng một dĩa mạn đà la trên đó ông đặt một bông hoa bằng một lượng vàng. Rồi ông nói : “Thưa đại sư, xin từ bi nghĩ đến tôi. Trước hết, tôi là một người thất học. Thứ hai, trí thông minh của tôi cạn hẹp. Thứ ba, tôi đã già, thân tâm đã mòn mỏi. Tôi cầu xin ngài ban một giáo huấn cho một ông già đã ở gần ngưỡng cửa của cái chết, giáo huấn ấy thật dễ hiểu, có thể chặt đứt mọi nghi lầm, dễ dàng thực hiện và áp dụng, có một cái thấy hiệu quả và sẽ giúp tôi trong những đời sắp tới.”
Đại sư chỉ cây gậy đi hành cước của mình vào tim ông lão và ban cho lời dạy thế này : “Nghe đây, hỡi ông lão ! Hãy nhìn vào cái tâm tỉnh giác của Giác Tánh nơi ông. Nó không có hình tướng cũng không màu sắc, không trung tâm cũng không biên bờ. Ban sơ, nó không có khởi thủy mà lại trống không. Tiếp theo nó không có chỗ trụ mà lại trống không. Cuối cùng, nó không có chỗ đến mà lại trống không. Cái Không này không do nhân duyên gì tạo ra và trong sáng, thông tỏ. Khi ông thấy cái này và nhận ra nó, ông biết được bản lai diện mục của ông. Ông hiểu được bản tánh của mọi sự vật. Bấy giờ ông thấy bản tánh của tâm, xác định trạng thái căn bản của thực tại và chặt đứt mọi nghi ngờ về sự hiểu biết.
Tâm tỉnh giác của tánh Giác không tạo tác từ bất kỳ chất thể nào, nó tự tại và sẵn đủ nơi ông. Cái này là bản tánh của mọi sự, nó dễ chứng ngộ vì không phải tìm ở đâu khác. Cái này là bản tánh của tâm thức, nó không cần nương dựa vào một chủ thể nhận biết nào và một đối tượng được nhận biết nào. Nó bất chấp những giới hạn của vô thường và hủy diệt. Trong nó không có cái gì để biết ; trạng thái tỉnh giác của Giác Ngộ chính là cái biết của tự ông, nó vốn là tỉnh giác. Trong nó không có cái gì để đi vào địa ngục, tánh Giác vốn là thanh tịnh. Trong nó không có sự tu hành nào để tiến hành, bản tánh nó vốn là thông tỏ. Cái thấy vĩ đại này về trạng thái bản nhiên vốn thường trụ nơi ông : phải biết rằng không thể tìm nó ở một nơi nào khác.
Khi ông hiểu biết cái thấy như vậy và muốn áp dụng nó vào trong chứng nghiệm của mình, bất kỳ nơi đâu ông ở đều là cái thất ẩn cư trên núi cho thân ông. Bất cứ hình tướng bên ngoài nào ông thấy đều là như như và bổn lai không tịch ; hãy để cho nó tự như, giải thoát khỏi mọi tạo tác của tâm thức. Các hình tướng vốn tự do, không vướng mắc ấy trở thành những người giúp đỡ ông, và ông có thể tu hành khi dùng những hình tướng ấy như là con đường giải thoát.
Bên trong, bất cứ cái gì khởi lên trong tâm ông, bất kỳ điều gì ông nghĩ, đều vô tự tánh và trống không. Tư tưởng nào xảy tới đều vốn là giải thoát vì không có tự tánh. Khi hiểu biết và chánh niệm bản chất của tâm mình, ông có thể dùng các tư tưởng như là con đường giải thoát và sự tu hành trở nên dễ dàng.
Một lời khuyên sâu xa : bất kể loại xúc động gì ông cảm nhận, hãy nhìn vào mối xúc động và nó biến mất không dấu vết. Xúc động như thế vốn là tự do, giải thoát. Điều này đơn giản để thực hành.
Khi ông có thể thực hành theo như vậy, sự thiền định của ông không giới hạn trong những thời công phu. Biết rằng mọi sự, thứ gì cũng là một người giúp đỡ, một thiện tri thức, kinh nghiệm thiền định của ông sẽ không biến đổi, tự tánh không gián đoạn, và cư xử của ông không vướng mắc. Dầu ở bất kỳ nơi đâu, ông cũng không bao giờ lìa khỏi tự tánh.
Một khi ông thực hiện điều này, thân xác của ông có thể già cỗi, nhưng tâm tỉnh giác ấy thì không có tuổi. Nó không hề biết đến sự phân biệt trẻ, già. Tự tánh siêu việt khỏi phân biệt và thiên chấp. Khi ông nhận biết tánh Giác này, tự tâm tỉnh thức này, thường hằng hiện diện nơi chính ông, thì không có một sự khác biệt nào giữa lợi căn và độn căn. Khi ông hiểu rằng tự tánh, vốn thoát khỏi phân biệt và thiên chấp, thường hằng hiện diện nơi chính ông, thì không có một khác biệt nào giữa học nhiều và học ít. Dầu cho thân thể ông, chỗ nương dựa của tâm thức, có tan rã, thì Pháp Thân của trí huệ tỉnh giác vẫn thường trụ. Khi ông an trụ trong trạng thái không biến đổi này, không có gì khác biệt giữa một cuộc đời dài lâu hay ngắn ngủi.
Hỡi ông lão, hãy thực hành ý nghĩa chân thực ! Hãy đem sự thực hành vào tâm ! Chớ lầm lẫn chữ và nghĩa ! Chớ xa lìa bạn đạo, hãy cần mẫn ! Hãy ôm trọn mọi sự với chánh niệm tỉnh giác ! Chớ buông theo những cuộc nói chuyện nhàn rỗi và những lời bàn luận suông ! Chớ dấn mình vào những mục đích thường tục ! Chớ bận rộn lo toan về con cái ! Chớ đòi hỏi thức uống và đồ ăn ! Hãy dự định để chết như một người bình thường ! Cuộc đời của ông đang hết dần, thế nên hãy kiên trì tinh tấn ! Hãy thực hành lời chỉ dạy này cho một người già trên ngưỡng cửa của cái chết !”
Bởi vì sự chỉ thẳng cây gậy vào tim của Sherab Gyalpo, lời dạy này được gọi là : “Sự khai thị chỉ thẳng cây gậy vào ông lão.” Sherab Gyalpo Ngog đã được giải thoát và đạt đến toàn thiện.
Lời dạy này được viết ra bởi công chúa họ Kharchen vì lợi lạc cho những thế hệ mai sau. Nó được biết dưới tên là “Lời dạy chỉ thẳng cây gậy.”
Amen .....
Có ông nào trở về giống ông này không ?
Anh trở về thành phố quê hương với cuốn hộ chiếu của đất nước khác nhận anh là công dân, cưu mang anh, với những thủ tục pháp lý, những lời tuyên thệ. Anh trú trong khách sạn dành cho khách viếng thăm thành phố. Anh đi qua căn nhà xưa cũ như một trong muôn người vẫn lướt qua mỗi ngày.
Tất cả những gì đã có, gắn bó với anh, những thứ nhìn thấy được, chạm vào được, gọi tên ra được chỉ còn là hoài niệm trong ký ức, tâm khảm chỉ để “ feel – cảm nhận” chứ không thể “ see – thấy”- untouchable (không đụng vào được).
Thành phố vừa lạ vừa quen. Lạ bởi những đổi thay không ngờ, những căn nhà mới, những con đường mang tên mới, những thứ mới không thể liệt kê, những thứ xưa cũ đã mất hay chỉ còn vết tích mờ nhạt. Quen bởi vì, dẫu cho đổi thay vẫn là nơi mẹ cha đã tượng hình nên anh, nơi anh đã cất tiếng khóc chào cuộc đời, nơi in dấu những bước chân chập chững đầu tiên của anh.
Những đổi thay bạo liệt xảy ra vẫn không thể xóa sạch mảnh đất nơi có con phố của anh, những địa danh, những đồ vật gợi nhớ,, những thứ đã hằn sâu vào trong tâm khảm, khắc ghi lên từng tế bào…bởi đó là nơi ta gọi 2 tiếng “ quê hương”- nơi ta sinh ra và đương nhiên là của ta..với tổ tiên bao đời, làn không khí đầu tiên ta hít thở, giọt nước đầu tiên ta uống, hạt gạo đầu tiên ta ăn, giọng nói, tiếng cười, cử chỉ…Tất cả thành những thứ đặc định không thể lẫn..
Thành phố đã là của anh, nhưng giờ đây hình như nó chẳng còn là của anh nếu từ “của “ chỉ sự sở hữu, và đó là quyền sở hữu của mình trên giấy trắng mực đen. Nhưng anh cũng biết có một quyền sỡ hữu vô hình không thể mất với những ràng buộc quá khứ, những hoài niệm anh đã có nơi này.
Thành phố của anh- thành phố hoài niệm…Trong anh vừa có cảm giác trở về nơi chốn cũ, về mái nhà xưa, vừa có cảm giác người lữ hành trong một cuộc hành trình mà thôi. Bởi anh đã là người khác, một người khác với ngày anh ra đi.
Khi ra đi, anh là người thanhniên trẻ, đứa con của thành phố một mình với đôi bàn tay trắng, mái tóc xanh và những ước vọng. Ngày trở về anh đã là người đàn ông trưởng thành, tóc chớm sợi bạc, đã lao động thật nhiều, đã phấn đấu, đã trở thành một người khác: một người đàn ông trụ cột của gia đình, một người chồng, một người cha, một người có những danh vị nhất định trong sự nghiệp…anh có nhiều thứ.
Bởi quê hương chỉ còn là nơi anh thăm viếng chứ không phải là bến cuối trong cuộc hành trình của anh.
Anh đã có một quê hương khác – anh cư ngụ ở đó, tên anh có trong danh sách cư dân thành phố -anh góp phần kiến tạo nên nó, ở đây anh có tất cả những gì tạo nên anh, của anh, anh sống vì những thứ đó, anh yêu những thứ đó: gia đình, ngôi nhà, công việc, bầu trời thành phố, những gì xung quanh.
Và quê hương nguyên quán đầu tiên và duy nhất đó lùi về một góc trong sâu thẳm tâm hồn mình. Anh âm thầm dõi theo quê hương với những buồn vui, ước vọng, bởi nếu ví một con người như một cây xanh thì quê hương đó là mảnh đất nuôi giữ gốc rễ vĩnh cửu và vô hình của anh. Tâm tư dành cho quê hương dai dẳng ẩn hiện, sống động như bầu trời mưa nắng, vừa nhẹ nhàng, vương vít như sợi tơ mong manh, le lói âm ỉ như ngọn hải đăng ở những hải cảng xa, dù có vẻ yếu ớt nhưng không bao giờ tắt.
Quê hương đó với những điều nhói lòng nhưng vẫn là” nguyên quán” của anh, là thứ không thể thay thế hay chối bỏ..Những bất trắc khôn lường của lịch sử, cuộc chiến tương tàn phi lý, hòa bình với những thứ dường như còn phi lý hơn nữa.. Quê hương trở thành nỗi niềm nào đó như một định mệnh lẩn quất theo suốt cuộc đời. Anh ở ngoài quê hương về địa lý, nhưng dường như quê hương ở trong anh, bởi anh không ngừng dõi theo mỗi ngày, mỗi tin tức buồn hay vui của con người quê hương, những gì xảy tới với quê hương.
Là con người trần thế, anh ước mong có nhiều thứ cho anh, cho những người thân thuộc gần gũi bên anh, nhưng trong góc xa nhất vẫn muốn một thứ, một thứ về tinh thần không thể mua, không dễ chạm tới nhưng cần có để làm nên cuộc đời anh thật sự trọn vẹn: đó là những gì tốt đẹp nhất cho quê hương của mình.
Anh bước đi chênh vênh như đi trong hoài niệm, cố nắm bắt điều gì đó trong vô vọng. Những nỗi niềm tưởng như với tới được mà càng gắng vươn cao thì lại càng xa. Một nỗi buồn lặng dâng dâng.
Thành phố rộng lớn như trở thành chiếc hộp nhỏ đựng những kỷ niệm, cảm giác mới, những buồn vui, hy vọng, chia thành files, thành folders, anh mang trọn nó bên mình và nhỏ lên nắp chiếc hộp những giọt nước mắt không thể chảy mà ngược vào tim vương vấn mãi không nguôi.
Anh vẫn là một đứa con của thành phố, anh dù xa, nhưng tình yêu thành phố, tâm tư anh về đất mẹ vẫn bám chắc nơi này mãi mãi.
Không biết những người khác có nhớ chuyến về thăm Sài Gòn lần đầu nhiều như tôi không. Cái trải nghiệm này được đưa vào ngăn "lần đầu" trong tủ cảm xúc; cùng với lần đầu yêu, lần đầu hôn, lần đầu biết thế nào là "mắt bồ câu", lần đầu biết thế nào là "hùng vĩ", v.v...
Câu hỏi của ông Lâm Thợ Điện: Có ông nào trở về giống ông này không ? lại làm những hình ảnh lần đầu đó lãng vãn trong đầu vài ngày nay.
Không biết các bác đã từng sống ở Sài Gòn trước năm 1975 có biết "Cercle Sportif Saigonnais" không? Hồi xưa gọi vắn tắc là "Sẹt" hoặc "Xẹt" (cercle). Tôi hỏi bạn đẹp trại mặt chử Điền của KT (http://www.thanglongkydao.com/quan-c...tml#post356105) thì được biết bây giờ gọi là "Cung Văn hóa Lao động Thành phố Hồ Chí Minh" (http://vi.wikipedia.org/wiki/Cung_V%..._Ch%C3%AD_Minh). Cung lận. Dử thật. Mà cũng đáng chử Cung lắm chứ. Các bác xem hình xưa:
http://upload.wikimedia.org/wikipedi...gon1948-26.jpg
http://upload.wikimedia.org/wikipedi...gon1948-23.jpg
http://farm9.static.flickr.com/8493/...e604995936.jpg
Đó là thế giới thần tiên của tôi hồi nhỏ. Trong thế giới đó có một cái vườn Địa Đàng (Jardins d'enfants. Vườn trẻ em :) ) nơi tôi vui đùa chạy nhảy. Lớn hơn chút tôi làm gan ra khỏi vườn Địa Đàng và khám phá thế giới thần tiên đó. Hồ bơi, tennis, bóng bàn, võ thuật, đánh cầu, v.v... tôi la cà hết và nhìn hết. Tôi học chơi cờ Vua tại đó. Sau này ai có viết lịch sữ cờ Vua Việt Nam nên nhớ ghi nơi này và cái tên này -- Kenneth Clayton ( Kenneth Clayton - Wikipedia, the free encyclopedia) . Ông là kiên tướng cờ Vua ở Mỹ qua Việt Nam và tại "Xẹt" ông tổ chức những trận đáu cờ Vua. Ông hướng dẫn Paul Truong (chồng của Susan Polgar sau này) lúc đó. Một cái tôi nhớ về ông Clayton là ông rất đẹp trai, cao thon, đen, mắt sáng, mũi cao nhọn hoắc.
Nhắc đến Sẹt tôi nhớ câu nói của thằng Hùng bạn cùng lớp, hai ba đứa đang ngồi chơi với nhau, nó nói: "nhà thằng Gió giàu, sau này ba má nó cho đi Mỹ". Câu đó nói về nó nhiều hơn về tôi. Nó nghèo và rất hiếu học.
Một trong những hình ảnh vẫn còn ở trong tôi trong chuyến về Sài Gòn là khi tôi trở lại "Cung" và đi tới vườn Địa Đàng. Một đống gạch. Nó thật là vậy. Một đống gạch. Tôi đứng trước đống gạch lặng lẽ nhìn. Và tôi đi ngược lại những ngõ ngách tôi đã đi đã chạy. Tôi thấy người ta chơi, đi, chạy. Và họ không biết là họ đang chơi chạy trong thế giớ thần tiên của tôi.
Không còn là của mình nữa. Bây giờ là của họ.
Anh vẫn là một đứa con của thành phố, anh dù xa, nhưng tình yêu thành phố, tâm tư anh về đất mẹ vẫn bám chắc nơi này mãi mãi.
Trước khi về Sài Gòn tôi vẫn có ý nghĩ tương tự như trên. Sau khi về, tôi thấy tôi đã khác quá rồi. Tôi khác. Người ta khác. Qua lại Mỹ tôi báo cáo tình hình cho thằng bạn -- mình về đó ở lâu chưa chắc được đâu nhe. Đúng là Mỹ con. Tôi bị bạn mắng. Sau này hắn về tận mặt chứng kiến mởi đồng ý với tôi.
Biết sao bây giờ ?
Bác Gió viết xúc động quá nhưng thật ra có những tình cảm để nhớ về chứ không phải để sống lại bác ạ .Ngay cả bạn nối khố khi gặp lại nhau .hứa hẹn đủ thứ nào là .Đêm nay sẽ gác chân lên nhau nói chuyện suốt đêm , gợi lại những ngày xưa cũ ..đủ thứ hết .Nhưng gặp lại làm sao ngủ chung đuợc nữa ,mình cũng ngủ riêng suốt bao năm nay rồi .Vì thế tôi rất thích chuyện Lưu Nguyễn nhập thiên thai .Sự thực khi trở về cảnh vật vẫn thế nhưng lòng đã đổi thay .Họa chăng chỉ có kí ức là tồn tại .Lý thương Ẩn làm hai câu thơ mà tôi rất mê
Nhớ xưa lưu luyến Hàn công tử
Xuơng nát thành tro hận chửa tan
Kim Dung đã vận dụng hai câu này lúc Lệnh hồ Xung trở về chốn cũ người xưa đã khuất bóng
Tinh mệnh truy hoàn bất tự du
Song đồng bổng thượng lục quỳnh chu
Cửu chi đăng hạ triêu kim điện
Tam tố vân trung thị ngọc lâu
Phụng nữ điên cuồng thành cửu biệt
Nguyệt nga sương độc hảo đồng du
Đương thì nhược ái Hàn công tử
Mai cốt thành hôi hận vị hưu
Hồi tưởng ngày xưa dễ được đâu
Thuyền quỳnh, hai trẻ chẳng rời nhau
Đèn soi chín ngọn nơi kim điện
Mây tỏa ba màu chốn ngọc lâu
Phụng Nữ điên cuồng hoài cách biệt
Nguyệt Nga đơn chiếc đẹp ngao du
Nếu như yêu phải Hàn công tử
Xương nát thành tro vẫn hận sầu.
(Dịch: Tần Tử Anh)
Tiện tay chàng rút ngăn kéo bàn ra coi thì thấy trong đó toàn là đồ chơi trẻ con như lồng chim nhỏ xíu, những viên đạn bi hay con ngựa gỗ tý hon. Những đồ vật này hoặc của Lệnh Hồ Xung làm cho nàng hoặc đi mua về để hai người chơi chung, không hiểu ai đã xếp đặt rất chỉnh tề trong ngăn kéo.
Lệnh Hồ Xung xiết nỗi đau lòng, chàng không nhịn được, hai hàng châu lệ tuôn xuống như mưa. Chàng từ từ đóng ngăn kéo lại như cũ, toan trở gót bước ra khỏi phòng thì thấy Doanh Doanh đang đứng coi một bức chữ treo trên tường.
Lệnh Hồ Xung tiến lại hai bước nhìn lên bức chữ thì thấy trên viết một bài thơ:
Phụng nữ điên cuồng cố biệt nhân
Nguyệt nga còn vướng nợ hồng trần
Nhớ xưa luyến ái Hàn công tử
Xương trắng thành tro hận chửa tan
Lệnh Hồ Xung là người ít đọc sách, không thông văn lý. Chàng không hiểu điển cố về những chữ "Phụng nữ, Nguyệt nga" nhưng chàng vừa đọc đến hai câu cuối cùng thì trong lòng vừa kinh hãi vừa âm thầm đau đớn.
Chàng cất giọng run run ngâm:
Nhớ xưa luyến ái Hàn công tử
Xương trắng thành tro hận chửa tan.
(Trích Kim Dung, Tiếu ngạo Giang hồ, dịch giả Hàn Giang Nhạn)
http://1.bp.blogspot.com/-uSa_51Jy2d..._234761285.jpg
Mổi người nên tin vào một cái gì đó.
Tôi tin là tôi sẽ uống thêm cà phê
Mẹt, mới đó mà đã vài chục năm. Đi ăn trưa với mấy đứa bạn. Hỏi nhau ngày này năm đó ở đâu. Đứa thì đã tới Guam, đứa ở Phú Quốc, đứa thì gia đình chạy đôn chạy đáo kiếm chổ đi, đứa thì có chổ đi mà không chịu đi.
Thời giờ ngựa chạy, tên bay,
Hết trưa lại tối, hết ngày lại đêm.
Đông qua Xuân lại đến liền,
Hè về rực rỡ, êm đềm Thu sang.
Bác Lâm Đệ, mới vừa PM cho bác. Khi nào tỉnh rượu nhớ đọc.
The butterfly effect
Chắc các bác đã nghe qua the butterfly effect. Một sự kiện rất nhỏ như con dế đá cọng cõ bên Viêt Nam có thể gây ra bão lục lớn như Katrina bên Mỹ.
Nếu việc trên có thể xảy ra, vậy khi bác Gió uống cà phê bác có bao giờ nghĩ vì ly cà phề mình đang uống mà tổng thống bị ám sát không? hehe
Mọi sự kiện xảy ra đều do một cái gì đó, tuỳ lúc tuỳ thời mà kết quả của nó khác nhau. Nếu tôi cứ lấy tay móc dây đàn, bấm bậy bạ thì nghe không hay nhưng ai dám nói đó không phải là một bài nhạc? Đúng thời đúng lúc thì nó hay, thế thôi.
Có những cái thoáng nhìn không thấy có sự liên hệ, nhưng trên thực tế thì có. Lấy ông Gió uống cà phê ra làm thí dụ nhé ;)
Cà phê là một loại hàng hoá có tầm quan trọng lớn. Giá cả của cà phê trên thị trường quốc tế làm ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của rất nhiều người. Cách đây khoảng chục năm, cà phê Việt Nam làm thị trường Mỹ đầy nhóc... xì ke!
Hả! cà phê hay xì ke? đúng rồi, các bác nghe không lầm, đó là xì ke. Cà phê và xì ke có mối quan hệ mà ít ai nhìn thấy, chỉ có đến lúc nó hiện diện rồi thì mình mới biết tại sao. Đất Nam mỹ, nơi nào trồng cà phê tốt thì cũng trồng xì ke tốt luôn. Khi Việt Nam làm giá cà phê xuống phá kỷ lục, nông dân Nam Mỹ cạnh tranh không lại nên đốn hết cà phê đi mà trồng xì ke. Bị chính quyền gây khó khăn nhưng cứ làm đại còn hơn là chết đói. Thế là xì ke cũng xuống giá theo. Khi cà phê lên giá lại thì xì ke cũng lên theo.
Đây là phần thú vị. Nếu theo butterfly effect thì sự viêc có thể xảy ra thế này:
Bác Gió là dân sành điệu nên chỉ uống cà phê loại đặc biệt. Nhờ bác Gió mà chơ bán vượt chỉ tiêu, bán được 10 gói tháng đó thay vì 9. Vì bán vượt chỉ tiêu nên chợ mua gấp đôi tháng trước. Vì chợ mua gấp đôi nên đại lý cũng vượt chỉ tiêu, nhập thêm nhiều cà phê đặc biệt. Các đại công ty loại cà phê thường giực mình vì thằng cà phê đặc biệt đang làm ăn lên. Các đại công ty lên kế hoạch đại hạ giá. Các đại công ty đi Viêt Nam sắp xếp chiến dịch đại hạ giá. Việt Nam cho ra cà phê đầy thị trường. Thị trường bị đọng giá cà phê tuột. Giá cà phê tuột dân Nam Mỵ đi trồng xì ke. Dân bán xì ke làm giàu. Dân xì ke giàu thành mafia. Tổng tống lên múa môi đòi dẹp xì ke. Mafia xì ke lên kế hoạch hạ tổng thống!
Nếu sự việc xảy ra đúng thời đúng lúc như trên, thì tổng thống bị ám sát bởi ông Gió rồi chứ còn gì nũa! hehe