http://3.bp.blogspot.com/_SCyqihAH3f...-pour-girl.jpg
Chừng nào có một ô-sin như vầy pha cà phê cho mình há ?
Printable View
http://3.bp.blogspot.com/_SCyqihAH3f...-pour-girl.jpg
Chừng nào có một ô-sin như vầy pha cà phê cho mình há ?
@bac PhiHuong
Tôi cũng từng nghe qua chôn rau vs chôn nhau và cũng hay thắc mắc về cái này. Tuy vậy tôi cũng nghĩ là chôn rau là do người bản xứ nào phát âm sai tại vì chôn nhau cắt rốn nghe hợp lý hơn. Còn nếu như là chôn rau thì tại sao lại là rau vậy bác?
Nếu hỏi tại sao lại gọi là rau bà đẻ thì tôi cũng chưa lý giải được, cái này phải tìm hiểu thêm. Nhưng nói rằng do người bản xứ phát âm sai thì tôi không chịu, người miền bắc nhất là người Hà Nội rất hiếm khi phát âm sai. Suốt mấy thập niên trước tôi chưa từng nghe ai nói khác, chỉ hơn chục năm trở lại đây tôi mới thấy đài, báo, ti vi nói là nhau thai.
Cám ơn bác PhiHuong. Nếu mấy chục năm trước người Hà Nội nói là chôn rau thì chắc đúng là chôn rau rồi. Có thể là do một tập tục đem loại rau gì đi chôn khi sinh con hay nhiều lý do khác. Tôi biết một cụ người bắc nói bà đến từ Hà Nội nhưng cụ gọi con dâu là con râu, chắc gốc cụ này không phải ở Hà Nội rồi phải không bác?
Gọi con râu là người Bùi chu Phát diêm .Hồi đó tôi đi chợ ông Tạ có bà cụ người bắc di cư bán dưa muối Tôi biết ý nên mỗi lần đến mua đều bảo .Cụ bán cho con ít rưa .Cụ nghe khoái chí bán tôi nhiều nhiều
Hơn 3 giờ sáng ngủ không được, công phu đêm ...
Xem phim "X" nhìn cảm xúc vậy mà dể hơn cái này.
Tâm thức tị nạn vẫn còn đeo đăng đẵng ...
Theo suy luận của cá nhân tôi, sở dĩ gọi là rau vì còn được dùng làm chất dinh dưỡng thuộc loại đại bổ. Cao hổ cốt khí mạnh nghiêng về phần dương, lộc nhung vị hậu nghiêng về phần âm, riêng rau bà đẻ bồi bổ cả âm dương khí huyết mà rất vẹn toàn. Xưa kia bên đông y vẫn phối hợp chung với các vị thuốc làm phương đại bổ để giúp cho những người suy yếu, dù là nam phụ lão ấu hay những sản phụ mới sinh mà bị lao nhược nguy nan đều dùng được, hoặc có thể chế biến dùng riêng. Vì lẽ đó nên mới gọi là rau, vị rau ấy còn có tên y dược là Tử Hà Sa. Bây giờ y học thế giới đã cấm dùng loại này rồi.Trích dẫn:
Nguyên văn bởi: Bác thợ nhà ta
Gọi con râu là người Bùi chu Phát diêm .Hồi đó tôi đi chợ ông Tạ có bà cụ người bắc di cư bán dưa muối Tôi biết ý nên mỗi lần đến mua đều bảo .Cụ bán cho con ít rưa .Cụ nghe khoái chí bán tôi nhiều nhiều
- Cách nay đã lâu, một lần xem ti vi thấy có vị giáo sư tiến sĩ gì đó chuyên nghiên cứu về ngôn ngữ và văn hóa người Hà Nội có nhận xét đại khái rằng : “Người HN phát âm chuẩn, họ khéo uốn lưỡi khi phân biệt các từ có chữ cái là : D, R, L, N, Ch, Tr … , ”
Riêng tôi cho rằng, người HN phát âm tròn tiếng và không kéo dài giọng. Có một số từ nhằm phải chữ cái R nhưng khi đọc không uốn lưỡi, ví dụ : róc rách, rực rỡ, rửa ráy, dâu rể, uống rượu, mua rau, chẳng hạn “mua raaaauu…” là điều hi hữu thậm chí không có. Hoặc một số chữ khi viết và khi đọc khác nhau, ví dụ : Khi viết là nhảy dây, nhưng khi đọc lại là nhẩy dây; Khi viết là giàu nghèo, nhưng khi đọc lại là giầu nghèo; Khi viết là đàn gảy tai trâu, nhưng khi đọc lại là đàn gẩy tai trâu.
Tôi lại bước trên con đường công cộng. Lão Ngô Đồng đã lùi vào kí ức cùng với cái quán lá cổ kính của lão, trong đó có những đám mạng nhện chăng trên miệng mấy chiếc ly. Những viên sỏi lạo xạo, lăn tròn trên mặt đường phía sau lưng như chỉ nhằm xóa đi những dấu chân tôi. Bầu trời vẫn hiện hữu thông qua những làn gió hầm hào bên tai. Tôi nghĩ đến những con vật thời tiền sử thường ra suối uống nước, thời ấy không hề có một con đường nào. Đơn giản vì tất cả đều chưa có chủ, tất cả đều là công cộng. Chúng để lại những dấu chân hóa thạch bên bờ suối. Những dấu chân có tuổi thọ dài hơn nghìn vạn kiếp người. Chỉ có thời tiền sử mới để lại những dấu chân hóa thạch. Song điều đó không hề cản trở khát vọng được trở thành muôn năm của con người. Con người ngày nay cũng đang cố bắt chước để tự hóa thạch mình. Còn hơn thế nữa. Tôi sắp tới chỗ có ngã tư, nơi đó thấp thoáng bóng một tượng đài.
Tượng đài ấy tôi biết. Và mọi người cũng biết như tôi. Đó là một vĩ nhân sừng sững, mà một hôm nào đó, Trời đã giáng xuống đất này. Giáng xuống những trang sách trẻ thơ, giáng xuống những giảng đường, bất kể ngồi dưới giảng đường đó là trẻ thơ hay người lớn… Giáng cả xuống những luống cày vẫn muôn đời nhọc nhằn lật lên, lật xuống. Giáng vào những điệu ru, câu hò, lời hát… Chưa đủ. Những bộ óc thông thái, những cái miệng trơn tru lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh vĩ nhân.
Kính cẩn nghiêng mình trước tượng đài, tôi chợt hiểu ra một điều đơn giản. Rằng những con người như tôi có thể thiếu cơm ăn, áo mặc, có thể thiếu cả tình yêu, có thể không cần biết chữ, không cần đến kiến thức làm người… Thậm chí không cần biết mồ mả ông cha mình còn hay mất. Song không thể sống mà thiếu vĩ nhân.
Ngã tư vẫn đông người qua lại. Nhưng người nào người nấy chỉ biết cắm cổ đi. Không hề có một mẩu đối thoại nào diễn ra nơi đây. Tôi lấm lét nhìn Bầu trời. Bầu trời vẫn lặng ngắt một màu xanh thẳm. Bỗng một đám mây hồng từ đâu bay lại, phản chiếu ánh mặt trời làm tượng đài đỏ rực lên như cột than hồng. Bên tai tôi chợt văng vẳng một cuộc độc thoại, cuộc độc thoại nghe quen quá, hình như tôi đã được nghe từ lúc còn nằm trong bụng mẹ. Tới tận bây giờ, nó vẫn đang xoáy vào óc tôi, gõ vào tim tôi. Hình như nó đang được phát ra từ chính phía tượng đài.
-Ta có đủ lý do để được muôn năm. Ta cần phải muôn năm. Ta chính là muôn năm. Các người có thể quên đi tất cả, có thể mụ mẫm hết linh hồn. Song điều đó thì không bao giờ được quên.
Không quên! không quên! không quên!… Tôi lẩm bẩm nhắc lại như cái máy. Trong óc tôi hiện lên hình ảnh từng đoàn trẻ con gõ trống ếch, xếp hàng rồng rắn đi hô khẩu hiệu khắp làng, từng đoàn nông dân cầm liềm hái cùng với tiếng loa dậy đất, cờ xí rợp trời… đi diễu hành suốt dọc các con đê…
-Các người được tự do suy nghĩ, tự do hành động trong hào quang muôn năm của ta. Tự do ấy hơn vạn lần tự do của những kẻ khác. Ta thề sẽ dùng máu của các người để bảo vệ tự do ấy cho đến mãi muôn đời. Ta có sức mạnh, có vũ khí. Vũ khí của ta dẫu có cùn gỉ đi nữa, thì nó vẫn thừa khả năng để lấy đi cái mạng mỏng manh của những kẻ dám nghĩ ngược lại. Tóm lại, nền tự do ấy phải được bất diệt trong hào quang bất diệt của ta.
Tự do! tự do! tự do!… tôi lại lẩm bẩm như cái máy. Tôi gào to đến lồi cả mắt. Cơn phấn khích bắt đầu dâng lên…
-Hôm nay là ngày mai của những hôm qua. Không được phép nghi ngờ bất cứ điều gì, không được phép so sánh với bất cứ ai, không được phép ngẩng mặt lên quá chiều cao của một hũ nước mắm… Hãy nhớ rằng: Tất cả những gì tốt đẹp các người có được hôm nay là do ta mang lại, tất cả những gì xấu xa, kể cả sự khốn cùng… là do chính các người tự rước vào thân.
Tốt đẹp! tốt đẹp! tốt đẹp!… Cơn phấn khích đã dâng lên cực điểm. Lỗ tai tôi lùng bùng hai mươi mốt phát đại bác vang trời. Cả người tôi bắt đầu lên cơn sốt.
-Ta đã phải trả giá cho ngày hôm nay vinh quang của ta bằng chính sự khôn ngoan, cơ hội của ta. Các người đã phải trả giá cho điều đó bằng chính xương máu của các người. Đừng có tiếc xương máu, dù nó đã chất cao bằng núi. Hãy giành hết tâm trí mà tự hào với cái ngày hôm nay vẻ vang và đời đời bất diệt này.
Bất diệt! bất diệt! bất diệt!… Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh lớp lớp những đoàn người lao vào lửa đạn. Tiếng bom nổ xé trời, những toà nhà đổ sụm xuống, những xác người bị tung lên cao…
-Tự hào chính là một trong những quyền tự do vĩ đại mà ta đã ban cho các người. Không nơi nào trên Trái Đất này có được một phần nhỏ điều đó. Các người có thể sống chỉ cần với lòng tự hào là đủ. Vậy thì, hãy lục lại tất cả những gì đã có để tự hào, kể cả việc phải dựng dậy những thây ma. Tự hào có thể làm cho các người quên đi đói khát, bệnh tật, quên đi sự khốn cùng, quên đi những bất công… Không những thế, tự hào còn là một sức mạnh vô địch, có thể dập tắt những tiếng kêu than của hàng nghìn vạn oan hồn…
Tự hào! tự hào! tự hào!… Cả người tôi bắt đầu nổi gai ốc. Tôi nghe thấy những tiếng sấm sét. Tôi nhìn thấy những lằn chớp rạch ngang dọc khắp Bầu trời. Cơn sốt đã làm tôi không còn biết gì nữa.
-Tất cả những gì khác với ta đều không phải văn hiến. Chỉ có ta, một đỉnh cao trí tuệ như ta mới xứng đáng là hiện thân của văn hiến mà thôi. Vậy thì, các người không cần phải suy nghĩ làm gì. Đã có ta nghĩ thay cho tất cả. Việc duy nhất các người cần làm là xóa bỏ bằng hết, đập tan bằng hết, dù đó là những tấm bia đá, những kinh sách, đình chùa hay thậm chí cả những bàn thờ…
Xóa bỏ! xóa bỏ! xóa bỏ!… Tôi sắp sửa phát điên đây. Trong óc tôi đang hiện lên hình ảnh những ngôi đình, ngôi chùa bị đập phá, những pho tượng Phật bị ném xuống sông…
Cứ như thế, cuộc độc thoại ngấm vào tôi, ngấm vào mọi người, đến tận từng tế bào.
Cũng như mọi người, tôi là kẻ mộng du. Tôi là kẻ mộng du đang mải miết bơi trong một trời độc thoại. Đã qua ngã tư lúc nào không hay. Tôi đang đi về hướng nào thế này? Trong số những lối rẽ vừa rồi, tôi biết có một con đường chạy tít về phía cuối trời. Nơi ấy có một người đã im lặng suốt nửa thế kỉ. Người ấy là ai? tên gì?… tôi không biết. Tất cả mọi người đã, đang và sẽ sống trên cuộc đời này cũng đều không biết như tôi.
Mùa đông năm ấy, trên một con tàu vượt đại dương trở về, bậc vĩ nhân mang về theo những con người kiệt sĩ. Người ấy nằm trong số những kiệt sĩ đó. Không hiểu đã chứng kiến được điều gì xảy ra trên suốt hành trình của con tàu? mà khi về đến nơi, thay vì ra gánh vác trọng trách, người ấy chỉ xin với bậc vĩ nhân kia một điều duy nhất. Đó là được trở về một vùng quê thôn cùng xóm vắng, để làm một người dân hết sức bình thường, trọn kiếp như thế.
Những kiệt sĩ kia sau này đều trở thành những nhân vật lừng lẫy tiếng tăm. Cả mấy thế hệ chúng tôi đã từng được nghe nhiều, biết nhiều về họ, đã từng kính phục và ngưỡng mộ họ… Duy có người ấy thì biệt tăm từ đấy. Ông đã lui về nơi thôn cùng xóm vắng để làm một cuộc… im lặng, im lặng cho đến khi từ giã cõi đời.
Không một câu nói, không một dòng chữ, không một dấu chân trên bất cứ nẻo đường nào. Nửa thế kỉ lặng im của con người Vô Danh ấy kích thích mọi trí tò mò. Tôi đã thử lý giải, mọi người đã thử lý giải sự im lặng ấy của ông. Song tất cả đều phí công vô ích.
Tôi đã từng chứng kiến những nhà thơ, nhà tư tưởng thiên tài đến mức mọi lời nói của họ đều ẩn chứa chân lý của muôn đời.
Nhưng tôi chưa từng chứng kiến một nhà thơ, nhà tư tưởng nào thiên tài đến mức… im lặng.
Thì ra trên đời còn có những sự im lặng… trên cả thiên tài.
Những kẻ còn muốn nói ra sẽ không bao giờ hiểu nổi sự im lặng của ông. Đơn giản vì chưa có đủ tầm kiến thức để có thể hiểu ông. Ông không cần chứng tỏ một điều gì. Không phải vì ông không thấy, mà chính vì ông thấy hết! Không ai hiểu nổi điều đó, trừ ông ra. Nhưng xung quanh ông vẫn có những đàn chim trời bay lượn. Chúng làm bạn với ông, có những con chim đã hiểu được ông. Và từ khi chúng hiểu ông, thì lập tức chúng cũng ngưng bặt tiếng hót.
Giống như những thiền sư vẫn lặng im tuyệt đối khi “nói“ đến Phật Pháp, hoặc khi ngọn lửa thiêu cháy xác thân mình. Ông không phải thiền sư. Nhưng ông cũng lặng im tuyệt đối giữa cuộc đời đầy sục sôi gào thét, chém giết nhau để tranh cướp danh lợi, dùng những xác người để đắp nên sự vĩnh cửu, vinh quang… này. Ông là người duy nhất biết một cách sâu sắc, rằng không những mọi câu nói đều thừa, mà hễ cứ mở miệng nói ra thì vĩnh viễn không bao giờ lặng im được nữa. Có lẽ không ai trên thế gian này biết rõ điều đó, làm được điều đó như ông, trừ những vị thiền sư đắc đạo, nếu các vị vẫn còn hiện hữu ở đâu đó trong cuộc đời này.
Sự ầm ĩ muốn thông qua tượng đài để bắt chước những hóa thạch của nghìn xưa. Nhưng sự im lặng của ông thì không cần đến tượng đài. Bởi sự im lặng ấy đã hóa thạch lâu rồi. Nếu có ai vẫn muốn phải có một tượng đài cho ông, thì chỉ cần tạc một đoạn cuống họng, mà mạng nhện đã chăng kín là đủ. Nhưng ngay cả điều đó ông cũng chẳng cần.
Có lẽ con đường tôi đang đi không dẫn tới cái nơi có sự im lặng hóa thạch ấy. Dù sao thì tôi vẫn phải đi, bởi không ai có thể dừng lại giữa đường. Hình như sắp có một chiếc cầu. Tôi đã thấy thấp thoáng một dòng sông ở phía xa xa. Những cánh buồm đang trôi dần về phía chân trời. Tôi liếc mắt nhìn trộm Bầu trời. Mây vẫn xếp thành lớp lớp những vẩy rồng. Gió quét nhẹ dưới chân làm nháo nhác đàn lá khô. Trong óc tôi lại hiện lên câu chuyện về chiếc cầu ấy.
Đúng là cà phê sữa
http://cdn.smosh.com/sites/default/f...business-3.jpg
@bác Lâm
Bài này đọc hơi giống bài bà điên và chiếc cầu, không biết có phải cùng tác giả không vậy bác?
@bác PhiHuong
Được biết bác PhiHuong là kỳ thủ rất cao cờ, giỏi thơ, hay chữ, rành Dịch, nay lại còn biết thêm bác rành thuốc nữa! Đúng là TLKD này là nơi ngoạ hổ tàng long.
Cái này mới đã nè ...
Đứng đó mà nhảy xuống thì đã hơn :)
Nhưng ông này ăn gian. Dưới làn nước chổ đó họ để một dàng đá để người ta không rớt xuống được.
@Bác KT, Vài cái lăng nhăng ấy mỗi thứ tôi biết một chút, thậm chí chẳng đủ giúp ích cho mình. Lạc hậu ghê gớm, thế mà bác lại không chê !
Tôi chỉ muốn thông thái như Lão Đệ, giỏi vi tính như bác Dê, êm đềm như Gió, sâu sắc như K ...
Hứng uống và phê của em có gì các bác bỏ qua he he! Hồi student em đi uống cà phê hay qua phố sân ga phố ga ở đó đó có tý nhạc rock, nhạc tranh quán chuyên về the beatles, Đinh tiên Hoàng cà phê sinh viên mới nhất, phố vọng em toàn qua đó đánh tá lả chờ hết giờ về điểm danh, Lúc có tiền làm thêm em đếch ngồi quán rẻ xiền mà ngồi bar nghe nhạc sống ngắm gái. thú thật ngồi uống cafe chưa chắc đã phải vì uống li cafe giá chưa tới 50k mà ngồi đó để gặp bạn bè hoặc suy tư vì điều gì đó. Bạn bè đi nhậu hết trò rồi mời nhớ là về cafe tàn phét cho hết giờ thế thôi
Hôm nay dậy sớm mắt nhắm mắt mở vừa xem Liêm & Sơn đánh cờ vừa ực ực cà phê lia lịa. Khổ bởi cái thân này đã quen ăn nhiều uống đậm, nên bấy nhiêu đó cà phê không thấm thía gì hết. Nói là xem chứ tụi nó đánh ào ào xem khỉ gì, chỉ ngồi đó ngáp chờ kết quả thôi. Cũng may là mình ngáp không uổng công vì Lê Quang Liêm đã làm nên lịch sử cho làng cờ nước nhà, vô địch giải cờ chớp thế giới. Ước gì giải thắng này là cờ tiêu chuẩn thì còn đã hơn nữa. Lâu lâu mới có dịp đi tìm tin nước ngoài đọc để được nghe tụi nó khen người Việt mình chứ. Nhưng sao tụi nó chậm tay thế, người ta vô địch kia mà sao không lên báo lẹ lẹ giùm! Thôi đành chờ thêm một ngày nữa vậy hehe
@bác Tab
Thì vậy, cái lý do chính đi ngồi quán cà phê là để nhìn thiên hạ sinh hoạt, gặp bạn bè đấu láo, bàn tán chuyện thời sự, quạt cờ... nhưng kẹt cái là tôi nói thế bà xã không tin, "chắc là quán đó có em nào phục vụ gì gì đó chứ cái gì làm ông nghiện dữ vậy? Cà phê tôi pha ngon hơn nhiều!" Mà đúng thật cà phê bả pha ngon thiệt, chỉ có cái nói chuyện con cái, nấu nướng, quét dọn riết tôi cũng muốn xem người ta đánh cờ và nghe người ta chém gió. Cũng như người ta đi đổi gió vậy hehe
@bác PhiHuong
Nhìn cái hình của bác làm tôi nhớ tới một bài tôi từng đọc của một người Mỹ sang Việt Nam chạy xe đạp từ bắc vào nam. Cũng tại cái hình đó mà ổng chê người mình không biết ráo gì về nét đẹp thiên nhiên. Thác nước đẹp thế tự nhiên cho cái thang máy kế bên nhìn kỳ cục chưa từng thấy. Mà đúng thật, không biết ai nghĩ ra cái trò làm cái thang máy ngay đó, nhìn không giống ai hết hehe
Hôm trước thấy bro Kt nói ăn hết 2 tô phở tàu bay to tôi đoán bro người nặng ít nhất 70 ký, bro up cái ảnh lên xem tôi đoàn có đúng không
Mụ Hạnh và admin 2324 đi ngủ muộn thế lên room Hà Nội đánh ván cờ với tôi không?
Các ông giỏi giang comp .như ông Tab Ông D ông Tôn ông nào giúp tôi đuợc không mấy cái này đã out of print tôi mua không có .Tôi down hoài chẳng đuợc .Ông nào làm xong cho tôi biết để tôi xin các ông gửi vào meo cho Đa tạ các sư phụ
http://www.4shared.com/office/ZlrMT9...o_guitar_.html
http://www.4shared.com/office/08GAv6...opular_pi.html
http://www.4shared.com/office/08GAv6...opular_pi.html
http://www.4shared.com/office/lx8HnT...opular_pi.html
http://www.4shared.com/get/08GAv6GJ/...opular_pi.html
http://www.4shared.com/get/08GAv6GJ/...opular_pi.html
Link 2,3,5,6 trùng rồi Lão Đại, như vậy chỉ có 3 file. File lớn quá khó gửi qua mail, lão bấm vào đây down nhé:
- https://dl.dropboxusercontent.com/u/...%20Ruiz%29.PDF
- https://dl.dropboxusercontent.com/u/...%20vol.iii.pdf
- https://dl.dropboxusercontent.com/u/...o%20vol.vi.pdf
Nếu vẫn không down được lão bấm vào link này nhé:
- http://www.mediafire.com/?uvf9c2b7jlu6zkz
Quá sung sướng cám ơn Ông D nhiều nhiều đang in ra đánh thử Ruben chocho Ruiz thì khó nuốt thật nhưng hay quá trời ơi mấy cú chạy run around thiệt mê quá
Lúc trước nhóm này nắm kỷ lục thế giới bằng 5642 ly cà phê. Cà phê đen, hay sữa, hay nhiều sữa, ít sữa... làm thành hình Elvis Presley. Nhưng hình như bây giờ có nhóm làm tới 6000+ ly lận
bác kt bự hen. E cao 177 nhưng mà chưa bao h chạm tới 70kg. Kỳ này còn tụt nữa chứ
Nhachoa cao 177 là cao lắm đó. Để tóc xù, và dài, cầm guitar lắc lắc gật gật nữa thì chắc là ăn khách lắm đó. Ốm ốm chút vậy mà tốt hơn nhìn khỏe và có nét nghệ sĩ hơn. Rock on!
Bắt đầu ngày mai là tôi lại bận nữa chắc ít có giờ viết bài. Nơi tôi làm khi xưa nó bận quá yêu cầu tôi lãnh thêm contract về làm thêm giúp nó, thôi tiền đến thì phải ráng lượm chứ ;)
Tôi sẽ cố gắng ghé thăm các bác thường xuyên. Chúc các bác đàm đạo vui vẻ ;)
Khi xem phim võ hiệp, người học võ trước tiên phải học đứng tấn. Đấy cũng là một cách người thầy thử thách tính kiên nhẫn của đồ đệ mình. Có người phải học đứng tấn 2-3 năm mới được thầy truyền nghệ. Người nào nản chí sẽ bỏ đi tìm thầy khác. Những người điềm tĩnh và kiên nhẫn thường có khởi đầu rất chậm chạp nhưng khi nắm bắt được yếu quyết họ tiến bộ rất nhanh, thậm chí sau này họ làm thầy thiên hạ.
Nhưng đó chỉ là chuyện học võ...
Mình đang học đàn mới được sư phụ thâu nhận chính thức vào thứ 3 tuần này. Trước đây mình cũng tự mài mò tìm hiểu cây đàn, cách đọc các nốt nhạc và tập đánh chúng...
Khi đến học thì thầy lại kêu phải tập lại từ đầu. Tay phải luyện đánh p,i,m,a cho đến khi nào thuần thục mới thôi. Gì chứ cái này dễ ẹc mình đánh vèo vèo "múa rìu hoa mắt thợ" ai ngờ đánh sai bét. Thứ nhất mình chưa biết xếp ngón sao cho hợp lý, thứ hai mình chưa biết cách phát lực từ các ngón cứ móc ầm ầm giống kẻ phàm phu, thứ ba mình chưa đánh đều tiếng to tiếng nhỏ... Ôi chao chỉ có 3 thứ thôi mà là cả một nghệ thuật. Ba thứ căn bản này nếu để thành thói quen xấu sẽ không tài nào sửa được. Vậy là mình cũng đang học đứng tấn @@.
Tuy nhiên vẫn khoái mấy bản nhạc của ông Thợ Điện nên ngày nào cũng lấy ra đọc nốt nhạc chơi, như một cách để ôn nhạc lý.
Không biết suy nghĩ như thế có đúng không ông Thợ?
Bác K có nhiều bài chia sẻ vui quá :). Bất cứ ai ở gần bác đều cảm thấy vui và nhiều thú vị. Đọc xong bài của bác cứ như mình đang trở về thời thơ ấu vậy. Khi rảnh viết thêm nhiều bài cho anh em cùng xem nhé.
Tới giờ phải đi lượm tiền rồi :). Chúc quý bác và anh em một ngày nhiều niềm vui và may mắn.
Bí mật nghề nghiệp nằm trong căn bẳn công. Bác Đ ráng đứng tấn ... hihi
Thường thì phải biết tự giới ,mầy mò xem chơi thì đuợc nhưng tập thì vẫn phải theo thầy thôi .Như tôi vừa thấy các bài mình mê lâu rồi của ông vừa down cho lập tức lao vào tập miệt mài quên mất gánh nặng của tuổi tác cứ ngỡ như mình còn trẻ giống ngày nào ,mà nhạc Nam Mỹ toàn barre ,rồi dãn ngón ,các thế bấm thì toàn phải xoạc ,rốt cuộc ôm tay nhăn nhó phải ngưng vài ngày vì đã phạm phải gân là lãnh đủ rất lâu lành .Rõ là không biết tự giới ham hố quá khổ thật
Bác Thợ nghỉ ngơi vài hôm rồi chơi tiếp nhé.
Khi chén rượu, khi cuộc cờ
https://encrypted-tbn3.gstatic.com/i...H90mcvhYZoDsQT
khi xem hoa nở
http://2.bp.blogspot.com/-laWTkqyRey...ppy+&+girl.jpg
khi chờ trăng lên
http://2.bp.blogspot.com/_H0t3_1AFH5...ght-chess1.jpg
Hôm nay cà phê ngon quá :). Lâu lâu hợp ngày hợp giờ tâm thần thoải mái tay chân rợp ràng lượng cà phê, lượng sữa đều hoà với nhau. Một ít đắng một ít ngọt một ít thảnh thơi. Bên ngoài thì sửa đều với cà phê bên trong thì tâm đều với tách.
Một ngày thứ Sáu tốt. mặt dầu bên kia Kramnik đang bị trãm rơi đầu. Ông thầy tàn cuộc của thiên hạ mà hai lần thua tàn cuộc. Thế giớ điên đảo. Nhưng lòng vẫn thãnh thơi.
Hôm qua hai cuốn sách đặc mua vừa tới. Một cuốc tàn cuộc cờ Vua, một cuốn thơ của Herman Hesses. Toàn đồ căn bản công.
Có những ngày vui suớng một cách tự nhiên như thế đấy ông Gió .Hôm nay tay tôi cũng vừa khỏi đau tay nửa đêm thức giấc mò mẫm vài hợp âm trong bài Tomo y Obligo thấy cả tuổi trẻ hiện về ,cà phê Lữ Quán ,guơng mặt đẹp mộng mị của Quận chúa, ngày tháng giao nhau trên cung đàn chữ nghĩa .Càng già hồi ức càng mạnh trẻ mới hay nghĩ đến tuơng lai chứ già rồi thì chỉ còn quá khứ .Vì thế Quận chúa đã chết giữa thanh xuân chứ nếu nàng còn sống tới giờ thì ...chẳng còn gì nữa mà thỉnh thoảng mình lại còn phải chịu đựng tiếng nạ dòng bên kia đầu phone thì thật chán chết
Vài tuần nay mình cũng nhớ tới người xưa ... nói ra hết thì truyện Hôn Bướm Mơ Tiên cũng không bằng :). Hôm trước nói với vợ hiền -- "cô ấy về đây chắc anh phái chém chết". Vợ hiền xì môi -- "hay là người ta đâm anh trước". "Ờ, cũng đâu biết đâu. Nhưng chắc phải có một trận". Bận bộ áo đó vào, nhận chử "ni sư", mà tình nghĩa thân thiết với mình, gặp lại mình phải ra gươm thôi. ma hay phật phải hiện nguyên hình. Cả mình cũng vậy.
Nói vậy chứ mình cũng nghĩ, thôi kệ. Để người ta yên. Cái dây tình cảm nó kinh thật.
Cuộc đời nhiều chuyện lạ thật lạ. Không ngờ được.
Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm mà bác Gió. He he công nhận bác cũng đào hoa thật. Tặng bác bài thơ của Thuận Hữu nè:
Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng
Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn
Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn
Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)
Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng
THUẬN HỮU
ôi, ba cái lăng nhăng nó hại ta :)
Nói giỡn chứ, gọi những dây tình cãm đó là "lăng nhăng" thì không phải đạo với người khác. Chuyện nó như vậy thì như vậy. Lúc đó mình sống thật lòng, lúc này mình sống thật lòng. Vợ vậy, chồng cũng không hơn :).
Hôm nay trên đường vào bệnh viện, chợt nhìn thấy xe kế bên cạnh, một người đàn ông trạc tuổi trung niên cầm một tấm hình Phật vừa nhìn vừa đọc "A Mi Đà Phật" thật nhiều lần. Ông đọc có vẻ khẩn khoản lắm. Chẳng hay ông đọc vì tôn kính Đức Phật, hay là đang gặp chuyện gì chẳng lành?
Mình chợt thắc mắc liệu chỉ tụng kinh cầu nguyện mà không làm phước thì lời cầu xin thoát nạn đó có được bề trên nhận lời hay không?
Ở hiền gặp lành!
Câu nói "ở hiền gặp lành" thật không đơn giản như ta nghĩ. Câu này cũng không có nhiều người hiểu được thấu đáo ý nghĩa của nó. Có người cho rằng "hiền" đây là hiền như Bụt, và không làm điều gian ác, không trộm cắp, không tà dâm, không nghĩ xấu cho người khác, etc. Thực ra nó cũng chỉ đúng được một phần. Cũng có người thì bảo "hiền" đây là hiền lành (khờ), không va chạm ai, thôi kệ ai leo lên đầu mình ngồi cho leo luôn, etc.
Theo thiển nghĩ của mình thì hiền đây phải được hiểu là "Hiền Trí" thì mới đúng được cái ý nghĩa của câu này. Chẳng biết mình nói thế có đúng không?!
Tuy câu nói trên không nói tới "nhân quả", nhưng tự thân của nó đã là "nhân quả" rồi vậy. Nếu hiền mà ngu khờ, tuy không hại ai, nhưng tự thân người đó không đẻ được ra phước báu. Nếu không chia sẻ và giúp đời thì phước báu lấy đâu ra? Không làm điều lành thì trái tốt lấy đâu có? Nếu lại toan tính làm điều lành thì phước báu cũng không có luôn :).
Có những người khi nói ra toàn là những lời dao to búa lớn và dữ dằn (khẩu xà), nhưng lại có trái tim tốt (tâm Phật).
Hai cha con nói chuyện với nhau như sau:
- Ông bố nói với thằng con: Tao đã nói mày rồi, mày không nghe lời tao thì bây giờ cho chết mẹ mày đi. Tao bỏ mặc mày, không lo nữa...mày có chết bờ chết bụi, tao cũng không đếm xỉa nữa (khẩu xà).
Khi đứa con vừa đi khỏi nhà...
- Bà Mẹ: Ông thật bỏ mặc nó sao? Nó là con ông mà?
- Ông bố: Nhìn dáo dác xung quanh không thấy thằng con đâu, liền quay sang từ tốn bảo mụ vợ: Bà ra xem nó đang ở đâu. Xem nó có thiếu thốn gì không? Nếu nó cần cái gì thì giúp nó đi, đừng để nó bị vất vưởng ngoài đời...tội nó lắm bà à (tâm Phật).
Đối với mình thì ông bố kể trên quả thật là người "hiền". Mồm miệng thì như rắn độc, nhưng lại là tâm Phật.
Ạnh "A" thấy anh "B" bị đối xử bất công, ngược đãi; anh "A" liền ra tay tương trợ quyết đòi cho bằng được công đạo cho anh "B". Hậu quả anh "A" bị trù dập, đánh đập vì can thiệp vào chuyện của anh "B". Đối với tôi thì anh "A" được gọi là người "hiền trí". Chính cái "trí" biết phân biệt "thiện" và "ác" và bênh vực kẻ yếu, bảo vệ lẽ phải, mới tạo ra phước báu sau này.
Nếu hiền theo kiểu: ai đối xử không công bằng với mình thì cũng chẳng nói gì (khờ), ai leo lên đầu mình ngồi thôi thì cứ để họ leo tiếp, etc. Cái hiền theo lối này thì không thể tạo phước báu được. Còn mong chi gặp điều lành.
Vậy chỉ có "hiền trí" mới được gặp "lành" thôi vậy.
Nhưng mà bác Tôn ơi. Khi còn nghĩ là " bề trên nhận lời hay không? " thì hiền trí hoặc
hiền ngu gì trước sau rồi cũng toi mạng. "Lành" rồi cũng bay :). Bởi vì ...
The Lord gives, and the Lord takes away :). Chúa cho rồi Chúa lấy lại ... Quyền của ổng mà.
hihihi...Ừ! Mà cũng đúng thật. Lord gives rồi takes away :) Của Thiên trả Địa, bác nhỉ.
Vừa rồi bên Florida có bà cụ trúng Power được 2XX Milion USD. Tiền đâu bà ấy sài cho hết. Bà ấy trúng mà con cháu được hưởng. Kể cũng lạ...California mình khó trúng Power nhỉ, thậm chí ngay cả Mega cũng thế. Bên Florida cứ trúng liên miên, không biết có uẩn khúc gì không ta? Mấy kì vừa rồi toàn là Florida hốt không :).