Cám ơn Chú về những bài hát hay tuyệt mà Chú lại trêu cháu rùi :huhu .
Một bài hát từ khi cháu tặp nghe lời Pháp mang âm điệu vang vọng u ám nhưng giọng ca trong veo như những giọt sương đọng trên từng nhánh cỏ đêm :)
Comme Toi
Printable View
Lão ơi nhachoa sắp đánh dc bản rain rồi hehe, lão kiếm tiếp cho nhachoa hoa một bản nữa hay ngang ngửa và de như thế dc ko
Khúc đàn La Playa mang đậm ảnh hưởng của dòng nhạc La Tinh nhưng thật ra bản nhạc này lại do một nhà soạn nhạc người Bỉ tên là Jo Van Wetter viết vào năm 1963, tức cách đây vừa đúng nửa thế kỷ. Tác giả bài hát tên thật là Georges Joseph Van Wetter, sinh trưởng trong một gia đình gốc flamand, nhưng cha mẹ ông đến lập nghiệp tại vùng Wallonie chủ yếu nói tiếng Pháp ở Bỉ.
Tuy không xuất thân từ một gia đình có dòng máu nghệ sĩ, những từ thuở nhỏ ông đã có năng khiếu âm nhạc. Thời niên thiếu, dù chưa được đào tạo bài bản, nhưng Jo Van Wetter chịu khó tự học đàn. Ông tham gia vào khá nhiều ban nhạc trẻ chuyên đi diễn tại các liên hoan địa phương và chủ yếu chơi lại các ca khúc thịnh hành từ những năm 1940 đến thập niên 1950.
Đến khi trưởng thành, ông Jo Van Wetter dời nhà về thủ đô nước Bỉ, và bắt đầu học đàn ghi ta cổ điển tại Nhạc viện thành phố Bruxelles. Ông học cùng một lớp với tay đàn ghi ta Charles Danielli. Cả hai về sau này đều mở lớp dạy nhạc, trong số những học trò của họ có Philip Catherine, một trong những tay đàn ghi ta nhạc jazz lừng danh nhất nước Bỉ.
Công việc dạy đàn không đủ sống, cho nên Jo Van Wetter sau khi tốt nghiệp nhạc viện thủ đô, tham gia vào rất nhiều nhóm nhạc lớn nhỏ để kiếm tiền qua các vòng lưu diễn tại các quán nhạc hay vũ trường. Trong nhiều năm liền, ông chủ yếu đi biểu diễn với các dàn nhạc hoà tấu dưới sự điều khiển của Jean Omer và nhất là của nhạc trưởng Henri Segers. Bên cạnh đó, ông cũng thường xuyên xuất hiện trong khá nhiều dự án ghi âm của giới nghệ sĩ trẻ thời bấy giờ như Frédéric Rottier hay ban nhạc The Cousins.
Năm 1963, một trong những album ăn khách nhất thị trường quốc tế là tập nhạc cover của nữ danh ca người Mỹ Julie London, qua đó cô ghi âm lại hầu hết các bản nhạc tình La Tinh kinh điển phối theo điệu cool jazz. Khi được nghe album này, Jo Van Wetter mới ngẫu hứng sáng tác khúc đàn mà ông đặt tên là La Playa. Khúc nhạc này trở nên thịnh hành nhờ các bản hòa tấu, song tấu hay độc tấu Tây Ban Cầm (chẳng hạn như phiên bản của Claude Ciari).
Lúc đầu, ông định soạn khúc đàn này theo thể điệu bossa nova (ra đời vào năm 1958), vào lúc mà phong trào này đang trở nên cực thịnh tại các nước Âu Mỹ, sau thành công ngoạn mục của bài Manha de Carnaval, ca khúc chủ đề của bộ phim Orfeu Negro. Rốt cuộc, ông lại phối theo nhịp điệu rumba, nhưng với lối chơi đàn ghi ta thùng rất mộc, chứ không phối với một dàn nhạc theo kiểu nhạc khiêu vũ hay theo phong cách easy listening.
Tác giả người Pháp Pierre Barouh, nghe được khúc đàn La Playa khi anh vừa từ Brazil trở về Paris. Pierre Barouh là người sáng tác sau này nhạc phẩm Samba Sarava (1966) và hát ca khúc chủ đề của bộ phim Un Homme et Une Femme (Câu chuyện một người đàn ông và một người đàn bà) của đạo diễn Claude Lelouch, mà hầu hết mọi người chỉ nhớ mang máng câu hát mở đầu. Cảm thấy hứng thú, Pierre Barouh mới đặt lời ca tiếng Pháp cho giai điệu. Khúc đàn trở thành một bài hát và được ca sĩ Marie Laforêt ghi âm vào năm 1964.
Sau thành công của ca khúc tiếng Pháp, nhiều phiên bản chuyển dịch khác lần lượt ra đời, kể cả tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Còn trong tiếng Việt, bài La Playa có ít nhất hai lời. Bài này từng được tác giả Phạm Duy phóng tác thành nhạc phẩm Dòng sông quê cũ do nhiều nghệ sĩ như Ngọc Lan, Kiều Nga hay Thanh Lan ghi âm lại. Lời Việt thứ nhì, theo một số nguồn ghi chú, là của tác giả David Hà, có tựa đề là Biển vắng Thiên đàng.
Bài hát La Playa ăn khách đến nỗi người Brazil nghĩ rằng ca khúc A Praia bằng tiếng Bồ Đào Nha là một giai điệu của xứ họ. Còn tại Puerto Rico hay Nam Mỹ, không ai tin rằng La Playa trong nguyên tác là một khúc đàn của một tác giả người Bỉ gốc Hà Lan. Theo dòng đời năm tháng, tay đàn Jo Van Wetter đã chìm dần vào quên lãng nhưng khúc nhạc dịu dàng mà ông đã soạn lại trở nên bất hủ, vượt thời gian.
Cha này soạn cũng được thôi không hay lắm nhưng dễ đánh
http://htmlimg3.scribdassets.com/n2f...cce8053e8c.jpg
http://htmlimg2.scribdassets.com/b1w...a8de75459f.jpg
con bé này chơi thường thôi nhưng để cậu tập .Chiều cậu lắm mới đi kiếm những thứ này chứ tôi lâu lắm rồi không chơi
Quán cà phê là đây rồi. Những bàn nhạc hay cũng ở đây. Với những bản nhạc thế này đã gợi nhớ về một thời tuổi trẻ.
Cái tuổi mới lớn với những ngày tháng đóng đô ở quán 333 đường Hoàng Diệu. Đứa thì xe, đứa thì vấn, những điếu thuốc bốc mùi tỏa ra. Và sau đó là tiếng nhạc như ngấm vào tận xương tủy.
He he, đã quá. Phải như vậy mới đã. Để nghe bài nhạc với tất cả các nhạc cụ đang chơi. Mà phải cùng một lần nghe tất cả. Tiếng bụp bụp hay tiếng chju..ụp chji..ì, láy luyến của nhạc công, rồi giọng ca... . Nghe luôn cả tiếng quậy cà phê của bàn bên cạnh và họ đang nói chuyên gì nữa. Đôi mắt thì nhắm nghiền hoặc đang lơ đảng nhìn lên cái loa trên tường. Bộ thần kinh nghe lúc này như đang làm việc hết công suất. Không một ai trong đám muốn nói gì. Chỉ cần ly nước trà và vài hạt lạt rang là đủ lắm rồi. Cứ thế hết bài này đến bài khác. Và đêm này mới là đêm thưởng thức nhạc tuyệt vời nhất của đời người. Đôi khi nhớ lại mới cảm thấy sao thời ấy mình hư thế nhỉ.:tea
Ông Tý cũng rất đam mê,cái đam mê phải ở trong thế hệ đó mới hiểu đuợc ,tương lai là zero chỉ còn âm nhạc cứu mình qua những năm tháng thoi thóp buồn đến kinh người .Ngày ấy nghe ABBA ,Boney M ,Carpenter cứ ao uớc về một vùng trời mơ uớc .Có những buổi sáng ngồi quán đến trưa mỗi lần chuyện trò hứng thú là lại thét gọi bình trà uống đến căng bụng rồi đi đái xoành xoạch ,chỉ khổ chủ quán ,bất mãn quá mà không dám nói
Nghe bài này hồi đó tôi cứ muốn khóc ,bạn bè , người tình chỉ mới vài tháng truớc đó thôi mà đã xa như nghìn năm
Cho đến một đêm tối trời như một con chuột lặng lẽ băng qua đuờng không hề biết đến cái gì sắp xảy ra .Tôi lái cái ghe nuớc nhỏ xíu mang theo vài thằng bạn ráp nối với ghe lớn ở cửa biển .Thế là
Mọi kỉ niệm đã bỏ lại sau lưng ,đến nơi xa lạ lạc lõng như thằng nhỏ này ,nhưng đời sống tuyệt vời quá đến bây giờ mình cũng còn tri ân .Rốt cuộc tôi học đuợc một điều .Cứ cố gắng chịu đựng rồi sự đau khổ có lúc sẽ nở hoa
Quả không sai bác ạ. Phải có cái thời đam mê ấy. Đã qua rồi, nhưng mãi mãi không bao giờ phai, nơi tâm tưởng.
Hồi ấy nhạc của thế hệ 60, 70 rất nhẹ nhàng. Rồi thì 80, với video nhạc. Mê lắm. Tiếc là thằng em không biết nhiều về về ngoại ngữ. Bà chị nói rằng: mầy phải hiểu ngoại ngử thì mới thấy bài nhạc hay thế nào. Chị có học ngoại ngữ, còn em thì biết có chú xíu thôi. Đành chiụ vậy. Nhắc tới ngoai ngữ có ngôi thứ ba. Có câu hỏi đặt ra là: tiếng việt ngôi thứ hai ví dụ là anh, vậy thì ngôi thứ ba tiếng việt gọi là gì ?.
Ngày ấy có những câu đố ở quán cà phê rất vui. Có câu đố: làm sao với một ngón tay để đưa cái cái ruột hộp quẹt từ bàn này qua bàn kia. Hay là làm sao lấy tờ giấy của gói thuốc để dưới ly nước ra mà không đụng tới cái ly. vv.. . Lại nhớ đến ngày xưa rồi. Lại còn người xưa nữa....
Và The Eagles với bài nhạc mà hầu như chúng ta ai cũng phải gật gù mỗi khi được nghe.
http://www.dailymotion.com/video/x85...a-live-in_news
Có một điều lạ không hiểu tai sao? . Là cứ mỗi khi nghe nhạc qua radio lại thấy có vẻ như hay hơn, kh bài nhạc đó mình đã quá quen thuộc.
Hic, không thể nhập nhiều nhạc như bác được nên thằng em đành gởi từng bản một.
http://www.youtube.com/watch?v=XpqqjU7u5Yc
Nhớ lại ngày xưa chúng ta có ca sĩ Cao Lâm với giong ca khàn cao như thế này. Nhưng chỉ xuất hiện một thời gian ngắn.
http://www.youtube.com/watch?v=nREV8bQJ1MA