tiếp tục tán dóc, chém, đấu láo, chuẩn bệnh, đàm đạo, phịa ...
Đường về quá khứ - http://cotuong.thanglongkydao.com/th...710#post507710
Printable View
tiếp tục tán dóc, chém, đấu láo, chuẩn bệnh, đàm đạo, phịa ...
Đường về quá khứ - http://cotuong.thanglongkydao.com/th...710#post507710
Chán thật. Con Xu-ri giống Bắc Hà dòng đại to khôn bị tụi nó rình đánh bả rồi. Trước nuôi ông Thợ có nhắc nhưng nhiều lúc mình cũng sơ hở, nhất là con xuri hay ra ngoài đi ị. Thôi buồn từ nay không nuôi gì nữa cho đỡ phải ân hận...
Ông không được buông xuôi ,phải lân la ra chỗ tụi bán chó hỏi thăm tìm cách chuộc ,hoặc in tờ giấy để trước cửa nhà ông xin chuộc vì sớm muộn gì chúng cũng quay lại do thám .Phải dùng hết sức mình không được mới thôi .Tôi mà ở VN sẽ tìm giúp ông ngay ,có lần tôi lùng sục khắp Sài Gòn 5 hôm tìm giúp con chó thằng bạn ,về có bao lâu mà suốt ngày lang thang từ Xóm Mới đến Ông Tạ tìm chó .Chỉ vì nghĩ thương chó phải ở nơi xa lạ nên chịu không nổi
Xin thành thật chia buồn cùng ông D. Đúng là bác Lâm như gừng càng gìa càng cay. Theo bác thì dán cáo thị khắp nơi.Con Xu-ri cở, màu...đi lạc, ai bắt gặp làm ơn giao tại địa chỉ .... Chủ nhân xin hậu tạ.... bao nhiêu đó. Hay lẹ chân đến các chợ đầu mối, kẻo không kịp. Tôi có thời bị tụi người quen bắt con ki-ki của tôi làm thịt, tôi giận lắm mà cũng chỉ than được 1 tiếng. Chúc ông tìm lại được Xu-ri.
Mất con chó chắc con gái ông Đ buồn lắm. Hồi đó con cho nhà tôi chết, lúc đó tôi còn nhỏ, buồn lắm. Nghe ba nói là nó bị nguời ta đầu độc vì nó khôn quá. Chuộc lại được thì rất tốt.
Cảm ơn mấy ông. Chỉ e là nó không còn sống được tới giờ vì tụi nó đánh bả cực độc nhưng tôi cũng phải ráng tìm. Tụi này đi bắt chó toàn dùng Camry đời mới vừa rồi bị bắt mấy tên. Thiệt tình quê mình...
Đợt ở VN nhà em nuôi chó cũng bị bắt hai lần. Cả hai lần anh trai em đều chạy hết chợ chó này đến lò mổ kia để tìm, cuối cùng cũng tìm được ngay hôm sau. Tại ở đây không đánh bả mà bắt thòng lọng nên chúng vẫn sống sót được . Thiệt tình mà nói ở VN nơi đâu cũng bị trộm chó vậy, chán lắm ạ. Con chó nuôi thân thiết tự nhiên bị bắt đi ai trong nhà cũng buồn và lo, nhưng trộm vẫn cứ lộng hành khắp nơi. Em xin chia buồn với bác D .
Bác Gió mấy nay có chậu bông Quỳnh đẹp quá ạ, nay em mới vào chiêm ngưỡng được :)
Các ông ,tôi sắp chạy về Chicago ở vài tháng đến tháng 10 ông con rủ qua Hamburg sống thời gian đến tháng 2 lại chạy về VN chơi ít tuần .Số tôi có Thiên Mã cư mệnh nên muốn ở yên cũng không được ,cứ lúc nào định không đi thì rốt cuộc lại đi nhiều hơn .Kì này rủ mấy thằng Tây già hồi xưa làm chung về chơi luôn .Tôi thích tụi nó vì tính hài hước ,sức sống rất mãnh liệt rủ đi đâu cũng đi miễn có chơi là khoái
Tôi chắc tiền kiếp là loại cá hồi ,cho dù vất vả mấy cũng về quê uống rượu chứ không phải về để đẻ
Mời các ông nghe -Trở về mái nhà xưa
Nhưng mà thú thật nghe hát lê thê quá .Các ông và bé Huyền nghe Dominguez chơi rộn rã hơn nhiều người mình cứ muốn bung ra
Thông minh quá ! Chú chó này mà tôi có chắc cưng nó hết biết
Chú Sam chơi cú này rúng động FiFa rồi ông Gió .Sự thực lâu lâu chú ấy cứ la làng bị tin tặc china chứ tôi nghĩ chú ấy đề phòng rất cẩn mật .Bằng chứng là khi tôi về VN tôi đang bid một cái bino army từ thời WW2 trên Ebay ,kĩ thuật đã xưa rồi mà .Vậy mà không ngờ có hàng chữ xuất hiện -Quốc gia bạn không thể thấy được hình ảnh cũng như không thể mua sản phẩm này
Cái ống nhòm cũ rích chứ có phải bí mật quân sự gì đâu vậy mà chú ấy canh kĩ thật .Đồ chơi còn vậy ,bí mật của chú ai mà lấy được
Chợt nhớ truyện Tam Quốc lúc chuẩn bị chơi trận Xích Bích .Chu Du bàn với Khổng Minh đi cướp lương Tào Tháo .Khổng Minh cười hô hố trả lời -Tháo nó chuyên cướp lương thiên hạ .Luơng nó tất phòng bị kĩ lưỡng dễ gì ai cướp được
Đang tính hỏi các bác con chó giải vấn đề như vậy là thông minh bình thường, hay đặc biệt.
Tôi cũng nghĩ như bác Lâm, vấn đề quân sự và quốc phòng thì Mỹ cũng phải tung hỏa mù; cứ để vài cái website hở cho Trung Quốc, Nga, cứ hack vào. Đôi khi toàn là những tài liệu mà Mỹ muốn đối phương biết :).
Bác Lâm có nghe chuyện IRS bị hacked vài ngày trước đây không ? Cái này là bị thiệt :). IRS sẽ gửi thư ra, nếu được thư từ IRS là thông tin của mình bị chúng lấy rồi :(
Tôi nghĩ là con chó thông minh bình thường ông Wind. Chó nó có sự nhớ phải nói là tốt. Nếu đoạn phim trên không do sự sắp xếp của chủ nhân con chó, thì tôi chưa nghĩ ra là con chó tha nhành cây ấy đi đâu và mục đích là gì. :)
Chắc bên Texas lụt lội quá nên bác Lâm phải di chuyển lên Chicago.
Bác Lâm mà phải đi chợ kiểu này chắc cũng oải :)
http://ww4.hdnux.com/photos/36/55/44.../3/622x350.jpg
http://ww3.hdnux.com/photos/36/55/00.../3/622x350.jpg
Không biết ông Đ kiếm con chó có hy vọng gì không. Vụ ông Đ mất chó và cô Huyền thanh phiền làm tôi lục đọc internet về trộm chó tại VN, mới biết ra trộm chó tại VN là cả một vấn nạn.
Lại còn chuyện cho chó ăn thuốc độc để bắt, rồi đem bán tiệm thịt chó; khách vào ăn bị trúng độc.
Chuyện Trung Quốc, đám này bây giờ giàu quá. Giàu thì phải sang. Những năm nay rượu Bordeaux Pháp bán qua Trung Quốc là nhiều nhất. Giả thị trường rượu đỏ tăng lên nhiều vì dân Trung Quốc đang ham rượu đỏ. Cho là sang. Phong trào rượu đỏ bên Trung Quốc đến nổi họ bắt đầu qua vùng Bordeaux Pháp mua lại các khu làm rượu. Họ trả cao quá khiến các dân trong vùng không cạnh tranh được, có người than phiền "bọn họ sẽ nghĩ sau nếu có ai qua mua vài phần của Vạn Lý Trường Thành ?".
Hãng rượu Lafite, có tiếng nhất bên Trung Quốc vể rượu Bordeaux, để lấy lòng các trưởng giả Trung Quốc, và lấy thêm tiền, năm 2008 để số "8" tiếng Tàu ((biểu hiệu cho may mắn) lên chai rượu.
http://www.yoopress.com/media/www.yo..._10-lafite.jpg
Chai này hiện giờ khoản chừng 1000 đô.
Người Pháp, nói chung, trọng văn hoá. Cái loại văn hoá truyền thống, từ tong bụng mẹ truyền trao chứ không phải bỏ công bỏ sức ra học, bỏ vào óc. Nhất là đám uống rượu đỏ sành điệu -- kênh kiệu thì thôi. Vì làm tiền nên chìu cho ai trả tiền nhiều nhất, nhưng trong lòng chắc cười thầm, và chán ngán, người Trung Quốc uống rượu đỏ lăm. Ngay cả Mỹ còn bị Pháp chê là bần cố nông mà.
Cô Huyền bên đó có bắt đầu uống rượu đỏ chưa ? :)
Văn hoá Pháp về ăn chơi là nhất ông Gió nhưng tính cách sâu xa phải nói là tụi Anh .Ông thấy các quốc gia thuộc địa của Pháp khi độc lập rồi có được thừa hưởng gì từ nền văn minh đâu ,toàn ăn chơi là giỏi .Ngược lại thuộc địa của Anh đều có một nền pháp trị tân tiến như Hong Kong ,Ân Độ xem ra tính nhân bản họ cao hơn nhiều .Văn hoá Pháp có một thời rực rỡ nhưng bây giờ ông coi ,phim ai thèm xem ,truyện ai thèm đọc ,nhạc ai nghe .Chê Mỹ bần cố nông nhưng cả 100 năm nữa cũng chưa chắc theo kịp về mọi mặt .Qua Paris tôi thấy sức sống rất yếu ớt như anh nhà giầu ngồi bán đồ đi xài dần .Ham chơi quá đàn ông mới 55 tuổi là hưu rồi .Ham chơi vậy nhưng dễ gì sinh ra một giọng hát như thế này .Chúc các ông cuối tuần vui vẻ
Amy Winehouse, một ca sĩ kiêm nhạc sĩ sáng tác tài danh của Anh quốc, gốc do thái. Không những chất giọng, ngay cả thể loại âm nhạc, cách biểu diễn và vóc dáng của cô rất khác lạ. Đúng hơn, rất lập dị. Loại nhạc được cô trình bày là một tấu khúc tập hợp những khuynh hướng âm nhạc với nhiều giai điệu da đen (soul music), một chút jazz phá cách, một chút hip-hop tươi tắn, một chút âm hưởng Jamaica sống động (reggae music) và một chút Rock trẻ trung. Khi trình diễn trên sân khấu, Amy Winehouse tô mắt đen đậm như một phụ nữ Ai cập cổ và đánh tóc rối tổ ong, beehive hairstyle, kiểu tóc đặc thù Amy Winehouse, tay và ngực lộ trần vài hình sâm, trông rất phóng túng. Cách biểu diễn của cô đôi khi ngập ngừng, loạng choạng, gây cảm tưởng như cô vừa nhắp môi quá đà, hoặc vừa lơ mơ xong một liều ma tuý.
Nhưng vừa khi nhạc trổi lên, Amy Winehouse như kẻ lên đồng, nhún nhảy nhập lấy âm thanh. Cô xuất thần, cất giọng khàn nhựa, lẳng lơ ôm siết giai điệu. Âm giọng của cô nghe trúc trắc, cách phát âm như không chuẩn, như người say men nhạc. Vì vậy, thính giả dễ dàng nhận ra một bản-sắc-rất-amy-winehouse, không lầm lẫn với ai khác. Âm nhạc của Amy Winehouse là những nhịp điệu nổi loạn. Tiếng hát Amy Winehouse là những lời thách đố, những bản tuyên ngôn cách mạng âm thanh, cưỡng lại khuôn sáo của giai điệu kinh điển. Thế giới âm nhạc của cô là những mảng tiếng động trừu tượng, say nghiện, phá phách, xô ra một không gian gai góc, đầy bất trắc. Ngôn ngữ trong những ca khúc của Winehouse là một quyển bách khoa hip-hop, nhiều tiếng lóng và ý nghĩa biểu tượng.
Kiểu trang phục, trang điểm và phong cách biểu diễn của Amy Winehouse có thể được giải thích như sau: một, để được nổi bật giữa vô số tài năng mới; hai, để sáng tạo một khuynh hướng âm nhạc lạ; ba, để khiêu khích những đầu óc bảo thủ. Dẫu gì đi nữa, cô đã gây được tiếng vang lớn trong thị trường âm nhạc phổ thông quốc tế và chinh phục được một số thính giả ái mộ không ít.
Ca từ trong Rehab (viết tắt từ Rehabilitation), một trong số những ca khúc thành công của Amy Winehouse, nghe như những lời báo hiệu thiếu hạnh phúc:
«They tried to make me go to rehab
But I said no, no, no.
Yes, I’ve been black but when I come back.
You’ll know, know, know.
I ain’t got the time
And if my daddy thinks I’m fine.
Just try to make me go to rehab
But I won’t go, go, go.» [5]
Năm 2011 ban tổ chức thông báo chương trình đại lưu diễn tái ngộ thính giả ái mộ, khởi đầu vào mùa xuân xuyên qua nhiều thành phố Ba tây. Tiếp theo là chuyến lưu diễn Âu châu vào mùa hè 2011, mở màn tại Belgrade, thủ đô Serbia (thuộc Nam tư cũ). Amy Winehouse bước ra sân khấu trễ nửa tiếng, lè nhè giọng rượu. Sau đó ban tổ chức cáo lỗi, chương trình lưu diễn bị dời lại vô hạn định. Dự tính ra mắt dĩa lớn thứ ba cũng bị huỷ bỏ.
Ngày 23 tháng bảy năm 2011, thân nhân tìm thấy xác cô tại nhà riêng. Kết quả giảo nghiệm: Amy Winehouse qua đời vì ngộ độc rượu, hưởng dương 27 tuổi.
Sự nghiệp âm nhạc của Amy Winehouse vỏn vẹn hai dĩa lớn, bán được hơn 25 triệu bản. Sau khi cô qua đời, nhà sản xuất cho phát hành Lioness: Hidden Treasures (2011) gồm những ca khúc đã thâu âm, nhưng chưa được tung ra thị trường. Trong tám năm ca nhạc, Amy Winehouse nhận được 4 dĩa bạc, 30 dĩa vàng, 113 dĩa bạch kim và 2 dĩa kim cương [6] cùng nhiều giải thưởng ca nhạc khác
Tâm lý của người Pháp đối với người Mỹ cũng phức tạp. Một người kênh kiệu mà phải mang ơn thằng mình chê cười thì phải làm sao đây ? :) Cuối cùng nhìn lại cái gì mình cũng thua nó.
Người Mỹ ra công ra sức làm và thành công, người Trung Quốc ra công ra sức, và xem ra đang thành công. Nhưng hai bên có cái khác. Người Mỹ không có vết nhơ tâm lý. Người Trung Quốc có tâm lý "con rồng bị què" mấy chục năm nay, và sẽ muốn trả thù.
Nói chuyện tâm lý ... vợ hiền mới cho xem hình này, như là một
nhắc nhở
Không phải là em hay xai bảo. Nhưng em có tài, tài lãnh đạo !! Hiểu không ?
https://pbs.twimg.com/media/CAuoz6FWUAEJw7O.jpg
Vợ, âu yếm nói: anh à, chuyện lớn ở nhà anh cứ để em.
Chồng: vậy bao nhiêu chuyện nhỏ ở nhà anh lo cho , em yên tâm.
Sau 1 thời gian,
Chồng: hôm nay có việc gì lớn chưa em?
Vợ, âu yếm nói: em chưa thấy có việc gì lớn mình à.
Ngưỡng mộ ông-bà Tý, ông-bà Gió quá. Nhất là ông Tý đã 60 hơn rồi mà còn âu yếm nàng-chàng nghe thật đã. Tôi thuộc dạng thô lỗ xưng hô ngọt như thế thì đành chịu không thể nào nói ra được.
Mấy hôm nay tìm khắp BD rồi không thấy con chó đâu. Mai tiến về SG. Còn duyên thì tụ - hết duyên thì tán thôi chứ biết sao giờ. Hôm nay rãnh tí ngồi đánh đàn thấy đã quá. Chơi được một món nghệ thuật cuộc sống trở nên thăng bằng hơn. Ông Thợ đầu độc mình nhưng mà kệ thà chết trong sung sướng còn hơn :).
http://www.giavicuocsong.com/Uploads...12/cho-soi.jpg
Tưổi thơ của tôi gắn liền với những chú chó. Thời ấy, khi rừng còn nhiều, gia đình nào cũng nuôi cỡ chục con chó trở lên, thứ nhất là dùng đển đi săn, thứ hai là dùng để bảo vệ tài sản và tính mạng của gia đình. Rừng thiêng nước độc ông bà mình vẫn thường nói thế. Nếu không có những chú chó săn thì rất nhiều người sẽ chết vì rắn độc, có thể bị rắn cắn chết khi đang ngủ, hoặc bị rắn cắn chết khi lên rừng thả trâu, hái nấm... Chó săn thời đó là kẻ thù duy nhất của những loài rắn độc.
Gia đình nông thôn thường theo kiểu tam đại đồng đường vì lúc đó nguời ta cần nhiều nhân lực cho việc đồng án. Người đông nên chó nhiều cũng là chuyện dễ hiểu. Gia đình tôi thời đó cũng vậy. Ông tôi có hơn chục chó săn và con nào cũng giỏi. Mỗi con có biệt tài riêng, con thì giỏi đánh hơi báo động, còn thì giỏi sáp lá cà, con thì lại giỏi bắt rắn. Ban đêm ông thường thức dậy tầm 12-1 giờ, sau khi ngồi uống trà với bà, ông dẫn dàn chó của mình đi thăm rẫy. Đàn chó săn rất háo chiến nên lúc nào về ông cũng mang theo nào là chồn, nào là treo làm thức ăn cho cả gia đình. Nguời nuôi chó, chó cũng nuôi lại người nên lúc nào ông cũng dành phần riêng cho những chú khuyển cưng của mình.
Để có những chú chó săn giỏi, ngoài việc chọn giống tốt, nhất là con mẹ, người nuôi còn phải bỏ công huấn luyện chúng. Thông thường, do sống theo bầy đàn nên những chú chó con luôn học được kỹ năng săn bắt từ bố mẹ, người nuôi chỉ việc cho chúng có cơ hội va chạm. Điều quan trọng nhất là phải để chúng... đói. Vì khi đói thì bản năng sát thủ mới bộc lộ mạnh mẽ. Kèm theo là phải có sự khen thưởng, vì chó cũng như người, chúng cũng cạnh tranh và đố kỵ không kém. Những chú chó đầu đàn, những chú chó xông xáo thường được chia phần hơn những con còn lại.
Tôi rất thương con Khứu. Nó là con cái lông xám có 4 huyền đề. Con Khứu rất giỏi bắt rắn, nhất là những con rắn độc. Nhờ nó mà gia đình tôi yên ổn qua khỏi mối nguy hiểm bật nhất của rừng sâu. Lúc đó tôi chừng 3-4 tuổi, cha mẹ sợ tôi sợ rắn nên nói dối rằng rắn là lươn không có độc, vì trước đó tôi đã quá quen thuộc với lươn đồng do cô-chú bắt về ăn hằng ngày. Tầm khoảng 6 giờ chiều, tôi nói má: "Má ơi, con lươn bự quá". Má tôi ra xem xuýt xỉu vì đó là con hổ mang chúa dài gần 2m (may mà tôi chưa chạy tới túm cổ con "lươn" :) ). Một mẹ một con biết phải làm sao. Ngay lúc đó, con Khứu cùng bầy đàn của nó nhanh chóng tấn công con rắn chúa kia. Con rắn cụ to bằng cổ chân chống trả quyết liệt. Cuộc chiến kéo dài hơn nửa tiếng cuối cùng con rắn cũng bị hạ. Trước khi chết, nó cũng độp được con Khứu vài nhát. Con Khứu bỏ ăn, ói-ị ra máu suốt cả tuần tưởng không qua khỏi. Nhưng cuối cùng nó vẫn sống, mặc dù từ đó về sau không thể sinh đẻ được nữa. Người ta nói chó có lưỡi đen sẽ miễn nhiễm trước rắn độc không rõ có đúng không nhưng con Khứu nhà tôi có cái lưỡi đen như mực. Con Khứu sống với gia đình gần chục năm cho đến khi nó già chết.
Trong những cuộc tấn công thú rừng không ít lần những chú chó săn bị thương. Khi con vật bị dồn vào đường cùng, nó sẽ chống trả quyết liệt. Loài chồn cũng không hiền. Chúng thường xuyên cắn chó nhà bị thương, có con bị sứt mũi, có con bị què giò. Đáng sợ nhất chính là heo rừng và khỉ. Gặp 2 loài này thì những chú chó từ chết tới bị thương.
Ông tôi có một rẫy bắp đang cho trái. Lũ khỉ rừng thường xuyên hái trộm vào ban đêm. Lần đó, ông tôi quyết tâm đuổi cho được bầy khỉ ra khỏi rẫy của mình. Đêm tối, ông dẫn bầy chó hơn chục con đột kích vào rẫy bắp. Con khỉ đầu đàn báo động cho lũ khỉ chạy trốn, riêng nó đứng lại... thủ võ. Chờ cho đồng bọn đi hết nó mới trèo lên cây bỏ chạy. Con Mực lực lưỡng xông xáo nhanh chóng cắn được đuôi con khỉ kéo xuống. Những tưởng bầy chó sẽ làm thịt được con khỉ nhưng không. Con khỉ dùng 2 tay khớp mỏ con Mực, đoạn nhanh như cắt nó dùng hàm răng chắc khỏe của mình cắn cổ con chó xé một phát con chó chết tươi. Những con chó khác thấy vậy khiếp vía không dám nhào vô. Con khỉ ung dung bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của ông tôi và đàn khuyển. Heo rừng thì khỏi phải bàn. Xưa nay chưa bao giờ có chuyện chó săn giết được heo rừng. Con nào dại dột nhào vô nó quánh cho một phát từ què giò đến vỡ sọ.
Trong cuộc đời săn bắt của mình, có lẽ ông tôi thương nhất là con Xám. Nó là giống sói (không biết là F mấy) được ông dượng tôi ở Trị An tặng. Ông dượng (chồng bà cô - em ruột ông nội) lên rừng tìm thấy một cái hang, bên trong có duy nhất một con sói con nên ông bắt về thuần dưỡng. Ông tôi tới chơi thấy khoái quá xin về nuôi. Con Xám rất khôn ranh. Ban ngày nó không bao giờ thức, toàn chui vào hang ngủ, ngược lại ban đêm nó không bao giờ ngủ, nếu không đi săn thì nó chạy xộc xộc quanh nhà ai cũng phát ớn. Nó bảo vệ lãnh thổ ghê gớm chó lạ theo cái hay vô tình lạc vào là nó đánh tới chết. Ngược lại, nó là bậc thầy về săn bắt. Không rõ nó có hàm răng sắc bến hay có nọc độc, những con nào bị nó cắn là gần như bị tê liệt nằm một chỗ hoặc chống trả vô cùng yếu ớt. Không như chó nhà chỉ thích gặm xương, nó chỉ thích ăn gan sống của con thú mà nó giết được, chỉ duy nhất một lá gan thôi. Ông tôi tôn trọng và mến tài của nó, nên con thú nào ông cũng dành riêng cho nó lá gan. Nó trung thành với gia đình cho tới lúc chết. Thành tích nó để lại là tấm thớt dày 10 phân của gia đình dùng đẻ chặt thịt rừng do nó săn được chỉ còn lại một miếng gỗ mỏng. Nó là con sói duy nhất mà ông tôi có được. Sau khi nó chết, ông lặn lội khắp vùng mong tìm con Xám thứ 2 nhưng không bao giờ tìm được.
Ông D viết hay thật ,người thật việc thật đọc sướng cả người .Lâu nay ông bận kiếm tiền chắc ít viết .Kì này về ông phải chiêu đãi tôi ở khách sạn gần sông một tuần .Tôi sẽ lang thang trên miền đất ngày thơ ấu ,Bưng Cầu ,Tương Bình Hiệp ,Bến Cát ,Cây Sao Quì ,lên tận Phú Lợi căn cứ Mỹ và sư đoàn 5 bộ binh .Bạn bè mình đi lính ở đó cũng nhiều ,bạn bè VC cũng nhiều nằm vùng vô số
Mấy lần trước về tôi có đi phà qua sông thăm bạn cũ .Tình cờ ngồi uống nước mía ở chợ khi tính tiền hoá ra bạn mình bán ,tên nó là Bạch Vân đẹp nức nở một thời học chung với tôi lớp 5 ,bây giờ già nua héo hon đứng róc mía .Tôi thương quá hỏi -Mày còn nhận ra tao không ? Nó la làng -Trời ơi mày là thằng Lâm ở Thành Quan đây mà
Ngồi chơi một hồi tôi về ,móc túi ra lấy hết tiền cho nó nói --Mày cần thêm tao về nhà lấy mai mang xuống
Nó khí khái nhất định không nhận ,tôi phải quăng vào hộc tủ xe nước mía rồi rú ga chạy mất vừa chạy mắt cứ cay xè ,lấy chồng rồi chồng chết trận ,sau 10 năm lấy ông khác sống chung được vài năm cũng chết bịnh luôn ,sao số nó khổ thế mà nó có phải hồng nhan gì đâu ,mặt đẹp hiền lành kiểu gái quê dịu dàng thôi
Già thì phải tìm về quê cũ mới đúng -Thiếu tiểu ly gia ,lão đại hồi
Bác Gió tìm hiểu về Nạn trộm chó tại VN chắc thấy vô lí quá đúng không ạ. Bên đây em thấy mèo hoang đầy đường, thi thoảng di đón cậu con trai đi học về cũng rẽ qua chỗ mấy con mèo hoang, tụi nó thấy gọi chạy ra cọ chân cọ cổ chả lạ gì hết, thế này mà ở VN chắc chả còn một mống :( . ( Nhà em bị mấy mấy con mèo cũng chỉ vì nạn trộm mèo ) Cứ loài nào dân hay ăn y như rằng loài đó bị bắt hoặc bắn trộm, câu trộm. Em nhớ có đợt dân rộ lên ăn thịt Cò, vậy là xung quanh mấy đầm có cò đến lưu trú mọc lên một loạt nhà hàng chế biến và cho thuê súng bắn Cò.
Làm ở nhà hàng em cũng thấy nhiều khách chọn rượu rất kĩ. Thật sự thời gian đâu mới sang em chỉ dám uống rượu trắng pha với siro cho ngọt ngọt :D , đến giờ cũng chỉ uống được vài ly là choáng váng. Em vẫn khoái làm vài chai bia hay ly whisky có chút đá cho tây tây hơn bác ạ, chắc do thói quen ở VN nên em chưa thích nghi được :D .
Mỗi lần nghe cái này là chua xót, mặt dầu lúc đó mình còn quá nhỏ.
Chúng tôi có hai mươi năm làm tuổi trẻ
Chưa bao giờ hưởng trọn một ngày vui
Khi lớn lên quê hương chung lửa đỏ
Tuổi thanh xuân mà lỡ mất nụ cười
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/20...jB0Mdx4kT.html
Hồi nhỏ nhà em có nuôi con chó (lúc đó chăcs em khoảng 13 hay 14 gì đó), em thương nó ghê luôn. Mỗi lần nó quẫy đuôi là nó quẫy luôn cái mông trong mắc cười lắm. Mỗi tội nó hay ăn trứng gà. Cha em quyết định bán nó. Một hôm em ở nhà một mình (mới đi học về), có một ông cầm cái lồng bắt chó đến nhà nói là cha em kêu vô nhà bắt con chó. Tội con chó, bình thường thấy người lạ nó sủa ăng ẳng mà hôm nay nó thấy ông này chạy tuốt vô gầm giường kêu ư ử. Em tội nó nên kêu ông kia chờ tý rồi chạy vô nhà sau lấy cây 'hàng'(mã tấu) của ông anh ruột rồi chạy lên cười hề hề với anh bắt chó, nói đơn giản: "Dạ, anh bắt được nó thì bắt". :nemgach
Cuối cùng về nhà bị cha đánh cho một trận :saydm Nhưng mà cũng không bán con chó đó nữa :venhvao
Đề nghị ông Đ nén chút ít thời giờ chơi guitar và viết lại chuổi ngày ở quê của ông cho con gái đọc. Nghe nói Tolkien hồi xưa vì muốn viết cho các con đọc nên bây giờ mới có Lord Of The Ring.
Cô Huyên. Cái này chắc cô cũng đã biết, nhưng vẫn nhắc cho chắc ăn. Tháng 7 khi về nhà nhơ mua chocolat Bỉ đem về. Chocolat Bỉ có tiếng là ngon.
Mấy hôm cuối tuần nay, không biết tại sao không vào quán được. Bây giờ vào rồi, chà, nói ra ai tin nhỉ?: như được trở lại xóm làng xưa sau bao ngày xa cách. Tự nghĩ trong lòng: xí xọn xãnh xẹ qúa . Mà thiệt, đời không xí xọn xãnh xẹ thì, oy, chán :D .
Bác Lâm ơi. Bác cháu cứ định ngày hẹn thể nào cũng có dịp sẽ cụng vài ly ở Club Lan Anh bác ạ :D . Chỗ cháu làm hiện giờ các cô các chú cũng tầm 50 tuổi trở lên, mỗi người một hoàn cảnh lúc ra khỏi Việt Nam, Có người còn không biết ngày nào có thể được về. Không còn có gì .
Bác Gió : Chocolate Bỉ . Người ta không trồng được hạt Cacao, đến giờ vẫn nhập hạt tại các nước Đông Nam Á, vậy mà họ lại là một nước nổi tiếng về Chocolate ngon nhất thế giới. đó có phải là một nghịch lí trong thương mại không ạ. Nhưng em vẫn phải mua Chocolate về làm quà :D
Ông này mới ở hơn chục năm mà ca quá .Nhưng, những điều ông nói là thật ,còn nhiều sự việc nếu sống lâu hơn ông sẽ hiểu .Người Mỹ khác người china ở chỗ họ đặt khoan dung lên hàng đầu còn china coi thù hận là động cơ để sống còn
Một người một khi đã đánh mất lòng tin ở người khác thì sẽ rất khó khăn để xây dựng lại danh dự của mình.
https://anhbasam.files.wordpress.com...g?w=1274&h=764
“Sự tin tưởng lẫn nhau” là quan trọng hay là không quan trọng? Nếu như trong một xã hội có một quy tắc hay một quy tắc ngầm đặt “sự tin tưởng lẫn nhau” là quan trọng thì nó là quan trọng, còn nếu trong một xã hội có một quy tắc hay một quy tắc ngầm đặt “sự tin tưởng lẫn nhau” là không quan trọng thì nó không quan trọng.
Tôi ở Mỹ học tập, làm việc và sinh sống đã 16 năm qua, sự hiểu biết về đất nước này đã dần dần sâu sắc hơn, từ bao quát mà nhìn thì thấy nước Mỹ nói chung là một quốc gia rất coi trọng danh dự. Trong con mắt của tôi, rất nhiều những hành vi “dễ tin” của người Mỹ thật sự là rất dễ dàng để bị mắc lừa.
1- Để quên ví tiền trong thư viện cũng không phải lo lắng
Đầu tiên, mọi người trong xã hội Mỹ Quốc đều có sự tin tưởng lẫn nhau. Đây là một mẩu chuyện nhỏ về việc không nhặt của rơi. Năm 2002, tôi đi học học vị tiến sĩ tại đại học Kansas, bởi vì khẩu ngữ tiếng Anh không tốt nên đã tham gia một hoạt động về tiếng Anh của trường. Đây là một chương trình giúp đề cao Anh ngữ cho các du học sinh nước ngoài. Trong chương trình có mời các học sinh người Mỹ có chuyên môn nói chuyện với các du học sinh nước ngoài.
Một hôm, tôi đang nói chuyện với một cậu bạn người Mỹ, đột nhiên cậu bạn nói: “Tệ thật, tôi để quên ví tiền ở thư viện rồi”. Tôi vội vàng nói ngay: “Vậy cậu mau trở lại đó tìm đi!”. Anh bạn ngập ngừng một chút rồi nói:”Không sao đâu, chúng ta nói chuyện tiếp đi, người nhặt được ví tiền của tôi sẽ gọi điện thoại cho tôi ngay mà, bởi vì trong ví tiền của tôi đã có giấy chứng nhận và cách thức liên lạc rồi”. Tôi lắp bắp, hoang mang và bán tín bán nghi với câu trả lời của cậu ấy.
https://anhbasam.files.wordpress.com...pg?w=626&h=292
Thư viện New York
Một tuần sau đó, đang lúc chúng tôi gặp mặt để giao lưu tiếng Anh. Tôi hỏi cậu bạn ấy “Cậu đã tìm thấy ví tiền rồi sao?” Cậu ta nói tìm được rồi, là người nhặt được ví tiền đã gọi cho anh. Tôi vẫn bán tín bán nghi bởi vì thấy chuyện này “bất khả tư nghị” ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Sau này, khi tôi đã trải qua nhiều sự việc hơn nữa, tôi chứng kiến sự tin tưởng giữa những người bạn Mỹ khiến tôi không thể không tin.
Năm 2005, tôi nghiên cứu tiến sĩ tại New York. Một lần, đi dự triển lãm tranh của một anh bạn người Mỹ, trò chuyện một lát. Anh bạn nói “Có một viện bảo tàng đang tổ chức triển lãm tranh của một người Trung Quốc, anh có muốn chúng ta cùng đi xem một chút không?” Tôi vui vẻ đồng ý.
Đến nhà bảo tàng đó, tôi phát hiện là phải mua vé vào cửa. Không ngờ, anh bạn Mỹ của tôi nói với người canh gác cửa: “Tôi là hội viên hiệp hội nhà bảo tàng”, thế là người gác cửa cho chúng tôi đi. Tôi quá là kinh ngạc hỏi “Tại sao họ lại không kiểm tra thẻ hội viên của anh? Chỉ dựa vào một câu nói của anh mà tin ngay sao?” Anh bạn tôi nói “nếu không phải người hội viên thì không ai tự nhận bừa rồi”. Đương nhiên, anh bạn tôi xác thực là hội viên hiệp hội nhà bảo tàng.
https://anhbasam.files.wordpress.com...pg?w=608&h=461
Tôi làm nghiên cứu tiến sĩ tại bảo tàng nghệ thuật nổi tiếng Metropolitan ở New York, ở đó tôi có giấy chứng nhận làm việc do bảo tàng cấp, dùng giấy chứng nhận này tôi có thể vào thăm bất kỳ bảo tàng nào ở Mỹ mà không cần phải trả tiền mua vé vào cửa.
Tôi mỗi lần dùng thẻ hội viên này vào một nhà bảo tàng nào đó, người giữ cửa luôn hỏi tôi: “Còn có người bạn nào đi cùng anh không?”, là ý muốn nói, sẽ cho người bạn đồng hành đi cùng đó được vào cửa miễn phí.
Sau này, tôi rời bỏ nghiên cứu bảo tàng và đi dạy học ở đại học. Một lần, tôi lại đến thăm một bảo tàng tại New York, lúc này tôi đã không còn có giấy chứng nhận nữa rồi. Nhưng tôi có quen một người làm công tác trong đó, nếu bảo họ ra ngoài đón tiếp thì tôi sẽ vẫn được miễn phí vé vào cửa. Nhưng tôi ngại phiền toái mà lại đúng lúc trong người cũng có mang theo danh thiếp cũ. Thế là tôi thử chút xem xem tâm ý họ thế nào? Tôi liền đưa tấm danh thiếp cũ của tôi cho họ (trên danh thiếp cũ không có ảnh tôi). Thật không ngờ, người bảo vệ lại cho tôi đi vào, lại còn hỏi tôi có bạn bè đi cùng không? Tôi thầm nghĩ, “như thế này cũng quá dễ dàng bị mắc lừa rồi à!”
Năm 2010, tôi làm việc tại bang Florida. Một ngày nọ, tôi và vợ tôi cùng đi đến công viên Disneyland ở Orlando chơi. Công viên Disneyland có quy định: Nếu là người không thuộc bang Florida (kể cả người nước ngoài) thì giá vé vào là 290 đôla/1 người. Người thuộc bang Florida giá vé là 99 đôla/1 người (bởi vì chúng tôi đã phải nộp thuế cho nhà nước rồi). Lúc đang mua vé vào cửa, tôi xuất trình chứng minh thư nhân dân để mua vé 99 đôla, nhưng vợ tôi thì lại quên giấy chứng minh nhân dân trên xe. Nếu mà quay trở lại xe để lấy giấy tờ thì tối thiểu cũng phải mất nửa tiếng bởi vì bãi đỗ xe đó rất rộng, phải ngồi xe của công viên chở mới có thể đi được. Tôi tiến lên gần người bán vé và nói: “Xin hãy tin tưởng tôi, đây là vợ tôi, chúng tôi đều là người địa phương.” Người bán vé tin ngay lời tôi nói, và đưa cho vợ tôi một tờ vé giá 99 đô la.
https://anhbasam.files.wordpress.com...pg?w=598&h=397
Lâu đài Disney ở bang Florida
Tháng 3 năm 2015, gia đình chúng tôi đã đi đến một trang trại để chơi, cô con gái nhỏ của tôi rất thích động vật nhỏ. Đó là một ngày thứ 7, người đi trang trại chơi rất đông, tôi giúp con gái đẩy xe nôi, tất cả đồ đạc chúng tôi đem theo đều đặt trên đó, kể cả quần áo, đồ ăn trưa, đồ chơi của con gái v.v… Ở trước cổng vườn bách thú, tôi thấy rất nhiều xe nôi đều để ở đó, đồ đạc cũng đặt trên đó và tất cả đồ đạc để trên xe đều không hề bị xáo trộn. Bởi vì bây giờ thì tôi đã tương đối hiểu rõ về xã hội Mỹ Quốc. Hai giờ sau, tôi trở lại cổng lấy xe, phát hiện chỉ còn lại duy nhất chiếc xe nôi của tôi đậu ở đó, nhìn kỹ một chút, mọi đồ đạc để trên xe không thiếu đi một cái gì.
https://anhbasam.files.wordpress.com...g?w=1232&h=822
2 – Mua đồ điện tử, quần áo mà không hài lòng sẽ được trả lại và hoàn lại tiền đầy đủ
Người Mỹ với nhau họ rất “dễ tin”, nó còn phản ánh hơn nữa ở bất kể cửa hàng kinh doanh lớn nhỏ nào đều đặt danh tiếng lên trên hết. Khi mua đồ ở bất kể cửa hàng nào, ngoại trừ là đồ ăn và một số mặt hàng đặc biệt thì tất cả những mặt hàng khác đều được trả lại trong một thời gian nhất định và được hoàn lại đầy đủ tiền. Tôi đã từng trải qua nhiều lần chuyện như vậy rồi. Ví dụ, mua đồ điện tử, quần áo, giày dép hoặc là các thương phẩm khác. Về nhà dùng một lát, cảm thấy không tốt, cầm lại cửa hàng, đều cho trả lại. Có một lần, vì đứa con chơi bơi lội nên đã đi mua một ống khí quản, trả tiền xong lại quên cầm về nhà. Về đến nhà rồi, mới phát hiện để quên ở cửa hàng liền quay trở lại lấy. Đến nơi phát hiện họ đã mang đến bộ phận trả hàng để chờ tôi đến lấy.
Có thể có người sẽ hỏi, các cửa hàng đều như vậy, có thể sẽ tạo cho một số người lợi dụng sơ hở chăng? Sẽ có thể, nhưng số người lợi dụng sơ hở dù sao cũng là bộ phận cực nhỏ. Tôi đã từng nghe nói qua một ví dụ, có một nhóm học sinh nghèo người Mỹ muốn tổ chức một bữa tiệc đêm nhưng lại không có loa, thế là, chúng liền góp tiền đến cửa hàng mua một bộ loa tốt, sau khi bữa tiệc xong xuôi liền đem loa trả lại cửa hàng và được trả lại tiền. Kỳ thực, chủ cửa hàng cũng biết rõ là họ cố ý làm như vậy, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở, bởi vì về cơ bản đây đã là quy định của họ rồi, sẽ không chỉ vì một số cực ít người mà thay đổi được.
https://anhbasam.files.wordpress.com...pg?w=601&h=387
3 – Đóng tài khoản ngân hàng chỉ bằng một cuộc điện thoại
Ở nước Mỹ xử lý công việc rất thuận lợi, rất nhiều việc có thể dùng điện thoại gọi đến để giải quyết. Tôi lúc đầu là thuê phòng và sau này là mua nhà, khai thông khí ga, điện nước, rác thải v.v… , cần phục vụ và thanh toán tiền phí dịch vụ, đều chỉ cần gọi điện thoại là xử lý xong. Những đơn vị phục vụ này khi nhận được điện thoại của tôi gọi, chỉ cần thẩm tra một lát danh tự của tôi, ngày sinh, mã số an toàn xã hội, địa chỉ gia đình, điện thoại… là được rồi. Hơn nữa, tôi nói với họ cái gì họ sẽ tin cái đó. Tôi thầm nghĩ, nếu mà có người ăn trộm những thông tin này của mình rồi giả mạo là mình thì sẽ thật là phiền toái, nhưng tôi chưa từng nghe thấy việc như thế xảy ra.
Điều mọi người không thể tưởng tượng được nhất là, gọi điện thoại còn có thể đóng được tài khoản ngân hàng. Tôi đã từng làm việc ở Bắc Carolina và mở một tài khoản tại ngân hàng ở đó, sau này lại chuyển đến Missouri, trong tài khoản đó của tôi có 5.000 đôla, không ngờ đầu năm nay Ngân hàng đó gửi thư tới yêu cầu tăng thêm phí phục vụ hàng năm, tôi cảm thấy như thế không có lợi cho mình nên muốn đóng tài khoản đó. Nhưng tôi lại không thể đi tới Bắc Carolina được, thế là tôi thử gọi điện tới đó yêu cầu đóng tài khoản xem có được không. Sau khi ngân hàng đối chiếu những thông tin cơ bản của tôi rồi nói: “Xin bạn hãy yên tâm, chúng tôi sẽ đem tất cả số tiền mà bạn sở hữu làm thành một tờ chi phiếu, nội trong một tuần chúng tôi sẽ gửi chi phiếu đó đến nhà bạn”.
Quả nhiên, trong một tuần tôi nhận được tờ chi phiếu đó, số tiền ghi trên chi phiếu không sai chút nào, tôi ngỡ như mình ở trong mơ vậy. Tôi thầm nghĩ, nếu như có kẻ lấy trộm thông tin của mình thì liệu số tiền kia có còn không?
https://anhbasam.files.wordpress.com...pg?w=600&h=399
4- Người Mỹ cho rằng nói dối còn xấu xa hơn là trộm cắp
Những ví dụ tôi đã kể phía trên, không có nghĩa rằng tôi muốn nói nước Mỹ là một đất nước “ban đêm không cần đóng cửa nhà, không nhặt của rơi trên đường”. Nước Mỹ cũng có những phần tử lừa đảo và trái pháp luật đủ loại, nhưng nói chung, nước Mỹ là một đất nước rất coi trọng danh dự. Mọi người hầu hết tin tưởng lẫn nhau, bởi vì trong con mắt của người dân Mỹ thì những hành vi lừa đảo còn xấu xa và tồi tệ hơn cả trộm cắp. Bởi vì trộm cắp có thể là hành vi nhất thời nhưng lừa gạt là bộc lộ rõ bản tính của một người. Một người một khi đã đánh mất lòng tin ở người khác thì sẽ rất khó khăn để xây dựng lại danh dự của mình. Không chỉ có cá nhân mới như vậy mà các đơn vị và các công ty cũng đều như vậy. Một cửa hàng khi bị phát hiện là bán hàng giả thì không chỉ bị phạt tiền gấp hàng trăm lần giá trị hàng đó, mà còn nghiêm trọng hơn là hành động đó bị lan truyền đi thì chỉ còn cách đóng cửa mà thôi.
Nói tóm lại, người dân Mỹ rất tuân thủ luật pháp, đây là bởi vì việc chấp hành pháp luật nghiêm ngặt đã trở thành thói quen rồi. Về điểm tuân thủ luật pháp này, tôi thường mô tả trí nhớ của người Mỹ là “bộ óc vi tính”, không hiểu được hết thì tùy cơ ứng biến. Trong thời gian hòa nhập với người Mỹ. Tôi đã từng thử lách luật ở Mỹ nhưng đều không được kết quả gì. Ví dụ, lúc tôi vẫn còn là học sinh, muốn ra ngoài tìm việc làm để có thêm tiền chi tiêu, nhưng vì không có giấy tờ hợp pháp ở Mỹ. Các công ty Mỹ đều không thuê mướn tôi, tôi giúp một số người bạn Mỹ làm các công việc vặt và muốn họ trả tiền công cho tôi bằng tiền mặt. Như thế thì tôi sẽ không phải nộp thuế. Không ngờ, họ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi và nói “Đây là nước Mỹ, mọi người đều phải nộp thuế.”
https://anhbasam.files.wordpress.com...g?w=1198&h=766
Con người phải giử uy tín, giử cho đến khi .. nhắm mắt. Tôi nhớ cách nay không lâu, có lần tôi vào nhà băng đổi tiền. Đổi 2 ngàn thôi. Cô bé có lẻ đang là thực tập sinh, sau khi đếm tiền và giao cho tôi. Tôi đếm lại theo lệ thường. Chà, dư ra 1 tờ trăm, đếm lại, đúng là dư ra 1 tờ. Tôi giao lại số tiền cho cô bé. He he, sau đó tôi nhận lại đúng số tiền và thêm ... 1 lời cám ơn. Ra về, tôi cảm thấy người nhẹ nhỏm. Nói thật không phải tôi chê tiền, nhưng chắc chắn tôi sẽ bị lương tâm cắn nhéo vì cái tội tham . Trong khi tôi lại là người tham, tham lắm lận. Vì tôi đã đi cày quên thời gian cho gia đình, con cái. Qua thời gian đó rồi, tôi giật mình, lòng tự nhủ, tham ít thôi :) .
Hôm nay vừa liên lạc với đứa em, đặt tài xế chạy ở Bỉ. Nó hỏi đi đâu vậy anh, tôi trả lời, chưa biết nữa, vì chưa có địa chỉ, nhưng chắc là cách trung tâm khoản 5-6 chục cây số. He he, đặt giờ rồi thì đến lúc đó em không có nói kẹt được.
Đồ xịn khác đồ lô ở chi tiết ,thường thì chi tiết rất quan trọng chi tiết càng tinh xảo độc đáo đồ càng có giá trị
Đấy là xét về đồ xét về người cũng không khác ,con người tự bộc lộ mình ra ở chi tiết .Ông Tý là người yêu hoa ,lại còn nhặt những mảnh gỗ vụn đóng tổ cho chim về ở .Tâm hồn như thế sao có thể là người ác được ,như bé Huyền kết nó ở chỗ lúc nào cũng thật ,sống đúng với bản chất mình ,không giả vờ không làm dáng
Quán cà phê này có cái sướng là vì được chia sẻ với bạn bè ,những nỗi niềm dù lớn hay nhỏ đều được trân trọng .Tôi vào là chạy ngay vào đây những chỗ khác chỉ liếc qua .Khi nào thấy nick các ông post còm là khoái rồi .Ông K ông Tôn mải mê theo chốn chợ đời biết đâu hạnh phúc chỉ mong manh như tơ trời
Thế hệ ông Tý phải biết bài này mời ông nâng ly 100/100
Vừa rồi đi học thấy có ông trạc tuổi ông Tý học bolero đệm cho vợ hát bài Con đường xưa em đi. Tóc đâu đã bạc hết rồi mà ngồi đánh Arpeggios miệt mài. Thầy bảo ông này tay chân cứng ngắt hết rồi nhưng đánh bolero ra nét hơn mình. Thế hệ ông ấy đã thấm dòng nhạc này, cộng thêm động lực lớn lao là bà vợ bắt phải học cho bằng được, tới giờ học mà còn ham mua bán là bà la ông: "Ông cứ để đó tui bán cho, việc nhà tui làm hết cho. Ông phải đi học để về đệm cho tui hát. Ông học không xong thì chết với tui". Hì hì thật dễ thương. Nghệ thuật đâu cần tuổi tác, cũng không cần phải cao siêu gì lắm, chỉ cần lòng mình thấy vui là được.
https://www.youtube.com/watch?v=Md87BeP8n3Y
Sáng hôm nay hai vợ chồng cùng "bị bệnh", ở nhà :). Lâu lâu hai đứa cúp cua chung với nhau, dẫn nhau dạo phố hoặc chỉ ở nhà chơi.
Nghe thì tình thật, nhưng làm sau tình hoài được. Đôi khi cũng bựt mình, gải cái đầu lẩm bẩm "cái gì lạ, bao nhiêu năm rồi cũng cái tật đó". Đôi khi vợ bực mình tôi, tôi cười theo kiểu "làm quen con chó len ken" đi theo nói: "lở lấy rồi thì thương đi, bực mình làm chi uổng đời hoa của em". Cái đó chỉ có hiệu quả khi vợ bực vừa vừa; bả ghắt lên là tôi phải chạy, để yên một thời gian. Chạy một hồi quay trở lại làm quen hihi... có vợ mà không chơi với vợ uổng đời trai của mình.
Có người kế bên bỏ chạy không được mới thấy ra mình không ngon lành như mình nghĩ :).
Không phải ông Wind ơi. Là tôi liên lạc với đứa em bà con, nói là tôi cần tài xế, và yêu cầu cu em chở tôi đi 1 vòng đặc biệt. Mai mốt tôi qua tới thì cu em không có lý do bận bịu vợ con mà quên hẹn với thằng anh là tôi, hi hi. Tôi nói trước thôi, chứ qua bên đó thì không thiếu xe để nhờ :D
Tặng ông Tý đã có can đảm đi theo con đường khổ ải của mình .Vợ ông ngày trẻ cũng nhan sắc như bà thủ tướng hái nấm này
http://ichef.bbci.co.uk/news/ws/660/...k_nocredit.jpg
http://ichef.bbci.co.uk/news/ws/624/...76496_comp.jpg