Kết quả 41 đến 50 của 81
Chủ đề: Mưu kế,Quỉ kế
-
17-11-2012, 02:45 AM #41
Tiếc là thời Tam Quốc đọc nhị thập sử của Tàu ít thấy đề cập koa ngoài hai bộ tam quốc của Lã Quán Trung và Trần Thọ.
Đúng ra đệ của Tào Tháo chưa có ai phản ông ta cả cả trường hợp thằng cu cũng tên là Đạt bị Trọng Đạt chém không tính vì nó mới theo độ thân cũng chưa nhiều.
Vụ Dương Tu là do làm Tào Tháo ngứa mắt trong lúc Tháo mới thua trận, hết bị Tôn Lưu tẩn lại đến thua trận với Lưu Bị còn bị bắn gẫy 1 cái răng.
Tháo cũng là con người chứ có phải là thánh đâu? đang bực lại còn bị thằng đệ hết lăng xăng này nọ khoe tài, mà toàn cái tài chả làm gì ? lếu cái tài đó ủ mưu kế cho Tháo trả thù 2 vụ kia thì còn được
-
17-11-2012, 02:45 AM #42
Thằng này cũng đáng chết hihi, đang lúc phê pha mà bị thằng hấp nào làm mất hứng thì cay lắm. bài thơ Tào Tháo đọc chính là bài Đoản Ca Hành Kỳ1 hay nghiêng ngả thế gian :
短歌行其一 Đoản ca hành kỳ I
對酒當歌, Đối tửu đương ca Trước rượu nên hát
人生幾何: Nhân sinh kỷ hà? Đời người bao lâu?
譬如朝露, Thí như triêu lộ Giống như sương sớm
去日苦多。 Khứ nhật khổ đa Ngày qua khổ đau
慨當以慷, Khái đương dĩ khảng Nghĩ tới ngậm ngùi
憂思難忘。 Ưu tư nan vong Buồn lo suốt đời
何以解憂: Hà dĩ giải ưu? Lấy gì quên được?
惟有杜康。 Duy hữu đỗ khang Chỉ rượu mà thôi?
青青子衿, Thanh thanh tử khâm Xanh xanh áo ai
悠悠我心。 Du du ngã tâm Lòng ta bồi hồi
但為君故, Đãn vị quân cố Chỉ vì ai đó
沉吟至今。 Trầm ngâm chí câm Trầm ngâm đến nay
呦呦鹿鳴, Ao ao lộc minh Hươu kêu rao rao
食野之蘋。 Thực dã chi bình Cùng ăn quả bình
我有嘉賓, Ngã hữu gia tân Ta có khách quý
鼓瑟吹笙。 Cổ cầm suy sinh Gảy đàn thổi sênh
皎皎如月, Minh minh như nguyệt Vằng vặc như trăng
何時可輟? Hà thời khả xuyết? Lấy được lúc nào?
憂從中來, Ưu tùng trung lai Trong lòng lo lắng
不可斷絕。 Bất khả đoạn tuyệt Dứt được làm sao?
越陌度阡, Việt mạch độ thiên Lội ruộng giẫm bờ
枉用相存。 Uổng dụng tương tồn Tiếc nỗi sống thừa
契闊談宴, Khế khoát đàm yến Bạn bè hội họp
心念舊恩。 Tâm niệm cựu ân Lòng nhớ ơn xưa
月明星稀, Nguyệt minh tinh hy Sao thưa trăng sáng
烏鵲南飛, Ô thước nam phi Về nam quạ bay
繞樹三匝, Nhiễu thụ tam táp Ba vòng cây lượn
無枝可依。 Hà chi khả y? Đậu cành nào đây?
山不厭高, Sơn bất yếm cao Núi không ngại cao
水不厭深。 Hải bất yếm thâm Biển không ngại sâu
周公吐哺, Chu Công thổ bô Chu Công thả cơm
天下歸心。 Thiên hạ quy tâm Thiên hạ về theoLần sửa cuối bởi nhachoaloiviet, ngày 17-11-2012 lúc 03:05 AM.
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
17-11-2012, 02:59 AM #43
Đồng ý Tuân Úc có công nhất với Tào Tháo, nhưng vị trí của Tuân Úc giống như Tiêu Hà, Trần Bình. Giỏi việc giữ thành làm ăn kinh tế, an định quốc gia, phát hiện hiền tài. Còn tài của Quách Gia phải là Trương Lương, ngồi trong màn trướng mà quyết định thắng thua nơi chiến trường. Tiêu diệt thế lực của Viên Thiệu có công rất lớn của Gia, lúc đó Gia theo Tào Tháo ra trận. Thế cho nên Gia chết sớm Tào Tháo đau xót vô cùng vì Tháo vốn nhắm dùng Quách Gia cho tương lai sau này.
-
17-11-2012, 03:07 AM #44
Bọn Tàu cũng quan niệm Quách Gia là giỏi hơn Tuân Úc huynh ạ, nếu hắn không đai sớm thì Tuân Úc không nhiều show được như thực tế, và Quách Gia phải tầm như Tư Mã Ý gì đó he
Nhưng mà huynh nói Tuân Úc hơi hiền, người không giỏi định việc ngoài chiến trận sao lại có thể khuyên Tào Tháo kiên trì đợi biến được. Em là em bảo về ngay đi anh Tháo ơi ,hết gạo rồi còn đánh đấm cái giề he heLần sửa cuối bởi nhachoaloiviet, ngày 17-11-2012 lúc 03:10 AM.
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
17-11-2012, 03:21 AM #45
Nên nhớ là 10 đại thừa tướng TQ có: Tiêu Hà và Trần Bình đấy nhé
vừa chả so sánh Tuân Úc với hai tay kia rùi còn gì
. Tháo mà chết ngoài sa trường thì Úc đang nắm quyền ở Hứa Đô, lúc đấy cũng chẳng biết thế nào mà lần, nhở? xúi đểu thì sao? Trong lòng Tuân Úc lúc nào cũng trung với nhà Hán mà
-
17-11-2012, 03:30 AM #46
Em cũng hơi nghiêng về nhà Hán nhưng nếu là Tuân úc thì em kệ cha thằng Tào Tháo đừng ngăn cản nó.Cản đường một con trâu điên thì bảo hiểm nào đền được he he
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
17-11-2012, 08:19 AM #47
2 vụ Tháo đề chữ lên đồ vật,ấy là nghĩ mình như vua,Tu phản đối nên mới có thái độ hỗn hào vậy đó huynh.nếu Tu coi Tháo như vua (như Tháo mong muốn) thì Tu có dám sai người mở cái cửa to hơn,rồi là đem bánh của Tháo đem chia cho mọi người ăn ko (dù đó là ý của Tháo)
thế mới nói,Tu giống Trạng Quỳnh của VN.phản đối quyền thần lấn vua,nhưng cách phản đối tinh tế và thông minh hơn nhiều
Tu cùng Tuân Úc chỉ phản đối Tào lên làm vua.chứ có phải ý phản Tào đâu huynh.việc hắn thẹn đỏ mặt khi người khác hỏi chuyện vì hắn vốn thuộc dòng trâm anh mà lại theo phò cháu gã hoạn quan thôi
-
17-11-2012, 09:55 AM #48
-
17-11-2012, 10:16 AM #49
-
17-11-2012, 10:31 AM #50
Nói như bác thì khó, phải lấy tư liệu ở đâu mà tranh luận? Chẳng biết bác có hiểu tam quốc được hơn La Qúan Trung và Mao Tôn Cương không?
tranh luận thì cứ bám theo những gì mình được đọc phổ biến, còn lịch sử về tam quốc cũng chỉ nhắc đến mấy nhân vật: Tào Tháo, Khổng Minh, Quan Công...là chính thôi bác nhé. Trong lịch sử 5000 năm TQ nói về Quan Công cũng chỉ ngắn gọn: là 1 viên tướng có tài, song kiêu ngạo, hết!
@123456: Cô tìm thử xem kĩ xem Tu nó thẹn về cái gì?
[I]Lại nói Trương Tùng tới Hứa Đô, vào nhà khách tạm nghỉ. Hàng ngày Tùng vào tướng phủ chầu chực xin ra mắt Tào Tháo. Tào Tháo từ khi đánh được Mã Siêu sinh ra kiêu ngạo, tự đắc, ngày đêm yến tiệc, ít ra đến ngoài. Chính sự triều đình đều do tướng phủ quyết định cả. Trương Tùng phải chờ đợi tới ba hôm, lại phải đút lót cho lính canh mới được dẫn vào ra mắt.
Tháo ngồi trên thềm. Tùng cúi lạy chào. Tháo hỏi rằng:
- Chủ ngươi mấy năm nay không nộp cống, là cớ làm sao?
Tùng đáp:
- Vì đường sá xa xôi, giặc cướp ngăn trở, không thể sang được.
Tháo mắng rằng:
- Ta đã quét sạch cả trung nguyên, còn trộm giặc nào nữa?
Tùng nói:
- Mặt nam còn có Tôn Quyền, mặt bắc còn có Trương Lỗ, mặt tây còn có Lưu Bị, mỗi người ít nhất cũng được mười vạn quân, sao đã gọi là thái bình được?
Tháo trông thấy Trương Tùng xấu xí, có ý hơi ghét, lại thấy ăn nói lỗ mãng, liền vung tay áo đứng dậy, đi vào nhà sau.
Tả hữu trách Trương Tùng rằng:
- Ngươi đi sứ, sao không biết giữ lễ phép, dám nói xúc phạm thế? May thừa tướng thấy người ở xa lại đây, không nỡ bắt tội, ngươi nên trở về cho mau.
Tùng cười, nói:
- Trong nước Thục ta, không có ai biết xiểm nịnh!
Bỗng một người ở dưới thềm quát lên rằng:
- Ngươi bảo nước Thục không có người xiểm nịnh, thế ở trung nguyên có kẻ xiểm nịnh à?
Tùng trông người ấy, mày nhỏ mắt xinh, mặt mũi sáng sủa. Hỏi ra thì là con quan thái uý Dương Bưu, tên là Dương Tu, tự là Đức Tổ, hiện đang làm quan chủ bạ ở phủ thừa tướng. Người ấy học rộng, biện bác giỏi, thông minh hơn người. Tùng biết Tu có tài mồm mép, muốn hỏi vặn cho tịt đi. Tu cũng cậy mình tài giỏi, coi thiên hạ không ai ra gì. Bấy giờ thấy Trương Tùng ăn nói có vẻ châm chọc, Dương Tu bèn mời Trương Tùng ra ngoài phòng sách ngồi chơi, rồi hỏi rằng:
- Từ Thục đến đây xa xôi lắm, ông đi thế có vất vả không?
Tùng đáp:
- Phụng mệnh của chủ, dẫu xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không dám từ.
Tu hỏi:
- Phong thổ trong Thục thế nào?
Tùng đáp:
- Thục là quận, ở phía tây, xưa gọi là Ích Châu. Sông có Cẩm Giang là hiểm; núi có Kiếm Các là cao; chung quanh hai trăm tám thôi đường, ngang dọc hơn ba vạn dặm đất. Làng mạc liên tiếp với nhau, chợ búa không quãng nào vắng, ruộng nhiều đất tốt, không lo gì nước lụt nắng to, nước giàu dân no, tiếng đàn sáo rộn ràng, vui vẻ. Thổ sản sinh ra, chứa cao tày núi, quả thực thiên hạ không đâu bằng.
Tu hỏi:
- Người ở xứ đó thế nào?
Tùng đáp:
- Văn thì có Tương Như là giỏi; võ thì có Phục Ba là tài; chữa thuốc không ai hơn Trọng Cản; xem bói mấy kẻ sánh Quân Bình. Còn những người tam giáo, cửu lưu, ai ai cũng giỏi giang cả, không sao kể xiết!
Tu hỏi:
- Thủ hạ của Lưu Quý Ngọc được mấy người như ông?
Tùng đáp:
- Những người văn võ toàn tài, trí dũng xuất chúng, cùng là kẻ sĩ trung nghĩa khảng khái, kể có hàng trăm, chớ như tôi là kẻ tầm thường, có thể lấy xe mà chở, lấy đấu mà đong, biết đâu mà tính cho xuể.
Tu hỏi:
- Hiện nay ông đang làm chức gì?
Tùng đáp:
- Lạm sung vào chức biệt giá, còn sợ không nổi việc. Dám hỏi ngài làm quan gì ở trong triều?
Tu đáp:
- Tôi hiện nay đang làm chủ bạ phủ thừa tướng.
Tùng nói:
- Nghe ngài là dòng dõi trâm anh, sao không làm quan với triều đình, để giúp thiên tử, mà phải làm một kẻ nha lại ở phủ thừa tướng làm vậy?
Tu nghe nói, thẹn đỏ mặt, nhưng cũng gượng đáp rằng:
- Tôi tuy làm một chức nhỏ, nhưng thừa tướng giao cho coi việc sổ sách tiền lương, cũng là việc quan trọng. Vả lại được gần thừa tướng, sớm tối ngài còn dạy bảo cho nhiều điều có ích. Cho nên tôi cũng vui lòng nhận.
Tùng cười, nói:
- Tôi nghe Tào thừa tướng, văn thì không hiểu đạo Khổng, Mạnh; võ thì không tường mẹo Tôn, Ngô; chỉ cậy sức mạnh mà được lên cao, có tài gì mà dạy bảo được ngài?
Tu nói:
- Ông ở ngoài cõi xa, biết đâu được tài thừa tướng? Tôi thử đưa ông xem cái này thì biết.
Liền gọi đầy tớ mở tủ lấy một quyển sách đưa cho Trương Tùng xem. Tùng thấy quyển sách ấy ngoài đề bốn chữ: “Mạnh Đức tân thư”, mở ra xem hết một lượt, cả thảy mười ba thiên, toàn là phép cốt yếu về việc dùng binh.
Tùng xem xong hỏi:
- Ông bảo quyển sách này là của ai làm ra?
Tu đáp:
- Đó là của thừa tướng tham khảo cổ kim phỏng theo mười ba thiên của Tôn Vũ Tử mà làm ra. Ông khinh thừa tướng không có tài, thử hỏi quyển sách này đã đáng truyền cho đời sau chưa?
Tùng cười ầm lên mà nói rằng:
- Sách này, trẻ con nước Thục tôi đứa nào cũng thuộc lòng cả, sao gọi là “tân thư”? Đó là người vô danh đời Chiến Quốc làm ra, thừa tướng đánh cắp làm của mình, chỉ lừa dối được ông thôi!
Tu nói:
- Sách này của thừa tướng còn cất kín một chỗ, tuy làm xong nhưng chưa truyền ra đến ngoài, sao dám bảo trẻ con nước ông cũng thuộc lòng?
Tùng nói:
- Nếu ông không tin, tôi xin đọc cho ông nghe!
Tùng nói xong, đọc thuộc làu từ đầu đến cuối, không sai một chữ. Tu giật mình, nói:
- Ông mới đưa mắt nhìn qua đã nhớ được cả, thực là bậc kỳ tài trong thiên hạ.
Theo Tam quốc diễn nghĩaLần sửa cuối bởi 6789, ngày 17-11-2012 lúc 05:49 PM.
Mưu kế,Quỉ kế
Đánh dấu