Kết quả 1 đến 10 của 10
Chủ đề: Liệt Lão gia
-
01-12-2012, 10:58 PM #1
Liệt Lão gia
Thân tặng tri kỉ Bình duơng ,chúc bạn cuối tuần thân tâm thuờng an lạc
KHÔNG PHÂN BIỆT MÌNH VỚI VẠN VẬT
Liệt tử học ông Lão Thương, làm bạn với ông Bá Cao tử, khi đã biết được nhiều về đạo của hai ông đó rồi thì cưỡi gió mà về. Doãn Sinh hay tin lại ở gần nhà Liệt tử, mấy tháng không được dạy bảo điều gì cả, một hôm nhân lúc Liệt tử nhàn rỗi, xin Liệt tử truyền đạo cho. Mười lần qua hỏi, mười lần không được Liệt tử chỉ bảo. Doãn Sinh giận, qua từ biệt Liệt tử, Liệt tử làm thinh.
Doãn Sinh mấy tháng không qua nữa, nhưng lòng vẫn thắc mắc muốn biết đạo, sau lại trở qua. Liệt tử hỏi:
- Bỏ đi rồi lại trở lại mấy lần là nghĩa gì vậy?
Doãn Sinh đáp:
- Trước kia Chương Đái xin thầy dạy bảo, thấy chẳng buồn dạy, nên con bất bình với thầy. Bây giờ hết rồi nên con trở lại.
Liệt tử bảo:
- Trước kia ta tưởng anh thông minh, không ngờ tầm thường như vậy. Ngồi đó, ta sẽ chỉ cho ta đã học được gì ở thầy ta. Từ khi ta là môn đệ của thầy ta, là bạn của Bá Cao, sau ba năm, lòng không dám cân nhắc đến phải trái, miệng không dám nói đến lợi hại, lúc đó mới chỉ được thầy ta liếc mắt nhìn thôi. Sau năm năm, lòng ta mới lại cân nhắc phải trái, miệng ta lại nói đến lợi hại, lúc đó thầy ta mới tươi tỉnh cười với ta. Sau bảy năm, lòng ta tự nhiên suy tư, không thấy gì là phải trái nữa; miệng ta tự nhiên nói ra, không biết gì là lợi hại nữa, lúc đó thầy ta mới cho ta ngồi cùng chiếu. Chín năm sau, giải thoát được ý nghĩ trong lòng và lời nói ngoài miệng, đã không phân biệt cái phải trái lợi hại của ta ở đâu mà cũng không phân biệt cái phải trái của người ở đâu, cũng không phân biệt thầy ta là thầy, bạn ta là bạn nữa.
Hết phân biệt nội và ngoại (mình và vạn vật) rồi, thì cảm giác của mắt cũng như cảm giác của tai, của tai cũng như của mũi, của mũi cũng như của miệng, hết thảy đều hoà đồng với nhau. Lòng ta ngưng lại, hình hài ta được giải thoát, xương thịt như tan rã, ta không cảm thấy thân thể ta dựa vào cái gì cả, không cảm thấy chân ta đạp đất nữa. Ta theo gió mà qua đông qua tây, như lá lìa cành, như hạt lìa cây; không biết ta chở gió hay gió chở ta nữa.
Còn anh, anh ở nhà thầy chưa được bao lâu mà đã hai ba lần tỏ ra bất mãn. Cái mảnh thân thể của anh, không khí không chịu nhận, một khúc xương cốt của anh, đất không chịu chở, như vậy làm sao anh cưỡi gió bay trong không khí được?
Doãn Sinh rất xấu hổ, nín thở hồi lâu, không dám thốt một lời.
P/S
Tất cả mọi hiện tuợng hình như cứ tự nhiên sanh trưởng tiếp nối một cách liên tục, ví như hạt giống nẩy mầm, tăng trưởng thành cây; cây đâm nhánh, trổ lá, nở hoa, ra trái rồi tàn tạ khiến chúng ta có cảm tưởng như mọi vật cứ tự nhiên sanh ra. Thực ra tất cả các hiện tượng trong vũ trụ đều từ tâm sanh ra và đều nương nhau mà có, cái này có thành ra cái kia có, cái này diệt thì cái kia diệt hoặc cái này sanh thì cái kia diệt và cái này diệt thì cái kia sanh, không cái gì có tự tánh riêng biệt. Tất cả đều tùy duyên, sanh trưởng, tương sanh, tương diệt, tương tục, tương tức. Không có gì là thường còn và tất cả đều bị chi phối bởi muời hai nhân duyên, bởi thành trụ hoại không và bởi sanh lão bệnh tử.
Khi nhận rõ được các pháp là không thật, là như huyễn, chỉ là những biến hiện nơi tâm thức rồi quyết tâm tu tập Thiền Quán hầu trở về với cái Chân Thật Uyên Nguyên Bản Hữu xa xưa thì lúc đó là lúc biết được con đường tu. Như đứa con bị lạc đã lâu, nay thấy được con đường trở về mái nhà xưa. Biết được như vậy gọi là kiến đạo. Bậc kiến đạo là bậc bồ tát đệ nhất địa, bậc sơ địa bồ tát, bậc đã biết được con đường phải đi và nhất quyết nguyện tu hành bất thối chuyển để đạt được giải thoát(Duy thức học)
-
01-12-2012, 11:37 PM #2
Cảm ơn bác Lâm. Ngẫm mà thương cho tàng thức (A-lai-da) cứ bị tình thức (mạt-na) bấu víu hoài. Có những cái tưởng rằng đối nghịch nhưng thật ra là tương trợ nhau. Có những cái tưởng rằng tương trợ nhau lại là hủy diệt nhau. Tình thức vì quá yêu tàng thức thành ra hủy diệt luôn cả tàng thức. Hồi nhỏ nghe ông nội nói chuyện với một ông sư, rằng người tu tập đến một giai đoạn nào đó là chết vô số kể, không vượt qua được cái ngưỡng đó. Sau lớn lên mới hiểu họ "chết" ngay ở mạt-na thức của mình.
Bận lòng chi nắm bắt
-
01-12-2012, 11:58 PM #3
Man, Bác rất rành Duy thức Học đường đi lối lại rất tỏ tường .Như vậy công phu thiền định của bác nhất định không tầm thuờng bởi lẽ từ Huệ mà vào ,ngày đêm miên mật vô tâm mà định Lâm tôi rất nguỡng mộ
-
02-12-2012, 01:19 AM #4
Không phân biệt mình với vạn vật!
Em ko hiểu gì về Duy Thức mà các bác nói đến, nhưng em luôn cố gắng để ko phân biệt mình với vạn vật . Câu này chứa đựng rất nhiều hihiTrời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
02-12-2012, 01:41 AM #5Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
02-12-2012, 01:54 AM #6
Em hiểu theo một khía cạnh khác bác ạ. Giống như người cũng là một loại động vật, không quá khác biệt. Mình cũng như người khác, không nên thiên vị quá. Cơ thể mình cũng không hẳn là cơ thể mình hoàn toàn, 7 năm sau , cái mình hôm nay không còn tế bào nào là chính chủ nữa...
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
02-12-2012, 02:07 AM #7
Cái đó thì cũng là bắc đầu mần mò, nhưng nó vẫn còn thô lắm. Nó vẫn là dùng lý này để củng cố một lý (kết luận) kia. Nếu dừng ở đó, vì nghe có lý, rồi sống với "mình không khác với vạn vật" thì không được đâu.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
02-12-2012, 02:10 AM #8
Vâng em ít tuổi tầm suy nghĩ mới chỉ đạt được đến đó, vì thế nên em mới nói câu này chứa đựng nhiều. Mỗi tầm nhìn sẽ nhìn nhận một cách khác bác ạ. Có gì bác bồi dưỡng thêm cho em nha
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
02-12-2012, 03:51 AM #9Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
02-12-2012, 04:19 AM #10
Liệt Lão gia
Đánh dấu