Kết quả 371 đến 380 của 1170
Chủ đề: Cà phê Đen II
-
17-03-2014, 10:22 PM #371
Ông Tý đã qua cái tuổi tri thiên mệnh rồi mà vẫn còn háo sự lắm lẽ ra giờ này ông nên mỗi ngày bỏ chút thời gian tụng chú Đại Bi vài biến hay Tâm kinh Bát Nhã gieo duyên lành cho đời sống kế tiếp .Đằng này ông chỉ nhảy Đông vồ Tây hết mua mật ong rừng Điện Biên cho chị lại lo ăng ten xem TV cho anh ,trồng ớt,trồng rau lia lịa
Ngoài 40 người ta đã phải từ bỏ phần lớn các hoạt động để lui về chỗ ẩn mật rồi, vì tuổi đó ba động tinh lực còn mạnh mẽ mới đủ sức thâm nhập vào hố thẳm .Còn già rồi thì tụng niệm lai rai một khi đến bờ sinh tử cũng chẳng có gì ân hận .Tặng ông một điệu múa biết đâu ông thức tỉnh .Nhảy đầm từ nhỏ mà tôi phải tập cả tháng mới xong phần hình còn chỗ vi diệu như khớp tay và chân mở ra cùng lúc hướng thiên là khó lắm
-
Post Thanks / Like - 6 Thích, 0 Không thích
-
17-03-2014, 11:06 PM #372
Những quả điều chín mọng làm nhớ hồi bé quá. Ngày xưa ăn điều thay cơm là chuyện thường. Có khi ăn điều cuốn bánh tráng, điều kho... Hạt điều nướng lên khét nhẹt nhưng đập ra lấy thịt ăn ngon vô cùng.
Nhớ nhất là lúc đi mót điều. Cách nhà mấy chục cây số có nông trường điều, sau khi thu hoạch xong họ cho dân vào mót hạt. Đám con nít phải thức dậy thật sớm, đi bộ gần trưa mới tới nơi. Tay cầm khúc cây dài hơn mét quơ qua quơ lại đống lá khô dưới góc tìm hạt. Nếu ngày nào may mắn có thể mót được 1-2kg về đổi gạo, ngày nào không may thì chỉ được vài hạt về nướng ăn. Đám con nít mùa nắng đi mót điều, lượm sắt, mùa mưa thì đi hái nấm, hái măng. Thời ấy khỏe thật. Đi hoài mà không biết mệt...Bận lòng chi nắm bắt
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
PhiHuong, huyenmapu, Tontu, tamthaplucke, doccocuukiem, Aty, roamingwind, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
17-03-2014, 11:59 PM #373
Tên bài này nếu dich ra tiếng Việt à gì, bác Thợ biết không?
Cái thế lúc khoản 1:17 là gì vậy. Thấy đứng thế đó hay à, nửa ngừoi bên mặt rớt xuống, nửa người bên trái nâng lên cổ mở ra kéo xương sống lên.
Nhảy cái này thì khớp xương vai và xương chậu (hip) phải lỏng hết và cùng nhau hoạt động, thượng hạ tương tuỳ.
hihi... chỉ mườn tượng được qua cái tập thân thể của mình, ngoài ra không hiểu gì cả. Có điều vừa nhìn vừa nghe nhạc thấy tim đập nhẹ lại. Cái này nhìn "phê" hơn bài gì hồi xưa bác đem lên (múa "đầu lâu" đó).
Chắc là tối nay bác lên máy bay hả? Bác đi chơi vui nhé.Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 18-03-2014 lúc 12:02 AM.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
18-03-2014, 12:34 AM #374
Tối mốt mới lên ông Gió .Ông ghê thật nhìn hình biết cách phải dụng công ra sao thế lúc 1.17 là biểu tượng cho tay nâng chén sọ người đựng huyết đang uống ,tay cầm cây giáo hàng phục những thế lực đen tối
Biểu tượng cho tinh khiết và dơ bẩn vốn cùng gốc vì thế vô phân biệt
Post lên một đoạn vũ mà có người hiểu tường tận chỗ dụng công .Ông làm tôi thật thống khoái
Phật giáo Tây Tạng khác với các nơi khác và nổi tiếng khắp thế giới ở chỗ nói được là làm được .Các ông khác nhất là ông china không làm được chỉ lý thuyết suông xong rồi còn bịa ra Phật cấm dùng thần thông để giáo hoá .Vì thế sau đời Lục Tổ có còn ai đâu ? làm gì có dòng truyền thừa .Ngược lại Tây Tạng dòng truyền thừa suốt từ đời Phật Thích Ca tuơng tục không gián đoạn
Một ông già tuổi gần 80 dưới nhiệt độ -15 thế mà vẫn mang đôi dép loẹt quẹt ,áo phong phanh vai trần đi dưới trời tuyết trong khi mọi người chung quanh áo này áo kia .Phóng viên NYT viết không một bông tuyết nào đọng được trên vai ngài ,vừa đậu xuống lập tức nó tan thành nước ngay
Công phu nội hoả ghê thật ! Thế mà ông vẫn cười giỡn với mọi người bảo Tập tành làm quái gì cho mệt lấy áo lạnh mặc vô cho khoẻ
Đi dạo quanh Whitehouse dưới trời tuyết trắng
Trái điều ăn nhiều rát lưỡi lám nghe ông D thịt nó dai dai phải dùng răng rứt ra mới được
-
Post Thanks / Like - 11 Thích, 0 Không thích
PhiHuong, nhachoaloiviet, huyenmapu, Tontu, tamthaplucke, doccocuukiem, leutrong, ChienKhuD, Aty, roamingwind, trung_cadan đã thích bài viết này
-
18-03-2014, 02:22 AM #375
Hi hi, tôi nghe nói thuốc này thuốc kia nên cũng thích. Cứ mỗi lần đi Việt Nam là tôi xách chừng chục ... triệu tiền thuốc bắc về ngâm rượu. Rồi loay hoay nấu rượu cả mấy tháng mới đủ để ngâm. Có lần tôi mang qua 1 bình 20 lít toàn là rắn, tắc kè và bìm bịp. He he, uống tới mấy năm. Bây giờ chỉ mang theo thuốc tể để khỏi phải nấu rượu. Nhớ ngày đầu tiên nấu rượu bị bà xã chê quá xá, phải nấu tới gần chục lần mới được.Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
18-03-2014, 08:05 AM #376
“Khi mới làm bộ trưởng, vẫn là học việc, lúc đó tôi chỉ ngủ 4 tiếng mỗi ngày, giờ thì có thể ngủ được 5 tiếng”, Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân đã kể như vậy vào chiều 31-8-2009, trong buổi “giao lưu trực tuyến” qua website Chính phủ. Vậy nhưng, có vẻ như nền Giáo dục đã không vận hành theo thao thức của ông. Sau hơn 2 năm ông Nguyễn Thiện Nhân lãnh đạo ngành Giáo dục, UNESCO đánh giá “giáo dục Việt Nam tụt 9 bậc trong bảng xếp hạng để đứng thứ 79 trên 129” (Báo cáo công bố ngày 3-11-2008).
Ngủ là rất quan trọng, một người bình thường nên ngủ 7 tiếng/ngày. Một nghiên cứu mới đây của trường Y, đại học Pennsylvania, nói rằng, chỉ cần một đêm mất ngủ, bộ não của bạn sẽ “tạm thời ngưng hoạt động” và sau đó sẽ “không ổn định và hạn chế khả năng ngay cả với những nhiệm vụ đơn giản nhất”. Nghiên cứu này khuyên, “không nên thức cả đêm, việc ngủ ít cũng không nên”.
Chỉ cần theo dõi hoạt động của ông Nguyễn Thiện Nhân qua truyền thông, đủ thấy, ông là Bộ trưởng có rất ít thời gian để ngủ. Ông phát động các phong trào; ông đi suốt đêm xuống tận địa phương để kiểm tra thi cử; ông về tỉnh dự nghe chuyện một thầy giáo “lấy điểm gạ tình”; ông vào tận toilet để kiểm tra độ sạch sẽ; ông chủ trì hội nghị… Theo GS Hoàng Xuân Hãn, “Trung bình 3 ngày, ngành Giáo dục có một cuộc họp cấp quốc gia hoặc cấp vùng; có cuộc họp đông tới 800 người”. Tất cả công việc mà ông làm đều cần. Nhưng, một bộ trưởng phải làm sao để không phải xuống trực tiếp kiểm tra mà trường lớp vẫn sạch tới từng toilet.
Có lẽ ông Nguyễn Thiện Nhân nên dành lấy một ngày ngủ sao cho tròn 7 tiếng, rồi khi tỉnh dậy, vừa uống một tách trà, vừa mở sổ ra, gạch cho mình mấy cái đầu dòng, lựa chọn một thứ tự ưu tiên những việc mà nền giáo dục đang cần ở ông với tư cách là một người đưa ra chính sách.
Cho dù ông bị một vài cựu Bộ trưởng Giáo dục chỉ trích, công bằng mà nói, thứ hạng mà nền giáo dục Việt Nam hiện đang được xếp là hậu quả của những chính sách cách đây hàng chục năm; dấu ấn nặng nề nhất là công cuộc “cải cách giáo dục” đầu thập niên 80. Điều đáng quý ở ông là đã không đổ lỗi cho những người tiền nhiệm. Tuy nhiên, ngay từ những ngày đầu, giữa một “mớ bòng bong” ông đã quá hăng hái, thay vì tìm cách để tháo gỡ từ từ.
Ông Nguyễn Thiện Nhân đã cho tổ chức kỳ thi tốt nghiệp phổ thông năm 2007 một cách khắt khe; kết quả là chỉ có 67,5% học sinh thi đậu. Nhưng, ngay sau đó, ông đã phải cho các em thi lại vì nếu không tốt nghiệp thì xã hội sẽ lãng phí 12 năm học của 417 nghìn học sinh. Một nền giáo dục chỉ sản xuất được máy công nông mà đem tiêu chuẩn Toyota kiểm soát “đầu ra” thì sản phẩm của nó làm sao xuất xưởng.
Tổ chức tốt một kỳ thi cũng có cái hay là đánh giá được mình, nhưng muốn đưa nền giáo dục thoát ra thì trước hết phải biết mình có khả năng tới đâu và định cung cấp những sản phẩm như thế nào cho xã hội. Trên cơ sở ấy mới thay đổi công nghệ và thu hút nguồn nhân lực. Các học giả cho rằng phải bắt đầu bằng triết lý giáo dục; nhưng, có lẽ chỉ nên diễn dịch vấn đề đơn giản: cần có một nền giáo dục sao cho, những người bình thường sau khi học xong tự kiếm được cơm ăn, những người tài năng thì không chỉ có khát vọng thành đạt cho bản thân mà còn có trách nhiệm với tương lai tổ quốc.
Làm sao để lấy lại niềm tin cho con trẻ, để phụ huynh không phải tìm nơi cho con em “tị nạn giáo dục” như cách nói của GS Võ Tòng Xuân, vừa được nhắc lại bởi nhà văn nữ Dạ Ngân. Thay khẩu hiệu, thay phong trào bằng những bước đi thiết thực; thay những giờ học vẹt bằng những giờ học phát huy sức sáng tạo; giảm những môn học mà ngay cả thầy cũng không còn tin. Bộ Giáo dục có thể độc quyền viết sách giáo khoa về Mark- Lenin; nhưng, môn tiếng Anh thì có thể giảm chi phí bằng cách xin bản quyền những chương trình giảng dạy tiếng Anh nổi tiếng.
Bắt đầu từ những năm 80, những người giỏi nhất đã không còn thi vào ngành sư phạm. Những người giỏi còn lại thì bị thách thức trước thu nhập ở ngành khác cao hơn. Một cô giáo có trình độ tiếng Anh nói và nghe được có thể tìm việc 5-6 trăm “đô” làm sao có thể yên tâm dạy với 2 triệu đồng/tháng. Đã là nhà giáo thì phải có lương tâm, nhưng nhà nước cũng không thể để cho những người làm “nghề cao quý” phải quan tâm “lương tháng”.
Ngân sách đã chi rất lớn cho giáo dục, Bộ biết rõ khoản tiền 4,7 tỷ USD (năm 2008) ấy có thực sự được chi đúng mục tiêu. Nếu ngân sách không thể tăng thì phải khuyến khích khu vực tư nhân đầu tư. Đừng bắt tư nhân phải “chạy” giấy phép, đừng bắt các khoa, các trường đại học phải ra Hà Nội để ký tá… hãy để những chi phí “thủ tục” ấy trực tiếp biến thành con chữ cho dân. Người dân Việt Nam đã bỏ hàng tỉ đô la để đưa con em đi “tị nạn”. Người dân Việt Nam cũng có thể dùng số tiền ấy để đóng học phí nếu có trường lớp tử tế và chính sách rõ ràng.
Nếu bắt tay giờ đây, từ ngưỡng cửa của trường sư phạm, thì sự thay đổi trong nền giáo dục chỉ có thể bắt đầu 5-6 năm sau. Có thể những đóng góp về chính sách hôm nay, phải hàng thập kỷ mới được ghi nhận. Nhưng, sự nghiệp của một nhà chính trị không phải là quyền cao chức trọng mà là thực sự làm được những gì. Ông Nguyễn Thiện Nhân đã rất khiêm tốn nói, thời gian đầu khi làm Bộ trưởng, ông chỉ là người “học việc”. Có lẽ không ở đâu xa xỉ như Việt Nam, một bộ trưởng bắt đầu học khi đã ngồi vào ghế. Nhưng, ông đã có hơn ba năm, có thời gian nhìn lại để lựa chọn mốc mới cho một sự nghiệp lâu dài, một sự nghiệp có thể lưu danh.
Một dân tộc muốn ngửng cao đầu thì trước hết phải biết xấu hổ. Một quốc gia sẽ không có tương lai nếu một nền giáo dục không kiên quyết quay lưng với những điều giả dối. Ngay từ trong nhà trường mà học sinh không biết tư duy độc lập, không có chính kiến thì cho dù có hàng chục nghìn tiến sỹ, đất nước cũng không thực sự có trí thức. Muốn cải cách giáo dục thì cần phải có những nhà lãnh đạo mất nhiều đêm thao thức, nhưng, trước khi đưa ra một chính sách, chính các nhà lãnh đạo ấy, cần phải ngủ sao cho đủ giấc.
Huy Đức
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
dunglinho1, DuongChi, PhiHuong, huyenmapu, tamthaplucke, Tontu, Aty, leutrong, trung_cadan, ChienKhuD đã thích bài viết này
-
18-03-2014, 11:08 AM #377
Bác Lâm, hôm nào bác ở Sài Gòn có tiện thời gian thì bác cho em biết để em nhờ người ra gặp bác xin thuốc nhé. Em quên là CKD không làm việc ở SG, nếu CKD gặp bác ở SG thì tuyệt lắm.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 2 Thích, 0 Không thích
-
18-03-2014, 11:15 AM #378
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
18-03-2014, 11:43 AM #379
Ông Tý nói người nhà ông đưa số phone đây về đến Sài Gòn tôi sẽ gọi ,việc đơn giản thế mà ông cứ lòng vòng
Khi đã đi chơi rồi là tôi sẽ không online nữa (làm gì còn time )vì thế nhắn gì cũng khó ông PM cho tôi ngay đi ,nội trong ít bữa thôi là tôi biến rồi khi nào về mới ghé Cà phê đen
Tôi rong chơi ta bà cúp hết mọi liên lạc ,no phone ,no internet .Chúng nó làm gì thả tôi ra cho tới ngày về ,tôi như gái giang hồ ,đi khách vất vả lắm ông ạ
-
Post Thanks / Like - 9 Thích, 0 Không thích
leutrong, trung_cadan, SNAJDAN (L) #narliza, PhiHuong, huyenmapu, Aty, ChienKhuD, Tontu, tamthaplucke đã thích bài viết này
-
18-03-2014, 12:45 PM #380
Hi hi, dạ bác. Số phone là: 090 246 2369. Đây là phone của thằng cháu em. Em xin cám ơn bác nhiều.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
Cà phê Đen II
Đánh dấu