Kết quả 471 đến 480 của 1253
Chủ đề: Cà Phê Đen III
-
27-08-2014, 12:25 AM #471
Dĩ nhiên rồi. Tôi biết tôi đang làm chuyện chặt hai đó chứ.
Ông nghĩ ông là một người hả?
(Mà cái đó là nói theo hướng ông nói chứ như tôi đã nói, bạn ông cũng là người đi kiếm sướng hết. Chỉ là tạm thời kiếm sướng không được nên phải tạm goi là đi-dạo-trừ-khổ.)
Ờ, mà cây ớt của ông đã có bông chưa vậy ?Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 4 Thích, 0 Không thích
-
27-08-2014, 12:31 AM #472
-
Post Thanks / Like - 4 Thích, 0 Không thích
-
27-08-2014, 09:11 AM #473
Khổng Tử và các học trò trên đường sang nước Vệ, gặp một người đang cày ruộng, bèn sai học trò tới hỏi thăm đường. Người đi cày trỏ về phía Khổng Tử mà hỏi:
“Người đang ngồi kia là ai vậy?“.
Học trò đáp:
“Đó là thầy tôi“.
Người đi cày bảo:
“Thiên hạ bây giờ lắm đạo, nhiều thầy. Trong nhà vừa mất trộm, ra ngõ gặp ngay một kẻ xưng là thầy thì còn gì chán hơn thế nữa. Ta hỏi thầy ngươi là ai mới được chứ?“.
Học trò đáp:
“Thầy tôi là Khổng Tử. Đạo của thầy tôi là đạo lý, không phải đạo tặc. Đạo ấy chẳng liên quan gì đến việc trộm cắp cả“.
Người đi cày bảo:
“Thế tại sao cũng gọi là đạo? Chẳng phải cuộc đời bao giờ cũng chính là một vụ ăn cắp vĩ đại đó sao? Vì thế mới sinh ra đạo lý. Vậy mà bảo chẳng liên quan gì thì ai mà tin được. Cái ấy gọi là ‘đạo tặc khứ, đạo lý lai’ (Đạo tặc vừa đi khỏi, đạo lý liền đến ngay). Hai thứ ấy cứ thay nhau trở qua trở lại mãi như thế. Khổng Tử thầy ngươi có phải là người đang tìm đường trở về cái chỗ ngu nhất hay không? Sao đến bây giờ mà vẫn còn mờ tối thế? Có mỗi một con đường (độc đạo). Lại có mỗi một người đi (độc hành). Thế mà còn phải hỏi!“.
Học trò trở lại thưa. Khổng Tử trầm ngâm một lát rồi than rằng:
“Đó là một bậc ẩn sĩ đấy. Dạy ta biết nghĩ là Cha, Mẹ. Dạy ta biết những điều ta nghĩ đã tới đạo hay chưa, chính là kẻ đi cày kia“.
Thấy các học trò ngơ ngác có vẻ chưa hiểu. Khổng Tử nói tiếp:
“Chẳng phải các ngươi vì quá hăng hái nên lúc nào cũng sẵn sàng đi nhầm đường đó hay sao? Vì thế thỉnh thoảng mới cần phải dừng lại hỏi thăm. Giả sử hôm nay ta không nghe được những lời nói từ miệng người thợ cày kia thì có lẽ phải ôm hận không biết đến bao giờ“.
Một hôm khác, Ngài cùng các học trò đi qua một làng nọ, gặp một bà mẹ đang ôm lấy anh con trai của mình mà gào khóc thảm thiết. Anh con trai mũ cao áo dài, hài vớ, cân đai nghiêm chỉnh, rõ ràng là một kẻ vừa học hành đỗ đạt, đang sắp sửa được bổ làm quan. Khổng Tử thấy vậy thì lấy làm lạ, bèn hỏi:
“Con bà có phải là người vừa đỗ cao đó không? Tôi biết, bà cũng như nhiều người khác, thấy con mình thi đỗ thì mừng quá đến nỗi phải phát khóc lên đó thôi. Song cớ sao lại ra chiều thảm thiết như vậy?“.
Bà lão nâng vạt áo gạt nước mắt, cay đắng trả lời:
“Nào có gì mà mừng với rỡ. Tôi chẳng qua một chữ bẻ đôi cũng không biết, nên mới phải cho con theo đòi trường ốc đấy thôi. Ngài là bậc thánh nhân, chắc ngài chẳng lạ gì cái sự giáo dục bây giờ. Trong trường, người ta toàn nhồi nhét vào bụng học trò những điều bịp bợm, dối trá, nhằm biến chúng thành những kẻ u mê, không biết phân biệt đâu là thực, đâu là giả nữa. Kết quả những hạng gọi là có học bây giờ nom thì sáng sủa, nghiêm trang đấy, song một nửa chữ của đạo lý làm người cũng không hiểu, chỉ biết suốt đời chạy theo danh lợi, tận tụy phục vụ cho cường quyền, trung thành tuyệt đối với cường quyền… mà thôi. Dạy học như thế thì có khác gì lừa bịp? Biết con mình bị lừa mà không làm thế nào được, thì hỏi còn nỗi đau nào lớn hơn? Nay nó thi đỗ, nghĩa là cái sự lừa ấy đã thành tựu rồi. Vì thế tôi đang đau khổ đấy chứ. Đâu có mừng rỡ gì“.
Khổng Tử lại hỏi:
“Bà là người không biết chữ, sao lại biết chắc rằng con mình bị lừa?“.
Bà lão trả lời:
“Đã là một người mẹ thì không cần phải đọc sách mới biết con mình thay đổi theo chiều hướng nào. Huống chi bây giờ đang là thời đại của dối trá, dối trá ngự trị từ trên cao xuống thấp, dối trá tràn lan từ công sở, chợ búa, đến học đường… Xưa nay học làm người cốt ở học Kinh, Sử. Thế mà Kinh thì tôi nghe con tôi đọc ra rả, chỉ thấy duy nhất một thứ kinh giả cầy ở đâu ấy, hình như những chỗ khác người ta bỏ từ lâu rồi. Sử thì chỉ thấy nhai đi nhai lại một mẩu bé tí tẹo đã được thổi phồng, được tô son trát phấn, trùm lên cả ngàn năm sử sách của Ông Cha. Ngay cả văn chương cũng chỉ thấy học vẹt những thứ văn một chiều, ngợi ca sự giả dối, tàn nhẫn… Giáo dục như thế chẳng phải lừa mị thì là cái gì? Thậm chí có khác nào ăn cắp linh hồn của người ta rồi nhét những thứ đểu giả của mình vào? Học như thế thì dẫu có đỗ cao đến mấy, thực chất cũng chỉ là một thứ dở người, tiểu nhân mà thôi, chẳng bao giờ sống nổi cho ra cái giống người! Rồi thì họ bảo sao nghe vậy, rồi thì chỉ biết tham lam, đớn hèn… Dẫu họ có ngồi trên đầu, trên cổ đến muôn năm cũng chẳng hề nhận ra, có khi còn phải biết ơn họ nữa là khác…“.
Khổng Tử bảo:
“Thì chính những kẻ đó, vì muốn giữ mãi địa vị đè đầu cưỡi cổ thiên hạ của mình đến muôn năm (nguyên văn: “vạn tuế“), cho nên mới đẻ ra cái nền giáo dục ấy. Nay bà có đồng ý để cho con trai bà đi theo tôi để học lại đạo lý làm người chăng? Có điều sẽ không thể làm quan được mà thôi“.
Nói rồi Ngài quay lại bảo các học trò:
“Giả sử hôm nay ta không được chứng kiến câu chuyện này, thì chẳng bao giờ ta biết được cái sự lừa bịp trong giáo dục nó lại ghê gớm đến thế. Bây giờ ta mới hiểu hết được câu nói của người thợ cày ngày trước. Thì ra cuộc đời quả là một vụ ăn cắp vĩ đại. Người ta đã ăn cắp vào đến tận linh hồn của mỗi con người. May mà thiên hạ vẫn còn có những bà mẹ không biết chữ như bà mẹ đây. Nếu không thì chẳng biết đến đời nào ta mới rửa được mối hận này?“.
Bà lão nghe nói, bấy giờ mới tỏ vẻ mừng rỡ. Bèn vái Khổng Tử ba vái mà dắt tay người con lại, trao cho Khổng Tử. Người con đó sau này trở thành một học trò nổi tiếng giỏi về văn chương của Ngài. Chính là thầy Tử Hạ. Thầy họ Bốc, tên Thượng, người nước Vệ, nhỏ hơn Khổng Tử tới bốn mươi tư tuổi. Tử Hạ về sau quả nhiên suốt đời không làm quan, chỉ mở trường dạy đạo lý và thỉnh thoảng viết sách mà thôi. Câu chuyện trên chính là được rút ra từ trong sách của Thầy.
-
Post Thanks / Like - 11 Thích, 0 Không thích
123456, ChienKhuD, Aty, LêMinhKhuê, PhiHuong, huyenmapu, saolaichan9,
Alent_Tab, tamthaplucke, 6789, FGYan đã thích bài viết này -
27-08-2014, 11:45 AM #474
Thấy bạn hay cải lý tôi xin phép nhận xét tí:Cụ Mạc Đỉnh Chi vì rất thông minh nên mới đáp được câu hỏi làm khó của vua .Khi nhà vua hỏi tức là dựa trên suy nghĩ quan điểm cá nhân (chấp trước)mà hỏi.Cụ Mạc Đỉnh Chi khi trả lời cũng dựa trên cách nghĩ cá nhân mình mà trả lời ->thành ra người hỏi tự hiểu câu hỏi của mình ,người trả lời tự có ý của mình ...chả ăn nhập gì với nhau cả .Nhà Vua ko thể mang quan điểm cá nhân áp đặc lên suy nghĩ của người khác được .Trên thế gian mấy người thông minh như Cụ?
-
Post Thanks / Like - 4 Thích, 0 Không thích
-
27-08-2014, 06:11 PM #475
sự học ngày xưa cũng vất lắm, tôi thấy mấy tuổi đã phải thông thạo tứ kinh ngũ thư, rồi thiên văn - toán pháp- các tư tưởng triết học nữa- nhiều người gần 60 tuổi mới đỗ đạt mà học cũng giỏi. tiếc là hồi đó thời nhà Ngyễn không thay đổi cách hoc như Nhật Bản để chấn hưng đất nước.
nhìn lại các giai đoạn lịch sử của Trung Quốc và người Việt mình lắm khi mình thấy giống nhau, toàn là anh em trong nhà xích mic đánh giết lẫn nhau- Tàu thì hết chiến tranh thời Đông chu, rồi Hàn Sở tranh Hùng sau này Đường , Tống, Minh, Thanh, người mình thì chiến tranh Trịnh Ngyễn cũng mất mấy trăm năm ... người phương tây có hướng mở - họ phát triển công nghệ, vũ khí rồi đi tẩn các nước khác kiếm tài nguyên, sức lao động chứ các cuộc nội chiến ở nước họ ít lắm
thế mới biết sao họ giàu có và văn minh - không như mình anh em trong nhà đã chảng ra gì suốt ngày đánh nhau, thì còn thời gian đâu mà làm ăn phát triển kinh tế.Lần sửa cuối bởi Alent_Tab, ngày 27-08-2014 lúc 06:16 PM.
-
Post Thanks / Like - 6 Thích, 0 Không thích
-
29-08-2014, 12:45 PM #476
Trước đây cứ nghĩ các tiếp viên hàng không sao khoẻ thế lúc nào cũng tươi tỉnh vui vẻ chiều khách .Té ra bây giờ mình mới biết chỗ ăn ở của họ sướng thật .Thảo nào tha hồ bay đường dài ,mình thì mệt còn họ cứ tỉnh bơ
Trong chuyến bay dài, tiếp viên phải phục vụ ít nhất hai bữa ăn nóng cho hành khách. Sau lần phục vụ đầu tiên kết thúc, thông thường một nửa thành viên của đoàn bay có thể nghỉ ngơi, một nửa còn lại tiếp tục trực. Khoang nghỉ ngơi trên chiếc Boeing 777.
Khu nghỉ ngơi cho các tiếp viên hàng không cũng sang trọng không kém khoang VIP. Nơi đây thường được bố trí ở vị trí đầu máy bay hoặc ở cùng khu vực chính như các hành khách còn lại. Đây là những hình ảnh về khoang nghỉ sang trọng của phi hành đoàn trên máy bay Boeing 787. Giường nằm tạo cảm giác ấm cúng và thoải mái cho thành viên phi hành đoàn. Các khoang giường gọn gàng, sạch sẽ với rèm che và được trang bị cả tivi.
Các nhân viên cũng được cung cấp một số dịch vụ sang trọng khác như quần áo ngủ riêng và hệ thống giải trí.
Khoang nghỉ ngơi của phi hành đoàn được ký hiệu trên cửa là khu vực bí mật. Nó gồm 8 giường ngủ êm ái dành cho các thành viên phi hành đoàn sau những giờ làm việc chăm chỉ. Khu nghỉ ngơi này sẽ được đóng cửa và khóa kín ngay lập tức khi không sử dụng.
Còn đây là nơi các thành viên phi hành đoàn trên chiếc máy bay Airbus A350 nghỉ ngơi, trong đó có giường ngủ dành riêng cho tiếp viên. Các phi công được ngăn phòng ngủ riêng biệt.
Khu phòng ngủ ấm cúng của nữ tiếp viên trên chuyến bay hoàng gia Hà Lan (LM).
Phòng dành cho tiếp viên được trang bị chiếc giường tầng của hãng hàng không của Singapore.
Phòng nghỉ ngơi của thành viên phi hàng đoàn của hãng bay Sigapore còn trang bị cả tivi, điện thoại.
Chuyến bay JAL Boeing 747, chiếc giường của những tiếp viên hàng không Nhật Bản thật giản dị và gọn gàng.
-
Post Thanks / Like - 12 Thích, 0 Không thích
ChienKhuD,
oze, trung_cadan, huyenmapu, PhiHuong, FGYan, 123456, Aty, SNAJDAN (L) #narliza, tamthaplucke, 6789, dangtrang90 đã thích bài viết này -
30-08-2014, 03:35 AM #477
Bay đường dài mới biết ngồi máy bay chả sướng tẹo nào bác Lâm nhỉ
. Đi xe đường dài bây giờ còn có giường nằm ngon ơ như các cô tiếp viên kia ạ, chứ đi máy bay khổ nhất là không được ngả lưng vì ngại người ngồi sau khó chịu. Giờ cháu nghe chú nói ngồi máy bay từ Mỹ về VN là thấy choáng váng luôn ah
Kẻ thực sự hào hoa tiêu một đồng trông vẫn thấy thích
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
saolaichan9, ChienKhuD, PhiHuong, Aty, dangtrang90, tamthaplucke, Robetto, 6789, Thợ Điện, trung_cadan đã thích bài viết này
-
30-08-2014, 04:28 AM #478
Ngồi máy bay đường dài luôn luôn là nỗi khổ ,tù túng ,mỏi chân đau lưng .Lúc đi thì náo nức ham lắm Huyền ,lúc về thì ôi cha chán vô cùng .Chẳng làm cái gì cho vơi được ,đọc sách cũng không , xem phim màn ảnh bé tí cũng chán, nghe nhạc cũng chẳng hào hứng gì .Vậy nên chú hay nốc rượu say mèm lên là ngủ thẳng cẳng .Bây giờ nghĩ đến về ngại quá ,mà khi ngại cái gì tức là mình đã già rồi cháu ạ
Cô ca sĩ này ở bang nhà thành phố Austin .Khi trước con bé nhà chú chưa ra trường ,cuối tuần hay lên đây thăm nó nhân tiện xem cô này trình diễn luôn .con bé nhà chú thích cô này lắm hay rủ rê bố đi xem cùng .Chiều nó chú cũng ráng đi vì nghĩ ca sĩ hát với một cây đàn Bass chẳng có giàn nhạc phối khí hoà âm thì hay nỗi gì ! hai nữa mình cũng không đánh giá cao khả năng thưởng thức của nó
Trời đát , mới biết mình lầm .Hát hay quá ,tìm hiểu thêm mới biết cô ca sĩ này đã đoạt 5 giải Grammy ,giáo sư âm nhạc đại học Berkeley,người mà tổng thống Obama mời đàn trong buổi ông nhận giải Nobel
Ra về mặt chú có vẻ ngượng .con bé cười khì khì an ủi đểu -Ai chả có lúc lầm lẫn
chú cốc nó mấy cái chữa thẹn
Mời đại sư Huyền thưởng thức tí nhạc Jazz nhé
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
30-08-2014, 06:16 AM #479
Cháu cám ơn bác hai bản nhạc hay quá. cháu nghe một hồi vì dạo này cháu đang khát nhạc quá. Hôm nay nghe được bài hát thích thật sự bác ạ, nhưng bác cho cháu xin không gọi cháu đại sư hay gì nữa bác ơi. Cháu đến chui xuống đất ko dám bò đến quán với câu đó mất. Cháu nghe chứ có hiểu mô tê gì đâu dốt cực bác ạ.
Kẻ thực sự hào hoa tiêu một đồng trông vẫn thấy thích
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
30-08-2014, 04:27 PM #480
Chờ hình bông ớt của ông Wind lâu rồi vẫn chưa thấy
. Thôi thì tự sướng với nhạc vậy.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 5 Thích, 0 Không thích
Cà Phê Đen III
Đánh dấu