Cái tin Gabriel Marquez đã mất trí nhớ làm mình ngẩn ngơ ,thôi thế từ nay chẳng còn đuợc đọc những tác phẩm cô đọng sâu thẳm của ông nữa .Những câu nói của ông hôm nào lại quay cuồng trong đầu .Cái chết không đến cùng tuổi già ,nó đến với sự lãng quên Câu nói như tiên cảm đuợc số phận mình

Với những sáng tác như Ngài đại tá chờ thư ,Mùa thu của vị truởng lão ,Trăm năm cô đơn ông đã trở nên bất hủ

Nhưng khi nói về những đứa con tinh thần của mình, cây đại thụ của nền văn học Mỹ Latin vẫn rất khiêm tốn: "Tôi chỉ biết rằng, từ lúc 17 tuổi cho đến sáng nay, tôi chẳng làm được tích sự gì ngoài việc thức dậy vào mỗi sớm, ngồi vào bàn phím và cố gắng lấp đầy chữ cho cái màn hình còn trống rỗng, viết ra những câu chuyện trước đây chưa từng được ai kể, để mang lại hạnh phúc cho một độc giả nào đó mà tôi không biết chắc là có tồn tại hay không”,

Tình yêu thời thổ tả (Love in the Time of Cholera) là chuyện tình tay ba giữa Fermina Daza, Florentino Ariza và Juvenal Urbino. Câu chuyện là bức tranh về nỗi thống khổ của những con người mang nặng một tình yêu không được đáp trả. Nhưng như một thứ bệnh dịch, tình yêu muôn đời vẫn ám ảnh và lây lan từ người này qua người khác, từ đời này qua đời khác trong lịch sử nhân loại.

Nữ hoàng talkshow Mỹ Oprah Winfrey vừa chọn "Tình yêu thời thổ tả" để giới thiệu trong chương trình sách sắp tới của mình. Đây là cuốn tiểu thuyết thứ hai của Gabriel Garcia Marquez được Oprah mang đến với khán giả.

"Đây là một trong những câu chuyện tình yêu tuyệt vời nhất mà tôi từng đọc. Tác phẩm kể về một mối tình nồng say nhưng đầy trắc trở trải dài suốt 50 năm”, Oprah viết trên web của mình

"Cuốn sách được viết bằng thứ văn đẹp đến độ nó sẽ đưa bạn chu du từ nơi này đến nơi khác, khiến bạn phải tự hỏi mình: ta có thể chờ đợi bao lâu cho một tình yêu?”,

Ông từng nói: “Trên thực tế, mỗi nhà văn chỉ viết một cuốn sách. Cuốn sách mà tôi đang viết là cuốn sách về “cái cô đơn”.
Hơn nửa thế kỉ cầm bút Márquez vẫn viết về cái cô đơn trong một câu chuyện khác, tác phẩm Hồi ức về những cô điếm buồn

Hồi ức về những cô điếm buồn là câu chuyện của một nhà báo già. sớm mồ côi cha mẹ. Trong căn nhà cũ kỹ, ông đã sống một cuộc sống hoàn toàn cô độc, không vợ con, không bạn bè đến năm 90 tuổi. Và chính trong buổi sáng kỷ niệm sinh nhật lần thứ 90 của mình, ông bỗng ao ước có một đêm tình ái nồng say với một thiếu nữ còn trinh nguyên.
Sự ham muốn đó đã khiến ông phải tìm một bà mối nhờ bà ta giúp đỡ bất chấp nỗi xấu hổ. Ông đã đến nơi hẹn với một cô bé đang ngủ say. Khi ra về, ông đặt lên trán cô nụ hôn vĩnh biệt và lời cầu Chúa giữ hộ trinh tiết cho cô. Thế nhưng, chính sự cô đơn của tuổi già đã khiến ông nhiều lần nữa đến gặp cô bé.Càng lúc ông càng yêu thương cô. Ông đem tranh ảnh , hoa, những cuốn sách… bày trong căn phòng để sớm mai, khi thức dậy, cô bé cảm thấy ấm lòng . Ông hát ru cô bé về Delgadina - cô công chúa út được vua cha yêu quý. Ông gọi cô là Delgadina. Ông nhận thấy sự hiện diện vô hình của cô trong căn nhà vắng lặng của mình. Cuộc sống buồn tẻ, nghèo cực của ông như có một ý nghĩa, đó là niềm yêu thương, lo lắng cho tương lai của cô bé. Lần đầu tiên, ông nhận ra: “Niềm thích thú thực sự khi được ngắm nhìn thân thể người phụ nữ ngủ say mà không bị áp lực của dục vọng hay bối rối vì ngượng ngùng”.
..........


Đọc những lời người khác nhận định về ông thật thấm thía ,từ Bill Clinton len lén đọc Trăm năm cô đơn dưới gậm bàn khi còn là sinh viên đến Oprah Steve Job ngây ngất với Tình yêu thời thổ tả

Ông vẫn còn đó nhưng hoàn toàn vắng mặt
Trời đã cuối Thu với vị truởng lão miền Aracataca quanh năm gió lộng