Sáng thứ 7 buồn. Muốn vào xem những phút giây quyết định tới kết quả giải đấu thế nào thì ko xem được. Do làm trong ngành truyền thông nên định tư vấn vài điều về truyền thông và cách xử trí những tiêu cực để góp phần trong sạch hơn các giải đấu cờ tướng nhưng cũng ko vào được nốt...

Ngồi nghĩ ngợi nhiều, lại nhắn đi những cái tin ko có lời đáp...Tôi đang trông đợi điều gì đây? Trông đợi 1 vô vọng.

Giữa cuộc đời bon chen cơm áo gạo tiền này, ai cũng có quyền có 1 góc riêng cho mình phải không. Cái góc riêng nhỏ nhoi ấy nó sẽ là chỗ dựa tinh thần , là sự an ủi, là niềm vui nho nhỏ...mỗi khi va vấp. Và trong cái góc nhỏ ấy có thể có những bí mật không được tiết lộ...

Bỗng nhớ đến những vần thơ, khi xưa đọc chỉ thấy buồn mà ko hiểu hết, giờ hiểu rồi để dặn lòng không phải buồn nữa. Tôi muốn nói với mình và nói với người rằng tôi sẽ lại lặng yên- một lần nữa- để giữ lại những điều tốt đẹp trong một góc nhỏ nhoi của tâm hồn....

Không cần phải cố quên đi một người.
Nếu trong tim ta bóng hình ấy chưa bao giờ phai nhạt.
Có thể chúng ta ở trong nhau bằng một tên gọi khác.
... Bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng…

Có những mối quan hệ không thể gọi tên.
Nhưng vẫn chứa đựng bên trong những điều thiêng liêng không dễ mất.
Vì thế giới của những kẻ yêu nhau là rất chật.
Nên lối rẽ nào cũng rất dễ gặp nhau…

Tình yêu thật sự có dễ lãng quên đâu.
Phải mất bao lâu để quên đi những yêu thương đã trở thành cuộc sống?
Nên nếu đã không thể quên thì cũng không cần phải cố gắng.
Chỉ cần để lòng mình thấy thật bình yên…

Rồi đến một ngày, có thể tự sẽ quên.
Hoặc nhớ mong sẽ đưa tin yêu trở lại.
Vì có những điều, dù đổi thay cũng vẫn là mãi mãi.
Vì Trái đất tròn, thì yêu nhau xa cách mấy cũng về lại với nhau…