Kết quả 1,481 đến 1,490 của 1510
Chủ đề: Cà phê Đen
-
01-02-2014, 10:30 PM #1481
Nhìn những tấm hình của cô Hanh, Ngokhong thật đẹp. Nhìn lại cảnh ở Nauy cảm giác khó diễn tả quá.
Hình rượu cần ông Wind đã cho tôi nhớ lại hồi xưa tôi cũng có dịp 1 lần thưởng thức bình rượu cần. Cái tết năm ấy 6 thằng với 1 ché rượu cần chừng 20 lít. Uống ngon quá nhưng cả đám vì tiết kiệm nên đã uống nước nhì. Uống hết rồi châm nước thêm vô để uống đợt hai. Chja, cũng chống vã được 1 đêm đó.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 13 Thích, 0 Không thích
kt22027, Kiem_Nhat, trung_cadan, Tontu, huyenmapu, toan2324, ngokhong, Thợ Điện, cotuongsonghong.vn, ChienKhuD, PhiHuong, roamingwind, cuonghanh đã thích bài viết này
-
02-02-2014, 12:04 AM #1482
Thơ cũ, thơ mới đều có, không biết dùng loại nào để chiều ông đây ? Thôi thì cứ "suy bụng ta, ra bụng người" post đại lên nhé.
Bài này tôi đã post ở diễn đàn khác, nay copy về đây để cùng nhàn lãm.
棄婦
劉駕
回車在門前,
欲上心更悲.
路旁見花發,
似妾初嫁時.
昨日惜紅顏,
今日畏老遲.
良媒去不遠,
此恨當告誰?
Khí Phụ
Nguyên tác: Lưu Giá
Hồi xa tại môn tiền,
Dục thướng tâm cánh bi.
Lộ bàng kiến hoa phát,
Tự thiếp sơ giá thì.
Tạc nhật tích hồng nhan,
Kim nhật úy lão trì.
Lương môi khứ bất viễn,
Thử hận đáng cáo thùy ?
Chú thích: Tác giả LG viết thay lời người đàn bà trung niên, bị chồng phế bỏ đặng cưới thêm vợ bé trẻ đẹp hơn. Từ xưa đã có tục đa thê, đàn ông có năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Nước VN ta mới có luật cấm đa thê gần đây thôi.
--Dịch nghĩa:--
Đàn Bà Bị Phế Bỏ
Xe rước dâu mới vừa tới trước cửa ;
muốn lên đón mà lòng càng đau xót thêm.
Thấy hoa mới nở bên đường ;
[thắm tươi] như thiếp ngày mới về nhà chồng.
Hôm qua còn tiếc má hồng [không còn] ;
hôm nay lo tuổi già đến từ từ.
Bà mai mối đi chưa xa ;
biết trút cơn giận này lên ai ?
Tình Cũ Mới
Xe dâu xịch đỗ trước hiên nhà
Muốn đón nhưng lòng lại xót xa
Cát lũy hây màu hoa mới đượm
Tao khang ỉu sắc nguyệt xưa già
Tơ gom đúng độ tình không thiếu
Chỉ quấn sai thời hận lắm đa
Mụ mối duyên kia vừa khuất bóng
Đâu người hứng chịu để rầy la.
Dịch thơ: BKH_Phihuong
-
Post Thanks / Like - 14 Thích, 0 Không thích
thanghong, kt22027, Kiem_Nhat, Tontu, huyenmapu, toan2324, trung_cadan, ChienKhuD, roamingwind, ngokhong, cuonghanh, cotuongsonghong.vn, Aty, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
02-02-2014, 01:01 AM #1483
Bài thơ hay quá nhưng phải tặng ông Tý là đúng hơn vì ông ấy là chuyên gia ruồng bỏ phụ nữ
Xe dâu xịch đỗ trước hiên nhà
Muốn đón nhưng lòng lại xót xa
Xe taxi vừa ghé đến là ông ấy đi ngay chứ lòng nào xót xa
Chú thích: Tác giả LG viết thay lời người đàn bà trung niên, bị chồng phế bỏ đặng cưới thêm vợ bé trẻ đẹp hơn.
Ôi cha ! cái khoản ruồng bỏ các bà xồn xồn để chạy theo gái đẹp còn ai hơn ông ấy ,nhan sắc kém tươi chút đỉnh là bị phụ rồi nói gì đến già
Nhưng phải chịu ông Phi là tài bài thơ này rất khó dịch làm sao lột tả cái tâm trạng ê chề đã chán đời vì thằng chồng theo con khác ,mà nó có để mình yên đâu lại bắt đi hỏi vợ cho nó .Thiệt tình là khổ và cay đắng .
Góc thưởng ngoạn của ông Phi cực kì lắt léo tìm thấy cái hay trong những cái gập ghềnh khúc khuỷu .Bái tạ !
-
Post Thanks / Like - 14 Thích, 0 Không thích
thanghong, kt22027, Kiem_Nhat, Tontu, huyenmapu, toan2324, PhiHuong, trung_cadan, ChienKhuD, tamthaplucke, ngokhong, cuonghanh, cotuongsonghong.vn, Aty đã thích bài viết này
-
02-02-2014, 01:15 AM #1484
Hi hi, bác Lâm ơi, từ trước tới giờ em được tiếng là Hoa Đào đó. Khi có vợ rồi thì em 1 lòng. Ra đường mùa đông thì em chỉ nhìn thẳng phía trước, mùa hè nhờ có cái kính chống nắng cho nên em có nhìn thêm 2 bên đường. Bác cho em là chuyên gia ruộng rẫy thì tội nghiệp em quá. Cái này người ta gọi là oan ông Địa đây mà.
Bác Phi cho em xin bài thơ tình cảm nồng nàn nhe bác.Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 13 Thích, 0 Không thích
kt22027, Kiem_Nhat, Tontu, huyenmapu, toan2324, PhiHuong, trung_cadan, ChienKhuD, tamthaplucke, roamingwind, ngokhong, cuonghanh, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
02-02-2014, 03:42 AM #1485
Đọc bài thơ dịch của bác Phi Hương làm cháu chợt nhớ đến một bài thơ rất hay của một người bạn cũ. Bài thơ khá khắc khoải, là tiếng lòng của "kẻ thứ 3" với vợ của người tình. Không có ghen tuông, đoạt chiếm mà bài thơ toát lên sự đồng cảm sâu sắc giữa những phận đàn bà. Với đàn ông, tình ái đôi khi chỉ là những cơn gió làm mát ngày dài nhưng với đa số phụ nữ, nó thường là một vết đau dai dẳng, đôi khi mang lại sự thất vọng ghê gớm vào lòng tin và tình yêu...
NƯỚC MẮT CHẢY QUANH
Đêm nay về với chị thôi
Giờ này chắc chị vẫn ngồi chờ anh
Trước kia hạnh phúc tròn canh
Bây giờ chia tỏi, chia hành vì đâu
Ba gian, bảy mẫu nông sâu
Công lênh bòn nhặt chẳng câu tèm nhèm
Thương anh, chị mới thương em
Mặc cho thiên hạ hết gièm rồi pha
Coi như em gái trong nhà
Con em chăm chút như là con chung
Mười năm một nghĩa sống cùng
Chị như người mẹ mắc mùng, ghém chăn
Xin anh đừng hắt đừng dằn
Đừng làm nước mắt chị lăn đêm trường
Đã lâu bên chị rộng giường
Gối thừa một chiếc, lược gương quên dùng
Cực nào bằng cực khoan dung
Phúc nào bằng phúc thủy chung ngọn ngành…
*
Đàn bà nước mắt chảy quanh
Xin anh yêu chị ngọt lành như em!
(Sơn An)Tiền bất kiến cổ nhân
Hậu bất kiến lai giả
Niệm thiên địa chi du du
Độc sảng nhiên nhi thế hạ
-
Post Thanks / Like - 14 Thích, 0 Không thích
thanghong, kt22027, Kiem_Nhat, Tontu, huyenmapu, toan2324, PhiHuong, trung_cadan, ChienKhuD, tamthaplucke, roamingwind, Aty, Thợ Điện, ngokhong đã thích bài viết này
-
02-02-2014, 04:05 AM #1486
Thơ ghê thật ! Đọc lên thấy rợn cả tàn phai .Tôi vẫn còn rùng mình ,cô Hạnh thức khuya thế
-
Post Thanks / Like - 12 Thích, 0 Không thích
-
02-02-2014, 04:13 AM #1487
Thơ cô Hanh là dành riêng cho người thứ BA đấy ư? Rất cao thượng. Thông thường lòng tham con người sẽ làm cho họ mờ đi lý trí, cũng như tình yêu đã làm giảm mất 1 phần thông minh của con người.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
-
02-02-2014, 04:15 AM #1488
Tại sau mấy chuyện như vầy quá thường xảy ra đối với VN ?
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 11 Thích, 0 Không thích
-
02-02-2014, 10:18 AM #1489
Tặng ông Gió và ông Tý .Hai bề trên tôi rất ngưỡng mộ vì tình yêu vợ .Nhất là ông Gió leo núi nghìn trùng cũng có đôi bước ra khỏi cửa vài bước xông đất cũng một cặp .Chân thành cảm phục !
Thơ Trần Tế Xương (thường gọi là Tú Xương, 1870-1907) rất đa dạng về cảm xúc, như người ta nói “khi cười, khi khóc, khi than thở”. Ông tự trào mình thuộc số đàn ông chỉ có thể làm “quan tại gia”, chỉ có thể sống bằng “ăn lương vợ”. Cái chất tự trào ấy nghe ra ngậm đắng nuốt cay với một người đàn ông nguyên vẹn sức lực, trí tuệ không kém người, nhất là cái chí tang bồng đâu đã phôi pha. Cái điệu cảm thán thương mình, thương người thấm thía trong thơ Tú Xương. Thương vợ là một bài thơ chứa chất đầy tâm sự
“Quanh năm buôn bán ở mom sông/
Nuôi đủ năm con với một chồng/
Lặn lội thân cò khi quãng vắng/
Eo sèo mặt nước buổi đò đông/
Một duyên hai nợ âu đành phận/
Năm nắng mười mưa dám quản công/
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc/
Có chồng hờ hững cũng như không”
. Điệu thơ trầm buồn khi người đàn ông vốn được coi là trụ cột trong gia đình, vì một lý do nào đó, không còn là “trụ cột” nữa, rơi xuống địa vị thứ yếu, phụ thuộc. Có cái gì đó thật tủi phận, đắng đót của kiếp người nhỏ bé. Câu kết bài thơ như là một lời tự giễu cợt của thi sĩ khi cảm thấy mình bất lực trước những bất công của đời sống.
Nhớ vợ của Cầm Vĩnh Ui (in trong Tuyển tập Thơ Việt Nam 1945-1954, Nxb Giáo dục, 1995) là một bài thơ rất độc đáo nhưng ít người biết đến, nó đã từ lâu dường như bị lãng quên vì một lý do nào đó không thật rõ ràng. Đọc lại bài thơ này trong cái không khí nhộn nhạo của đời sống hiện sinh thời bây giờ, bỗng có cái cảm giác trở về nguyên sơ, nguyên thủy, nguyên lành của cảm xúc thật của con người
“Tôi nhớ vợ tôi lắm/
Xin anh về hai ngày/
Nhà tôi ở Mường Lay/
Có con sông Nậm Rốm/
Ngày kia tôi sẽ đến/
Lại cầm súng được ngay/
Tôi càng bắn trúng Tây/
Vì tay có hơi vợ/
Cho tôi đi đừng sợ/
Tôi không chết được đâu/
Vì vợ tôi lúc nào/
Cũng mong chồng mạnh khỏe/
Cho tôi đi anh nhé/
Về ôm vợ hai đêm/
Vợ tôi nó sẽ khen/
Chồng em nên người giỏi/
Ngày kia tôi về tới/
Được đi đánh cái đồn/
Hay được đi chống càn/
Là thế nào cũng thắng/
Nếu có được trên tặng/
Cho một cái bằng khen/
Tôi sẽ rọc đôi liền/
Chia cho vợ một nửa”.
Đây là lời trần tình của một người lính sinh ra ở rừng núi, tất cả còn nhiều bản năng sống “Cho tôi đi anh nhé/ Về ôm vợ hai đêm”. Rất thật, rất người vì thế cũng rất đáng yêu. Nhưng cũng từ khi tham gia Vệ quốc quân, cái nhãn quan của anh được mở rộng, vụt lớn lên về ý thức, tình cảm. Cái riêng và cái chung trong bài thơ này hòa quyện và nhuần nhuyễn, phô được vẻ đẹp hồn nhiên của con người cầm súng chiến đấu.
Nếu không nhầm thì hình như chỉ có độc nhất Nguyễn Duy là nhà thơ đã chăm chút in hẳn một tập thơ tặng người vợ hiền thảo, nhan đề Vợ ơi (1995). Người vợ có một vị trí quan trọng, trang trọng và có thể nói là rất sang trọng trong thơ Nguyễn Duy. Nhưng độc giả yêu thơ ông vẫn thích nhất bài Mời vợ uống rượu (1993)
“Mỗi năm Tết có một lần/
Mời em ly rượu tay nâng ngang mày/
Vợ cười chưa uống đã say/
Ngọt ngào thì nổi đắng cay thì chìm/
Gót chân ăn vẹt bậc thềm/
Quanh năm tất bật đi tìm ngày xuân/
Tóc loay hoay bạc bạc dần/
Mỗi năm Tết có một lần thôi em”.
Mời vợ uống rượu mà tay nâng ngang mày thì biết là người chồng kính trọng, trân trọng, yêu quý vợ biết nhường nào. Phải sống nhiều, sống có trách nhiệm và tình thương mới nhìn thấy được gót chân ăn vẹt bậc thềm. Một hình ảnh thơ thấm đẫm nghĩa cử của con người, của tình nghĩa vợ chồng chẳng cần thề bồi mà vẫn sống với nhau đến đầu bạc răng long. Phải sống với nhau thật lâu mới cảm hoài được cái dáng vẻ, cái màu sắc tóc loay hoay bạc bạc dần của người vợ hiền. Có lẽ người chồng bỗng nhiên giật thót mình khi nhìn mái đầu vợ, tóc đã qua thời điểm sương, lấn tới cái đoạn già cả. Mái tóc nói được rất nhiều điều như cái nhìn dân gian “hàm răng mái tóc là góc con người”. Nhưng như vượt thoát nhanh nỗi ám ảnh đó, nhà thơ biết cách làm cho mình và người khác quên đi cái già sầm sập đến, để vui cái vui của ngày Xuân, ngày Tết vì mỗi năm Tết có một lần thôi em. Một lần vui thôi trong một năm, vậy hà cớ gì mà băn khoăn, vậy hà cớ gì mà không quên đi một nắng hai sương để thụ hưởng cái khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi này. Lời mời chào của nhà thơ với vợ thật khéo léo, khó bề từ chối.
Nhà thơ Bùi Hoàng Tám nổi tiếng với cái triết lý “Vợ duy nhất đúng”. Ngẫm cho cùng đó là một cách nói quá đi để bộc lộ cái tình cảm sâu nặng của những đức ông chồng với người vợ hiền thảo từ xưa tới nay. Mình ru vợ mình là một bài thơ rất vui nhộn
“À ơi…!/ Mình ngủ đi mình/
Đã hây hẩy gió, đã tành tạnh mưa/
Nhà ta công sớm việc trưa/
Nhỏ to, lớn bé cũng chờ mình thôi/
Áo mình đầm đậm mồ hôi/
Tóc mình thoang thoảng hương trời còn bay/
À ơi…!/ Anh gối đầu tay/
Anh hôn lên mái tóc dày đầm sương/
Ngủ đi em, ngủ yêu thương/
Ngáy đi em, ngáy rung giường cho vui/
Xóm làng ơi, đất trời ơi!/
Xin yên lặng nhé. Vợ tôi đang… khò!”.
Nhiều người thích cái sắc lẻm và khí khái của một Bùi Hoàng Tám – nhà báo. Nhiều người thích thơ anh vì cái chất yêu đời, vui sống, như ai đó nói rất “nhộn nhịp”, nhưng không hề kém thâm hậu. Chồng ru vợ, nghĩ cho cùng cũng chẳng ngược đời trong một xã hội bình đẳng giới. Có thể hình dung trước đó người vợ vừa dỗ dành, ru con ngủ, xong rồi thì có chút thao thức, có chút nũng nịu với chồng chăng? Phải là người chồng tinh tế mới lập tức hiểu ra sự tình và lập tức cất tiếng ru… vợ ngủ. Có gì đâu mà phải che đậy, có gì đâu mà phải xấu hổ khi mình ru vợ mình ngủ. Người ta khi ngủ ai cũng trở nên hiền lành, dễ thương. Với trẻ em thì “như búp trên cành” nên cần “biết ăn ngủ biết học hành là ngoan”. Còn vợ là người lớn, thì sao đây mới là ngoan? Thì rõ ràng là phải “ngủ yêu thương”. Bài thơ kết bằng tiếng cười rất…hỉ xả “Xóm làng ơi, đất trời ơi/ Xin yên lặng nhé. Vợ tôi đang… khò!”. Chẳng ai kết tội nhà thơ suồng sã trong trường hợp này. Nó là một sự phóng chiếu thường tình, nó làm cho tâm hồn ta trong sáng và nhẹ nhàng hơn, vì như ai đó nói chí lí, tiếng cười tử tế linh diệu như một “phép vệ sinh tinh thần”.
-
Post Thanks / Like - 14 Thích, 0 Không thích
-
02-02-2014, 02:56 PM #1490
Hôm nay đọc mấy bài thơ của bác Lâm sưu tầm lại ngộ thêm 1 điều nữa nơi cuộc sống. Thì ra câu nói Nhất Vợ Nhì Trời cũng có cái lý của nó. Chỉ là ai trong số chúng ta sẽ mãi mãi tâm niệm với câu trên. He he, các đức ông chồng khi có chút tiền dư của để mà một lòng chăm chút đến Bà Chủ Cơm Tháng thì được quá rồi. Nhưng có ông lại thích ăn Phở để rồi có ngày Phở nó ăn ông thì đừng có mà phàn nàn trách ai. Tuy Phở có nhiều nước béo nhưng béo quá không chắc đã tốt.
Ở nhà ăn bánh lọt ( hay bánh canh ) cũng ngon vậy. Hi hi..
Lần sửa cuối bởi Aty, ngày 02-02-2014 lúc 02:59 PM.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 12 Thích, 0 Không thích
Cà phê Đen
Đánh dấu