CỜ THẾ GIANG HỒ
Trong cờ thế cũng có hai dòng, một là những tay cờ đơn lẻ thường hay bày cờ ở công viên, vườn hoa hay tại các phiên chợ còn một dòng khác thường 4-5 người, có những nhóm có đến 9-10 người, mỗi người một việc, một mức tiền chia sau mỗi ngày. Ở dòng thứ nhất thường là những tay cờ có bản lĩnh giỏi cờ thế cao cờ bàn không ít lần người viết bài này không nhịn được cười khi nghe những ông ngồi ở hàng nước to giọng kể: “hôm qua ở chỗ này... chỗ nọ gặp bàn cờ thế đi mấy nước họ giữ tay xin xỏ thương hại không phá nữa để họ làm ăn” . Tất cả những ông ấy đều là ông nói phét! giới cờ thế khẳng định như vậy. Thật ra khi đã đi kiếm sống bằng cờ thì ai cần cao thấp, cao hay thấp chỉ là số tiền thu được hàng ngày. Phần lớn những thế cờ bày ở các nơi đều là thế cờ hoà, một người không thông hiểu thế cờ đó thì làm sao thuộc được tất cả các biến sau mỗi nước đi, sai một ly là người phá thua liền cùng lắm thì hoà tại sao phải xin. Có những thế ( hoà cho được) thì đến người giữ thế ngày nào cũng đánh mà vẫn phải xem lại thì họ sợ gì ai? Những người có khả năng phá được những thế cờ đó phải là những người rất cao cờ, mà những người rất cao cờ thường giới cờ thế đều biết cả. Rất hiếm khi những người này phá công việc làm ăn của cờ thế, trong giới cờ giang hồ vẫn tồn tại điều luật bất thành văn đó.
Những người có trình độ làng nhàng rất hay phá thế và tất nhiên không thoát khỏi những mẹo vặt họ đặt sẵn. Chẳng hạn khi bày một thế nào đó vị trí của những quân tốt không đặt đúng, vị trí nửa nọ nửa kia khi đối phương phá mới sửa quân lại tuỳ theo đôi phương nhận bên đi trước hoặc đi sau hoặc dịch lên hoặc dịch xuống, ít người biết được rằng thế cờ thắng thua hay hoà được quyết định bởi những con tốt tưởng chừng bày cho đẹp đó. Có tay cờ thế thấy 4, 5 người chỉ trỏ bàn tàn với nhau cách phá bàn xin rằng: “ Bác nào phá thì phá xin các bác đừng bàn với nhau” Nói thì nói chứ thừa biết bằng mười chừng ấy nữa không biết thì cũng chẳng hơn gì. Mục đích để cho tay nào giàu trí tưởng bở nghĩ rằng thế là đúng nước rồi mình tự phá được việc quái gì phải cậy đông hiếp yếu. Thế là vào phá, thế là thua liền. Người viết bài này đã nhiều lần xem phá cờ thế cũng là một nước thua ấy nhưng ai thua mặc ai không có người nào nói cho người nào cả. Đến nước cờ đó họ cứ lặng thing ngồi xem rồi cùng ồ lên khi chủ bàn được...hình như chứng kiến một người cũng thua giống mình người ta có phần nhẹ nhõm hơn...vơi đi nỗi mặc cảm cô đơn?! Vì chí ít có một người giống mình. Mức tiền phá thế không nhiều, 5 đến 10 nghìn, nhiều người tặc lưỡi coi như không hút một bao thuốc nhưng vài ba người như thế trong một ngày quá đủ để cho một người khác tồn tại.
Dòng cờ thế thứ hai gồm nhiều người tham gia đủ các thành phần, cao cờ , thấp cờ có người chả biết gì về cờ chỉ cần có bề ngoài không bắt mắt cho lắm. Chúng ta có thể gặp họ ở bất kỳ đâu, cạnh siêu thị, các lễ hội, bãi biển nghỉ mát. Nạn nhân của họ là những kẻ hám lợi vì nếu không tham thì làm sao lại rơi vào bẫy hoặc những kẻ có tiền thích sĩ diện. Các bước dẫn dụ được tiến hành như sau: người giữ bàn phải là người có dáng ngoài hiền lành dễ coi, tìm cách bày bàn cờ gần đối tượng cần dụ, một lúc có vài người hiếu kỳ vây quanh trong đố có “ chim mồi” xuất hiện đặt tiền phá thế ( nhưng phải gây được sự chú ý của đối tượng). Thế cờ được phá đúng theo trình tự, người phá thua chủ bàn thắng. Sau đó cử toạ sẽ bàn tán sôi nổi lôi kéo đối tượng bằng cách hỏi ý kiến trực tiếp hay gián tiếp. Nếu cần chim mồi thứ hai xuất hiện tiếp tục phá thế cho đối tượng mục sở thị và mọi người sẽ khẳng định với ông cờ thế này: thế cờ này chỉ có là ốp nộp. Và bảo ông ta bày thế khkác, thế này khó quá. Đúng lúc đó nhận vật chính tò tò mò đến to giọng là quá dễ nhưng thôi để cho mà làm ăn chứ đây chỉ thích mở bát mở đĩa được thua biết ngay cái thế cờ vặt vãnh chỉ để cho bọn mới học chơi cờ và chủ bàn chỉ bắt nạt được bọn ấy. Đến nước này thì còn ai chịu được, tất cả xúm vào nói: “ có giỏi thì chơi đi đừng nói phét”. Tất nhiên là y đánh ngay, đi được vài nước đúng đến nước biến thì chủ bàn hỏi y đánh thế nào đánh bao nhiêu tiền, trái với lời lẽ huyênh hoang ban đầu y chỉ đánh mấy điếu thuốc cốt là dạy cho mọi người cách phá. Chủ bàn từ chối là không hút thuốc nếu đánh thì bỏ tiền ra. Y lập tức cởi đồng hồ hoặc nhẫn trị giá vài trăm nghìn chơi tất với chủ bàn. Việc này sẽ không xảy ra vì chủ bàn làm gì có tiền, lúc này y bắt đầu nói với đối tượng và mọi người xung quanh là y sẽ thắng. Nếu đối tượng nói không thì y sẽ tìm cách kích bác cốt để đối tượng cùng mọi người khó chịu rồi bỏ đi lấy tiền hẹn sẽ quay lại để dạy cho mọi người biết trình độ cờ của y ở mức độ nào. Việc còn lại là chủ bàn cùng chim mồi giảng giải cho đối tượng là y sẽ thua nhưng mọi người không đủ tiền để làm cho y sáng mắt ra thấy thiên hạ nhân thiên hạ tài và người tài này dứt khoát phải là đối tượng?! Vừa lúc y quay lại vẫn không có tiền chỉ đánh vài bao thuốc đôi bên được thua cùng hút lúc này chim mồi sẽ nhận và rủ đối tượng cùng tham gia, chủ bàn làm trọng tài, ai không chơi tiếp coi như thua. Cuộc cờ sẽ diễn ra theo kịch bản dựng sẵn, đi đến nước biến y nói phải thêm tiền mới đánh vì như thế y thiệt quá, mọi người biết nước cờ mà y chả đựơc cái gì cả và tiếp tục đặt đồ thách thức, chim mồi tiếp tục tác động đối tượng và đưa ra điều kiện thắng đối tượng ăn cả y chỉ xin ít lộc. Nếu đối tượng vẫn chần chừ thì có mấy mặt rô thì thầm: “ anh cứ chơi đi thắng anh ăn thua bọn em đòi lại cho, mẹ cái thằng dốt mà cạy tiền”. Yên tâm quá... chơi thôi, nếu đối tượng có tiền mặt thì càng tốt nếu không đủ thì chim mồi sẽ gạ đối tượng cùng đặt đồ với mình ( dòng cờ này không bao giờ đánh đồ cầm mà chỉ tiền mặt và sợ khi thua đối tượng sẽ kêu là bị cướp). Lập tức nhân vật cầm đồ đóng vai chủ quán nước xuất tiền cầm đồ với giấy ghi nợ do đối tượng viết hẹn ngày giờ sẽ trả lại lấy đồ đồng thời còn tranh thủ động viên khổ chủ tí lấy lại đồ nhớ laị quả kha khá. Sự việc thế nào chắc ai cũng rõ, mất tiền có người hiểu ngay, có người còn bị họ đưa vào bẫy vẫn ở những nước biến tiếp theo của thế cờ đó bằng những nước đi thuyết phục là sẽ thắng ở những lần đánh sau. Đã có những người nướng cả xe máy mà vẫn không biết rằng mình đang đánh đu với tinh, người nào to mồm ăn vạ thì cũng ăn mấy cái điếu cày với lời khuyên chí tình: tham thì chết! Có người biết thế cờ hoà xin phá với điều kiện hoà người phá được họ cũng sẵn sàng nhận lời, trước khi đánh tiền mặt hoặc đồ vật phải đưa cho một người trung gian cầm làm trọng tài, người được chọn thường là học sinh, sinh viên? ( vì thấy cắp cặp) Vào cuộc một lúc họ tìm cách làm cho người đánh phân tâm bằng cách chỉ trỏ xê dịch quân cờ để họ tập trung vào đấy trong khi đó trọng tài lẳng lặng chuồn mất. Tan cuộc trơ khấc mấy ông cùng thua ông nọ tưởng ông kia quen trọng tài? Trong trường hợp không chuồn được sẽ có người hô “ Tây đến, tây đến” tây ở đây tức là công an, thế là tất cả bỏ chạy tán loạn bỏ lại khổ chủ tiền mất dại còn.
Những chuyện về làng cờ giang hồ còn rất nhiều muôn màu muôn vẻ và trong lúc làm phóng sự này người viết đã có dịp cho chuyện với anh em trong giới cờ giang hồ, có người còn nói rằng “ rừng nào chẳng có lá khô” đừng vì một số người mà đánh đồng chúng tôi với nhau. Để kết thúc bài viết xin gửi tới bạn đọc những tâm sự của một tay cờ giang hồ: “ thực chất chúng tôi cũng bằng sức lực của chính mình để kiếm sống, họ cũng vậy nhưng mẹo mực mỗi người một khác mà thôi. Tôi rất yêu cờ vì cờ là kết tinh của sự tinh toán, là sản phẩm của trí tuệ con người và con người sống để thương nhau đâu phải vì mưu sinh mà toan tính như vậy”.