Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Hồ Vinh Hoa tượng kỳ nhân sinh - Trang 2
Close
Login to Your Account
Trang 2 của 17 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 20 của 217

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    dichnhac.com
    Bài viết
    82
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    HỒI 1: TIỂU KỲ TINH

    Tiếp:

    TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
    NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
    LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: k400201@dichnhac.com



    Ông chủ Quách cũng tán thưởng: “quả là ghê gớm, cậu bé tên gì thế?”
    “Dạ, Hồ Vinh Hoa” Hồ Vinh Hoa đáp lời
    Là Cổ Nguyệt Hồ đó phải không? (Chữ Hồ gồm chữ Cổ bên trái, chữ Nguyệt bên phải :p)
    “Dạ, là Cổ Nguyệt Hồ ạ” Hồ Vinh Hoa đáp, rồi giải thích luôn tên cậu: “hai chữ Vinh Hoa chính là Vinh Hoa trong Vinh Hoa Phú Quý ạ”
    “Một cái tên rất hay, tương lai nhất định cậu sẽ trở thành “nhất đại kỳ vương”, năm nay cậu bao nhiêu tuổi
    “11 tuổi ạ”
    “Thế nhà cậu ở đâu?”
    “Bên khu Đức Thành, gần Tây môn ạ”
    “Ô, mới 10 tuổi mà kỳ nghệ đã cao vậy, lão chơi mấy chục năm còn không bằng cậu. Cậu giống như thiếu niên thiên tài, Tạ Hiệp Tốn tiên sinh nhất định sẽ rất thích, tôi sẽ nói với tiên sinh, khi có thời gian rảnh sẽ dẫn cậu tới đó” ông chủ Quách nói với Hồ Vinh Hoa.
    “Dạ được, dạ được, có thể đi bái kiến lão nhân gia thật là quá tốt ạ, cháu sẽ nghe theo lời của lão bá” Hồ Vinh Hoa dù còn nhỏ tuổi nhưng ăn nói rất chững chạc.
    “Tiểu quỷ, ban nãy thật không thể nhìn ra cậu, không ngờ cậu còn nhỏ tuổi vậy mà đánh rất hay, quả là thiên tài” người thanh niên bỗng lên tiếng
    “Thiên tài gì đâu ạ, cháu vốn dĩ không phải là thiên tài, còn nhớ mấy năm trước bố cháu dạy cháu và chị chơi cờ, nhưng cháu không thể đánh thắng nổi chị, nói ra cháu không thông minh bằng chị. Nếu cháu là thiên tài, thì ngay từ đầu chị đã không là đối thủ ” Hồ Vinh Hoa trả lời.
    “Thế bây giờ cậu đánh lại chị gái không
    “Đương nhiên bây giờ chị không phải là đối thủ của cháu”
    “Xem ra cậu đúng là thiên tài, nếu không thì làm sao chị gái không phải là đối thủ”
    “Uây, chú không hiểu chị cháu, sau khi học cờ, chị không còn tìm tòi đọc về cờ, không giống như cháu, rất có hứng thú với cờ, thường đọc về cờ, cho nên có tiến bộ, cờ có thể đánh tốt, không phải dựa vào thông minh, mà do sự nỗ lực của bản thân tìm tòi về kỳ nghệ” Hồ Vinh Hoa nói lời tự đáy lòng.
    Ông chủ Quách nghe hai người đối thoại, càng có cảm tình với Hồ Vinh Hoa, bèn nói: “cậu bé rất khá, người lên khen mà không tự đắc, còn biết đề cao kỳ nghệ, tuổi nhỏ đã có phẩm chất như vậy, sau này tất thành tài, cố gắng lên cậu bé, nhất định tiền đồ của cậu sẽ rất tốt”
    “Cảm ơn sự khích lệ của lão bá, cháu sẽ cố gắng ạ” Hồ Vinh Hoa cảm thấy ông chủ Quách thực tâm khích lệ mình, bèn nói: “lão bá, về sau khi học về, cháu có thể thường xuyên tới đây đánh cờ được không ạ?”
    “Được, đương nhiên được, rất hoan nghênh cậu tới đây” Ông chủ Quách mừng ra mặt
    Lão hán kia lấy hai phân tiền đưa cho ông chủ Quách và nói: “Ván này, lão đã nhận thua, tiền sẽ do lão trả”
    “Em nói rồi, em thua thằng bé thì tiền do em trả” người thanh niên khẳng khái nói, và móc tiền trả ông chủ.
    “Kha kha, hai người không cần phải đưa, hai người cất tiền đi, ván này em không lấy tiền, về sau cậu cứ tới đây chơi”
    “Cảm ơn lão bá” Hồ Vinh Hoa vui vẻ và lễ phép trả lời
    “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, cứ coi như chúng ta là bạn vong niên” ông chủ Quách thành tâm thành ý nói.


    -Hết hồi 1, còn tiếp...-
    Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
    Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
    Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
    Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum

  2. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    dichnhac.com
    Bài viết
    82
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    @ALL: nghĩa địa mù sương tôi có xoa đi vài post ngoài chính sự, có gì hi vọng các bạn bỏ qua

    HỒI 2: TRANH LUẬN VÌ HỌC CỜ

    TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
    NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
    LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: k400201@dichnhac.com




    Chiều hôm ấy, sau khi mẹ Hồ Vinh Hoa đi làm trở về, thấy chị lớn và em nhỏ đều ở nhà, bố Hồ Vinh Hoa từ lâu bị tê liệt nửa người, đi lại khó khăn, thường chỉ quanh quẩn ở nhà. Chỉ cần Hồ Vinh Hoa về nhà, là cả nhà sum họp.
    “Vinh Hoa đâu, vì sao vẫn chưa về?” Mẹ có chút lo lắng bèn hỏi chị gái Hồ Vinh Hoa.
    “Con không biết” chị gái trả lời
    “Trường đã tan học từ lâu, nó cũng phải về từ lâu rồi chứ” mẹ trong lòng rất rõ, trước đây khi bà đi làm về, các con bà đều đã ở nhà.
    “Có thể nó ở lại làm trực nhật” chị gái lên tiếng, vì đôi khi chị vẫn phải ở lại lớp làm mà.
    “Cho dù có làm trực nhất thì cũng về lâu rồi, làm gì mà mất nhiều thời gian thế” bởi bà biết rõ thời gian làm trực nhật trước đây của Hồ Vinh hoa
    “Vậy con không biết, chắc nó chơi bên ngoài” không còn cách nào khác, chị gái đành đoán như vậy.
    “Haizz, chắc nó lại kiếm chỗ nào chơi cờ rồi” Mẹ từ lâu đã biết Hồ Vinh Hoa rất thích chơi cờ. “Con với cái, suốt ngày chỉ cờ với cờ, không biết có đụng tới bài vở không?” bà mẹ vừa nói vừa đi đến bên chồng, hờn dỗi nói: “tất cả đều tại ông, tự dưng dạy chúng nó chơi cờ”
    “Bà ầm ầm cái gì thế, con nó chơi vài ván cờ thì có gì mà lo, nó đâu có đi gây chuyện thị phi bên ngoài đâu” ông bố lên tiếng bênh vực cậu con trai.
    “Ông ấy, ông chỉ được cái cưng chiều nó quá” giọng bà vợ có chút bực tức, nói xong bà bỏ đi làm cơm chiều.
    Sau khi bà làm xong cơm chiều mà Hồ Vinh Hoa vẫn chưa về, trong lòng bà rất sốt ruột, bèn quay sao nói với chồng: “Lão đầu tử, Vinh Hoa vẫn chưa về, không biết nó có xảy ra chuyện gì không nhỉ?”
    “Có thể xảy ra chuyện gì, không có chuyện gì đâu, chắc lại đang làm vài ván cờ đó”
    “Không biết nó có bị đụng xe không, thật làm tôi thấp tha thấp thỏm” bà mẹ vẫn không yên tâm. Bà tự nhận mình là người gánh vác gia đình, từ khi chồng bà liệt nửa người, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong gia đình đều do bà quán xuyến
    “Không có chuyện gì đâu” ông chồng ôn tồn nói
    “Không được, tôi phải đi ra xem thế nào” bà mẹ vẫn không thể yên tâm, rồi quay sang nói với các con: “cơm mẹ làm xong rồi, hai đứa đói thì cứ ăn trước, mẹ ra ngoài tìm Vinh Hoa” nói rồi bà tất tả đi ra.
    Hồ Vinh Hoa sau khi xuất ra diệu thủ thắng ván cờ ấy, nếu đi về nhà luôn, thì sẽ chẳng về muộn tới thế, nhưng ông chủ Quách rất thích cậu, một vài người ở đó cũng muốn giữ cậu lại làm vài ván, thế là thể theo yêu cầu của nhiều người, ông chủ Quách để cho Hồ Vinh Hoa bày ba bàn cờ, mình cậu xa luân chiến với ba người. Người chơi có già, có trẻ, có trung niên nhưng bọn họ không vì thế mà giận Hồ Vinh Hoa, Hồ Vinh Hoa đương nhiên đồng ý đánh với tất thảy mọi người, nhằm nâng cao kinh nghiệm thực chiến. Ông chủ Quách cũng muốn dùng Hồ Vinh Hoa “câu khách”, bèn bày thêm vài bàn nhằm kiếm chút đỉnh. Tất cả các bên đều vui, cuộc xa luân chiến thật náo nhiệt. Hồ Vinh Hoa đối phó với mấy người chơi cờ, quân đi rất nhanh, thường chỉ mười mấy phút là xong ván cờ, mọi người dần dần bại dưới tay cậu, ván này xong ván khác lại bày ra, nhưng không ai thắng được cậu, ông chủ Quách vừa thu tiền phí, vừa cổ vũ người chơi. Càng chơi càng ham, Hồ Vinh Hoa chẳng để gì tới giờ về nhà nữa.



    -còn tiếp...-
    Lần sửa cuối bởi nghiadiamusuong, ngày 04-03-2011 lúc 02:39 PM.
    Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
    Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
    Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
    Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum

  3. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    dichnhac.com
    Bài viết
    82
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    HỒI 2: Tiếp

    TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
    NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
    LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: k400201@dichnhac.com



    Mẹ Vinh Hoa không biết tìm cậu ở đâu, nên đành đến trường hỏi xem sao. Bác bảo vệ trường hỏi bà tìm ai, bà bảo bà là mẹ của Hồ Vinh Hoa và nói giờ này cậu vẫn chưa đi học về. Bác bảo vệ bảo, trường đã tan từ lâu, cậu không có ở trường đâu, dù cho có làm trực nhật thì cũng đã về từ lâu. Bà mẹ thất vọng quay về, vừa đi bà vừa nghĩ tới các nơi tụ tập đánh cờ, của thể con bà đang la cà ở đó. May mà bà đi xe đạp, một loáng đã tới sới cờ, khi bà tới nơi, sới đã đóng cửa, chỉ còn vài lão hán đang ngồi nói chuyện phím. Bà hấp tấp hỏi mọi người có thấy một đứa học sinh khoảng 10 tuổi la cà ở đây chiều nay không? Một lão hán trong đó, ban nãy vừa chơi cờ với Hồ Vinh Hoa nói: “có đấy, có một cậu bé, tên cậu ta là Hồ Vinh Hoa”
    “Đúng rồi, nó là con tôi” bà mẹ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì Vinh Hoa cũng không xảy ra chuyện gì.
    “Nó đã ôm cặp sách về được một lúc rồi” lão hán lại nói thêm: “con bà đánh cờ hay lắm, bao nhiêu người ở đây đều bị nó đánh bại”
    “Ây, vậy sao? Cám ơn bác, chào bác” và bà vội vàng đạp xe về nhà.
    Đi được một đoạn bỗng bà nghe tiếng Hồ Vinh Hoa gọi thất thanh: “mẹ”
    “Hảo tiểu tử, còn dám vác xác về nhà sao”, bà dừng xe bực tức nói: “mấy giờ rồi mà còn chưa vác xác về nhà”
    “Mẹ, mẹ đừng giận, con chỉ ở ngoài kia đánh mấy ván cờ thôi mà” Hồ Vinh Hoa vội giải thích.
    “Mẹ biết, về nhà rồi nói tiếp”, trong lòng bà không muốn cậu giao du với mấy người ở sới cờ đó
    Khi bà mẹ và Vinh Hoa trở về nhà, chị gái cậu là người đầu tiên reo lên: “mẹ, mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng tìm được nó về nhà”
    “chị nói linh tinh gì thế, em gặp mẹ ở ngoài kia chứ đâu” Hồ Vinh Hoa không biết bà mẹ ra ngoài là để tìm cậu
    “Được rồi, mẹ đã tới trường tìm con, con không có ở đó, mẹ mới tới sới cờ tìm, người ta bảo con đã đi về, nên mẹ mới đạp xe về và gặp con ở đó. Hảo tiểu tử, con chơi cờ tới quên giờ về, con có biết ở nhà mọi người lo cho con lắm không?” cơn giận của bà mẹ bắt đầu nổi lên.
    “Mau ăn cơm đi, tôi đói lắm rồi” ông bố không muốn Vinh Hoa bị mắng vì tội chơi cờ, nên cố ý nói vậy.
    “Không phải tôi nói rồi sao, cơm tôi đã nấu xong, nếu đói thì mọi người ở nhà cứ ăn trước, ông ấy, nếu bụng ông đói ông có thể kêu con gái lấy cho mà, thật là, sao cứ phải đợi tôi về” bà vợ có chút bực tức với ông chồng
    “Bố nói chờ mẹ và em về rồi cùng ăn, nên bố không ăn đó” cô chị vội giải thích
    “Cái gì, đợi mẹ con tôi về, nếu tôi và nó chưa về, vậy mấy người cứ chờ tiếp sao, thật là…”
    “Được rồi, được rồi, bà đừng giận, Vinh Hoa nó về rồi, cả nhà vui vẻ ăn cơm nào” ông chồng muốn xua đi cơn giận của vợ
    “Tôi không muốn ăn, Vinh Hoa không chịu nghe lời, đi học về là đi chơi cờ, không chịu về nhà làm bài tập, thế thì học cái gì? Ông ấy, ông cũng nên nói nó đi” cơn giận trong bà bắt đầu bùng phát
    “Hây, chỉ là vài ván cờ thôi mà, nó có phạm tội tày đình đâu?” ông chồng vẫn ôn tồn nói
    Nghe mẹ nói tới chuyện bài vở, Vinh Hoa liền lên tiếng: “Mẹ, bài tập con đã làm xong từ lúc còn ở trường rồi”
    “Con đừng nói láo, sao con có thể làm xong lúc còn ở trường, con nói làm xong rồi, vậy đưa đây mẹ kiểm tra”
    “Con không lừa mẹ, đây mẹ xem đi” Vinh Hoa đưa vở cho bà kiểm tra, bà im lặng giở vở ra kiểm tra
    Ông bố nháy mắt với Vinh Hoa: “con mau cùng chị đi dọn cơm đi”
    Chi gái cũng vội nói: “mau đi thôi”
    Thế là Vinh Hoa cùng chị gái vội vào phòng ăn dọn bàn


    -còn tiếp...-
    Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
    Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
    Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
    Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum

  4. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    dichnhac.com
    Bài viết
    82
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    HỒI 2: Tiếp

    TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
    NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
    LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: k400201@dichnhac.com


    Bà mẹ kiểm tra bài tập, xem xong bài tập môn ngữ văn, lại xem tiếp môn toán học, quả là tất cả bài tập Vinh Hoa đều đã làm xong, thầy cô giáo cũng chưa từng phê bình cậu, nhưng bà cảm thấy nét chữ có chút nguệch ngoạc, rõ ràng là viết vội, hey vì muốn nhanh để được đi chơi cờ, vội vàng làm bài tập, chỉ làm qua loa, cơn giận trong lòng bà lại trỗi dậy. Bà lại lục cặp sách và phát hiện ra trong đó có một bộ cờ tướng cắt bằng giấy cứng và một bàn cờ bằng da, bèn lôi tất cả ra, đưa cho ông chồng và nói: “Nhìn con ông xem này, tự nó làm một bàn cờ giấu trong cặp sách, suốt ngày đầu óc để trên bàn cờ thì học hành cái gì?”
    “Ai da, bà hà tất phải nổi nóng vì con chơi cờ, bài tập không phải là nó đã làm tốt rồi sao?”
    “Bài tập dù làm tốt, nhưng làm rất ẩu, còn chưa biết là đúng hay sai đâu?”
    “Ẩu một chút cũng không hề gì, chỉ cần không sai là được, bà kiểm tra cẩn thận lại xem”
    “Tôi chưa đủ việc hay sao mà còn đi kiểm tra, ông ngồi không không có việc gì làm, sao ông không kiểm tra đi?”
    “Được rồi, được rồi, để đó tôi kiểm tra, bà đưa bài tập của nó cho tôi nào”
    Bà đưa hai quyển bài tập cho ông và nói: “ ông kiểm tra cẩn thận đi, tôi đoán là sai không ít, còn bộ cờ này tôi đem đi đốt, tránh cho nó khỏi nghĩ tới cờ”
    Ông chồng vội nói: “Đừng đem bộ cờ của nó đốt đi, con nó rất tiết kiệm, nó rất muốn mua một bộ cờ, nhưng lại sợ tốn tiền gia đình, nên mới tự mình cắt bộ cờ đó, bà đem đốt đi, sẽ làm nó buồn lắm, thật không nên làm vậy”
    “Tôi mặc kệ, làm thế chỉ để nó không chơi cờ nữa” bà vội cướp lời ông và cầm bộ cờ đi xuống bếp
    Vinh Hoa và chị bưng mâm cơm từ dưới bếp đi lên, không để ý thấy trong tay bà mẹ cầm bộ cờ, vừa đặt mâm cơm xuống, cậu nghe bố nói: “Vinh Hoa, mẹ đem bộ cờ con để trong cặp xuống bếp đốt rồi”
    Vinh Hoa vừa nghe, trong lòng như có kim châm, thật như vậy sao? Mẹ làm vậy thật “quá đáng”, bộ cờ mình khó nhọc làm ra, vậy mà mẹ đem đi đốt. Nhưng nghĩ lại, vì sao mẹ làm vậy, không phải sợ mình chơi cờ ảnh hưởng đến việc học đó sao. Mẹ cũng là vì mình, chỉ trách mình không về nhà sớm hơn, nếu về nhà sớm một chút đã không xảy ra cơ sự thế này. Cá tính của Vinh Hoa giống bố, rất ôn hòa, cậu nói với bố: “đốt cũng chẳng sao ạ, dù sao con cũng không mất tiền mua”
    “Tiểu đệ, khá gớm, đốt đi bảo bối của em mà em vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, đổi lại là chị, chắc chị đã bù lu bù loa lên rồi” Cô chị cũng rất thích chơi cờ, cô cho rằng chơi cờ không có gì là không tốt, chỉ cần không để ảnh hưởng tới việc học là được.
    “Chị, chị đừng nói nữa kẻo mẹ nghe thấy, lại giận bây giờ. Chúng ta đừng làm mẹ nổi giận nữa. Mẹ cũng là vì muốn tốt cho em, có bậc cha mẹ nào lại không yêu thương con mình đâu?”
    “Như thế về sau em còn chơi cờ không?” chị gái hạ giọng hỏi nhỏ
    “Có, đương nhiên là có chứ” Vinh Hoa không do dự trả lời
    “Như thế em không sợ mẹ giận sao?”
    “He he, em chỉ cần làm tốt bài tập, chơi cờ không để ảnh hưởng tới việc học, dần dần mẹ sẽ hiểu ra thôi” Vinh Hoa nói như vậy, rồi quay sang hỏi bố: “bố, bố thấy con nói đúng không?”
    “Rất tốt, bố vẫn cổ vũ con chơi cờ, đầu óc con rất thông minh, tiến bộ rất nhanh, tương lai không chừng con lại trở thành “đại quốc thủ” đây” ông bố khích lệ Vinh Hoa. Ban đầu ông dạy Vinh Hoa chơi cờ, chỉ là để cậu có thêm niềm vui, nhưng sau thấy con tiến bộ rất nhanh, ông nghĩ rằng con mình rất có tư chất về cờ.
    Câu chuyện của mấy bố con lọt vô tai bà mẹ, và giữa họ nổ ra một cuộc “đấu khấu nhỏ”
    “Hay cho lão đầu tử, tôi phản đối con nó chơi cờ, còn ông lại đi khích lệ nó chơi cờ, có phải là ông muốn tôi tức chết không? Ông đã không đi lại được, chẳng làm được việc gì, tôi dạy chúng nó, thật là cực khổ, cũng chỉ là tôi muốn sau này bọn chúng nên người, có học hành cho tốt, sau này chúng mới có tương lai, mới có thể thành gia lập nghiệp. Vinh Hoa rất thông minh, nhưng nếu cái thông minh đó dùng cho việc học, như thế nhất định rất có tương lai. Nhưng, cái thông minh đó, giờ nó ném vô bàn cờ, ảnh hưởng tới việc học, ông không những không nói nó, lại còn khích lệ nó chơi cờ, như vậy ý là làm sao?”
    “Tôi sức khỏe không tốt, tất cả mọi việc lớn bé đều do bà gánh vác, điều đó tôi biết, cũng rất cảm kích bà, nhưng bà cứ phản đối Vinh Hoa chơi cờ, bà cho rằng chơi cờ ảnh hưởng tới việc học, tôi e rằng điều này không đúng. Chuyện học của Vinh Hoa không phải vẫn tốt đó sao, bà xem bà tập của nó dù làm ẩu một chút nhưng đều đúng cả, không được điểm 5 thì chí ít cũng được điểm 4, thành tích học của nó rất tốt đó chứ. Bà nói Vinh Hoa chơi cờ ảnh hưởng tới việc học, thật không công bằng cho nó”.
    “Bài vở của em trước nay vẫn rất tốt, mỗi kỳ thi nó cũng thường được điểm 5, thỉnh thoảng mới bị 4” chị gái vội tiếp lời ông bố
    “Hay nha, hai bố con ông liên hợp bênh vực Vinh Hoa, đem nó tâng bốc lên tận mây xanh, nhưng hai người nên nghĩ, nếu Vinh Hoa không chơi cờ, để hết tâm trí vào việc học, như thế không phải là tốt hơn sao?”



    -còn tiếp...-
    [
    Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
    Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
    Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
    Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum

  5. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2011
    Bài viết
    32
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Truyện ly kỳ, hấp dẫn quá. Cám ơn bạn
    Lạc nước hai xe đành bỏ phí
    Gặp thời sắp bí cũng thua lun

  6. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    61
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    dịch hay.nhưng mà tác phẩm viết hơi củ chuối.có lẽ do hư cấu quá nhiều.

  7. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2009
    Bài viết
    236
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    hay nhưng mà đúng thật là hư cấu nhiều.anh chàng kia it gì cũng phải tinh được mấy nước gần thua.ma trong truyện thì mãi lúc hết cờ mới biết.thật vô lý.

  8. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2011
    Bài viết
    15
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bài dịch và viết hay quá......Cảm ơn bạn nhiều
    Trai Anh Hùng dọc ngang...ngang dọc

    Chí Lớn dời non Lấp Biển Đông.....

  9. #9
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    12
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hay vãi chưởng....................................

  10. #10
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    735
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Nhà văn ít chơi cờ nên bốc phét như đúng rồi. Đọc thì hay nhưng 90% là bịa.

    Thực ra ván đó Hồ Vinh Hoa phế 3 xe, 2 xe trong bàn và 1 xe đạp ngoài bàn.

    Trời tối mịt cậu bé mới ra về, khi ngó ra thì thất sắc vì không thấy xe đạp của mình đâu nữa.

Hồ Vinh Hoa tượng kỳ nhân sinh
Trang 2 của 17 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68