Kết quả 1 đến 10 của 217
Chủ đề: Hồ Vinh Hoa tượng kỳ nhân sinh
Threaded View
-
03-07-2011, 07:42 PM #11Hồi 6: Lôi đài góp vui tỷ cao thấp
-tiếp-
Lần này, Đại nguyên soái cầm đỏ đi tiên, vì tiểu Hồ là lôi đài chủ đương nhiên phải cầm đen hậu thủ. Đại nguyên soái cũng thích dùng trung pháo. Ban nãy, anh vừa thấy tiểu Hồ hậu thủ bằng thuận pháo, nếu lần này tiểu Hồ cũng dùng thuận pháo, anh sẽ có cách đối phó. Nhưng, tiểu Hồ vô cùng linh hoạt, đã đổi thành tiểu liệt thủ pháo, Đại nguyên soái có chút giật mình, hảo tiểu tử, thật lắm mưu mô. Đại nguyên soái đành cách ứng chiến tiểu liệt thủ pháo thường thấy. Nhưng khi hai bên đi đến nước thứ 6, Đại nguyên soái thấy tiểu Hồ không đi theo sách vở, vốn dĩ là pháo 9 thoái 1 lại đổi thành mã 2 tiến ba. Đại nguyên soái có chút giật mình, rút ra một điếu thuốc từ trong bao, muốn hút thuốc nhưng lại chỉ vân vê điếu thuốc trên tay. Khẩn trương ngồi xem xét cục diện, quên cả châm thuốc. Theo lý nên đi pháo 8 bình 7, nhưng anh lại đi pháo 8 bình ba. Tiểu Hồ thấy Đại nguyên soái ứng phó nhầm nước, bèn thừa cơ công kích. Đại nguyên soái đối phó trong hoang mang, đến nước thứ mười ba lại đi nhầm nước nữa, mã bốn tiến 6 tham ăn con tốt tiểu Hồ cố ý hiến tặng. Tiểu Hồ trong lòng vui vẻ, tham ăn sẽ khó bảo toàn tính mạng. Cậu bèn đi pháo 8 thoái 8 công xe giữ mã, từ đó mà thu được thắng lợi.
Đối với cuộc cờ, Đại nguyên soái suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không tìm ra cách ứng phó, đành buông cờ, nói: “tôi lần này bị mắc lừa, hảo tiểu tử, cậu thật giảo hoạt”. Lúc này, anh mới phát hiện điếu thuốc trên tay mình vẫn còn chưa châm, và lại nói: “cậu làm tôi quên cả hút thuốc”
Vinh Hoa cười nói với anh ta: “thật ra cũng không phải cháu giảo hoạt, là thúc thúc không nghĩ kỹ biến chiêu của cháu, tham ăn quân cháu cố tình phế”
Đại nguyên soái cười khổ nói: “tôi vốn muốn chém cậu, vậy mà bị cậu chém, cậu thật lợi hại”. Nói rồi Đại nguyên soái bước về chỗ của mình. Người bạn cùng ngồi với Đại nguyên soái nói: “Đại nguyên soái, ông là “yên quỷ” nổi danh, lúc chơi cờ không ngừng đốt thuốc, hôm nay đánh với thằng bé ấy, vì sao chỉ cầm thuốc trên tay mà không hút? Chuyện là sao vậy?”
“Ai ya, nói thật, tôi căng thẳng đến quên hút” Đại nguyên soái thật thà nói
“Ông già thế này, lại có danh Đại nguyên soái, đánh với một đứa trẻ sao lại phải khẩn trương, không thể chấp nhận ông được, không chỉ kỳ nghệ không được mà ý chí cũng bỏ, ông xem tiểu Hồ dù chỉ là đứa trẻ, nhưng nó thi đấu rất trầm tĩnh, khuôn mặt lúc nào cũng tươi vui, ông nên học tập nó đi”.
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng là tôi không theo kịp thằng bé, thật là hổ thẹn”.
Đại nguyên soái cũng tâm phục tiểu Hồ, nhưng lại đứng lên nói với Từ Đại Khánh đang đứng trước bàn cờ lớn: “Từ lão sư, tôi muốn thỉnh giáo ông, vừa rồi tiểu Hồ sử dụng biến mới, tôi nên đối phó thế nào cho chính xác”.
Từ Đại Khánh đáp: “tiểu Hồ đi mã 2 tiến 3 thì ông nên đi pháo 8 bình 7, như thế hậu có thể đi tiếp xe 1 tiến 2, khi ấy hai bên bình ổn”
“Haizz, thì ra là như vậy” Đại nguyên soái bừng tỉnh nói, “tôi đã nghĩ rất lâu, nhưng không nghĩ ra nước đó, haizz xem ra tôi không giữ được bình tĩnh”
“Ông nên thỉnh giáo nhiều các cao thủ, như thế rất tốt, nhưng khi thi đấu mà không giữ được bình tĩnh thì không được đâu” người nói câu ấy là “Hàn đại tướng” một trong những danh thủ của Thượng hải.
Bỗng Bác Ngạc Định lên tiếng: “trong các vị ngồi đây còn có các cao thủ, có vị nào muốn khiêu chiến với tiểu tướng không?’
Không khí bỗng trầm xuống, chẳng ai hưởng ứng
Vừa rồi “Trương kỳ vương” lên cũng tốt, “Đại nguyên soái” lên cũng tốt, cả hai đều là cao thủ của giới nghiệp dư. Xem ra bây giờ, kỳ thủ nghiệp dư không được, có kỳ thủ chuyên nghiệp nào muốn hạ bệ tiểu Hồ không?”
Trong trà lầu lại nhao nhao bàn tán, Bác Ngạc Định đứng đó chờ đợi
Lúc này, Đậu Quốc Trụ thấy không ai hưởng ứng, bèn mở lời nói: “tôi muốn danh thủ Thượng hải ở đây, lên đài thử sức tiểu Hồ, cũng là để khích lệ và bồi dưỡng thằng bé. Đừng vì mình là danh thủ mà xem thường thằng bé, hoặc là sợ mất mặt khi thua một đứa trẻ. Tôi cũng có chút tên tuổi, cũng từng giao đấu qua với thằng bé một ván, ván ấy hòa, tôi không thấy mất mặt, ngược lại rất lấy làm vui mừng. Vì sao ư? Vì tôi thấy thằng bé rất có tương lai, lớp kỳ thủ già chúng ta nên hi vọng lớp kế cận có thể vượt chúng ta”
Đậu Quốc Trụ nói vậy, làm cảm động rất nhiều người ở đây. Lúc ấy có một kỳ thủ đứng dậy tươi cười nói: “Lời của Đậu lão thật sâu sắc, tôi sẽ tiếp tiểu Hồ một bàn.
Đậu Quốc Trụ gật đầu vui mừng, thế là cả trà lầu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Vị lão kỳ thủ ấy tên gọi Trần Xương Vinh, ở đất Thượng hải rất có danh tiếng. Trong tiếng vỗ tay, Trần bước lên đài. Vinh Hoa chủ động hướng về người ấy thi lễ: “xin chào Trần lão sư”
“Tiểu Hồ à, cậu đánh rất tốt”
“Dạ, cháu còn phải học Trần lão sư nhiều, xin lão sư chỉ dạy ạ” tiểu Hồ rất lễ phép nói
Trần Xương Vinh nói: “Đừng khách khí, cậu cẩn thận đánh, tôi cũng vậy, đừng tính toán chuyện thắng thua được mất, cứ đánh hết sức có được không?”
“Được ạ, được ạ, nhất định cháu sẽ nghe lời lão sư”
Thế là, một già một trẻ ngồi đánh cờ với nhau. Tiểu Hồ chủ động cầm lấy một quân cờ đỏ nói: “Trần lão sư nhượng cháu một quân được không?”
“Không được, không được” Trần Xương Vinh xua xua tay nói “đây là đấu lôi đài, cậu là đài chủ, làm sao lại muốn tôi nhượng quân”
Vinh Hoa nhìn sao Từ Đại Khánh, có ý muốn cầu cứu, Từ Đại Khánh nói: “vì đây là đấu lôi đài, không thể để nhượng quân được, lão Trần hãy để tiểu Hồ cầm đỏ đi tiên có được không?”
Trần Xương Vinh gật đầu nói: “được thôi”
Trận đấu bắt đầu, trà lẫu bỗng chốc im lặng. Mọi người đều muốn xem liệu lão kỳ thủ này có thể kích bại được tiểu tướng này không? Nhưng lại nghĩ tới lời của Đậu lão ban nãy, nhưng lại lo lắng Trần lão chưa chắc đã thắng. Tiểu Hồ ngẫm nghĩ, hai ván trước đã dùng trung pháo, không thể một chiêu dùng mãi, nên thay đổi cách đi. Vì thế nước đầu tiên cậu đi mã 2 tiến 3, đối phương bèn đi pháo 8 bình 5, cậu lại đi tiếp mã 8 tiến 7. Như vậy hình thành bố cục tiên thủ bình phong mã đối đương đầu pháo, bên hậu cũng đi mã 8 tiến 7. Tiểu Hồ không do dự tiến tốt 3, vừa có thể khống chế mã đối phương vừa thông đường cho mã của mình. Đối phương tranh tiên đi xe 9 bình 8. Tiểu Hồ lập tức đáp trả xe 1 bình 2. Lão Trần liền phóng xe quá hà có ý đè mã của tiểu Hồ. Nhân dịp đó cậu bèn mã 3 tiến 4, ám phục nước tiến tốt qua hà, vừa có thể tróc xe, vừa có thể ăn tốt đè mã, quả là nhất cử lưỡng tiện. Lão Trần có chút khẩn trương. Tiểu Hồ lấy thủ làm công từ đó đoạt tiên thủ. Lão Trần có chút nôn nóng, hình thế ngày càng bất lợi. Hai người đánh chưa tới một giờ đồng hồ, lão Trần đã bị kích bại. Ông đứng lên dùng hai tay vỗ vào vai tiểu Hồ nói: “tiểu tử cậu đánh hay lắm. Đến tôi cũng bị cậu kích bại, cố gắng lên, nhất định có ngày cậu sẽ trở thành đại quốc thủ”.
-Còn tiếp-Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum
Hồ Vinh Hoa tượng kỳ nhân sinh
Đánh dấu