Hồi 6: Lôi đài góp vui tỷ cao thấp



TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: k400201@dichnhac.com

-tiếp-


Cả trà lầu như nổ tung, mọi người nhao nhao bàn luận:

“Thật không ngờ, thằng bé này có thể kích bại được cả danh thủ”

“Nó học cờ mới chỉ có mấy năm, đã có thể thắng người học mười mấy năm, đây không phải thiên tài thì là gì?”

Hồ Vinh Hoa ngẩng đầu nhìn Trần lão tiên sinh, một cảm giác tôn kính và kích động ùa tới, Trần lão tiên sinh thật tốt biết bao, dù đánh thua một đứa trẻ nhưng hoàn toàn không để ý, còn hiền từ khích lệ nó. Trần lão cũng giống như Đậu lão, hết sức nhiệt tình đối đãi với bọn trẻ, một lòng một dạ hi vọng kỳ nghệ của bọn trẻ có thể vượt qua các lão tiền bối. Thế là Vinh Hoa thành kính hướng về Trần lão thi lễ: “Cảm ơn sự động viên và quan tâm của Trần lão sư, nhất định cháu sẽ cố gắng học tập, để không phụ lòng mong mỏi của Trần lão sư”.

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cậu thật thông minh, thật hiểu việc” Trần Xương Vinh vui vẻ nói

Bác Ngạc Định và Từ Đại Khánh đối với Vinh Hoa cũng vô cùng thích thú. Bác Ngạc Định nói với mọi người trong trà lầu: “Chương trình biểu diễn cờ hôm nay rất đặc sắc, tiểu kỳ thủ của chúng tôi bày lôi đài cũng rất đặc sắc. Cậu chiến thắng trong tiếng cổ vũ không ngớt của mọi người. Nhưng, làm chúng tôi vui mừng nhất chính là, tôi cho rằng hôm nay đã phát hiện ra một kỳ thủ nhí thiên tài, bất luận là về kỳ nghệ hay phẩm chất đạo đức, cậu ấy đều thể hiện rất tuyệt vời. Vì thế, chúng tôi có lý do cho rằng, kỳ thủ nhí này sao là ngôi sao sáng trên kỳ đàn trong tương lai.

Tiếng vỗ tay trong trà lầu lại vang lên. Chờ tiếng vỗ tay chấm dứt, Bác Ngạc Định lại lên tiếng: “Do thời gian có hạn, biểu diễn lôi đài chỉ có thể tới đây là chấm dứt, xin mọi người thứ lỗi. Tôi tin, nhất định còn có người muốn khiêu chiến với cậu bé này. Như vậy đi, qua vài ngày sau, chúng tôi sẽ bố trí một trận lôi đài, tin tức sẽ đưa lên báo. Đến khi ấy, hoan nghênh mọi người tới tham gia góp vui”.

Tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay thể hiện sự cổ vũ.

Vinh Hoa nhìn thấy mọi người đối đãi với mình nhiệt tình như vậy, các lão sư cũng rất quan tâm mình, nhất thời cậu cảm thấy vô cùng kích động. Cậu không kìm được mình, lớn tiếng nói: “Hôm nay, cháu có thể tới đây học tập hoàn toàn dựa vào sự yêu mến của các lão sư. Nếu không cháu không thể nào tới một nơi như Đắc ý trà lầu. Vì cháu vẫn chỉ là một cậu bé tiểu học. Sau khi tới đây, lại được các chú, các bác yêu mến, trong lòng cháu vô cùng cảm kích. Nếu như lần sau, cháu còn có cơ hội cùng mọi người gặp mặt trên lôi đài, cháu vô cùng muốn cùng chơi cờ với bất kỳ ai trong các chú, các bác. Cháu quyết không phải vì chuyện thắng thua, cháu hoàn toàn chỉ muốn học hỏi. Đến lúc ấy, hoan nghênh các bác, các chú tới giúp đỡ và chỉ dạy, nhất định cháu sẽ cố gắng học tập”. Vinh Hoa nói một hồi giống như người lớn vậy.

Sau khi mọi người ra về, Bác Ngạc Định liền cùng Từ Đại Khánh, Đậu Quốc Trụ và Chu Hàn Chương cùng nhau thương lượng chuyện làm thế nào để bồi dưỡng và giúp đỡ tiểu Hồ. Bác nói: “tôi chỉ chuyên về công tác tổ chức giải đấu, trình độ kỳ nghệ không tốt, tôi nghĩ tiểu Hồ là một cây mạ tốt, chỉ cần có danh sư chỉ dạy, nhất định sẽ rất có tương lai, hay xin Đậu lão và Từ huynh hãy chỉ dạy cho nó”.

Chu Hàn Chương nói: “Tôi đã đem tiểu Hồ tới nhà Đậu lão sư bái kiến, Đậu lão sư vô cùng nhiệt tình, hôm nay Đậu lão tới đây biểu diễn cờ, còn đặc biệt hẹn tiểu Hồ cùng đi. Nhưng, tôi nghĩ nhà tiểu Hồ cách nhà Đậu lão sư quá xa, lúc ra về thật không thuận lợi. Lần trước là tôi đưa nó đi. Nếu tiểu Hồ một mình đi, vì tuổi còn nhỏ nên nhất định bố mẹ thằng bé sẽ rất lo lắng”.

Đậu Quốc Trụ nói: “Nói thật lòng, tôi cũng rất thích thằng bé này, cũng muốn giúp đỡ nó, nhưng hai nhà cách nhau quá xa, không thuận lợi một chút nào. Vì thế, tôi kiến nghị Từ tiên sinh hãy chịu vất vả một chút, chỉ dạy thêm cho tiểu Hồ. Tôi nói vậy không phải vì thoái thác, nếu tiểu Hồ có thời gian tới nhà tôi, nhất định tôi sẽ tận lực giúp đỡ nó”.

Bác Ngạc Định nói: “Nếu đã như vậy, hãy để Từ lão sư làm chủ, vì nhà Từ lão sư cũng gần nhà tiểu Hồ, cách nhau chỉ hai đường, vài phút là đi tới. Còn về Đậu lão sư, tiểu Hồ có thời gian cũng có thể đi, lão sư a, thêm người nào tốt người ấy, tôi nói có đúng không?”.

Trong lòng Vinh Hoa vui như mở hội, có hai vị lão sư chỉ dạy, thật tốt a, bèn lanh lợi hướng về Từ lão sư và Đậu lão sư hành lễ, rồi nói: “Cháu nhất định nghe lời Từ lão sư và Đậu lão sư, nhất định sẽ chăm chỉ học hành, dù nhà Đậu lão sư có xa nhưng nhất định cháu sẽ dành thời gian tới đó học hỏi”.
Trên khuôn mặt Đậu Quốc Trụ và Từ Đại Khánh hiện lên một nỗi hân hoan khôn tả. Đậu Quốc Trụ nói với tiểu Hồ: “vô cùng hoan nghênh cậu tới nhà lão, khi nào có thời gian cứ tới chơi”.

“Được ạ, được ạ” tiểu Hồ liên tục gật đầu

Từ Đại Khánh nói: “Tính tình tôi có chút cổ quái, phàm là tôi nhìn không thuận mắt hay kỳ phẩm không tốt, tôi kiên quyết không nhận, nhưng tiểu Hồ tôi vừa thấy đã rất thích, vừa thông minh lanh lợi lại rất lễ phép, chơi cờ cũng rất chăm chú. Nói thật, tôi chưa từng thấy qua đứa trẻ nào như thế, kỳ nghệ của tôi dù không cao, nhưng tôi cũng nguyện ý giúp đỡ tiểu Hồ, tôi còn có thể xin vài bạn hữu của tôi chỉ dạy nó. Tiểu Hồ cháu nói xem có được không?’

“Thật là quá tốt ạ, cháu vô cùng cảm ơn Từ lão sư” Vinh Hoa vô cùng phấn khích nói

Bác Ngạc Định nói: “tiểu Hồ, về phương diện kỳ nghệ chú không giúp đỡ được nhiều, vì kỳ nghệ của chú chỉ làng nhàng thôi, nhưng chú phụ trách các hoạt động cờ tướng, có cuộc thi đấu nào, nhất định chú sẽ ghi danh giúp cháu, sẽ để cho cậu có nhiều cơ hội tham gia thi đấu”.

“Thật tốt quá ạ” Vinh Hoa lại phấn khích nói, rồi cậu lại tiếp lời nói với Chu Hàn Chương: “Chu thúc thúc may mà có thúc giúp đỡ, cháu mới có cơ hội quen biết Đậu lão sư, Từ lão sư và Bác lão sư, cháu cảm ơn thúc thúc vô cùng”

Chu Hàn Chương nói: “Bây giờ tôi cũng yên tâm rồi, tiểu Hồ đã có danh sư chỉ điểm, tôi chỉ là có một chút tâm ý, vì khi thấy những biểu hiện của tiểu Hồ ở sới cờ, tôi đã vô cùng cảm động”.

Từ đây, Vinh Hoa bắt đầu học cờ dưới sự chỉ dạy của danh thủ


-Hết hồi 6, mời các bạn đón đọc hồi 7: “lần đầu dự giải”.-