Kết quả 1 đến 10 của 217
Chủ đề: Hồ Vinh Hoa tượng kỳ nhân sinh
Threaded View
-
17-06-2016, 08:55 PM #15
Hồi 43: Kỳ vương khách mời chủ trì tiết mục truyền hình
TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
LƯỢC DỊCH: willyphanvy
Chủ nhà giải “Ngũ dương bôi” để thể hiện quy tắc cao và chất lượng cao của “Ngũ dương bôi”, đầu năm 1988 đặc biệt chế tạo phiên bản mới đúng sự thật của “Ngũ dương bôi”. Ngũ dương đại biểu Quảng Châu, trong thành Quảng Châu có tượng ngũ dương, cúp thưởng sẽ dựa theo kiểu mẫu ngũ dương chế tạo thành, cao 30cm, bên dưới còn có đế nặng bằng đại mai thạch, có thủy tinh bọc bên ngoài. Trọng lượng khoảng 10kg. Chi phí của cúp thưởng này cao hơn nhiều so với cảnh thái lam bôi, vả lại thể tích cực lớn, cảm hứng hùng vĩ. 4 vị tham gia giải Hồ Vinh Hoa, Liễu Đại Hoa, Lý Lai Quần và Lữ Khâm, đều cực hứng thú với cúp thưởng này, đều muốn giành nó về tay. Nhất là Lữ Khâm, cậu đại biểu Quảng Đông, mấy lần trước thi đấu đều thay Dương Quan Lân, vẫn chưa có vinh dự quán quân. Lần này, cậu đã có vinh dự quán quân, nên càng muốn giành “Ngũ dương bôi” này, giành thể diện cho chủ nhà Quảng Đông. Cậu đã kéo Hồ Vinh Hoa từ ngôi vị quán quân xuống tại giải đấu cờ tướng toàn quốc cử hành tại Tương Đàm Hồ Nam, cậu ngồi lên đó. Hồ Vinh Hoa tụt xuống á quân. Lúc đó giới cờ toàn quốc lại có người bàn tán: “Hồ Vinh Hoa thời đại” phải chăng kết thúc tại đây? Trả lời câu hỏi này, đương nhiên không thể chỉ dùng hai chữ đơn giản “có” hoặc “không” để kết luận, càng không thể được mất một lúc mà luận anh hùng. Đây là nhìn nhận của một số người. Nhưng, đối với những người tương đối hiểu về Hồ Vinh Hoa cho rằng “Hồ Vinh Hoa thời đại” vẫn sẽ tiếp tục, họ phân tích cụ thể: từ năm 1982 Thượng Hải cử hành giải đại sư, hoạt động cờ tướng khắp nơi trên toàn quốc sôi động hơn bao giờ hết. Giải đại sư, các giải đấu, mọi loại cúp giải liên tục không ngừng, sách cờ, tạp chí định kỳ xuất bản số lượng lớn. Tất cả đã tạo điều kiện tốt cho lớp kỳ thủ thanh niên nâng cao kỳ nghệ. Từng tham gia giải cờ tướng thiếu niên toàn quốc của một số kỳ thủ thanh thiếu niên từ năm 1975, đã vượt lên trước. Họ từng 2 lần lọt vào top 3 có Lữ Khâm, Triệu Quốc Vinh, một lần lọt vào top 3 có Lâm Hoành Mẫn, Từ Thiên Hồng, giành được quý quân giải quốc tế “Thất tinh bôi” Vu Ấu Hoa. Đồng thời, lớp lão kỳ thủ, như Dương Quan Lân, Vương Gia Lương, Lý Nghĩa Đình, Từ Thiên Lợi, Lưu Ích Từ… trước sau đã rời khỏi kỳ đàn. Bây giờ chỉ còn một mình Hồ Vinh Hoa so tài với lớp trẻ. Lữ Khâm tuy đã đăng lên ngôi vị quán quân, nhưng điểm đẳng cấp của cậu vẫn thấp hơn Hồ Vinh Hoa. Điểm đẳng cấp của Hồ Vinh Hoa trong mấy chục năm rốt cuộc vẫn đứng đầu. Yêu cầu đặc cấp đại sư Hồ Vinh Hoa mãi quán quân, chỉ có thể thắng không thể thua, chuyện này không thực tế, cũng trái với cách ngôn thiên cổ “không có tướng quân toàn thắng” này. Hồ Vinh Hoa năm nay không thể hiện ra trình độ vốn có, đây cũng là sự thật, trong đây có con số “thú vị”: trong giải đấu toàn quốc lần này Hồ Vinh Hoa 8 lần cầm cờ Đỏ đi trước, chiến tích là thắng 2 thua 2 hòa 4, 5 lần cầm cờ Đen đi sau nhưng lại giành được chiến tích thắng 4 hòa 1. Ai cũng biết, lúc cao thủ đối cục tiên hậu thủ quan hệ đến thắng thua rất lớn. Trước đây, lúc Hồ Vinh Hoa đi trước có khả năng thắng là 70%, còn đi sau khả năng thắng thấp hơn nhiều. Nhưng, năm nay lại tương phản, hình thế càng bất lợi cho ông, đối thủ càng mạnh, Hồ Vinh Hoa đều thắng cả; nhưng một số hình thế có lợi cho ông, cờ có hy vọng thắng, ông lại thua. Ví dụ lượt thứ 7 ông vì tùy tay đổi Pháo đã thua cho Phó Quang Minh, lượt thứ 10 thua quán quân Liêu Ninh Bốc Phong Ba, cũng vì đi một bước cờ tùy tiện. Kỳ thủ thanh niên đang hăng cũng xem Hồ Vinh Hoa là đối thủ số một, xem việc chiến thắng ông là tâm nguyện lớn nhất. Còn Hồ Vinh Hoa theo sự tăng lên của tuổi tác, công việc hành chính ngập đầu, lại thêm vào mọi nhân tố lâm trận thi đấu, chưa thể bảo vệ được quán quân cũng có thể hiểu được, bản thân Hồ Vinh Hoa cũng có lòng tin mà nói: “Ta không hy vọng bản thân không thể tiếp tục giành quán quân. Tân thủ bối xuất cũng là hỷ sự của kỳ đàn. Ta hy vọng phân cao thấp trên bàn cờ với họ.” Vì vậy, Hồ Vinh Hoa xem “Ngũ dương bôi” lần này như là cơ hội so tài lần nữa với kỳ thủ thanh niên.
Lữ Khâm đăng lên ngôi vị quán quân toàn quốc, hùng hồn muốn giành được “Ngũ dương bôi” phiên bản mới này. Có người nói với cậu: “Cúp thưởng cao cấp tuyệt đẹp như vậy nếu cậu lấy đi mang vào phòng khách, khí khái làm sao!” Lữ Khâm mỉm cười đáp: “Đích thực là rất có khí khái.”
Lý Lai Quần tương đối tráng kiện, cậu xem “Ngũ dương bôi” được nửa ngày, dùng tay thử cân nặng, hưng phấn nói: “Khối lượng đủ nặng đấy, nhưng ta đem nó về không thành vấn đề. Ta có đủ sức cần thiết.” Đây đủ chứng minh nguyện vọng mãnh liệt muốn giành cúp này của cậu.
Liễu Đại Hoa cũng nhìn lên nhìn xuống cúp này, lực bất tòng tâm mà nói: “Cúp thưởng đích thực quá tuyệt rồi, chỉ là quá nặng, ta e rằng lấy không nổi nó.” Thể hiện rằng tâm thái không đủ niềm tin.
Sau cùng Hồ Vinh Hoa thấy được cúp thưởng này. Ông trầm mặc nói: “Cúp thưởng mới nặng như vậy, phải chăng là cố ý khiến cho kỳ thủ đội khách không thể lấy nó đem về, như vậy chỉ có thể để lại Quảng Châu rồi. Mấy giải “Ngũ dương bôi” trước, Quảng Đông không một lần nhận được cúp thưởng, lần này, xem ra cúp thưởng chỉ có thể để lại Quảng Châu rồi!”
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy. Lần này các kỳ thủ vẫn trọ tại khách sạn “Bạch thiên nga”, cách đối đãi giống với lần trước. Hồ Vinh Hoa vẫn là tiêu diêu tự tại thưởng thức tiểu thuyết võ hiệp trong lúc rãnh. Thi đấu tiến hành vào buổi tối, ban ngày ông có đủ thời gian nghỉ ngơi và xem sách, lượt thi đấu đầu tiên là ông và Lý Lai Quần, Lý Lai Quần từng thể hiện muốn giành cúp về Hà Bắc. Lúc cậu và Hồ Vinh Hoa ngồi đối diện, thấy Hồ Vinh Hoa lấy từ trong túi ra chai dầu gió thoa lên trán, cho thấy tinh thần không tốt, trong tình huống này rất dễ xuất hiện sơ suất, giống như giải đấu toàn quốc mới đây vậy. Lý Lai Quần bèn quyết định đánh chiến lâu dài, tiêu hao sức lực của Hồ Vinh Hoa. Hồ Vinh Hoa thấy cậu ta không chủ động phát động tấn công, nên cũng ăn nấm với cậu. Hai bên trì trệ đến sáng ngày hôm sau, khiến người yêu cờ than khổ, hoa cả mắt. Kết quả vẫn là một trận hòa cờ.
Hồ Vinh Hoa đích thực cũng cảm thấy quá mệt rồi, mấy tháng nay chinh chiến liên tục, chạy đông chạy tây, dường như yên ngựa không dừng. Tuổi đã già rồi, không như lúc trẻ nữa. Hôm đó ông ở trong khách sạn ngủ một giấc say, chuẩn bị buổi tối tiếp tục đấu với Lý Lai Quần. Giấc ngủ này rất ngon, ngồi dậy tinh thần sảng khoái. Đến 7 giờ tối, ông lại tương ngộ với Lý Lai Quần trước bàn cờ rồi. Hồ Vinh Hoa nói: “Ván cờ hôm qua tốn quá nhiều thời gian rồi. Cậu thanh niên tráng kiện không thành vấn đề. Ta thì có chút ăn không tiêu. Hôm nay chúng ta đừng ăn nấm nữa, để tránh người xem qua đêm với chúng ta.” Lý Lai Quần mỉm cười, đáp: “Ta sao cũng được, ngài muốn đi sao cũng được, ta có thể hưởng ứng.”
Sau khi chiến mạc mở ra, Hồ Vinh Hoa đi được chưa đến 10 hiệp, đã sử dụng trước mới. Lý Lai Quần nhất thời không nơi nương tựa, sợ Hồ Vinh Hoa quỷ kế đa đoan, bèn tỉ mỉ thẩm thời độ thế khuynh hướng phát triển, đã tiêu tốn cậu hơn 20 phút. Nhưng cậu vẫn không nghĩ ra ứng pháp tốt. Hồ Vinh Hoa nhìn tại mắt, kế tại tâm, nhưng vẫn không lập tức hành động, vẫn không đánh tiếng mà ăn nấm. Lý Lai Quần không biết trong hồ lô của ông bán thuốc gì, trong lòng rốt cuộc bao quanh bởi sự mê hoặc, cảm thấy có một loại áp lực vô hình. Sau này Hồ Vinh Hoa quả nhiên dùng Pháo áp chế Xe của Lý Lai Quần. Lý Lai Quần không dám khinh động, khổ tâm suy nghĩ đối sách, lại tiêu tốn không ít thời gian, sau cùng do thời gian không nhiều nữa, nhất định phải trong 5 phút đi 12 bước cờ, tức là trong nửa phút hơn phải đi một bước cờ, nếu không sẽ bị phán là thua cờ. Lý Lai Quần vội vàng giống như con kiến trên chảo, trở tay không kịp, vượt quá thời gian, bại trận.
Hồ Vinh Hoa đang dẫn trước, tâm tình thoải mái, tận dụng thời gian ban ngày xem tiểu thuyết thả lỏng. Lý Lai Quần do bất lợi trước, nặng nề trong lòng. Lúc hai người tái chiến vào buổi tối, Hồ Vinh Hoa thuận buồm xuôi gió, thế như chẻ tre, lại thắng một cục.
Sau khi Hồ Vinh Hoa liên thắng, người yêu cờ Quảng Chau lo sợ thay cho Lữ Khâm. Họ căn cứ vào các giải “Ngũ dương bôi” trước sau khi Hồ Vinh Hoa liên thắng thì sẽ một mạch qua ải trảm tướng, nối tiếp lập công. Lần này lại xuất hiện thêm dấu hiệu này, cực kỳ bất lợi cho Lữ Khâm. Thế là có người trong họ khuyến khích Lữ Khâm, muốn cậu dũng cảm lên, cản lại thế thắng của Hồ Vinh Hoa. Lữ Khâm niên thiếu khí thịnh, một chút cũng không sợ Hồ Vinh Hoa, tranh phong tương đối với Hồ Vinh Hoa, tiến hành giao tranh dữ dội, Hồ Vinh Hoa hiện giờ không dũng mãnh như năm xưa. Nhưng ông tùy cơ ứng biến trong nhu có cương, luyện thành thái cực chi đạo hậu phát chế nhân, cũng vì đã thắng trước đó, chỉ cần thắng tiếp, không thể thắng rồi hòa, là có thể được. Kết quả, Lữ Khâm tuy giống con hổ nhỏ vẫn hung hãn như vậy, sau cùng cũng bị Hồ Vinh Hoa ép hòa 4 cục, làm cho sĩ khí của Lữ Khâm giảm xuống trầm trọng. Theo quy định, hai người không phân thắng thua thì phải thêm ván cờ nhanh. Cờ nhanh đổi lại bắt đầu vào 8 giờ rưỡi sáng.
Lữ Khâm là năng thủ cờ nhanh, người yêu cờ cho rằng cậu có 60% cơ hội thắng. Thông qua bốc thăm, Lữ Khâm vận khí cực tốt, bốc trúng cờ Đỏ đi trước. Đi trước và đi sau cách biệt rất lớn. Năng thủ cờ nhanh lại được đi trước, bản lĩnh thủ thắng càng lớn hơn. Người yêu cờ hân hoan vì Lữ Khâm, Lữ Khâm cũng vui trong lòng, mang niềm tin tất thắng mở chiến mạc. Hồ Vinh Hoa tuy là năng thủ giao tranh, cũng là chuyên gia tâm lý chiến. Ông biết tâm lý vội vàng cầu thắng của Lữ Khâm, tất nhiên trong trận cờ nhanh sẽ cầu chiến cầu nhanh, thì khó tránh xuất hiện sai lầm. Thế là ông không vội không hoảng, với trạng thái ngồi vững câu cá, đối phó với Lữ Khâm.
Theo quy định trong 30 phút phải đi 30 bước cờ, trung bình một phút một bước cờ. Trong 30 phút nếu không đi được 30 bước cờ, sẽ phán là thua. Lữ Khâm tự cho rằng cờ nhanh tương đối vững, đi cờ rất nhanh. Hồ Vinh Hoa tuy không nhanh như cậu, nhưng vẫn là một phút đi một bước cờ, không nhanh cũng không chậm, tận dụng toàn bộ thời gian, vì vậy đi cờ tương đối ổn thỏa, không có sai trật. Lữ Khâm lại vì quá nhanh, xuất hiện sai lầm, bị Hồ Vinh Hoa bắt nhốt không tha. Hai bên giao chiến chưa đầy một giờ, Lữ Khâm vì sai lầm mất đi nhân mã, sau cùng binh lực không ổn mà bại trận.
Người yêu cờ Quảng Châu tuy cũng đứng trên lập trường của Lữ Khâm đến xem, hy vọng Lữ Khâm giành cúp. Nhưng lúc Hồ Vinh Hoa kích bại Lữ Khâm, hàng vạn người xem vẫn bùng nổ một tràng pháo tay phong ba bão táp cho Hồ Vinh Hoa bảo vệ thành công ngôi vô địch.
Trước khi thi đấu Hồ Vinh Hoa tuy nói “Ngũ dương bôi” quá nặng, khiêng không nổi, nhưng lúc này ông trở thành quán quân, “Ngũ dương bôi” đã thuộc về ông, khiêng không nổi cũng phải khiêng. Mang đi không tiện, có thể giao cho trạm xe lửa vận chuyển.
Liên quan đến quan điểm “Hồ Vinh Hoa thời đại” có phải đã kết thúc chưa, đến đây lại có thêm một bằng chứng khác, “Hồ Vinh Hoa thời đại”, không chỉ không kết thúc, mà sẽ càng hưng thịnh. Người nói “Hồ Vinh Hoa thời đại” đã kết thúc, lúc này không thể nói được gì. Kể ra cũng lạ, sau khi Hồ Vinh Hoa thất bại tại Lạc Sơn, đã có người đoán định “Hồ Vinh Hoa thời đại” đã kết thúc rồi. Nhưng sau hai năm, Hồ Vinh Hoa lại đông sơn tái khởi, càng huy hoàng. Lần này cũng là cách hai năm, quán quân mới Lữ Khâm và quán quân cũ Lý Lai Quần, Liễu Đại Hoa lại bại trong tay ông. Điều này nói lên gì? Nói rằng Hồ Vinh Hoa vẫn là đệ nhất cao thủ của kỳ đàn Trung Quốc, chiến tích huy hoàng không thể sánh bằng đã ghi vào sử sách.
Đại khái là vì quảng đại người xem Quảng Châu cho rằng một ván cờ nhanh để định thắng thua, tính ngẫu nhiên quá lớn rồi, cho rằng ít nhất nên đánh 3 ván, mới có thể tránh được tính ngẫu nhiên, ký giả phỏng vấn đài truyền hình Quảng Đông tại hiện trường, cũng có cách nhìn tương tự. Đài truyền hình Quảng Đông đặc biệt mời 4 vị quán quân đến đài truyền hình phát sóng trực tiếp để tiến hành thi đấu cờ nhanh, muốn nhìn xem ai mới là người thắng, được xưng là đi cờ nhanh “tiểu Hoa Đông hổ” Lữ Khâm có thể chiến thắng bá chủ kỳ đàn Hồ Vinh Hoa hay không.
Thi đấu cờ nhanh này quy định hai bên chỉ có thể dùng thời gian 10 phút, ít hơn nhiều so với thi đấu cờ nhanh của giải “Ngũ dương bôi”. Trong vòng 10 phút phải đi xong một ván cờ, thì không thể suy nghĩ gì mà phải tiện tay mà ứng. Đây hoàn toàn nhờ vào cảm giác đầu tiên mà đi cờ, càng có thể hiển thị công lực của một kỳ thủ. Lượt thi đấu thứ nhất, là Hồ Vinh Hoa đối Lữ Khâm, giống như là cố ý sắp đặt vậy. Tối hôm đó, người yêu cờ Quảng Châu đều ngồi trước tivi xem trận, so với việc xem trận tại công viên rõ hơn nhiều rồi. Họ có thể thấy được biểu cảm cực phong phú của Hồ Vinh Hoa. Biểu hiện của ông luôn luôn tương phản với suy nghĩ nội tâm. Lúc ông dùng tay phải đẩy mắt kính rồi đi cờ theo thói quen, nói rõ rằng suy nghĩ trong lòng ông đã thành thục rồi; lúc ông cười khổ, thường là tiềm ẩn sát cơ; lúc khuôn mặt ông tươi tắn lên, chứng tỏ ông đã phát hiện được dấu hiệu nguy cơ tiềm ẩn.
Hồ Vinh Hoa và Lữ Khâm khách sáo bắt tay, rồi bắt đầu thi đấu, hai bên cũng tùy tay mà ứng, đi cờ rất nhanh. Đồng hồ tính giờ liên tục kêu lên, chưa đầy 20 phút, ván đầu đã đi xong, là hòa cờ. Sau đó đấu ván thứ hai, trong chốc lát đã đi thành hòa cờ, làm sao đây, chỉ có thể tăng thêm tốc độ cờ nhanh, mỗi người chỉ dùng 5 phút, nhanh gấp đôi. Hai người đi cờ giống nhanh giống như trời mưa vậy, đồng hồ tính giờ càng kêu thường xuyên hơn. Chưa đầy 3 phút, một ván cờ đã kết thúc, người xem trước tivi nhìn thấy rõ “tiểu Hoa Nam hổ” Lữ Khâm đã nhận thua rồi. Lần này, người xem không vỗ tay cho Hồ Vinh Hoa như tại hội trường nữa, chỉ biết ở nhà dựa trên ghế sofa phát ra tiếng thở dài thay cho Lữ Khâm.
Sau đó, Hồ Vinh Hoa lại nghênh chiến Lý Lai Quần. Lý Lai Quần đại khái không rành đi cờ nhanh, hồ đồ thua liền hai cục.
Lý Lai Quần đứng dậy bắt tay với Hồ Vinh Hoa, bội phục nói: “Công phu cờ nhanh của ngài tốt như vậy, ta thật sự có chút đỡ không nổi.”
“Đâu có, đâu có, khéo thắng thôi.” Hồ Vinh Hoa cười thắng lợi.
Người yêu cờ Quảng Châu không thể không phục rồi. Mấy lần đấu cờ nhanh, Hồ Vinh Hoa đều thắng cả. Sự thật này đã hùng hồn chứng minh rằng Hồ Vinh Hoa vẫn là bá chủ kỳ đàn, không có người có thể thay thế được.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của đài truyền hình, người chủ trì phát thưởng cho Hồ Vinh Hoa, cũng cho mỗi người tham chiến một vật kỷ niệm. Người chủ trì tiết mục bắt tay thật chặt với Hồ Vinh Hoa, nói: “Chúc mừng ngài lại một lần giành được quán quân cờ nhanh. Xem ra, gừng càng già càng cay.”
Hồ Vinh Hoa đáp: “Gừng già vẫn có lúc không cay, tuổi tác sẽ không tha cho người đâu.”
Lý Lai Quân và Lữ Khâm cũng bắt tay với Hồ Vinh Hoa, biểu thị chúc mừng.
Hồ Vinh Hoa nói với hai người: “Tuổi tác ta càng ngày càng cao, sắp già rồi. Thanh niên các cậu đánh bại ta, kết thúc cái gọi là ‘Hồ Vinh Hoa thời đại’; nếu đợi đến lúc ta già rồi, tự động ‘phong đao’ lui ra khỏi võ đài, các cậu mới đến thay thế ta là ‘bá chủ’, thì không có ý nghĩa rồi. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đây là quy luật của lịch sử. Nhưng ta hoan nghênh các cậu xông lên trước kéo ta xuống võ đài. Còn ta, cũng sẽ không dễ để các cậu đánh đổ, chỉ cần ta vẫn còn khả năng, là vẫn sẽ chiến đấu với thanh niên các cậu. Như vậy sẽ có thể tạo được tác dụng thôi thúc các cậu.”
Kỳ nghệ siêu việt của Hồ Vinh Hoa đã được quảng đại người xem đều biết. Nhưng rất nhiều người xem Quảng Châu cũng rất muốn biết Hồ Vinh Hoa ngoài thi đấu cờ ra còn có sinh hoạt, tình trạng công tác nào khác. Vị kỳ đàn bá chủ truyền kỳ này sinh hoạt và công tác ra sao, có chỗ nào khác với mọi người không? Thế là đài truyền hình Chu Giang nghĩ ra một phương pháp hay, đó chính là mời Hồ Vinh Hoa đến phòng phát sóng trực tiếp của đài truyền hình để làm người chủ trì “Tiết mục mọi người điện thoại”. Người phụ trách đài truyền hình liền tìm Hồ Vinh Hoa thương lượng, nói với ông: “Người xem chỉ thấy được ngài biểu diễn kỳ nghệ vẫn không thỏa mãn, rất muốn biết tình trạng của các phương diện khác của ngài, nhưng có thể thông qua phương thức nào khiến mọi người có thể nói chuyện trực tiếp với ngài? Chúng tôi nghĩ, vẫn là mời ngài đến phòng phát sóng trực tiếp của đài truyền hình làm người chủ trì ‘Tiết mục điện thoại’. Người xem sẽ gọi điện thoại đến hỏi ngài, ngài sẽ dùng điện thoại để trả lời. Như vậy, người xem trước tivi đều biết cả. Ngài cảm thấy thế nào?” Hồ Vinh Hoa là người nhiệt tình, ông vô cùng tôn trọng người xem, đáp: “Vô cùng cảm ơn đài truyền hình các ông nghĩ ra phương pháp này. Nếu người xem có nguyện vọng này, ta nhất định phải thỏa mãn họ.”
Tiết mục đài truyền hình thời gian vàng buổi tối, Hồ Vinh Hoa đến phòng phát sóng trực tiếp đài truyền hình Chu Giang đúng giờ, đóng vai người chủ trì. Sau khi thông qua người chủ trì đài truyền hình giới thiệu, Hồ Vinh Hoa nói với người xem trước tivi: “Người xem thân mến, ta vô cùng đồng ý ở đây trò chuyện với mọi người. Hoan nghênh mọi người gọi điện thoại đến hỏi ta, ta nhất định sẽ trả lời, tận khả năng thỏa mãn yêu cầu của mọi người.”
Hồ Vinh Hoa vừa nói xong, tiếng điện thoại liền vang lên. Hồ Vinh Hoa lập tức cầm điện thoại lên. Người gọi đến là sinh viên. Cậu hỏi Hồ Vinh Hoa mấy tuổi bắt đầu học cờ, tại sao có thể giữ gìn địa vị bá chủ trên kỳ đàn trong thời gian dài, có bí quyết gì không. Hồ Vinh Hoa trả lời: Ta học cờ từ lúc 9 tuổi, ba ta là người dạy. Còn về việc hơn 30 năm nay tại sao ta vẫn luôn chiến đấu trên kỳ đàn, là vì ta đối với cờ tướng rất có cảm tình. Vả lại sự quan tâm mạnh mẽ này rốt cuộc không đổi, đồng thời cũng chưa từng sợ thua, thua càng không phục. Lần này thua rồi, lần sau phải thắng trở lại. Ta đối với cờ tướng có biến hóa ảo diệu, là do có lòng hiếu kỳ, chuyên tâm quyết chí nghiên cứu, mấy chục năm nay không thả lỏng. Đây đại khái là nguyên nhân chủ yếu của một số thành tích mà ta giành được trong kỳ nghệ. Bởi vậy ta có thể nghiệm như vậy: Não người cũng đều như nhau, cho dù có cách biệt cũng là rất nhỏ. Một người có thể đạt được thành công trong một phương diện nào đó, chủ yếu là nhờ vào sự siêng học khổ luyện của bản thân, bỏ ra công phu nhiều, thành quả đạt được sẽ lớn. Bỏ ra bao nhiêu công phu, sẽ thu hoạch được bấy nhiêu, không bỏ công phu sẽ không có thu hoạch. Tục ngữ nói, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu. Chỉ cần có hạt giống, trồng cẩn thận, thì sẽ tạo ra trái lớn. Bí quyết thì không có. Nếu nói có bí quyết, đó là lao động gian khổ.
Sau đó có vị đồng chí nữ gọi điện thoại hỏi tình trạng thành viên gia đình của ông. Hồ Vinh Hoa nói với cô, thân thể ba ông liệt nửa người vẫn đang ở nhà tịnh dưỡng, mẹ ông bây giờ đã nghỉ hưu, không ở chung với họ, vẫn là ở tại nhà cũ. Con gái Lộ Lộ đang học tiểu học lớp 6, học rất tốt, là ủy viên trung đội của đội thiếu niên tiền phong, cũng biết đánh cờ, nhưng nó ít có hứng thú với cờ. Ông nội thường hay khuyên nó học cờ như ba, làm người kế thừa, nhưng nó nói bận học, không rãnh. Nhưng, chị của Hồ Vinh Hoa có đứa con thích chơi cờ, muốn học tập kỳ nghệ từ cậu, sau này cũng muốn làm kỳ thủ. Vợ của Hồ Vinh Hoa cũng biết cờ tướng một chút, nhưng rất ít chơi. Nhưng, lúc Hồ Vinh Hoa tham gia thi đấu tại Thượng Hải, chỉ cần cô rãnh, là đi đến hội trường xem Hồ Vinh Hoa thi đấu, chung vui cùng ông, đợi sau khi Hồ Vinh Hoa đánh cờ xong, cùng về nhà.
Vị đồng chí nữ đó cũng hỏi Hồ Vinh Hoa có làm việc nhà không. Hồ Vinh Hoa nói, công việc nhà tuyệt đại đa số cũng là do vợ ông đảm nhiệm. Có khi ông cũng phụ một chút, nhưng không đảm đang như vợ ông. Về phần vợ ông, cũng không nhờ ông làm việc nhà, luôn là thông cảm cho ông, để ông có thời gian nghiên cứu cờ. Bởi vậy Hồ Vinh Hoa rất cảm kích sự quan tâm của vợ, phong cô là “nội trợ hiền”.
Có rất nhiều điện thoại hỏi thu nhập kinh tế và tình trạng nhà ở của Hồ Vinh Hoa như thế nào. Hồ Vinh Hoa thành thật nói với họ, thu nhập của ông không cao, hoàn toàn không thể sánh với kỳ thủ nước ngoài. Thu nhập của kỳ thủ nghiệp dư nổi tiếng ở nước ngoài là rất cao, chỉ cần giành được quán quân một lần trong giải đấu trọng đại, thì có thể được rất nhiều tiền thưởng. Lấy kỳ thủ nghiệp dư cờ vua và cờ vây mà nói, một lần quán quân giải đấu mang tính quốc tế thì sẽ lấy mấy chục vạn mỹ kim. Các giải đấu cờ tướng được cử hành trong nước, tuy cũng có thưởng, nhưng không nhiều. Giải đấu toàn quốc sớm nhất không có tiền thưởng, chỉ có huy chương. Sau này có tiền thưởng, cũng chỉ là mấy trăm đồng nhân dân tệ. Nhưng, Hồ Vinh Hoa nói, kỳ thủ Trung Quốc và tuyển thủ các thể loại vận động khác, đều do quốc gia cộng hòa bồi dưỡng ra. Quốc gia cho họ rất nhiều điều kiện ưu việt, khiến họ có thể yên tâm nỗ lực nâng cao kỹ thuật, sinh hoạt không có bất cứ ưu phiền nào. Đây là điều mà kỳ thủ nghiệp dư nước ngoài không có. Thân là một kỳ thủ, giống như làm các việc khác, cũng phải mang quan điểm toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, cống hiến nhiều cho quốc gia, mà không thể chỉ nghĩ đến đãi ngộ, nghĩ mình thu nhập bao nhiêu. Rất nhiều liệt sỹ cách mạng, họ vào sinh ra tử cho sự nghiệp cách mạng, bị bêu đầu, đổ máu, nhưng không nghĩ đến bản thân có thu nhập bao nhiêu. Hồ Vinh Hoa cho rằng, đây là một loại tinh thần, một tinh thần cao cả. Một người sống trên thế gian nên có chút tinh thần, không thể chỉ nhìn vào tiền bạc. Hồ Vinh Hoa nói, ông từ mười mấy tuổi, đã nhận được sự bồi dưỡng của quốc gia cộng hòa, mới có thành tích như hôm nay. Chính vì như vậy, lúc chúng ta đạt được thành tích, trước tiên nên nghĩ đến quốc gia và tập thể, sau đó mới nghĩ đến tiền thưởng. Liên quan đến vấn đề nhà ở, lúc trước Hồ Vinh Hoa tuy dọn vào một phòng tồi tàn bên cạnh phòng tập tạ, nhưng cũng chỉ là phòng hai gian. Điều kiện không tốt. Ông sau này tuy đã làm xã trưởng, nhưng vẫn không nghĩ đến nơi ở bản thân nên thế nào. Phó xã trưởng Du Ngọc Xương là cựu lãnh đạo của đội cờ Thượng Hải, ông nói, tiểu Hồ tuy cống hiến rất lớn, nhưng cậu ta không ỷ mình có công, xòe tay muốn cái này xin cái kia. Chỗ ở của cậu ta chẳng ra sao. Cậu vẫn ở đó. Ông còn nói, dù Hồ Vinh Hoa là kỳ vương trên kỳ đàn, cũng là quán quân thế giới thật sự, nhưng tiền thưởng của cậu vẫn không cao, thua xa bóng chuyền nữ, tuyển thủ bóng bàn và danh thủ cờ vây.
Cũng có người quan tâm Hồ Vinh Hoa có phải đang bồi dưỡng học sinh. Hồ Vinh Hoa là huấn luyện viên tổng của đội cờ Thượng Hải, nói tổng quát, kỳ thủ thanh niên của đội cờ bây giờ đều là học sinh của ông, cũng đều thuộc vào đối tượng bồi dưỡng của ông; đồng thời ông cũng đích thân dẫn dắt vài học sinh, trong đó còn có học sinh nữ, đó chính là Đan Hà Lệ đã trở thành đặc cấp đại sư nữ, vả lại đã từng mấy lần giành quán quân toàn quốc.
Không ít người hỏi ông còn muốn chuẩn bị “bá chiếm” trên kỳ đàn bao lâu nữa. Hồ Vinh Hoa trả lời như vậy: đối với một kỳ thủ chuyên nghiệp mà nói, đương nhiên phải tranh thủ giành được quán quân trong nhiều giải đấu, tạo ra kỷ lục mới. Chỉ có như vậy mới có thể chứng minh anh ta đã cống hiến cho việc phát triển kỳ nghệ. Đây cũng có thể nói là mục tiêu nỗ lực phấn đấu của kỳ thủ và vận động viên các thể loại vận động khác. Nhưng anh ta cũng nên hoan nghênh kỳ thủ thanh niên có thể thắng mình trong thi đấu. Chỉ có như vậy, sự nghiệp cờ mới có thể không ngừng phát triển, trình độ không ngừng nâng cao. Một vận động viên làm quán quân toàn quốc hoặc quán quân thế giới, nếu rốt cuộc không có người vượt qua anh ta, thì đó không phải là hiện tượng tốt. Đáng lẽ là quán quân toàn quốc, quán quân thế giới không ngừng thay người, kỷ lục toàn quốc và kỷ lục thế giới không ngừng làm mới, mới là hiện tượng đáng mừng, chứng tỏ có người tiếp nối, người sau ngồi lên. Đây mới phù hợp với quy luật phát triển của xã hội nhân loại. Kỳ thủ thanh niên hiện tại, hậu sinh khả úy, kỳ nghệ đã tiếp cận và đạt được trình độ đứng đầu. Thi đấu đã khẩn trương kịch liệt hơn trước, ván cờ nào cũng quan trọng cả. Cho dù là gặp được tân thủ không biết tên, cũng không thể thả lỏng. Bây giờ cờ khó đi rồi, độ khó của thắng lợi cũng tăng lên rồi. Có người nói cờ của Hồ Vinh Hoa vẫn đang cao phong. Nhìn nhận của bản thân ông là: “Cắn chặt răng, vượt qua từng ván một là vẫn có, nhưng tốn sức hơn trước rất nhiều rồi. Ông thổ lộ, trong những năm ông còn sống, ông sẽ vì sự nghiệp phát triển cờ của Trung Quốc, vì nâng cao trình độ kỳ nghệ, vì thôi thúc lẫn nhau với kỳ thủ thanh niên, dốc hết toàn bộ sức mình, cho đến cáo lão hồi hương.
- Còn 5 hồi -
Hồ Vinh Hoa tượng kỳ nhân sinh
Đánh dấu