Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê Đen III - Trang 38
Close
Login to Your Account
Trang 38 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 2836373839404888 ... CuốiCuối
Kết quả 371 đến 380 của 1253

Chủ đề: Cà Phê Đen III

  1. #371
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Về Chicago bác Thợ thấy thế nào rồi ạ? Tuần trước thầy Dũng cũng phải nhập viện. Thầy bị tụt huyết áp và tụt luôn 5 kg. Có lần thầy nhắc tới dự án ăn chơi gì đó có ông Sơn, ông Vũ... Lúc đó đôi mắt ấy bỗng sáng lên lạ thường.
    Bận lòng chi nắm bắt

  2. Thích Tontu, Thợ Điện, huyenmapu, tamthaplucke, PhiHuong, Aty đã thích bài viết này
  3. #372
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    836
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hìhì, bàn hết chuyện tào lao thiên địa lại bàn đến đạo, ông Thợ còn nhớ đại sư Cocom không ? đã lâu rồi chưa thấy đại sư quay lại. Vừa sang một diễn đàn ‘mê tín’ vẫn thấy người quen cũ bi bô như thuở nào, lặn ngụp tìm chân tính của mình mà khó, thế mới là Đạo.

    Thầy của ông Dê tụt huyết áp thì đi đâu nên thủ sẵn củ gừng trong túi, hoặc vài cái kẹo.

  4. Thích Tontu, Thợ Điện, huyenmapu, Aty, ChienKhuD đã thích bài viết này
  5. #373
    Ngày tham gia
    May 2012
    Bài viết
    1,328
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    internet hôm nay chậm quá, bấm mỗi thank các bái viết mà mãi không được!

    DLm đứa nào vào phá mới đến nông nỗi nãy, chúng mài mở to mắt ra xem đại đế Quang Trung đối coi chúng màu khác gì lũ rợ.

    Đại đế Quang Trung nếu trời cho thọ được mười năm nữa thì bọn Tây đến nhà Thanh chả ra con cặt gì

    tờ chiều khi nhà vua chuẩn bị cùng với vua anh đánh nguyền Ánh, đại đế coi lũ mọi rợ tây chả ra đéo gì
    các Vua đời trước thần phục Trung Quốc nhưng chả ai bằng được vua Quang Trung , hết nhòm ngó định kế hoawjch đánh Trung quốc
    Sau thời nhà Vua có lẽ bác Lê Duẩn là anh hùng vĩ đại nhất của dân tộc ta, tẩn cho chúng nó chạy như chó

    cá nhân mình cực kỳ hâm mộ hai vị đại anh hùng Quang Trung và bác Lê Duẩn

  6. Thích oze đã thích bài viết này
  7. #374
    Ngày tham gia
    May 2012
    Bài viết
    1,328
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    các bác nghiên cứu về quân sự sẽ biết quân không cứ đông là sợ, nước có lớn đến mấy cũng chả là gì, nghê thuật quân sự như tổ sư bọn tầu là Tôn Vũ tồng kết, một người khi skill anh ta là số một có thể một người địch trăm người.

    Nghê thuật quân sự chính là thiên thời, đia lợi, nhân hòa cón nghĩa ra làm sao thì tự các bác tiềm tự

    Tôi thấy máy nước như Tây bán nhà, phờ ran xoe, ... đất nước dân số có đông đéo đâu mà sai nhiều thuộc đia thế nhỉ, cả khu vưc bắc mỹ đều nói tiếng Bồ. Tây bán nhà cho chúng ta biết điều ấy/

    Nước Anh - bầu trời không bao giờ lặn trên vương quốc nước anh - tại sao vậy he he vì dân tộc anh thông minh lại có bản tính hiếu chiến nữa chứ sao

    Hôm nay vào các trang của nước ngoài em thấy Việt Nam mình đang bắt tay với Nhật, một đất nước có các đấu sĩ sắn sáng tử vì đạo. mpng rằng kế của cụ Phân Bội Châu khi xúa thằng hiện thưc - để a na mit đi đâu cũng có thể ngẩng cao đầu

  8. Thích oze đã thích bài viết này
  9. #375
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông Wind ới bác Lâm kiểu gì?, mà ổng vưà vô tới là quất liền mấy chiêu độc cô cửu kiếm, xong rồi .. không thấy bóng hình đâu cả

    Hôm nay không có gì đặc biệt. Kiếm bài hát tặng cho bà xã. Coi như đã làm điều đặc biệt vậy. . Mọi người nghĩ có đúng không vậy.

    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  10. Thích Tontu, Alent_Tab, Thợ Điện, huyenmapu đã thích bài viết này
  11. #376
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ổng đang luyện công, tôi phải xả thân giăng đàn thuyết pháp nói ma nói quỉ dụ ổng ra đó cha nội. Ông phải cám ơn tôi đi. Chỉ là muốn cho ông vui thôi đó.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  12. Thích Tontu, Alent_Tab, Thợ Điện, Aty, huyenmapu đã thích bài viết này
  13. #377
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Còn thấy gì sáng may đây thôi ta còn bạn bè



    N. và những buổi tối đi lòng vòng hát nho nhỏ cho tôi nghe.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  14. Thích Tontu, Alent_Tab, Thợ Điện, huyenmapu, Aty đã thích bài viết này
  15. #378
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    152
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    oze lão tab viết hay quá ,tiếp tục đi nhá

  16. Thích Alent_Tab đã thích bài viết này
  17. #379
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    152
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Tây bán nhà phờ răn xoe

  18. Thích Alent_Tab đã thích bài viết này
  19. #380
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Các ông hôm nay khoẻ không ? Đọc được bài này nhớ những ngày đầu tới xứ sở xa lạ vừa vui ,vừa buồn .Tôi thì vui nhiều hơn chẳng buồn tí nào vì .Quá đã .Cái đã kéo dài suốt tới tận ngày hôm nay và chắc chắn nó sẽ theo mình tới cuối đời

    Tôi đã sống qua nhiều nơi .Chẳng nơi nào thích bằng nơi này ,đi đâu cũng muốn mau mau về .Tới Los chạy vào Burger King chơi một cái steak burger xong rồi nốc một lon coke đậm đặc hít hà cái mùi ,để cho vị tê tê xé họng .Thấy cả một trời thương nhớ .Không biết Huyền còn bỡ ngỡ với đời sống lạ ? giống như Chiêu Quân ngày rời đất Hán thì khóc lóc không dứt nhưng sang xứ Hung nô rồi lại thấy quá đã chẳng buồn về

    Hai cha này ,một cha làm thơ ,một cha viết văn .chắc số phận đưa đẩy thế nào nên phải viễn du chứ thực ra không có máu lưu lạc giang hồ .Thiệt là thua xa ông Gió ông Tý nhóc Huyền
    Nhưng mà thơ hay ,văn khoái post lên cho các ông bạn đầy quí mến đọc


    Những ngày “khổ sai” đầu đời trên nước Mỹ.




    Mình xin thề là không ba hoa chích chòe nhá! Còn những cái bá tánh thấy những gì không đẹp tớ kể ở đây thì chí ít cũng phải coi là chuyện thật của đời tớ.
    Nói vậy để thấy cái tôn ti trật tự nó đã ăn sâu vào từng mạch máu nguời Mỹ. Cho dù anh là mắt xanh mũi lõ hay loại Mỹ ba rọi mà ở một thời gian thì đến một lúc tự dưng “ô hô đời bỗng vui” ngay.
    Năm 1977, tớ độc thân tại chỗ, đuợc hội USCC bảo trợ. Trọn một tháng sống trong một gia đình của hội nhà thờ cưu mang làm phuớc. Họ tạo cho tớ cái cảm giác lạc quan sống vô tư như nguời cõi trên (thiên đàng) dù rằng lúc này tớ đều ngoại giao bằng động từ tu quơ (chân tay múa may quay cuồng) Có nghĩa là ông bà và gia đình từ cử chỉ, hành động, lời nói nhất nhất đều cho tớ cái cảm giác yên bề trong vòng tay nhân ái.
    Sau một tháng, ông bà dẫn tớ đi xin trợ cấp gồm 750$ tiền tuơi (sau này mới biết nó dùng để mua giuờng nệm, đóng tiền nhà cho 2 tháng và 1 xấp 75 tiền lệnh phiếu để mua thức ăn.
    Tớ, ngay hôm sau đuợc dẫn đến một chung cư giới thiệu đây là tổ ấm tuơng lai. Ái ngại, đứng nhìn sao mà nó trống trải đến thế. Trộm nghĩ…..mẹ khỉ nhá! Giá mà có ngọn gió đi hoang mà lỡ chui qua kẽ hở lọt vào đuợc cửa truớc, thì chắc chắn nó sẽ phọt một phát ra ngay đằng sau không va chạm một thứ gì. Nói cho có vẻ bi quan lúc đó thế thôi chứ thật ra là sau cái ngày ấy độ hai ngày, ông bà ra hiệu cho tớ khăn gói quả muớp để đưa chàng về dinh.
    Cũng căn chung cư ấy, nhưng hôm nay….. lần truớc tớ bỡ ngỡ một thì hôm nay tớ phải bật ngửa nguời vì nệm giuờng phòng ngủ mới toanh, sô-pha phòng khách, TV, điện thoại bàn, bàn ghế phòng ăn, nồi niêu xoong chảo, là đồ cũ xài lại nhưng một đời ta ba đời nó nên nom còn tốt chán. Riêng cái tủ lạnh thì ê hề thức ăn đồ uống nhìn vào là tớ mê tít thò lò ( bụng nghĩ ngay đến một xách bia mát lạnh cho phấn chấn đời tị nạn)
    Tớ ra vào trong cung cấm đến đuợc hai hôm thì một buổi sáng còn trong chăn như con sâu làm tổ thì bị một ông nhà thờ đến dựng đầu dậy. Ông đứng ờ nguỡng cửa ra hiệu cho tớ ra xe. Tớ lúc này như thuyền theo lái gái theo chồng nên tớ ngoan ngoãn buớc theo lên xe bông.
    À! ….. thì ra tớ đuợc chở đi xin học tiếng tây miễn phí các ngài ạ. Ừ, học thì học chết thằng tây đen nào chứ. Vả lại, ngôn ngữ mẹ đẻ của tớ hơi bị thừa, vì chung quanh tớ không thấy dáng đồng huơng đồng khói để xử dụng. Thôi thì một chữ chưa học đuợc thì tớ bắt đầu bằng nửa chữ.



    Giấc mơ của Obama.

    ABC là xề bánh đúc tớ còn đang ê a, nhất là chữ “P” tớ phải đuợc cô giáo tận tình chỉ cách phát âm làm sao miếng giấy truớc miệng phải bay theo tiếng gió. Nếu cần bắn tí nuớc bọt, cô giáo mới tấm tắc ngợi khen tài.
    Tiếng anh của tớ một chữ cắn làm đôi chưa xong, vậy mà chỉ nội trong một tuần lễ đang mài kinh nấu sử tớ lại đuợc ông tây khác đến nhà điệu lên xe đi nhận sự vụ lệnh mới ở một công ty lớn đi bộ cách nhà khoảng 30 block đuờng. Bốc phét công ty lớn cho oai thôi các ngài ạ! Tớ đuợc dẫn đến hình như chuyện đã an bài, vì sau khi họ bắt tay, nở nụ cuời hiền hòa với tớ rồi chỉ thấy họ nói cuời rất vui với nhau hình như chằng ăn nhập gì tớ tớ. Chỉ biết sau khi họ bắt tay, vỗ vai nhau thân mật rồi mới xoay qua tớ phân vua như ý bảo “cậu đừng lo, chúng tớ sẽ giúp cậu đứng bằng đôi chân của cậu”
    Đấy là buổi sáng mùa đông năm ấy, một tuần mỗi tớ đi học bằng xe buýt. Riêng thứ bảy chủ nhật tớ phải đi bộ để đi làm (tuyến đuờng không có buýt). Con đuờng đi không gian nan, nhưng trời mùa đông tớ phải luộc hai quả trứng gà, mỗi tay một trái trong áo để suởi ấm. Sau đó thì hai quả trứng sẽ là bữa ăn trưa cho quên đời tị nạn.
    Khoảng 4 tháng sau khi an cư, cộng thêm 12 tháng trên đảo tạm dung. Lá thư từ quê huơng đầu tiên như là viên thuốc nhiệm màu vừa đến sau cuộc hành trình vuợt biển đi tìm cái chết trong đuờng tơ kẽ tóc. Lá thư không mang niềm hân hoan, chất ngất của kẻ chiến thắng, nhưng lá thư cất đi đuợc nỗi cô đơn cho kẻ cô độc xứ nguời. Tớ chấp nhận đánh đổi bằng ngang để xoa dịu nỗi oán thán của nguời đi kẻ ở.
    Tớ bắt đầu liệt kê, chắt bóp ăn tiêu, gói ghém như những đơn đặt hàng, cẩn thận phân loại trọng luợng từng loại để gói đuợc 1lb; 2 lbs hoặc 3 lbs để gửi cho cha mấy lọ thuốc cảm, cho mẹ chai dầu gội đầu, cho chị một hai xấp vải hoặc cho các cháu ít kẹo làm quà phuơng xa.

    Cũng từ đây, khúc quanh lịch sử đời tớ bắt đầu rẽ sang nhánh khác có nhiều cay đắng hơn. Cũng chính bởi những ê chề, va chạm thực tế đã cho tớ nhiều kinh nghiệm sống khi phải thực hành.
    Lúc này, tớ đã không còn là tớ vì những lá thư từ quê huơng bắt đầu dồn dập gởi sang diễn tả những đòn thù của chế độ mới. Bắt đầu là chế độ cho đổi tiền to thành bé, rồi đổi tiền bé thành nhỏ, rồi cuối cùng là kinh tế mới. Những lá thư dồn dập bao nhiêu, lòng nguời xa xứ hỗn loạn bấy nhiêu, vì phải tìm cách lo cho nguời ở lại.
    Một lần nữa tớ đã quên hẳn tớ là ai. Lần này, tớ suôi miền viễn tây vì nghe nơi đó có những vuờn dâu xanh ngắt cho trái đỏ mọng có hái hái ra tiền.
    Quả thật, sáng sớm khoảng 2 giờ lên xe buýt đồn điền trả 2 đồng, sau 1 1/2 giờ bon bon trên những con đuờng quê vắng lặng, tớ cũng đuợc bắt đầu một công việc hái dâu. Một khay dâu hái khoảng độ nửa giờ có thể đuợc trả công 85xu cho đến 1 đồng. Vị chi một ngày trung bình chồn chân mỏi gối, đau lưng tớ cũng bon chen kiếm đuợc độ 30$ tiền tuơi. Một buổi lao động cật lực, có số tiền mgần ấy vào thời ấy quả nhiên cho tớ phóng khoáng hơn với những thùng quà về quê huơng nặng hơn, thêm nhiều niều niềm vui trong mắt cha, mắt mẹ, anh em, đàn cháu.
    Đoạn đuờng khổ sai của tớ ở giai đoạn này, tớ không cảm thấy, chưa bao giờ có cảm giác tớ là tên tù khổ sai.
    Nguợc lại, tớ vẫn nhớ, nhớ rất rõ có một lần cũng tên tù khổ sai kia đã nhỏ hai hàng lệ ứa sung suớng ngồi gói ghém chút tình nguời cây kim sợi chỉ, cho những nguời vừa đuợc chế độ mới giải phóng, đuợc tự do, hạnh phúc.
    Khúc quoanh mới lại bắt đầu. ……



    Mai Mốt Anh Về

    Mai mốt anh về có thằng túm hỏi
    Mầy qua bên Mỹ học được củ gì
    Muốn biết tài nhau đưa ông cây chổi
    Nói mầy hay ông thượng đẳng cu li

    Ông rửa bát chì hơn bà nội trợ
    Ông quét nhà sạch hơn em bé ngoan
    Ngày ngày phóng xe như thằng phải gió
    Đêm về nằm vùi nước mắt chứa chan

    Nghệ thuật nói bỗng hóa trò lao động
    Thằng nào nói nhiều thằng ấy tay to
    Tiếng mẹ thường chỉ dùng chửi đổng
    Hay những đêm sầu tí toáy làm thơ

    Ông học được Mỹ đất trời bát ngát
    Nhưng tình người nhỏ hơn que tăm
    Nhiều đứa hồn nhiên giống bầy trẻ nít
    Còn hồn ông: già cốc cỡ nghìn năm

    Bài học lớn từ khi đến Mỹ
    Là ngày đêm thương nhớ nước mênh mang
    Thù hận bọn làm nước ông nghèo xí
    Hận gấp nghìn lần khi chúng đánh ông văng

    Nếu mai mốt bỗng đổi đời phen nữa
    Ông anh hùng ông cứu được quê hương
    Ông sẽ mở ra nghìn lò cải tạo
    Lùa cả nước vào học tập yêu thương

    Cuộc chiến cũ sẽ coi là tiền kiếp
    Phản động gì cũng chỉ sống trăm năm
    Bồ bịch hết không đứa nào là ngụy
    Thắng vinh quang mà bại cũng anh hùng

Cà Phê Đen III
Trang 38 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 2836373839404888 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68