Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê Đen III - Trang 110
Close
Login to Your Account
Trang 110 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 1060100108109110111112120 ... CuốiCuối
Kết quả 1,091 đến 1,100 của 1253

Chủ đề: Cà Phê Đen III

  1. #1091
    Ngày tham gia
    Feb 2011
    Bài viết
    1,722
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Ông đưa con người ta lên đây đâu đã thích .Ông còn đi nữa mới thật cực thích ,tôi rất hiểu ý ông .Ông khôn ngoan lắm nói năng cứ ...lấp lửng
    Chỗ này được đấy ,



    Có cả bathtub để đánh xà bông tung lên ,





    Có ban công ngồi uống trà , nhìn ra sông Sài gòn...
    Lần sửa cuối bởi Kiem_Nhat, ngày 09-11-2014 lúc 07:09 AM.

  2. Thích Tontu, ChienKhuD, toan2324, trung_cadan, Aty, 6789, Thợ Điện đã thích bài viết này
  3. #1092
    Ngày tham gia
    Jul 2009
    Bài viết
    67
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi trung_cadan Xem bài viết
    Tiếc rằng nhà đó đã bán và chẳng biết cafe Giảng giờ ở đâu ,
    cafe Giảng, cafe trứng hả, trung_cadan chở anh đi, anh chỉ chỗ cho!

  4. Thích Kiem_Nhat, ChienKhuD, toan2324, Thợ Điện, trung_cadan đã thích bài viết này
  5. #1093
    Ngày tham gia
    Jul 2009
    Bài viết
    67
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Em mới thua đau quá, tìm về đây tâm sự được không bác Thợ?

    Khi bạn lao vào trận đánh mà biết rõ mình sẽ thua, đến lúc bị thua thật, bạn thấy thế nào? dù thất bại có xảy đến chóng vánh như thế nào, chắc là bạn cũng không bất ngờ phải không? chắc là bạn có thể bình tĩnh chấp nhận phải không? bởi vì kết quả đó đã được báo trước một cách rõ ràng rồi kia mà!
    Chỉ có kẻ khờ dại, mù quáng mới có cảm giác bất ngờ, cay đắng, xót xa khi đó.
    Dường như tôi là một kẻ khờ như vậy!
    Tôi thua mà vẫn xót xa như là tôi chưa được làm hết sức mình, chưa thể hiện được bản thân? Như là tôi cố tình không hiểu rằng tôi không thể thắng.
    Nhưng xin hãy hiểu giùm điều này: Người ta vẫn thường nghĩ rằng: "thắng" tức là đoạt được điều gì, hơn được ai đó. Nhưng ở đây, "thắng lợi" mà tôi hy vọng, chỉ là giữ mãi được khoảng thời gian tôi cùng với Người ấy chia sẻ trận đánh này, bất chấp kết quả là gì, đau đớn hay thất bại, tôi đều cùng muốn chia sẻ với Người ấy. Tức là tôi thua, nhưng cho tôi thua lâu một chút nhé...!
    Bởi vì tôi biết tôi tầm thường, tôi biết tôi đen đủi đã không được tham dự trận đánh vào thời điểm thích hợp hơn. Cho nên, "thắng lợi" cũng chỉ dám mơ tưởng đến vậy thôi.
    Thế mà tôi vẫn thua nhanh, dù mục tiêu chỉ nhỏ nhoi như vậy, dù điều tôi mong ước chỉ vậy thôi.
    Tôi thua, mà không biết kẻ đã thắng mình là ai?! Thôi cứ vậy đi, tôi luôn thất bại mà, kẻ nào là kẻ thắng cũng không cần thiết.
    Dù sao, được tham dự cùng người một đoạn đường ngắn ngủi này, cũng đã là hạnh phúc tột cùng của đời tôi.
    Dù trong trận đánh khác, tôi có thể chẳng còn được tham gia, Thậm chí tôi chẳng biết có thể làm cách nào để được dõi theo Người ấy trong những bước đi sau này. Tôi chỉ còn cách nguyện cầu - mà tôi ghét nguyện cầu, vì tôi chẳng tin vào thần thánh - nên tôi thầm mong ước Người ấy sẽ vững bước, sẽ hạnh phúc. Tôi vẫn mãi cảm ơn Người, cảm ơn số phận đã cho tôi cơ hội để thua này.
    Tôi không khờ đâu nhỉ, tôi chỉ Yêu thôi...
    Lần sửa cuối bởi yeulam_yeulai_laiyeulam, ngày 10-11-2014 lúc 05:46 AM.

  6. Thích huyenmapu, Kiem_Nhat, ChienKhuD, toan2324, Thợ Điện, trung_cadan đã thích bài viết này
  7. #1094
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    42,921
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi yeulam_yeulai_laiyeulam Xem bài viết
    cafe Giảng, cafe trứng hả, trung_cadan chở anh đi, anh chỉ chỗ cho!
    Dạ chuẩn , hôm nào anh em mình đi !!!

    @Kiếm Nhật : Chưa đạt yêu cầu !!!
    CÓ CHỖ ĐỨNG , CỨNG CHỖ ĐÓ

    Đăng Ký tham gia Học cờ trực tuyến - Học cờ online - Cơ hội nâng cao kỳ nghệ cùng kiện tướng quốc gia Vũ Hữu Cường , Bình luận viên kiêm nhà tổ chức Phạm Thanh Trung :


    CHAT ZALO : 0935356789



    Website học cờ trực tuyến : http://hocco.vn/



  8. #1095
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi yeulam_yeulai_laiyeulam Xem bài viết
    Em mới thua đau quá, tìm về đây tâm sự được không bác Thợ?
    Bác đã ghé thăm ,nhất định tôi phải bồi tiếp rồi .Sự thực đấu trường nào cũng có cái ma lực của nó ,vào một cuộc chiến phải còn nguyên vẹn nỗi hoang mang ,nó như rơi tòm xuống dòng sông mà mình chẳng biết sẽ bị trôi về đâu mới thú

    Nhập cuộc mà chắc thắng hay chắc thua .Cuộc chiến sẽ trở thành vô nghĩa .Nhất là trong yêu đuơng ,nó lạ lắm bác ạ khi mình yêu giả thì còn làm dáng ,còn chứng tỏ một điều gì đó ,còn có đôi điều khuất lấp về nhau .Nhưng yêu thật với cả tâm tình ,chắc chắn mình sẽ lộ nguyên hình dấu diếm sao nổi .bao nhiêu khuyết điểm phải bị phô bày ra hết

    Mà, thua hay thắng trong tình yêu nó rất buồn cười .Thua cái này lại thắng cái khác

    Xưa ,thuở trai trẻ .Tôi cũng yêu một người phụ nữ ,yêu sống yêu chết thậm chí chỉ muốn khóc rú lên nếu không lấy được nhau

    Tôi lại không làm động lòng gái ấy mà bạn tôi lại được .Rốt cuộc thua trắng tay ông ạ .đầu tư bao đêm thao thức ,bao ngày đưa đón chẳng được nước non gì

    Họ sống với nhau có tiệm phở nhỏ bên đường ,chồng nấu nướng chặt xuơng ,vợ đứng bán ,trông cũng rất hạnh phúc ,nhưng nghĩ đến cái hạnh phúc ấy tôi lại rùng mình lẩm bẩm -Phước mà mình thua cuộc chứ không thôi một đời Tái nạm gầu gân thì thật chẳng ra làm sao .Hãi quá 1

  9. #1096
    Ngày tham gia
    Jul 2009
    Bài viết
    67
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Tình huống 2 bên thua Bác ạ, thực ra gặp nhau là đã biết thua rồi,

    đoạn sau lược (hehe)
    Lần sửa cuối bởi yeulam_yeulai_laiyeulam, ngày 10-11-2014 lúc 09:03 AM.

  10. #1097
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bạ bụp ba bùm bạ bụp bà bum bạ bụp ba bùm bạ bụp bà bum...,
    thế này không chê vào đâu được

    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  11. #1098
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    United States
    Bài viết
    1,498
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Suy Ngẫm


    Xã hội hiện đại đều ủng hộ chế độ phúc lợi (Wellbeing), mục đích của nhà nước là làm cho xã hội đều cảm thấy hạnh phúc (Happiness). Gần một thế kỷ qua, dưới định hướng tư tưởng này, ở những nước phát triển thì tổng giá trị sản xuất quốc nội (GDP) cùng mức bình quân sinh hoạt đều có tiến bộ nhảy vọt. Theo lý thuyết, mọi người sẽ hạnh phúc vui vẻ hơn so với ngày trước rất nhiều; tuy nhiên, rất nhiều cuộc điều tra xã hội đã phát hiện rằng ở Mỹ, Châu Âu, và Nhật Bản người dân không hề cho rằng cuộc sống của họ là hạnh phúc hơn những người ở thập niên 50 của thế kỷ 20.

    Richard Layard, giáo sư tâm lý học nổi tiếng thuộc Trường Kinh tế London (London School of Economics) đã tiến hành nghiên cứu hiện tượng này dưới quan điểm của xã hội học và kinh tế học (1,2). Ông phát hiện rằng mọi người không chú trọng đến giá trị tuyệt đối của tài sản và thu nhập, mà là quan tâm đến việc hơn thua trong mức thu nhập của mình so với mức thu nhập chung của các giai tầng trong xã hội. Có lẽ đây là lý do vì sao nhiều người giàu có (37%) cảm thấy vui vẻ hơn so với người nghèo (16%). Ông còn phát hiện, chỉ bằng vào của cải vật chất không thể mang đến hạnh phúc, cần phải có một khoảng thời gian hưu trí an nhàn nhất định mới có thể giúp mọi người cân bằng lại sinh hoạt. Bởi vậy, ông cho rằng GDP không thể đại biểu cho mức độ phúc lợi của một đất nước.

    Trong xã hội đương đại, từ lãnh đạo quốc gia cho đến những người dân bình thường đều hy vọng được giàu có trong thời gian ngắn nhất, rất nhiều người vì điều này mà không ngại bất kỳ giá nào. Nhưng theo nghiên cứu của giáo sư Richard Layard cho thấy, một quốc gia giàu có không chỉ là GDP cao, và dân chúng hạnh phúc không chỉ do của cải vật chất mang lại. Một chế độ xã hội công bằng, bầu không khí xã hội phát triển lành mạnh, đời sống vật chất cơ bản được nâng cao, đó mới là hy vọng của người dân.

    Khổng Tử từng miêu tả về xã hội đại đồng và xã hội tiểu khang như sau: “Đại Đạo lúc thi hành, thiên hạ là của chung. Tuyển hiền và tài, giảng chữ tín học hòa thuận, không chỉ thân người thân của mình, không chỉ coi con mình là con; khiến người già có chốn chung thân, người cường tráng có chỗ dùng, trẻ nhỏ có chỗ vận dụng sở trường, người góa, độc thân, tàn tật đều được nuôi dưỡng. Nam có sự phân công, nữ có chỗ nương tựa. Hàng hóa, khi tràn ra đầy đất, không ai giữ cho riêng mình. Sức lực, khi không đến từ tự thân, không chỉ vì bản thân. Âm mưu bế tắc không thành, trôm cướp loạn tặc không xảy ra. Cho nên cửa nhà không cần đóng, đó gọi là đại đồng.” “Nay Đại Đạo đã ẩn, thiên hạ phân thành nhà. Chỉ thân người thân của mình, chỉ coi con mình là con, hàng hóa, sức lực chỉ vì mình. Quan trên dạy dân dùng lễ, thành quách sông ngòi vững chắc kiên cố. Lấy lễ nghĩa làm kỷ cương, chấn chỉnh đạo vua tôi, để cha con một lòng, để anh em hòa thuận, để vợ chồng hòa ái. Lập ra quy định, phân chia ruộng đồng, chọn kẻ hiền dũng, của công thành riêng. Sử dụng mưu kế, chiến trận từ đó mà đến. Vũ, Thang, Văn, Võ, Thành Vương, Chu Công vì vậy mà được chọn. Sáu bậc quân tử này, không ai không cẩn trọng lễ nghĩa. Lấy cái nghĩa của họ, học chữ tín của họ, học kinh nghiệm của họ, khoan dung với phạm nhân, với dân thường giảng nhân lễ nghĩa trí tín. Nếu không theo như vậy, đông lên thành xu thế, tất gây ra tai ương. Ấy là tiểu khang.” (3) Thánh hiền thời xưa đã miêu tả tình huống của xã hội khi thuận theo Thiên Đạo. Trung Quốc ngày nay làm trái với Đạo Trời, xã hội đã loạn đến mức làm người ta rùng mình kinh hãi.

    Thực ra, người sáng lập Pháp Luân Công, Ông Lý Hồng Chí đã sớm chỉ ra phương thức trị quốc như sau: “Dân giàu là cái đạo của vua quan, hạ mình vì tiền là hạ sách. Giàu mà vô đức sẽ nguy hại chúng sinh, giàu mà có đức là chỗ mọi người mong mỏi, vậy nên giàu là không thể không tuyên [dương] đức. Đức là tích từ đời trước; vua, quan, phú, quý thảy đều từ đức mà ra, vô đức thì chẳng được gì, mất đức sẽ mất hết. Vậy nên kẻ mưu quyền kẻ cầu tài ắt phải tích đức, chịu khổ hành thiện là có thể tích đức từ quần chúng. Mà muốn được thế ắt phải hiểu việc nhân quả, minh tỏ điều ấy thì có thể tự kiềm chế cái tâm của quan và dân, thiên hạ giàu có mà thái bình.” (4) “Người không trọng đức, thì thiên hạ đại loạn bất trị, ai ai cũng coi nhau như địch thì sống mà không hạnh phúc, sống mà không hạnh phúc ắt sẽ không sợ sống chết, Lão Tử nói: Dân không sợ chết, thì doạ chết được sao? Vậy sẽ là uy hiếp cực lớn. Thiên hạ thái bình là điều dân mong nguyện, bấy giờ nếu pháp luật sinh ra quá nhiều để cầu ổn định, thì ắt trái lại mà thành vụng về. Nếu muốn giải mối lo ấy, thì ắt phải khắp thiên hạ tu đức thì mới trị được tận gốc, quan chức nếu không ích kỷ thì quốc gia mới không hủ hoá, dân nếu lấy tu thân dưỡng đức là trọng, thì chính quyền và dân sẽ tự câu thúc cái tâm mình, thế mới có toàn quốc an định, lòng dân cùng hướng, giang sơn yên ổn, mà hiểm hoạ ngoại bang cũng tự e dè, thiên hạ thái bình, ấy là việc của thánh nhân.” (5)


    Tác giả: Chính Nguyên

    Tài liệu tham khảo:

    1. “Happiness-Has Social Science a Clue?” Lionel Robbins Memorial Lectures 2003, Center for Economic Performance, London School of Economics.

    2. The Economist. August 9th-15th, 2003. pp 62.

    3. Lễ ký – Lễ vận

    4. Lý Hồng Chí: "Tinh Tấn Yếu Chỉ" - Giàu mà có đức.

    5. Lý Hồng Chí: "Tinh Tấn Yếu Chỉ" - Tu nội mà an ngoại.
    Lần sửa cuối bởi Tontu, ngày 11-11-2014 lúc 06:07 AM.
    Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
    - Krishnamurti -

  12. #1099
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định Nỗi lòng người xa Hà Nội, người ở Hà Nội




    Jason Gibbs


    Theo truyền thông trong nước, gần đây một người ở Hà Nội tự nhận là tác giả ca khúc Nỗi lòng người đi, vốn lâu nay được biết đến với tác giả là nhạc sĩ Anh Bằng.

    Ông Khúc Ngọc Chân, nguyên nhạc công cello Dàn nhạc Giao hưởng Việt Nam, nói với báo trong nước rằng ông mới là tác giả bài hát.

    Nhân tranh cãi này, nhà nghiên cứu âm nhạc Việt Nam, Jason Gibbs, có bài viết

    Một tác phẩm nghệ thuật thuộc về quyền sở hữu của ai? Trả lại cho đơn giản là nó thuộc về tác giả.
    Song cái đơn giản không hẳn là đúng. Các tác phẩm cũng phu thuộc vào một thời, một bối cảnh xã hội, một nước, một dân tộc. Các tác giả cũng nhờ vào các tác giả và tác phẩm đi trước, nhờ vào những hoàn cảnh nằm ở trong đời sống ngoài mình.
    Một yếu tố quan trọng của quyền sở hữu là cái ý niệm về sự xác thực. Một mặt của sự xác thực là luật pháp. Trước bộ luật lệ ai được coi là người / nhóm người / công ty / tổ chức mà có tác quyền? Nghĩa là ai nộp giấy tờ chứng minh rằng mình đứng lên xác nhận mình là tác giả và sau đó sẽ hưởng lợi ích và chịu trách nghiệm về tác phẩm ấy.
    Định nghĩa từ xác thực cho chính xác là "đúng với sự thật" (Từ điển tiếng Việt - Nxb Khoa học Xã hội - TT Từ điển học, 1994). Chữ "sự thật" thì phức tạp hơn. Sự thật có nghĩa như "điều phản ánh đúng hiện thực khách quan." Cái khách quan thì nhiều lần khó biết đến. Còn sự thật cũng có mặt chủ quan.

    Giấy tờ

    Nhìn bài ca "Nỗi lòng người đi" với con mắt của pháp luật thì pháp luật rất rõ. Nhạc sĩ Anh Bằng đã nộp giấy tờ kiểm duyệt cho bài ca "Nỗi lòng người đi" từ ngày 15 tháng 4 1967. Từ 25 tháng 8 năm 2012 Cục Nghệ thuật Biểu diễn ở Việt Nam cũng nhận ông là tác giả nữa.
    Một sự thật khác là sự tiếp thu của bài hát này. "Nỗi lòng người đi" mới đến với thính giả từ năm 1967. Nếu có người nghe biết bài hát ấy trước năm đó thì chỉ là một số người rất ít. Một sự thật khác là nếu bài ca này đã được giới thiệu trong những năm 1954-1956 thì nó sẽ nổi như cồn. Song lúc đến với thính giả năm 1967 thì "Nỗi lòng người đi" cũng nổi lên.
    Tại sao? Vì nó phù hợp với tâm trạng của bất cứ người Việt bắt phải đi xa người tình mình, và cụ thể hơn nó phù hợp với tâm trạng của hơn một triệu dân di cư vào miền Nam. Bài hát ấy đúng với sự thật khách quan - thuở ấy đã có người gốc Hà Nội không được sống ở miền quê thương yêu và bên cạnh người thân bởi vì người Việt đang đánh nhau. Nó cũng đúng với sự thật chủ quan là có nhiều con người có những thương tiếc nhớ riêng về một người khác nào đó.
    Lúc mà hòa bình đến thì chiến tranh chưa thực sự hết. Người Việt vẫn coi những người Việt khác như kẻ thù. Và bài ca "Nỗi lòng người đi" triệt để bị cấm phổ biên trên đất Việt. Nhưng nó cũng đúng với sự thật của người tị nạn Việt ở hải ngoại và với những người bị giam mất tự do ở trong nước Việt.

    'Bạc nhược, tuyệt vọng'

    Tôi đã mới đến với bài ca "Nỗi lòng người đi" qua trí nhớ của Lộc Vàng. Nếu người đọc chưa biết đến Lộc Vàng, Nguyễn Văn Lộc là một người Hà Nội chính gốc sống ở Hà Nội bị tù từ 1968 đến 1976 vì nghe và hát nhạc tiền chiến và nhạc miền Nam. Ông và bạn bè của ông nghe trộm đài Sài Gòn rồi chép lời ca để hát với nhau. "Nỗi lòng người đi" là một trong những bài ca mà ông và các bạn của ông hát với nhau.
    Một chi tiết thú vị nữa là Lộc Vàng là ca sĩ đầu tiên hát bài ca này trên sân khấu Nhà Hát Lớn Hà Nội. Ngày 12 tháng 9 1968 Đỗ Nhuận làm đại diện cho Hội Nhạc Sĩ Việt Nam mời Lộc Vàng, Toán Xồm và Thành Tai Voi hát và đàn cho khoảng 20 chuyên viên âm nhạc muốn tìm hiểu nhạc "màu vàng." "Nỗi lòng người đi" là một trong những bài ca được hát tại Nhà Hát Lớn ngày đó. Nhờ vậy Đỗ Nhuận được đăng các nhận xét như sau:
    Trong số những bài hát đó, cũng có bài nói đến tình yêu trai gái, như bài "Nỗi lòng người đi". Không cần bàn đến việc yêu đương đó, chúng ta chỉ nói đến một vài điểm trong toàn bộ nội dung bài hát. Từ đầu chí cuối, bài hát toát ra một bạc nhược hoàn toàn, một tâm tư cô độc, tuyệt vọng, ngơ ngác, sầu tủi, nghi ngờ của một thanh niên bạc nhược. Thực chất là một cách phản tuyên truyền của bọn tâm lý chiến, muốn gieo rắc sự bi quan ảm đạm vào lứa tuổi thanh niên, làm cho họ mất phương hướng nhắm mắt trước thực tế lịch sử đấu tranh của dân tộc ("Tính chất phản động của nhạc vàng," Văn hóa Nghệ thuật số 6 năm 1972, 39).
    Đỗ Nhuận chắc nói đúng là ca khúc "Nỗi lòng người đi" phù thuộc vào tâm lý chiến của miền Nam. Anh Bằng từng sáng tác nhiều bài ca có mục đích như thế. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng Đỗ Nhuận ngầm về hiệu quả của bài ca này. Nghe bài ca này người nghe vẫn được một niềm tin dâng lên tình cảm và tinh thần của người nghe.
    Vì công của Lộc Vàng và bạn bè thì "Nỗi lòng người đi" cũng được thành phổ biên cho một thành phần xã hội ngầm kín ở miền Bắc trong thời chiến tranh. Tôi đã được nói chuyện với một người Hà Nội khác kể rằng ông và bạn bè từng hát bài "Nỗi lòng người đi" và một số ca khúc miền Nam khác để tiễn bạn đi bộ đội vào chiến trường ở miền Nam.
    Như thế một sự thật khác là bài ca "Nỗi lòng người đi" cũng là một bài tiêu biểu cho những người đang sống ở Hà Nội cảm thấy như Hà Nội thành xa lạ với mình. Còn nữa đây cũng là một bài ca của những người lính Hà Nội vào chiến trường miền Nam.

    Không công bằng

    Nói đến sự xác thực của một tác phẩm nghệ thuật thì một điều nhất định là mình phải đề cập đến đời sống riêng của tác giả. Có lẽ tác phẩm ấy phản ánh những người thật, việc thật. Trong những năm gần đây thì chúng ta được biết đến chuyện đời của cặp người tình Hà Nội bị chia ly vì nước Việt bị chia cắt năm 1954 là Khúc Ngọc Chân và Nguyễn Thu Hằng. Câu chuyện này được kể đến trang của một số tờ báo Việt Nam. Tôi nghĩ rằng chưa có đủ tư liệu để chứng tỏ chuyện này có thật hay không.
    Tuy nhiên, nếu sự thật là Khúc Ngọc Chân là tác giả sáng tác ca khúc này năm 1954 thì sự kiện lịch sử rất là không công bằng cho ông Chân. Nếu như thế thì bài ca của ông chỉ mới được phổ ở miền Nam từ năm 1967 (và cũng thành phổ biên ở phía bắc vĩ tuyến 17 nhờ những nghe trộm các đài Sài Gòn). Song, lúc bấy giờ ông Khúc Ngọc Chân đứng lên nhận mình là tác giả của bài hát này sẽ rất không tiện cho ông. Ông sẽ mất chức, có lẽ ông sẽ mất quyền tự do nữa. Nhưng Anh Bằng đứng lên nhận tác phẩm không có nghĩa là Anh Bằng không trả giá nào trong đời. Ông có điều kiện thực hiện ca khúc này cùng thời mà ông đã mất quyền sống ở miền quê của mình, phải di cư vào miền nam và lập lại một đời sống mới cho mình.
    Một điều nữa là chúng ta (là những người thích bài ca "Nỗi lòng người đi" và cho rằng bài ca ấy có giá trị) phải công nhận rằng Anh Bằng rất có công. Ông có điều kiện cho bài ca này được phổ biến một cách rất lịch sự và trau chuốt từ nam chí bắc. Nhờ ông mà bài ca này được "để đời.
    Giá như Khúc Ngọc Chân muốn được giới thiệu ca khúc này thì phải đợi đến những năm 1990. Một ca khúc của một tác giả vô danh độ 60 tuổi chắc đã không đến đâu trong thị trường âm nhạc, mặc dù bài hát ấy có phẩm chất nghệ thuật cao. Anh Bằng không xuất bản ca khúc này thì trái đất này đã thiếu ca khúc này.
    Nếu Khúc Ngọc Chân được công nhận là cha đẻ, thì Anh Bằng vẫn là bố nuôi. Một người bố nuôi đàng hoàng như thế cũng phải có quyền theo pháp luật. Theo một cách nói khác Anh Bằng (và cộng đồng người Việt di cư, tị nạn) được một bài ca, nhưng mất Hà Nội. Khúc Ngọc Chân được Hà Nội, nhưng mất một bài ca. Thế nào là giá cao hơn?


  13. #1100
    Ngày tham gia
    Feb 2011
    Bài viết
    1,722
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Em chuẩn bị hàng xong rồi, đã đóng gói , đây anh à: hotgirl Lâm Phương Khanh và cần máy (2pcs)- chỉ đợi anh Gà gọi lại thôi:



    Chủ quán em Hà và Cần máy Giải Ba: (hôm nay bọn em tập kết giải thưởng về quán sơm, để bữa đó đỡ cập rập)
    Lần sửa cuối bởi Kiem_Nhat, ngày 12-11-2014 lúc 06:50 PM.

Cà Phê Đen III
Trang 110 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 1060100108109110111112120 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68