Hê hê Mê quá rồi chịu không nổi phải không ?Cũng may ông hỏi chứ tôi không có ý định mang đàn về chơi ,dự tính là đi tới đâu mượn đàn bạn bè chơi tới đó cho nó khoẻ ,mang vác mệt thấy mồ

Ông có cái quan điểm cổ hủ giống thầy ông là cứ chờ chơi đàn cho giỏi rồi mới tìm đàn tốt có đàn ngon ngồi đánh Đồ Rê Mi cũng sướng .Vì quan điểm đó mà 50 năm ông ấy cũng chỉ có một cây đàn .Trên đời có ba điều khi gặp là phải làm ngay .Rượu ngon ,gái đẹp , đàn quí .Vì thời cơ đã qua là mất hút .Ví dụ như bây giờ ông thích mà tôi lại không có hứng thú mang vác gì nữa .Tất nhiên cũng như không .Ông là dân IT bắt buộc khoái comp phải mạnh ,software phải mới bắt ông dùng cái comp cách đây cả 10 năm dễ gì ông chịu .Khi mình chưa muốn mãnh liệt tức là đam mê chưa đủ .Chưa hứa gì hết hãy đợi đấy

Kĩ thuật guitar bây giờ đã tiến bộ vượt bực ngãy xưa gỗ phải để 10 năm 20 năm mới đủ lão hoá mới mang ra làm đàn bây giờ gỗ tốt dùng phương pháp seasoned đưa qua độ ẩm đưa qua lò sấy đặt vào môi truơng -15 độ để gỗ có thể chịu đựng mọi nhiệt độ thời tiết .Bán đi khắp thế giới mà sản phẩm bị ảnh hưởng thời tiết thì làm sao làm ăn ông ? Đàn Nhật làm chi tiết đẹp dễ chơi nhưng thuộc loại hàng sản xuất hàng loạt nen không thể dùng công nghệ cao vì tốn kém .Do đó sợ nứt nên phải làm gỗ dày mà gỗ dày thì tiếng kêu lại đục làm sao hay được

Trên máy bay mùa Tết không còn chỗ nên phải ôm trên lòng ,hoặc hi sinh không ngồi seat belt nó vào ghế rồi mình đi về đàng sau đứng .Mệt lắm !.Rê cây đàn qua mấy phi trường chứ giỡn sao

Để tôi search coi có vé giá rẻ không mua 2 vé đặt nó bên cạnh thì ok còn không thì ông hãy tạm ngồi ngóng đã



Tôi ra đi mang theo nhiều mảnh của Hà Nội, mỗi khi nhớ nhà, một mảng nào đó hiện lên trong đầu tôi. Nhất là những chiều cuối thu ở đây lạnh tê tái và ảm đạm.

Một trong những mảng đó là người ca sĩ già Lộc Vàng ở quán mái lá gianh ven Hồ Tây.


Mỗi lần đến quán Lộc Vàng, tôi chọn chỗ ngồi khuất nhất để ngắm nhìn ông hát. Đó là tiếng hát của thời gian, của quá khứ, của một giai thoại từ một cuộc đời đầy sóng gió, khổ đau. Không có sân khấu trang hoàng màu sắc, lộng lẫy. Không có những trang phục bắt mắt. Người nghệ sĩ già trong chiếc áo sơ mi, quần âu bình thản hát từ bài này sang bài khác, rất đỗi giản dị.

Ông hát những bài mình thích và những bài khách yêu cầu, thường chỉ là dòng nhạc tiền chiến hay nhạc vàng. Tôi đến quán nghe ông hát bao lần không nhớ, nhưng tôi chỉ nhớ chắc chắn tôi yêu cầu ông hát có hai lần.

Nỗi Lòng Người Đi của Anh Bằng, đó là lần trước hôm tôi lên đường rời khỏi quê hương, trong một chuyến phiêu du ngày trở về xa thăm thăm.

- Hà Nội ơi ! Giờ biết ra sao bây giờ ?



Tôi chẳng biết Hà Nội của tôi giờ đang ra sao, những quán hàng quanh nhà tôi giờ có gì thay đổi. Nhiều lần cứ bâng khuâng vẩn vơ câu hát ấy trong đầu mình. Nhớ quặn thắt những chiều ngồi quán nước đầu nhà, trên cái ghế gỗ bóng loáng thời gian, nhấm một ngụm trà, rít một hơi thuốc lào và nhìn phố phường người qua lại. Nhớ tối mùa thu mát mẻ, trong lành nhâm nhi cốc cà phê nghe người nghệ sĩ già hát những ca khúc mượt mà, êm ả xưa cũ.

Bây giờ thì người nghệ sĩ già , một phần ký ức Hà Nội trong tôi ấy, ông chuyển quán rồi. Dù chẳng biết ngày nào về lại quán cũ ấy nữa, nhưng nghe tin vẫn thấy nhói chút buồn. Cái quán cũ ông thuê , giờ người ta lấy lại xây nhà. Ai từng đến quán của ông sẽ biết, mỗi cốc nước chỉ vài chục ngàn. Người ta uống bia mới uống được nhiều, nhưng vào khung cảnh quán như thế, nghe dòng nhạc êm ả như thế, ai mà gọi tới tấp bia để cụng ly trăm phần trăm từ ly này sang ly khác. Người ta chỉ gọi tách trà, ly cà phê và lặng lẽ ngồi nhấm nháp thương thức âm nhạc. Mấy ai uống liên tiếp vài ly cà phê hay vài ly trà. Khỏi nói cũng hình dung tiền thu nhập trang trải cho người phục vụ, trông xe, ca sĩ, nhạc sĩ, thuê nhà....từ mấy chục khách hàng như thế sẽ thế nào.



Người nghệ sĩ già và nghèo Lộc Vàng ấy, bất chấp tuổi tác và hoàn cảnh khó khăn vẫn theo đuổi niềm đam mê của mình là cất lên những bài ca bất hủ, những bài ca mà ông phải trả giá bằng gần 10 năm tù đày khắc nghiệt. Ông lại cặm cụi tạo một quán mới, vẫn đơn sơ, giản dị và tuềnh toàng giữa lòng Hà Nội, như chính con người ông vậy.


Mong các bạn có dịp đọc bài viết này, hãy một lần đến để ủng hộ và cổ vũ cho người nghệ sĩ già Lộc Vàng ở địa chỉ mới.

15 A, ngõ 12, Đặng Thai Mai, Hồ Tây, Hà Nội.

Ngày mai thứ bảy, quán Lộc Vàng khai trương ở địa điểm mới trên, bắt đầu lúc 19 giờ tối. Hy vọng ông sẽ nhận được nhiều sự động viên bằng sự có mặt của nhiều người.