Mạn phép đăng lại bài viết giới thiệu về chủ tướng Thần Ngang Quân Bún của clb Ninh Bình mà mình viết từ A2 năm trước.
Thần Ngang Quân Bún...
Quân Tử Cờ...Đời...Và Người...


Lẽ ra tôi ko nên viết về anh, bởi lẽ ngôn ngữ của kẻ đang thần tượng và yêu quý sẽ có nhiều điều thái quá... Nhưng, nếu ko viết vài dòng về anh, tôi tự cảm thấy mình đang uổng mất những năm đọc sách, đọc kiếm hiệp, uống rượu và mê cờ vậy...
Anh đến với tim tôi cũng tình cờ... Mà nếu tự hỏi, yêu quý anh từ đâu, chắc tôi ko trả lời được...
Khác hẳn với Tây Đô Kiếm Khách, đến với tôi mạnh mẽ và hớp hồn nhanh, như một thứ rượu mạnh.... Thì a , như 1 chén rượu cũ, càng nhấm nháp lại càng say.... càng nhâm nhi lại càng ngon...
Và tôi tự hiểu rằng, ko biết từ bao giờ, tôi đã yêu quý anh... Và mến anh nhiều đến thế...
Bản thân tôi cũng là 1 tay lãng tử, mê cờ, rượu, sách, nhạc.... Nhưng sao chưa tiếp xúc anh, tôi lại thấy 1 sự đồng cảm lạ...
“thần giao cách cảm” chắc là những lý giải phù hợp...

Tôi chắc đã xem anh đánh khá nhiều từ trước.. nhưng ấn tượng hầu như như khói sương, mờ mờ ảo ảo, ko có gì rõ rệt... .. mơ hồ...lãng đãng....

Nếu chọn ra những ván đấu ấn tượng của tôi về a, có lẽ ván đầu tiên sẽ là cuộc a dùng Tiên Nhân Chỉ Lộ chuyển phế mã của Diêm Văn Thanh vác ra nghênh địch, tôi vừa xem vừa giật mình thích “tay này lạ thật... độc đáo, cá tính quá..” ... Và bước ngoặc đó khiến tôi bắt đầu chú tâm đến anh...
Dần dà, cái yêu quý càng tăng lên khi xem liên tục những trận đánh đúng chất “bún” của anh, cực kỳ dẻo dai, lỳ lợm, chặt chẽ... Có lẽ lối đánh đó có phần giống Italia tôi yêu với Catenacio trứ danh...
Sau này, lần lữa mãi, nhờ những mối quan hệ với ae kỳ hữu cả nước, tôi lại nhận được thông tin về anh nhiều hơn...
“Bún nó ngang lắm, được đặt là Thần Ngang cơ mà... Nhưng cực kỳ tốt tính... và cũng giống đệ, mê rượu và quý anh em cực kỳ..”... Đại loại những dòng thông tin tâm sự đó đến với tôi mỗi lúc một nhiều.Giữa chén rượu, giữa cuộc trà..... Và thêm những lần online chuyện trò cùng anh, dẫu chỉ là ảo, nhưng cái ảo đó nó luôn chứa được 1 phần chất người thật, tôi càng yêu mến hơn...
Anh nổi lên từ những giải trẻ từ khá sớm, và đạt hầu hết huy chương ở các lứa tuổi.. Thành tích đó chứng tỏ kỳ lực của anh đạt đến đẳng cấp nhất định... Thời gian nghiên cứu học tập và tìm phong cách riêng, anh càng trau dồi thêm những tố chất sẵn có của 1 tay ngang tàng... Khai cuộc chặt chẽ, trung tàn cao thâm, chọn cuộc bản lĩnh; ko ngại xô xát khi khát điểm và dẻo dai khi cần đánh hòa... 1 phong cách rất Thần Ngang!!!... Xưng hùng riêng 1 cõi đất Bắc.!!!...
Trạng Cờ Quý Tị kết thúc, anh về nhì. sau Mông Cổ Đại tướng quân.. Có lẽ đó là bước ngoặc đưa anh đến tim tôi và anh em kỳ hữu cả nước.. Hoặc cũng có thể, đó là 1 tiếng pháo lệnh từ đất Bắc xa xôi anh muốn gửi đến các đối thủ trên toàn quốc...
Rồi những giải sau, anh tuy ko đạt được vô địch, bởi thói quen khởi đầu khá chậm chạp, nhưng càng đánh càng chắc tay, và mỗi khi kết thúc giải, tôi luôn thấy tên anh trên BXH những kỳ thủ cao nhất... rất riêng!!! Rất đặc biệt!!!...
Tôi còn nhớ ván đấu mà đậm chất Ngang của anh nhất khiến tôi thích thú lạ thường chính là ván anh đại chiến cùng Lãng Tử Cờ Tây Đô Kiếm Khách... 1 tay nổi tiếng xuống quân như chớp, lối đánh bay bướm, phế cây như điên, công sát quyết liệt.....
A đúng chất ngang của mình, “Ừ, anh chuyên phế cây, tôi gặp anh, tôi cũng phế..” Mà những là phế Xe! Kinh hãi.. Bàn đó, a dứt điểm đẹp, đúng chất của đối thủ là Huỳnh Linh.. Như 1 lời khẳng định, Thần Ngang chắc chắn kín kẻ nhưng nếu cần thì ngang tàng đẹp mắt thì cũng ko kém cạnh ai cả... rất Tôi....!!!
Rồi anh hậu thủ gặp Âu Dương Công Tử tại PTSG 2015, thế khát điểm, anh đã làm 1 trận tổng phòng ngự tổng phản công siêu kinh điển đậm mùi Catenaccio. Dù ko thắng được, nhưng đã làm vô số người xem phải trầm trồ ngã mũ về độ bạo và lỳ lợm của mình... Cũng giải đấy, trong trận chiến tranh 3 4 gặp Uông Dương Bắc, anh lại phế mã làm quả được ăn cả ngã về không... dù thất bại..nhưng chứng tỏ đởm lược hơn người....

Càng về sau, càng nhận được nhiều tin của anh từ bằng hữu yêu cờ... càng quý anh hơn...
Sống lãng tử, ngang tàng, ko sợ trời ko sợ đất... và những tố chất đó, nếu để ý, sẽ thấy hiện rõ trên những đường cờ của anh...
Và cả bàn cờ lớn của mình cũng vậy, a ko sa đà những thứ hại người (ngoài rượu và thuốc lá), ko mua bán, ko dàn xếp...ngay thẳng.. minh bạch.... Thích là làm.. Ko ai ép được... Chất!!!!
Sống đúng với chất của người quân tử trong 1 môi trường nhiều cám dỗ ấy quả là đáng phục... Bởi lẽ, dẫu sao, giữ được chất riêng của mình trước nhiều mời gọi cũng đã là điều đáng được ae kỳ hữu ngưỡng mộ...


Anh như 1 pha trộn giữa Phong Thanh Dương và Tây Môn Xuy Tuyết của cờ: tài năng ko cần bàn cãi, ko câu nệ tiểu tiết, sống đúng với cái tôi của mình, mặc đời khen chê; độc hành, lạnh lùng nhưng đầy tình nghĩa.....
Hoặc giả có thể là hình ảnh của 1 Tiêu Phong, mê rượu hào sảng ngang tàng mạnh mẽ và quý bằng hữu... nhưng cô độc và luôn đứng riêng 1 bên với số đông... (Từ chối lên tuyển năm rồi là ví dụ)..

Giữa 1 cuộc tranh đấu bè phái dàn xếp, cao thủ chia bè kết cánh, phe phái lẫn lộn, chỉ chờ chực sơ hở là hãm hại lẫn nhau... Bỗng đâu xuất hiện 1 gã kiếm khách ngang tàng, độc hành, phục sức giản đơn, tướng mạo lãng tử, bình rượu ngang hông, trường kiếm trên tay, xông lên võ đài, 1 chưởng thị uy, 18 đường kiếm bảo vệ công đạo... Chẳng hề luồn cúi trước bất cứ thế lực hắc ám nào...
Hạ hết cao thủ này đến cao thủ khác... Khinh công xuống đài, bỏ đi ko lời từ biệt... Để lại bao lời bàn tán xôn xao...
Tửu quán vắng, gọi vài cân rượu, con gà béo... độc ẩm 1 mình... Làm thơ nghe đàn... Thật là thú vị... Hình ảnh đầy hào khí nhưng ko kém phần thi vị....
“Họ cười tôi vì tôi ko giống họ, tôi cười họ vì họ quá giống nhau”...
Anh là thế, chẳng cần ai nghĩ gì cả... Cứ sống thật với bản ngã của mình trước đã...
Dẫu về kỳ lực, anh có thể kém khá nhiều người, nhưng giữ được mình trước bao vũng bùn đen, quả là vô cùng đáng quý...
Ngang tàng là thế, nhưng anh luôn giữ được vẻ ngoài lạnh lùng, ngồi vào bàn đấu ko nặng ko nhẹ, vẻ mặt 10 ván như 1, điềm đạm tác phong, kiệm lời, nhưng bão táp và chắc chắn trên từng đường đi nước bước...chính là anh... Quân tử Bún!!!
Tôi yêu cờ, nhưng nếu chính xác thì là yêu “kỳ đạo” nhiều hơn...
Ko phải ai cờ cao tôi cũng quý, chẳng phải ai cờ thấp tôi cũng chê..
Tôi trọng người chơi cờ ở cái Hồn, cái Lòng, cái Tâm, cái Tình rồi mới đến cái Tài...
Dẫu....
Có thể, ngang tàng như anh, sẽ gặp nhiều bất công..
Có thể sự nghiệp của anh sẽ gặp nhiều trờ ngại...
Có thể, anh sẽ ko chọi nổi những câu chuyện bè phái...
Nhưng chắc chắn một điều, anh sẽ là 1 câu chuyện dài, một tấm gương về đức độ của người chơi cờ mà lớp kỳ thủ trẻ sau này còn phải học tập dài dài...!!!
Và chắc chắn một điều, anh là mẫu đại huynh Thần Ngang Quân Tử Cờ duy nhất trong lòng tôi...
Chúc anh thành công..
Chúc gia đình và sự nghiệp của anh luôn viên mãn..
Mong ngày đối ẩm cùng anh...
Tôi chợt nhớ đến câu hát của nhạc sỹ Phú Quang...
“Anh sẽ là chàng trai với màu tóc khác.... Riêng năm tháng cuộc đời... vẫn như ngày xưa....”

Thiên Vương Lão Tử gửi từ Đà Thành....