hì, Rùa biểu tượng cho sự dài lâu nên nó cõng trên lưng chứ THỌ.
Quanh thân Rùa được khắc theo lối chữ 'Triện'. Phải nghiên cứu thư pháp thời cổ mới đọc được.
Printable View
Hi hi ông D, tôi biết ông có mà. Thôi thì cảm ơn ông vậy. Hy vọng tôi có dịp thưởng thức rượu quý của ông.
Lúc trước khoe câu cá bị bác Lâm chặt đẹp rồi. Giờ đang tới mùa mà chỉ ngồi .. nghe anh em câu được nhiều ít. Thiệt là.. :( .
Lúc này ông D khoe tôi thích rượu này nọ( may mà ổng không nhắc tới gái :) ), thì có ông Phi đây. Chỉ thích rượu thảo mộc thôi. He he, cái thằng tôi hư hỏng quá.
Tôi rất mê đông y. Đọc thấy bài viết này post lên quán để ai có bệnh thì dùng thử.
Hôm đó vào khoảng xế chiều, trên bến xe lam, chưa đủ khách nên xe chưa chạy, trên chiếc xe lam chỉ có 3 người: một bà già ngồi nhai trầu bỏm bẻm miệng đỏ hoe, nhìn cô gái (khoảng 20 tuổi) ốm yếu, da mặt vàng sạm, với hơi thở yếu ớt nằm trong vòng tay người mẹ.
Người mẹ cho biết cháu bị sỏi mật, nằm bệnh viện Đa khoa Quy Nhơn cả tháng nay, bác sĩ định mổ nhưng xét nghiệm, rồi nói cháu máu loãng không đông nên không thể mổ, nếu mổ sẽ không cầm được máu mà chết, thôi thì đưa về cho ăn được gì ăn rồi sẽ chết!
Nghe xong, bà già ăn trầu nói như đinh đóng cột, rằng, chết chóc cái gì mà chết, bệnh này mà mổ xẻ cái gì! "Chị nghe lời tôi, về nhà hái một rổ trái sung xanh, xắc mỏng, phơi khô, sao vàng cho vào nồi, đổ ngập nước, nấu cạn còn nửa nồi - cho cháu uống dần sẽ hết bệnh".
Nghe bà già trầu nói thế, người mẹ mừng quá quên cả cám ơn, về đến nhà trời cũng đã tối. Bà con lối xóm nghe con bé về, ai nấy đến thăm, nhìn thân hình tiều tụy, mê man mà lắc đầu thương xót.
Khi đưa cô con gái vào nằm trên giường, mặc ai thăm thì cứ đến thăm, riêng bà đốt đèn ra bờ sông soi tìm hái đầy một rổ trái sung.
Bà cặm cụi xắt mỏng từng trái sung, đêm không nắng không phơi được, hơn nữa thời giờ cấp bách, bà chất lửa đốt, bắt chảo lên rang vàng đến khô giòn từng lát sung. Sau đó cho vào nồi nấu đến khi còn lại một bát lớn thì trời cũng đã khuya lắm rồi.
Nửa tỉnh nửa mê cô con gái ráng ngồi dậy uống hết bát thuốc.
Sau bát thuốc ấy, cô gái đòi ăn, dù trước đó, nằm bệnh viện cả tháng trời không chịu ăn uống gì, chỉ sống bằng thuốc, bằng dịch truyền thôi. Mừng quá, bà cho con ăn cơm nguội, nghĩ là... ăn bữa cuối, ai ngờ...
Sau hơn tháng trời xa nhà nằm bệnh viện, sáng hôm sau cô gái đi khắp xóm khắp làng gặp nhà ai cũng ghé vào nói cười vui vẻ làm ai cũng lo sợ. Cứ nghĩ cô gái này chết rồi mà hồi dương lại, đi thăm mọi người rồi về cũng sẽ chết luôn… (dân quê hay quan niệm vậy).
Đến chiều, nhìn con gái xem ra khỏe hơn, bà nghĩ bụng: vậy là trái sung đã cứu sống con mình rồi. Bà vui mừng đi tìm hái thêm mấy rổ nữa về làm cho con uống…
Trải qua 34, 35 năm nay cô con gái đó đã trở thành bà nội bà ngoại rồi. Đây là câu chuyện thật 100% ở cùng làng quê tôi.
***
Trải qua 12 năm tôi có tham gia chữa bệnh từ thiện ở các phòng khám của các chùa. Vào năm 2003 tôi đang châm cứu cho một bà bệnh nhân. Bà ấy bảo châm giùm chỗ cạnh sườn, vừa lấy ngón tay chỉ vào.Tôi hỏi, sao lại phải châm chỗ này, thì bà cho biết bị sỏi mật, còn một tháng nữa là đi mổ, giờ châm cho đỡ đau thôi.
Nghe vậy, tôi hứa sẽ chữa cho bà khỏi bệnh mà không cần mổ, sau đó nhờ người đi tìm hái trái sung về sao tẩm chế biến thuốc cho bà. Thỉnh thoảng hết thuốc bà thường đến gặp tôi để lấy về uống, liên tục như thế thời gian khoảng 1 tháng. Đến chừng 6 tháng sau đến chùa, gặp tôi bà cho biết hết bệnh rồi, không cần đi bác sĩ mổ nữa.
Là một Phật tử tin sâu lời Phật dạy, một lương y tuy có đủ bằng cấp chứng chỉ hành nghề, nhưng xưa nay phần nhiều làm ở các chùa, tiếp xúc đủ loại bệnh, tuy ít ai biết đến tôi, nhưng tôi cũng có vài bí quyết kinh nghiệm nhỏ. Nay tuổi cũng đã xế chiều, trường chay đạm bạc, niệm Phật phát nguyện vãng sanh, không vì danh lợi, muốn được phổ biến, chia sẻ cùng đạo hữu một vài kinh nghiệm đã tích lũy.
Tùy theo cơ địa của từng mỗi người, nhưng những phương tôi chia sẻ từ “cây nhà lá vườn”, bằng trái, hoa, củ quả… uống vào nếu vô thưởng thì cũng vô phạt.
Quý vị có bệnh sỏi túi mật liên lạc với tôi, số ĐT: 0902 323 549, hoặc đến Trạm y tế P.7 số 79 Đường Nguyễn Văn Nghi, P.7, Q.Gò Vấp, TP.HCM - sẽ được hướng dẫn cách bào chế gia giảm, cho thêm phần hiệu quả và tránh sỏi tái phát về sau.
Lương y Phan Văn Sang
Hôm nay đọc tin thấy Starbucks bên Mỹ lên giá những đồ uống cà phê từ 5 xu đến 30 xu, tỳ loại. Cà phê hột bán trong bao thì lên giá 1 đô, từ 9 đô lên 10 đô. Không biết tiệm Starbucks bên Sài Gòn có lên giá không, chắc không giá bên đó đã là giá trên trời so với nhiều người rồi.
Bác Lâm vẫn uống Starbucks phải không? Nghèo thêm mỗi ngày vài xu :).
Ông Tý Sở dĩ ông D còn ngần ngừ chưa cho ông rượu đó vì ông ấy còn ngại tôi , ông ấy đã hứa chiêu đãi tôi .Thôi ông D gửi cho ông Tý bình rượu bổ đó đi cho rồi .Không thôi ông Tý lại oán tôi -Bạn bè gì mà không làm cho nhau sướng ,ngăn cản đủ điều bực mình thấy mẹ
Hehe tôi cản vì điều đó tốt cho ông thôi .Không sát sanh thì sẽ trường thọ mà
Ông Gió .Lắm khi cùng rồi sẽ đến tận luôn vì việc đến đó là hết không còn biến hoá gì nữa
Ông D Ông cứ thong thả tập đàn mà không nên trước ý ,cứ nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước .Bùng một phát ngày nào đó sẽ có một sợi chỉ xuyên suốt mọi dụng công .Đó là cái chỗ .Quốc sư Nước Thổ Phồn Cưu Ma Trí ngộ ra từ giếng sâu trong Lục Mạch thần kiếm .Ông có tư chất tốt phải đi hành cước tới Núi Tuyết cho cao tăng điểm đạo
http://2.bp.blogspot.com/--xjFGkXln3...1600/thuoc.png
Một hiệu thuốc của người Việt
Mỗi dân tộc, để sinh tồn, phải có nền y học dân tộc riêng của mình. Truyền thuyết Trung Hoa nói vua Thần Nông mỗi ngày nếm 100 thứ cây cỏ, trong đó có 70 thứ độc, nhiều lần ông bị ngộ độc suýt chết, nhưng cũng nhờ có loại cây cỏ giải độc nên thoát chết.
Bởi vậy, vua Thần Nông đã tìm ra thuốc chữa bệnh. Việt Nam cũng có vua Thần Nông, vua của nghề nông, không phải một mà nhiều ông, rất nhiều ông. Thần Nông Việt Nam không liều mạng như Thần Nông Trung Quốc. Ông thông minh hơn, biết dựa vào thiên nhiên, nhờ vào động vật sống trong thiên nhiên để tìm ra cây lành, cỏ độc. Con chó mẹ sau khi đẻ con ra vườn tìm ăn một thứ lá cây, thành tên chó đẻ, một vị thuốc quý. Con khỉ trên rừng bị tên bắn, hái lá đắp vào vết thương, người ta trông thấy, dựa vào đặc điểm đặt tên bồ cu vẽ. Trâu bò gặm cỏ trên đồng, loài dê ăn lá trên núi, cỏ lá gì chúng ăn là lành, thứ gì chúng thà nhịn đói chứ không đụng mõm là độc, v.v… Từ những kiến thức cơ bản ấy, người xưa không ngừng tìm tòi, thử nghiệm, tổng kết, dân gian truyền miệng, có chữ thì ghi chép.
Lục địa Trung Quốc rộng lớn, núi cao, rừng rậm, cây cỏ nhiều. Trên cơ sở đó, dược liệu họ phong phú và phát triển. Nhưng khí hậu Trung Quốc tùy từng miền mà có khô hanh, lạnh giá, băng tuyết, cây cỏ không tươi tốt bằng phương Nam bốn mùa xanh màu xanh sự sống. Bản chất người Trung Quốc từ ngàn xưa, thích chiếm đoạt đất đai và ham làm giàu bằng nhiều thủ đoạn. Trẻ em Việt Nam cũng biết điều này, thường hay hát: “Ngộ bên Tàu là ngộ mới sang, sang Nam Việt bán buôn làm giàu…”. Một trong những con đường làm giàu của họ là thuốc Bắc. Thời Trần, chợ Cửa Đông lớn nhất kinh thành, riêng hẳn một phố Thuốc Bắc. Nhiều hiệu bán thuốc Bắc có cả thầy thuốc Bắc. Từ kinh thành, thuốc Bắc tỏa đi nhiều ngả đường đến các thị trấn, thắt chặt dây thòng lọng vào cổ thuốc Nam.
Nhưng thuốc Nam không dễ chết. Ngược lại, có sức sống mãnh liệt riêng của nó. Đối diện với phố Thuốc Bắc chợ Cửa Đông là những hàng mẹt, thúng, mủng, chiếu bày la liệt những cây, lá, củ, quả… có tác dụng chữa bệnh, nhà nông thu hái từ rừng núi Hải Đông lên, Sơn Tây xuống. Nhiều dược vị Trung Quốc không có hoặc không tốt bằng, giá cả lại rất rẻ. Tại đây thương trường cũng là chiến trường. Người Trung Quốc mua dược liệu Việt Nam là tiêu thụ hàng hóa cho Việt Nam. Nhưng họ đem về nước sơ chế rồi lại bán sang nước ta giá đắt gấp nhiều lần với cái tên thuốc Bắc. Chỉ có thể dẫn ra một ít ví dụ: binh lang (hạt cau già), trần bì (vỏ quýt rừng), sinh khương (gừng sống), can khương (gừng phơi râm mát), khiếm thực (củ súng), liên nhục (hạt sen), long nhãn (cùi nhãn) v.v… Đại hồi mọc ở một số tỉnh biên giới Trung Việt, nhưng đại hồi chỉ mọc nhiều ở Lạng Sơn và chất lượng tốt nhất. Củ mài Việt Nam - Trung Quốc đều có, riêng củ mài Bắc Ninh tốt nổi tiếng (Hoài sơn). Trung Quốc trồng nhiều ở Quảng Tây, Quảng Đông giáp giới Việt Nam, cho quế nhục, quế bì, quế chi làm thuốc nhưng không tốt bằng quế Việt Nam, đặc biệt là quế Thanh Hoa (Trịnh Vạn) rồi đến Nghệ An (Quỳ Châu). Cho đến lộc nhung, gạc nai,… cũng vậy.
Năm 43, tướng xâm lược Mã Viện tiến vào Cửu Chân (Thanh Hóa) vơ vét trống đồng tiêu diệt linh khí phương Nam, linh hồn Lạc Việt. Mã Viện tiêu diệt nền văn hóa Việt Nam, không quên chất hàng xe đầy cây bo bo (hạt làm thuốc) Trung Quốc gọi là ý dĩ chở về nước. Những năm tháng Trung Quốc đô hộ Việt Nam, bắt dân ta phải tiến cống sừng tê, ngà voi, ngọc trai,… đều có tác dụng làm thuốc trị bệnh vô cùng quý hiếm…
Đời vua Trần Hiến tông đêm trăng trung thu chơi thuyền Hồ Tây, Thái tử Vượng ngã xuống nước, chỉ còn thoi thóp thở. Vua triệu thầy thuốc giỏi Trâu Canh đến chữa. Trâu Canh là con Trâu Tôn, dòng dõi đại y sư Trâu Diễn. Trâu Tôn vào quân đội phục vụ quân xâm lược Nguyên Mông sang nước ta cướp phá. Quân Nguyên Mông đại bại, Trâu Tôn bị bắt, vua Trần tha tội vì y biết nghề thuốc. Trâu Canh nối nghiệp cha làm thuốc, rất được tín nhiệm. Đáng lẽ chỉ cần châm vào huyệt nhân trung và mệnh môn hỏa, thái tử Vượng tỉnh lại ngay và khỏe mạnh bình thường. Nhưng Trâu Canh châm vào hiểm huyệt khiến thái tử Vượng lớn lên bị liệt dương, không thể sinh con nối dõi. Vua Hiến tông chỉ có Vượng là con trai, tất anh em trong họ tranh giành ngôi báu, tạo cơ hội để nhà Nguyên phát binh mã kéo sang đánh lấy Đại Việt dễ như thò tay vào túi lấy đồ vật.
Chị ruột thái tử Vượng, công chúa Thiên Ninh rất thông minh và quyết đoán, bằng mọi cách muốn em trai chữa khỏi bệnh liệt dương. Vua Hiến tông sai Trâu Canh tìm phương thuốc cứu chữa. Trâu Canh ra chợ Cửa Đông mua mấy hàng thuốc Nam các thứ thông dụng: Diêm sinh (lưu hoàng), cây chân chim (ngũ gia bì), củ súng (khiếm thực), củ mài (hoài sơn)… cho vua Dụ tông (thái tử Vượng) trong uống, ngoài đắp. Dụ tông quả nhiên khỏi bệnh. Nhưng Trâu Canh chưa cho gặp các cung nữ vội, bắt phải thông dâm với chị ruột (công chúa Thiên Ninh) ba lần… Sau đó, những cung nữ được chọn dâng lên vua do Trâu Canh đã bí mật gian dâm trước. Thời gian sau, bệnh Dụ tông tái phát như cũ, nhưng một số cung nữ vẫn có chửa! Thượng hoàng Hiến tông sai tra hỏi, họ đều thú nhận. Hiến tông khép Trâu Canh án tử hình. Dụ tông xin tha tội chết, chỉ cách tuột chức tước, vì dù sao y cũng có công chữa bệnh cho vua. Đám cung nữ xấu số bị đuổi ra khỏi cung. Họ không thể mang giống nòi Trâu Canh. Họ ra chợ Cửa Đông tìm đến các mế nàng bán thuốc Nam, xin được thương tình “cho” ấm thuốc lá…
Vua Dụ tông chết sớm, ngôi báu truyền sang Nhật Lễ. Vốn Lễ là con trai Kép hát Trung Quốc Dương Khuông do Cung Túc vương Nguyên Dục thích vợ anh ta đẹp, hát hay lấy về làm lẽ đã có mang 3 tháng, sau đẻ ra Nhật Lễ. Nhật Lễ được làm vua, ra lệnh tàn sát tôn thất, giết cả Thái hậu, đưa người họ Dương và phe cánh vào triều nắm giữ các chức vụ trọng yếu. Đất nước đứng bên bờ vực thẳm…
Thiên Ninh công chúa (chị ruột Dụ tông) họp gia nô làm lính, hẹn Cung Định vương Trần Phủ hội quân tại bến sông Đại Lại Thanh Hóa rồi kéo ra Thăng Long bắt giết Dương Nhật Lễ, đưa Trần Phủ lên ngôi làm Nghệ tông. Đất nước lại đứng vững sau cơn nguy biến nhất thời.
http://2.bp.blogspot.com/-0AknX0-YSx...pgthuocnam.jpg
Thu hái thuốc Nam trong vườn nhà
Thời Trần, Nho học nước ta bắt đầu phát triển. Những tài năng lỗi lạc, danh sĩ xuất chúng: Lê Văn Hưu, Chu Văn An, Phạm Sư Mạnh, Nguyễn Trung Ngạn, Lê Quát, Trương Hán Siêu… đều xuất thân cửa Khổng sân Trình. Nhưng quan trường đất chật, nho sĩ người đông, không “tiến vi quan” thì “đạt vi sư”. Ai cũng làm nho sư (thầy đồ) kiếm đâu ra học trò? Đành “sư” nào là “sư”: Địa lý sư, y sư, bốc sư, pháp sư,… Nhiều người chọn nghề thầy thuốc chữa bệnh cứu người, giúp đời. Họ nghĩ học thuốc Bắc dễ kiếm sống vì chỉ có thuốc Bắc mới có sẵn thầy để học, sách để đọc và thuốc Bắc để chữa bệnh. Họ xuất thân từ nông thôn, hành nghề ở nông thôn. Nhưng thuốc Bắc giá đắt, đa số nông dân nhà nghèo khó, vẫn dùng thuốc Nam là chính vì rẻ tiền, lắm khi không mất tiền. Ví dụ: Chị Cò có thằng Cu bị đi phân lỏng đến nhà thầy thuốc Nam hỏi “xin” tí thuốc. Thầy (chỉ là bà lang vườn) bảo: “Nhà chị về nhà hái mấy ngọn ngấn hương, mấy búp chè, mấy đọt ổi, thêm vài ba hạt muối, nhai nát trún cho cháu vài ba lần thì khỏi!” Chị Cò nghe lời thầy về làm theo, quả nhiên thằng Cu khỏi.
Ở nông thôn, thực tế, từ vườn ngõ nhà mình đến đầu làng cuối xóm, ngoài đồng ruộng, bái hoang, chỗ nào cũng mọc đầy cây cỏ có tác dụng chữa bệnh. Người dân nào cũng ít nhất biết một vài bài thuốc Nam đơn giản chữa bệnh. Thành ngữ “Thầy nhà lá vườn” phản ánh khá chính xác tình hình thuốc thang và công việc chữa bệnh trước kia ở nông thôn nước ta.
Thầy thuốc Bắc thường phải có dao cầu, bồ thuốc, nhưng ít khách, thị trấn xa, hay bị “què vị” (thiếu vị) không dễ “bổ vị” (mua bổ sung) đành phải tính bài “thay vị” Bắc bằng vị Nam. Thì nhà thầy có cả kho “bán không ai mua, cho không ai lấy”. Nhà thầy cũng như nhiều nhà khác, trên một mảnh vườn hẹp, có biết bao cây thuốc, vị thuốc quý: Cây núc nác đầu ngõ, vỏ tác dụng như vị hoàng bá, cây vối sau nhà vỏ là hậu phác, cỏ gấu mạnh như gấu, củ của nó là hương phụ, cây cứt lợn mọc đầy bờ vườn là vị hy thiêm, cây cau cao vút, hạt già là vị binh lang, dây trầu không leo cây cau có thể thay vị phòng phong, v.v…
Nam dược thần hiệu là bộ sách lớn đặc biệt giá trị của Đại y sư kiêm đại thiền sư Tuệ Tĩnh. Ông chủ trương “Nam dược trị Nam nhân”, là người đầu tiên đặt nền móng cho việc tìm hiểu, nghiên cứu, xây dựng nền y học dân tộc nước nhà, trước hết vì:
Thiên thư đã định rõ Nam bang
Thổ sản cũng khác miền Bắc quốc.
Tuệ Tĩnh trên tinh thần khoa học, không bài ngoại hay bài xích Trung y Bắc dược. Ngoài bộ Nam dược thần hiệu, ông biên soạn rất công phu bộ “Hồng Nghĩa giác tư y thư”, trong đó ông sở đắc khá nhiều cái hay của y lý Trung Hoa. Trong bài phú “Thuốc Nam” bằng quốc âm, Tuệ Tĩnh viết:
Tôi Tiên sư kính đạo Tiên sư
Thuốc Nam Việt chữa người Nam Việt.
Do thời tiết, khí hậu, đất nước phương Nam khác miền Bắc quốc, hoạt chất, tinh chất cây cỏ Nam Bắc tất không hoàn toàn giống nhau. Khí chất, bản tính người Việt Nam với người Trung Quốc cũng vậy. Đó là một đề tài hết sức thú vị, nhưng ở đây, trong một bài viết ngắn, không thể đi sâu.
http://1.bp.blogspot.com/-4N9jUl1vGr...TBchoanhuy.jpg
Thuốc Bắc bán ở chợ An Huy-T.Quốc
Hàng thuốc Bắc tràn ngập thị trường dược liệu, thầy thuốc Bắc cũng chiếm lĩnh “thị trường” chữa bệnh dẫn đến thị hiếu quen dùng, ưa dùng thuốc Bắc. Dược liệu Nam bị coi rẻ, thầy thuốc Nam bị coi thường, gọi bằng các tên lang vườn, lang khoai, lang băm, lang gà!
Nhưng thuốc Nam không thể mất, thầy lang không thể chết. Vì người Nam vẫn sinh tồn và phát triển, dù trải qua bao cuộc chiến tranh hủy diệt.
Một lý do rất đơn giản, thiết thực là thuốc Nam tiện và lợi. Những thầy thuốc trong Thái y viện thời Lê được đọc sách Bản thảo chữ Hán từ Thần nông bản thảo cổ xưa đến Bản thảo cương mục, Bản thảo tòng tân, Bản thảo thập di, Bản thảo vấn đáp, Nam phương thảo mộc trạng, v.v… Chắc chắn họ phát hiện quá nửa số dược vị trong Bản thảo cương mục nổi tiếng của Lý Thời Trân (đời Minh), ở Việt Nam cũng có và tác dụng chữa bệnh giống nhau.
Tiêu biểu cho giới thầy thuốc thời Lê là danh y Trần Ngô Thiêm, sống nửa đầu XVIII, người làng Tây Mỗ, Từ Liêm (Hà Nội), một ngự y rất được các vua nhà Lê tín nhiệm. Những phương thuốc kinh nghiệm của ông truyền lại, ngoài phương dược cổ rút ra từ y thư Trung Hoa được các danh sư Trương Trọng Cảnh, Trần Tu Viên,… bàn luận nhiều và một số phương thang do ông tự cải tiến, có không ít bài thuốc theo kinh nghiệm chữa bệnh của nhân dân, ông sưu tầm được. Trong đó, nhiều phương thuốc mang tính Bắc - Nam kết hợp. Đặc biệt, Trần Ngô Thiêm sử dụng cả thuốc dân gian kinh nghiệm của người Việt. Ví dụ: Bệnh trẻ em bị kinh phong méo mồm, lấy máu mào gà bôi vào thóp và góc hàm em bé sẽ khỏi. Nếu trẻ em bị kinh phong phát sốt: Chích máu mào gà hòa với ít bột hùng hoàng cho uống, v.v…
Đời Tây Sơn, ngọn cờ “Nam dược thần hiệu” do Tuệ Tĩnh dựng lên (thế kỷ XIV hay XVII?) được vua Quang Trung phất cao bằng việc thành lập Viện nghiên cứu chữa bệnh bằng thuốc Nam (Nam dược cục) do danh y Nguyễn Hoành làm Viện trưởng (Ngự y chính, chánh cục) là đòn chí mạng vào độc quyền thuốc Bắc của Trung Quốc. Theo lương y Nguyễn Minh Cầu (hậu duệ Nguyễn Hoành), Nguyễn Hoành có soạn sách Nam dược bản thảo, Y học nhập môn ca… Rất tiếc, sau khi vua Quang Trung mất (1792) Nam dược cục không được vua Quang Toản quan tâm, Nguyễn Hoành xin giải chức, về quê Thiên Linh, huyện Quảng Xương, Thanh Hóa, làm một lang vườn!
Thực tế, không phải mới từ Lê - Tây Sơn mà đời Trần thuốc Nam đã được chú trọng với việc Trần Hưng Đạo gây trồng vườn cây thuốc Nam trên núi Sơn Dược (Hải Dương), ẩn sĩ Trần Tu (Thời Trần - Hồ) cũng có một vườn “thuốc tiên” trên đỉnh Am Tiên, núi Nưa (Thanh Hóa)…
Triều Nguyễn biên soạn bộ Đại Nam nhất thống chí, chú trọng mục sản vật, trong đó sưu tầm, ghi chép những vị thuốc quý ở từng địa phương như sâm báo, sâm Bố Chính, quế Thường Xuân, ý dĩ Thanh Hóa, nam tinh Vĩnh Lộc, sơn dược Kinh Bắc, v.v… Rất độc đáo và đặc sắc một số cây thuốc Nam được khắc hình lên đỉnh vạc lớn đặt ở sân nhà Thái miếu kinh thành Huế: Quế Thanh (Nghị đỉnh), Hương nhu (Thuần đỉnh), Sa nhân (Thuần đỉnh), Hột sen (Nhân đỉnh), Quả nhãn (Tuyên đỉnh), Tía tô (Dụ đỉnh), Kiệu (Chương đỉnh), Tỏi (Huyền đỉnh), Gừng (Tuyên đỉnh), Hành (Cao đỉnh), Hẹ (Nhân đỉnh), Đậu xanh (Chương đỉnh), Đậu trắng (Dụ đỉnh), Đậu ván (Nhị đỉnh)… Khắc ghi vào đỉnh vạc những cây thuốc, vị thuốc quý của Nam dược là cách khẳng định giá trị muôn đời của thuốc Nam trường tồn bất diệt cùng với người Việt Nam, giang sơn gấm vóc, đất nước yêu quý Việt Nam.
Thời kỳ kháng chiến 30 năm chống giặc ngoại xâm (1945-1974) nguồn thuốc Bắc khan hiếm, thuốc Nam càng được khẳng định vai trò “Nam dược trị Nam nhân” và khả năng “thần hiệu” của nó.
Tỉnh Thanh Hóa, thời kỳ phong kiến chống bành trướng xâm lược phương Bắc, ra đời loại hình trò diễn dân gian. Rất nhiều trò Ngô, nội dung hài hước, chế diễu, đả kích quân Tàu thực dân “sang Nam Việt bán buôn làm giàu” bằng các thủ đoạn xảo quyệt, vô nhân tính. Ví dụ: Trò Khách xưa ở làng Thiết Đanh, Yên Định và Bằng Trình, Thiệu Hóa. Một chú khách Tàu bán thuốc Bắc (đi cùng thầy địa lý Tàu) quảy đôi bồ rao thuốc: “Cái nị (ông, bà)! Cái nị! Thôốc lớ! Thôốc lớ! Ngộ tựa (từ) Quảng Tông (Quảng Đông), ngộ sang Pắc kè (Bắc kỳ), cái nị muốn thôốc chi, ngộ cũng pán!” Một người Nam nói đế: “Thôốc thôốc, thôốc chi mà thôốc? Bải (phải) rồi! Củ chuối, củ nâu, nấu chín, nhuộm đen thành thôộc tịa (thục địa)!” Người khác đế thêm: “Thôốc thôốc! Thôốc tốt nhờ thang, cả làng nhờ thuốc thầy Tàu: Đau bụng thì uống nước đồng, đau mắt lấy mủ xương rồng mà tra, nhức đầu lấy đá mà va…!” Khán giả cùng cười vang. Thầy Tàu cũng nhe bộ răng trắng nhởn ám khói vàng khè cười hềnh hệch !... (1)
Đó là bản chất, bản tính tàn ác, xảo quyệt, trơ tráo của người Trung Quốc. Cho nên ông cha ta từ xưa đã chỉ rõ chân tướng : “Thuốc Nam đánh giặc thuốc Bắc lấy tiền(2). Nay, thuốc Bắc vẫn xuất sang ta, dùng nhiều hóa chất độc hại khi gieo trồng, bào chế cùng hạng thầy Tàu rởm, khoe khoang chữa bách bệnh nan y đều chung mục đích như tổ tiên họ “Sang Nam Việt bán buôn làm giàu” không từ thủ đoạn lừa đảo, cướp của, giết người!
Xem ra cuộc chiến ngàn năm thuốc Nam - thuốc Bắc chỉ là một trong nhiều trận địa cam go, chưa có hồi kết...
Ông Dê cũng muốn tìm hiểu về Đông Y à ?, tấm ảnh có hình lá cây tôi đã úp lên ở trong quyển 'Tăng bổ bản thảo' của Đông Y, hồi đó dùng phần mềm thử dịch nhưng không được. Về tính vị dược thảo thì thuốc Nam chữa bệnh hiệu quả hơn, thuốc Bắc bồi dưỡng cơ thể tác dụng hơn, đấy là nói trước kia con người thuần phác, khí hậu trong lành. Bây giờ hằng ngày ra chợ mua rau, củ, quả cũng còn chưa biết thế nào ...!.
Ông Wind thích bàn về lẽ cùng thông, chắc hằng ngày dùng Dịch gối đầu giường.
Ông Thợ có bài viết rất hay, trong đó có nói về cỏ Gấu 'củ của nó là Hương phụ' đấy là báu vật của chị em. Nên phân biệt chớ có nhầm với 'củ gấu tầu'.
Làm nhớ có lần làm việc nhiều thấy yếu người đi ông thầy Đông Y, ông này di dân từ Bắc Kinh qua ông nói phân lượng bây giờ không thể dùng như trong sách xưa được, cây cỏ bây giờ nhiều chất hóa học ảnh hưởng không như xưa. Ổng phải tùy kinh nghiệm mà phăng ra thêm.
Ổng nói mầy yếu thận âm (chắc tại người nóng quá) nên đem bài lục vị biến chế ra thêm. Có bỏ thêm mai rùa vã ra, nói cái này bổ âm tốt lắm. Mình uống một hai lần thấy tốt người mát ra, nhưng nghĩ mình chỉ là yếu người chứ có bệnh hoạn gì đâu mà phải uống mu rùa nên vài lần sau bảo ổng thôi đừng dùng mu rùa.
Cái này phần nhiều nhìn đời sống mà ngẫm nghĩ ra bác Phi.Trích dẫn:
Ông Wind thích bàn về lẽ cùng thông, chắc hằng ngày dùng Dịch gối đầu giường.
Dễ thấy nhất là trong đời sống mình, sau năm 75 bao nhiêu người chạy tứ tán tiền bạc mất hết; nhiều người đàn bà con bồng con bế bao nhiêu năm chồng cha lo cho bây giờ phải tự tay tự thân mà lo vậy rồi cũng thành công tiền bạc con cái. Cũng có những người bất đất chí mấy chục năm ngồi ù lì than "tại". Cuối cùng mình nghiệm ra hình như không có cái thật là triệt, có triệt một khoản thời gian thì có, nhưng đường lâu đường dài hình như luôn có cách chuyển, chỉ là con người muốn chuyển hay không thôi. Tôi có niềm tin đó. Có đều phải công nhận một người tự chuyển thì khó thật, bởi vậy mới có câu gì đó "non sông dễ đổi tâm tánh khó thay" (?). Cả một số lớn người phải chuyển thì càng khó nữa.
Đúng rồi đó bác D! Có một số loại trái cây hỗ trợ làm tan đi phần nào sỏi mật như sung (sấy khô), nước táo, nước chanh (uống nóng), rong biển, củ dền (làm thành nước uống). Ngoài ra, có một số người tôi thấy họ dùng 2 thìa muỗng cafe của Apple Cider Vinegar cho vào với 1 chút mật ong và nước lọc, uống mỗi ngày, cũng hỗ trợ trong việc làm tan sỏi mật. Nếu chỉ muốn dùng Apple Cider Vinegar mà thôi thì đổ vào chừng 1/4 cup Apple Cider Vinegar với chút nước lọc cũng được, và uống mỗi ngày. Cái này lành, uống không sao cả, bác ạ.
Cảm ơn bác Lâm. Làm tôi nhớ lúc còn nhỏ tôi học ngu nhất lớp, tối ngày chỉ biết chơi với trâu với dế, bị lưu ban đến 2 năm lớp 1. Mấy cô trong nhà chê thằng cháu học ngu viết chữ cua bò theo hàng dọc chứ không viết ngang tôi tức quá hễ có thời gian rãnh là tôi tự tập viết, tập làm toán... vài tháng sau mới học lớp 1 tôi đã thuộc hết bảng cửu chương làm được toán cộng trừ nhân chia tới 4 chữ số. Cũng không hiểu bằng cách nào, từ lúc nào mình vượt qua cái ngưỡng đó. Về sau việc học cũng trở nên rất đơn giản.
Dạ tôi mê theo kiểu lang vườn thôi bác Phi. Hồi đó nghe ai bảo có cây thuốc gì hay là tôi phải xin cho được đem về nhà trồng. Ông nội tôi có người bạn là ông Năm là thầy thuốc Nam. Tôi theo ông lên rừng suốt ngày đào bới cây thuốc, nhà ông thì cói, nia, chậu đá... bày la liệt để chế biến thuốc. Sau này con gái ông bị bệnh gì đó ông không trị được ngước mắt lên trời than rằng cả đời mình trị khỏi bệnh cho vô số người mà cuối cùng phải đắng lòng nhìn con gái chết. Ông bỏ nghề luôn. Mấy cái cói đá của ông tôi xin về nhà đựng cá lia lia giờ vẫn còn ở quê.
Bài Lục vị gia giảm bổ thuỷ để thanh nhiệt, gầy yếu hoả vượng thì không nên dùng nhiều thực phẩm có tính chất cay nóng. Quy bản là thuốc tư âm, còn dùng để nấu cao gọi là cao Quy bản.
Ông nói không thích ‘mu rùa’ thật khó tin, hehe ...
Những trải nghiệm sự đời mà ông Wind thấy rất đúng. Đường có cùng tắc, có ngả thông là ở sự biến, có khi tình cờ tự nhiên thoát ra, có khi cố gắng vùng vẫy vẫn chìm đắm, chuyện Kiều có câu: “Ma dẫn lối, quỷ đưa đường – lại tìm những chốn đoạn trường mà đi”. Thói thường gặp may mắn lại tưởng mình tài, cứ nhơn nhơn coi ai cũng kém. Mọi cái giá đều có lý riêng nhưng cái triệt thời gian là chua xót nhất, sớm một chút đôi khi an ủi, muộn một chút lại thành áy náy, đấy là chưa kể những trường hợp bèo mây trôi dạt thì không chỉ có thế.
:). ok. "Mai" rùa. Đúng là nói nhiều lòi cái dốt. Lúc đó có đọc tin nghe nói dân Á Châu, nhất là Trung Quốc, mê tẩm bổ bằng rùa nên rùa biển gần như tuyệt chủng nên tôi mới tránh dùng. Lúc còn nhỏ hơn sách ba lô đi vòng vòng qua Hồng Kông thấy họ bán đầy đường thùng thùng đựng rùa con còn sống, mua là làm tại chổ.
một câu này bao nhiêu tâm tình phía trong. :)Trích dẫn:
nhưng cái triệt thời gian là chua xót nhất, sớm một chút đôi khi an ủi, muộn một chút lại thành áy náy, đấy là chưa kể những trường hợp bèo mây trôi dạt thì không chỉ có thế.
http://daohieu.files.wordpress.com/2...pg?w=300&h=254
Ai mắc bệnh Gút (Goutte-Mỹ gọi là Gout. PV) thì hình như ít nhiều đều có “chân mạng đế vương” cả! Bằng cớ là bệnh thường luôn bắt đầu từ dưới chân, ở ngón chân cái trước rồi mới lan đi các nơi, và mặt khác, từ xa xưa, người ta cũng đã gọi Gút là bệnh của vua (maladie des rois). Lịch sử y học cũng đã ghi nhận Alexandre le Grand, Charlemagne, Louis XIV… đều bị Gut!
Vua chúa hay đi săn bắn, ăn thịt rừng, uống nhiều rượu nên dễ bị Gut. Về sau, những người giàu có cũng hay mắc phải bệnh này do những bữa ăn “đạm bạc” đầy rượu thịt của họ (theo cách giải thích bây giờ thì đó là những bữa ăn nhiều đạm và tốn bạc!) nên Gut cũng là bệnh của nhà giàu (maladie des riches).
Đau khủng khiếp. À không, nhức nữa, nhức khủng khiếp. À mà không đúng, buốt nữa, buốt khủng khiếp. Đau. Nhức. Buốt. Nhích qua nhích lại nhích tới nhích lui gì cũng đau cả. Chân sưng một cục, nóng đỏ. Mất ngủ. Mất ăn. Vua cũng phải kêu Trời!
Tôi vừa bị một vố. Đau sưng ngón chân cái của bàn chân phải. Đúng truyền thống: “chân” của “mạng đế vương” rồi còn gì! Nhưng oan quá, lâu nay ăn uống cẩn thận mà, có săn bắn có nội tạng động vật gì đâu… Từ lâu đã bỏ thịt, chỉ còn rau, cá, củ quả! Chắc tại già. Già, thận yếu, thải không kịp độc chất chăng?
Độc chất ở đây là acid uric, sinh ra từ chuyển hóa protein có chứa nhiều purin trong thức ăn. Acid uric lắng đọng tạo thành muối Urat, quyện quanh và chèn vào giữa các khớp, đại khái như cho cát vào các khớp xe rồi nổ máy, rồ ga cho nó chạy vậy!
Các thức ăn chứa nhiều purin là thịt rừng, hải sản, kèm với bia rượu, dzô dzô 100% thì dễ có “chân mạng đế vương” lắm! Lúc còn trẻ, còn khỏe thì thận tốt, thải độc chất nhanh, nhưng vẫn tích tụ đó, chờ có tuổi, sinh sự. Gút có thể dẫn tới biến dạng bàn chân bàn tay với những u, những cục, những hòn, đúng là “lục cục lòn hòn”… lổn nhổn làm hạn chế cử động và đau nhức kinh niên!
Thuốc trị Gút thì đã có, nhưng nhiều thứ có hại, thứ thì gây loét bao tử (dạ dày), làm mục xương, hội chứng cổ trâu, tăng huyết áp (Cushing), thứ thì gây nhiều tác dụng phụ, tương tác thuốc tùm lum nên cần có hướng dẫn của bác sĩ.
Nghe tôi bị Gút, các bạn đồng nghiệp, học trò… hỏi thử máu chưa, uống thuốc chưa, rồi đem cho mấy thứ! Ông bạn nhà thơ từ bên Mỹ cũng gởi mấy bài thơ bảo đọc đi cho mau khỏi bệnh. “Tiếng còi xe lửa ôi ồn quá, anh giụi vào em mái tóc thề, Huế của em đây, trong mái tóc, em thơm lừng ôi em hương quê! Em của anh à, em của anh…nắng hình như làm lá thêm xanh, nắng hình như làm môi em đỏ, nắng hình như mắt em long lanh…” (TVL). Có bạn còn kêu đọc thần chú, niệm Nam mô… Có bạn bên trời Tây viết “…ở thế kỷ 21 này mà không có cái gì làm cho người ta không bị “đau nhức kinh khủng” sao? Ở bên Mỹ họ có cái thuốc “painkiller” (sát sanh kiểu này thì chắc không có tội!), có hữu hiệu không?”. Dĩ nhiên là hữu hiệu, nhưng tạm thôi, không dứt hẳn được, lại cũng sinh lắm biến chứng, side-effects. Còn cái “painkiller” này có sát sanh không ư? Thì… có! Bởi cái “pain” này hẳn phải do nhiều yếu tố hợp thành, do duyên sanh cả đó thôi, nên chắc chắn cũng là một thứ “chúng sanh”! Tốt nhất là làm sao cho nó “vô sanh” thay vì “kill” nó!
Nghĩ lại, đúng là có chuyện “duyên sanh” thiệt. Mấy ngày trước ăn nhiều cá thu quá! Cá thu chiên, cá thu xốt cà, cá thu kho, cá thu canh chua me, cá thu “muối sư”… (do mấy bà chị ở quê thương tình, mang cho). Mình lại quên cá thu có rất nhiều purin! Vậy là đáng đời! Tôi nhất định không uống thuốc, “thử xem con Tạo xoay vần đến đâu!”. Tôi hiểu cơ thể phải có một cơ chế “sưng nóng đỏ đau” (viêm) nào đó để chống bệnh, nếu dùng thuốc kháng viêm chẳng hóa ra triệt tiêu mất cái cơ chế tự nhiên rất quý này của cơ thể sao? Vậy, chuyển hẳn qua ăn rau củ quả xem sao. Có hiệu nghiệm ngay. Thế nhưng nghe có bạn chỉ ăn toàn đậu với đậu mà cũng bị Gút cấp tính. Thì ra các thứ đậu cũng có nhiều purin, đậu nành, đậu xanh, đậu phộng, đậu Hà Lan… kể cả hạt điều! Ăn vừa vừa thôi thì không sao! Các loại thịt rừng, nội tạng động vật (thận, tim, gan, pâté gan, xúc xích…) và các loại hải sản như cá thu, cá hồi, cá trích, tôm hùm… đều chứa rất nhiều purin cần tránh.
Qua ngày thứ ba thì bớt đau, bớt sưng, nhưng mất cả tuần mới bình phục hẳn. Dĩ nhiên đây chỉ là một cơn Gút cấp tính, không cẩn thận thì tái phát như chơi và trở thành kinh niên!
May quá, rau, trái, sữa, yaourt, fromage, kem… trà, cà phê đều rất ít purin!
Tóm lại, nếu ai có cái « chân mạng đế vương » thì nên từ bỏ sớm!
Thôi rồi còn chi là thú vui nữa. Phải kiêng khem thịt cá :( . May quá mình còn vườn rau. Thôi thì phải nghe lời người lớn. Đói ăn rau, đau uống canh ( rau ) :) .
Nếu mình uống nhiều nước ( theo thói quen mỗi ngày ) có giúp gì cho bệnh GÚT không vậy bác? .
Bác Lâm ơi bác giữ gìn sức khỏe và tịnh dưỡng để mấy tháng nữa về quê hương chơi nha bác :hoa2
Dạo gần đây em thấy nhiều bài thải độc cơ thể có đăng tải trên mạng xã hội, nửa tin nửa ngờ mà em chưa dám thử dài ngày. Dưới đây là một bài được trích dẫn trên trang cá nhân của bạn em. Các Bác trong nhà mình biết thêm về những phương pháp này có thể chỉ bảo cho em tìm hiểu về nó kỹ hơn được không ạ.
Phương pháp thứ nhất :
Tẩy sỏi trong gan, mật...
Phương pháp thanh lọc độc tố trong cơ thể bằng dầu olive và nước chanh
Cách tự chữa bệnh
Các bạn có thể tự chữa các chứng bệnh không phải dùng thuốc. Phương pháp giản dị nhất là thanh lọc để tống hết các độc tố trong cơ thể người ra ngoài.
Theo bác sĩ F.Batmanghelidj tác giả cuốn sách “Your Body’s Many Cries For Water” thì phần lớn các bệnh của chúng ta mắc phải là do thiếu nước trong cơ thể. Ông đã nghiên cứu cách chữa bệnh bằng nước trong suốt 18 năm. Ông đã bị cầm tù gần 3 năm tại Iran sau khi vua Shah bị lật đổ. Trong thời gian ở tù, ông đã chữa trị cho hơn 3.000 bạn tù chỉ dùng mỗi một thứ thuốc là nước uống.
Áp dụng các phương pháp thanh lọc cơ thể của bác sĩ F.Batmanghelidij, Donald Kelly, Richard Schuldze, Hulda Calrk... để có thể tự áp dụng phương pháp thanh lọc các độc tố trong cơ thể như sau:
Hai giai đoạn:
1-Thanh lọc các độc tố trong dạ dày, ruột non, ruột già, bằng nước và muối.
2-Lấy ra đá sạn trong gan (liver) và túi mật (gallbadder) mà không cần phẫu thuật (surgery).
Sửa soạn các vật dụng:
-0,1 gallon (bằng 0,5 lít) nước lọc tinh khiết (distilled vreter) không dùng Tape water.
-Muối biển (sea salt)
-1 Pint (bằng 0,5 lít) Extra Yirgin olive oil
-8 đến 10 quả chanh xanh (lime)
-Lưới hoặc rổ để giữ lại sạn (gallstones) sẽ thải ra khi đi cầu.
-1 que hay đôi đũa để gắp sạn ra.
-1Gallon (bằng 4,5 lít) nước thường để giội phân khi gắp sạn.
Chọn một ngày trong tuần mà bạn định thanh lọc cơ thể (ngày bạn định “sổ”) biết chắc là ngày hôm sau bạn có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Quá trình thực hiện:
1-Buổi sáng ngày đã chọn, ngay lúc thức dậy uống ngay gần một lít nước tinh khiết có pha 1 hoặc 2 thìa nhỏ muối biển. Chỉ trong khoảng 15 hoặc 20 phút sau, cơ thể sẽ tống ra ngoài các chất dơ, do đó dạ dày, ruột non, ruột già được rửa sạch.
2-Sau khi điểm tâm và ăn trưa xong, cần nhịn ăn khoảng 6 tiếng đồng hồ trước khi bắt đầu uống dầu Olive để mang đá sạn ra ngoài cơ thể (không cần giải phẫu).
3-Khoảng 19h hay 20h uống 4 thìa canh dầu Olive nguyên chất, uống tiếp ngay nước một quả chanh (có thể vắt ra trước).
4-Sau đó nằm sấp nghiêng người về phía bên phải, co đầu gối phải lên gần vai để giúp cho sạn trong túi mật và gan ra dễ dàng. Có thể kê một hay hai gối dưới vai cho dễ chịu.
5-15 phút sau ngồi dậy uống tiếp dầu Olive và chanh như lần đầu.
Tiếp tục uống cách nhau 15 phút mỗi lần uống. Uống tất cả 8 lần. Nếu thấy khó uống hoặc buồn nôn, thì có thể đợi 20 hay 25 phút kèm theo ăn múi bưởi hay uống nước táo... sau đó ngủ thoải mái.
Nhớ dùng ống hút (hút dầu và chanh) cho dễ uống.
Khoảng 3 hoặc 4 giờ sáng sẽ sổ ra rất nhiều sạn có màu xanh như ngọc thạch vì bị nhuộm trong túi mật. Có cục bằng ngón chân cái là thường. Có người phải đợi tới 9 – 10 giờ sáng mới sổ.
Những cục sạn này khi được phân chất trong phòng thí nghiệm là do chất cholesterol tạo thành 97%, còn lại là hợp chất gồm có muối và calcium, nếu thành phần calcium nhiều thì sạn sẽ cứng (đen như hạt vừng đen).
98% con người đều có sạn trong gan, mật. Có người ra rất nhiều sạn ngay lần đầu nhưng cũng có người mấy lần sau mới ra. Do đó đừng nản nếu lần đầu không có hoặc ít sạn. Nên áp dụng phương pháp này từ 4 đến 6 lần mới lấy hết được sạn trong người. Mỗi lần cách nhau ít nhất là 2 tuần lễ. Sau đó mỗi năm làm 1 hoặc 2 lần để giữ thân thể được tươi trẻ. Thường thì sau lần thứ 3, da mặt đã thay đổi tươi đẹp hơn trước rất nhiều.
Gan là cơ quan lọc các độc tố của cơ thể, mật có nhiệm vụ giúp bộ tiêu hóa hữu hiệu. Nếu túi mật có sạn sẽ làm tắc nghẽn ống dẫn mật, sinh ra bệnh vàng da (bệnh hoàng đản). Gan có sạn sinh chứng đau bụng dữ dội vùng gan (hepatic colic) do sạn di chuyển. Nguyên nhân của bệnh vàng da là do ống mật bị tắc nghẽn vì chứa sạn. Nhiều trường hợp phải giải phẫu cắt luôn cả túi mật, bệnh nhân sau đó bị biến chứng như ăn không tiêu, do gan bị tắc nghẽn, cơ thể luôn chứa chất độc nên sinh ra nhiều bệnh. Sạn là do những chất mỡ (cholesterol) tích tụ trong gan và mật lâu ngày trở nên cứng như đá có màu vàng mỡ gà, xanh lá cây, hoặc đen như mun.
Muối biển chứa tới 80 loại khoáng chất (minerals) khác nhau rất tốt cho cơ thể con người. Muối này mầu hơi xám, thường gọi là muối hột, có bán ở các cửa hàng thực phẩm. Không nên dùng muối mỡ (muối trắng tinh), thứ muối mỡ này chỉ nên dùng để rửa cá thịt.
Mỗi tháng uống nước pha muối biển là phương pháp tuyệt hảo để rửa sạch ruột non, ruột già, phòng ngừa các chứng bệnh ung thư và các bệnh khác ở 3 bộ phận này.
Ngay lần đầu áp dụng, hơn 130 viên sạn lớn nhỏ, có viên to bằng trứng cút đã được lấy ra từ túi mật và gan. Ông phổ biến bài thuốc này cho thân nhân, bạn hữu và đã có hàng trăm người dùng phương pháp này với kết quả thật mĩ mãn. Sau khi thực hiện phương pháp này tình trạng sức khỏe trở nên tuyệt vời, các bệnh như tiểu đường, dị ứng, nhức đầu, đau lưng, mất ngủ... đều tự nhiên biến mất không cần thuốc.
Không giới hạn tuổi tác trong việc áp dụng bài thuốc này. Những người lớn tuổi từ 70 trở lên đều dùng được an toàn. Người đau bao tử uống được thuốc này vì bao tử, ruột non, ruột già đã được bảo vệ bởi những lớp dầu Extra Virgin Olive. Dầu và chanh tạo thành một dung dịch làm trơn, mở rộng những ống dẫn trong gan và túi mật, và đẩy sạn ra ngoài. Chanh cũng tác dụng làm tan những góc cạnh của sạn để thoát ra ngoài dễ dàng.
Còn đây là phương pháp thứ hai :
Phương pháp tống độc tố tích tự lâu ngày trong cơ thể cực hay
Chúng ta ăn uống lâu ngày nhiều dầu mỡ, hóa chất sẽ hình thành độc tố tích tụ lâu ngày trong cơ thể, sinh bệnh tật. Mình mới đọc được phương pháp này rất hay, giúp ruột thải độc tố. Hiện nay nhiều cơ sở chữa bệnh cũng điều trị phương pháp này, thậm chí cả người bị bệnh ung thư cũng đang áp dụng, có vẻ kết quả khả quan. Mình Copy lên cho mọi người tham khảo.
Phương Pháp Nhịn Ăn 12 Ngày Để Chữa Bệnh
Bài viết của BS Đỗ Đức Ngọc
Phương Pháp này các vị đạo gia gọi là phương pháp Thanh Lọc Bản Thể, còn theo khoa học dựa vào kết quả thực tế trong chữa bệnh gọi là phương pháp thanh lọc độc trong cơ thể.
Lần đầu tiên cách đây 30 năm khi còn ở Việt Nam, tôi theo các sư huynh y sĩ áp dụng phương pháp nhịn ăn, tôi hơi sợ sức khỏe của mình không đủ sức chịu đựng trong thời gian nhịn ăn lâu đến 12 ngày (vì tôi bị bệnh phổi), nhưng nhìn vào các sư huynh vẫn thường dùng phương pháp này mỗi năm 2 lần, lần thứ nhất bắt đầu từ ngày nhập hạ rằm tháng 4, lần thứ hai bắt đầu vào ngày mãn hạ rằm tháng 7, kết qủa là các vị sư huynh càng trẻ và khỏe mạnh hồng hào so với tuổi và không bao giờ bị bệnh tật, nên tôi cũng bớt sợ và tin vào kết qủa của phương pháp này
Tôi nghĩ chắc khi theo phương pháp nhịn ăn cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để khỏi mất calories, nhưng ngược lại, các sư huynh khuyên tôi vẫn tiếp tục đi làm, đi chữa bệnh bình thường như mọi ngày, chỉ khác một điểm khi đến giờ ăn thì mình uống nước, và khi khát mình cũng uống nước, khi thèm ăn mình cũng uống nước. Một loại nước pha chế uống thay bữa cơm, mỗi ngày uống từ 4-6 lít.
Thành phần pha chế của 1 lít nước như sau:
1 lít nước nấu chín pha vào 3-6 quả chanh với đường ngọt vừa đủ, công thức pha chế thế nào cho hợp với mình để đừng chua quá đừng ngọt quá. Cứ thế áp dụng cho 4 lần hay 6 lần trong ngày.
Những người bị loét bao tử cho bớt chua tăng ngọt hơn để khi uống thử, bao tử không có phản ứng khó chịu, hoặc những người có bệnh tiểu đường pha bớt ngọt nhưng khi uống không có cảm tưởng bị ê răng, là những dung dịch pha chế hợp với cơ thể mình.
Cách uống: Khi đến giờ ăn cơm, uống 1 ly 250cc, nửa giờ sau 1 ly, nửa giờ sau nữa 1 ly.
4 bữa ăn sàng, trưa, chiều, tối mất 12 ly là 3 lít, còn 1-3 lít để uống vào khi cảm thấy khát, mỗi lần ½ ly. Như vậy mỗi ngày tiêu thụ 4-6 lít.
Chanh và đường tiêu thụ mỗi ngày với tiêu chuẩn 4 lít một ngày là từ 12-16 quả chanh.
Đường giúp cơ thể giữ năng lượng và thân nhiệt, không làm suy tim hay cơ bắp bị mệt mỏi khi làn việc, chanh để tẩy độc hạ áp huyết, cholesterol, tan mỡ, lọc máu
Đối với kinh nghiệm của tôi, trước khi nhịn ăn, tôi sợ đói, hôm trước tôi ăn thật nhiều gấp 2 lần bình thường, rồi mới dám nhập cuộc với các sư huynh vào ngày hôm sau.
Mỗi ngày tôi vẫn đi chữa bệnh cho các bệnh nhân ở các phòng mạch từ thiện từ chùa này sang chùa khác bằng xe đạp, thỉnh thoảng lại lấy nước ra uống, đến những bữa cơm, thấy người ta ăn cơm mình lại thèm, lại uống 3 ly nước nước thay 3 chén cơm, rồi cũng qua 1 ngày, đi tiểu nhiều hơn, đi đại tiện phân vẫn có lọn cục bình thường.
Ngày thứ hai đi phân vẫn có lọn cục mềm hơn, đi tiểu nhiều hơn. Ngày thứ ba bắt đầu đi phân loãng 50% nước 50% phân. Ngày thứ tư phân ra như tiêu chảy 70% nước 30% phân. Ngày thứ năm, buồn đi cầu là đi ngay tiêu ra nước ồ ạt nhiều nước hơn phân. Ngày thứ sáu mỗi lần đi đại tiện giống như mở một túi nước đổ ra 1 lần chảy ào ào là xong.
Từ ngày thứ 6 đến ngày thứ 8 đi tiểu nhiều hơn, đi đại tiện toàn ra nước trong, không có phân, tôi nghĩ có lẽ xin mấy sư huynh cho nghỉ, cơ thể sạch lắm rồi, uống nước vào là đi ra nước ngay, cơ thể không mệt mỏi, vẫn đi làm bình thường vui vẻ, nhưng cảm thấy thèm ăn. Các sư huynh khuyên cố lên 4 ngày nữa.
Quả nhiên có điều kỳ lạ xảy ra. Ngày thứ 9 tự nhiên hơi đau lâm râm trong bụng và mắc đi đại tiện liền, chảy ra nước xối xả toàn là mầu đen như nước ống cống.
Ngày thứ mười, tiêu chảy ra nước đen hơi lợn cợn. Ngày thứ mười một đi đại tiện 2-3 lần ra rất nhiều khoảng 2 kg phân lầy nhầy, lung bùng, mầu đen có lẫn mỡ, bùi nhùi, giẻ rách, có xơ sợi, tôi nghĩ đây chắc là mấy sợi rau muống ăn từ ngoài Bắc hồi di cư hay dưa giá khi mới vào miền Nam, nó dính vào thành ruột bị chất chanh làm tróc ra.
Ngày thứ mười hai, uống vào một ly nước, là đi ngay ra một ly nước trong không có tí phân nào. Uống vào ly nào là ra ngay ly ấy. Trong bụng bao tử và ruột thật sạch, vách thành bao tử và ruột mỏng đi. Ngày thứ nhất đến ngày thứ tư lên cân 2 kg, từ ngày thứ năm đến hết 12 ngày xuống mất 2 kg., trong bụng hơi bào bọt muốn đòi ăn là vừa đúng hết hạn kỳ chấm dứt vào lúc 7 giờ tối. Tất cả tụ tập lại nhà đại sư huynh để ăn một món ăn do đại sư tỷ nấu để phục hồi lại chức năng trường vị.
Món ăn đặc biệt là món cháo huyết heo với nhiều gừng sắc chỉ, mỗi người được quyền ăn 1 tô nhỏ, ăn xong, chất bột cháo lót lại vách thành bao tử và ruột, chất gừng làm ấm trường vị giúp các cơ co thắt lại, trong thời gian uống nhiều nước cơ co bóp của trường vị chứa nhiều nước đã bị giãn nở, còn huyết heo theo đông y là đội quân dùng để lấy độc tố còn sót lại trong máu theo đường phân ra ngoài.
Ai nấy ăn xong, lấy thêm một tô lớn đem về nhà để dành cho bữa điểm tâm sáng hôm sau là ngày thứ mười ba. Lúc đó mới xong một giai đoạn thanh lọc độc trong cơ thể, trưa ngày hôm thứ mười ba, chỉ được quyền ăn 1 chén cơm với thức ăn nhẹ là canh, chiều ăn 2 chén.
Ngày thứ mười bốn ăn trở lại bình thường 3 chén cơm với canh, thịt, cá, sau đó ăn uống như thường lệ. Cơ thể lại phục hồi trọng lượng như cũ, nhưng thần sắc hồng hào khỏe mạnh, nhiều năng lượng vô cùng. Ăn rất ngon miệng, dễ ăn không kén ăn, các lục phủ ngũ tạng đều được thanh lọc độc thay cũ đổi mới, không còn những bướu mỡ, hay máu cặn bẩn hóa vôi trong cơ thể, trong xương khớp, không còn đau đớn, hay đau bệnh vặt, áp huyết, đường cholesterol ổn định.
So sánh với các phương pháp nhịn ăn khác, có chỗ khác biệt ở chỗ chưa lấy ra ra được hết phân đen bùi nhùi giẻ rách xơ bướu trong cơ thể ra hết được bằng phương pháp thanh lọc độc trong cơ thể.
Những người bị bệnh cao áp huyết, tiểu đường, cholesterol, đau thấp khớp, huyết hóa vôi, bệnh bao tử, đường ruột, gan thận, ung thư, nếu áp huyết không bị qúa thấp, có thể áp dụng phương pháp này. Nhịn ăn trong 12 ngày chính là cho các tế bào ung thư bị bỏ đói, thêm vào phương pháp hít thở (ăn không khí) làm tăng hồng cầu và giúp khí huyết tuần hoàn khắp cơ thể phục hồi lại các tế bào khỏe, tăng khả năng miễn nhiễm phòng chống bệnh tật, giúp phục hồi các cơ co bóp tống độc ra ngoài bằng đường tiêu tiểu, thì dấu hiệu ung thư sẽ từ từ biến mất.
Phương pháp này không áp dụng được cho người áp huyết thấp, bệnh thếu máu, viêm phổi cấp, bệnh ác tính về máu, bệnh tim, suy nhược nặng.
Một số ý kiến của các bác sĩ:
BS. Huỳnh Nguyễn Liên: "Có người nói rằng khi tiết thực, nhịn ăn là tự mình "ăn thịt" mình, tức là khi nhịn ăn thì cơ thể tự động sử dụng những phần dư thừa như mỡ hay gạn lọc hay chuyển hóa những chất cặn, bã làm cho người mình nhẹ nhàng, giảm cân tốt, nhưng việc duy trì này cũng rất quan trọng từ người nhịn ăn và sự hướng dẫn hay tư vấn của bác sĩ".
BS. Đào Thị Yến Thủy: "Theo tôi, thực hiện hay không việc nhịn ăn tùy thuộc vào tình trạng sức khỏe của mỗi người. Nếu chịu đựng được sự khó chịu khi đói, xót ruột… và thấy khỏe khoắn sau đợt nhịn ăn, cân nặng thay đổi theo chiều hướng tốt, có thể sinh hoạt bình thường, làm việc tốt… thì có thể thực hiện tiếp. Nhưng nếu bị đau dạ dày, mệt xỉu, choáng váng, lừ đừ không khỏe, không sinh hoạt bình thường được… thì không nên theo đuổi nữa".
Tôi thấy ông Thợ post bài này để anh em xem cho vui đấy chứ, chẳng nhẽ mấy bà chị ở quê thương tình đem cá thu bay sang Mỹ cho rồi lại bay về à ?. Có mấy luống rau như ông Tý thì còn gút ghiếc gì nữa, chẳng biết bìm bịp trong hũ rượu đã bay hết chưa ?.
Thấy ổng mới viết bên xóm nhà lá cờ bạc bán độ World Cup là phải đi khám bác sĩ hôm nay. Chắc cũng quan trong nên mới bỏ trận sống chết Mỹ - Đức.
Còn bài gout thì đúng là của ai từ VN viết. Làm nhớ ông đại sư huynh lúc còn học võ, một tay võ công nội công vậy mà lâu lâu đi khập khiễn cà nhắc vào võ đường nói bị gout hành. Mấy tay này tập tành như vây nên khoẻ lắm, cho nên cứ tha hồ nhậu nhẹt vì ỷ có gì thì tập cho hết.
Có lẽ đây là quan điểm không đúng đắn lắm .Khi mà nội tạng đã tổn thương rồi tập gì cũng vô ích .Giống như cái xe bác giữ gìn kĩ thì tuổi thọ nó tăng lên một chút,ẩu tả thì mau hư
=Còn tuỳ thuộc tiên thiên nữa BMW thì nhất định phải bền hơn Toyota rồi
-Kinh nghiệm của tôi qua 60 rồi là khoẻ lúc nào hay lúc đó không biết trước được .Cơ thể chỉ rối loạn tổng hợp chút xíu là có khi bệnh nan y xuất hiện ngay
Tôi có lão bạn suốt từ bé đến già chẳng biết thể thao thể dục là gì .Ăn chơi khoẻ như hùm ,ngày nào cũng nửa kí thịt bò ,tôm cua cá thì khỏi nói .Vậy mà chẳng có tí cholesterol nào huyết áp luôn luôn 12 .
Tôi cũng thuộc loại ham chơi khoẻ vậy mà còn chạy lão .Hỏi có bí quyết gì không .Lão cười hềnh hệch nói Bí quyết lão là không có tối nào ngủ ngon nếu không có đàn bà
Lão là bác sĩ mà chẳng bao giờ chẩn bệnh theo Tây Y .Sáng nay thức dậy tôi bị sưng khắp người đau đớn vô cùng ,các vết thuơng bỏng rát .Gọi điện thoại hỏi lão nhận được câu trả lời -Ông kiếp trước coi thường chánh pháp nên kiếp này phải chịu đau đớn .Thiệt tình thua lão luôn
Nghĩ cũng lạ lần nào ông bệnh tôi cũng cảm nhận được dù không nghe ông nói. Ông Thợ phải ráng uống thuốc để hò hét vòng đấu súng chứ. Vừa rồi đi học chẳng thuộc bài cứ nghĩ thầy sẽ quát cho 1 trận ai ngờ thầy cũng giống mình đêm nào cũng 2 trận. Nói chuyện Worldcup hết nửa buổi thời gian còn lại ôn nhạc lý rồi về hehe.
Tôi cứ tưởng ông Thợ vỗ tay rào rào với nhận xét trên của ông Wind, ông ấy còn nói về nguồn gốc trường phái luyện tập để giữ gìn sức khoẻ của hai ông chỉ có ở trong Nam ?.Trích dẫn:
Trích dẫn Gửi bởi roamingwind Xem bài viết
Mấy tay này tập tành như vây nên khoẻ lắm, cho nên cứ tha hồ nhậu nhẹt vì ỷ có gì thì tập cho hết.
Ở quê nhà mà tự nhiên đau mỏi khắp cơ thể thường hay đổ tại ...'giở giời', khí hậu thay đổi nên thân thể phản ứng như vậy. Phương pháp đơn giản, hiệu quả là làm ngay một bát cháo 'tim, bầu dục' cho nhiều hành, tía tô để sơ tiết tấu lý, vừa cảm thấy dễ chịu lại được ấm bụng.
Cám ơn ông Phi và ông D đã quan tâm .Tôi ít khi đau ốm lặt vặt lắm mà đã đau thì phải nhập viện .Sáng nay lên bịnh viện cho nó run vài cái test đây .Nếu không ốn là phải nằm lại .Bình thường tôi rất khoẻ mà bây giờ cứ như kiết sức vậy lạ thật
Có lần bác Phi nói có biết ai đó ngoài Bắc mà phong thái gióng như sư tổ sư phụ của tôi. Bác kể được không?
Ý tôi nói hồi nào đó là dòng phái này hình như không/chưa có truyền ra Bắc đó là nói về mặt nổi. Nhưng sư tổ người Bắc sau này vào Nam mới xiển dương môn phái, cũng có thể trong lúc sư tổ còn trẽ ngoài Bắc đã có truyền riêng cho ai. Với lại lúc đó, nghe kể, huynh đệ sư tổ cũng có người bỏ chạy từ Quãng Đông qua, khi ông Mao chiếm Trung Quốc. Thì cũng có thể có những người được truyền riêng.
Còn chỉ nói về sự khám phá tu dưỡng cơ thể thì có nhiều dòng phái khác.
Mấy cái này nói chơi cho vui chứ thật ra tập luyện cái gì thì cũng phải chết hihi... sống lâu chỉ để mà sống lâu thì chán chết đi được.
Cô gái trong này chắc phải tốt ngang với Huyền ú và Thánh Hạnh nhà mình
http://hieuminh.files.wordpress.com/...pg?w=300&h=199
Tôi vẫn ung dung nằm yên trong tháp ngà ấm áp. Thỉnh thoảng có buớc ra ngoài để hít thở không khí trong lành dưới vòm trời xanh, thì tôi luôn mang cặp kiếng mát nên tôi vẫn thấy rằng cuộc đời này thật đẹp, nhìn đâu đâu cũng đẹp như một đồng cỏ xanh rì có những con buớm bay luợn đầy hạnh phúc.
Cho đến một hôm, hôm ấy tôi có việc phải đi sang thành phố kế bên, trong một lúc vô tình để quên chiếc cặp da có chứa tất cả mọi thứ cá nhân, kể cả giấy tờ tùy thân, khi quay trở lại thấy kiếng xe bị ai đập nát, tôi đã biết ngay chuyện gì đã xảy ra cho tôi và miễn cưỡng trở thành kẻ vô gia cư trong một sớm một chiều.
Tôi thật không bao giờ ngờ đuợc là tôi lại bất hạnh như vậy. Đã mấy muơi năm nay, những cái gọi là rủi ro tôi thật chưa bao giờ biết đối diện. Thế mà giờ đây tôi đã vấp phải một điều ngoài tiên liệu. Tôi tức giận vì đã đánh mất tất cả, luôn cả thượng đế trong một khoảng khắc của một kẻ vẫn cứ tuởng chuyện không may là của ai kia chứ không bao giờ là của mình.
Trong tâm trạng rối bời giữa sợ hãi và giận dữ, tôi đi qua, đi lại bứt đầu vò trán mà chưa biết phải làm sao, khi không có cách nào liên lạc đuợc với bạn bè, nguời thân để thoát ra khỏi bế tắc nhất thời.
Người đông như mắc cửi, bế tắc hoàn bế tắc, tôi như vô hồn dừng chân ngay đầu con phố. Không chắc lắm tai tôi có nghe tiếng gọi, nhưng vì phản ứng tự nhiên của người vô vọng nên tôi quay lại. Thì ra là một cô gái tóc tai luộm thuộm vô gia cư nói với ra.
- Này ông, ông có tiền không? Tiền lẻ cũng đuợc mà.
Tôi xoe tròn con mắt trả lời cô một cách thiếu thiện cảm
- Tôi mà có dư tiền thì giờ đây tôi đâu có đứng đây để có cơ hội cho cô. Mà nói cho bằng đúng ra thì tôi phải hỏi xin cô mới đúng đó. Cô có tiền bố thí cho tôi không?
Cô gái có vẻ chịu đựng về lời day nghiến của tôi nên nhỏ giọng xuống.
- Ồ, tôi thật xin lỗi ông.
Không màng nghe cô trả lời vì tôi đã quay đi thì tiếng cô gái gọi giật lại
- Này ông, hình như ông đang có vấn đề phải không?
Đã không chủ tâm tiếp chuyện với cô, nhưng khi nghe có nguời hỏi thăm đúng lúc tâm trạng bất ổn nên tôi quay lại nhìn cô chia sẻ.
- Chẳng những có vấn đề, mà là vấn đề lớn nữa đó. Cô còn lo thân cô chưa xong, chắc cô không có gì có thể giúp gì tôi đuợc đâu.
Cô gái thật tự tin trả lời tôi.
- Thế à! Nhưng sao ông biết tôi không có gì giúp gì đuợc cho ông cơ chứ, khi mà ông chưa chia sẻ chuyện gì đó đã xảy ra cho ông?
Như người bị thôi miên vì cách nói chuyện rất có trình độ văn hóa, tôi cảm thấy yên tâm buớc lại nhặt tờ báo cũ duới chân rồi lót đít ngồi bệt xuống và kể tình cảnh của tôi, tình cảnh của người lỡ đuờng vừa bị đập kiếng xe mất hết mọi sự, ngoài thân xác rã rượi còn lại mà chưa biết phải làm sao để giải quyết.
Kiên nhẫn ngồi nghe tôi kể xong cô bảo.
- Oh! Nếu thế thì chẳng may cho ông quá. Thành phố này, du khách là món bở của bọn du thử du thực ở đây, ông không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là ngươi cuối cùng. Bọn chúng ở đây chúng nó chỉ nhác mắt qua là biết ai là con mồi béo hay gầy.
Rồi cô ân cần hỏi.
- Bây giờ ông định làm gì?
Tôi chán nản trả lời
- Chưa biết, nhưng chắc chắn là tôi phải cần có tiền để mua vé xe đò.
Như nguời bạn thân thiết cô lại hỏi.
- Liệu ông cần bao nhiêu?
Tôi ngờ vực hỏi lại.
- Bộ cô có cho tôi muợn ư?
Cô không cân nhắc câu trả lời mà chỉ nói
- Chưa biết chừng.
Nói rồi cô loay hoay lục cái túi xách và móc ra một xấp tiền đủ mọi mệnh giá, nhưng những tờ có giá một đồng nhàu nát thì nhiều hơn cả, được cẩn thận xếp dưới lớp quần áo bốc mùi ẩm uớt.
Như đoán biết chắc tiền vé xe đò, cô đếm cho tôi số tiền chắc là vừa đủ cho vé xe rồi nói.
- Anh hãy cầm lấy mà đi đi, anh đi mà lo cho đuợc việc, với lại tôi tuy không có dư dả nhiều lắm, nhưng tôi hy vọng số tiền nhỏ này sẽ giúp anh ít nhiều.
Tôi mở choàng mắt chưng hửng truớc cử chỉ và thái độ rộng luợng, tôi thật bối rối không biết phải hành động làm sao trước nghĩa cử tuyệt vời này. Tôi nói.
- Nhưng làm sao tôi có thể cầm lấy tiền của người không quen không biết mà lại nghèo khốn khổ như cô.
Không để tôi nói tiếp. cô cắt ngang.
- Đúng ra lúc khác tôi thật không biết anh đã đuợc đãi ngộ như thế nào, nhưng tôi bảo thật là ngay lúc này anh rất nghèo mà còn nghèo hơn cả tôi đấy. Cầm cứ yên tâm lấy đi đi.
Khi biết chắc là tôi đã gặp đuợc vị cứu tinh. Tôi mạnh dạn hỏi lại
- Nhưng tôi không thể nhận số tiền này mà không biết bằng cách nào tôi có thể hoàn trả lại cô số tiền này.
Cô nguớc nhìn tôi rồi vừa nở nụ cuời vừa nói.
- Anh vừa lo lắng thái quá rồi đó, bộ anh quên luôn là tôi đang là dân vô gia cư sao. Mà đã vô gia cư thì làm gì mà có chỗ nào nhất định cho anh tìm.
Thôi, anh cứ cầm lấy mà làm việc anh cần. Hữu duyên thiên lý năng tuơng ngộ mà lo gì. Còn hoặc là nếu là ý chúa định thì tôi với anh cũng có thể gặp lại đâu đó trong tuơng lai.
Không biết tự lúc nào, chợt có bàn tay ấm áp mềm mại nắm chặt lấy tay tôi rồi khẽ nhét vào lòng bàn tay một cuộn tròn, bóp mhè nhẹ mhư ngầm bảo: anh cũng đừng quá quan trọng hóa nó, vì đã có mấy ai nắm chặt đuợc gì thâu ngày đến tối đâu” cũng lúc ấy hình như trong khóe mắt tôi có giọt nước mắt đang rân ran lịm ra ngoài.
Ngay hôm sau, vì nơi tôi ở chỉ cách non tiếng đồng hồ lái xe nên tôi đã quay trở lại tìm gặp người ân nhân. Tôi đã đến và tôi đã lang thang khu phố để kiếm cô. Như cô nói nếu đó là ý chúa định thì không cần có duyên để gặp lại.
Từ đó, tôi chưa bao giờ gặp lại cô, nhưng những người bạn không nhà của cô tôi đã gặp họ nhiều.
Bác Wind, Trước nay tôi vẫn nghĩ chim Hạc Trắng từ Bắc bay vào Nam, sau lại nghe bác và ông Thợ nói chuyện làm tôi thấy lạ lắm.
20 năm về trước ở HN có một cụ già khả kính tướng mạo quắc thước, mắt sáng râu năm chòm. Cụ là Chưởng môn nhân tinh thông những tuyệt kỹ của dòng phái, thỉnh thoảng võ sư các nơi lại đến đón rước mời cụ đi để chỉ bảo thêm cho họ. Nếu cụ còn đến nay khoảng 98 - 99 tuổi.
hì, Tôi thích câu nhận xét của bác Wind ở bài trước vì nghe rất thú vị !.
Ông ấy thuộc dạng chữ thì không biết nhưng nghĩa không gì không tỏ tường .Thuộc dòng Tào Khê đốn ngộ đấy bác .Một trong những người thú vị mà tôi có duyên làm bạn
Ông Gió hàng đã ship ông tha lỗi cho sự chậm trễ vì mấy hôm nay thân đau muốn nằm
Bạch Hạc là một tuyệt kĩ .tôi không biết ngày xưa xúc cốt công thế nào nhưng thời còn ở VN ,lúc ông Lân chưa đi tụi tôi hay đi chơi ở các võ đường .Ông Lân hay làm chiêu này tụi tôi uống cà phê hoài .Ông đứng thẳng người tay duỗi thẳng ra trước tối đa để không còn duỗi được nữa .Người đứng ngoài tầm duỗi khiến tay không thể với tới được .Thế mà ông Lân chỉ vẫy tay một cái là tát đánh đốp vào mặt người đó ngay ,dường như tay ông dài thêm 1 khúc .Hỏi ông thì được biết đó là tuyệt kĩ Bạch Hạc
Khi ở trên đảo nghe tiếng ông Lân một người Nhật 8 đẳng Karate đề nghị thách đấu ở võ đài ,tiền thưởng khá cao .Vào trận hai bên thủ thế ông võ sư Nhật chưa kịp làm gì thì ông Lân sử dụng bộ pháp khinh công nhanh nhẹn lướt tới đánh một đòn cánh hạc vào cạnh sườn võ sư khiến ông gục xuống ngay tức khắc .Tôi hỏi ông Lân chuyện này mà ông cũng không kể sau phải nói là mình đọc trong tạp chí Blackbelt chụp hình ông đang trả lời phỏng vấn ông mới cười cười nói thì cũng vậy vậy thôi
@bác Phi. Cũng có thể cùng tên Bạch Hạc nhưng lại khác. Thí dụ nhu Trung Quốc cũng có Bạch Hạc, nhưng không phải Bạch Hạc của thầy Thái (mà sư bá Thợ gọi là Lân). Muốn biết giống hay không thì yếu quyết cơ bản là phải rất mềm, thả lỏng toàn bộ, xem như mình không một chút lực gì.
Để bác kiểm thêm tôi lùng ra được clip này do chính thầy Thái giãng trong lớp, không biết ai đó mới đăng năm 2012. Không ngờ bây giờ mấy cái này được đăng lên youtube.
Trong khoãn phút từ năm thứ sáu gì đó có câu "hơi thở dẫn thân, mắt dẫn thân".
Híc, công phu thượng thừa. Ông Wind tập môn này thì ai chịu nổi ta :( . Nghĩ là ổng ốm ốm vậy mà không chắc ổng yếu đâu. :)
Tristezas, nguyên là bản bolero đầu tiên được viết vào năm 1883. Trong vòng nhiều thập niên, đã có một sự nhầm lẫn về nguồn gốc bolero. Tuy có cùng một tên gọi, nhưng chữ bolero lại thể hiện hai điều khác hẳn nhau.
Chữ bolero là một vũ điệu truyền thống của Tây Ban Nha, khai sinh vào cuối thế kỷ XVIII. Còn tại Cuba, bolero là một trường phái âm nhạc ra đời vào cuối thế kỷ XIX. Phạm trù và ngữ cảnh giúp cho ta phân biệt một bên là vũ điệu của vương triều Tây Ban Nha, còn bên kia là điệu nhạc dân gian đến từ Cuba. Tại Tây Ban Nha, người đầu tiên định hình bolero như một điệu vũ hàn lâm là vũ sư Sebastián Lorenzo Cerezo.
Nhờ ông Sebastián Lorenzo Cerezo mà vũ điệu bolero trở nên thịnh hành dưới triều vua Charles đệ tam (trị vì từ năm 1759 đến 1788). Theo các nhà nghiên cứu, về mặt ngữ vựng, bolero có lẽ xuất phát từ chữ volero, biệt danh của vũ sư Tây Ban Nha do mỗi lần biểu diễn các điệu nhảy, ông thường lã lướt tung bay như thể gót chân tha thướt nhẹ nhàng không bao giờ chạm đất.
Tuy cách viết khác biệt, nhưng trong tiếng Tây Ban Nha hai chữ b và v đều có lối phát âm y hệt như nhau. Và khi đem ra so sánh với thể điệu khiêu vũ bolero mà ta thường thấy bây giờ, thì vũ điệu hàn lâm theo nghi thức truyền thống của Tây Ban Nha ít có liên quan gì với điệu nhảy cặp thời nay (khiêu vũ xã hội). Nói cho chính xác, thì theo cách phân loại thời nay, người ta nhảy điệu rumba trên nền nhạc bolero.
Chữ bolero xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1794 trong quyển sách biên khảo về nghệ thuật bolero trong vương triều Tây Ban Nha ‘’La Bolerologia … en la corte de España’’ của tác giả Juan Jasinto Rodríguez de Calderón. Năm năm sau (1799), đến phiên nhà nghiên cứu Juan Antonio Iza Zamácola phát hành một quyển sách khác nói về vũ điệu hàn lâm bolero. Cả hai tác giả đều đồng ý trên một điểm, bolero biến hóa từ vũ điệu seguidilla (tiếng Pháp gọi là séguédille hoặc séquidille), nguyên là một điệu nhảy truyền thống có từ thế kỷ XVII của vùng Andalucia.
Bất cứ điệu vũ nào cũng cần có tiếng nhạc và người đầu tiên sáng tác nhạc cho vũ điệu hàn lâm bolero là nghệ sĩ tây ban cầm cổ điển Fernando Ferandiere (1740-1816), mở đường sau này cho tác giả Manuel de Falla (1876-1946), một trong bốn gương mặt Tứ Quý của làng nhạc Tây Ban Nha. Lối sáng tác này gợi hứng sau đó cho nhiều nhà soạn nhạc cổ điển, điển hình là Frederic Chopin (1810-1849) hay Maurice Ravel (1875-1937), cho dù các tác phẩm của họ dù mang tên là ‘’bolero’’ nhưng cũng chẳng ăn nhập gì với điệu nhạc bolero mà ta thường nghe thời nay.
Nói như vậy thì điệu nhạc bolero mà ta thường nghe xuất phát nơi đâu và từ bao giờ ? Nếu xét đơn thuần về thể loại âm nhạc, thì trường phái bolero nẩy sinh từ Cuba vào cuối thế kỷ XIX và hầu hết các nhà nghiên cứu đều cho rằng nó có cùng một cội nguồn với điệu nhạc trova, một thể loại ‘‘du ca’’ của Tây Ban Nha. Cha đẻ của dòng nhạc bolero cubano là nhạc sĩ đàn ghi ta José Sánchez (1856 – 1918), mà nhiều người gọi một cách thân mật là Pepe Sánchez.
Sinh trưởng tại Santiago de Cuba, José Pepe Sánchez xuất thân từ một gia đình nghèo, không được cho ăn học tới nơi tới chốn, cho nên ông chọn học nghề thợ may. Nhờ có năng khiếu âm nhạc và lỗ tai rất thính, ông tự học nhạc bằng cách mò mẫm chơi đàn, ông sáng tác rất nhiều ca khúc nhưng tất cả đều là chơi thuộc lòng, chứ không có bài nào được ghi chép một cách bài bản. Chính cũng vì vậy mà sau ngày ông qua đời, có rất nhiều bài hát bị lãng quên, do không được lưu trữ qua dàn bè, qua văn bản.
Theo nhà nghiên cứu Luis Antonio trong quyển sách nói về lịch sử của dòng nhạc bolero tại Cuba (Historia del bolero cubano), bản nhạc bolero đầu tiên trên thế giới ra đời vào năm 1883 do chính José Pepe Sánchez sáng tác mang tựa đề ‘’Me Entristeces, Mujer’’ mà sau này người ta thường hay gọi một cách ngắn gọn là ‘’Tristezas’’ (Những nỗi buồn).
Bản nhạc này được diễn lần đầu tiên vào giữa thập niên 1880 trong ban nhạc Santiagueros Trovadores Quintet, gồm tổng cộng là 5 thành viên, ngoài nhà sáng lập José Pepe Sánchez còn có tay đàn Emiliano Blez, Pepe Figarola và hai anh em nhạc sĩ Ferrer và Luis Felipe Bernabe Portes. Nhưng mãi đến gần nửa thế kỷ sau bài hát mới được ghi âm trên đĩa nhựa.
Khai sinh từ Cuba, dòng nhạc bolero sau đó đã nhanh chóng lan tỏa ra nước ngoài và bén rễ tại các quốc gia Nam Mỹ và ở vùng biển Caribê, tiêu biểu nhất là Puerto Rico. Riêng tại Mêhicô, dòng nhạc bolero chính thức ra đời vào đầu những năm 1920, thời mà các tác giả Trung Mỹ lao vào phong trào sáng tác theo thể điệu này. Bản nhạc bolero đầu tiên nổi tiếng trên khắp Nam Mỹ là bài Lágrimas Negras do nhạc sĩ Miguel Matamoros sáng tác vào năm 1929. Bản thứ nhì là bài El Manisero, ghi âm vào năm 1930, cả hai bài này phá kỷ lục số bán với hơn một triệu bản.
Còn trên toàn thế giới bài bolero nổi tiếng đầu tiên nhờ các phiên bản chuyển dịch là nhạc phẩm Quiéreme Mucho của Gonzalo Roig sáng tác vào năm 1931, tức là một thập niên trước Besame Mucho của Consuelo Velázquez. Trước Besame Mucho cũng có nhạc phẩm Perfidia viết vào năm 1939, mà theo các nhà phê bình đánh dấu một bước ngoặt trong cách soạn nhạc bolero, từ lối soạn cấu trúc cho đến cách đặt ca từ.
Sức hấp dẫn của bolero không chỉ nằm trong giai điệu tình tứ ngọt ngào mà còn nằm trong nhịp điệu du dương lãng mạn, có thể hoà quyện nuôi dưỡng nhiều dòng nhạc khác để cho ra đời latin jazz, bolero són, bolero salsero, bolero ranchero … Một khi lên ngôi nhờ các bài hát như Besame Mucho (1941) và Historia de un Amor (1955) mỗi bài đều có hàng ngàn phiên bản ghi âm, dòng nhạc bolero trải qua một thời kỳ huy hoàng trong nhiều thập niên liền.
Cho dù dòng nhạc bolero sau đó có phần thoái trào tùy theo thị hiếu của khán thính giả, nhưng điệu nhạc bolero của người La Tinh vẫn tiếp tục làm cho bao tâm hồn nhức nhối suy ngẫm, bao trái tim thổn thức say đắm, bất kể những thăng trầm của dòng đời tháng năm.
Cũng phải có vài bài Bolero Việt Nam
Khi nào Mỹ làm quen con chó len ken với Cuba lại phải qua Havana chơi một chuyến. Bác Thợ, vẫn còn thiếu bác một chai rượu bác đem dùm qua cho ông Quốc. Từ từ sẽ kiếm cái gì gửi qua bác, biết là bác không để tâm những cái lỉnh kỉnh như vậy nhưng đời sống dầu phù du đảo điên cũng phải qua lại cho nó vui vui :)
Ông Tý. Đừng nghe tôi nói lời tâm tối, đừng tin tôi nhé vì tiếng cười :). Thầy Thái là thầy Thái tôi là tôi, ông xem clip mà nghĩ tôi cũng như vậy hoặc được nữa phần, sau này tôi ló mó qua Norway ông cho mafia Ý đứng đường thử tài là chết mẹ. Nhân vật đai đỏ trong clip đó, tôi không bằng chút xíu của hắn. Lúc trước hắn thường nhìn tôi tập mà lắc cái đầu.
Ông Gió khiêm tốn đó ông Tý đừng tin .Không có công phu thì leo lên leo xuống Thích ca Phật đài ở Vũng tàu chỉ vài chục bậc thôi cũng đã đứng thở hết hơi nói gì leo núi Nepal .Dân thứ thiệt ít nói lắm mà làm không à .Nhìn hành động biết con người .Ông phải xem lại Tam quốc chí để xem Khổng Minh đề ra tám cách xét người thế nào
Còn ông Tý là kẻ đa tình dám bỏ cha mẹ anh em để theo người con gái Thái lan sang tận Na uy xây tổ uyên uơng .Ông là Thánh nhân trên tình trường .đứng bên cạnh ông tôi phải cúi thấp người xuống một chút cho vừa với đức của quẻ Khiêm trong Dịch
Lục ngũ: Bất phú dĩ kỳ lân, lợi dụng xâm phạt, vô bất lợi.
Dịch: Hào 5, âm: chẳng cần giàu (có thế lực) mà thâu phục đựơc láng giềng (được gái theo); nhưng phải có chút uy, chinh phục kẻ nào chưa mê mình thì mới không gì là không lợi.
Dạ bác. Ông Wind thì nhún nhường đó mà. Nhưng em vẫn cứ chờ tấm hình của ổng. Chờ đợi cũng lý thú cho em lắm.
Hi hi, em cầm chữ canh mà bác. Cứ cái gì không thay đổi được thì em nghĩ đó là cái số. Thế là nhẹ người ngay :)
Bác Wind, tôi không có kỹ năng thì phân biệt thế nào được, cũng vì ở gần nên cứ nghĩ là ngoài Bắc, trước đây đâu có quảng bá nên những người ở thành phố nhà cửa chật chội càng không có điều kiện tập tành. Hì, bác nói “Cũng có thể cùng tên Bạch Hạc nhưng lại khác” thì tôi bớt lại vài phần cho việc đó.
Khoảng đầu thập niên 80 tôi đã được nghe về sự lợi hại của bộ pháp khinh công Bach Hạc này rồi, nhưng vì nhân vật và địa điểm khác nhau nên cũng bớt lại vài phần cho sự dung sai.Trích dẫn:
Khi ở trên đảo nghe tiếng ông Lân một người Nhật 8 đẳng Karate đề nghị thách đấu ở võ đài ,tiền thưởng khá cao .Vào trận hai bên thủ thế ông võ sư Nhật chưa kịp làm gì thì ông Lân sử dụng bộ pháp khinh công nhanh nhẹn lướt tới đánh một đòn cánh hạc vào cạnh sườn võ sư khiến ông gục xuống ngay tức khắc.
Khó ngủ quá Tặng ông D Diệu thủ Filomena chơi Caprice 24 của Paganini nhất là cú coule một tay rất tuyệt kĩ .Luyện đàn đến mức thập phần hoả hầu này kể ra cũng hiếm .Thủ pháp cổ điển xét cho cùng vẫn vượt xa các lối chơi khác .Tiếng đàn cô này không rung động lòng người nhưng nhìn thì thật khiếp vía
Cảm ơn bác Thợ. Tay cô này nhìn khiếp thật. Cứ như là của robot thì phải.