Bao nhiêu năm chung sống mà bác Gió vẫn còn nhìn thấy đôi mắt đẹp của vợ mình .Hay quá ! Đã ngộ nhẽ đạo chăng ? Cái nhìn vẫn là cái nhìn thuở ban đầu .Ông cho tôi chào bà nhà một tiếng
Printable View
Cám ơn bác đã quan tâm.
Cả tôi và vợ đều có cảm giác là mối liên hệ này đã có lâu rồi. Đã yêu và đã làm khổ nhau nhiều lần rồi và mỗi lần cứ cố gắng sửa một chút cho nó tốt đẹp hơn. Nhưng sửa chổ này méo chổ kia. Hy vọng kỳ này cái nhìn của mình bớt mù mờ, bao quát hơn, chỉnh cái liên hệ này cho tốt đẹp. Bác có xem phim Groundhog Day của tài tử hề Bill Murray chưa? Nó từa tựa như vậy đó.
Phim đó rất hay Sao tôi chưa nhận đuợc pm ?
Hình như bác đã disable nhắn tin trong profile của bác. Chỉ có thể email tới bác. Hồi sáng email mà bác chưa được (hay là tôi quên nhấn "gởi"?), vừa mới thử lại.
Tết nhất mấy ngày nay "ngủ bờ ngủ bụi" giờ mới tìm được đường về nhà. Thằng em tìm đâu được mớ thịt nai khô + heo rừng thế là mấy anh em ngồi ngoài sân vừa đốt than vừa nướng vừa nhậu cho tới sáng mặc cho sương gió.
Năm mới chúc toàn thể mọi người gia đạo bình an!
Sướng thật. Bên này mùa Đông mà sương gió như vậy lạnh cho lủng phổi luôn.
Tôi thì đang uống cà phê ăn bánh ngọt, ngắm nhánh lan xanh trong ly thuỷ tinh cắt từ vườn vào để trên bàn ăn. Một buổi sáng Tết yên lặng thanh thản.
Tôi thì ngồi sờ soạng cái đàn piano bằng một tay ,tay kia coi bộ lâu mới lành .Quá tức vì tìm được nhiều nhạc hay định bỏ thời gian ra tập mà bây giờ thế này .Nhìn những cầm phổ A media luz , El choclo ,Libertango mà thấy lòng sôi lên náo nức quá .Mẹ ! tay ơi lành mau lên cho tao tập đàn ,bao nhiêu công phu Hồng gia mang ra tập sáng tập chiều mà vẫn sốt ruột . Ông trời chơi khăm quá
Một hình ảnh tiếu lâm -- người băng bột một tay bên phím đàn :). Xin lổi bác Lâm, cười trên sự đau khổ của bác :).
Bác có grand piano hay upright? Chắc là grand piano hả ? Vài năm trước vợ hiền vòi vĩnh grand piano, mình biết tánh vợ bảo phải tập hết tập 3 của Moonlight Sonata thì mới có thể tính tới grand piano. Tới nay bả vẫn chưa hết tập ba; tôi đở mớ tiền, và dìm tài năng vợ :).
Vài năm trước tôi có dạy một nhóm người lớn tuổi ngoài công viên nội công Hồng Gia. Có một cô bị té lầu (hay đụng xe, không nhớ rõ) không biết làm sau mà cái gân nó rút lại, tay trái cụt hơn tay mặt. Tôi bảo cô ấy cứ làm nội công số một và số hai (mãnh hổ xuất lâm, kim đao phạt mộc) sáng trưa chiều tối. Chừng một tháng hai tay lành lặng. Trong thời gian đó bác sĩ bảo đi vật lý trị liệu (physical therapy) bà ấy nhất định không đi. Thời gian đó vợ tôi rất thích vì những ngày lể lớn (noel, tết) các bà đem cho bánh trái tùm lum.
Quá chính xác .Bác sĩ bảo tôi đi tập physical therapy hay cho y tá tới nhà tập tôi cứ cười tủm tỉm từ chối .Ông ấy ngạc nhiên lắm hehe .Bác rõ chơi ác Third movement của Moonlight đâu dễ chơi ,bè trái fortissimo bè phải thì vivace cực nhanh ,điều phối hai tay đâu phải chuyện chơi .Nhạc Beethoven trông đơn giản nhưng thò tay vào đánh thì muốn què tay luôn .Cây đàn tôi Upright thôi bác ,babygrand cho đứa con gái khi nó đi ở riêng rồi
Tôi bây giờ đã lớn tuổi không còn chơi Classic đuợc nhiều .Lâu lâu ghiền quá chỉ chơi andante chậm chậm trong sonate thôi
Sức nặng của tuổi tác không thể phủ nhận đuợc ,ngay cả đánh Chopin cũng chỉ còn chơi đuợc Vals, Nocturn,Mazurka thôi còn Polonaise thì thua chắc .Chao ơi nhớ ngày nào đi nghe Argerich đánh Chopin những khúc Rubato bà xử lý đẹp mong manh như đóa hồng cheo leo giữa hai bờ vực .Bây giờ tuổi già là con tàu đang bị đắm bác ạ chỉ chờ cho nuớc ngập hết là hát bài ò e con ma đánh đu thôi
Biết sao bây giờ?
Ngay cả cái tuổi trung-niên-bắt-đầu-xuống-dốc của tôi mà cũng đã cãm thấy năm nay không khỏe như hai năm trước mà. Không biết ai đó có up clip của sư Tổ (cụ Đức) lúc về già bên con cháu lên youtube, tôi xem mà cũng ngậm ngùi. Bao nhiêu võ công nội công rồi cũng không tránh khỏi (đây chỉ là nói hình tướng phía ngoài thôi, phần trong của Sư Tổ thì không thể lạm bàn). Chỉ có là phần tâm linh -- hoa trái của một đời người. Liên hoa có thể nở từ bùn sình không?
hihi... năm mới mà nói chuyện yếm thế như vầy. Xin lổi bà con :)
Lỡ nói thì nói cho trót. Tôi chỉ mong sau này (nếu có) về già ra thì đi cái bụp nhưng bóng đèn dây tóc đứt bóng. Đừng có như bóng đèn huỳnh quang khi sắp đứt thì ráng gồng lên gồng xuống chớp chớp giật giật. Khó chịu lắm.
Cách đây 3 năm ông nội vợ tôi ra đi. Cả đời ông gắn với sông nước câu tôm bắt cá. Khi sắp "đi" ông muốn được về nhà, được nhìn con sông, bến đò... nhưng con cháu không cho bắt phải ở lại bệnh viện. Nhìn ánh mắt tôi biết ông tha thiết van xin đến nhường nào. Biết ông không thể nào qua được và bác sĩ cũng khuyên mang ông về, nhưng mấy người con cứ bảo còn nước còn tát cho ông nằm đó. Cuối cùng ông ra đi một cách mệt nhọc vào giữa khuya khi không có người thân bên cạnh... Âu cũng là duyên nghiệp.
Đang đọc gần hết cuốn "The Glass Bead Game" (Trò Chơi Những Hòn Bi Thuỷ Tinh) của Hermann Hesse. Đã tính viết giới thiệu Hermann Hesse trung mục giới thiệu sách, nhưng câu chuyện tới đây thì chêm vào đây đúng chổ hơn.
Một bài thơ của Hesse trong cuốn "The Glass Bead Game". Tôi chép bản dịch tiếng Anh trước (nguyên bản từ tiếng Đức), và phần "dịch đại dịch nhanh" của tôi sau đó.
Stages
As every flower fades and as all youth
Departs, so life at every stage,
So every virtue, so our grasp of truth,
Blooms in its day and may not last forever.
Since life may summon us at every age
Be ready, heart, for parting, new endeavor,
Be ready bravely and without remorse
To find new light that old ties cannot give.
In all beginnings dwells a magic force
For guarding us and helping us to live.
Serenely let us move to distant places
And let no sentiments of home detain us.
The Cosmic Spirit seeks not to restrain us
But lifts us stage by stage to wider spaces.
If we accept a home of our own making,
Familiar habit makes for indolence.
We must prepare for parting and leave-taking
Or else remain the slaves of permanence.
Even the hour of our death may send
Us speeding on to fresh and newer spaces,
And life may summon us to newer races.
So be it, heart: bid farewell without end.
- Hermann Hesse
Những chặng Đường
Những nhánh bông phai dần, như tuổi trẻ
Ra đi, cuộc sống tại mỗi chặng đường
Những đức hạnh và niềm tin
Nở trong khoản khoắc nhưng không là mãi mãi
Cuộc đời có thể gọi ta tại từng chặng
Sấp sẵn, trái tim, cho cuộc khởi hành, cuộc chơi mới
Sấp sẵn mạnh dạn và không hối hận
Kiếm ánh sáng mới mà sự ràng buộc củ không đưa cho ta được
Mọi sự bắt đầu đều có tiềm năng kỳ diệu
Bảo vệ chúng ta và giúp chúng ta sống
Chúng ta hãy thanh thản đi tới những miền đất xa
Và đừng để những tình cãm quê nhà giử chúng ta lại
Sự Sống không ràng buột chúng ta
Mà nâng chúng ta lên từng chặng từng chặng đến những không gian rộng lớn hơn
Nếu chúng ta chấp nhận ngôi nhà chúng ta tự tạo
Thối quen sẽ sanh ra lười biếng
Chúng ta phải sấp sắng cho chuyến đi
Nếu không sẽ là nô lệ của sự cố định
Ngay cả giờ phút tử sinh có thể đưa
chúng ta tới miền không gian mới
Và sự sống kêu gọi chúng ta cho cuộc chơi mới
Không sao, trái tim: nói lời giã từ với không mục đích
- Hermann Hesse
Hesse hiểu Phật giáo quá tường tận trong bài thơ có những câu tuyệt đẹp như
Blooms in its day and may not last forever. Bùng lên trong một khoảnh khắc rồi rạn vỡ
Serenely let us move to distant places
And let no sentiments of home detain us.
Hãy giong buồm đến bến bờ xa lạ
Và đừng để khói sóng chiều hôm dâng sầu lữ thứ
Bài thơ hay quá .Gió này tài hoa thật Cầm kì thi họa ông gom hết .Cũng phải có gì yếu kém để tôi bớt mặc cảm ông ơi
Đọc đuợc bài cà phê hay lại nhớ bác Gió
Từ trước Tết (âm lịch) đến nay, một trong những điều khiến người dân, đặc biệt giới trẻ, ở Sài Gòn chú ý và bàn luận nhiều nhất không chừng là sự xuất hiện của tiệm cà phê Starbucks đầu tiên trong thành phố. Trong bài viết “Đầu xuân, ghé cà phê Starbucks Sài Gòn” kể, để được uống một ly cà phê trên góc đường Nguyễn Thị Nghĩa - Phạm Hồng Thái, quận 1, hàng trăm người phải xếp hàng rồng rắn ngay ngoài đường; lọt được vào trong tiệm rồi, lại phải xếp hàng tiếp để chờ đặt mua và trả tiền; sau đó, lại chờ tiếp để có được ly cà phê. Có người ví von việc xếp hàng chờ mua cà phê ở Starbucks cũng giống việc xếp hàng chờ mua gạo thời bao cấp. Từ đầu đến cuối, mất khoảng nửa giờ. Nghe nói, trong mấy ngày Tết, thời gian xếp hàng còn lâu hơn nữa. Mà giá một ly cà phê Starbucks lại rất đắt, khoảng 100.000 đồng Việt Nam (trong khi đó một ly cà phê Trung Nguyên chỉ có 20.000 đông). để uống được một ly cà phê Starbucks, những người lao động bình thường phải nhịn cà phê (vỉa hè) cả tháng.
Tôi là người nghiện cà phê. Ngày nào tôi cũng uống ba, bốn ly cà phê. Sáng, thức dậy, công việc đầu tiên tôi làm trong ngày là pha cà phê. Mấy tiếng sau, vào trường đại học, công việc đầu tiên của tôi là đến thẳng tiệm cà phê để lấy thêm một ly nữa trước khi vào văn phòng làm việc. Ngày nào cũng thế. Có cảm tưởng, thiếu cà phê, tôi không tỉnh táo được. Thế nhưng, thú thật, tôi chỉ uống cà phê Starbucks những lúc tôi đi ngoại quốc. Ở Thái Lan. Ở Trung Quốc. Ở Hàn Quốc. Ở Singapore. Và ở Mỹ. Còn ở Úc: Không. Khi sang Âu châu, đặc biệt ở Anh và Pháp, tôi cũng không hề vào Starbucks. Với tôi, Starbucks bao giờ cũng là một lựa chọn cuối cùng. Khi không có cái gì khác. Và trong những trường hợp không có lựa chọn nào khác như thế, mỗi lần thấy Starbucks, tôi mừng vô cùng. Và cám ơn Starbucks vô cùng.
Ở Trung Quốc, nơi người dân chuộng trà hơn cà phê, kiếm được một nơi có cà phê đã mừng húm. Cà phê Starbucks nữa thì có cảm giác như được lên thiên đường. Ngay cả ở Mỹ cũng thế. Nhớ, trong một chuyến đi Mỹ đi từ Orange County đến Las Vegas. Dọc đường, chúng tôi ghé vào một tiệm “to go” (take away) để mua cà phê. Mỗi đứa được “phát’ cho một ly thật bự, có lẽ khoảng gần một lít! Ra ngoài sân, trước khi lên xe, bọn tôi phải đổ bớt gần một nửa, một phần, vì biết không thể uống hết, phần khác, vì sợ đổ trên xe và cũng vì sợ mất công tìm nhà vệ sinh vốn khá hiếm hoi trên con đường cao tốc xuyên qua sa mạc dằng dặc để đến Las Vegas. Mà loại cà phê nhạt thếch như thế lại rất phổ biến ở Mỹ. Ngay ở các tiệm ăn lớn, thức ăn có thể rất ngon, nhưng kiếm được nơi có cà phê ngon không phải dễ. Phần lớn chỉ có loại cà phê pha chế sẵn, ai muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Lấy nhiều chỉ mất công đi tiểu nhiều. Ở một nơi như thế, Starbucks là một sự cứu rỗi.
Chả có gì khó hiểu khi Starbucks thành công vang dội tại Mỹ. Ra đời từ năm 1971, đến đầu thập niên 1990, trung bình mỗi ngày Starbucks lại có một tiệm mới. Đến nay, riêng ở Mỹ, nó đã có trên 13.000 tiệm. Người ta nói Starbucks có mặt ở từng góc phố. Dĩ nhiên, sự phân bố không đều. Ở California, đặc biệt ở các vùng có đông dân cư người Việt, Starbucks vẫn còn thưa thớt. Nhưng ở trung tâm New York, chẳng hạn, có khi ở một ngã tư có đến hai tiệm Starbucks: một ở góc này và một ở góc bên kia, để phục vụ cho khách bộ hành đi hai lề đường khác nhau. Mà, thường, tiệm nào cũng đông nghẹt.
Không những thành công ở Mỹ, Starbucks còn lan tràn hầu như khắp nơi trên thế giới. Starbucks có mặt trên hơn 60 quốc gia khác nhau. Nhiều nhất là ở Canada: trên 1000 tiệm; kế tiếp là Nhật: gần 1000 tiệm; ở Anh, 800 tiệm; ở Trung Quốc: hơn 700 tiệm (người ta dự đoán con số này sẽ tăng lên thành 1500 tiệm vào năm 2015); ở Hàn Quốc: gần 500 tiệm; ở Mexico: gần 400 tiệm; ở Đài Loan: gần 300 tiệm; ở Philippines: trên 200 tiệm; ở Thái Lan: gần 200 tiệm. Ở đâu, Starbucks cũng đều có cách pha chế giống nhau, hương vị giống nhau, cung cách phục vụ giống nhau. Và hầu hết đều thành công giống nhau.
Trừ ở Úc.
Vâng, ở Úc, nơi, về mọi phương diện, rất gần Mỹ, Starbucks lại thất bại. Ở Úc, năm 2000, tiệm Starbucks đầu tiên được khai trương; năm sau, tăng lên 15 tiệm; năm 2007, 87 tiệm. Nhưng phần lớn đều lỗ lã nặng. Từ năm 2008, nhiều tiệm lần lượt đóng cửa. Đến nay, cả nước Úc chỉ còn có 22 tiệm.
Nguyên nhân của sự hờ hững ấy không phải vì dân Úc không thích uống cà phê. Ngược lại. Chủ yếu là vì Úc có văn hoá cà phê khá mạnh. Họ thích và chỉ quen uống cà phê trong các tiệm quen thuộc, với những hương vị quen thuộc, và nhất là, không khí quen thuộc. Starbucks không thay thế được.
Bản thân tôi, tôi thích cà phê một phần vì cà phê, phần khác, vì không khí của tiệm. Nói chung, một khi đã được kỹ nghệ hoá, chất lượng cà phê giữa tiệm này và tiệm khác, nếu có chênh lệch, cũng không chênh lệch quá xa. Phần lớn đều mua cà phê từ một nguồn. Đều sử dụng một loại máy pha. Công thức và cách thức pha chế cà phê, từ tỉ lệ nước đến độ nóng của nước cũng như độ nóng của sữa, thường giống nhau. Yếu tố quyết định trong việc thu hút khách ở các tiệm cà phê là ở không khí. Với tôi, điều tôi không thích nhất là các tiệm vừa bán cà phê vừa bán thức ăn, nhất là các loại thức ăn có nhiều phô-ma (cheese), như pizza. Mùi cà phê thường nhẹ. Nó dễ dàng bị biến mất trước sự tấn công của loại mùi phô-ma trong các lò nướng.
Uống cà phê khác uống trà: Uống trà, cần lặng lẽ; uống cà phê, cần bạn để tâm tình. Bạn, khi uống cà phê khác với bạn khi uống bia hay uống rượu: Với loại có chất cồn, bạn càng đông càng tốt, chuyện trò càng sôi nổi càng hay; với cà phê, người ta chỉ thích thì thầm. Tâm hồn con người, khi uống trà, thường khép lại, quay vào trong; khi uống bia hay rượu thường mở ra, chan hoà với người khác; khi uống cà phê, nửa khép nửa mở. Ngay cả khi ngồi uống cà phê một mình, người thường vẫn thích ngồi nhìn ra ngoài. Để thấy người khác. Hiểu được điều đó, phần lớn các tiệm cà phê, khi có điều kiện, thường thiết kế theo lối nửa kín nửa hở: nếu bàn ghế không bày lấn ra đường được thì ít nhất các cửa ngỏ đều mở toang, để không gian trong và ngoài tiệm gần như là một.
Tôi không biết về lâu về dài Starbucks có thành công ở Việt Nam hay không. Nếu tôi có cơ hội về Việt Nam, không chừng tôi cũng sẽ uống cà phê ở Starbucks. Lý do: thấy an tâm hơn: Nó có thể không ngon như ý mình muốn nhưng ít nhất là nó không có các loại hoá chất được nhập lậu từ đường biên giới phía Bắc để biến bột bắp hoặc bột đậu nành thành…cà phê giết người.
Giết từ từ.
Starbucks chỉ cần mướn một người barista (người đã được huấn luyên các kỷ thuật làm cà phê kiểu Ý, cà phế Espresso) và làm những hình vẽ như sau thì cà phê Trung Nguyên sẽ sập tiệm :)
Đồ nghề tôi có đủ hết rồi, chỉ là không vẽ hình được như thằng này thôi :(.
Mấy cô Trung Nguyên cũng làm được mấy hình này à. Tôi đã dùng nhiều rồi. Người Việt mình cũng khéo tay và được đào tạo khá lắm. Chỉ là sự khác biệt giữa cái chất cafe thì chưa thử :)
Hôm nay vào siêu thị Nguyễn Kim ngắm nghía hàng hóa cho vui, tôi thấy có nhiều máy rang xay và đun pha cà phê. Có cái máy to như cái phích mà chỉ vài trăm, trong khi có cái máy chỉ bằng bắp hoa chuối lớn thôi mà giá những mấy triệu, hàng hóa bây giờ chắc đa phần của Trung Quốc. Ngó nghiêng cho khoái, chứ ở nhà pha cà phê lấy cũng lích kích lắm !.
À Starbucks Sài Gòn cũng đã cử barista bên Mỹ về. Ông này làm Starbucks bên Mỹ đã được 6 năm.
Nghệ nhân Kennenth Cường La đang biểu diến pha chế
http://thebox.vn/Uploaded/khanhhai/2...G?maxwidth=461
http://thebox.vn/Uploaded/khanhhai/2...G?maxwidth=461
http://thebox.vn/Uploaded/khanhhai/2...G?maxwidth=461
Nguồn: Tận mắt xem nghệ nhân Starbucks pha chế tại Sài Gòn - Thebox.vn
Biên kiến cá nhân, tôi nghi ngờ tay nghề barista của Starbucks. Nếu nhìn kỷ hình vẽ thì thấy lấm tấm những bọt không khí như cái mặt của mấy đưa trai dậy thì đầy mụn; như vầy là sữa không được đánh (steam) đúng độ cho nên sữa không được "velvet" (thuật ngữ pha cà phê espresso; nghĩa là sứa mịn, và nhuyễn đồng đều không có bọt không khí). Tuy nhiên, nhân nhượng, cũng có thể là tại người chụ hình dởm.
So sánh với hình vẽ tương tự dưới đây, mặt tiền phải mềm láng và mịn như da thiếu nữ đôi mươi:
http://www.toxel.com/wp-content/uplo...latte-art4.jpg
Trưa hôm nay đi ăn với người bạn. Ngày cuối tháng Hai không còn lạnh thở ra khói như tháng Một, không còn phải lụm khụm co ro trong cái áo dầy cọm. Hôm nay trời nóng, thang thảng mà đi, một thoáng lạnh đủ để cho là còn mùa Đông. Ăn trưa, đấu láo. Chuyện làm thuế. Tháng Tư gần tới rồi, bên Mỹ này 15 tháng Tư là ngày cắt cổ. Ngày trả nợ đời. Ngày chết. Ngày toàn dân nộp tiền cho chính phủ. Thuế và Chết. Tiếng Mỹ có câu đó, để cùng nhắc nhau hai thứ trên đời không ai trốn khỏi. Chuyện Đức Giáo Hoàng từ chức. Đức Giáo Hoàng mà cũng từ chức được, lạ thật. Chừng nào ông Dalai Lama từ chức? Trà dư tửu hậu.
Ăn xong tôi ra quán chợt thấy cách quán khoản 100 mét cái kiosk nhỏ mà lâu rồi đóng cửa, hôm nay nó mở cửa với bản hiệu "Coffee to go" (cà phê đem đi). Có thể lái xe tới mua và đi không cần ra khói xe. Tôi chần chừ, suy tính. Cai cà phê cả tuần nay rồi. Đang tính làm một chuyến đi xa mà cần phải có sức. Phải chỉnh đốn chế độ ăn uống lại, không khéo bỏ mạng biên cương. Chôn thây nơi xứ tuyết. Thôi kệ, xem cái này ra sao. Tôi đi bộ tới kiosk. Một người đang ngồi phía trong cậm cụi viết, đang làm bài hoặc sổ sách. Các sinh viên thường hay đi làm vặt kiếm tiền còm. Nhân vật đội mũ beanie (loại mũ ấm đội vào mùa Đông), không để tóc dài, nên không rỏ nam hay nử. "Hi", tôi gọi. Vẫn chấm chú viết. "Hello", sau vài giây. Không động đậy, ngoài cái tay cầm bút. Lạ thật. Hay là nó không muốn bán? Tôi ngần ngừ tính kế, hay là gọi to hơn. Từ đây tới đó chừng hai thước mà nó không nghe? Đang toan tính thì cái đầu nhân vật ngững lên, cười tươi. "Hi". Con gái.
"I am deaf, I am totally deaf". Tôi điếc, điếc đặc. Cô vừa nói vừ tiến tới quầy bán. Ông cần dùng chi ? Tôi chỉ trong thực đơn hàng chử cà phê cappuccino. Hai shot hay một shot? Một. Ly lớn hay nhỏ. Nhỏ. Điếc đặc mà vẫn đối thoại như thường. Cô quay vào làm cà phê, tôi xem cô làm sữa, à cũng biết cách làm đấy. Cappuccino thì phải quậy sữa cho bọt sữa lên nhiều. Latte thì không cần bọt sữa nhiều. Khi cô đưa tôi ly cappuccino tôi nói: "Xin lổi nhe cho hỏi một chút nếu cô không phiền, cô điếc từ nhỏ hả?" "Từ hồi tôi hai tuổi, có người em sinh đôi nhưng nó không bị điếc chỉ tôi thôi". "Thế thì cô đọc môi phải không?" (lip reading, một phương cách của người điếc nhìn môi người đối thoại mà biết họ nói gì). Cổ gật đầu nói "Đúng rồi tôi được điều trị về phát âm (speech therapy) từ năm 2 tuổi tới 18 tuổi. Bây giờ tôi 22 tuổi". 16 năm để nói và đọc môi. "That's very good. I am impressed." (hay thật. Tôi thán phục). Cô ta cúi nhẹ đầu, chấp hai bàn tay lại, nói cám ơn. Rồi ngững đầu lên cười tươi như hoa.
Tôi phải là người cám ơn mới là đúng. Quay người đi tôi nghĩ: "có cái gì con người không làm được không há?"
Ly cappuccino đắng quá không ngon. Nhưng tôi sẽ trở lại với kiosk này.
Chết cha không biết ông này mê kiosk hay là mê cô bán cafe rồi. Cái gì lúc đầu đắng thường lúc sau trở nên ngọt à. Nguy hiểm :).
Kỹ thuật lip reading này hay đó. Xem phim trinh thám các thám tử đẳng cấp đều có khả năng này. Khi quan sát đối tượng ở rất xa (bằng ống nhòm) hoặc xem lại camera không có âm thanh họ có khả năng hiểu người khác nói gì. Tôi cũng bị điếc một bên (giảm 40% thính lực tai phải) do hồi nhỏ bị viêm tai giữa mà gia đình không có tiền chữa trị. Mỗi lần cãi lộn bà xã thường nói tôi khôn vì chửi tôi tôi cũng không có nghe. Khà khà.
hihi ... không đâu bác Đ ơi kiếp này tôi đã có có đối thủ rồi. Bá Nha gặp Tử Kỳ. Cá gặp cần câu. Có trả vai gì đợi kiếp sau (không biết câu thơ đọc ở đâu của ai). Mà kiếp sau cũng bị đặc cọc rồi :).
Thường đứa con nít điếc từ nhỏ không nói được, vì không hề nghe âm thanh để bắc chước nói. Thành ra điếc từ nhỏ đa số là câm luôn. Cô nay nhờ được đều trị mà tránh câm. Tôi nghĩ 16 năm đó chắc phải khó nhọc lắm. Phải bỏ công sức và nghị lực lắm mới vượt qua. Mến cái nghị lực đó.
Không gì bực tức bằng chửi mà đối phương vẫn cười hì hì :)Trích dẫn:
Mỗi lần cãi lộn bà xã thường nói tôi khôn vì chửi tôi tôi cũng không có nghe.
Tai bác D điếc ấy là phúc lắm vì bác không phải đi rửa tai như chàng Sào Phủ năm xưa lỡ nghe chuyện của gã hứa Do .Thôi ! Đời toàn chuyện tầm phào nghe làm gì bác
Ông Gió cái cần luyện là sức chịu đựng chứ không phải thể lực .Ông nên đi với đoàn chớ đi một mình vì chưa quen .Khi đi nhớ report travel.state để nhỡ có ma nữ nào quyết lấy ông làm chồng thì chính phủ còn đi cứu
Làm một passport khác 1 dùng cho ra vào cửa khẩu (cái này phải cất kĩ ) 1 dùng cho thuê muớn khách sạn ( lỡ nó có giả bộ làm mất vòi tiền mình thì cũng không sao, tốt nhất là dùng passport card là tiện nhất
Nepal thì ok nhưng tôi không nghĩ ông có thể vào Tibet trong một vài tháng tới .Tới Tibet phải đi đuợc Amdo và xứ Kham hay chiêm ngưỡng núi Kailash chứ loẹt quẹt ở Lhasa xem mấy cái tuợng với lại xoay Prayer Wheel thì chán chết
Dạ biết bác Lâm. Nhất là cơ tim (cardiovascular), ngại nhất là bên đó sẽ lên 3000 - 4000 mét. Ít không khí trái tim ngừng đập thì hỏng to.
Có nghĩ tới bác Lâm, nhưng tự ái quá đi. Mình đã từng một thân một ba lô đi tùm lum mà bây giờ phải đi cùng đoàn cho an toàn ?? Hihi... những thằng nói hăng như mình là những thằng lên Yahoo News trước nhất :).Trích dẫn:
Ông nên đi với đoàn chớ đi một mình vì chưa quen .
Chào cả nhà :)
Mới dùng cơm xong tranh thủ vài phút ghé đây chơi tí xíu :)
Ly cà phê có đắng cỡ nào đi nữa, một khi em "chân dài", mặc "bikini", "ngồi lên đùi khách", tay trái quàng ra phía sau rồi vòng lên đằng trước đút nho vào miệng. Tay phải thì đút ly cafe cho khách uống. Hỏi ông khách thấy đắng hay thấy ngọt? hihi.
Nhân câu chuyện của bác D chia sẻ, mình chợt nhớ tới câu chuyện của ông anh họ bên mình. Để kể các bác nghe rồi nhận xét ra sao nhé...hihi.
Cách đây cũng không lâu lắm, ông anh họ về VN chơi và dắt theo con vợ về nhà bà má chồng. Khi về được mấy hôm thì đứa em trai dẫn ông anh họ đi uống cafe tại một quán "mát mẻ". Hai anh em ở đó chơi tới chiều mới về tới nhà :)
Khi về tới nhà, con vợ hỏi ông anh đi đâu mà sao về muộn vậy? Ông anh vốn tính ham vui, vả lại qua Mỹ đã lâu nên thấy chỗ nào vui chơi là nhào vô liền...hihi.
Sau một hồi con vợ vặn hỏi, mới phát giác ông em ruột dẫn ông anh đi uống cafe. Con vợ bực tức TÁT một cái như "trời giáng" vào mặt ông chồng, ông chồng ngã dúi dụi, im re không nói được câu nào. Điều đáng nói ở đây là con vợ TÁT thằng chồng trước mặt bà MÁ CHỒNG. Bà má chồng chỉ biết há hốc mồm nhìn đứa con dâu.
Ông anh kể chuyện đó cho nhà tôi nghe. Tôi nghe xong thì giận lắm, và cũng trách ông anh sao lúc lấy không tìm hiểu kỹ tánh tình cô đó dữ hay hiền ra sao? hihi. Ông anh bảo lúc trước "nó" cũng dữ như vậy đó, nhưng không ngờ tưởng lấy về từ từ cảm hóa "nó". Ai dè làm bia đỡ đạn luôn...hihi.
Ông anh kể hôm đó hai anh em chỉ uống cafe thôi, chứ không có "mục kia", con vợ tưởng chồng đi "ăn bánh" nên đánh phủ đầu trước mặt bà mẹ chồng...hihi.
Ông anh họ mình thì chỉ có mỗi tội thích vui thôi, chứ hiền như cục bột vậy. Anh làm kỹ sư hóa học cũng kiếm khá tiền, đã thế ban tối lại làm thêm cái chân bảo vệ, nên đời sống cũng khá. Ai dè lấy phải con vợ vừa "ít học", lại vừa "dữ"...nên chịu đòn no.
Các bác cũng dã thấy đó...bên mẽo chuyện con vợ "bợp tai" thằng chồng cũng chẳng phải là hiếm...hihi. Thằng chồng lớ ngớ bợp tai con vợ thì 911 ngay...hihi.
Bởi vậy mới có công thức của mấy bà: Quyền EM + Quyền Con > Quyền Anh. Khi hai quyền hợp lại thì quyền ANH (thằng chồng) ra đường ở.
Nếu như các bác thì xử con vợ ra sao? Mình dừng tại đây để tối về talk tiếp.
Cái này không được bác Tôn ơi. Chồng không phan vợ và vợ không tát chồng. Cái clause đó phải có trong contract.
Ngày truớc lúc còn sinh viên tôi gặp một quyển sách có cái tựa hấp dẫn quá .Ca khúc cho quán cà phê buồn Tôi run run mua về để dành tới cuối tuần nghỉ làm mới dám coi ,chỉ dám liếc liếc vài dòng đầu thôi .Thấy nói thị trấn tỉnh lẻ ở Georgia buồn bã ảm đạm ,dân trong thị trấn hầu như biết nhau ,thành phố nhỏ lắm đi dăm phút đã về chốn cũ .Mê quá ,cái bìa nó nè
http://upload.wikimedia.org/wikipedi...TheSadCafe.JPG
Mẹ ơi về coi thấy vợ chồng nó trong đó đánh nhau tối ngày .Con vợ to con treo bao cát dưới bếp đi ra vô nấu ăn khi thì đấm , chân thì đá ,mục đích là lúc đánh thằng chồng cho nó đau thấm đòn
Thằng chồng thì nhỏ con nên mỗi khi sắp đánh nhau bôi mỡ vào người để con vợ không vồ đuợc ,thoát thân cho nhanh .Truyện rất chán và buồn cười nhưng hai mươi năm sau coi lại thì hay thiệt
Làm tôi nhớ tới cậu mợ 4 của tôi. Mợ 4 cao to cậu 4 thì có tí xíu. Mỗi lần 2 vợ chồng gây lộn là đóng cửa kín bưng. Mẹ tôi mới kêu ba tôi sang can ngăn kẻo cậu 4 đánh chết mợ 4. Ba tôi sang nhà cậu mợ nhìn vào khe cửa lắc đầu quây về nói với mẹ tôi: "Khỏi can. Chị 4 đang nện anh 4 tơi bời". Hai người họ là trí thức hẳn hoi mà vẫn thượng cẳng tay hạ cẳng chân vậy đấy.
Cách đây 10 năm mợ chết vì ung thư gan để lại mình cậu gà trống nuôi con cho tới giờ.
Nhân câu chuyện của bác D kể, làm mình nhớ tới một câu chuyện vui khá thú vị do Đại Đức Thích Nhật Từ chia sẻ. Câu chuyện kể về một anh chàng lấy phải bà vợ "dữ".
Có một cặp vợ chồng nọ, ông chồng là người rất hiền lành. Bà vợ của anh là một người rất là dữ. Khổ nỗi nếu cứ cãi nhau hoài thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Bà vợ đánh anh ta tối ngày. Ông chồng không muốn người ngoài cho rằng anh ấy nhu nhược, lấy phải bà vợ dữ :).
Suy nghĩ hoài chẳng biết phải giải quyết sao cho thỏa. Bỏ thì thương, vương thì tội cho mình. Anh chợt nghĩ ra một cách độc chiêu. Một ngày nọ, anh sai một người thợ xây cất tới nhà, giúp xây cho anh một cái hồ nước hình tròn, có bán kính 3 mét, trong hồ anh nuôi cá kiểng và trang trí cái hồ khá đẹp. Cái hổ được cho xây ngay chính giữa nhà.
Một ngày nọ, cô em vợ ghé qua nhà anh rể chơi. Cô thấy cái hổ trông rất đẹp mà lại xây ngay chính giữa nhà liền hỏi anh rể.
Cô em vợ: Anh rể! Sao anh không xây cái hồ ở ngoài vườn mà lại xây ngay chính giữa nhà thế?
Anh rể: Anh xây cái hồ đó để chạy vòng quanh ấy mà...
Cô em vợ: Sao lại chạy vòng quanh thế?
Anh rể: Ngó trước ngó sau không thấy ai liền bảo "Anh xây như thế để người ta không biết được anh là người "sợ vợ" ấy mà :)
Cô em vợ: Sợ vợ và xây hồ có liên quan gì với nhau thế?
Anh rể: Để mỗi khi vợ anh rượt anh, anh sẽ chạy vòng quanh theo cái hồ này. Như vậy thì đố ai biết được ai rượt ai .
Ai nghe thấy tên thành phố Seattle đều ngán về cái mưa dai dẳng, một năm gần sáu tháng trời. Biểu tượng của Seattle là một người cầm dù.
Nắng ở đây hiếm hoi như hạnh phúc
Anh có về gọi nắng đến cho em…
Tới nay đã nghỉ hưu rảnh rỗi, con cái ở khắp mọi nơi, không gì ràng buộc thì tôi lại quen cái mưa phùn của Seattle dai dẳng, cái mưa đã giúp cho thành phố sạch sẽ, không khí trong lành, cây cối lúc nào cũng xanh tươi. Mùa hè nào trời nắng quá hai tuần là chúng tôi lại mong mưa để cây cỏ khỏi bị chết khô và cũng đỡ công tưới nước.
Seattle được nổi tiếng thế giới vì có hãng máy bay Boeing, có Microsoft, có Amazone… và không thể quên được Seattle còn có cà phê Starbucks, Seattle’s Best, Tully’s. Trong thành phố chỉ đi vài chục thước lại thấy có tiệm cà phê. Buổi sáng trên phố từng đám người một tay cầm cellphone, một tay cầm ly cà phê, vội vã băng qua đường đến sở làm. Đó là một hình ảnh quen thuộc của Seattle. Mỗi khi đi xa, tôi thường mang theo cà phê Seattle’s Best như một quà địa phương để tặng bạn.
Tôi không nhớ rõ ngụm cà phê đầu tiên đến với tôi từ khi nào, chắc chắn không phải đến năm mười tám khi biết yêu lần đầu
Gia đình tôi không ai uống cà phê. Hồi nhỏ ở Hà Nội, có những buổi tối đi qua đầu phố, tôi ngửi thấy được một mùi thơm ấm áp lan tỏa cả một vùng. Dưới ánh sáng đèn đường mờ ảo, mấy người đàn ông ngồi yên lặng trên ghế đẩu thấp, trầm ngâm hút thuốc lá, quanh một một cái bàn nhỏ cũng thấp như ghế, trên để những phin cà phê bằng nhôm. Bên cạnh đó một người đang khều than đỏ rực đun nước nóng trong một cái tủ gỗ nhỏ. Tôi cảm thấy như họ đang sống những giờ phút riêng biệt, xa với đời sống thường nhật của mọi người. Đó là một hàng cà phê gánh. Sau này, tôi còn được biết Hà nội có một số tiệm cà phê, mà cà phê Nhân được nổi tiếng ở phố Cầu Gỗ. Tôi tiếc là hồi đó hãy còn quá trẻ để được ngồi cùng với họ.
Sau giờ tan học, sẵn xe chúng tôi thường rủ nhau lượn một vòng xuống phố và tìm vào các tiệm cà phê trên đường Tự Do. Trong các tiệm đó, tiệm La Pagode hình như để dành cho các văn thi sĩ. Tiệm Brodard là một tiệm ăn hơn là tiệm cà phê. Chỉ có Givral là hợp với chúng tôi vì khung cảnh giản dị hơn, bánh, kem và cà phê ngon mà lại ở ngay góc đường, nhìn sang khách sạn Continental và nhà Hát Lớn của thành phố. Cả hai cùng ở trên đường Tự Do biểu hiện cho một thời thuộc địa thanh lịch của Saigon. Phía bên kia là khách sạn Caravell nhiều tầng xây theo kiến trúc mới. Những nơi đó đã từng chứng kiến biết bao biến cố của lịch sử.
Sau này tiệm Givral càng nhiều khách ngoại quốc đến, chiếm chỗ của chúng tôi và cà phê bắt đầu tăng giá. Chúng tôi phải tìm nơi khác, nhưng Givral đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng đẹp mãi mãi.
Bẵng đi một thời gian, tôi quên hẳn chuyện cà phê vì mải học thi cuối năm. Một buổi tối mấy người bạn đến kéo tôi đi uống cà phê tại một tiệm gần nhà, hình như cũng có tên là Mai Hương trên đường Dakao. Khung cảnh tiệm cà phê bây giờ huyền ảo hơn, có một chút đèn mầu. Sau quầy hai cô gái khá xinh, nét đẹp có vẻ liễu trai, lặng lẽ nói chuyện không để ý đến khách hàng và thỉnh thoảng cười với nhau. Bàn bên cạnh tôi, một thanh niên ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng liếc nhìn hai cô một cách kín đáo, rồi cúi xuống với dáng điệu đau khổ. Không hiểu người ta biết uống cà phê trước khi biết yêu hay sau khi biết yêu?
Saigon lúc đó có tiệm cà phê Gió Bắc trên đường Phan Đình Phùng nổi tiếng vì ông chủ tiệm có cô con gái đẹp. Tôi theo bạn đến đó một lần, nhưng tiệm thì nhỏ, hơi tối và ngạt mùi thuốc lá, lại không còn bàn trống, chúng tôi đành bỏ ra. Tôi đã không có dịp xem mặt cô gái đẹp như thế nào.
Tôi không phải là một dân ghiền cà phê, hay một tay uống cà phê khó tính. Chúng tôi thường chọn tiệm, chọn chỗ ngồi thoải mái, cà phê đừng quá dở, miễn chỉ có chỗ ngồi được lâu cho qua đi cái buồn nản của tuổi trẻ.
Sau này thỉnh thoảng có dịp trở lại Saigon, bạn bè đã đi gần hết, tôi cùng một vài người bạn còn lại như sống vội, đến hết quán này đến quán nọ. Hết Mai Hương đến Hanoi, rời Brodard đến Givral, rồi vòng về Thanh Bạch, ngồi nhìn đường phố, nhìn những tà áo lụa bay mà mình sắp sửa phải rời xa.
Buổi tối lại cùng bạn đến các vũ trường, từ Mỹ Phụng đến Olympia, từ Đại Nam sang Baccara, từ Arc-en-Ciel sang Melody… ngồi trước những ly cà phê, những cái gạt tàn đầy khói thuốc và nghe những bản nhạc rã rời trong nửa đêm về sáng.(st)
Ngày tôi còn là cậu bé khoảng 4-5 tuổi trước nhà ngoại có trồng một hàng cafe. Tôi còn nhớ cái cảm giác ríu rít của đám trẻ con khi hái quả. Cây cafe không biết đã bao nhiêu tuổi nhưng to bằng cây nhãn cành lá sum xê, muốn hái quả phải trèo lên thân cây. Quả cafe được trải đều trong mấy cái nia lớn đem phơi. Tiếp theo là công đoạn quan trọng nhất: sao (rang) cafe. Tôi nhớ ông bà ngoại bỏ cafe vào cái chảo bằng gang thật lớn, trộn qua trộn lại cho tới lúc nó cháy đen, hoàn toàn không có chút "gia vị" gì. Sau đó cafe được đem đi xay nhuyễn cho vào hủ keo đậy kín để dành uống từ từ. Xác cafe sau đó lại được tận dụng làm trà cho đàn bà con nít uống.
Phải nói là cafe lúc đó uống "chẳng ra gì". Nó nhạt và chỉ có mùi khen khét nhưng ở cái xứ Tân Ba nghèo thời đó thì có gì đâu mà uống. Ông bà ngoại thường thức dậy lúc 4 giờ sáng. Bà pha cho ông ly cafe rồi tự thưởng mình nước thứ 2 "cafe dảo". Ông ngồi nhâm nhi kể đủ thứ chuyện, bà chăm chú lắng nghe lâu lâu thêm vào vài câu rồi ông bà cùng cười ha hả. Khoảng 5 giờ ông ra đồng bà đi chợ bán nón lá. Ấy thế khi hai người về nhà lúc nào cũng có "quà" cho con cháu, bà thì mua trái ổi trái cam, ông thì bắt được con cá, con ếch... Giữa cuộc sống khó khăn bộn bề nhưng lại tràn đầy tình thương. Có chăng là nghịch lý khi bây giờ muốn uống cafe là có người dâng tới, cafe thơm ngon nhưng lại thiếu vắng tình người? Tôi còn nhớ mãi hàng cafe trước nhà ngoại: hoa trắng mà giọt lại đen, hương thơm ngọt ngào mà vị đắng chát!
@ bác D: Như vậy hai ông bà đối với nhau như thế là hạnh phúc đó bác D. Mình thích cái đời sống giản dị ấy bác D ạ.
Cái quan niệm thời nay của đại đa số người cho rằng có tiền của giàu có thì đồng nghĩa tuyệt đối với hạnh phúc :). Họ tuân theo một đẳng thức cố định (Tiền = Hạnh Phúc đích thật). Bởi thế mới nảy ra cái khổ. Đã thế lại còn mang cái căn bệnh trầm kha bất trị gọi là bệnh "so sánh", và không bằng lòng với những cái mình đã cố gắng hết sức dẫu biết rằng điều mình mong muốn vượt quá khỏi tầm tay của mình. Thay vì người ta nên vui vẻ và chấp nhận cái hữu hạn của mình để tìm thấy cái vui trong đời sống gia đình, thì đằng này con người lại thả mồi bắt bóng. Đứng bên núi này ngóng sang núi bên kia. Nếu thấy núi kia đẹp hơn núi nhà mình thì cảm thấy khó chịu...
Đứng trước thời buổi khó khăn hiện tại, chẳng có ai khôn hơn ai, mà cũng chẳng có ai...hơn ai. Nói đúng hơn là ai cũng khôn cả. Nhưng tại sao có người thì làm ăn khấm khá quá, càng làm càng giàu ra, sướng từ trong trứng nước sướng ra, ngồi không có người đút vào miệng, chẳng cần làm gì cả cũng có người cho tiền, etc.
Như vậy có phải là người ta khôn khéo, giỏi giang hơn mình mà được vậy không? Hay là do ta chậm lụt mà phải chịu cảnh trâu chậm uống nước đục?
Không biết bà con nghĩ sao. Riêng mình thì không nghĩ vậy. Chẳng phải người ta khôn hơn mà được mọi thứ trên cõi đời như thế, mà cũng chẳng phải tự ta bất tài mà chịu khốn cùng. Chẳng qua là người ta "có phước báu" hơn mình thì đúng hơn. Nhà Phật giải thích điều này khá kỹ.
Nếu ông tiền thật sự mang lại hạnh phúc trường cửu thì tại sao Chúa Giesu lại phải chọn sanh ra trong hang lừa? Đức Phật lại phải bỏ ngai vàng để đi tìm chân lý?
Có những người rất giàu, nhưng mắc phải căn bệnh tham công tiếc việc, ăn không giám ăn, mặc không giám mặc, lo làm kiếm thật nhiều tiền để tậu Vila, ruộng đất, nhà cửa, etc. Đùng 1 phát chết lăn quay...thế là hết. Sống chưa kịp hưởng thụ ngày nào thì đã về với ông bà rồi. Tiền của giàu có thì có đó, nhưng liệu bản thân họ có sướng chăng? Rốt cuộc của thiên trả địa. Giành tới giành lui cuối cùng cũng chỉ giành được 3 thước đất là cùng :). Những người sống như thế, giàu có như thế, liệu có tìm được hạnh phúc đích thực cho bản thân mình không? Hay đó chỉ là phù du ảo tưởng?
Người giàu họ có cái khổ của người giàu, người nghèo có cái "eo" của riêng họ. Chẳng có cái khổ nào giống cái khổ nào cả. Ngay cả Napoleon giàu có quyền lực như thế mà lúc nào cũng than khổ.
Khổ hay sướng là do mình thôi. Những ai có nhiều tham vọng thì không bao giờ biết sướng là gì đâu. Những người như thế này sau khi nhắm mắt tưởng hết khổ, hóa ra lại khổ tiếp. Thân xác vật lý đã gỡ bỏ, nhưng "lòng tham" thì vẫn còn y nguyên, thế là rơi vào tình trạng "lực bất tòng tâm". Lòng ham muốn thì dãy đày, mà thân xác thì không có để thực thi cái ý muốn đó, thế là cái lòng tham đun chín tâm can của họ mãi không nguôi. Lúc sống đã khổ, chết cũng không được yên nốt. Đó là một sự thật. Ai đã từng nghiên cứu về "đời sống tâm linh" thì quá hiểu về điều này.
Ôi! Chỉ có cái "giản phác" của Lão, cái khiêm hạ và yêu người của Chúa Giesu, và cái lòng từ bi đại lượng của Đức Phật mới đáng cho chúng ta suy gẫm.
Phong cách Starbucks
06/03/2013 10:28
Với nhiều bạn trẻ, việc háo hức được thưởng thức hương vị cà phê của thương hiệu hàng đầu thế giới như Starbucks ngay tại Việt Nam là một điều thú vị. Cuối tuần rồi, tôi và một đồng nghiệp đã đến quán cà phê đầu tiên của Starbucks ở TPHCM nằm cạnh khuôn viên khách sạn New World (quận 1) cùng trải nghiệm. Như bao người khác, chúng tôi nghiêm túc xếp hàng chờ tới lượt, sau đó loanh quanh tìm chỗ ngồi uống cà phê giữa đám đông xô bồ.
Starbucks khai trương quán cà phê đầu tiên cách đây hơn 1 tháng. Đó là ngày Starbucks tạo ra sự kiện gây “shock”, khi một số tờ báo và các trang mạng xã hội đăng tải hình ảnh dòng người rồng rắn xếp hàng dưới cái nắng như thiêu đốt của TPHCM chờ mua ly cà phê.
Thế nên, nhìn vào hình ảnh nhẫn nại xếp hàng hôm đó, nhiều người đưa ra lời nhận xét khá nặng như: “phản cảm”, “thiếu tôn trọng khách hàng”, “dàn dựng chim mồi” hoặc phê phán người có mặt ở đó là “dân học đòi”.
Sáng thứ bảy, tôi và đồng nghiệp đến quán lúc 10 giờ. Không khí lúc này đã hạ nhiệt hơn những ngày đầu khai trương, khách hàng không còn xếp hàng ngoài trời, nhưng bên trong quán vẫn có hàng dài khoảng 50 người rồng rắn chờ tới lượt mua, xung quanh khách ngồi đông nghẹt.
Đa số thực khách là học sinh, sinh viên. Tôi thích thú nhìn các bạn trẻ tỏ ra văn minh, xếp hàng nghiêm túc, không hề có cảnh chen lấn như ở căng tin, ký túc xá hoặc trạm xe buýt. Người bạn tôi thán phục: “Hay thật. Starbucks đã giáo dục người Việt Nam văn hóa xếp hàng. Chúng ta nên học hỏi để nhân rộng ở những nơi công cộng”.
Tại thị trường Việt Nam và đặc biệt ở TPHCM, nếu so với Cà phê Trung Nguyên, Highlands Coffee, Gloria Jeans Coffee, The Coffee Bean & Tea Leaf… chắc chắn Starbucks chưa thể cạnh tranh về mặt số lượng và mức độ phủ sóng.
Nhưng với thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, Starbucks đem lại cho người dùng sự an tâm về chất lượng và ấn tượng hơn nhiều. Trước khi đến trải nghiệm cà phê Starbucks, người bạn đã thuyết phục tôi: “Đến Starbucks, đừng boăn khoăn cà phê được rang từ bắp, đậu nành hay hóa chất. Starbucks mua cà phê nguyên liệu đảm bảo chất lượng và chế biến bằng nhà máy của mình”.
Với sự tồn tại bền vững cùng danh tiếng của Starbucks, tôi tin bạn tôi và hàng triệu người dùng trên thế giới đúng. Ngoài ra, một trong những yếu tố đem lại thành công cho Starbucks là đội ngũ nhân viên bán hàng, họ có sức quyến rũ lạ kỳ.
Thái độ phục vụ của các nhân viên cho thấy họ được đào tạo bài bản hơn nhiều so với nhân viên “tay ngang” tại những quán cà phê truyền thống. Nhân viên Starbucks am hiểu nhiều về cà phê, biết nhiều công thức pha chế và quan trọng, hơn mỗi khi trao cho khách ly cà phê họ luôn nhìn thẳng và mỉm cười rất tươi.
http://www.saigondautu.com.vn/Pictur...i/605/star.jpg
Bên trong quán cà phê Starbucks đầu tiên tại TPHCM. Ảnh: THANH VY
11 giờ 45 phút, sau khoảng thời gian dài chờ đợi, cuối cùng tôi và anh bạn cũng mua được 2 ly cà phê với giá 150.000 đồng, đây là loại cà phê rẻ nhất tại đây. “Chúng ta mất 45 phút để chờ đợi và 50 người xếp hàng cũng thế. Những người có mặt ở đây lãng phí thời gian cho ông chủ Starbucks một cách khó hiểu” - anh bạn tôi ngán ngẩm.
Triết lý kinh doanh của Starbucks trên thế giới là luôn đem đến cho mọi khách hàng sự hài lòng về chất lượng, tiện lợi, tiết kiệm thời gian với mỗi giao dịch chỉ 2-3 phút… Nhưng khi du nhập vào thị trường Việt Nam, rõ ràng Starbucks đang đi ngược với triết lý kinh doanh của mình. Nếu tính lượng khách trung bình đến quán 1.000 người/ngày, mỗi người lãng phí 45 phút chờ đợi, tính ra chúng ta đang lãng phí 600-700 giờ/ngày cho Starbucks.
Trong khi đó, thói quen của người TPHCM uống cà phê rất đa dạng nhưng quan trọng nhất là được phục vụ tận tình, thoải mái. Từ những quán cà phê “bệt” tại công viên 30-4, khu vực Nhà thờ Đức Bà đến những quán cà phê máy lạnh sang trọng đều được nhân viên phục vụ tận nơi, nhiệt tình tạo sự thoải mái. Còn việc phải xếp hàng, chờ đợi nhiều người cho là “bôi bác”, xem thường “thượng đế”.
Sau một hồi loay hoay tìm kiếm chỗ, chúng tôi chọn ngồi ở góc quán vừa thưởng thức cà phê vừa quan sát mọi người xung quanh, đặc biệt là hình ảnh hàng trăm người nối đuôi nhau nóng lòng chờ mua cà phê. Không ít người đợi quá lâu bỏ về, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng.
Trong hàng dài chờ đợi có cặp vợ chồng trẻ khệ nệ kéo 2 chiếc va li nặng trịch và đứa con mới chập chững biết đi chắc từ xa mới tới. Tôi dành sự chú ý đến một người phụ nữ tay ôm bụng bầu, trán nhễ nhại mồ hôi đứng lẫn trong dòng người. Cũng như bao người, chị đang vất vả, chen lấn trong 45 phút để được uống ly cà phê.
Tôi thắc mắc: “Tại các siêu thị, trung tâm thương mại, người ta luôn dành riêng khu vực ưu tiên cho người già, trẻ em, phụ nữ mang thai. Lẽ nào một thương hiệu cà phê toàn cầu như Starbucks lại không làm điều đó?”. Anh bạn tôi lắc đầu lia lịa: “Họ không ưu tiên bất kỳ ai do bị “Việt hóa” đó thôi. Ở nước ngoài, khách mua ly cà phê Starbucks chỉ mất vài phút.
Các điểm bán cà phê Starbucks thường không có ghế ngồi vì khách mua mang đi. Còn ở đây, quán bài trí nhiều bàn ghế để phục vụ văn hóa uống cà phê người Việt Nam. Nhưng cái phong cách nửa vời này trở nên phản cảm khi chúng ta thấy cậu nhóc học sinh lớp 8 được ngồi chễm chệ trên ghế dựa nhâm nhi từ tốn ly cà phê, còn ông cụ 70 tuổi đằng kia lại phải leo lên chiếc ghế như ghế quầy bar, chân thòng khỏi mặt đất 30cm”.
Giá tiền từ 75.000-100.000 đồng/ly cà phê Starbucks tùy loại đối với giới doanh nhân hay nhà giàu chẳng có vấn đề gì. Nhưng với dân làm văn phòng, học sinh, sinh viên hoặc người tiêu dùng phổ thông số tiền ấy không hề nhỏ.
Tuy nhiên, quan sát số lượng khách hàng chúng ta có thể giật mình. Đa số “thượng đế” là học sinh, sinh viên, giới trẻ. Trước mắt chúng tôi là nhóm học sinh trung học ăn mặc rất sành điệu, ai cũng cầm trên tay ly cà phê và uốn éo tạo dáng chụp hình làm kỷ niệm. Sau khi có những tấm hình đẹp, nhóm học sinh này ra về và những ly cà phê còn nguyên kia được lặng lẽ gom vào sọt rác.
Như vậy, không biết có bao nhiêu người đến Starbucks vì nhu cầu thưởng thức cà phê, thư giãn, hay chỉ tò mò, trào lưu chạy theo thời thượng, chứng tỏ đẳng cấp. Với phong cách và những khách hàng như vậy, chắc sẽ rất khó để cà phê Starbucks định vị được thương hiệu trong mắt những người yêu cà phê Việt Nam.
Thanh Vy
Nguồn: Phong cách Starbucks | Báo Sài Gòn Đầu Tư Tài Chính
Đọc được hai câu thơ hay bên kia http://www.thanglongkydao.com/offlin...tml#post344920
Cà phê màu nâu, màu môi em đo đỏ
Nỗi thất vọng màu gì anh có biết không
Lục google ra bài thơ dể thương này
Cà phê cuối ngõ
Cuối ngõ ấy là quán cà phê quen
Anh đã tin vì uống cà phê mà mắt em nâu đến thế
Vì viên đá tròn xinh
Vì bông hoa be bé
Mà nụ cười em trong hơn
Cuối ngõ ấy anh vẫn tìm nỗi cô đơn
Khi anh nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đó
Cà phê nâu, màu môi em đo đỏ
Nỗi thất vọng màu gì, em có biết không?
Cuối ngõ ấy có bao người mà em nói thật đông
Anh chỉ thấy toàn người lạ
Người lạ thì chẳng là gì cả
Thế giới thu vào một mái tóc em
Cuối ngõ ấy anh đã tìm được một thói quen
Một thói quen dễ thương giữa chật chội cuộc đời và bộn bề toan tính
Chỉ cần em và buổi chiều thanh tịnh
Một ly nâu đủ ấm áp nụ cười
Cuối ngõ ấy anh đã tìm thấy một góc nhỏ cuộc đời
Anh đã trao, dẫu em không nhận
THỦY VŨ
http://2.bp.blogspot.com/-rQv--XgAoQ...s1600/2151.jpg
Khi anh nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đó
hah !! chỉ những người đã từng trao mà không được nhận như tui mới thấm cái này.
Đúng thật đúng. Khi người ta phải ngó ngang đi, hoặc ngó xuống bàn, không phải vì e lệ thẹn thùng, mà vì không muón phải làm buồn lòng mình với sự thật :).
Bác Lâm chắc không hề có trải nghiệm này, cua đâu dính đó. Thiếu sót lớn !! :)
Ông Gió nói quá Tôi nhiều đêm cũng thổn thức khóc vì tình .Ngày tôi mới lớn chỉ vì muốn buộc một túi ô mai vào cửa sổ phòng em mà tôi đã liều mạng trèo vào nhà nàng .Rốt cuộc chạy bán sống bán chết vì bị chó rượt ,nó táp một miếng để lại vết sẹo sau mông .chân tình ấy vẫn không đuợc đền đáp .Nỗi đau thất tình (và bị chó cắn ) còn đeo đuổi tôi tới tận bây giờ Bài này của một tác giả trẻ cũng hay lắm ông
Bùi Sim Sim - Thơ
Một chiều ngược gió
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...
Thằng khốn trong này đuợc yêu quá mà nó lại phụ nàng ,gặp nó ngoài đời nhất định không để yên
Xem hình thấy Starbucks ở TPHCM trông có vẻ khang trang, rộng rãi. Các hàng ghế coi bộ cũng được lắm chứ.
Có điều với cái giá 75k/1 ly thì có vẻ nặng túi quá bác nhỉ. Với cái giá đó thì dân lao động cũng khó thưởng thức. Theo mình thì nên hạ xuống 50-60k là được rồi.
Được cái là coffee starbucks chất lượng tốt, khỏi sợ cafe dỏm, hihi. Mình tin rằng trong tương lai, họ sẽ mở thêm chi nhánh và phát triển mạnh.
Bây giờ mấy thằng cạnh tranh khác làm sao phải cố gắng chiếm địa thế thuận lợi và cải tiến chất lương coffee thì mới tranh với nó trong tương lai. Riêng mình thì cho rằng Starbucks sẽ không chết non bác ạ. :)
Bài phỏng vấn ông Trùm cà phê Việt nam .Các bác xem qua cho nó ....cà phê đen
PV: Thưa ông dư luận đang chú ý hết sức trước sự có mặt của cà phê Starbucks tại Việt Nam. Hầu hết người thưởng thức cà phê Việt Nam đang háo hức thử một tách cà phê nổi tiếng thế giới này. Đối với Trung Nguyên thì chiến lược nào đặt ra trước thách thức này thưa ông?
Đặng Lê Nguyên Vũ: Tôi khẳng định như thế này. Thât ra đối với sự đi lên của công ty thì phải có chiến lược, tầm nhìn riêng của nó. Cà phê Trung Nguyên từ lâu không phải vì Starbucks mà chúng tôi phải chuyển đổi hay nhìn lại mình, điều đó là khẳng định. Nếu muốn công ty đi xa thì phải nhìn toàn cầu thì nó mới biết đối thủ nó là ai, nó vượt qua cái gì, thị trường nào.
Đương nhiên trong ngành mà lĩnh vực chuỗi quán thì có lẽ Starbucks là người dẫn đầu. Nhưng nếu tầm nhìn là chinh phục nước Mỹ chẳng hạn thì phải vượt qua trở ngại này. Phải chứng minh mình có ưu việt gì, mình có gì hay hơn họ. Đương nhiên phải bắt đầu từ vấn đề đặc sắc chứ không phải khối vật lý. Tôi cũng đã nói nhiều lần rồi, khi mà Starbucks vào Việt Nam thì ở đây có hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất là cũng chẳng có gì mình phải ồn ào không cần thiết. Họ là ai, họ như thế nào, họ ở phân khúc nào, họ ra sao thì đã rõ ràng.
Cái thứ hai tôi muốn nói lại một lần nữa là bản sắc của Starbucks ra sao mạnh yếu chỗ nào thì phải được mổ xẻ, phân tích, kết luận. Nếu những người có tư duy chiến lược và ngó nhiều chiều, nhiều hướng, phân tích cặn kẽ, nhìn thấu bản chất thì tôi có thể kết luận ngay với anh rằng họ không có gì phải lo lắng, đáng ngại.
PV: Quan điểm riêng của ông thế nào đối với Starbucks, một thương hiệu chiếm lĩnh thị trường cà phê trên toàn thế giới?
Đặng Lê Nguyên Vũ: Quan điểm của tôi đối với Stabucks nó như thế này: đối với một doanh nghiệp, để ứng phó với những thách thức mới tôi nghĩ điều này chúng ta phải xác định lại. Qua Starbucks, phát ngôn của tôi người ta nghĩ chính danh của Trung Nguyên nhưng tôi mong muốn nhiều hơn, vượt qua tầm cà phê chẳng hạn. Đầu tiên thì mình phải chuẩn bị cái tâm thế đối với những thách thức. Thách thức ở đây có thể là kinh doanh, có thể là đe dọa quốc gia có thể là chủ động đua tranh với thiên hạ thì đầu tiên phải có cái tâm thế đã. Cái tâm thế “dám” để có thể tranh với người ta. Không có tâm thế đó thì làm sao nghĩ cách. Mà không nghĩ cách thì làm sao biết cách. Mà không biết cách thì làm sao thắng? Nếu không mình thấy cái khối đồ sộ ấy nó to lớn quá mình liệt kháng, mình quy hàng mình tìm thị trường thế này thế kia thì có lẽ nó khác.
Qua Starbucks, phát ngôn của tôi người ta nghĩ chính danh của Trung Nguyên nhưng tôi mong muốn nhiều hơn, vượt qua tầm cà phê chẳng hạn. Đầu tiên thì mình phải chuẩn bị cái tâm thế đối với những thách thức.
Ô. Đặng Lê Nguyên Vũ
Nếu giả sử tất cả người Việt của chúng ta không có cái tinh thần này, không có tâm thế này khi đối chọi với những thách thức thì tôi nghĩ rằng sẽ không có tương lai. Tôi gọi tinh thần này là tinh thần chiến binh, phải có. Nhân tạo hay thiên tạo gì cũng thế thôi, nếu có phẩm chất có bản lãnh thì đó là việc đầu tiên mình phải xác lập. Còn lại thì đương nhiên cái khối vật lý đồ sộ của thế lực to lớn đó mình cũng phải biết và không ảo tưởng. Thắng họ là một điều rất kinh khủng. Phải nỗ lực gấp nhiều lần thậm chí gấp mười gấp trăm lần để tìm kiếm những chiến lược đặc sắc cho đến tổ chức thực thi được những vấn đề chiến lược đó trên những nền móng yếu ớt của mình.
PV: Thưa ông trên thương trường người ta thắng nhau ở chỗ vốn liếng và nhân sự, Starbucks đã chứng minh họ dư thừa cả hai yếu tố này còn Trung Nguyên thì sao?
Đặng Lê Nguyên Vũ: Tụi tôi biết chứ! nhưng nói lại vấn đề nó như thế này: Phải dám có tư tưởng ảnh hưởng thì mới có hành động ảnh hưởng được. Nếu giả sử ta không có tư tưởng ảnh hưởng này, không có tinh thần đua tranh này… nhiều khi phải quan niệm có kẻ thù, có đối thủ xứng tầm, thậm chí thách thức lớn nhất mà mình vượt qua họ được thì mình mới thành đứng đầu được chứ. Đương nhiên phải khôn ngoan phải thông minh. Trước mắt vấn đề tồn tại cho tới phát triển thì đây là cả một bước dài.
Tôi muốn nói lại một lần nữa là tâm thế và hoài bão là quan trọng còn phương thức, phương pháp thì đến ngày hôm nay thế giới rất là mở có rất nhiều phương tiện, nếu biết cách tổ chức thì ta có thể chơi được và có thể thắng được. Cái đó nó chứng minh trong suốt quá trình lịch sử trong mọi lĩnh vực chứ không phải riêng cho lĩnh vực kinh doanh.
PV: Lập luận của ông có một chút gì đấy duy ý chí… trong lĩnh vực quốc gia khi có ngoại xâm thì người ta có thể nói như vậy để động viên tinh thần dân chúng nhưng trong thương trường, chống lại một thương hiệu lớn cần phải có những gì cụ thể hơn thế, thưa ông?
Đặng Lê Nguyên Vũ: Tôi muốn nói thế này. Một doanh nghiệp hoặc một quốc gia nó cũng thế thôi. Đầu tiên tôi hỏi Starbucks có triết lý gì? Liệu rằng chúng tôi có tạo nên một câu chuyện, một triết lý hay hơn Starbucks hay không? Đó là điểm đầu tiên chúng tôi muốn chia sẻ. Thứ hai vấn đề còn lại là bây giờ chúng tôi có đủ khả năng tạo ra những sản phẩm để chiến thắng Starbucks hay không? Cốt lõi có thể chiến thắng được họ hay không?
Thứ ba, việc thiết kế mô hình kinh doanh của chúng tôi có gì đặc sắc có gì quyến rũ người Mỹ hay không, hơn Starbucks hay không, đó là những câu hỏi mà chúng tôi phải trả lời cho bằng được nếu chúng tôi muốn thắng họ trên chính thị trường của họ, trên căn cứ địa của họ. Để chuẩn bị cho những điều này thì cuối cùng vẫn là thách thức, không phải đơn giản nhưng phải làm cho được chứ!
PV: Thưa ông, chúng ta ai cũng biết rằng Starbucks là một chàng khổng lồ với số tuổi còn rất trẻ. Vì trẻ nên nó rất nhanh chóng thích nghi mọi yêu cầu của người tiêu dùng. Thành tựu của nó là chinh phục người tiêu dùng bằng hương vị, bằng sản phẩm tự pha chế ở nhà và quan trọng hơn cả là phong cách Starbucks rất riêng trong mỗi quán, tôi muốn nói là phần kiến trúc rất trẻ rất thoáng và có dấu ấn của Starbucks trên mỗi đơn vị, còn Trung Nguyên thì sao thưa ông?
Đặng Lê Nguyên Vũ: Tôi thấy hiện nay có một sự nhầm lẫn rất là lớn về chúng tôi. Chúng tôi trong quá khứ, chúng tôi trong hiện tại và chúng tôi trong tương lai. Tôi nghĩ có sự nhầm lẫn bởi vì khi nói tới Trung Nguyên thì người ta nghĩ đến cái phin cà phê là truyền thống. Tôi phải nói rằng ly cà phê truyền thống của Việt Nam, ly cà phê sữa đá của Việt Nam nó đã được công nhận tôi nghĩ nó là nền văn hóa cà phê. Nếu như thử xét trong 5 nền văn hóa thì tôi nghĩ nó có thể đại diện cho một nền văn hóa, đó là điều thứ nhất chúng ta muốn nói. Nhưng muốn đi xa thì chúng ta phải đáp ứng nhu cầu về vật chất cũng như nhu cầu vật lý, tâm lý của người tiêu dùng. Vậy thì chúng tôi trả lời câu hỏi, chúng tôi đáp ứng ly cà phê như thế nào, những ly cà phê như thế nào đối với thị trường chúng tôi đến chứ không phải chúng tôi áp đặt cái chúng tôi hiện có, cái đó là rất rõ ràng. Quan điểm chúng tôi là gì?
Thứ nhất chúng tôi không muốn độc tôn, không muốn phương Tây hóa hoặc Tây hóa cái cách tiêu chuẩn cà phê phương Tây áp dụng cho toàn cầu, đặc biệt là Việt Nam, đó là cái đầu tiên tôi muốn sự đa dạng. Thứ hai Arabica không phải chỉ là Arabica cà phê mà tại sao không phải là nền văn khác ngoài Việt Nam giống như nó là Ethiopia, Thổ Nhĩ Kỳ, là Nhật Bản, là Ý… nó là những thứ khác chứ không phải kiểu Mỹ. Đây là điều mà chúng ta phải suy nghĩ nghiêm túc. Ước vọng của chúng tôi nhiều hơn là làm sao thay đổi nhận thức này. Định nghĩa này là một sự cổ động cho sự đa dạng chứ không phải độc tôn mà bấy lâu nay nhiều người rất là nhầm lẫn và tôn sùng nó một cách mù quáng.
Những cái chuẩn của phương Tây thì có nhiều cái chúng ta phải nghiêm túc học hỏi nhưng cũng có những chuẩn đặt ra không đồng nghĩa với những thứ mà chúng ta hầu như đã chấp nhận. Một dân tộc hay cá thể có tư duy độc lập, có một tâm thế thực sự thì người ta có thể nói rằng học hỏi có chọn lọc. Không thể bất cứ cái gì của người ta nhỏ vô thì chúng ta hứng và sau đó chúng ta xưng tụng nó thì cái đấy không phải là cái của chúng tôi và đặc biệt là tôi thì không có quan điểm này.
Việt Nam muốn có vị thế lớn trên thế giới thì hàng hóa Việt Nam, văn hóa Việt Nam phải đến được mọi nơi trên thế giới nhất là những nước hùng mạnh, ảnh hưởng được.
PV: Và căn cứ trên cái tầm văn hóa ấy ông sẽ giới thiệu với người Mỹ điều gì về cà phê Việt Nam, đặc biệt là cà phê Trung Nguyên?
Đặng Lê Nguyên Vũ: Cách tư duy thông thường chúng ta nói là phải vượt qua trình tự, trình tự, trình tự hay bước một, bước hai. Nhưng có những cách như anh thấy những công cuộc đột phá thì tư duy của họ không phải là tư duy theo kiểu đó. Cái này tôi có thể chia sẻ với anh tư duy rất là kỹ.
Rõ ràng chúng tôi có cái để mà giới thiệu với người Mỹ. Vấn đề là về mặt những quan điểm. Tôi có thể tự hào nói với anh rằng những gì Mỹ hiện nay có thì chúng tôi vượt xa lắm nhưng bây giờ cái thách chức của chúng tôi tổ chức thực khi những điều mình nghĩ triệt để như thế nào để người tiêu dùng Mỹ nó sờ nắn như thế nào cái chúng tôi đang chuẩn bị, suy nghĩ đó. Đây là vấn đế của chúng tôi. Nói với anh thì cũng đã được tính toán trên cơ sở hết sức là khoa học chứ không phải mình nêu không. Tôi muốn nhắc lại một lần nữa là mình đối diện với những cản lực vô cùng lớn nhưng mà hãy cho chúng tôi thời gian đi.
PV: Cuối cùng theo ông Trung Nguyên nói riêng và sản phẩm Việt Nam nói chung cần làm gì để chinh phục người tiêu dùng thế giới? Phải chăng là một triết lý dám nghĩ, dám làm như ông vừa nói?
Đặng Lê Nguyên Vũ: Việt Nam muốn có vị thế lớn trên thế giới thì hàng hóa Việt Nam, văn hóa Việt Nam phải đến được mọi nơi trên thế giới nhất là những nước hùng mạnh, ảnh hưởng được. Thế thì giờ này Trung Nguyên hoặc là Đặng Lê Nguyên Vũ này có thể nói là thế hệ này đi không được thì thế hệ khác, họ Trần, họ Nguyễn, họ Hy trên đất nước này cũng phải với tới đó. New York, Bắc Kinh, Luân Đôn phải hiện diện phải có ảnh hưởng… còn tới giờ này mà không dám nghĩ đi hay không đi thì làm sao có thể đặt những cái nền móng khác.
Khi Việt Nam không làm được chuyện đó thì tôi nói đó là thân phận lệ thuộc, nô dịch nô lệ, trở thành thị trường tiêu thụ văn hóa của xứ người ta. Tiêu thụ hàng hóa, dịch vụ của xứ khác. Vậy thì nó là ai, nó là ai trên bản đồ thế giới?
Tôi muốn nói cái đó chứ không phải là vấn đề Starbucks, không hẳn chỉ kinh doanh một tách cà phê.
PV: Xin cám ơn ông.
Ông này có cái hay ... chú trọng vào cái nhân, cái tâm thức trước.
Đọc xong bài phỏng vấn tôi cũng không biết ông Vũ nói gì luôn... nói thiệt vừa đọc xong tôi cũng không kết luận được là mình vừa đọc gì hết bác ơi!
Starbucks phát triển mạnh quá đà nên vài năm trước nhiều nhánh phải đóng cửa. Nói thật, tôi không mê Starbucks lắm.
Thứ hai tới công ty tôi sẽ cử người sang Florida tranh hợp đồng của Starbucks, trong 4 thằng tranh hợp đồng, công ty tôi là nhỏ nhất, nhưng nếu được Starbucks chọn thì tụi tôi hy vọng được lên lương haha
Nếu tôi hiểu không lầm thì ông lập đi lập lại cái cần thiết phải mang hoài bảo lớn, như khúc cuối:
còn tới giờ này mà không dám nghĩ đi hay không đi thì làm sao có thể đặt những cái nền móng khác.
có đều phải xem có đi trên mây lắm không ... the spirit is willing but the flesh is weak ... cái đó phải có thời gian.