Kết quả 1 đến 10 của 32
Chủ đề: Bài ca Kim cương
-
10-03-2011, 09:27 PM #1
Bài ca Kim cương
Món này chắc chỉ có một vài bác ưa
Thượng tọa Lama Gendun Rinpoche
Hạnh phúc không thể được tìm thấy
qua cố gắng và ý chí lớn lao,
mà đã sẵn hiện tiền, trong sự buông xả trống trải và để mặc.
Chớ có ráng sức,
không có cái gì để làm hay không làm.
Cái gì chốc lát khởi lên trong thân tâm
không có chút quan trọng thực sự nào,
không có chút thực tại nào.
Tại sao đồng hóa với, và trở nên bám chấp vào nó,
đặt phán xét lên nó và lên chính chúng ta ?
Tốt hơn là đơn giản
để cho toàn bộ trò chơi xảy ra riêng phần nó,
khởi lên và lặng xuống như những cơn sóng –
không biến đổi hay mó tay vào bất cứ cái gì –
và nhận thấy mọi sự tan biến và lại xuất hiện
như thế nào, trở đi trở lại như huyễn thuật,
thời gian không có lúc chấm dứt.
Chỉ sự tìm kiếm hạnh phúc của chúng ta
ngăn cản chúng ta thấy nó.
Nó giống như một cầu vồng sống động bạn theo đuổi
mà không bao giờ nắm bắt được,
hay như một con chó rượt theo cái đuôi của mình.
Dù an lạc không hiện hữu
như một sự vật và nơi chốn hiện thực,
nó luôn luôn hiêïn tiền
và đi cùng bạn mỗi một phút giây.
Chớ tin vào thực tại
của những kinh nghiệm tốt xấu,
chúng như khí hậu phù du của ngày hôm nay,
như những cầu vồng trong bầu trời.
Muốn nắm bắt cái không thể nắm bắt,
bạn tự làm kiệt sức mình vô ích.
Ngay khi bạn mở trống và buông xả nắm tay siết chặt của
sự bám nắm này,
không gian vô biên là ở đấy – rỗng rang, mời mọc và
thoải mái tiện nghi.
Hãy dùng lấy cái trống rộng này, cái tự do và thoải mái
tự nhiên này.
Chớ tìm cái gì khác hơn nữa.
Chớ đi vào rừng rậm um tùm
tìm kiếm con voi Giác ngộ vĩ đại,
nó vốn đã an nhiên trong nhà
ở trước lò sưởi của bạn.
Không có gì để làm hay không làm,
không có gì để động sức,
không có gì để muốn,
và không có gì thiếu sót, trệch sai –
Emaho ! Kỳ diệu !
Mọi sự xảy ra tự chúng.Bà kia tuổi sáu mươi rồi
Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…
-
10-03-2011, 10:34 PM #2
Món này khó "nuốt" quá Lão ạ. Có cách gì dễ hiểu hơn không Lão?
Mà hình như bác Gà_làng_cờ cũng thạo món này thì phải?
Rũ áo phong sương trên gác trọ.
Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang.
-
10-03-2011, 10:46 PM #3
Hô hô đã bảo mà Toàn ,món này là thịt bò gân chắc chỉ có bác PhiHuong , Galangco là nhâm nhi thôi hihih
Bà kia tuổi sáu mươi rồi
Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…
-
10-03-2011, 10:47 PM #4
Món này muốn nuốt trôi phải có hoàn cảnh thích hợp, đến lúc đấy tự nhiên sẽ thấy vào thôi. Em sẽ đọc lại nhiều lần và tìm hiểu. Nó là thể thơ châu Âu hả bác Fan
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
10-03-2011, 10:51 PM #5
Không phải nhachoa nó là bài kệ trong giáo lý Đại toàn thiện thuộc hệ phái Mật Tông Tây tạng hihi
Bà kia tuổi sáu mươi rồi
Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…
-
10-03-2011, 10:56 PM #6
Nếu là kinh kệ gì đó chắc em không nghĩ mình hiểu được,vì em là người ghét giáo điều... Em thích những gì đơn giản tự nhiên,vui vẻ hay lãng mạn hic. Em ghét nhất là mấy cha tự xưng là Messiah gì đó. CŨng chỉ là vũ khí bó buộc tinh thần con người. Bác có biết ban nhạc Death không?
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
10-03-2011, 11:16 PM #7
Rũ áo phong sương trên gác trọ.
Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang.
-
10-03-2011, 11:22 PM #8
-
11-03-2011, 01:32 AM #9
ĐẠO chính là thế đấy,cũng như: đói thì ăn, mệt thì nằm, thích nghêu ngao thì nghêu ngao.Tự do tự tại đâu cần dụng công. Mọi thứ sẵn có ở trong cứ thế mà dùng, thật tiện nghi vậy !
Sở dĩ làm ra kinh kệ là để người đến với đạo được gần hơn, cũng như bắc cầu qua sông đó thôi. Người có duyên với đạo thì một câu là đủ, còn việc trải nghiệm cần phải kiên định hành trì mới đại giác thần thông được.
Nguyên văn bởi Toàn 2324 > Em nghĩ kinh kệ chắc gì đã giáo điều, chỉ có người đọc kinh nhưng không hiểu thấu đáo mới giáo điều thôi bác ạ.
-
11-03-2011, 01:58 AM #10
Bài ca Kim cương
Đánh dấu