Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Duyệt Duyệt - Trang 4
Close
Login to Your Account
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 31 đến 36 của 36

Chủ đề: Duyệt Duyệt

  1. #31
    Ngày tham gia
    Jul 2009
    Bài viết
    232
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    @kt22027
    Bạn hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi chỉ muốn nói chuyện thưc tế thôi, chứ ko thích những tranh luân online về những chuyện này. Cái gì cũng vậy, nói dễ làm rất khó. Trong đời tôi thì cũng giúp đỡ nhiều người, tuy vậy cũng chưa từng giúp đỡ ai bị tai nạn giao thông cả. Đấy là sự thật, tôi chả dấu diếm sự kém cỏi của tôi. Còn trong cuộc đời bạn đã chứng kiến bao nhiêu tai nạn giao thông rồi, chắc cũng ko dưới chục lần. Đã bao nhiêu lần bạn giúp đỡ người bị nạn? OK nếu như bạn nói là đã từng hơn 1 lần giúp đỡ người bị nạn ko quen biết thì tôi chấp nhận bạn là người tốt hơn khá nhiều người trong xã hội trong đó có tôi

  2. #32
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,092
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    @doccocuukiem

    ý tôi nói là giúp người chung chung thôi không nhất định là tai nạn giao thông. Tôi chứng kiến nhiều tai nạn giao thông, tuy không biết (không dám) hô hấp giúp người, tôi sằn sàn ngừng lại xem xét, báo cảnh sát và giúp bật đèn chớp cho xe nạn nhân... bác thử xem video của Duyet Duyet đi, đáng buồn nhất là mọi người để bé bị cán thêm một lần nữa sau 7 phút nằm trên đường!

    Tôi biết nói dễ làm khó chứ, nhưng nếu mình làm một chút ít, phần dễ làm nhất trong một vấn đề khó (thí dụ như báo cảnh sát thay gì làm hô hấp) thì cũng tốt rồi.

  3. #33
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Đang ở
    Thanh Hóa
    Bài viết
    559
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Lâm Đệ Xem bài viết
    thân tặng bác K27

    Quan niệm cho sự vô cảm của con người tại Trung Quốc cũng như Việt Nam là kết quả của quá trình hiện đại hóa với hai xu hướng nổi bật: đô thị hóa và thương mại hóa dường như rất phổ biến tại cả hai nước hiện nay.

    Người ta lý giải hiện tượng này như sau: Ngày xưa, trong xã hội nông nghiệp, tình làng xóm thật đẹp, lúc nào cũng “tối lửa tắt đèn có nhau”. Sống với nhau, ai cũng coi trọng tình nghĩa và trách nhiệm đối với cộng đồng. Một nhà gặp khó khăn, cả xóm xúm lại giúp. Bây giờ thì khác. Với xu hướng đô thị hóa, người ta sống rất gần nhau nhưng chẳng ai thân thiện với ai cả. Sáng, mở cửa đi làm. Tối, về nhà, lại khóa cửa im ỉm. Ngay cả khi ở cùng một chung cư, người ta cũng hiếm khi gặp gỡ và chuyện trò với nhau. Tình người cứ thế nhạt dần. Lại thêm sự tác động của xu hướng thương mại hóa nữa. Ai cũng đổ xô đi kiếm tiền. Cái lợi trở thành ưu tiên số một. Chuyện tình nghĩa chỉ là chuyện phụ. Và nhỏ.

    Ở đây, dù không nói ra, người ta vẫn cho chuyện vô cảm gắn liền với xã hội tư bản. Xưa, con người rất có tình Chỉ đến thời “mở cửa”, với kinh tế thị trường, quan hệ giữa người với người mới thành vấn đề. Con người mới trở thành vô tâm và vô cảm. Và bị tha hóa.

    Một số người đi xa hơn, phân biệt Tây phương và Đông phương theo tiêu chuẩn: Đông phương thì duy tình và duy nghĩa, trong khi Tây phương thì duy lý và duy lợi. Đông phương thì nhắm đến sự hài hòa giữa người với người cũng như giữa con người và thiên nhiên, trong khi đó, ở Tây phương, người ta chỉ tìm mọi cách để khống chế thiên nhiên và ảnh hưởng đến người khác, biến người khác thành một nguồn lợi cho mình.

    Nói cách khác, người ta đổ hết cái xấu về phía Tây phương. Theo cách nhìn ấy, những gì xấu xa ở Việt Nam cũng như ở Trung Quốc hiện nay là đến từ... Tây phương.

    Tôi có một số bạn ở Việt Nam, vốn là trí thức và thỉnh thoảng có dịp đi nước ngoài, than thở là quan hệ giữa người và người ở Tây phương sao mà lạnh lẽo và lạnh nhạt quá. Trong nhà, con cái đi học hay đi làm về, cứ vào thẳng trong phòng riêng, có khi khóa cửa lại, chẳng có giao tiếp gì với bố mẹ cả. Bạn bè, khi gặp khó khăn, mới nói xa nói gần, người ta đã “sốt sắng” khuyên nên đến vay tiền ở ngân hàng thay vì, như ở Việt Nam, vào lấy tiền trao ngay cho bạn. Phụ nữ bị chồng đánh đập, chạy đến nhà bạn định trú ngụ vài hôm chờ qua cơn sóng gió sẽ trở về; không ngờ bạn đã không thông cảm, còn nằng nặc bảo gọi cảnh sát. Còn chần chừ, không muốn làm, bạn đã bấm số báo cho cảnh sát biết rồi. Thật phiền! Đó là chưa kể một số câu chuyện được đăng tải trên báo chí: một người già nào đó bị chết một cách cô độc trong một căn hộ trong chung cư nhưng chẳng ai biết cả. Có khi một hai tuần sau mới biết, khi nghe mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ căn hộ. Có khi cả mấy tháng hay thậm chí, mấy năm sau, khi thấy thùng thư phía trước cứ đầy nghẹt. Vân vân.

    Những sự kiện nêu trên không có gì sai cả. Nhưng có thật người ta làm thế là do vô tình hay vô cảm không?

    Những ai sống ở nước ngoài lâu và tiếp xúc nhiều với người nước ngoài dễ thấy ngay những quan niệm như vậy chỉ là những cách nghĩ ấu trĩ xuất phát từ những ngộ nhận văn hóa thường đến từ các xã hội khép kín. Tôi không muốn nói là người Tây phương tốt hơn chúng ta. Không. Chuyện tốt hay xấu đã khó nói. Chuyện hơn thua lại càng khó nói. Nhưng tôi biết chắc chắn mấy điều.

    Thứ nhất, những cái khung duy lý hay duy tình dùng để phân biệt Đông và Tây chỉ là một huyền thoại. Việc khuyến khích người bạn bị chồng bạo hành báo với cảnh sát không phải chỉ là chuyện lý. Mà còn là chuyện tình: Đó mới là cách giúp đỡ hiệu quả nhất. Họ chỉ không thích than thở suông. Họ muốn sự quan tâm của họ có kết quả. Ở Tây phương, những người sống hết lòng với bạn bè chắc chắn không phải ít. Nhưng liên quan đến Việt Nam, có hai chuyện đáng kể nhất.

    Một là, có nhiều người Việt Nam đã được một số bạn bè người Mỹ giúp đỡ tận tình để họ được sang định cư tại Mỹ. Bạn bè thân lắm ư? Không. Chỉ là bạn bình thường Vậy mà, mấy chục năm sau, họ vẫn còn nhớ và khi có dịp, giúp đỡ những người bạn Việt Nam khốn khổ một cách tận tụy vô cùng: Bảo lãnh họ sang Mỹ; giúp họ ổn định cuộc sống thời gian đầu, v.v...Đó không phải là tình bạn hay tình người sao?

    Hai là, cách đây vài ba năm, trên đài truyền hình Úc chiếu một bộ phim tài liệu rất đáng cảm động. Có ba hay bốn người cựu chiến binh Úc từng tham chiến . Đã về hưu, nhưng họ vẫn không nguôi đau đáu nghĩ về một số bạn bè bị chết và mất xác ở Việt Nam. Cuối cùng họ quyết định sang Việt Nam tìm hài cốt bạn. Không phải dễ. Họ đến địa phương từng xảy ra trận đụng độ, hỏi thăm từng người dân về những người lính Úc chết trận. Rồi xin phép chính quyền cho đào xới tìm hài cốt. Thủ tục giấy tờ vô cùng nhiêu khê. Và tốn kém. Tất cả đều bằng tiền túi của những người về hưu ấy. Sau mấy năm vất vả, họ tìm ra mấy bộ hài cốt, gửi sang Úc nhờ xét nghiệm. Đến lúc biết chắc chắn đó là hài cốt của bạn mình, họ mới liên lạc với thân nhân những người đó để báo tin. Ai cũng sửng sốt. Ngày chiếc máy bay chở hài cốt những người lính Úc từ Việt Nam về lại Úc là một ngày đầy xúc động. Dĩ nhiên đáng xúc động nhất vẫn là tình bạn. Như vậy là duy lý sao?

    Thứ hai, tôi không nghĩ là người Tây phương, nói chung, vô cảm. Đối diện với những sự thương tâm hay bất công, không những ở nước họ mà còn cả trên thế giới, phản ứng của họ thường tích cực và quyết liệt hơn chúng ta nhiều. Một số người Việt Nam, thời gian đầu sang định cư tại Úc, những năm 1976, 1977 thỉnh thoảng gặp rắc rối chỉ vì những chuyện lãng nhách. Ví dụ, ra chợ mua vịt sống, theo thói quen, cứ cầm cổ vịt đi lơn tơn ngoài đường. Có người thấy bèn gọi cảnh sát. Lý do: hành hạ súc vật. Con cái bị cảm, bố mẹ cạo gió; khi con vào lớp, thầy cô giáo thấy vết bầm tím trên cổ đứa bé, không nói không rằng, liền gọi ngay cho cảnh sát: Đứa bé bị bố mẹ ngược đãi! Những chuyện nho nhỏ như vậy cho thấy người ta không dửng dưng. Thấy trên cổ đứa bé có vết bầm: người ta không dửng dưng. Thấy một con vịt bị xách cổ: người ta cũng không dửng dưng. Ở tầm rộng hơn, thấy những bất công và bất hạnh trên thế giới, người ta cũng không dửng dưng. Xin để ý điều này: Hầu hết các phong trào nhân đạo lớn trên thế giới đều xuất phát từ Tây phương. Thời chiến tranh Việt Nam, các phong trào phản chiến xuất phát từ lý do nhân đạo phát triển mạnh mẽ nhất là ở Tây phương.
    Ở Tây phương, người ta có thể không biết người hàng xóm chết cô độc trong căn hộ sát mình. Vì họ tôn trọng sự riêng tư của người khác. Tuy nhiên, nếu người ấy, ra đường, vì lý do nào đó, ngã gục và nằm lăn quay dưới đất, tôi dám chắc sẽ không có cảnh người qua đường dửng dưng đứng ngó hoặc đi thẳng.

    Tôi không nghĩ và không muốn chứng minh là người Tây phương tốt hơn hay xấu hơn người Đông phương, trong đó có chúng ta. Khái niệm tốt xấu là một khái niệm mơ hồ và hàm hồ. Chuyện hơn thua lại càng mơ hồ và hàm hồ. Điều tôi muốn chứng minh là sự phát triển về kinh tế cũng như xã hội gắn liền với xu hướng hiện đại hóa, đô thị hóa và thương mại hóa không làm cho người ta vô cảm.

    Tìm nguyên nhân của sự vô cảm chắc chúng ta cần phải nhìn theo hướng khác.(st)
    Bài viết của bác Lâm Đệ hay quá.

  4. #34
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,092
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    @Lâm Đệ

    Tìm nguyên nhân của sự vô cảm này khó lắm bác ơi, vì nó đến một cách chậm chạp, thấm dần đến khi mình biết được thì rất khó tìm ra nguồn. Có người nói 100 năm trồng người rất là đúng.

    Nếu nhìn vào người Tây phương, trong một khoảng thời gian ngắn gần đây thì đúng là họ có tình người lắm, họ sẳn sàng giúp đỡ kẽ lạ... như bác đã biết, rất nhiều nổ lực nhân đạo đến từ phương Tây. Nhưng, lại nhưng... đâu phải lúc nào họ cũng giàu tình người như hôm nay! họ được như vậy nhờ một quá trình phấn đấu cải thiện kinh tế lẩn xã hội. Cũng nên nói là số người phấn đấu, cố làm chuyên tốt, hy sinh quyền lợi riêng, đôi khi cả tính mạng là môt thành phần nhỏ của xã hội thôi. Họ là thiểu số, dám đứng lên chỉ trích những cái xấu của xã hội, và can đảm tìm cách thay đổi nó và sau nhiều thế hệ, họ đã thành công. Người phương Tây được như hôm nay là nhờ họ

    Mới có mấy chục năm trước người phương Tây đi cướp của dân trên toàn thế giới qua chủ nghĩa thực dân. Tệ hơn nữa là ách nô lệ cho dân da đen lẩn dân da màu khác khắp thế giới. Trong thời gian đó, đối với dân Tây phương, đây là một niềm hãnh diện.

    Ngày nay nếu bác hỏi tất cả lớp trẻ Tây phương về quá khứ này 99% cho đó là một vết dơ và nhục nhất trong lich sử của họ! Tôi muốn ở biết đây là TẠI SAO? tại sao người ta có thể giáo dục môt thế hệ ý thức được cái nào là xấu và tốt? không lẽ Tây làm đươc Đông làm không được sao? Tôi đoán câu trả lời một phần là do câu 100 năm trồng người. Trồng người cần người chăm bón, cần cả một hệ thống giáo dục, một đội ngủ thầy cô có lý tưởng cao... tất cả các yếu tố này rất khó đến nếu không có TIỀN!

    Đúng, tiền là cái quan trọng nhất trong một quá trình cải thiện xã hội. Muốn có tiền phải cải thiện kinh tế. Trong lịch sử thế giới chưa có một trường hợp phát triển kinh tế nào mà không có đi đôi với tệ nạn xã hội.

    Mới nghe như một vòng luẫng quẫng nhưng thật sự có lối thoát, đó là khi người mình đỡ nghèo thì mới thực hiện được những lý tưởng mà tôi tin hầu hết người Việt mình ai cũng ấp ủ lâu nay. Tôi tin là sẽ có một số người, sau khi đủ cơm ăn áo mặt, sẽ đứng lên phấn đấu giống như những người Tây phương đi trước.

    Tiện đây nhờ bác Lâm Đệ kiểm lại lỗi chính tả dùm mình, chử Việt mình ẹ lắm. Vào đây chém gió cũng để học thêm chử Việt đây. Nhờ bác nhắn tin giúp mình cải thiện tiếng Việt nhé. Cám ơn.

  5. #35
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Racoon City
    Bài viết
    1,293
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Sự thực ra bác xa quê huơng từ bé ,tiếng anh gần như tiếng mẹ đẻ mà diễn tả ý tuởng bằng tiếng việt thế này là quá hay rồi ,vài lỗi chính tả lặt vặt không ăn thua gì
    Chưa gạp êm, anh vẵng ngỡ rèng
    Có nòang thíu nữ đệp như treng
    Méc xanh lòa bóng dừa huơn dựa
    Au ím nhìn anh không nóa neng …

  6. #36
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Racoon City
    Bài viết
    1,293
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi quangthanhtv Xem bài viết
    Bài viết của bác Lâm Đệ hay quá.
    Cũng là đi góp nhặt thôi bác ạ .Nói theo ngôn ngữ của bác tức là
    Nhất thiết hữu vi Pháp
    Như mộng, huyễn, bào, ảnh
    Như thiểm diệc như điện
    Ưng tác như thị quán

    Pháp còn bay qua cái vèo huống hồ ngôn ngữ thế gian bác nhỉ
    Chưa gạp êm, anh vẵng ngỡ rèng
    Có nòang thíu nữ đệp như treng
    Méc xanh lòa bóng dừa huơn dựa
    Au ím nhìn anh không nóa neng …

Duyệt Duyệt
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68