Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Khai cục nào bao hàm công phu võ học của mọi nhà trong thiên hạ!! - Trang 4
Close
Login to Your Account
Trang 4 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối
Kết quả 31 đến 40 của 68
  1. #31
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    6,491
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cao thủ đánh chuyên nghiệp thì đương nhiên phải nghiên cứu nhiều trận, có nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp nghiên cứu rất nhiều trận đi hậu để biết đường đối phó với nhiều đối thủ khác nhau nhưng họ lại nghiên cứu rất sâu 1 hoặc 2 trận đi tiên để áp dụng liên tục trong vài giải, có khi vài năm, sau đó nếu không hiệu quả sẽ nghiên cứu sang trận khác. Ví dụ như LDKT đi tiên hay dùng trận Khởi mã và vào trung pháo, hoặc Vũ Huy Cường đánh "pháo đầu cấp tiến trung binh" liên tục tại giải A2 vừa rồi. Hai cao thủ này đều rất nhuyễn trận và giành được lợi thế to lớn khi lâm trận. Tuy nhiên họ cũng rành các trận khác để khi đi hậu còn biết đường ứng phó.
    Còn đối với anh em đánh cờ làm vui, giải trí, thì nên nghiên cứu tốt vài trận đi tiên, vài trận đi hậu... Thế là đủ để vui cả đời rồi, hehe, nhưng nghiên cứu thêm các trận khác thì cũng làm cho khả năng khai cuộc phong phú hơn..
    "Không có phụ nữ xấu, chỉ có người không biết rằng mình rất xấu mà thôi!"

  2. #32
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Bài viết
    53
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi dohuuthuc Xem bài viết
    Thực ra chẳng có loại khai cục nào bao hàm công phu võ học của mọi nhà cả vì mỗi loại khai cục đều ẩn tàng mặt mạnh, mặt yếu của thế trận.tuỳ vào từng trình độ ,sở thích,sở trường,phong cách ,tâm trạng... của từng gười trong từng hoàn cảnh cụ thể mà xuất quân.Một bên thì cố gắng đưa về các hình quen thuộc ,còn 1 bên thì cố gắng xoay chuyển thế cờ sao cho ngang ngửa và khi cả 2 mâu thuẫn nội tại phát triển đến cao độ thì sẽ phát sinh vô lượng thế cờ trong trung cuộc và ai kinh nghiệm chiến trường nhiều hơn ,ai nhạy bén trong tư duy tính toán các biến nhiều hơn thì sẽ có nhiều cơ hội chiến thắng hơn.
    Bác Thực trả lời hay quá!Không cãi vào đâu được!Vậy mời bác nghe truyện chút chơi(xin lỗi các vị có hơi lậm truyện chưởng một chút cho vui í mà)

    ""Nhạc Bất Quần căm hận đến cực điểm hỏi: -Trong vòng nửa năm nay, ngươi ở đây sám hối vậy đã sám hối ra sao? Luyện công những gì? Lệnh Hồ Xung ấp úng: -Ðệ…đệ tử không luyện…được công phu gì cả… Nhạc Bất Quần lớn tiếng hỏi: -Vừa rồi ngươi nghĩ vơ vẩn thế nào mà lại ra chiêu để đối phó với sư nương? Lệnh Hồ Xung ấp úng đáp: -Ðệ tử…không nghĩ ngợi chi hết. Trước mắt thấy cơn nguy cấp tiện tay liền phóng ra chiêu đó mà thôi. Nhạc Bất Quần thở dài nói: -Ta cũng đoán ngươi không nghĩ gì tiện tay phóng ra chiêu đó nên ta mới…cáu giận như vậy. Ngươi có biết là đi vào đường tà là lâm vào tình trạng khó lòng thoát ra được rồi không? Lệnh Hồ Xung sợ hãi cúi đầu đáp: -Xin sư phụ chỉ điểm cho. Nhạc phu nhân hồi lâu mới định thần lại được. Bà thấy Lệnh Hồ Xung bịtrượng phu tát cho hai má sưng u, tím bầm, thì sinh lòng đau xót, dịu dàng nói: -Ngươi đứng dậy đi! Trong vụ này có nhiều chuyện rắc rối mà ngươi chưa hiểu. Ðoạn quay sang bà nói với Nhạc Bất Quần: -Sư ca ơi! Tư chất Xung nhi quá đỗi thông minh. Trong vòng nửa năm nay gã không gặp mặt chúng ta, cứ tự ý luyện công quả nhiên đi vào tà lộ. May mà gã mới lạc bước chưa sâu xa mấy. Ta còn kịp thời kéo gã trở lại con đường chính, chưa đến nỗi quá muộn. Nhạc Bất Quần gật đầu bảo Lệnh Hồ Xung: -Ngươi đứng dậy đi! Lệnh Hồ Xung đứng lên ngó bảy, tám đoạn kiếm và vỏ kiếm gãy rải rác dưới đất, đầu óc hoang mang, không hiểu tại sao sư phụ cùng sư nương lại bảo hắn đã luyện công đi vào tà lộ. Nhạc Bất Quần ngó bọn Lao Ðức Nặc ba tên vẫy tay nói: -Các ngươi lại cả đây! Lao Ðức Nặc, Lục Ðại Hữu và Nhạc Linh San vâng lời tiến lại trước mặt lão. Nhạc Bất Quần ngồi xuống tảng đá lớn chậm rãi nói: -Bốn mươi năm trước, công phu bản môn chia làm hai ngả chính tà.Bọn Lệnh Hồ Xung trong lòng rất lấy làm kỳ. Ai nấy tự hỏi: -Phái Hoa Sơn có võ công bản phái, sao còn chia làm hai nẻo chính tà? Trước nay sao chưa từng nghe thấy sư phụ nói tới chuyện này. Nhạc Linh San hỏi: -Gia gia! Công phu mà chúng ta luyện đây dĩ nhiên là công phu chính phải không? Nhạc Bất Quần đáp: -Cái đó đã hẳn. Chẳng lẽ biết là võ công của bàng môn tả đạo mà còn rèn luyện hay sao? Nhưng một nhóm đi vào tà đạo cũng tự nhận là chính tông. họ lại bảo mình là phe tà đạo. Lâu ngày chính tà phân biệt, phe bàng môn tả đạo thành khói bốc mây tan. Ðã bốn chục năm nay không còn tồn tại ở thế gian nữa. Nhạc Linh San nói: -Thảo nào hài nhi không nghe ai nói đến bao giờ! Gia gia ơi! Phe bàng môn tả đạo đó đã tiêu diệt rồi thì bất tất đề cập đến làm chi nữa? Nhạc Bất Quần hỏi: -Ngươi biết gì mà nói? Tuy gọi là bàng môn tả đạo nhưng chẳng phải là tà ma ngoại đạo mà là họ luyện công phu bản môn khác nhau ở điểm chủ chốt. Công phu mà ta truyền thụ cho các ngươi đây, trước hết là ta dạy cái gì?Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung chầm chập. Lệnh Hồ Xung đáp: -Trước hết sư phụ truyền thụ khẩu quyết về cách vận khí rồi bắt đầu luyện nội công. Nhạc Bất Quần nói: -Ðúng thế! Yếu điểm về võ công phái Hoa Sơn là ở chữ "khí". Khi nội công đã thành tựu thì bất luận sử quyền cước hay động đao kiếm đều giỏi. Chẳng có điều gì là bất lợi. Chính tông của bản phái luyện công là ở chỗ đó. Nhưng trong các bậc tiền bối chúng ta còn có một số nhân vật lại nhận định võ công bản môn lấy kiếm làm chủ chốt. Họ cho rằng kiếm thuật đã thành tựu thì nội công bình thường cũng có thể khắc địch thủ thắng. Hai nẻo chính tà chia rẽ chỉ có như vậy mà thôi. Nhạc Linh San nói: -Gia gia ơi! Hài nhi nói câu này gia gia đừng nổi đóa. Nhạc Bất Quần hỏi: -Ngươi muốn nói gì? Nhạc Linh San đáp: -Hài nhi nghĩ rằng nội công là tối cần cho võ công của bản môn, nhưng cũng chẳng thể coi thường kiếm thuật được. Nếu chỉ có nội công thâm hậu mà kiếm thuật tầm thường thì võ công bản môn không nổi danh được.Nhạc Bất Quần hừ một tiếng hỏi ngay: -Ai bảo kiếm thuật không quan hệ? Nhưng yếu điểm khác nhau là ở chỗ lấy nội công thâm hậu mà kiếm thuật tầm thường làm chủ mà thôi. Nhạc Linh San nói: -Hay hơn hết là cả nội công lẫn kiếm thuật đều làm chủ. Nhạc Bất Quần tức giận nói: -Chỉ một câu này cũng đủ chứng tỏ ngươi sắp đi vào ma đạo rồi đó. Ngươi bảo cả hai đều làm chủ thì có gì khác cả hai đều không phải là chủ? Ngày xưa trong bản môn hai phe chỉ vì tranh biện chính tà mà gây ra những cuộc đấu long trời lở đất. Giả tỷ bốn chục năm trước mà ngươi nói câu này thì e rằng không đầy nửa ngày ngươi đã đầu một nơi mình một nẻo rồi đó. Nhạc Linh San thè lưỡi ra nói: -Một câu nói lầm lỡ mà đã khiến cho người ta phải rơi đầu thì thật là cường hung bá đạo. Nhạc Bất Quần nói: -Ngày ta còn nhỏ tuổi, hai phe trong bản môn tranh giành "kiếm" với "khí" chưa quyết thắng bại mà nói một câu ngu ngốc như ngươi thì phe "khí" dĩ nhiên hạ sát ta mà phe "kiếm" cũng chẳng dung tha. Ngươi bảo nội công dùng kiếm thuật cả hai thứ quan trọng ngang hàng nhau không hơn không kém thì phe "khí" cố nhiên bảo ngươi đề cao địa vị"kiếm tông". Thế là đại nghịch vô đạo. Phe kiếm lại tưởng ngươi đề cao "khí tông" và cũng khép ngươi vào tội đại nghịch. Nhạc Linh San hỏi: -Ai phải ai quấy việc gì phải tranh biện? Cứ đem nhau ra tỷ đấu có phải phân rõ ngay được bên nào đúng bên nào trật không? Nhạc Bất Quần buông tiếng thở dài đáp: -Bốn chục năm trước phe "khí tông" chúng ta thiểu số còn phe "kiếm tông" của các vị sư bá, sư thúc chiếm đại đa số. Hơn nữa công phu "kiếm tông" mau thành tựu hơn, hiệu nghiệm rất chóng, sau mười năm luyện tập, nhất định phe "kiếm tông" chiếm được thượng phong. Nhưng luyện đến hai chục năm thì hai phe không phân hơn kém nữa. Ngoài 20 năm, phe "khí tông" mới dần dần mạnh hơn. Ðến 30 năm thì phe "kiếm tông" kém xa lắm rồi. Nhưng sau hơn 20 năm mới phân cao thấp, thì trong khoảng thời gian đó hai bên tranh đấu kịch liệt thế nào, không cần nói nghĩ ra cũng biết. Nhạc Linh San hỏi: -Về sau có phải "kiếm tông" biết mình lầm lẫn mà chịu thua không? Nhạc Bất Quần lắc đầu lẳng lặng hồi lâu mới nói: -Bọn họ cương ngạnh đến cùng, thủy chung vẫn không chịu phục. Tuy cuộc tỷ đấu trên Ngọc Nữphong bị thua liểng xiểng, nhưng hết thảy mọi người phe kia đều đâm cổ tự vẫn. Lệnh Hồ Xung nghe Nhạc Linh San khẽ la lên một tiếng: "Trời ơi". Nhạc Linh San hỏi: -Cùng là sư huynh sư đệ trong nhà thì cuộc tỷ kiếm thắng hay bại có gì quan hệ? Sao các vị lại không đạt lý đến thế? Nhạc Bất Quần nói: -Ðây không phải là cuộc tỷ kiếm giữa sư huynh, sư đệ thông thường. Ngày ấy Ngũ nhạc kiếm phái tranh đoạt ngôi minh chủ, kể về nhân tài và về võ công thì bản phái đứng đầu. Nhưng sau cuộc nội tranh kịch liệt trên núi Ngọc Nữ, phái ta chết mất mười mấy vị cao thủ tiền bối thành ra ngôi minh chủ bị phái Tung Sơn cướp mất. Xét đến căn nguyên mối họa này là do sự phân tranh "kiếm", "khí" gây nên. Bọn Lệnh Hồ Xung gật đầu lia lịa. Nhạc Bất Quần lại nói: -Bản phái chẳng làm minh chủ Ngũ nhạc kiếm phái thì thôi, oai danh phái Hoa Sơn có bị tổn thương cũng bỏ đi không cần nói tới. Sự quan hệ trọng đại là sư huynh, sư đệ đồng môn tranh chấp nhau, tàn sát nhau mới thật thảm khốc hết chỗ nói! Ngày nay nhớ lại tình trạng mọi người ai cũng nơm nớp lo âu mà giật mình kinh hãi.Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào mặt Nhạc phu nhân. Lệnh Hồ Xung thấy sư nương da mặt nhăn nhó biết bà đang nhớ lại các vị cao thủ bản phái tàn sát nhau rùng rợn khiến cho bà hồn vía kinh hoàng. Nhạc Bất Quần từ từ cởi khuy áo mở hở trước ngực ra. Nhạc Linh San hốt hoảng la lên: -Trời ơi! Gia gia!…gia gia… Trước ngực lão còn in vết thương dài đến hai thước từ vai bên trái chéo xuống cạnh sườn bên phải. Vết thương tuy khỏi đã lâu mà vẫn còn in mầu hồng lợt. Nàng nghĩ tới lúc gia gia bị thương cực kỳ thâm trọng cơ hồ bỏ mạng mà hoảng hồn. Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San từ nhỏ đến lớn quanh quẩn bên mình Nhạc Bất Quần cho tới ngày nay hai người vẫn chưa biết trong mình lão có vết thương này. Nhạc Bất Quần đắp vạt áo cài khuy lại rồi nói: -Ngày trước trong cuộc tỷ đấu trên Ngọc Nữ phong, ta bị một vị sư thúc bản môn chém trúng một kiếm lăn ra ngất đi. Y tưởng ta chết rồi chẳng thèm ngó tới nữa. Bằng không y tiện tay bồi thêm nhát nữa. Ha ha… Nhạc Linh San cười nói: -Cố nhiên là gia gia bỏ mạng. Nhạc Linh San nàykhông biết còn ở đâu. Nhạc Bất Quần cũng cười theo rồi trở lại nét mặt trịnh trọng nói: -Ðây là những điều tuyệt đối bí mật của bản môn. Bất luận là ai cũng không được tiết lộ ra ngoài. Nhân sĩ phái khác tuy có biết việc trong một ngày mười mấy tay cao thủ phái Hoa Sơn bị uổng mạng song chẳng một ai hay nguyên nhân chính. Tiền nhân hậu quả vụ đó bữa nay chẳng thể không nói rõ cho các ngươi hay, nhưng các ngươi nên nhớ đây là một chuyện quan hệ cực kỳ trọng đại. Nếu Xung nhi cứ theo con đường trước mắt mà tiến thêm thì không đầy ba năm nữa cũng lâm vào tình trạng coi kiếm trọng hơn khí, thật là nguy hiểm vô cùng! Chẳng những làm uổng công của bao nhiêu tiền bối đã hy sinh tính mạng cho võ học chính tông bản môn, có khi cả phái Hoa Sơn cũng sẽ hủy diệt vì ngươi nữa. Lệnh Hồ Xung nghe nói sợ toát mồ hôi cúi đầu xuống bẩm: -Ðệ tử phạm vào tội lớn, tùy sư phụ cùng sư nương phạt nặng đến đâu đệ tử cũng cam tâm thọ lãnh. Nhạc Bất Quần thở dài nói: -Ðây là ngươi vô tâm phạm lỗi. Kẻ không biếtlà không có tội. Ta nghĩ lại thì các vị sư bá, sư thúc phe kiếm tông ngày trước cũng vì lòng hảo tâm muốn đem võ học tuyệt đỉnh làm rạng rỡ môn hộ. Chẳng may các vị đi lầm vào đường rẽ, chìm đắm đã sâu khó mà rút ra được. Bữa nay nếu ta không ngăn trở kịp thì tư chất và tính tình ngươi rất dễ đi vào nẻo tà của phe "kiếm tông" để mong thành tựu nhanh chóng. Lệnh Hồ Xung đáp: -Dạ! Nhạc phu nhân hỏi: -Xung nhi! Vừa rồi ngươi nghĩ thế nào mà lại dùng vỏ kiếm ra chiêu để đoạt trường kiếm của ta. Lệnh Hồ Xung bẽn lẽn đáp: -Ðệ tử chỉ cần sao ngăn được một đòn mãnh liệt của sư nương. Không ngờ…không ngờ… Nhạc phu nhân nói: -Thế thì phải rồi. "Kiếm tông" cùng "khí tông" ai hơn ai kém bây giờ ngươi đã thấy rõ. Chiêu thức của ngươi cố nhiên xảo diệu, nhưng gặp phải nội công thượng thừa của sư phụ thì chiêu số có xảo diệu đến đâu cũng bằng vô dụng. Cuộc tỷ kiếm khốc liệt trên Ngọc Nữ phong ngày trước, những tay cao thủ phe "kiếm tông" phát huy kiếm khí ảo diệu vô cùng, kiếm chiêu biến hóa khôn lường, nhưng sư tổ ngươi luyện thành "Tửhà công" đem cái vụng ra để thắng cái khéo, lấy cái tĩnh để chế cái động, đả bại hơn 50 vị cao thủ "kiếm tông" và ấn định môn võ học chính tông cho bản phái với một cơ sở vững chắc ngàn năm không lay chuyển. Bữa nay sư phụ truyền dạy các ngươi phải nghĩ kỹ để mà lĩnh hội. Công phu của bản môn lấy khí làm thể, lấy kiếm làm diệu dụng. Khí là chủ mà kiếm là tùy tòng. Nếu luyện khí không thành thì kiếm thuật có cao cường đến đâu cũng bằng vô dụng. Bọn Lệnh Hồ Xung, Lao Ðức Nặc đều kính cẩn nghe lời dạy bảo. Nhạc Bất Quần nói: -Xung nhi! Ta đã tính bữa nay truyền thụ khẩu quyết nhập môn về "Tử hà công" cho ngươi, đoạn dẫn ngươi xuống núi đi giết tên ác tặc Ðiền Bá Quang, song hiện thời hãy tạm gác việc đó lại. Trong hai tháng đầu, ngươi cần luyện tập lại công phu luyện khí mà ta đã truyền cho ngươi để ngươi quên hết thứ kiếm pháp cổ quái bàng môn tả đạo kia đã đi vào. Ngươi hãy chờ ta xét nghiệm lại xem có tiến bộ không đã. Lão nói tới đây đột nhiên trở giọng nghiêm trọng tiếp: -Nếu ngươi vẫn u mê không tĩnh, tiếp tục đi vào nẻo tà của "kiếm tông" thì nặng ra là ngươi phải mất mạng, mà nhẹ cũng bị phế bỏ võ công toàn thân, đuổi ra khỏi môntrường. Khi đó ngươi có năn nỉ kêu ca cũng muộn quá rồi và đừng trách ta không bảo trước. Lệnh Hồ Xung nói: -Dạ! Ðệ tử quyết không bao giờ tái phạm. Nhạc Bất Quần quay lại bảo con gái: -San nhi! Ngươi cùng Lục Ðại Hữu đều cấp tính. Lời ta dạy đại sư ca đây, hai người nên ghi nhớ vào lòng. Lục Ðại Hữu chỉ dạ một tiếng, còn Nhạc Linh San nói: -Hài nhi cùng Lục sư ca dù có cấp tính nhưng không thông minh bằng đại sư ca thì cũng chẳng tự mình sáng chế ra được kiếm chiêu. Vậy gia gia bất tất phải quan tâm. Nhạc Bất Quần hắng dặng một tiếng rồi hỏi: -Ngươi không sáng chế được kiếm chiêu ư? Thế thì sao ngươi cùng Xung nhi toan lập ra "Xung Linh kiếm pháp"? Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San đều thẹn đỏ mặt lên. Lệnh Hồ Xung nói: -Ðó là đệ tử nói giỡn. Nhạc Linh San cười nói: -Ðây là chuyện đã lâu lắm rồi. Khi đó hài nhi còn nhỏ tuổi chả hiểu chi hết mới cùng đại sư ca đùa giỡn như vậy. Sao gia gia lại biết chuyện này? Nhạc Bất Quần đáp: -Ðệ tử dưới trướng muốn sáng chế ra kiếm pháp, tựmình lập môn hộ để làm chưởng môn một phái mà mình cũng không biết, há chẳng hồ đồ lắm ư? Nhạc Linh San kéo tay phụ thân cười nói: -Gia gia! Gia gia lại nói giỡn người ta rồi. Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ từ khí sắc cho đến giọng nói tuyệt không tỏ vẻ đùa cợt thì trong lòng không khỏi sợ run. Nhạc Bất Quần đứng lên nói: -Công phu bản môn mà luyện đến chỗ tinh thâm, thì hoa bay lá rụng đều có thể giết người được. Người ngoài bảo phái Hoa Sơn chỉ sở trường về kiếm thuật là họ coi thường mình quá. Lão nói xong vung tay áo trái một cái. Luồng kình lực xô tới khiến cho thanh trường kiếm sau lưng Lục Ðại Hữu cũng vọt ra khỏi vỏ. Nhạc Bất Quần lại phất tay áo bên phải quét vào thân kiếm. Mấy tiếng rắc rắc vang lên, thanh trường kiếm này liền gãy làm mấy đoạn. Bọn Lệnh Hồ Xung thấy thế ai cũng kinh hãi. Nhạc phu nhân tuy sớm tối ở với trượng phu mình mà cũng không biết nội công lão cao thâm đến thế. Bà ngó Nhạc Bất Quần bằng con mắt đầy thánphục. Nhạc Bất Quần nói: -Ði thôi! Rồi cùng Nhạc phu nhân đi trước xuống núi. Lao Ðức Nặc theo sau. Lệnh Hồ Xung ngó hai thanh kiếm gãy, trong lòng vừa kinh hãi vừa hoan hỉ, bụng bảo dạ: -Té ra võ học bản môn lợi hại đến thế! Sư phụ đã thi triển chiêu kiếm pháp nào thì bất cứ là ai cũng không phá giải được. Hắn lại nghĩ thầm: -Những đồ hình khắc trên vách đá hậu động đã chưa rõ hết thảy những tuyệt chiêu Ngũ nhạc kiếm phái đều bị người phá giải. Nhưng Ngũ nhạc kiếm phái vẫn nổi tiếng cho đến ngày nay và thủy chung giữ được địa vị cao ngất võ lâm, té ra vì kiếm phái này có căn bản thượng thừa về khí công. Kiếm chiêu đã phát huy nội lực thâm hậu vào thì phá giải được không phải chuyện dẽ dàng. Lý lẽ này rất tầm thường, thế mà mình lại suy nghĩ đâu đâu, bỏ quên điểm chính. Thực ra cùng một chiêu "Hữu phụng lai nghi" nhưng do Lâm sư đệ sử ra thì bì với sư phụ thế nào được? Người cầm côn trên vách đá có phá được chiêu "Hữu phụng lai nghi" chăng nữa thì cũng chỉ là chiêu tầm thường của Lâm sư đệ, chứ phá thế nào được chiêu do tay sư phụ phóng ra.""
    Các vị nào ko thích đọc truyện xin thứ lỗi ,bỏ qua!
    Tiếp tục..
    Nếu như xin tríchlo72i bác Thực:..Một bên thì cố gắng đưa về các hình quen thuộc ...
    Bác cho rằng như vậy thì chỉ có thể làm người học trò giỏi cố gắng luyện bài tập để rồi khi thi thì mang ra giải thôi,và người thầy tốt chỉ chăm mẳm luyện cho học trò các bài tủ để trúng giải thôi.Việc này báo chí có nói nhiều rồi,VN đạt giải trong các kỳ thi quốc tế vế toán ,lý....nhưng rốt cục rùi cũng ko đi đến đâu.Xin lỗi hơi lạc đề tí.
    Nếu chơi cờ mà cư muốn đưa về các dạng bài tập mình đã quen thì chẳng phải là cách làm hoàn hảo.Cứ thử suy nghĩ mà xem...
    Tiện đây ko biết có bạn hoangPDA87 đó ko.Cũng cám ơn ý kiến của bạn.Xin hỏi thật nhá ,đừng khách sáo tôi thắc mắc ngoài con pháo thì XE,Mã,Tựong,Sĩ...được xếp vào Ngũ hành nào.Tôi từng cho Xe là hành Thổ (tính thông thoáng,tung hoành,chủ soái,ko được hãm địa,cần đắc địa..)nhưng mà cũng ko chắc hay là hành Mộc.Hỏi thêm chút bạn đừng dấu nghề nha.HiHi...

  3. #33
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    1,408
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    " Thực ra cùng một chiêu "Hữu phụng lai nghi" nhưng do Lâm sư đệ sử ra thì bì với sư phụ thế nào được? Người cầm côn trên vách đá có phá được chiêu "Hữu phụng lai nghi" chăng nữa thì cũng chỉ là chiêu tầm thường của Lâm sư đệ, chứ phá thế nào được chiêu do tay sư phụ phóng ra.""

    Hì hì hì ! quẹo qua cờ 1 chút nhé :chính chỗ này sẽ là cao thủ hay thấp thủ trong cùng 1 hình trận và biến ảo hay không là đã bước vào trung cuộc rồi.


    p/s : so sánh bằng đoạn truyện như trên thì hơi khập khễnh bác Tantan3 ạ ! mỗi bạn một quan điểm mà ai cũng đúng cả.

  4. #34
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Bài viết
    53
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi dohuuthuc Xem bài viết
    " Thực ra cùng một chiêu "Hữu phụng lai nghi" nhưng do Lâm sư đệ sử ra thì bì với sư phụ thế nào được? Người cầm côn trên vách đá có phá được chiêu "Hữu phụng lai nghi" chăng nữa thì cũng chỉ là chiêu tầm thường của Lâm sư đệ, chứ phá thế nào được chiêu do tay sư phụ phóng ra.""

    Hì hì hì ! quẹo qua cờ 1 chút nhé :chính chỗ này sẽ là cao thủ hay thấp thủ trong cùng 1 hình trận và biến ảo hay không là đã bước vào trung cuộc rồi.


    p/s : so sánh bằng đoạn truyện như trên thì hơi khập khễnh bác Tantan3 ạ ! mỗi bạn một quan điểm mà ai cũng đúng cả.
    Cám ơn Bác đã nghe truyện.Nhưng chưa hết còn nữa...

    Lệnh Hồ Xung toan trả lời thì bất thình lình phía sau có tiếng người lạnh lùng nói: -Nếu quả ta mà chỉ điểm cho gã mấy chiêu, chẳng lẽ lại không thu thập được thằng lỏi kia hay sao? Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi quay đầu nhìn lại thì thấy một lão già râu tóc bạc mặc áo bào xanh đứng bên cạnh cửa sơn động. Sắc mặt lão lợt lạt không còn chút huyết sắc và ra chiều lo buồn uất hận. Lệnh Hồ Xung tự hỏi: -Lão tiên sinh này từ đâu tới đây? Sao lão đứng ngay đằng sau mà mình chẳng biết gì hết? Lệnh Hồ Xung còn đang kinh ngạc thì Ðiền Bá Quang ngập ngừng hỏi: -Phải chăng…Tiền bối là Phong lão tiên sinh?Lão già thở dài nói: -Chẳng lẽ trên thế gian này còn có kẻ biết danh hiệu Phong mỗ ư? Lệnh Hồ Xung xoay chuyển ý nghĩ rất mau, bụng bảo dạ: -Trong bản phái còn có vị tiền bối này, nhưng ta chưa từng nghe sư phụ sư nương nói tới bao giờ. Nếu lão nghe miệng Ðiền Bá Quang nói ra rồi mạo xưng mà mình cũng tiến lại tham bái, há chẳng khiến những hảo hán trong thiên hạ cười cho ư? vả lại khi nào có chuyện trùng hợp kỳ diệu đến thế? Ðiền Bá Quang vừa nhắc đến Phong Thanh Dương là có Phong Thanh Dương xuất hiện liền thì thật là chuyện phi lý. Bỗng nghe lão già thở dài nói: -Thằng nhỏ Lệnh Hồ Xung kia! Mi thật chẳng ra trò trống gì! Trước hết ta hãy dạy mi chiêu "Bạch hồng quán nhật" tiếp theo là chiêu "Hữu phụng lai nghi" rồi đến "Kim nhạn hoành không" sau tới "Tuyệt kiếm thức"… Miệng lão nói thao thao bất tuyệt luôn một hồi 30 chiêu thức. Ba chục chiêu này Lệnh Hồ Xung đều học qua rồi. Trong đó còn có mấy chiêu hắn sử còn hết sức tầm thường. Giữa sư huynh sư đệ tập dượt hắnchưa dùng tới. Dù hắn có thi triển đối phó với Ðiền Bá Quang, nhưng dù sao vẫn chưa đủ uy lực. Bỗng nghe lão già nói tiếp: -Mi còn ngần ngừ cái gì? Sử liền một mạch ba chục quả là khó thiệt, song mi cứ biểu diễn hết một lượt cho ta coi thử. Giọng lão nói trầm trầm tựa hồ rất đỗi thương tâm, song ngữ khí lại có vẻ rất oai nghiêm. Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ: -Mình cứ tuân theo lời lão chỉ điểm thử một lượt cũng chẳng sao. Hắn nghĩ vậy rồi sử chiêu "Bạch hồng quán nhật". Lúc hắn thu chiêu về mũi kiếm trỏ lên trên không để ra chiêu thứ hai là chiêu "Hữu phụng lai nghi" đâm từ dưới lên trên để quãng giữa một chỗ trống lớn, không nghĩ ra cách nào thi triển cho liền được. Hắn cứ để nguyên mũi kiếm trỏ lên trời rồi đứng thộn mặt ra. Lão tự xưng là Phong Thanh Dương thở dài nói: -Ðồ ngu! Ðồ ngu! Không trách mi là đệ tử của Nhạc Bất Quần. Thật chẳng khác chi cục đất, không hiểu biến hóa. Nghiên cứu về kiếm thuật phải làm sao hươi kiếm như nước chảy mây trôi tùy theo ý mình, muốn lên là lên, muốn xuống là xuống. Mi sửxong chiêu "Bạch hồng quán nhật" mũi kiếm hướng lên trên, chẳng lẽ không hiểu thuận thế đảo xuống dưới ư? Trong kiếm chiêu không có tư thức này thì mi phải tự ý phối hợp thuận chiều đưa tay vào chứ? Câu nói đó thức tỉnh Lệnh Hồ Xung ngay tức khắc. Hắn dừng thanh kiếm lại rồi tự nhiên sử được chiêu "Hữu phụng lai nghi". Hắn không chờ cho kiếm chiêu đi hết đường đã chuyển sang chiêu "Kim nhạn hoành không". Chiêu này vung lên ở trên đỉnh đầu. Tiện đường vòng của thanh kiếm, hắn nhẹ nhàng biến ra chiêu "Triệt thủ thức". Lúc chiêu thức vòng vèo chuyển biến thành một màng kiếm quang dầy đặc không còn một kẽ hở, hắn cảm thấy trong lòng khoan khoái vô cùng. Ðoạn hắn theo lời lão già tiếp tục sử những chiêu sau cho tới chiêu "Chung cổ tế minh" thì thu kiếm về. Cả thảy vừa đúng 30 chiêu. Lão già thở dài nói: -Ðúng rồi! Ðúng rồi! Có điều đáng tiếc là hãy còn vụng về nếu đem tỷ đấu với những tay cao thủ dĩ nhiên chưa ăn thua gì song đối với thằng lỏi kia tưởng thế cũng đủ rồi. Mi hãy thử đi coi! Lệnh Hồ Xung tuy không tin hẳn lão chính là thái sư thúc tổ của hắn, song bất luận lão là ai thì võ học này cũng vào hạng cao thủ phi thường khôngcòn nghi ngờ gì nữa. Hắn liền khom lưng kính cẩn thi lễ tạ ơn lão, đoạn quay sang bảo Ðiền Bá Quang: -Xin mời Ðiền huynh! Ðiền Bá Quang đáp: -Ðiền mỗ đã coi Lệnh Hồ huynh sử hết 30 chiêu tức là đã biết rõ những ưu khuyết điểm mà còn tỷ đấu thì có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Lệnh Hồ Xung nói: -Ðiền huynh không muốn động thủ càng hay. Vậy xin Ðiền huynh tùy tiện. Tại hạ cần ở lại học hỏi lão tiền bối đây kha khá một chút không rảnh để đi với Ðiền huynh được. Ðiền Bá Quang lớn tiếng: -Sao lại nói thế được? Lệnh Hồ huynh không theo Ðiền mỗ xuống núi, chẳng lẽ để cái mạng này chết uổng về tay Lệnh Hồ huynh chăng? Ðoạn gã quay lại nói với lão già: -Thưa Phong lão tiền bối! Ðiền Bá Quang này là kẻ tiểu tử hậu sinh, không đáng đối chiêu với lão nhân gia. Lão nhân gia mà động thủ thì không khỏi tổn thương đến bề thế. Lão già gật đầu, thở dài rồi từ từ ngồi xuống tảng đá lớn. Ðiền Bá Quang yên tâm. Gã nạt lớn: -Coi đao đây! Gã vừa hô vừa vung đao chém Lệnh Hồ Xung.Lệnh Hồ Xung né mình tránh khỏi đồng thời phóng kiếm đâm trả. Hắn sử chiêu thứ tư là "Triệt thủ thức" mà lão già vừa dạy hắn. Hắn phóng chiêu rồi, kiếm khí vẫn tung hoành không ngớt mà kiếm pháp lại nhẹ nhàng linh động. Chiêu số hắn thi triển đây là do lão già chỉ điểm, có chỗ ra ngoài 30 chiêu mà lão già nói trước. Vì hắn lĩnh hội được ý nghĩa câu: "Nước chảy mây trôi tùy theo ý muốn" nên kiếm thuật tiến bộ khác thường. Lệnh Hồ Xung quay lộn với Ðiền Bá Quang tỷ đấu hơn 200 chiêu mà vẫn bất phân thắng bại. Nhưng về sau Lệnh Hồ Xung đuối sức dần, Ðiền Bá Quang quát lên một tiếng thật to cầm đao chém thẳng xuống. Lệnh Hồ Xung thấy khó lòng tránh khỏi liền phóng kiếm nhắm trước ngực đối phương đâm tới. Ðiền Bá Quang xoay đao lại phang kiếm đánh choang một tiếng rùng rợn. Gã không chờ cho Lệnh Hồ Xung thu kiếm về đã buông đao ra nhảy vọt lên đưa hai tay chịt cổ Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung bị nghẹt, thanh trường kiếm liền rớt khỏi tay. Ðiền Bá Quang quát hỏi: -Ngươi có theo lão gia hạ sơn không thì lão giabóp chết? Trước nay đối với Lệnh Hồ Xung Ðiền Bá Quang vẫn kêu huynh gọi đệ, ăn nói rất từ tốn. Nhưng chuyến này gã phải kịch đấu với hắn hơn 200 chiêu, khí tức nổi lên không dằn lòng được. Gã hầm hầm chịt cổ Lệnh Hồ Xung đồng thời tự xưng là lão gia. Lệnh Hồ Xung nét mặt xám xanh vẫn lắc đầu quầy quậy. Ðiền Bá Quang nghiến răng nói: -200 chiêu cũng được 300 chiêu cũng không sao. Lão gia đã thắng thì ngươi phải theo lão gia xuống núi. Mẹ kiếp! Lão gia không đếm xỉa gì tới lời ước 30 chiêu nữa! Lệnh Hồ Xung muốn nổi lên tràng cười rộ, nhưng bị mười đầu ngón tay của đối phương chịt cổ không sao nói cười ra tiếng được. Bỗng nghe lão già thở dài nói: -Ðồ ngu xuẩn ơi! Trong tay không kiếm thì ngón tay là kiếm chứ sao? Vậy chiêu "Kim ngọc múa đường" kia chẳng lẽ cũng cần phải kiếm mới xử được ư? Lệnh Hồ Xung nghe lão nói khác nào một tia chớp lóe ra trong đầu óc hắn. Hắn không nghĩ ngợi gì nữa chìa năm ngón tay phải phóng ra phía trước. Ðólà chiêu "Kim ngọc múa đường". Ngón giữa và ngón trỏ đâm vào huyệt Ðản Trung trước ngực Ðiền Bá Quang. Ðiền Bá Quang rú lên một tiếng té lăn xuống đất, phải buông 10 đầu ngón tay ra khỏi cổ Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung không ngờ mình vừa đâm một cái mà uy lực lại ghê gớm đến độ làm cho Vạn lý độc hành Ðiền Bá Quang khét tiếng giang hồ phải té xuống một cách dễ dàng. Hắn đưa tay lên sờ cổ họng vừa bị Ðiền Bá Quang chịt mạnh rất đau đớn. Ðoạn hắn đưa mắt ngó tên dâm tặc thấy gã nắm khoèo dưới đất, không ngớt co quắp thì không khỏi vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Hắn sinh lòng kính ngưỡng lão già vô cùng liền vội chạy đến trước sụp lạy la lên: -Bẩm thái sư thúc tổ! Xin thái sư thúc tổ tha thứ cho đồ tôn đã có thái độ vô lễ. Ðoạn gã đập đầu binh binh. Lão già cười mát hỏi: -Bây giờ ngươi không ngờ ta bịp nữa chứ? Lệnh Hồ Xung dập đầu đáp: -Muôn ngàn lần đồ tôn không dám. Ðồ tôn may mà được bái kiến thái sư thúc tổ tiền bối bản môn là sự vui mừng lớnnhất đời. Lão già Phong Thanh Dương nói: -Ngươi dậy đi! Lệnh Hồ Xung lại dập đầu ba lần nữa rồi mới đứng lên. Hắn thấy nét mặt lão già cực kỳ tiều tụy như người bệnh hoạn, liền hỏi: -Thưa thái sư thúc tổ. Thái sư thúc tổ có đói bụng không? Trong động đồ tôn còn ít lương khô. Hắn nói rồi toan đi lấy nhưng Phong Thanh Dương lắc đầu gạt đi: -Không cần đâu! Lão hướng mắt nhìn vầng thái dương cất giọng trầm trầm nói tiếp: -Bữa nay trời nắng ấm nhỉ. Ðã mấy chục năm ta không được nhìn ánh mặt trời. Lệnh Hồ Xung tuy trong lòng rất lấy làm kỳ nhưng không dám hỏi. Phong Thanh Dương lại đưa mắt ngó Ðiền Bá Quang nằm khoèo dưới đất nói: -Gã bị ngươi đâm một chiêu vào huyệt Ðản Trung nhưng gã nội công thâm hậu thì sau một giờ là sẽ tỉnh lại. Khi đó gã lại liều chết với ngươi, vì gã biết ngươi dùng ngón tay làm kiếm thì chỉ trong vòng 30 chiêu là có thể đả bại được gã rồi. Tuy gã tự biết không phải là địch thủ của ngươi, nhưng ngươi cứ ngoan ngoãn theo gã xuống núi. Bây giờ ngươi kiềm chế gã rồi cần bắt gã tuyên lời thề độc không được tiết lộ việc liên quan đến ta với bất cứmột ai. Lệnh Hồ Xung nghi ngờ, ngập ngừng hỏi: -Ðồ tôn dùng kiếm còn chưa địch nổi gã thì sao lại tay không…tay không… Phong Thanh Dương thơ dài buồn rầu nói: -Chỉ trong một giờ là đủ. Ngươi là đệ tử Nhạc Bất Quần đáng lý ta không truyền thụ võ công cho ngươi. Nhưng ta đã rửa tay gác kiếm không cùng ai động thủ đối chiêu nữa. Nếu chẳng mượn tay ngươi thì khó mà bức bách gã lập lời trọng thệ giữ điều bí mật. Ngươi theo ta vào đây. Phong Thanh Dương trỏ lên vách đá nói: -Những đồ hình này đại khái ngươi đã xem qua và nhớ rồi chỉ còn đem ra sử dụng, nhưng không hoàn toàn chỉ có vậy mà thôi. Thằng nhỏ Nhạc Bất Quần thật là ngu như chó, chẳng hiểu gì hết. Ngươi có tư chất đặc biệt, song bị hắn huấn luyện cho thành ra ngựa gỗ trâu đá. Lệnh Hồ Xung vốn trong lòng cực kỳ kính ái sư phụ. Bây giờ hắn nghe Phong Thanh Dương nhục mạ ân sư, liền ngửng đầu lên cãi: -Thái sư thúc tổ ơi! Ðồ tôn không muốn thụ giáo thái sư thúc tổ nữa. Bây giờ đồ tôn rachém chết gã Ðiền Bá Quang là xong. Phong Thanh Dương sửng sốt, nhưng lão hiểu ngay ý Lệnh Hồ Xung liền lạnh lùng nói: -Gã đã đả bại ngươi mấy lần mà không giết ngươi. Bây giờ ngươi mới chiếm được thượng phong một lần đã hạ sát gã…Hừ! Như thế đâu phải cách đối đãi của người đệ tử phái Hoa Sơn? Ngươi giận ta mắng sư phụ ngươi hử? Ðược rồi! Từ đây ta không nói tới y nữa. Ngươi kêu ta là sư thúc tổ, ta gọi y là tiểu tử không được hay sao? Lệnh Hồ Xung đáp: -Nếu thái sư thúc tổ không nhục mạ sư phụ của đồ tôn thì đồ tôn xin hết lời kính cẩn và nghe lời giáo hối. Phong Thanh Dương tủm tỉm cười nói: -Thế ra ta đến cầu ngươi để dạy võ nghệ ư? Lệnh Hồ Xung khom lưng đáp: -Ðồ tôn khi nào dám thế. Xin thái sư thúc tổ tha tội cho. Phong Thanh Dương trỏ vào đồ hình vẽ kiếm pháp phái Hoa Sơn trên vách đá nói: -Những chiêu số này đúng là tuyệt chiêu của bản phái, nhưng có đến quá nửa đã bị thất truyền. Cả Nhạc…Nhạc…à…à sư phụ ngươi cũng không biết. Có điều tuy chiêu sốtuyệt diệu mà sử rời rạc từng chiêu một, thì sẽ bị người khác phá mất. Lệnh Hồ Xung nghe tới đây xúc động tâm thần. Hắn ngấm ngầm giác ngộ tới chỗ chí lý về kiếm thuật. Bất giác hắn lộ vẻ vui mừng khôn tả. Phong Thanh Dương hỏi: -Ngươi biết cái gì thử nói ta nghe? Lệnh Hồ Xung đáp: -Phải chăng thái sư thúc tổ dạy rằng những chiêu thức này sử liền một mạch thì địch nhân không tài nào phá được? Phong Thanh Dương gật đầu ra chiều hoan hỉ nói: -Ta đã bảo tư chất ngươi khác thường, quả nhiên óc lãnh hội rất cao siêu. Bọn trưởng lão Ma giáo này… Lão vừa nói vừa chỉ vào những hình người sử côn bổng trên vách đá. Lệnh Hồ Xung hỏi ngay: -Ðó là những trưởng lão trong Ma giáo ư? Phong Thanh Dương đáp: -Ngươi không biết hay sao? Mười bộ hài cốt kia là của mười tên trưởng lão Ma giáo đó. Lão nói xong giơ tay ra trỏ vào những bộ hài cốt nằm la liệt dưới đất.Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi: -Tại sao các trưởng lão Ma giáo lại chết cả ở đây? Phong Thanh Dương đáp: -Ta giết họ đấy. Bọn trưởng lão Ma giáo đều là những tên võ công tuyệt thế, vậy mà Phong Thanh Dương nói bốn tiếng "ta giết họ đấy" một cách rất hời hợt hững hờ như giết đi mười con kiến con muỗi vậy. Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi: -Tại…sao thế?… Phong Thanh Dương nói: -Chỉ trong vòng một giờ là Ðiền Bá Quang tỉnh lại, ngươi cứ hỏi chuyện đường dài thì còn thời gian đâu mà học võ công? Lệnh Hồ Xung vội đáp: -Ða tạ! Xin thái sư thúc chỉ điểm cho. Phong Thanh Dương thở dài nói: -Những trưởng lão Ma giáo thực ra cũng là những người thông minh tài trí mới phá tan được hết những tuyệt chiêu Ngũ nhạc kiếm phái. Hỡi ơi! Ðáng tiếc phải giết đi thật đáng tiếc! Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: -Vừa rồi lão nhân trách mình lãng phí thời gian mà bây giờ chính lão lại thở ngắn than dài. Tuy trong lòng hắn nghĩ vậy, song ngoài mặt không lộ vẻ chi hết. Phong Thanh Dương lại nói: -Ðáng tiếc là bọn họ không hiểu rõ chiêu số là phần "tĩnh", người phát chiêu mới là phần "động". Chiêu số "tĩnh" phá giải kỳ tuyệt đến đâu mà khi gặp chiêu số "động" liền chịu bó tay thì chỉ còn đường để mặc người ta chu lục. Vậy ngươi phải nghĩ luôn luôn đến chữ "động". Học và sử đều cần hướng đến chiêu số "động" nếu cứ ỳ ra như cục đất không biết biến hóa thì dù có thuộc hàng nghìn hàng vạn chiêu số "tĩnh" mà gặp phải tay cao thủ chân chính là bị họ phá giải sạch sành sanh. Lệnh Hồ Xung mừng rỡ như người phát điên. Vốn là một thanh niên mau lẹ hiếu động hắn nghe Phong Thanh Dương nói mấy câu trúng gan ruột rất lấy làm sung sướng. Hắn luôn miệng xưng tụng: -Phải lắm! phải lắm! cần học và sử chiêu linh động mới được. Phong Thanh Dương nói: -Trong Ngũ nhạc kiếm phái cũng chẳng thiếu chi bọn xuẩn tài. Chúng cho rằng cứ học những chiêu kiếm tinh thục của sư phụ truyền cho là trở thành cao thủ. Hừ! Họ thuộc lòng 300 bài thơ Ðường thì kẻ không biết ngâm thơ cũng ngâm được thật. Nhưng chỉ thuộc thơ người ta, rồi mình có làm thơ cũng chẳng ra hồn. Nếu tự mình không có óc sáng tác liệu có thành đại thi gia được không? Lão nói mấy câu này thực ra đã mạt sát luôn cả Nhạc Bất Quần, nhưng Lệnh Hồ Xung thấy lời lão rất hợp lý, vả lại lão không chỉ mặt chỉ tên sư phụ hắn, nên hắn cũng không phản đối. Phong Thanh Dương nói: -Luyện võ và sử chiêu linh động, mới chỉ là bước đầu. Luyện đến chỗ ra tay không còn chiêu thức mới tiến vào trình độ tuyệt luân. Theo người thì những chiêu luyện tới chỗ tối cao là không tài nào phá giải được. ý nghĩ đó chỉ đúng có một điểm là chiêu thức dù có cao đến đâu mà để đối phương tìm thấy đường lối là có thể nhận kẽ hở phá mình ngay. Còn như đã không có chiêu thức thì địch nhân phá vào đâu? Lệnh Hồ Xung trống ngực đập loạn xạ. Miệng lẩm bẩm: -Ðã không chiêu thức thì phá vào đâu? Ðã không chiêu thức thì phá vào đâu? Phong Thanh Dương lại nói: -Một người thường chưa học võ công bao giờ cầm kiếm vung loạn lên thì kiến văn người có rộng đến đâu cũng chẳng thể đoán được nhát kiếm của họ đâm chỗ nào, chém vào đâu. Dù là tay kiếm thuật tinh thâm rất mực cũng không phá nổi chiêu thức của họ, vì họ chẳng có chiêu thức chi hết. Hai chữ "phá chiêu" thành ra vô nghĩa. Có điều kẻkhông học võ công mà không hiểu chiêu thức tất bị người ta đánh ngã một cách dễ dàng. Còn những tay kiếm thuật chân chính vào thượng thặng mà không chiêu số thì kiềm chế được người mà không để cho ai kiềm chế mình. Lão lượm một khúc xương đùi người chết lên cầm một đầu giơ ra trước mặt Lệnh Hồ Xung hỏi: -Bây giờ ngươi phá chiêu này bằng cách nào? Lệnh Hồ Xung không biết đó là chiêu thức gì, ngơ ngác đáp: -Ðây không phải là chiêu thức nên đồ tôn không phá giải được. Phong Thanh Dương tủm tỉm cười nói: -Chính là thế đó. Nếu địch nhân sử binh khí hay động quyền cước thành chiêu thức, thì ngươi chỉ cần biết cách phá giải là ra tay phá chiêu thắng địch được ngay. Lệnh Hồ Xung hỏi: -Nếu địch nhân không có chiêu thức thì sao? Phong Thanh Dương đáp: -Ấy đó! Ta muốn nói: Ðối phương cũng là tay cao thủ hạng nhất. Cả hai bên tùy ý muốn đánh cách nào cũng được, chưa nhất định ai hơn ai kém… Lão thở dài nói tiếp: -Hiện nay những tay cao thủ như vậy hiếm lắm. Họa may ngươi gặp được một hai vị đã là tốt số lắm rồi. Suốt đời ta mới gặp được ba vị mà thôi.Lệnh Hồ Xung hỏi: -Ba vị đó là ai? Phong Thanh Dương chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung một lúc rồi tủm tỉm cười nói: -Trong bọn đệ tử Nhạc Bất Quần vẫn còn kẻ muốn dính líu đến chuyện ngoài không chịu học kiếm thuật. Hay lắm! Hay lắm! Lệnh Hồ Xung thẹn đỏ mặt lên vội khom lưng nói: -Ðồ tôn biết lỗi rồi! Phong Thanh Dương nói: -Ngươi không có lỗi gì cả. Trái lại tâm tư ngươi hoạt bát là hợp với lòng ta. Có điều hiện tại ít thì giờ. Vậy ngươi liên tiếp biểu diễn ba, bốn chục tuyệt chiêu của phái Hoa Sơn như ngươi thuộc lòng rồi quên hết cả toàn bộ đi, quên sạch sành sanh đừng để dạ một chiêu nào cả. Ðến lúc ngươi cùng Ðiền Bá Quang động thủ, tựa hồ như ngươi không còn một chiêu số nào về Hoa Sơn kiếm pháp để chiến đấu với hắn. Lệnh Hồ Xung đáp: -Dạ dạ! Hắn ngưng thần coi lại đồ hình trên vách đá mười phần Lệnh Hồ Xung đã coi đến tám, chín, nhất là kiếm pháp bản môn hắn càng nhớ kỹ. Bây giờ hắn không cần mất thì giờ để học chiêu số mà chỉ cần đem những chiêu thức về kiếm pháp không liên lạc với nhau xếp thành một dây liền. Phong Thanh Dương nói: -Nhất thiết ngươi nên thuận theo tự nhiên, chỗnào không làm được thì đừng làm, chỗ nào thôi thì phải thôi ngay. Nếu không thể cho dính lại liền thành một xâu cũng bỏ quách. Tóm lại đừng có chút nào miễn cưỡng. Lệnh Hồ Xung luyện kiếm mười mấy năm, mỗi lần luyện tập đều phải để hết tinh thần không dám lơ đãng chút nào, vì pháp luật của Nhạc Bất Quần rất nghiêm minh. Một cái giơ tay, cất chân mà sai trật pháp độ mấy tấc liền phải đính chính ngay tức khắc. Chiêu thức nào cũng phải sử cho tận thiện tận mỹ, không được mảy may sai trật mới được y gật đầu công nhận. Lệnh Hồ Xung là khai sơn đệ tử, bản tính hắn cương cường hiếu thắng, lại được sư phụ, sư nương khen ngợi luôn luôn nên lúc hắn luyện mỗi chiêu càng khép mình vào lề luật gấp bội. Hắn không ngờ Phong Thanh Dương dạy kiếm lại trái ngược hoàn toàn với đường lối cũ. Lão muốn hắn càng tùy tiện càng hay và như vậy hợp với tâm ý hắn. Lúc hắn sử kiếm trong lòng sung sướng khôn tả, khác nào uống thứ rượu ngon cất đã mấy chục năm mùi vị êm ngọt phi thường. Giữa lúc Lệnh Hồ Xung đang say mê sử kiếm, bỗng nghe tiếng Ðiền Bá Quang đứng ngoài gọi: -Lệnh Hồ huynh! Mời Lệnh Hồ huynh ra đây tỷ võ.Lệnh Hồ Xung thu kiếm về đứng yên nhìn Phong Thanh Dương hỏi: -Thưa thái sư thúc tổ! Ðồ tôn múa may quay cuồng như vậy liệu có chống được với Khoái đao của hắn không? Phong Thanh Dương lắc đầu đáp: -Chống không nổi, còn sai nhiều lắm! Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi: -Không chống nổi ư? Phong Thanh Dương đáp: -Ðã muốn chống là tự nhiên không chống nổi. Sao ngươi cứ phải chống đối mới được? Lệnh Hồ Xung nghe lão nói vậy liền tỉnh ngộ ngay. Hắn mừng thầm nghĩ bụng: -Phải rồi! Gã năn nỉ mình xuống núi dĩ nhiên không dám hạ sát thủ. Gã muốn sử đao pháp gì thì sử mình không cần biết tới mà chỉ việc tấn công là xong. Hắn cầm kiếm ra khỏi động thấy Ðiền Bá Quang cầm ngang lưỡi đao đứng đó. Ðiền Bá Quang nói: -Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh được Phong lão liền bối chỉ điểm yếu quyết, quả nhiên kiếm pháp tiến bộ rất nhiều. Có điều vừa rồi Ðiền mỗ bị Lệnh Hồ huynh đánh ngã là vì sơ ý một chút, chứ trong lòng không phục. Bây giờ chúng ta tái đấu.Lệnh Hồ Xung đáp: -Ðược lắm! Hắn vung kiếm chênh chếch đâm tới. Thanh trường kiếm lảo đảo lung lay mà không có chút kình lực nào cả. Ðiền Bá Quang rất lấy làm kỳ tự hỏi: -Thằng cha này phát điên rồi chăng? Hắn vung đao chém nhẹ một nhát. Lệnh Hồ Xung không né tránh, nghiên mũi kiếm nhắm đâm chênh chếch vào bụng dưới đối phương. Ðiền Bá Quang la lên: -Ô hay! Rồi xoay đao lại gạt. Không ngờ Lệnh Hồ Xung đột nhiên tung trường kiếm từ trên không. Ðiền Bá Quang ngửng đầu lên nhìn. Chẳng ngờ mũi gã bị Lệnh Hồ Xung đánh trúng một quyền khá nặng máu tươi đổ ra rất nhiều. Ðiền Bá Quang còn đang kinh hãi thì Lệnh Hồ Xung lại dùng tay làm kiếm đâm tới cực kỳ mau lẹ, trúng ngay vào huyệt Ðản trung của Ðiền Bá Quang. Ðiền Bá Quang toàn thân nhũn ra từ từ té xuống. Vẻ mặt gã cực kỳ kinh dị lại vô cùng phẫn nộ.Lệnh Hồ Xung xoay mình lại. Phong Thanh Dương gọi hắn vào động bảo: -Ngươi lại được thêm nửa giờ nữa để luyện kiếm. Gã hai lần bị ngươi điểm té, thương thế lần này nặng hơn và dĩ nhiên lâu hơn lần đầu gã mới tỉnh lại. Có điều lần sau tái đấu, không chừng gã sẽ dùng đến phép đánh liều mạng, vậy ngươi phải cẩn thận mới được. Bây giờ ngươi hãy vào luyện kiếm pháp phái Hành sơn đi! Tưởng bất tất phải thuật lại cho rườm lời. Lệnh Hồ Xung sau khi được Phong Thanh Dương chỉ điểm, chiêu số về kiếm pháp của hắn như có như không. Về ý tứ chiêu số hãy còn nhưng về hình thức chiêu số không rõ rệt nữa, thiệt là biến hóa đến độ xuất quỉ nhập thần. Ðiền Bá Quang tỉnh dậy rồi lại thêm hai lần gã bị đánh ngã. Trời đã xế chiều Lục Ðại Hữu đem cơm lên núi. Lệnh Hồ Xung thấy gã còn ở đằng xa đã xách Ðiền Bá Quang bị té còn nằm đó bỏ vào phía sau tảng đá. Phong Thanh Dương cũng ở hậu động không ra. Lệnh Hồ Xung bảo Lục Ðại Hữu: -Mấy bữa nay ta ăn thấy ngon miệng vậy mai Lục sư đệ mang nhiều cơm rau hơn một chút nhé!Lục Ðại Hữu thấy đại sư ca vẻ mặt vui tươi khác hẳn tình hình mấy tháng trước hắn chỉ buồn phiền trong lòng cũng mừng thầm gã đáp: -Hay lắm! Mai tiểu đệ sẽ đưa lên một giỏ cơm lớn. Lục Ðại Hữu xuống núi rồi, Lệnh Hồ Xung giải khai huyệt đạo cho Ðiền Bá Quang, hắn mời gã cùng Phong Thanh Dương cùng vào ăn cơm. Phong Thanh Dương chỉ ăn nửa bát là no. Còn Ðiền Bá Quang ôm mối bất bình không sao nuốt được. Gã vừa và cơm vừa càu nhàu thóa mạ. Ðột nhiên gã bóp mạnh đánh cách một tiếng. Cái bát sành bị bể thành mười mấy mảnh. Cả mảnh bát lẫn cơm đổ xuống người gã. Lệnh Hồ Xung cười khanh khách nói: -Ðiền huynh giận cái bát cơm làm chi vậy? Ðiền Bá Quang tức giận, hằn học nói: -Mẹ kiếp! Ðiền mỗ tức quá, chỉ vì Ðiền mỗ không muốn giết thằng lỏi thành ra thằng lỏi chỉ công chứ không thủ mà chiếm được tiện nghi. Hừ hừ! Mẹ kiếp tiểu ni…tiểu ni… Gã hiển nhiên muốn thóa mạ Nghi Lâm tiểu ni cô, nhưng không hiểu gã nghĩ sao đang nói dở dang bỗng dừng lại. Gã nói liền mấy câu "tiểu ni, tiểu ni" rồi lớn tiếng: -Lệnh Hồ Xung! Ngươi có giỏi thì tái đấu với ta.Lệnh Hồ Xung đáp: -Ðược lắm! Ðoạn hắn chống kiếm đứng dậy. Cuộc ác đấu này cực kỳ hung hiểm. Lệnh Hồ Xung vẫn đánh như trước. Mỗi lần Ðiền Bá Quang phóng đao đâm tới, gã không đỡ gạt cứ dùng tuyệt chiêu phản kích. Không ngờ lần này Ðiền Bá Quang ra tay độc địa. "Soạt soạt" hai đao! Một đâm trúng vào vế đùi Lệnh Hồ Xung một vạch vào cánh tay trái hằn thành vết khá sâu. Hiển nhiên hắn bị thua rồi căm hận không chịu nhịn nữa. Tuy gã không giết Lệnh Hồ Xung nhưng muốn đả thương tứ chi hắn. Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa đau đớn thành ra kiếm pháp tán loạn. Sau đó mấy chiêu, hắn bị Ðiền Bá Quang đá ngã lăn ra. Ðiền Bá Quang rất lấy làm đắc ý, kề đao vào cổ Lệnh Hồ Xung hỏi: -Còn đánh nữa hay thôi? Từ giờ ta không nể đâu. Mỗi lần đánh là mỗi lần chém ngươi mấy nhát. Dù ta không giết ngươi nhưng cũng chẳng để thân thể ngươi toàn vẹn, phải làm cho máu chảy kiệt quệ mới nghe. Lệnh Hồ Xung cười khanh khách nói: -Ðánh nữa chứ! Dù Lệnh Hồ Xung naykhông chiến đấu nổi Ðiền huynh, chẳng lẽ Phong thúc sứ tổ của tiểu đệ cứ thỏng tay ngồi nhìn để mặc cho Ðiền huynh hoành hành hay sao? Ðiền Bá Quang nói: -Phong lão gia là bậc cao nhân tiền bối không thèm động thủ với ta đâu. Gã vừa nói vừa lượm đơn đao lên, trong bụng nghĩ thầm: -Nếu mình đả thương Lệnh Hồ Xung trầm trọng, Phong Thanh Dương tất nhiên tức giận ra tay. Dù lão không hạ thủ giết người mà chỉ đuổi mình xuống núi cũng là hỏng bét. Lệnh Hồ Xung xé vạt áo buộc vết thương tiến vào trong động. Hắn lắc đầu nhăn nhó cười nói: -Thưa thái sư thúc tổ! Quả nhiên gã thay đổi chiến lược, đánh chém thực sự. Nếu gã chém đúng cánh tay phải không sử kiếm được nữa thì khó lòng thắng gã. Phong Thanh Dương nói: -May ở chỗ trời đã gần tối. Ngươi ước hẹn ngày mai tái đấu. Ðêm nay ngươi đừng ngủ nữa, chúng ta hết sức một đêm. Ta dạy cho ngươi ba chiêu kiếm pháp. Lệnh Hồ Xung hỏi: -Ba chiêu thôi ư?Hắn nghĩ bụng: -Vẻn vẹn có ba chiêu kiếm thì hà tất phải mất cả một đêm mới học xong. Phong Thanh Dương thủng thẳng đáp: -Ta coi ngươi có vẻ thông minh đặc biệt, nhưng chưa hiểu có thông minh thật không hay chỉ là thông minh giả dối. Nếu ngươi thông minh thật thì một đêm nay may ra có thể học được ba chiêu kiếm này. Nhược bằng tư chất ngươi đần độn, trí hiểu biết của ngươi tầm thường thì…sáng mai ngươi đừng chường mặt ra đấu với gã nữa, chỉ việc nhận thua rồi riu ríu vâng lời gã xuống núi quách cho rồi. Lệnh Hồ Xung nghe thái sư thúc tổ nói vậy thì liệu chừng ba chiêu kiếm này không phải tầm thường và nhất định khó học lắm rồi, nhưng hắn không khỏi động lòng hiếu thắng ngang nhiên đáp: -Thưa thái sư thúc tổ! Nếu đồ tôn tư chất ngu muội không thể trong một đêm học được ba chiêu đó thì thà rằng để gã chém một đao chết quách đi cho rồi, chứ nhất định không chịu theo gã xuống núi.Phong Thanh Dương cười nói: -Vậy thì hay lắm! Lão ngửng đầu lên trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: -Trong một đêm mà bắt học ba chiêu thì không khỏi quá ép uổng. Chiêu thứ hai tạm thời chưa cần dùng đến, vậy ngươi chỉ học chiêu thứ nhất và chiêu thứ ba cũng tạm đủ. Có điều…có điều. Chà! Trong chiêu thứ ba rất nhiều chỗ biến hóa do chiêu thứ hai mà ra. Thôi được! Chúng ta sẽ lược bớt những chỗ biến hóa có liên quan đến chiêu thứ hai thử coi có được không. Lão lẩm bẩm một mình, có lúc trầm ngâm rồi lại lắc đầu. Lệnh Hồ Xung thấy lão ra vẻ lo âu lắm chuyện thì không khỏi ngứa ngáy khó chịu. Gã biết môn võ công nào càng khó học bao nhiêu thì uy lực càng mãnh liệt bấy nhiêu. Bỗng nghe Phong Thanh Dương miệng lẩm bẩm: -Trong chiêu thứ nhất có 360 chỗ biến hóa, nếu quên một chỗ là chiêu thứ ba sử không đúng được. Cái khó là ở chỗ đó. Lệnh Hồ Xung nghe nói tới một chiêu thứ nhất đã có tới 360 chỗ biến hóa thì giật mình kinh hãi.?!"""
    So sánh là khập khễnh nhưng có những thế cờ có nhưng tên rất là thi vị thí dụ "Song mã ẩm tuyền" hoặc sát khí hơn là "Tam Anh chiến Lữ Bố"...v.v..thì cũng là điều thú vị thôi!!

  5. #35
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    Đơn Dương - Lâm Đồng
    Bài viết
    6,124
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi dqqkgm Xem bài viết
    ai đọc hết được cái đoạn tràng giang ở trên giơ tay để tôi vote cái thanks.
    tôi thì tôi chịu...
    Tôi đọc hết rồi , lâu lâu đọc lại 1 đoạn trong Tiếu ngạo giang hồ cũng vui vui , cái đoạn Phong Thanh Dương chỉ điểm cho Lệnh Hồ Xung cũng thú vị đấy chứ .
    Có điều chưa đọc Tiếu ngạo giang hồ chắc mọi ngừời ngại đọc 1 đoạn như thế

  6. #36
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    6,491
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hai bài trong tiểu thuyết Kiếm hiệp đó ít người kiên nhẫn đọc lắm, huhu.
    "Không có phụ nữ xấu, chỉ có người không biết rằng mình rất xấu mà thôi!"

  7. #37
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    1,408
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Mình thì mỗi năm vào dịp hè thì đọc lại nguyên bộ này ( dù thuộc hết cốt truyện ) ,cảm xúc mới tràn về và cuộc sống thêm thi vị.

  8. #38
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Bài viết
    53
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi internazionale Xem bài viết
    Theo cá nhân em mọi người chỉ cần nghiên cứu khai cục đúng 1 trận là thấu hiểu tư tưởng của mọi trận thế khác chính là trận thức quá quen thuộc "Pháo đầu đối Bình Phong Mã".Không biết có đúng không nữa
    Khà khà ,đúng là tuổi trẻ có tài.Nếu trận nào đi trứoc hay di sau bạn cũng lên mã để choi bình phong mã cho dù đối phương có đánh trận gì đi nữa.Nghĩ mà hãi!!Bạn chơi như vậy mà khộng ngán,lại có thể thấu hiểu tư tưởng của mọi trận thế khác...Thật là có lý chứ ,ai phản bác được!!!Tranh tài cờ ở đỉnh cao cũng có chơi như thế có sao đâu?! Ai phản bác được tôi cũng Vote Thanhks cho người đó!!!
    Nhân đây nói thêm về Bình phong mã.Sách khái niêm về chiến thuật khai cục của Chũ thạch và THĐ có đoạn xin trích nguyên văn:
    1/Pháo bình 5 mã tiến 7
    2/Mã 2 tiến 3 Xe 9 bình 8
    3/Xe 1 bình 2 Mã 2 tiển 3
    ....Lại nếu như (nước thứ 3) đen đổi thành tượng 3 tiến 5,mặc dầu về sau vẫn có thể đi Mã 2 tiến 3 hình thành khai cục bình phong mã nhưng sẽ kém xa về sự ổn định vững chắc như biến hóa gốc nước thứ 3 đi thành bìng phong mã(mã 2 tiến 3),hai cánh cân bằng.Hai ví dụ ở trên chứng minh,thư tự đi quân khác nhau,trực tiếp tạo thành chiến thuật khai cục khác nhau,và ảnh hưởng đến tính tiến công và phòng thủ của KC.Hết trích.(trang 9 mục thứ tự đi quân)
    Sách ko giải thích thêm một chữ nào nữa,vậy hỏi cũng hình bình phong mã ,sách lại chê hình lên tượng trước rồi mới lên mã,cũng là BPM.
    Bạn nào có theo dõi các bài nói vê KC trứoc đây của tantan3 thì sẽ ko thấy ngạc nhiên về điều này!!

  9. #39
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    358
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bạn tantan3 bị nhiễm truyện chưởng nặng rồi. Trường đoạn Phong Thanh Dương truyền kiếm cho Lệnh Hồ Xung thì quá nổi tiếng rồi, ai đọc truyện kiếm hiệp cũng đều vô cùng thích thú. Nhưng đem những chiêu thức truyện chưởng áp đặt cho cờ tướng thì tôi e rằng rất khiên cưỡng. Tôi thấy chẳng có mối liên quan gì cả. Tôi là người đánh cờ còn non kém, nhưng tôi thấy ý kiến của bạn inter là đúng. Đối với những người đánh cờ nghiệp dư thì chỉ cần nhuần nhuyễn 2 trận: pháo đầu và bình phong mã. Như vậy là đủ để tung hoành trong giới cờ không chuyên rồi. Không biết ý kiến của tôi như vậy có phải là quá hạn hẹp không.

  10. #40
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Bài viết
    53
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi xiangqi_newbie Xem bài viết
    Khai cục bao hàm hết thảy các loại công phu của mọi môn phái, trong nhu có cương trong cương có nhu, vừa tấn công vừa phòng thủ... túm lại là khai cục mà ai ai cũng mơ ước được lĩnh hội, theo em ấy là loại khai cục 'Tiên động Soái', tùy theo trình độ đối phương mà động mấy lần cho phù hợp
    Haha...bi giờ tui mới hiểu bạn nói gì rùi."tiên động soái " hihi...Bạn khôn lém không chắc ăn như LDTK" "kha "động" 1 lần là đủ chết người ta rồi thật!!">Với Sư phụ Tâm thì em xin dùng KC "Bát tiên động soái"(được chấp đi trước 8 nước)cho chắc cú mà còn run!!hìhì!!
    Nhân tiện tặng Thầy Tâm một câu binh pháp cờ làm quà :
    ""Tiên Loạn Kỳ Tâm Phân Kỳ Thế,Hậu Loạn Kỳ Thanh Phân kỳ Hình""
    Lần sửa cuối bởi tantan3, ngày 24-11-2009 lúc 04:38 PM.

Khai cục nào bao hàm công phu võ học của mọi nhà trong thiên hạ!!
Trang 4 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68