Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê Đen III - Trang 18
Close
Login to Your Account
Trang 18 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 816171819202868118 ... CuốiCuối
Kết quả 171 đến 180 của 1253

Chủ đề: Cà Phê Đen III

  1. #171
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    836
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Tôi không hoàn toàn bị giời leo ,vì các vết thuơng đã lành nhưng sự đau đớn nguyên vẹn .Nhưng chỉ bị trúng một mũi tên thôi chứ trúng 2 mũi là kém quá còn gì công phu
    [/B]
    Cái theo mình hằng ngày rất vi diệu, nếu triệt để công phu thì mũi tên thứ hai là sự khoái chí. Qua mỗi chặng đường dù gập ghềnh hay bằng phẳng, dù lên dốc hay xuống đèo đều có thi vị riêng. Mọi cảm nhận vui buồn chẳng phải là sự khoái chí trong cuộc quần sinh hay sao ?.
    Cái rất vi diệu ấy cũng khó phát tác vì sự giằng níu giam cầm, vũ trụ bao la mới là không nương. Tạo hoá làm nên sự dính bám thần tình mà từ trong muôn cảm muôn giác sinh ra.

    Người phương Tây văn minh nên việc gì cũng áp dụng theo khoa học, trong bóng đá dù tấn công hay phòng ngự đều triệt để tận dụng mọi khả năng, nhất là những đường chuyền thoáng. Dân Nam Mỹ chơi theo lối cảm hứng coi trọng kỹ thuật cá nhân nên đôi khi phản khoa học, cứ xem các đường ban của họ thì thấy toàn làm khó nhau. Đường ban đã ngắn lại toàn chọn những cầu thủ đang bị kèm làm cho họ lung túng phải chuyền ngược lại hoặc bị mất bóng !.
    Hào lục ngũ quẻ Đỉnh, cái tai vạc phụ bám ở hai bên mà không được là trung tâm (thứ nhất) cũng phải.

    Các ông ‘nghiền’ cà phê đã dùng kiểu này chưa ? Thấy trên báo nên đem về post cho các ông xem. Trước đây hoạ sĩ Phan Cẩm Thượng đã mời tôi cùng thưởng thức cà phê trứng ở phố Hàng Gai, hồi ấy chơi cờ ở Bờ Hồ thật là đông vui.

    Cà phê trứng Hà Nội, uống một lần để nhớ mãi...

    (Dân trí) - Cà phê trứng, nét văn hóa riêng đầy sáng tạo của người Hà Nội, đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới khi khách nước ngoài thưởng thức rồi rỉ tai nhau. Có người nói, uống cà phê trứng dù chỉ một lần rồi nhớ mãi mỗi khi nhắc đến Hà Nội...


    Nhiều khách Tây tấm tắc khen cà phê trứng Hà Nội

  2. #172
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Sau 1 hồi tìm kiếm, may quá, được bài nhạc với những hi hi , nụ hôn.. ngọt ngào, để tặng bác Lâm.


    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  3. Thích huyenmapu, dangtrang90, roamingwind, 6789, ChienKhuD, Thợ Điện đã thích bài viết này
  4. #173
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi PhiHuong Xem bài viết

    Các ông ‘nghiền’ cà phê đã dùng kiểu này chưa ? Thấy trên báo nên đem về post cho các ông xem. Trước đây hoạ sĩ Phan Cẩm Thượng đã mời tôi cùng thưởng thức cà phê trứng ở phố Hàng Gai, hồi ấy chơi cờ ở Bờ Hồ thật là đông vui.

    Cà phê trứng Hà Nội, uống một lần để nhớ mãi...

    (Dân trí) - Cà phê trứng, nét văn hóa riêng đầy sáng tạo của người Hà Nội, đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới khi khách nước ngoài thưởng thức rồi rỉ tai nhau. Có người nói, uống cà phê trứng dù chỉ một lần rồi nhớ mãi mỗi khi nhắc đến Hà Nội...
    Bác Phi có công thức của cà phê trứng không vậy ? . Thấy ly cà phê hấp dẫn quá đó bác.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  5. #174
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cà phê trứng ngon lám ông Tý ,có chất béo ngậy,có chất đắng nhưng uống lâu không được .Phàm người ta chỉ ghiền những thứ cay đắng ,ít ai ghiền sự ngọt ngào .Mối tình huơng lý quanh quẩn bên lòng vì nó đã làm khổ mình nhiều

    Đạo như nước lạnh vì không mùi vị tẻ nhạt nên dùng bao lâu cũng không chán
    Gái như rượu mạnh khiến mình say sưa đau đầu nhưng không buông nhau được chót nếm vào tất sẽ ôm nhau đến ngày tận thế


  6. Thích PhiHuong, huyenmapu, dangtrang90, roamingwind, 6789, tamthaplucke, Aty, ChienKhuD đã thích bài viết này
  7. #175
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hai ông này đá trái banh qua lại trước mặt tôi.

    Cuối cùng "cảm giác là gì?" "Tới lui đi đứng của cảm giác ra sao" "cảm giác có thật không?".
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  8. Thích PhiHuong, huyenmapu, dangtrang90, 6789, tamthaplucke, Aty, ChienKhuD đã thích bài viết này
  9. #176
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Còn dính một chút là còn tất cã.
    Đoạn 1:35 - 1:40 - 1:50.

    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  10. Thích huyenmapu, dangtrang90, 6789, Aty, ChienKhuD đã thích bài viết này
  11. #177
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Cà phê trứng ngon lám ông Tý ,có chất béo ngậy,có chất đắng nhưng uống lâu không được .Phàm người ta chỉ ghiền những thứ cay đắng ,ít ai ghiền sự ngọt ngào .Mối tình huơng lý quanh quẩn bên lòng vì nó đã làm khổ mình nhiều
    Em thì thích tìm tòi mấy cái mới lạ đó bác. Tuy biết rằng có những thứ mới lạ có thể làm cho mình ghiền. Nhưng em lại thích xử dụng những món .. đã theo em với thời gian. .



    Trích dẫn Gửi bởi roamingwind Xem bài viết
    Hai ông này đá trái banh qua lại trước mặt tôi.

    Cuối cùng "cảm giác là gì?" "Tới lui đi đứng của cảm giác ra sao" "cảm giác có thật không?".

    Nhà hiền triết wind hỏi câu này khó thật. Xin hai bác câu trả lời vậy, hi hi.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  12. Thích huyenmapu, roamingwind, ChienKhuD, 6789 đã thích bài viết này
  13. #178
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Biết ông Tý sợ gái đẹp nên tôi tặng ông 1 bông hoa xấu xí dân tộc thiểu số xem xong ông đừng có giật mình. Ở tận rừng cao suối sâu đấy:





    Bận lòng chi nắm bắt

  14. Thích tamthaplucke, PhiHuong, huyenmapu, dangtrang90, Robetto, roamingwind, Aty đã thích bài viết này
  15. #179
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hi hi, cám ơn ông D nhiều. Thiệt bạn bè có khác, ổng hiểu tui quá luôn . Xấu xí cở này còn không mau mà giấu đi. Để hở ra là bị chộp ngay chớ chẳng chơi .
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  16. Thích tamthaplucke, trung_cadan, huyenmapu, ChienKhuD, dangtrang90, Robetto đã thích bài viết này
  17. #180
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    “Có thể nhiều người nghĩ đây là chuyện bịa nhưng đây là thực trạng hoàn toàn có thật ở Phố Cổ. Việc di dân khỏi Phố Cổ đã và đang được thực hiện nhưng vẫn phải gặp rất nhiều khó khăn. Khó khăn bởi nhiều hộ kiên quyết không đi, vì nếu đi họ chẳng biết kiếm sống bằng cách nào. Có những hộ đồng ý chuyển đi nhưng thủ tục đền bù chưa thoả đáng nên họ lại thôi. Dân Phố Cổ cũng không được phép tùy tiện cơi nới, sửa chữa bởi sẽ làm mất nét kiến trục đặc trưng của Phố Cổ. Thành ra, chỉ những người ở mặt đường là ngày càng giàu, càng béo bở, còn những người trong ngõ thì ngày càng khốn khổ”.
    Câu chuyện của tác giả Võ Tòng đánh mèo đã nhận được sự ủng hộ lớn của cộng đồng mạng




    Phố Cổ Hà Nội với vẻ hào nhoáng của những cửa hàng san sát bên ngoài..



    .và cuộc sống khó khăn chật vật của hàng nghìn hộ dân phía bên trong.

    Khi em ngỏ lời muốn lấy tôi làm chồng, tôi đã hỏi em rằng: “Có sợ khổ không?”. Em trả lời: “Không! Lấy giai phố cổ thì đời nào lại khổ! Mẹ em bảo, nếu Hà Nội là miếng trứng ốp lết thì phố cổ là cái lòng đỏ, là tấc đất tấc vàng!”.
    Có lẽ khi ấy, em cũng giống như bao nhiêu người khác, chỉ biết đến phố cổ với những nhà hàng, cửa hiệu hào nhoáng, có những ông Tây lang thang trên những con phố lung linh, ngợp lá thu vàng, mà không thấy rằng, phía sau những ánh đèn long lanh ấy là rất nhiều những con ngõ nhỏ gầy gò, ẩm thấp, là những dãy nhà xập xệ, xuống cấp, là những căn phòng chật chội, tối tăm.
    Chỉ đến khi tôi dắt em về nhà tôi ra mắt, vào một chiều mưa lay lắt, tôi mới thấy nỗi buồn của em dâng lên trong mắt chập chờn. Em phải gửi chiếc Attila ở cửa hàng hoa, bởi con ngõ quá nhỏ khiến cái xe không thể lọt qua! Mình phải đi bộ một đoạn khá xa mới vào được nhà. Vừa đi, tôi vừa nắm tay em, cười xòa:
    - Ở đây, ai đi xe tay ga cũng đều phải gửi ở ngoài như vậy cả! Xe số muốn qua cũng phải cụp gương, bẻ gập tay ga, được cái là xe đạp thì vô tư em à!
    Em cười trừ, cố nén tiếng thở dài hoang hoải. Nhưng đến khi bước vào nhà thì em đã không thể nén thêm được nữa, bởi sự ngỡ ngàng đã nằm ngoài sức chịu đựng, bởi thực tế phũ phàng đã vượt xa khả năng tưởng tượng…
    - Sao nhà bé thế anh?
    Đó là câu đầu tiên em thốt lên khi nhìn thấy căn phòng rộng chửa đầy 20m2 với những vệt loang lổ trên tường, không chiếu, không giường, chỉ có lổm nhổm những người ngồi đứng ngổn ngang. Đó là bố tôi, là vợ chồng con cái anh chị tôi, cả thảy 7 người trong một căn phòng nhỏ và chật chội như một chiếc nôi. Có lẽ, em cũng hiểu vì sao nhà tôi lại không chiếu, không giường, không bàn uống nước. Bởi nếu kê mấy thứ đó ra thì chẳng còn chỗ để ngồi, chẳng còn đường đi lối lại. Tôi quay sang em, giải thích bằng giọng ngài ngại:
    - Ở khu này, nhà nào cũng thế cả em à!
    Trong bữa cơm, em gần như chẳng nói gì, chỉ im lặng, rồi cuối cùng mới ngập ngừng ghé tai tôi thì thầm:
    - Tối cả nhà ngủ ở đâu anh?
    - Thì trải đệm nằm dưới nền nhà! Em thấy cái rèm kia không, là của anh trai và chị dâu đấy, lúc nào muốn làm việc riêng thì quây rèm kín lại, làm xong thì lại kéo rèm lên!
    - Thế đêm tân hôn, mình động phòng ở đâu?
    - Ở đây chứ ở đâu! Anh sẽ làm thêm cái rèm nữa, giống như của anh chị ấy!
    - Có vẻ là không ổn anh à, bởi anh chưa biết đấy thôi, chứ những lúc bị kích động, em thường la hét ầm ĩ, rồi vớ được cái gì là túm, là giựt cái đó, em sợ là mình sẽ giựt đứt cả cái rèm xuống mất?
    - Thật vậy sao? Được rồi, để anh tính!
    Em thở dài, cúi đầu ăn tiếp. Nhưng có vẻ như ăn đồ ăn nhà tôi không hợp với em thì phải, bởi chỉ lát sau, tôi thấy em ôm bụng nhăn nhó:
    - Nhà vệ sinh đâu anh? Em đau quá!
    - Ở đầu ngõ! Em đi nhanh đi kẻo không kịp!
    Tôi vừa nói vừa vội vàng lấy cuộn giấy vệ sinh và một miếng bìa carton nhỏ đưa cho em. Dẫu đang nhăn mặt vì đau thì em vẫn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:
    - Gì đây anh?
    - À, là nhà vệ sinh chung của cả khu, nên ai đi thì người ấy mang giấy, chứ để sẵn ở đấy thì bao nhiêu cho vừa?!
    - Không, em hỏi miếng bìa cơ mà?
    - Là vì nhà vệ sinh quay ra ngõ, mà cái cửa lại hỏng rồi, nên phải mang theo miếng bìa này để che lại!
    - Che cái gì ạ?
    - Che gì là tùy sở thích! Với hầu hết những người dân trong khu này, vì đã quen mặt nhau nên họ thường che mặt, bởi dù có nhìn thấy bộ phận bên dưới thì cũng không nhiều người có thể nhận ra đấy là ai! Còn em mới tới đây lần đầu, anh nghĩ em cũng chưa cần thiết phải che mặt, che cái bên dưới thôi là được rồi!
    Thế rồi cũng đến giai đoạn tôi và em cuống cuồng chuẩn bị cho đám cưới. Thật đen đủi là trong cái lúc bận mải ấy, bố tôi lại không được khỏe cho lắm! Ông cụ hay bị cảm, sốt, ho, đau lưng, đau bụng, nói chung là đau lung tung.
    Thực ra, người già bị mấy cái bệnh vặt đó cũng không phải chuyện lạ, vấn đề là cứ hơi hơi đau một tí là bố lại bắt tôi đưa đi viện. Nhiều lúc đang đi in thiếp, đang chụp ảnh cưới, bố tôi cũng gọi điện bảo tôi về chở ông đi. Vợ tôi thấy vậy, dù không dám trách móc, nhưng qua giọng nói cũng thể hiện đôi chút phiền lòng:
    - Anh đang lo việc như thế, bố không thương anh hay sao mà chỉ mới ho vài tiếng đã bắt đưa đi viện?
    - Em đừng hiểu lầm bố! Bố đòi đi viện thực chất là vì bố thương anh thôi! Bởi đi viện, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì đưa luôn vào nhà tang lễ, rất rộng rãi và tiện lợi, chứ nếu chết ở nhà thì khổ lắm, không đưa được quan tài vào, không có chỗ đặt mâm phúng viếng, không có chỗ cho bà con khu phố đến hỏi han, chia buồn! Bố không muốn cả nhà vất vả mà thôi!
    Buổi tối hôm đám cưới, không biết vợ tôi mệt thật hay sốt ruột chuyện động phòng mà tôi thấy vợ ngáp liên tục, ý muốn đi ngủ sớm! Tôi thì cũng háo hức lắm rồi, nhưng nhìn đồng hồ mới chưa đến 9 giờ tối, chẳng lẽ lại giục cả nhà đi ngủ?!
    Cũng may, bố tôi là người tinh ý, ông kêu mỏi lưng, muốn đi nằm trước, rồi bảo là mấy hôm nay lo đám cưới, chắc ai cũng mệt rồi, cả nhà cũng nên đi ngủ sớm thôi! Trong lúc mọi người lục đục trải ga, kê đệm thì bố tôi lạch cạch mở tủ lấy ra hộp bông gòn. Ông véo từng hòn bông nhỏ đưa cho từng người, bảo là để nhét vào tai! Vợ chồng anh trai tôi và đứa con gái lớn của anh chị đã hiểu vấn đề nên ngoan ngoãn làm theo. Chỉ có thằng nhóc con anh trai tôi thì vẫn còn ngơ ngác…
    - Sao ông lại nhét bông vào tai con?
    - Để ngủ cho ngon con ạ! Đêm nay có biến!
    - Thế sao cô chú lại không phải nhét hả ông? - Nó hỏi rồi quay sang nhìn vợ chồng tôi.
    - Cô chú có nhét chứ con, nhưng nhét chỗ khác, không nhét vào tai, và không nhét bằng bông đâu con!
    Công nhận không ai hiểu tôi bằng bố thật! Đúng là tôi đã thủ sẵn trong túi quần một chiếc khăn mặt để nhét vào miệng vợ. Nhờ sự chuẩn bị chu đáo của vợ chồng tôi cùng sự hỗ trợ tích cực của cả gia đình mà buổi động phòng đã diễn ra tốt đẹp, đạt kết quả cao.
    Ấy vậy mà cũng đã mấy năm kể từ cái ngày em về làm dâu nhà tôi ấy! 7 người chúng tôi vẫn sống, vẫn sinh hoạt đều đặn, bình thường trong căn phòng tuy nhỏ nhưng đầy ắp tình thương. Chiều qua đi làm về, tôi thấy đứa con gái lớn của anh chị tôi ngồi khóc sụt sùi, mặt buồn rười rượi. Tôi gặng hỏi mãi nó mới chịu trả lời:
    - Con định lấy chồng, nhưng bố mẹ con phản đối, vì chê anh ấy nhà quê, tỉnh lẻ…
    - Tỉnh lẻ hay nhà quê thì có sao đâu, miễn là người tốt và yêu con thật lòng là được! Để chú nói với bố mẹ con giúp cho!
    - Nhưng mà… anh ấy muốn ở rể!
    - Ừ! Cũng không sao! Hồi trước, chú mua vải may rèm, vẫn còn thừa một mảnh, chú sẽ cho con để con may cái rèm nữa! Với cả, cái lọ bông gòn của ông nội hình như vẫn còn hơn nửa, thoải mái dùng con ạ!

Cà Phê Đen III
Trang 18 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 816171819202868118 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68