Kết quả 41 đến 50 của 54
Chủ đề: Đôi khi !
-
31-01-2011, 03:43 AM #41
Hảy Luôn Là Chính Mình Trước Mọi Thử Thách !
Mọi người sẽ không đánh giá con người bạn qua số tiền mà bạn có trong ngân hàng, chiếc xe bạn đang đi, căn nhà nơi bạn đang sống hoặc loại công việc bạn đang làm.
Mà bạn, cũng như bao người khác, là một sự pha trộn phức tạp đến mức gần như không thể đong đếm được giữa những khả năng và các giới hạn.
Chính bạn là một sự độc đáo không hề giống ai với tất cả những ưu, khuyết, tính cách, khả năng, niềm tin và mơ ước.
Và bạn hoàn toàn có thể phát triển, hoàn thiện và trưởng thành với chính những gì bạn vốn có.
Có một khuynh hướng ngày càng phổ biến trong xã hội hiện nay, đó là thay vì nhận ra những khuyết điểm của bản thân rồi kiên quyết sửa đổi, cải thiện, nhiều người lại dễ dàng chấp nhận chính mình.
Họ thỏa hiệp cả với những lỗi lầm hay thiếu sót của bản thân, vẫn cho rằng mình là toàn vẹn, là hoàn hảo mà không cần cố gắng gì thêm.
Trong một nghiên cứu về lòng tự trọng, các nhà nghiên cứu nhận thấy rằng:
Những người cảm thấy hạnh phúc với chính mình biết chấp nhận thất bại và thanh minh nó, xem đó như là một sự cố rủi ro và không phản ánh điều gì về khả năng của họ cả.
Còn những người không hạnh phúc đón nhận thất bại một cách bực bội và “xé to” nó ra, biến nó thành “đại diện” cho con người của họ, hơn nữa còn dùng nó để dự đoán những sự kiện tương lai của họ nữa .
Và rút cục là họ không dám làm gì cho dù cơ hội có đến hay không !
-
31-01-2011, 10:57 PM #42
hihi ... Phihuong đã làm gì có bản lĩnh ghê gớm như thế, chưa sở đắc được gì đâu !.
Chơi cờ chẳng ngại chỗ chông chênh, xem sách thích tìm câu lấp lửng. Cũng bởi không muốn thành vô dụng mà thôi !
Hữu duyên sẽ thấy con đường sáng mà đi, vô duyên thì thiên căn, nguyệt quật biết nơi đâu mà mò mẫm ! Kinh Dịch có nói thế không Kủ tiên sinh ?.
-
01-02-2011, 12:50 AM #43
có đấy bác ạ hào từ trong quẻ Phục ấy mà .Vô bằng bất bí ,vô vãng bất phục
Có chỗ bằng phẳng nào mà không lồi lõm , có sự đi nào mà không trở lại .Nhân cái chỗ Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ ,mà bất chợt gặp được Liễu ám minh hoa hựu nhất thôn
Đang đơn độc mà có em tre trẻ dại dột xin được thức ngủ cùng mình .Ấy là cùng tắc biến ,sống chan hòa với nhau gọi là biến tắc thông , rồi thế nào mà chẳng có ngày sẽ nguyền rủa lẫn nhau .Ô Hô Thế là thông tắc tịtBà kia tuổi sáu mươi rồi
Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…
-
01-02-2011, 12:52 AM #44CÓ CHỖ ĐỨNG , CỨNG CHỖ ĐÓ
Đăng Ký tham gia Học cờ trực tuyến - Học cờ online - Cơ hội nâng cao kỳ nghệ cùng kiện tướng quốc gia Vũ Hữu Cường , Bình luận viên kiêm nhà tổ chức Phạm Thanh Trung :
CHAT ZALO : 0935356789
Website học cờ trực tuyến : http://hocco.vn/
Link hướng dẫn : http://thanglongkydao.com/threads/10...993#post582993
-
01-02-2011, 02:20 AM #45
Em đọc xong các bài mà chẳng hiểu gì cả vì cao siêu quá .Bất chợt liên tưởng đến một truyện ngắn đã đọc qua :"sadi nhớ hổ "
Trên Ngũ đài sơn có một vị hoà thượng già nhận một cậu bé lên ba làm sa di. Ngũ đài sơn rất cao, hai thầy trò tu hành trên đỉnh núi không bao giờ xuống núi. Mười mấy năm sau, hoà thượng dẫn sa di, lúc này đã là một thanh niên xuống núi chơi. Do một thời gian dài ở nơi không có dân cư nên chàng sa di hầu như không biết cái gì. Vừa đi, hoà thượng già vừa giảng giải cho cậu những con vật gặp trên đường:" Đây là con bò, dùng để cày ruộng. Đây là con ngựa, dùng để cưỡi hay kéo xe. Đây là con gà trống để báo trời sáng. Đây là con chó để canh giữ nhà...". Chàng sa di thấy con nào cũng kì lạ.
Một lúc sau có một thiếu nữ đi tới, sa di ngạc nhiên hỏi:" Đây là con gì?". Hoà thượng già sợ cậu ta động lòng trần nên nghiêm sắc mặt nói:" Đó là con hổ, nếu đến gần, nó sẽ cắn chết ăn thịt ngay lập tức". Sa di không hỏi gì nữa.
Buổi tối sau khi trở về núi, hoà thượng già hỏi:" Những con vật mà con gặp hôm nay, con thấy nhớ con gì nhất?".
Sa di trả lời:" Con không nhớ các con khác, chỉ thấy nhớ con hổ ăn thịt người thôi!".
-
01-02-2011, 10:42 AM #46
Sadi quả thực là một người đàn ông chân chính
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
01-02-2011, 01:58 PM #47
Vì Em Tôi Đã Làm Sa Di
Thiền viện tôi trưng chỉ ảnh em
kinh kệ nghìn pho có một tên
viết hoa một chữ không ai hiểu
Phật bảo: kinh mà không phải kinh
thế giới vì em sẽ dịu hiền
biển đời phút chốc bỗng bình yên
cánh chim tịch mịch miền vô niệm
vô chấp, em ngồi như Quan Âm
ba nghìn thế giới quy về đây
vóc ốm em đi. Ngón cũng gầy
thấy trong Địa Tạng em và mẹ
Tam Bảo theo tôi: có dáng người
muông thú vì em ở với rừng
tôi vì em ở với thi ca
thấy nhau là một đâu còn ngã
thân chẳng riêng thì tâm nào riêng?
phá chấp. Như Lai ở dưới trần
hiện thân Bồ Tát cứu nhân gian
cây oan khuất vẫn nghìn tay vẫy
tôi vẫn nhìn em là chân kinh
xuống tóc. Theo em khép cửa đời
vào thiền để chỉ thấy viền môi
yêu nhau ai bảo tâm không trụ?
quên hết. Nhìn nhau. Nhất quán rồi.
vì em tôi biến thành sơn tự
mái đỏ tường rêu. Hoa hổ ngươi
tình tôi là thảm xin em bước
rất khẽ mà nghe đất nhớ trời
nước mắt em trên chánh điện tình
nở hoa siêu độ hoá tâm kinh
đêm đêm tôi nhớ bàn tay cũ
và thấy trong kinh đủ bóng, hình
vì em tôi đã làm Sa Di
không đi nên ý vẫn quay về
bế quan toạ thị. Tôi và vách
em tụng kinh gì? Cho nghe đi
hôn em Bồ Tát. Chuông kinh hãi
rung hoảng vì tôi? hay cả em?
( DU TỬ LÊ )
Thư giãn giải trí nha các bác , em hổng có ý gì đâu.
-
02-02-2011, 01:30 AM #48
LỜI DẠY CỦA ĐẠI SƯ ẤN QUANG (Hoá thân của Đại Thế Chí Bồ Tát)
Có Thiền không Tịnh Độ
Người người chướng ngại đường
Khi ấm cảnh hiện ra
Phút chốc đi theo nghiệp
Không Thiền có Tịnh Độ
Muôn tu , muôn người sanh
Khi đã thấy Di Đà
Lo gì không tỏ ngộ ?
Có Thiền , có Tịnh Độ
Cũng như cọp mọc sừng
Đời này làm Thầy người
Đời sau làm Phật Tổ !
Không Thiền không Tịnh Độ
Giường sắt , cột đồng , lữa
Muôn kiếp lại nghìn đời
Không có nơi nương tựa .
-
02-02-2011, 12:10 PM #49
Bác Thục nhắc thơ Gã thi sĩ họ Du làm tôi nhớ Sài Gòn cuối năm quá ,gã có bài này nghe cũng thấm lắm bác ạ
Đêm Nhớ Trăng Sài Gòn
Đêm về trên bánh xe lăn
Tôi trăng viễn xứ, hồn thanh niên vàng
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố, sương quàng cổ cây
Ngỡ hồn tu xứ mưa bay
Tôi chiêng trống gọi, mỗi ngày mỗi xa
Đời ta, tan nát chiêm bao
Tôi trăng viễn xứ, sầu em bến nào
Đêm về trên chiếc xe qua
Nhớ tôi xa lộ, nhớ nhà Hàng Xanh
Nhớ em, kim chỉ khứu tình
Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre
Nhớ mưa, ôi nhớ mưa xưa !
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giảng, lá hè Tự Do
Nhớ nghĩa trang xưa, quê hương bạn bè
Nhớ pho tượng lính, buồn se bụi đườngBà kia tuổi sáu mươi rồi
Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…
-
04-02-2011, 12:45 AM #50
10 Điều Tâm Niệm (Luận Bảo Vương Tam Muội)
Điều 1 :
Nghĩ đến thân thể thì đừng cầu không bệnh khổ, vì không bệnh khổ thì dục vọng dễ sanh. Hãy lấy bệnh khổ làm thuốc thần.
Điều 2 :
Ở đời đừng cầu không hoạn nạn, vì không hoạn nạn thì kiêu xa nổi dậy. Hãy lấy hoạn nạn làm giải thoát.
Điều 3 :
Cứu xét tâm tánh thì đừng cầu không khúc mắc, vì không khúc mắc thì sở học không thấu đáo. Hãy lấy khúc mắc làm thú vị.
Điều 4 :
Xây dựng đạo hạnh thì đừng cầu không ma chướng, vì không ma chướng thì chí nguyện không kiên cường. Hãy lấy ma quân làm bạn đạo.
Điều 5 :
Việc làm đừng mong dễ thành, vì việc dễ thành thì lòng khinh thường kiêu ngạo. Hãy lấy khó khăn làm thích thú.
Điều 6 :
Giao tiếp thì đừng cầu lợi mình, vì lợi mình thì mất đạo nghĩa. Hãy lấy kẻ tệ bạc làm người giúp đỡ.
Điều 7 :
Với người thì đừng mong tất cả thuận theo ý mình, vì được thuận theo ý mình thì lòng tất kiêu căng. Hãy lấy người chống đối làm nơi giao du.
Điều 8 :
Thi ân đừng cầu đền đáp, vì cầu đền đáp là thi ân có ý mưu đồ. Hãy coi thi ân như đôi dép bỏ.
Điều 9 :
Thấy lợi đừng nhúng vào, vì nhúng vào thì si mê phải động. Hãy lấy sự xả lợi làm vinh hoa.
Điều 10 :
Oan ức không cần biện bạch, vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Hãy lấy oan ức làm cửa ngõ đạo hạnh.
Đôi khi !
Đánh dấu