Kết quả 1 đến 10 của 13
Chủ đề: Nội thiên Trang Chu
-
06-10-2012, 11:20 PM #1
Nội thiên Trang Chu
A. Nước Lỗ, có người cụt chân, tên là Vương Đài. Số người theo học ngang với Trọng Ni.
Thường Quý hỏi Trọng Ni: "Vương Đài là kẻ cụt chân, lại cùng Thầy chia hai học trò nước Lỗ. Người ấy, đứng thì không dạy điều chi; ngồi thì không nghị luận việc gì. Thế mà, người học đến thì không có gì cả, mà khi ra về thấy mình đầy đủ. Vậy thì, có lối dạy mà không cần đến lời, mặc nhiên mà cảm hóa được lòng người hay sao? Người ấy là người gì vậy?Nhân
Trọng Ni đáp: "Phu tử là bậc Thánh nhân đấy! Khưu nầy đi sau, chưa thể theo kịp đó. Khưu còn muốn tôn đó làm Thầy, huống hồ là những kẻ không bằng Khưu! Nói chi là một nước Lỗ. Khưu nầy còn muốn dẫn cả thiên hạ mà cùng theo đó."
Thường Quý nói: "Đó là kẻ cụt chân, vậy mà được Phu tử gọi là bậc Thầy họ Vương, tất nhiên người ấy phải có cái gì khác xa với kẻ tầm thường! Như vậy thì, riêng ông ta đã sử dụng cái tâm như thế nào?
Trọng Ni đáp: "Chết sống là việc lớn còn không làm cho đó biến đổi; Trời Đất dù sụp đổ, cũng không làm cho đó sao động. Xét rõ Tính Mạng, mà không để cho vật ngoài dời đổi. Khiến vật hóa sinh, mà giữ lấy phần chủ của vật hóa.
Thường Quý nói: "Như thế nghĩa là gì?"
Trọng Ni đáp: "Có hai cách nhận thức sự vật, nếu đứng chỗ khác biệt nhau mà xem,thì dù như gan với mật cũng thấy cách nhau xa như Sở với Việt; nhưng, nếu đứng chỗ đồng nhau mà xem, thì sẽ thấy vạn vật đều là Một cả. Và nếu được như vậy (tức là biết đứng chỗ đồng nhau mà xem vạn vật) thì đâu cần gì đến sự nhận thức của tai mắt nữa mà để cho lòng mình rong chơi nơi chỗ "hòa" của Đức. Vì vậy mà coi sự mất một chân của mình như một hòn đất bị đánh rơi thôi!"
Thường Quý nói: "Người ta, không ai lại soi mình ở làn nước chảy, mà soi mình ở làn nước đứng. Chỉ có cái "lặng đứng" mới dừng lại được cái lòng mong lặng đứng của người người. Cùng thụ Mạng nơi Đất mà riêng chỉ có cây tùng cây bách là luôn luôn tồn tại: một màu xanh xanh, bất cứ ở mùa nào, mùa hạ hay mùa đông. Cùng thụ Mạng nơi Trời mà riêng chỉ có ông Thuấn là giữ được cái Chính của mình. Cầm đầu thiên hạ mà chính được cái Tính của mình, thì chính được mọi người. Hạng người mà giữ được Bản Tính, thì bên ngoài rất điềm tĩnh, chẳng biết sợ gì cả, như người dũng sĩ một mình xông vào chín vòng quân. Vì hiếu danh mà họ còn dám làm việc ấy, huống hồ hạng người chủ được Trời Đất, chứa được vạn vật thì đối với cái thân này chẳng qua là gởi vào sáu hài, nương vào tai mắt, còn sự hiểu biết của họ thì bao la mà cái tâm của họ chưa từng có chết? Con người ấy chọn ngày để trút bỏ cái giả. Người ta tự chạy theo đấy thôi, chứ tự người ấy đâu có chịu đem mình mà phụng sự cho thiên hạ?"
***
B. Nước Lỗ, có người cụt chân, tên là Thúc Sơn Vô Chỉ, khập khễnh đến ra mắt Trọng Ni. Trọng Ni nói:
Ngươi trước đây không cẩn thận nên phải bị tai họa như thế, nay dù có đến đây cũng không sao kịp nữa!
Vô Chỉ nói: "Tôi vì không biết việc nên khinh dụng tấm thân này mà phải bị mất hết một chân. Nay tôi đến đây, còn lại có một chân quý này, thời tôi mong giữ cho nó vẹn toàn. Trời, không gì là không che; Đấtm không gì là không chở, tôi mong xem phu tử như Trời Đất. Nào ngờ phu tử lại đối xử với tôi như thế!"
Khổng- tử nói: "Khưu nầy quả hẹp hòi! Sao ông không vào trong chơi, tôi xin đem những gì đã nghe được mà giảng cho ông nghe!"
Vô Chỉ ra đi. Khổng- tử nói:
Các đệ tử hãy cố gắng lên! Kìa như Vô Chỉ là kẻ cụt chân mà còn mong học để bù lại cái việc làm sai lầm buổi trước, huống chi kẻ mà đức vẫn còn vẹn tòan!
Vô Chỉ nói chuyện với Lão Đam:
Khổng- Khưu hình như chưa phải là bậc chí nhân! ông ta dạy làm gì mà đông học trò thế? Ông lại còn mong được tăm tiếng về những cái học kỳ dị huyễn hoặc, vậy chứ ông không biết rằng đối với bậc chí nhân, đó tòan là những gông cùm cho mình ư?
Lão Đam nói:
Sao ông không bảo thẳng cho ông ta biết rằng Sống và Chết đều là cùng một lẽ, nên và chẳng nên đều cùng là một việc, hầu mở gông cùm cho ông ta có được không?
Vô Chỉ nói:
Trời đã hành tội ông ta, gỡ ra sao được!
-
07-10-2012, 12:46 AM #2
Đọc bài viết của bác Lâm làm tôi suy nghĩ tán loạn. Từ đó tới giờ tôi chưa từng đọc qua bộ kinh nào của Nho giáo. Nhân đây xin luận theo luận điểm của Phật giáo. Nếu có chỗ nào sai xót hoặc trái lý xin bác chấn chỉnh nhé.
- Hình ảnh một chân, hai chân, đứng một chỗ, đứng hai chỗ, sống, chết... làm tôi liên tưởng tới thuyết nhị nguyên. Với con mắt nhị nguyên thì mọi vật đều đối nghịch với nhau cả. Ví như gan và mật cùng ở trong cơ thể mà cách nhau như Sở và Việt vậy.
- Vương Đài dạy người mà không cần nói, không cần luận việc gì mà số người theo học vẫn đông. Phải chăng ở đây nói đến cái Đức. Cái Đức quá lớn nó có thể cảm hóa được cả thiên hạ. Đâu cần phải dùng lời nói hay PR quảng cáo rùm beng làm gì. Vương Đài, Vô Chỉ chỉ có một chân, có thể coi là xấu xí. Nhưng cái Đức của họ quá lớn thì cái hình hài xem ra chẳng là gì cả.
- Phật đạo có câu: "Kẻ nói thì không biết. Kẻ biết thì không nói". Bởi vì Đạo thì không thể dùng lời mà nói được. Kẻ nào nói rằng mình đã hiểu đạo thì thật ra kẻ đó chẳng hiểu gì. Có chăng là chỉ biết về pháp. Mà pháp thì chỉ là phương tiện. Ví như Phật đưa tay chỉ trăng. Tay là phương tiện, là pháp. Mặt trăng mới là cái đích, cái Phật muốn chúng ta tới. Tiếc là con người chỉ nhìn thấy tay mà quên trăng. Theo đạo mà cứ kẹt mãi trong pháp.
Bồ Đề Đạt Ma gọi các đệ tử mà hỏi: "Giờ ta ra đi sắp tới, vậy mỗi đệ tử hãy nói cho ta nghe sở đắc của mình".
Đạo Phó bạch: "Theo chỗ thấy của tôi, muốn thấy đạo phải chẳng chấp văn tự, mà cũng chẳng lìa văn tự."
Bồ Đề Đạt Ma đáp: "Ông được lớp da của tôi rồi."
Ni Tổng Trì nói: "Chỗ giải của tôi như cái mừng vui thấy nước Phật (tâm) bất động, thấy được một lần, sau không thấy lại nữa."
Bồ Đề Đạt Ma nói: "Bà được phần thịt của tôi rồi."
Đạo Dục, một đệ tử khác, bạch: "Bốn đại vốn không, năm uẩn chẳng phải thật có, vậy chỗ thấy của tôi là không một pháp nào khả được."
Bồ Đề Đạt Ma đáp: "Ông được bộ xương của tôi rồi."
Cuối cùng, đến phiên Huệ Khả. Huệ Khả lễ bái Sư rồi đứng ngay một chỗ, không bạch không nói gì cả. Sư bảo: "Ngươi đã được phần tuỷ của ta."
- Sao ông không bảo thẳng cho ông ta biết rằng Sống và Chết đều là cùng một lẽ, nên và chẳng nên đều cùng là một việc, hầu mở gông cùm cho ông ta có được không?
Sống và Chết đều cùng một lẽ. Đó là cái lẽ tự nhiên. Mà đã là tự nhiên thì cần chi phải dùng đạo lý để trói buộc nó?
Đôi lời "chém gió". Nếu có chỗ nào tầm bậy mong các thiện hữu tri thức đừngLần sửa cuối bởi ChienKhuD, ngày 07-10-2012 lúc 02:03 AM.
Bận lòng chi nắm bắt
-
07-10-2012, 03:54 AM #3
Nội Thiên là của Đạo giáo mà hả. Khi xưa cũng cố đọc -- không hiểu gì hết !!
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
07-10-2012, 05:15 AM #4
Chết cha. Đọc kỷ thấy đám này chê Khổng Tử
. Đúng là của Đạo gia rồi.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
07-10-2012, 06:11 AM #5
Khà khà. Đúng là tôi chả biết Nho là gì, Đạo là gì cả. Lượng thứ. Lượng thứ.
Bận lòng chi nắm bắt
-
07-10-2012, 06:45 AM #6
Mục "Thư Giãn & Suy Ngẫm" có nhiều bài viết hay và nhận thức cũng hay lắm chứ. Mình rất thích xem mục này vì có nhiều anh em thiện hữu tri thức đóng góp nhiều bài viết mang âm hưởng Triết Học Đông Phương.
Trong mỗi người đều có 1 hình ảnh của một ông Khổng và một ông Lão. Ai cũng có hay và cái đáng yêu của họ. Thay vì trỉ trích nhau thì tại sao không nhìn vào mặt tích cực của nhau để tạo một tình huynh đệ tương thân tương ái có phải hay hơn không?Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
07-10-2012, 02:37 PM #7
Nếu bạn ý nói là bài của bác Lâm Đệ là chỉ trích KHổng Tứ thì, theo tôi hiểu, thì là lời trong cuốn Nội Thiên. vÌ muốn biểu dương Đạo giáo nên đôi khi đem KHổng Tử ra để có mục tiêu bắng cung
. Bác Lâm Đệ có thể nói thêm về chuyện này.
Còn nếu ý bạn nói về những lời tôi viết, thì chỉ vì đọc thấy là Khổng Tử bị chê nên mới chắc hơn là cuốn này của Đạo gia.Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
08-10-2012, 02:19 AM #8
Luận lý hay lắm, đúng là lời vàng thước ngọc của bậc Thánh Nhân !
Xem xong tôi cứ cười một mình vì khoái câu nói của Vô Chỉ “Trời đã hành tội ông ta, gỡ ra sao được”!
(… he he … Gỡ làm đếch gì, mặc ông ta bị hành cho bõ ghét ).
- Vương Đài đạt đạo Quỉ Thần đến mức tự nhiên thì chẳng cần dùng ngôn ngữ vẫn dậy được người.
- Vô Chỉ hiểu lẽ trọng khinh thì đâu cần phải dậy nữa.
Đạo gia chưa từng không hợp với Nho gia.
Bác Dê thuộc làu kinh sách nhà Phật chẳng kém những vị tu hành, sao lại bảo không hiểu Đạo là gì ?.
-
08-10-2012, 04:47 AM #9
Gửi bởi
Bác [B
-
08-10-2012, 05:01 AM #10
Hà hà thủ pháp mượn cái này nói cái kia thì các ông Đạo gia là số một ,như trong thiên Tiêu diêu du .Trang lão nói thế này có kinh không
Tại biển Bắc có con cá Côn, lớn không biết mấy nghìn dặm. Cá này hóa ra chim Bằng: lưng của chim Bằng lớn cũng không biết mấy nghìn dặm. Vỗ cánh mà bay, cánh nó sè ra như mây che rợp một phương trời. Biển động, Bằng bèn bay sang biển Nam: biển Nam là Ao- Trời.
Tề Hải, sách chép các việc kỳ quái nói: chim Bằng, lúc bay qua biển Nam, cánh đập làm cho sóng nước nổi lên ba nghìn dặm dài; nó nương theo gió trốt mà cất lên chín muôn dặm cao, và bay luôn sáu tháng mới nghỉ.
Bay kiểu này Bô inh ,E bớt phải chào thua .Nghe nói con chim Bằng này phục trên đỉnh núi 6 tháng chờ gió rồi mới lấy trớn buông mình xuống bay một hơi tiếp 6 tháng nữa mới chịu landing hehe
Nội thiên Trang Chu
Đánh dấu