View Full Version : Cà phê Đen
roamingwind
14-09-2013, 02:24 AM
Cái đó không có ý gì hết bác Phi ơi. Chỉ là đưa tin thôi. Chuyện xong là xong, đi qua phần khác.
hihi... mình người Nam bộ rất là mộc mạc nói thẳng rành mạch nhiều khi còn không hiểu ý người nói. Nói ngụ ý thì chịu thua.
Đến chổ đó thì mỏi người một cói, biết sau bây giờ. Tuy nhiên cũng là trên một con đường là vui rồi. Lâu lâu cùng nhau múa kiếm chơi cho vui, xem gươm dao dấu trong mình ra sau :).
Thợ Điện
14-09-2013, 04:18 AM
Theo như tôi đoán thì ông 6789 đang bị cuộc đời vùi dập như một gái bán bar,tiền mất ,tình tan, đời gặp hạn .Quen tiêu xài phóng tay rồi giờ phải co cụm nên chẳng thiết tha gì , kiến bu ruồi đậu chẳng buồn đuổi .Còn ông nhachoa lòng thì bay trên mây nhưng lại phải tụt xuống để toan tính chuyện đời nên buồn tủi không nguôi .Phu nhân là người hiểu biết không trách phạt nhưng ông ấy cứ thấy khó ở . chưa đạt quan nên thường trách mình bằng những điều vớ vẩn như ...phải chi...giá mà.. .có biết đâu giàu nghèo , sang hèn, vinh nhục ,đều là lối đi lại của số mệnh hơi đâu mà quan tâm thái quá
Hơn nữa bản chất của cảm giác vốn chóng tàn phai ,tình như gừng muối mà còn tan tác .huống hồ chốn này chỉ là bèo mây gặp gỡ trách sao chẳng có lúc lơ là
Vì thế sự sáng tạo là vô cùng cần thiết ,mỗi ngày đều thấy mới lạ ,nhìn khuôn mặt người tình vẫn thấy rung động như lần đầu .Lần đầu tiên khi sờ đuợc cái đó ,lòng run bắn lên vì sợ hãi và khoái lạc chỉ muốn chết ngất đi để tạ ơn người tình .Nếu mang tâm thức đó vào chơi trong cuộc bể dâu này thì còn sợ gì nữa .Sử chép
Thuở khai thiên lập địa 50 ông theo cha lên núi 50 ông theo mẹ xuống biển.......
Thuở hồng hoang chúng ta đã là những kẻ lưu đày ,giang hồ nổi trôi .một chút phong ba trong đời này nghĩa lý gì .
Hơ hơ, cuộc sống thật muôn màu. Màu trắng thì không được tính, nhưng tóc chuyển qua màu trắng dù muối tiêu cảm thấy con đường như ngắn lại. Chợt nhớ về những bài học thuộc lòng :
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạt . Lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm hoang mang của buổi tựu trường.... .
Hay là:
Và rồi ngày ngày lần qua, con gà trống trút được cái dáng điệu buồn thỉu buồn thiu buổi nọ đi. Có lẻ nó quên đàn, quên mẹ, quên con gà em nó chết hôm mới đây. Quên hết rồi vì nó đã lớn. Khi người ta lớn thì những ý tưởng liên lạc về gia đình lỏng lẻo dần. Con gà đang ở trong thời kì sắm sửa, thời kì ăn chơi của một thanh niên. Màu sắc trên bộ mã của nó .....
Ôi ngày nào phải cắm đầu học thuôc lòng mấy bài văn xuôi khó nuốt kia giờ còn đâu.
Thôi thì cười he he :D cái cho cỏi lòng thanh thản.
kt22027
14-09-2013, 08:06 AM
Chắc bác Lâm thích bài này lắm. Nghe bài này thấy buồn buồn cho những mảnh đời. "... making love to his tonic and gin..."
8sFlBJ1Jk3w
PhiHuong
14-09-2013, 11:09 AM
http://lh4.ggpht.com/fidelio99/R2Ysgb_UeOI/AAAAAAAAAss/td7VHcq3fQk/s288/Pitaya+flower.jpg
các bác có thấy cái ống ở góc dưới bên trái không. Con đường sinh tử luân hồi của phấn hoa tại đấy.
http://whiteonricecouple.com/recipe/images/dragon-fruit-1-425x640.jpg
Ông Roa, trước kia nhà tôi có một cái sân nhỏ tự nhiên mọc một cây Thanh Long rồi nó bám theo tường leo lên. Mấy năm liền đều nở hoa nhưng không có quả nên tôi tưởng là Thanh Long 'đực', giống này khoẻ lắm. Sau tôi lát lại sân nên bỏ đi, thế mà phần còn lại bám trên tường vẫn tốt tươi và nở hoa bình thường.
Ông học ở đâu cách thụ phấn nhân tạo hay thế ?
Hôm nay trời nóng nực,uống cà phê mấy ly rồi. Mời các bác cùng thưởng thức món lẩu Mông Cổ nhé. Món này nghe giới thiệu nấu có sửa Dê cùng ít thuốc bắc. Đầu bếp người Mông chính gốc. Trời mát hay se lạnh đều dùng món này được :D.
Nồi lẩu :
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1434.jpg
Và cách bày biện thức ăn cũng rất bắt mắt:
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_1440.jpg
Alent_Tab
14-09-2013, 01:34 PM
Bác Phi Hương nói chuyện nho nhã quá làm em nghĩ đến người bạn là học trò bố em, hai anh em cùng học ông già ở đại học - hôm nó hẹn em về nhà nó uống rượu với gỏi cá, nó mail câu này làm em thích lắm.
Tiên sinh vẫn khỏe chứ, hôm nào về nhớ báo trước để ta quét cái sân sạch sẽ, thắp mây cái đèn lồng trước cửa đón tết trung thu, hoa lan đã nở rồi đấy, gió thu lành lạnh ta với đệ ngồi uống rươu dưới cái chiếu hoa trải bên hè, xa xa những vì sao lấp lánh, cùng ánh trăng thu soi qua từng kẽ lá, rợp bóng cổ thụ dưới sân nhà bla blo ...
nay đã mùng mười rồi, vài ngày nữa thôi!
roamingwind
14-09-2013, 01:37 PM
Bác Phi, vì năm nay gần mười cái hoa nở mà không ra đậu trái Gió mới đi hỏi bạn bè mới biết. Có cây này vài năm mà bây giờ mới biết, đúng là có khó khăn mới tiến bộ :).
Nếu bác thấy bông cây nhà bác mà cái ống "sinh tử" :) thấp hơn các cọng phấn thì chỉ cần để tay vào quậy quậy phấn cho nó rớt xuống ống.
Như clip này
vqNnqtQFYGI
Nếu ống sinh tử mà cao hơn các cọng phấn bông thì phải tốn công hơn, mình làm thì dùng tay bức phấn và để ngay trên ống và dò cho phấn bay ra và rớt vào ống, rồi lắt hoa cho phấn để vào sâu hơn (không biết phần lắt hoa này có cần thiết không, làm cho chắc).
Trong clip này thì họ dùng cái cọ, quẹt phấn vào và quệt lên ống.
bSO94SzoM7U
Đúng là giống này mạnh lắm. Dể sống, dể trồng. Trái ăn ngon.
Tối nay phải ra thụ phân nhân tạo nữa. Hy vọng hàng xóm không gọi cảnh sát.
Alent_Tab
14-09-2013, 01:52 PM
Món Mông của bác Tý nhìn nó thế nào ý! thỉnh thoảng đi khách với công ty vào chỗ sang sang em ăn được mỗi món hàn hoặc Nhật, món Hàn thì thích Nấm, món Nhật thì nghiên vị bu tạt chấm với hải sản sống. các món ăn Mông Cổ thường hay cho sữa vào ăn nó thế nào ý.
Alent cũng thích cái mùi bù tạt của Nhật nữa ha. Mình thấy nó cay cay chảy nước mắt, nóng luôn cái sống mũi :(. Món sushi bây giờ nghe nói cũng rất thịnh hành với người Việt chúng ta trên khắp mọi miền... thế giới. Nghe nói món này dọn trên thân hình người ĐẸP :D ăn nó sang lắm, hi hi. Toàn là nghe nói không hà.
Thợ Điện
14-09-2013, 11:04 PM
Có câu hát trong bài Cho người tình lỡ .Ngày tình đầy vòng tay ôm quá lơi vì thế nên tình mới rơi như lá rơi .Chứ ngày ấy mà ôm cứng ngắc như ông Aty thì làm sao tuột đuợc
Nhà các ông Gió và ông Phi có trồng cây này không
http://gocnhosantruong.com/media/k2/items/cache/df1da44862bfbe0dd2169e4d14570593_XL.jpg
Từ xưa, loài hoa này đã được người Trung Quốc sử dụng như một vị thuốc quý không thua gì nhân sâm. Chúng có khả năng trị được những chứng bệnh như đau đầu, cao huyết áp và rối loạn kinh nguyệt. Tuyết Liên chỉ mọc trên những vách đá có độ cao 4.000m so với mực nước biển và có thể nở ngay trong tuyết...
Tên thường gọi là "Snow Lotus", tên tiếng Việt là "Tuyết Liên Hoa" hay " Thiên Sơn Tuyết Liên", theo ngôn ngữ địa phương Uyghur là "Tagilis". Đây là một loại thảo dược lâu năm của chi hoa Cúc (Chrysanthemum genus). Tuyết Liên Hoa là một loại dược thảo truyền thống quý hiếm Trung Quốc, xuất xứ từ Tân Cương
.
Nó phát triển trong các vách đá và giữa các kẽ nứt băng giá, nơi vô cùng lạnh và được bao phủ trong tuyết quanh năm. Các loại hoa thông thường có thể không tồn tại ở những nơi như vậy, nhưng Tuyết liên Hoa nở rộ trong môi trường thiếu ôxy khi nhiệt độ dưới 0 độ C hàng chục độ. Thói quen tăng trưởng độc đáo và môi trường sống đã khiến Tuyết Liên Hoa trở thành thực vật hiếm có và đồng thời hình thành các chức năng độc đáo về dược tính với các hiệu ứng kỳ diệu. Tuyết Liên Hoa được vinh danh là "vua của tất cả các loại thảo mộc" và "kho báu của y học"
Từ lâu, nhiều người trong chúng ta đã nghe nói đến cái tên “Thiên sơn tuyết liên” như một bảo bối trong trời đất. Trong sách kiếm hiệp và cả trong các game võ hiệp hiện đại, “Thiên sơn tuyết liên” đều được coi như phương thuốc thần kỳ, có thể chữa được bách bệnh. Thực ra, thứ “kỳ hoa” này không phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng
Tuyết liên, một đặc sản hiếm có của vùng Tân Cương, là loài hoa sống trên độ cao 3500-4000m so với mực nước biển. Những ngọn núi tuyết ở vùng núi Thiên Sơn thuộc tỉnh Tân Cương - Trung Quốc chính là nơi mà người ta tìm thấy loài hoa này lần đầu tiên. Vì vậy, người ta đặt luôn tên cho loài hoa này là “Thiên sơn tuyết liên”
“Thiên sơn tuyết liên” được phát hiện ra vào đời nhà Thanh của Trung Quốc. Học giả Triệu Học Mẫn đã ghi lại cảm xúc của mình về loại hoa này như sau: “Giữa vùng núi quanh năm bao phủ tuyết trắng lại có một loại hoa kỳ lạ. Loại hoa cánh trắng vàng, nhụy đỏ tím mọc trên tuyết trắng này thuộc họ nhà cúc nhưng bông lại to như bông hoa sen. Giữa tuyết lại có hoa và đây là đệ nhất mỹ nhân trên đỉnh núi Thiên Sơn”. Loại hoa Tuyết liên đã sớm được sử dụng trong y học từ hàng trăm năm nay. Tuyết liên có hình dáng yêu kiều. Người Tân Cương thường nói sở dĩ Tuyết liên có một hình dáng yêu kiều như vậy là do nó được kết tinh từ gió, mây và tuyết. Tuyết liên có rễ màu đen, lá xanh và thường treo mình trên các vách núi. Dân tộc Hán đã coi loại hoa này là một loại dược phẩm quý chuyên điều trị bệnh phong thấp. Người Duy Ngô Nhĩ thì sử dụng nó trong điều trị các bệnh liên quan đến phụ khoa
.
Hạt của loại hoa Tuyết liên chỉ nảy mầm trong nhiệt độ dưới 0 độ C và phát triển tốt nhất trong khoảng nhiệt độ là dưới - 20 độ C. Nhưng trong 2 tháng đầu từ khi nảy mầm, loại hoa này có thể chịu được nhiệt độ 20 độ C. Mặc dù phải mất 5 năm mới nở hoa, nhưng một bông hoa “Thiên sơn tuyết liên” lại có tuổi thọ đến 8 tháng
.
Đây là một điểm đặc biệt của Thiên sơn tuyết liên này
Trong các tiểu thuyết võ hiệp, tuyết liên được coi như một loại thuốc cải tử hoàn sinh và tăng cường công lực. Theo sách y học được ghi chép lại, tuyết liên có khả năng giải độc, chủ trị các bệnh liên quan tới phổi, bế kinh, thân thể đau nhức là các bệnh liên quan đến phong thấp. Người ta còn dùng loại hoa này để bồi bổ sinh lực cho đàn ông. Ngoài ta, tuyết liên còn có khả năng làm co tử cung, chính vì thế loại hoa này nghiêm cấm sử dụng cho phụ nữ đang mang thai vì nó sẽ dẫn tới xảy thai hoặc thai chết lưu khi sử dụng. Tuy nhiên, loại hoa này có tính nhiệt, khi ăn vào mồ hôi sẽ chảy nhiều. Có tin nói, sau khi ăn loài hoa này, người ta có thể cởi trần đi trong tuyết mà không thấy lạnh. Có những loại tuyết liên mang độc tố và trước khi sử dụng, người ta phải ép hết độc tố ra thì mới có thể sắc hoặc lấy làm thuốc
.Trong những nghiên cứu mới đây, các nhà khoa học nhận thấy Thiên sơn tuyết liên tính nhiệt cao, có tác dụng rất tốt đối với các trường hợp nhức mỏi do phong thấp thận hư hay suy giảm khả năng tình dục; phụ nữ kinh nghuyệt không đều, thống kinh. Thiên sơn tuyết liên giàu Protein và các loại axitamin, có thể điều tiết được độ toan kiềm trong cơ thể người, có tác dụng tăng cường khả năng miễn dịch, chống mệt mỏi, chống lão hoá.
Tôi khoái cái góc nhỏ bé này quá ngày ngày chúng ta gặp nhau chia sẻ những cảnh đời một cách hồn nhiên như những đứa trẻ ,chỉ vài viên bi thôi thế mà chơi mãi suốt ngày không chán
Bác Thợ nói em ôm cứng ngắc quả chính xác vô cùng, vì mới đầu em chỉ đứng sát coi bộ còn hơi thiếu chút tình cảm cho nên ông phó mới bảo em phải ôm như vây mới tình. Thành thử cũng là thành .. thiệt :D hôm nay em có được tấm hình này.
( Nói chung là thật thà khai báo, có gì còn được châm chế phần nào :) ).
Cái bông tuyết liên của bác lúc mua thuốc bắc em cũng thấy họ lấy cho em 1 cái bỏ vào gói. Nhưng chắc là đồ giả rồi, vì 1 gói thuốc chỉ có 2 triệu mà ngâm ra được 5 lít rượu.
PhiHuong
15-09-2013, 01:37 AM
Nghe ông Thợ Điện diễn tả về một loài hoa độc tôn quý hiếm, vậy mà ông Aty lại mua được ở tiệm thuốc bắc một cách dễ dàng thế nhỉ. Chẳng biết hồng hoa hoạt huyết hay là cúc hoa lương huyết đây ? nhưng toa thuốc 2 triệu cũng là oách rồi !
Nhà tôi ở Thành Phố, nếu lại có vườn hoa cây trái thì là đại gia rồi chứ đâu phải dân cờ, mà dân cờ thì các ông biết rồi đấy. Chỉ là trước đây tôi có gian nhà cấp 4 và một khoảng sân, khi lát nền tôi để thừa một ô nhỏ để trồng cây cảnh, thế rồi chỗ đó tự nhiên mọc lên cây Thanh Long ra hoa rất đẹp. Sau này vì vướng dự án nên cái sân đấy không còn nữa, nói chung nhà đẹp xấu không quan trọng nhưng có một khoảng sân rất thú vị.
Ông Roa, xem clip chỉ thấy người ta rũ phấn xuống cánh hoa chứ có cái ống nào đâu ?.
roamingwind
15-09-2013, 02:16 AM
Bác Phi, clip đầu là vì cái ống thấp hơn các cọng phấn hoa nên khó thấy. Trường hợp này thì chỉ cẩn lắc lắc cho phấn rớt xuống như trong clip làm.
Trường hợp hai là cái ống cao hơn các cọng phấn. Bác xem clip hai, nếu bác ngừng clips vào lúc 1:23 thì sẽ thấy cái ống nhô lên, như một cái hoa nho nhỏ, xem tiếp bac sẽ thấy họ dùng cọ quét phấn và quệt vào ống.
Bác Phi ơi, sau khi bắt mạch xong em gái trung y ra toa thuốc ay có con cá ngựa, rồi cao hổ cốt ( có lẻ loai 1% ), rồi cái bông hình giống bông hồng có màu trắng, rồi có con tắc kè khô cùng 1 số cây thuốc nữa. Em ngâm 8 lít rượu đế, chiết ra được khoản 5 lít. uống được 3 tháng thôi.
Thợ Điện
15-09-2013, 03:01 AM
Phim tài liệu tiếng Anh có phụ đề Viet ngữ. do đài BBC thực hiện rất công phu.
Phim do Sử gia Bettany Hughes trực tiếp thăm viếng 7 Kỳ Quan:
1. Bồ Đề Đạo Tràng, Ấn Độ
2. Bảo tháp Boudhanath, Kathmandu , Nepal
3. Chùa Răng ( Temple of the Tooth), Kandy , Tích Lan
4. Wat Pho Temple , Bangkok , Thái Lan
5. Angkor Wat, Campuchia
6. Giant Buddha, Po Lin, Hồng Kông
7. Hsi Lai Temple , Los Angeles , Hoa Kỳ
Tường thuật và diễn giải sâu sắc về Cuộc đời Đức Phật, sự hành trì kế thừa suốt 26 thế kỷ, và đưa ra kết luận rất hay...
Phụ tá với Sử gia Bettany Hughes, có Giáo sư Robert Thurman dạy Triết lý Phật Giáo đại học Columbia, Tiến sĩ Ulrich Pagal về Ngôn ngữ & Tôn giáo, và Ông Richard Coombrich Đại học Oxford.
Bộ phim giá trị mời các ông xem trong lúc thức khuya , trong này chỉ có tượng phật lớn hongkong là tôi chưa đến .Bồ đề đạo tràng là quen thuộc nhất .cái chợ gần đó ngày nào cũng ra uống sửa dê (phải mang cái ly của mình theo hehe )5xwVRSh_XEA&feature
roamingwind
15-09-2013, 03:15 AM
Bác Phi ơi, sau khi bắt mạch xong em gái trung y ra toa thuốc ay có con cá ngựa, rồi cao hổ cốt ( có lẻ loai 1% ), rồi cái bông hình giống bông hồng có màu trắng, rồi có con tắc kè khô cùng 1 số cây thuốc nữa. Em ngâm 8 lít rượu đế, chiết ra được khoản 5 lít. uống được 3 tháng thôi.
trời ơi !! uống kiểu này chắc nhà ông con cái nó chạy đầy dàn.
Bác wind ơi, rượu này uống vào buổi tối ngủ được lắm. Đúng ra thang thuốc uống có 2 tháng thôi nhưng vì tiếc quá nên Aty mới ngâm nhiều rượu thêm vô để uống cho bằng hết. Ngâm tới 3 lần rượu với thời gian khoản 6 tháng. Nước cuối cùng ra trong như rượu. Xong trộn hết vào mới uống. Uống kiểu này mà cô em trung y biết được sẽ bụm miệng cười Aty đó :) .
Tặng bác Aty, chắc bài này làm nhớ lại thời thanh niên uống cà phê nghe Santana. Bài này với tôi có ít kỉ niệm, học nhảy ballroom lần đầu tiên, được ông thầy dạy nhảy cho học với một em đẹp quá mình lúng túng nhảy không được gì hết hehe.
Bác kt ơi, lúc này bác lúng túng chỉ vì ông thầy cho điệu nhảy hơi bị khó đó. Nếu đổi bài điệu xì lô :D thì có lẻ dể hơn nhiều.
Nhưng nếu ông thầy đưa cho bác em nầy nhể :
http://www.youtube.com/watch?v=HDLLXUaqZxg
Hồi xưa đâu có bao giờ nghĩ bài này có em dancer múa hay quá vậy.
Kỳ này có dịp sẽ xin bác Thợ dẩn em đi xem Bellydance 1 lần ( hình như giá vé chỉ 1 trăm thôi bác ). Chỉ 1 lần cũng cam. Nhe bác Thợ . Coi xong rồi hứa sẽ kể lại bạn hiền CKD biết :) .
Thợ Điện
15-09-2013, 06:34 AM
Múa quá đẹp ,tuyệt ở chỗ là càng xem ý niệm về dục tính càng biến mất ,chỉ còn trố mắt mà theo dõi ,cái đoạn gõ trống chát chùm chát chùm chùm .Người vũ công rung tuyết lê theo nhịp .Thiệt tình Quá đã !
Thợ Điện
15-09-2013, 11:03 AM
Tôn Vận Tuyền (孫運璿, Sun Yun-Suan, 10/11/1913 - 15/2 /2006) , một nhà kinh tế, một chính trị gia Đài Loan. Ông là Bộ trưởng Bộ Kinh tế từ năm 1969 đến 1978, sau đó được bầu làm Thủ tướng Đài Loan (Premier of the Republic of China ) từ năm 1978 đến 1984. Ngày 24 tháng hai năm 1984 ông bị đột quỵ do xuất huyết não và sau khi phục hồi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Tháng 2 năm 2006 , ông qua đời tại Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi . Ngoài các trước tác về Kinh tế, Chính trị, tôi quan tâm đến một bức thư ông để lại cho các con của ông.
KIẾP SAU( NẾU CÓ) DÙ THƯƠNG HAY KHÔNG THƯƠNG, CŨNG KHÔNG CÒN DỊP GẶP LẠI NHAU ĐÂU ".... Tôn Vận Tuyền đã để lại những lời căn dặn như sau: Các con thân mến,Viết những điều căn dặn này, cha dựa trên 3 nguyên tắc như sau :
1. Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sống được bao lâu, có những việc cần , nếu được nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.
2. Cha là Cha của các con, nếu không nói ra thì chắc không ai nói rõ với các con những việc này đâu!
3.Những điều căn dặn để ghi nhớ này là kết quả của bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời của chính bản thân mà Cha ghi nhận được, Nó sẽ giúp các con tránh những nhầm lẫn hoang phí trên con đường trưởng thành của các con.
Dưới đây là những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời :
1. Nếu có người đối xử với con không tốt, đừng thèm để tâm cho mất thời giờ. Trong cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đôi xử tốt với con cả, ngoại trừ cha và mẹ của các con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc các con phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút, vì người đời thường làm việc gì cũng có mục đích của nó, chớ có vội vàng cho là bạn tốt của mình ngay.
2.Không có người nào mà không thể thay thế hay tồn tại mãi với mình được cả; không có vật gì mà nhất thiết phải sở hữu ,bám chặt lấy nó. Nếu hiểu rõ được nguyên lý nầy, thì sau nầy trong cuộc đời, lỡ người bạn đời không còn muốn cùng đi trọn cuộc đời, hay vì lý do gì con bị mất đi những gì trân quý nhất trong đời con, thì cũng nên hiểu: đó cũng không phải là chuyện trời sập.
3. Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay ta để lãng phi thời gian, mai đây hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!. Cho nên, nếu ta càng trân biết quý sinh mạng của mình càng sớm, thì ta được tận hưởng cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng mình cứ tận hưởng cuộc đời mình ngay từ bây giờ.
4.Trên đời nầy chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Aí tình chẳng qua là một cảm xúc nhất thời, cảm giác nầy tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà biến thiên, thay đổi. Nếu người yêu bất diệt rời bỏ con rồi, hãy chịu khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần dần trôi qua, để tâm tư mình từ từ lắng đọng, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm ấp cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi luy vì thất tình.
5.Tuy có nhiều người trên thế giới này thành công, nổi tiếng mà chẳng có học hành nhiều, chẳng có bằng cấp cao, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không cần học hành nhiều sẽ thành công. Kiến thức đạt được do việc học hành, giáo dục là vũ khi trong tay của mình. Ta có thể lập nên sự nghiệp với bàn tay trắng, nhưng không thể trong tay không có tấc sắt. Nên nhớ kỹ điều nầy !
6. Cha không yêu cầu các con phải phụng dưỡng cha trong nửa quãng đời còn lại của cha sau nầy. Ngược lại, cha cũng không thể bao bọc nữa quãng đời sau này của các con. Lúc các con đã trưởng thành, độc lập, đó cũng là lúc cha đã làm tròn thiên chức của mình. Sau nầy các con có đi xe Bus công cộng hay đi Auto nhà, các con ăn soup vi cá hay ăn mi gói, đều là trách nhiệm của các con.
7. Các con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể bắt người khác phải giữ chữ TÍN với mình. Các con có thể yêu cầu mình phải đối xử TỐT với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử TỐT với mình. Mình đối xử người ta thế nào, không có nghiã là nguời ta sẽ đối xử lại mình như thế , nếu không hiểu rõ được điều nầy, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình.
8.Trong mười mấy, hai mươi năm nay, có người tuần nào cũng mua vé số, nhưng vẫn nghèo trắng tay, điều nầy chứng minh: muốn phát đạt, phải siêng năng làm ăn mới khá được. Trên thế gian nầy không có cái gì là miễn phí cả.
9.Sum họp gia đình, thân thích đều là duyên phận, bất luận trong kiếp nầy chúng ta sống chung với nhau được bao lâu ,như thế nào, nên trân trọng và hãy qúy khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau, kiếp sau (nếu có), dù ta có thuơng hay không thương, cũng không có dịp gặp lại nhau đâu.
Đã có một thời ông ta làm say mê nhiều triệu khán thính giả.
http://www.youtube.com/watch?v=ucBZVlqemew
roamingwind
15-09-2013, 12:44 PM
7. Hsi Lai Temple , Los Angeles , Hoa Kỳ
vợ hiền gởi lời càm ràm không hiểu vì sau chùa Tây Lai lại là một trong những 7 kỳ quan. Hồi còn là tiểu thư vợ hiền bận áo bó (tank top), quần đùi vào chánh điện bị mấy sư mời ra. Nên không phục :).
Hình như vào chùa với quần ngắn trên đầu gối không hợp cho lắm.
roamingwind
15-09-2013, 02:03 PM
Hình như vào chùa với quần ngắn trên đầu gối không hợp cho lắm.
vâng, thì là không hợp nên mới bị mời ra :).
Bị mời ra thì không thích, không thích thì lẩy :)
Bây giờ nói lại chơi cho vui thôi.
He hee, nói lén chị thôi đó nhe bác wind. Đừng có để bà chị nghe được thì không khéo Aty bị ném đá :(.
Thợ Điện
15-09-2013, 09:15 PM
Hôm qua lái xe đi Dallas để đón một con chó của người bạn cũ .Ông ấy quê ở Algerie ,làm việc chung với nhau gần 10 năm ,bây giờ lớn tuổi ông muốn quay về sống nốt những ngày còn lại ở quê hương .Ông chỉ có mỗi một băn khoăn duy nhất là chú chó Maggie đen chùi chũi không ai chăm sóc .Là bạn với nhau trong công việc cũng như ngoài đời, ông đã yêu cầu tất nhiên tôi không thể từ chối
Sáng sớm thức dậy chuẩn bị mọi thứ ,mặc thêm cái áo ấm cho con Quít xong là tôi với nó lên xe .Đường xa mình cũng muốn có bạn ,sẽ có những chỗ nghỉ chân ( Rest Area) ở một cánh rừng nào đó ,xuống xe cho nó ăn chút ít xong rồi đi dạo cho khuây khỏa
Tên nó là Maggie cũng giống Dashchund như con Quít ,mập mạp trông rất dễ thuơng ,lúc chia tay ông ấy bịn rịn lo cho nó còn hơn cả con mình , quần áo , chăn bông đủ cả .Tôi hỏi nó nghe đuợc tiếng Anh không ? ông gật đầu
-nó song ngữ nghe đuợc tiếng Anh và tiếng bản xứ của tôi
Tôi nói con Quít nhà tôi chỉ nghe đuợc tiếng Việt ,chẳng bao giờ tôi nói tiếng Anh với nó
Suốt đoạn đuờng về nó thỉnh thoảng lại thút thít khóc ,tôi cứ phải vỗ về an ủi
Tối đến phải mang nó vào phòng ngủ chung ,đêm đầu tiên xa nhà luôn luôn là đêm khó khăn .Khi thức dậy đi đái hay uống nuớc là lại nói chuyện với nó ,sáng nay đi công viên cu cậu có vẻ vui mình cũng thấy thích .Duyên nghiệp thế nào mà nó phải mang kiếp chó chứ ẩn sau thân xác đó là một tâm hồn người
Ly cà phê ngon tuyệt ,giở tuyển tập truyện ngắn của Kundera có ông bạn ở VN gửi biếu .Tôi chưa đọc nhà văn này bao giờ .Chà chà không ngờ ông viết hay thế .Chó đây !
nó đến từ những vùng băng giá Đan Mạch, nơi nó đã quen với các cuộc chạy rông nhiều ngày trong rừng. Khi được đưa đến Pháp cùng với Céline, là hết những cuộc chạy rông. Rồi đến một ngày, ung thư:
“…tôi muốn đặt nó nằm trên lớp rơm…ngay lúc bình minh lên…nó không muốn tôi đặt nó nằm…nó đã không muốn…nó muốn ở một nơi khác…phía lạnh nhất trong nhà và trên lớp sỏi…nó nằm dài khoái trá…nó bắt đầu thở khò khè…kết thúc đến rồi..,người ta bảo tôi như vậy, tôi không tin thế…nhưng đúng là vậy, nó nằm theo hướng ký ức, nơi từ đó nó đã đến đây, từ phương Bắc, quay về phương Bắc…con chó cái rất trung thành theo một cách, trung thành với những khu rừng nơi nó vẫn chạy rông, Korsor, ở trên kia…trung thành với cuộc sống khắc nghiệt…khu rừng Meudon chẳng là gì cả đối với nó…nó chết trong hai…ba hơi thở dốc nhẹ…ôi, rất kín đáo…tuyệt không hề rên rĩ…có thể nói…trong tư thế thực sự là đẹp, nhưng đang đà lao lên, trong cuộc chạy rông…nhưng là nằm nghiêng về một bên, bị đánh gục, thôi rồi…mũi hướng về những khu rừng chạy rông của nó, ở trên kia nơi từ đó nó đã đến đây, nơi nó đã từng đau khổ…có Trời biết! “Ôi, tôi đã từng chứng kiến biết bao nhiêu con hấp hối…ở đây…ở kia…khắp nơi…nhưng không có con hấp hối nào đẹp thế, kín đáo…trung thành…điều làm hỏng cơn hấp hối của con người là cái sang trọng cầu kỳ…con người bất kể lúc nào cũng đóng kịch…cho đến người bình thường nhất…”
Có ai không nhớ cái cảnh hài kịch chết chóc của “những lời nói cuối cùng” thốt lên lúc lâm chung? Đúng như vậy đó: ngay cả khi đã thở dốc, con người vẫn còn đóng kịch. Và “ngay cả người bình thường nhất”, người ít phô trương nhất, bởi vì không phải bao giờ cũng đúng là con người tự mình đóng, thì người ta sẽ đóng cho anh. Đấy là số phận làm người của anh
ChienKhuD
16-09-2013, 12:19 AM
Hôm nay tự dưng muốn về thăm ông nội. Sáng đưa bà xã đến trường nhận bằng tốt nghiệp (tại chức) xong lật đật chạy về Tân Uyên. 12 giờ 30 phút tới nơi. Hôm nay nhà nội làm giỗ tổ (Đức thầy Tây An). Ông mình ngoài 90 mà vẫn khỏe mạnh tinh tường. Tóc búi, râu dài, mắt sáng nhìn mình nói tưởng mình quên. Ối giờ mình có nhớ gì đâu, có chăng là nhớ ông chứ chẳng nhớ ngày giỗ tổ. Ngồi nghe ông nói đủ chuyện thiên cơ, đạo lý... mà mình oải quá. Cũng là Đạo nhưng con đường mình đi lại khác. Ông mình vốn tu tiên nên sức khỏe vô cùng cường tráng, chưa biết vào bệnh viện lần nào, răng chưa hư, mắt sáng, tai tinh, trí nhớ minh mẫn. Biết bao bí kip ông truyền cho mình nhưng mình ậm ừ dạ dạ vâng vâng rồi quên đi hết.
Bác Thợ chạy xe đường xa cẩn thận .
Bác Ton thì mãi chạy theo hai mươi ông trên sân cỏ không có thời gian uống cà phê rồi.
Aty mời các bác quay về một lát với Santana nũa nhé.
http://www.youtube.com/watch?v=pgpcpXCq3mw
Thợ Điện
16-09-2013, 12:41 AM
Hihi Khoái Ông D ở chỗ thiệt tình .Ông vốn con nhà họ Thích Pháp còn chẳng trụ huống hồ các bí kíp linh tinh trường sinh bất lão
Ông Tý chịu Santana mà có bài Smooth lại không post ,trong đó tôi khoái cái dáng mệt mỏi của người nhạc công già dọn cái trống , thằng đen cầm khúc bánh mì nhảy nhảy và thuơng nhất là cái quạt máy 1950 đang thổi tung nỗi khát vọng của cô bé trong nhà
MXp413NynFk
Thế mới là bác Thợ của Aty chứ.
Lúc nảy em cũng có ý về bài " Smooth - Santana - With Sensational Belly Dancer" nhưng hình ảnh nó mờ mờ sao ấy bác ạ :D.
Còn có bài gì em quên mất rồi bác Thợ. Bài đó do ba cô gái chơi violon và một cô thì chơi cây đàn thùng to đùng. Mấy cô này em nghe nói thời gian đầu bị cầm lưu diễn ở nước Anh vì mấy cô chơi nhạc cổ điển như ăn cướp lại còn nhảy nhót nửa. Nhưng sau rồi cũng được diễn vì dân chúng lên tiếng. Híc, để em kiếm lại coi.
Thợ Điện
16-09-2013, 03:18 AM
Tôi nghĩ chắc anh Tý muốn nói đến Bond nếu quả đúng thế thì tôi đã xem họ trình diễn một lần ở New York rồi , rất sống động và tài năng .Hôm đó nghe xong phê quá còn ghé vào Club Vanguard uống tới sáng luôn mới về khách sạn ngủ vùi
Kéo chung với danh cầm Andre ,cha này suớng quá đuợc thơm các em lia lịa
kEL-4D8Bnas
PfEWKwsagkI
Dạ quả đúng thế bác Thợ. Em khâm phục bác thật. Bác đưa bài số một lên quả đúng như em nghĩ ở trên. Victory. Em đã được coi DVD mà bốn cô này biểu diễn vừa nhảy lambada trong nhà rồi chạy tuốt ra biển diễn tiếp. Phong thái thật hồn nhiên, vô tư. Tất cả như chỉ còn lại âm nhạc. Bác lại còn được xem biểu diễn LIVE nữa thì không có gì bằng. Em cũng muốn lắm nhưng chỉ mơ một tí cho cảm thấy đời mình lên hương í mà :D .
Thợ Điện
17-09-2013, 11:15 AM
Khà khà uống lai rai nhưng cũng đủ mềm môi ,chợt thấy ông Gió đã cởi áo từ quan rồi sao ? Tự nhiên thấy nhớ nhachoa không biết lúc này ra sao ,cũng không muốn hỏi thăm hay nhắn nhe gì bởi vì hắn biết mình ở đây .Nếu không bận rộn chắc đã gặp gỡ , năm ngoái lỡ hẹn hụt uống chai rượu của cố nhân .bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng .Áo da, nón da, zippo ,túi xách và một chai Jim Beam to tổ bố đúng ý hắn,mong ngày gặp nhau Thôi gửi tặng hắn và ông Gió bản nhạc .
GXki5yTASEE
Quán cà phê kì này coi bộ ít khách quá. Cuối tuần có thể phải làm móm mới để mời các bác mới được. Hi hihihi.
Hôm qua mới đọc được mấy bản tin nóng hổi vừa thổi vừa đọc.
Tin thành phố: có một bác chạy xe đạp dạo bờ hồ hóng mát. Chợt ông ta thấy thấp thoáng một bóng hồng quen quen phía trước. Ông ta tò mò, tò mò, rồi cái tò mò ấy giục ông đạp xe, đạp xe, cứ đạp xe về phía trước. Chấm hết.
Tin ngoại quốc: có một bác là bác sĩ. Là bác sĩ hẳn hòi nhé. Ông bác sĩ này rất hiền. Hiền thật là hiền. Nghe nói hiền như ông BỤT lận. Sở thích của ông ta thì nhiều lắm. Giúp đời, giúp người, chia xẽ với mọi người nhiều thứ có thể. Và cũng không ngoại lệ, như nhiều người đàn ông khác. Đó là thích xem bóng đá. Nhất là những trân cầu quốc tế. Hồi năm bảy mươi mấy ông ta còn trẻ nhưng dám dầm mưa để xem cho hết trận giao hửu giữa đội Tây Đức với đội Sài Gòn. Trận bóng tròn đó đã trở thành trận bóng ...nước vì sân banh bị ngập. Bây giờ thì cũng vì niềm đam mê đó cho nên ông ta đã thế chân cho một cầu thủ đội nhà với hy vọng sẽ mang cái BÌNH hình bàn tay cầm trái banh từ đất nước của ông vua Pê-Lê về làm kỉ niệm. Chấm hết.
Tin vỉa hè không đáng tin cho lắm. Các bác coi xong thì quên luôn như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì nhé :D
nhachoaloiviet
18-09-2013, 01:25 AM
Khà khà uống lai rai nhưng cũng đủ mềm môi ,chợt thấy ông Gió đã cởi áo từ quan rồi sao ? Tự nhiên thấy nhớ nhachoa không biết lúc này ra sao ,cũng không muốn hỏi thăm hay nhắn nhe gì bởi vì hắn biết mình ở đây .Nếu không bận rộn chắc đã gặp gỡ , năm ngoái lỡ hẹn hụt uống chai rượu của cố nhân .bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng .Áo da, nón da, zippo ,túi xách và một chai Jim Beam to tổ bố đúng ý hắn,mong ngày gặp nhau Thôi gửi tặng hắn và ông Gió bản nhạc .
GXki5yTASEE
Đồ đê. Đây ne hihi dao này có chút bận biu nên it ghé thăm mọi ng và lão. Lão cũng lâu ko lên mà. Số phone của nhachoa lão vẫn còn chứ,số mới của lão là j. Mong muốn chết cái ngày dc uống r với lão đây
Thợ Điện
18-09-2013, 08:55 AM
Nhận đuợc trả lời của ông nhachoa mừng quá .Bạn cũ như rượu vang để càng lâu càng ngon .Ông là thứ rượu vang cổ với tôi ,thế mà tôi cứ lo không biết có việc gì không ,nghe ông bận tôi cũng vui vì rảnh mới là bỏ mẹ .Nghĩ ông hào hoa nên vợ cấm cửa mà ông vốn là kẻ cơ trí có léng phéng tất cũng biết đuờng dấu diếm ,có đâu như cha trong clip này có cái quần xi líp cũng để lộ khiến cho con đào nó đập phá tan tành ,chết cả cá vàng ,mà bài này hay lắm nghe điệu soul kể lể có tiếng contrebass giữ nhịp lừng khừng chát chúm chát chùm chùm nghe đã lắm
mOzdfaEPaR0
roamingwind
18-09-2013, 09:04 AM
Mới hai tuần trước trời còn nóng như ai hơ lửa ngang vai mà vài hôm nay đã chớm lạnh. Hai tuần trước có bửa vợ hiền nói hình như tôi tưới cây không đủ sau có vài cái lá cây bông Sứ nó vàng. Cái gì mà không đủ? Tưới thiếu điều công ty nước thành phố gởi giấy phạt vì xài nước quá nhiều. Tôi nói vợ là tụi nó biết Thu gần đến nên bắt đầu trở vàng, mặt dầu lúc đó còn nóng phát điên. Vạn vật có cái thấy biết riêng của mỗi loài. Hay thật. Đôi khi làm vườn nghĩ đến cái Mạn Đà La của các sư Tây Tạng, bao công phu bỏ vào cũng chỉ là phù du. Có đều mình có một khoản chơi.
http://4.bp.blogspot.com/-8knjy4IgqHY/T56a2XjFB5I/AAAAAAAADuA/Il2I-XTpTbU/s1600/Tibetan-Sand-Mandala.jpg
Vâng bác Thợ, đơn đã đè lên và xếp Trung đã thông qua. Khỏi làm mod nữa. Bây giờ phè người ra :).
Trong thời gian tới sẽ ít có thời gian tán dóc với các bác. Có vài chuyện phải lo cho xong.
Thợ Điện
18-09-2013, 09:47 AM
Ông làm dân thường chúng ta càng dễ hàn huyên không phải giữ kẽ ,nhưng ông nhớ có những giải hay phải vào bình luận .Tôi rất thích cái cách của ông vừa chuyên môn lại kèm những góc văn hóa ,hài huớc rất vui .Xưa kia có bao giờ tôi ghé vào cái góc ấy đâu .Nói theo kiểu thằng Tưng là nó ế thiu ế chảy từ khi có ông mới mon men vào mà rồi may quá mình lại kết đuợc bạn ,trông có vẻ khơi khơi nhưng đó lại là những tình cảm bền vững suốt cả đời người .Ông bận ? Cứ việc thong dong giải quyết lúc nào xong chúng ta lại vui chơi
Quán vắng nhưng các ông yên tâm .Tôi là Lão bộc ở đây luôn luôn đóng cửa rất trễ để chờ bạn .Biết đâu có những hôm các ông mất ngủ cần người hàn huyên cho qua đêm dài
nhachoaloiviet
18-09-2013, 01:16 PM
Lão gia lại uống rượu bình thường rồi ha? Bi h lão dang o? đâu thế hihi, khi nào lão và nhachoa có thể đọ sức đây?
Đang muốn khuyên bác Thợ bỏ rượu, lù lù chạy ra 1 bác nhạc đòi đọ tửu lượng.
nhachoaloiviet
18-09-2013, 04:23 PM
Đúng là ngộ ghê hihi , em cũng dang giảm r đây, nóng wa mặt mũi mụn tùm lum rồi
Thiệt là tui không có gì.
http://www.youtube.com/watch?v=Wc9Q_ncWQfw
kt22027
19-09-2013, 03:36 AM
Năng lượng là tất cả. Nếu con người có hồn, thì chắc chắn nó là năng lượng. Khi ta chết, năng lượng bị phân tán nhưng vẫn mãi mãi tồn tại ở dạng này hay dạng nọ, vì theo luật vật lý mà chúng ta biết, năng lượng là bất diệt. (conservation of energy). Năng lượng là mẫu số chung của mọi vật, bất diệt, có hạn... càng ngẫm càng thấy nó khác gì cái vòng luẫn quẫn mà mình hay nghe từ Phật học gọi là luân hồi?
Nếu cái hồn là đặc tính của sự sống thì cái cây, con kiến, tôi, các bác, và còn voi đều có hồn. Hồn con voi có nặng hơn hồn con kiến không? Hồn của những kẻ đắc đạo có nhẹ hơn cái hồn ham hố của tôi không? Sự sống và chết xảy ra hàng ngày, con số hồn trồi sụt tức là có sự đầu thai. Nhưng từ thuở sơ khai con số của linh hồn ít hơn bây giờ, chứng minh là hồn được chế biến thêm từ những thứ không có hồn. Nếu đúng thế thì làm tảng đá cũng chưa có yên thân đâu nhe các bác. Khi được kêu gọi, tảng đá cũng phải làm nghĩa vụ chịu kiếp luân hồi như chúng mình thôi...
Tôi rất thích tìm hiểu về năng lượng. Trong quá trình tìm hiểu thì mình thấy mọi thứ đều xoay quanh năng lượng. Sự sống = năng lượng. Mọi thứ sang hèn đều vô nghĩa nếu không có miếng ăn, mọi sáng chế văn minh vĩ đại không làm được gì nếu không có điện. Năng lượng là nguồn gốc của những cuộc chiến tranh, là linh hồn của những kỹ nghệ lớn nhất thế giới... là lý do làm tôi cồn cào cái bụng vì đã quá giờ lunch ;) thôi đến lúc phải nạp năng lượng rồi, hẹn gặp các bác sau.
Thợ Điện
19-09-2013, 03:52 AM
Ở đâu quen đó bây giờ mà bắt bác Phi vào sống trong Sài gòn chắc ông ấy chết mất , bụi bặm ,lụt lội ,đông đúc ,chỗ đâu cho ông tối tối đạp xe rong chơi nữa .Như Hà nội trong thương nhớ thì rất tuyệt .tôi thấy có hai bài hát về Hà nội hay nhất .Một là Hướng về Hà nội của hoàng Dương Ông này làm bài này trong tâm trạng sắp phải xa Hà nội nhưng loay hoay thế nào ông không đi đuợc đành gửi ông em mang vào Nam .Lời nhạc hết sức diễm lệ
Hà Nội ơi, hướng về thành phố xa xôi
Ánh đèn giăng mắc muôn nơi, áo màu tung gió chơi vơi
Hà Nội ơi, phố phường dải ánh trăng mơ
Liễu mềm nhủ gió ngây thơ, thấu chăng lòng khách bơ vơ.
Hà Nội ơi, những ngày vui đã ra đi
Biết người còn nhớ nhung chi, hết rồi giây phút phân ly
Hà Nội ơi, dáng huyền tha thướt đê mê
Tóc thề thả gió lê thê, biết đâu ngày ấy anh về.
Tấu nhạc
uOcWt5SEC3A
Bài hai của Vũ Thành lời nhạc cũng có thể gọi là tuyệt tác .Sao năm tháng đó người ta viết nhạc hay thế nhỉ ? hay như đọc đoản văn Đêm giã từ Hà Nội hay Chuyến tầu trên sông Hồng chỉ muốn bật khóc
Lìa xa thành đô yêu dấu, một sớm khi heo may về
Lòng khách tha hương vương sầu thương
Nhìn "em" mờ trong mây khói, bước đi nhưng chưa nỡ rời
Lệ sầu tràn mi, đượm men cay đắng biệt ly
Rồi đây dù lạc ngàn nơi
Ta hướng về chốn xa vời
Tìm mộng xưa lãng quên tháng ngày tàn phai
Nghẹn ngào thương nhớ "em" ... Hà Nội ơi
XOI-yDMOKbM
Nhưng bây giờ có lẽ Hà nội đã khác xa thời tiền chiến ,không biết ai xa Hà nội có còn thấy đau đớn như truớc không ?
Thợ Điện
19-09-2013, 04:00 AM
Đồng ý với Bác Kt trên góc độ năng luợng nhưng hồn còn là cái gì gần như thần thái .Con bé có đôi mắt có hồn quá .Mắt đẹp chưa chắc đã có hồn ,tia nhìn đẹp mới hớp hồn mình đuợc .Khổ ! Xoay qua xoay lại rồi cũng dạt về chuyện giai gái .Bác tha lỗi cho
Bác Thợ ngày xưa có quen ông Tùng cũng làm ở ngành giáo dục tại SaiGon không vậy ? Ông ta hình như đã mất ơ Mỹ cách đây mấy năm.
Cảm thấy hồn nhiên với tuổi thơ đang trôi qua. Không lo nghĩ, không buồn phiền. Quẳng gánh lo toan để nhớ về ngày nào.
http://www.youtube.com/watch?v=4zhm-xXrLYw
nhachoaloiviet
19-09-2013, 05:06 PM
Vâng bác kt ơi, em cũng thích tìm hiểu về năng lượng. Em thấy ng có nguồn nang lượng mạnh có thể thu hút, ảnh hưởng hay trấn ap kẻ khác. Chẳng hạn có nhiều ong chông to lớn nhung lại bị trấn ap bởi ng vo nhỏ xíu bởi vì ng vo có nguồn năng lượng mạnh hơn. Bên ngoài ta nhìn vào thì nói ko hiểu sao thằng kia nhìn hung thế mà lại so vo thế hehe
kt22027
20-09-2013, 08:38 AM
Chẳng hạn có nhiều ong chông to lớn nhung lại bị trấn ap bởi ng vo nhỏ xíu bởi vì ng vo có nguồn năng lượng mạnh hơn. Bên ngoài ta nhìn vào thì nói ko hiểu sao thằng kia nhìn hung thế mà lại so vo thế hehe
Câu này nghe quen quá, to to con nghe giống tôi và nhachoa..à bác Thợ Điện nữa. ;)
Thợ Điện
21-09-2013, 12:30 AM
Các ông bạn mình dạo này bận rộn ghê quá mà mình cũng ít rảnh hơn ....vì ham chơi .hehe .Ghé quán mà không thấy ông nào là ù té ngay nhưng lâu lâu cũng phải pốt một bài để duy trì không khí
http://3.bp.blogspot.com/-QbJ83-GD__w/UjnmL_279AI/AAAAAAAADl0/trR6M8JwyhA/s400/GLEN-JAMES.jpg
(AFP 18/09/2013) Khi trả lại một chiếc túi xách bên trong có 42.000 đô la cho người đã đánh rơi nó, một người ăn xin vô gia cư tại Boston đã gây thiện cảm trên toàn nước Mỹ. Hàng ngàn người xúc động trước sự lương thiện của con người khốn khó này, đã gởi ủng hộ cho ông số tiền hiện nay lên đến 68.000 đô la.
Câu chuyện của Glen James được báo chí loan truyền rộng rãi hôm thứ Hai 16/09/2013, khi cảnh sát trưởng thành phố Boston là Ed Davis hoan nghênh việc người ăn mày này đã mang đến nộp cho cảnh sát chiếc túi xách tìm thấy tại một trung tâm thương mại.
Ấn tượng trước nghĩa cử ấy, một nhân viên của một công ty tiếp thị ở Virginia đã thành lập một quỹ để giúp đỡ cho người đàn ông tật nguyền khoảng năm mươi tuổi, sống bằng nghề hành khất và ngủ qua đêm tại một trung tâm trợ giúp xã hội ở vùng Boston.
Đến trưa hôm nay, thứ Tư 18/09/2013, quỹ này công bố đã nhận được 68.012 đô la, do 2.968 nhà hảo tâm tặng.
http://2.bp.blogspot.com/-a3fmQ3rp5sw/UjnqN7ZsKSI/AAAAAAAADl8/gZhuNOH3fTc/s400/Billy+Ray+Harris.jpg
Billy Ray Harris, người ăn xin đã trả lại chiếc nhẫn kim cương.
Một trường hợp tương tự hồi tháng Hai : một người ăn mày khác là Billy Ray Harris đã trả lại chiếc nhẫn kim cương cho một phụ nữ đã vô tình làm rơi vào chiếc ly xin tiền của ông, khi Harris đang ăn xin ở Missouri. Xúc động trước sự lương thiện ấy, người phụ nữ chủ chiếc nhẫn đắt tiền - bà Sarah Darling đã cùng với chồng tung ra một chiến dịch gây quỹ để giúp đỡ cho ông, và chỉ trong ba tháng đã thu thập được trên 190.000 đô la. Nhờ số tiền này, Harris không còn phải ngủ ngoài đường nữa : ông đã mua được một căn nhà.
Tôi thì chẳng tin vào ba cái nhân quả vớ vẩn nhưng lấy làm lạ là tại sao tâm hồn khí phách thế này mà đời lại rơi vào chỗ cùng khổ ,thật không sao hiểu đuợc ! như ông Mai Thảo
Chỗ đặt
Đặt tay vào chỗ không thể đặt
Vậy mà đặt được chẳng làm sao
Mười năm gặp lại trên hè phố
Cười tủm còn thương chỗ đặt vào
Không hiểu
Thế giới có triệu điều không hiểu
Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chẳng sao khi đã nằm trong đất
Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi
Cuối tuần chúc các ông bên ni ,bên nớ có nhiều niềm vui .Bao giờ Huyền lên đuờng ? Anh Tý tuần này múa bụng mấy lần rồi Ông nhachoa đàn địch đến đâu chưa hay lại đánh trống bỏ dùi
Dạ thưa bác Thợ, em thì một ngày như mọi ngày bác à. Vẫn mang cái tâm hồn già trước tuồi để rồi tự nhủ thầm cứ vô tư mà sống. Lúc có thời gian thì léng phéng lên CXQ kiếm tụ cờ tướng và y như rằng cái lưng của em được tẩm quất bởi các bạn TLKD. Đánh ra những nước cờ của ngày mai tết đến. Em phải kiếm bí kíp nào hay hay để lận lưng rồi ca bài ca của Lão Gà Mên : Ngộ sẽ páo chù.
Em xin chúc bác Thợ cuối tuần nhiều điều vui và sức khỏe. Ngày mai em kiếm ly nước mời bác và mọi người cùng thưởng thức .
jiajia
21-09-2013, 03:20 AM
Người Việt mình thì có câu : Lệnh ông không bằng cồng Bà
Tây thì có câu : Lady First
.. cho nên khỏi cần to hay bé , phe ta cứ Nịnh vợ là Sống lâu thôi.
Dù trong lòng một số người có thể nghĩ : " có một 'con' ta nuôi hoài chỉ mong nó chết mà nó không chịu chết ..h..hh... "
Đã làm xong ly chocolate kem, mời bác Thợ cùng mọi người. Không biết có ngon không đây.
3222
nhachoaloiviet
21-09-2013, 03:45 PM
Đồ đê tập sách carulli đến bài 20 rồi, nhung tay trái yếu và vụng qúa nen dang tập ngón , nhất là 2 ngón nhẫn và ut
ChienKhuD
21-09-2013, 05:33 PM
Nhac Hoa chơi đến 20 bài rồi à. Tôi mới tập được có 2 bài thôi. Mỗi bài tập hơn 1 tháng mới xong. Mấy tuần nay đang tập bài Romance (giản thể) để học nốt. Mình vốn thong dong nên không cần gấp, thầy dạy nhiêu học nhiêu thôi :).
nhachoaloiviet
22-09-2013, 01:49 AM
Hihi có bác Dê tập cùng vui ghê, em thì nhạc cảm không ngại, nhưng tay trái vụng qúa vì từ nhỏ lam gì cũng tay phải hết, nên 2 ngón nhỏ vẫn không theo y mình, em danh xử riêng 2 ngón này, ngày nào cũng bắt đi bộ trên dây hehe
Thợ Điện
22-09-2013, 02:46 AM
Làm khoan thai thôi ông ơi đừng ráng quá e rằng lại hỏng gân
,tôi thấy ông tập mau quá đấy , bài số 7 đã đúng nhịp chưa
nhachoaloiviet
22-09-2013, 04:36 AM
He he bài số 7 là bài kha khơ , e phải mat 2 tuan day. Chac phải tập chậm lại he
ChienKhuD
22-09-2013, 09:29 AM
Chắc nhachoa có quỹ thời gian chơi đàn nhiều hả? Tôi thì có nhiều thú đam mê quá nên mỗi ngày chỉ tập đúng 2 tiếng.
Thợ Điện
22-09-2013, 11:28 AM
Chim ó:
Nếu đặt một con chim ó vào trong một chiếc lồng, với kích thước khoảng 2m x 2,5m, nhưng hoàn không có nóc, tức là phần trên được mở toang; con chim này sẽ vẫn hoàn toàn là một... tù nhân trong lồng đó. Lý do: con chim ó luôn bắt đầu bay “chạy đà” khoảng 3 - 4m đầu tiên. Không có quãng đường để chạy, theo thói quen, chim ó không thể bay lên, và sẽ chấp nhận bị cầm tù suốt đời, trong một “nhà giam” nhỏ không có mái!
* Con dơi:
Một con dơi thường bay ra ngoài kiếm ăn vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, linh lợi và bay chính xác. Tuy nhiên, nó không thể cất cánh mà lại thả người rớt xuống rồi mới bay. Nếu nó được đặt trên sàn hoặc một mặt phẳng, thì nó chỉ có thể lê bước loanh quanh một cách vô vọng, và, tất nhiên vô dụng, không thể bay đi. Cho đến khi nó được rớt từ một độ cao nhỏ thôi là có thể tung mình bay vào không trung.
* Con ong nghệ:
Con ong nghệ, nếu bị thả vào một cái ly lớn không đậy nắp, cũng sẽ ở trong ly đó cho đến chết. Nó không bao giờ nhìn thấy đường thoát ở phía trên, mà chỉ cố gắng tìm cách nào đó thoát ra qua các mặt ngang bên, hoặc qua... đáy ly.
* Con người...
Trong rất nhiều trường hợp, con người cũng giống như con chim ó, con dơi và con ong nghệ ở trên. Vật lộn với tất cả các vấn đề rắc rối của mình, mà không bao giờ nhận ra rằng rất có thể có một giải pháp ở rất gần, trước mắt, vì từ lâu, con người đã thường tự giam mình trong những cái lồng của thói quen, sự cố chấp, sự ích kỷ, tham lam... và sự lệ thuộc vào người khác.
P/S Kinh Sấm chẻ có nói Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm chẳng trụ vào đâu mọc ra tâm ấy .Trong đời sống mỗi ngày gạt đi một thành kiến trí tuệ ắt phát sinh mà cho dù không phát sinh đuợc gì thì sống thanh thản .Chẳng cũng sướng sao
CKD tập đàn hai tiếng đồng hồ mỗi ngày. Tập chừng một năm chắc chắn sẽ được mời biểu diễn ở nhà hát thành phố. Dành cho mình hai tấm vé mời thì đươc rồi nhe bạn hiền :) .
Tỏi. Gia vị không thể thiếu trong các chế biến thực phẩm của người Việt chúng ta. Nhưng hình như chúng ta có chút ít lơ là về đặc tính ngừa bệnh đặc biệt của nó. Hãy để cho tỏi săn sóc sức khỏe của chúng ta nhe các bác.
3223
Trên đây là một bình rượu tỏi vừa mới ngâm và một chai rượu tỏi đã ngâm xong. Cũng không khó uống và rất hiệu nghiệm các bác ạ.
Thợ Điện
24-09-2013, 12:11 PM
Chuyến qua Úc của nhachoa xem chừng lâu quá .Bao giờ tụi mình ngồi uống cà phê với nhau ở Lousiana đây
http://www.gocnhinalan.com/wp-content/uploads/2013/09/toilet.jpeg
Lợi tức đầu người (GDP) dân Na Uy đứng hạng 3 trên thế giới : 65,500 USD 1 năm, Mỹ hạng 7 = 50,000usd, nhưng vật giá ở Na Uy cao hơn Mỹ gần 3 lần, xăng giá 11usd /1 gallon, sale tax 25%, nhà hàng không cho free nước đá lạnh như Mỹ, khát phải mua 1 chai nước nhỏ giá 24 Krone = 4USD, suy ra nếu so sánh GDP Mỹ với vật giá Âu Châu thì GDP Mỹ phải cao hơn 150,000 USD !
Ngay giữa thành phố Oslo là công viên tên Vigelandsparken Sculpture Park có những bức tượng điêu khắc mỹ thuật, rộng 80 mẫu, hàng triệu du khách đến mỗi năm..nhưng chỉ có 1
nhà vệ sinh bên cạnh quán nước ngoài cổng, phải nhét đồng 10 Krones (1.75USD) để sử dụng, nhìn đoàn người xếp hàng rồng rắn bên ngoài chờ là.. nhịn luôn !
Nước Mỹ số một…
Các công viên, các khu “rest area” dọc các xa lộ, thậm chí ở những buổi meeting, hội chợ… cũng có những cầu tiêu tạm cho mọi người dùng khi cần đến và chẳng bao giờ phải tốn một xu nào.
“Đi cho biết đó biết đây
Ở hoài một chỗ, biết ngày nào “khôn”
Ông bà ta từ ngàn xưa đã có cái “nhìn xa trông rộng” thấy được nhu cầu phát triển sự hiểu biết, sự “khôn” lên qua việc đi đó đây. Vì thế ngày nay du lịch là ngành “kỹ nghệ không khói” nhưng đem lại lợi nhuận lớn cho rất nhiều nước trên thế giới. Ngoài ra nhờ đi đó đây, ta mới có dịp mở rộng tầm nhìn, có dịp so sánh để “biết mình, biết người”.
Ở Mỹ lâu năm, quen hưởng những tiện nghi đời sống căn bản của mọi người trong xã hội ( kể cả người nghèo), riết trở thành quen, thấy bình thường và xem đó là lẽ đương nhiên. Ví dụ như nhu cầu vệ sinh: ở Mỹ cầu tiêu công cộng có ở khắp nơi, giấy vệ sinh, giấy lau tay xài thoải mái, vòi nước uống cũng được thiết kế khắp nơi. Các công viên, các khu “rest area” dọc các xa lộ, thậm chí ở những buổi meeting, hội chợ… cũng có những cầu tiêu tạm cho mọi người dùng khi cần đến và chẳng bao giờ phải tốn một xu nào.
Nhưng khi du lịch ra nước ngoài khac mới “thấm thía”! Cái gì cũng phải trả tiền, kể cả nhu cầu vệ sinh (giá từ 1$ – 1.5$/1 lần, tùy nơi, tùy nước). Không phải chỉ tốn tiền mà còn “gian nan” khi hữu sự, để tìm cho ra “nơi cần đến”, ngay cả ở những thủ đô văn minh lẫy lừng lâu đời của thế giới!
Tôi nhớ có một lần khi thăm thủ đô Paris, một người trong đoàn cần toilet, bác tài chạy xuôi, chạy ngược, vòng vòng mãi mà vẫn không tìm ra! Cuối cùng một sáng kiến được nêu ra: tới một nhà hàng nào đó vô mua bất kỳ món gì đó để được đi toilet! Đó là nỗi khổ tâm lớn của các vị cao niên khi đi du lịch châu Âu, các vị phải nhắc nhau nhịn uống nước (điều này lại rất hại cho sức khỏe) để khỏi “khốn đốn” khi hữu sự!
Tôi nhớ một lần ở Rome, hướng dẫn viên dẫn một bà đi mãi qua đường này, tới ngõ nọ mà vẫn không tìm ra “nơi phải đến”, “bí” quá bèn hỏi:
- Bà có chịu tốn 10 Euro để vô restaurant kia mua thứ gì đó để được đi WC không?
- Nín hết nổi rồi, bây giờ không phải 10 Euro mà 20 Euro tôi cũng chịu luôn!
Có những WC có người ngồi thâu tiền còn đỡ, có những nơi, họ thiết kế sẵn phải bỏ đúng số tiền (cắc) quy định thì cổng mới mở cho vô. Khi đi du lịch đâu phải ai cũng có sẵn tiền cắc (Euro) trong túi, có một bà “mắc” quá nhưng không đổi được tiền cắc, nên phải mượn tứ tung trong đoàn, mỗi người thương tình móc hầu bao bỏ vô máy một ít, máy nuốt hết nhưng còn thiếu mấy xu, chưa đủ tiền, máy không mở cổng! Thật khốn đốn với máy móc vô tình!
Ở một số nước châu Á như Trung quốc, khách du lịch phải luôn thủ sẵn giấy vệ sinh trong bóp, vì trong toilet không có giấy vệ sinh. Tôi cứ bị ấn tượng mãi về một lần thăm Bắc Kinh (cách đây hơn 10 năm), đoàn du khách được một dàn các cô gái trẻ đẹp mặc xường xám đón chào tưng bừng ngay từ lối vào nhà hàng. Nhà hàng thiết kế rực rỡ sang trọng, đèn đuốc sáng choang như… cung đình. Sau bữa ăn khi cần đi WC, tôi ngạc nhiên khi bước vào thấy có một bàn trải khăn trắng bóc, trên bàn có một bình hoa tươi thật to, đẹp, và một cô gái xinh đẹp rực rỡ mặc xường xám ngồi đó chỉ để làm nhiệm vụ phát cho mỗi khách 1- 2 miếng giấy vệ sinh nhỏ.
Ôi “cung đình” mà không có giấy vệ sinh! hình thức trình diễn thì xôm tụ, nhưng nhu cầu căn bản thì không được đáp ứng. Trong đời sống có những nhu cầu xem ra có vẻ nhỏ nhặt, tầm thường, nhưng khi cần đến mà không có thì nó trở thành một trở ngại lớn, khiến người ta “điêu đứng” vì nó.
Nghe kể có một đoàn du khách nước ngoài viếng các lăng tẩm của triều đình Huế, đi từ lăng này đến lăng kia, cảnh đẹp hùng vĩ bao la…, bỗng một du khách cần đi WC, hướng dẫn viên tìm hoài không ra, bèn chỉ khách vào bụi cây xài đỡ,khách cương quyết không chịu! Vậy là cả đoàn phải ngưng tham quan, ra xe trở về khách sạn.
Phi trường ở Mỹ, ghế ngồi chờ đợi cho hành khách là ghế nệm dày và lúc nào cũng dư thừa, thậm chí lúc ít khách có thể nằm ngủ thoải mái. Toilet và vòi nước uống có khắp nơi, bây giờ lại có thêm những chỗ cho hành khách charge pin điện thoại, laptop, I pad, I phone…
Nhưng khi tới phi trường Paris (CDG) những nhu cầu căn bản đó hình như biến mất. Thực ra trước đây tôi đã đến phi trường Paris nhiều lần, nhưng đều đi ra ngay luôn. Lần này chuyến bay chuyển ở Paris trước khi tới Berlin nên tôi mới có cơ hội thâm nhập CDG. Trước hết khi máy bay đáp xuống CDG, tôi ngạc nhiên khi thấy phải đi cầu thang sắt xuống, với va li carry-on, nếu kéo đi thì nhẹ nhàng, nhưng phải xách nó lên và leo mấy chục bậc thang xuống thì không dễ chút nào! Sau đó, leo lên xe buýt chở vô phi trường.
Vô đây tôi lại tiếp tục chạy vòng vòng, mệt “bở hơi tai” vì phải xách carry-on lên xuống cầu thang nhiều lần đi từ khu này qua khu khác, phải qua khu x-ray (khám bằng tay là chính) rồi mới tới được cổng đổi chuyến bay! Khu nhà kiếng tương đối nhỏ nhưng có tới 12 cổng, mỗi cổng chỉ vỏn vẹn có một quầy nhỏ và một computer. Có một số băng ghế sắt trong khu vực cho hành khách ngồi đợi nhưng quá ít so với nhu cầu, nên hành khách ngồi la liệt dưới đất, khắp lối đi. Một số ông thì ngồi vắt vẻo trên các lan can, bờ tường. Tôi vừa mỏi chân, vừa mệt vừa khát nước, nhưng nhìn quanh cả khu vực không thấy có vòi nước uống nào, cả WC cũng không có, chỉ thấy toàn người là người
Khi lên được máy bay Air France, ngồi yên chỗ quan sát, tôi có cảm tưởng nó là “xe đò bay” thì đúng hơn (khi so sánh với máy bay Mỹ mà tôi vừa đi) vì ghế ngồi và thiết bị cũ kỹ như từ thế kỷ trước. Lúc máy bay cất cánh tôi nghe nó gầm gừ “phành phành” rồi “ạch ạch” như đang cố sức nâng cái thân già nua bốc lên khỏi mặt đất, tôi chỉ lo nó rớt (may là tôi có mua bảo hiểm rồi nên đỡ lo). Cuối cùng sau một hồi “lắc lư con tàu” nó cũng bay lên được. Yên tâm rồi, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi (vì chẳng có phương tiện giải trí nào: nhạc, tivi…).
Cơn khát nước làm tôi chợt tỉnh, thấy chung quanh ai cũng có ly nước, tôi bèn yêu cầu một nam tiếp viên cho xin ly nước, nhưng hắn trố mắt ra ngó tôi như tôi đang đòi hỏi một điều gì quá đáng, rồi hắn phớt lờ (đúng là tính “ga lăng” của đàn ông Pháp đã trở thành quá khứ). Có lẽ họ cho rằng họ chỉ phát nước theo giờ của họ, hết giờ là hết phát? Sau khi yêu cầu 2 lần không được, khát quá tôi đợi lúc bà tiếp viên trưởng đi ngang để lập lại yêu cầu, bà bảo tôi đợi một lát và mang đến cho tôi một ly nước nhỏ. Hình như nước trở thành hiếm quý và cách phục vụ lịch sự cũng hiếm quý luôn!
Ôi Air France! một thuở mơ ước khi tôi còn học trung học ở Saigon, lúc nhìn những hình ảnh quảng cáo của Air France trên các tạp chí nước ngoài! Ôi mộng và thực đúng là “nghìn trùng xa cách”! Xin tạm biệt Air France và phi trường Paris (kinh đô ánh sáng một thời) mà không mong ngày gặp lại! Có lẽ từ đây nếu có du lịch châu Âu, tôi phải lo học thuộc lòng câu của William Shakespear: “I always feel happy, you know why? Because I don’t expect anything from anyone.”
Tới phi trường Berlin (TXL) lại cũng phải đi cầu thang sắt xuống, rồi đi xe bus vô phi trường, xem ra phi trường này còn nhỏ và thiếu tiện nghi hơn phi trường Paris, tôi lại tiếp tục xách carry-on mệt nghỉ, chứ không kéo đi nhẹ nhàng như ở các phi trường Mỹ. May mà hai nước Pháp và Đức là hai nước lớn lại có nền kinh tế vững mạnh trong khối châu Âu!
Đúng là có đi ra ngoài mới thấy tien nghi o nước Mỹ là số một, đó là chưa kể đến vụ so sánh giá cả hàng hóa ở Mỹ và châu Âu, hàng hóa ở Mỹ vừa nhiều vừa rẻ. Sau này về đến phi trường LAX tôi thấy thật nhẹ nhàng, thoải mái, tất cả đều được chuẩn bị phục vụ chu đáo nhanh gọn, lịch sự.
Đúng là “sweet home” Ôi! “My beautiful America”. Bây giờ tôi mới cảm thấy thực sự yêu mến và tự hào về quê hương thứ 2 của tôi : Nước Mỹ yêu dấu! Quả là:
“Phải chờ đến xế chiều
Ta mới thấy ánh sáng ban ngày rạng rỡ biết bao!”
Nói đến niềm tự hào về nước Mỹ, tôi lại nhớ đến sự việc trên chuyến Cruise Coastal cua Duc vừa đi. Ngày thứ hai lên tàu thì toilet trong phòng bị nghẹt, tôi gọi điện cho họ sửa mấy lần mà tình trạng vẫn không thay đổi, tôi phải xuống chỗ “Customer Service” để xếp hàng đi khiếu nại.
Thật ngạc nhiên khi họ “tỉnh bơ” cho biết không phải chỉ riêng phòng tôi mà các phòng ở tầng 2,5,8 đều bị như vậy, họ đang sửa, khi nào xong họ sẽ thông báo. Tôi bèn hỏi:
- Trong khi chờ sửa, thì khách giải quyết vụ toilet ra sao?
- Đi kiếm mấy cái toilet công cộng mà xài
- Nhưng chúng ở đâu?
Sau một hồi thắc mắc tới lui, họ mới chịu lục sơ đồ ra để tìm và cho biết một cái ở lầu 9, một cái khác ở lầu 4. Nghĩa là khi hữu sự phải “ôm bụng” chạy vòng vòng mấy tầng lầu để đi tìm cái toilet công cộng và xếp hàng chờ tới phiên. Chắc là dân châu Âu quen kiểu này rồi nên không thấy phiền?
Trở về phòng, tôi bực bội kể lại cho chị bạn cùng phòng nghe, chị là bác sĩ hưu trí ở Đức. Sáng nay chị đã là nạn nhân “ôm bụng” chạy vòng vòng, may mà tình cờ tôi nhớ ra cái toilet công cộng ở lầu 9 cạnh bên nhà hàng, nên chỉ cho chị. Do đó tôi tưởng chị là “đồng minh” bèn nói:
-Hệ thống phục vụ trên tàu quá tệ! Đã vậy xem ra họ còn thản nhiên cho đó là chuyện nhỏ, không hề có một lời xin lỗi khách hàng. Ở Mỹ thì họ đã xin lỗi ríu rít rồi…
Không ngờ chị phản ứng mạnh:
- Mệt quá, Mỹ cái gì cũng tốt, cũng ngon lành hết! Dân Mỹ được nuông chiều quá hóa hư! Bởi vậy trên thế giới, Mỹ đi đâu cũng bị chúng ghét, bị khủng bố cho chết hết là đúng rồi! Lúc nào cũng đòi hỏi thứ này, thứ kia , còn đòi xin lỗi…“nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột”…
Chị mắng cho một hồi “tràng giang đại hải” mà vẫn chưa hả cơn giận. Tôi ngơ ngác vì bỗng dưng mình bị “giũa” một trận te tua chỉ vì là “dân Mỹ” mà nào tôi có đòi hỏi điều gì cao cấp đâu, chỉ là những nhu cầu căn bản thôi. Thôi “một sự nhịn chín sự lành”, nên tôi nín nhịn vì chị lớn hơn tôi nhiều, coi như mình nhịn “chị hai” trong nhà cho mọi chuyện êm xuôi tốt đẹp trong chuyến đi chơi!
Suy ra mới biết tinh thần “bài Mỹ” ở các nước Âu châu khá mạnh (ghé vô Nga 1 ngày tham quan cũng phải nộp tiền làm đơn xin visa). Kiểu này qua các nước Trung Đông chắc bị “xơi tái” quá, nhưng tôi nhớ một lần cách đây 5,6 năm dân Mỹ qua Ai cập thì lại được đối xử như VIP, đi đâu cũng được ưu tiên và có xe jeep hộ tống “tiền hô, hậu ủng” rất oai!
Hôm sau tâm sự với một chị bạn khác về nỗi ấm ức bị mắng oan. Chị trả lời:
- Chắc tại chị ấy ở Đức lâu, nên ngấm tinh thần “tự tôn dân tộc” của dân Đức, không muốn nước nào qua mặt, mà như vậy là tự ái dân tộc dỏm, vì dù gì mình cũng là người Viết Nam! (Chị cười) Ai bảo Mỹ giàu hơn, mạnh hơn nên dễ bị chúng ghét!
Tôi chán ngán:
- À thì ra vậy! Hèn gì em nghe người ta thường nói “ở đời mình thua chúng khinh, mình hơn chúng ganh ghét, mình bằng chúng nói xấu”.
Không biết đến bao giờ các dân tộc trên thế giới sẽ sống với nhau trong tâm trạng “để hận thù người người lắng xuống” hầu không còn ai cảm thấy:
“Đôi khi ta muốn thoát ly
Đi thật xa khỏi cuộc đời này
Xa lìa chuyện ganh đua với chê bai” (L.H.H.)
Dù sao nhờ có đi ra ngoài, có dịp mở rộng tầm nhìn, có dịp so sánh, tôi mới biết trân quý hơn những điều tôi đang được hưởng mỗi ngày ở xã hội này, mà đôi khi quá quen, tôi cứ xem đó là lẽ đương nhiên, là chuyện thường tình (giống như trong đời sống gia đình có nhiều người có phước có được những bà vợ, ông chồng rất tốt, rất tử tế, nhưng họ không hề biết quý và cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên và bình thường, cho đến khi không còn nữa mới hối tiếc thì đã muộn!).
Khi ý thức lại những tiện nghi của đời sống ở Mỹ mà tôi vẫn xem đó là chuyện bình thường, tôi mới biết đôi khi nó là niềm ước mơ của biết bao người trên thế giới nói chung và dân tộc Việt Nam nói riêng. Họ không chỉ cần những nhu cầu vật chất căn bản của đời sống nhưng còn cần những nhu cầu căn bản về tinh thần (quyền làm người, quyền tự do…) mà họ khát khao nhưng không hề được đáp ứng!
Xin cám ơn Chúa, xin cám ơn đời đã cho tôi có một cuộc sống tương đối an lành trên xứ Mỹ này, để từ đó tôi biết yêu thương và chia sẻ nhiều hơn với những mảnh đời bất hạnh khác nơi quê nhà, vì có thể “Một tình thương cho cuộc sống đang chờ đợi ta” bởi:
“Tình yêu là trái chín của mọi mùa
Nằm trong tầm với của mọi bàn tay” (Mẹ Theresa)
Phượng Vũ
9/2013
roamingwind
25-09-2013, 12:40 AM
Đang rảnh hơi uống cà phê vào thăm tán dóc với các bác.
Tối hôm qua lén nhìn vào để ý thấy chử ký ông Aty thay đổi. Ông Aty coi chừng, dây dưa với đám tăng bỏ chùa đi chơi này có ảnh hưởng, dần dần người ta sẽ nói ông gàn. Mà ông có bỏ xuống được thì cũng phải kín miệng không được nói ra. Mất mạng đấy. Có lần tôi lở miệng nói vợ hiền ... em đừng chết nhe, em chết anh buồn lắm... buồn lắm thì anh phải đi giải buồn và phải đi cua gái. Cua gái thì bao nhiêu năm nay tài nghệ không dùng làm sau cua? Thôi tốt nhất là em đừng chết. Bửa đó phải ăn cơm nguội.
Nói chuyện gái. Tối hôm qua trong giấc mơ ông Thầy đến thăm. Hình dáng ổng khác mà mình biết là ổng. Ổng nói ổng ngủ với mấy cô học trò, mình giận quá bỏ đi. Đi một hồi mới chợt thấy mình bị ổng lừa. Quây lại ổng cười. "Ông còn vài ngàn cái chấp"
Mình cười toe cái miệng -- "vậy là có tiến bộ hơn lúc đầu gặp Thầy".
- Mệt quá, Mỹ cái gì cũng tốt, cũng ngon lành hết! Dân Mỹ được nuông chiều quá hóa hư! Bởi vậy trên thế giới, Mỹ đi đâu cũng bị chúng ghét, bị khủng bố cho chết hết là đúng rồi!
Cái này cũng có phần đúng bác Lâm ơi. Có mấy người bạn muốn đi chơi chung với tôi, rủ rê đi nước ngoài. Mà hỏi ra thì hotel phải đầy đủ phục vụ, máy lạnh, v.v...
Người tốt cả đấy, nhưng quá quen tiện nghi. Chắc tôi cũng phải gồng mình dẫn đi một lần cho biết mùi đời :). Họ toàn đi cruise, đi resort nằm dài ra bên bờ biển. Tôi nghe đã phát chán. Muốn mở miệng hỏi "ông muốn đi thăm nước người ta hay muốn thăm nước Mỹ", nhưng phải im miệng cười. Bạn bè tốt cả. Không biết tại sau ai đi Paris về kể lại cũng là chê bên đó dơ cức chó nhiều. Vợ chồng tôi ngẫn người ra nhìn nhau ... ủa sau mình không thấy gì hết vậy? Chỉ thấy nó quá đẹp, quá lịch sữ.
Thợ Điện
25-09-2013, 02:24 AM
Đấy là nói chuyện người ta chứ còn cá nhân tôi thì đã quá quen với những điều lang thang bụi đời rồi ông Gió ơi ,đã từng sống qua Tây Tạng ,Nepal ,nhà đắp bằng cứt bò ,ăn thì chỉ cục bột nhúng nuớc sôi, trà bơ đắng chát thì còn quản ngại gì nữa .Tôi học đuợc ở họ một điều Hạnh phúc đến từ bên trong ,nhờ thế rất nhẹ nhàng tự tại ,có bạn bè hay gái cũng tốt không có ai cũng ok .Bởi thế nên đôi khi quán cà phê vắng ngắt tôi vẫn khoái trá ,vẫn khoan thai pốt bài chia sẻ như các ông vẫn đấy .Thiếu tinh thần chó rơm đời sẽ vướng mắc nhiều hệ lụy ông ạ !
Thành thử tôi khoái cụ Nguyễn ở hai câu thơ
Đang khi chắp cánh liền cành
Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên
Nhưng ông đừng đọc cho vợ nghe nó thì vả ông rơi răng
kt22027
25-09-2013, 03:23 AM
@bác Lâm
Vẫn biết là hạnh phúc đến từ bên trong, nhưng có mấy ai tránh được những tát động từ bên ngoài. Bác thì đã đắc đạo, tôi thì đỡ hơn vợ tôi. Nhưng khỗ là bà xã và tôi đã se tóc, nên bả nhức đầu là nó lây qua tôi. Tôi ăn, ở, ngủ dễ. Bà xã thì ngược lại, ngày nào cũng kiếm chuyện bắt tôi dọn dẹp cho sạch sẻ, đừng để con bắt chước cái tính ở dơ. Suy ra tôi ở sạch hơn 75% số người nhưng vẫn chưa đủ, thế mới khổ. hehe
Mấy hôm trước đi mua cái smartphone tìm thấy trên Craislist, đến nơi thấy gia đình thằng Mễ đang xúm nhau ăn bắp nướng, vợ con đùm đề ngồi lê lếch dưới đất, nhưng tôi thấy được cái nét ấm cúng và vui vẻ của một gia đình. Tôi nói "gia đình mày vui quá". Nó cười hehe "vui chứ, Thượng Đế lo hết mày ơi" rồi nó chỉ cái nhà thờ nằm kế bên nhà nó.
Mấy hôm nay tôi thí nghiệm dùng điện thoại di động có LTE để dùng internet cho toàn nhà. Làm được rồi, nhanh và rẻ hơn Cox Cable nữa. Không ngờ điện thoại mà download tới 30-40 mbps lận, xem Netflix HD cũng ok luôn, điện thoại nhà cũng free luôn (dùng free Google phone number). Bác nào muốn thử tôi chỉ cách setup. Tốn chút công nhưng vui là chính. Tôi ghét thằng Cox là vì nó độc quyền nơ khu tôi ở.
Ơ hơ, bác wind cứ làm như em là người lắm mồm :). Nói nhỏ với bác thôi. Số là hôm trước bạn hiền D đưa em đi mát-xa ở tận chợ lớn. Thế mà sau đó chị D hỏi em là hai ông đi đâu hôm trước. Em trả lời ngay : Này đừng hỏi vớ vẫn như thế. Tuy 2 đứa tôi đi mát-xa ở chợ lớn nhưng tôi vì là rất kín miệng, cho nên đánh chết tôi cũng không khai. :D.
Chuyện ở Mỹ thì cũng có những điều hơn hẳn nhiều nước bên châu âu như chúng ta biết. Hôm nay mà du lịch qua Mỹ thì cũng có đóng một ít lệ phí du lịch ( hình như luật ban hành từ hồi ông tổng thống mới này thì phải ). Đến phi trường ở Mỹ cũng có chổ phải trả tiền phục vụ cho mấy cái xe đẩy chở hành lý. Vừa mới bước ra cái cầu thang nối tiếp từ máy bay thì có con chó chạy đến hửi hửi làm quen. Hỏi ra mới biết nó hửi kiếm trái cây vì nghe đâu chính phủ đã phải bỏ ra tiền tỷ để trị bệnh cho trái cây ở Mỹ. Và gặp mấy bác kiểm soát thì y như rằng câu hỏi dành cho dân châu á là : các bạn có mang THỊT trong hành lý hay không. Nghe kể nhiều lắm về Mỹ nhưng chỉ nhớ một vài. Các bác cũng biết em rất kín miêng cho nên không dám nói nhiều . Hi hii.
roamingwind
25-09-2013, 06:36 AM
Để đem vợ bác KT ở chung vợ tôi vài bửa xem ai tám lạng người nào nữa cân :). Mới hôm trước tôi mua bình sữa ngoài chợ, mà mua từ chợ Trader Joe là chợ có mặt mủi bên California này chứ không phải tiệm tạp hóa đầu đường gì, nghĩa là phẩm chất ngon lành không gì phải lo. Về để tủ lạnh. Bả lấy ra uống. Bả nhìn bình sữa nói tui chưa rửa bình sữa. Trời đất !! Các bác có bao giờ mua sữa về mà phải rủa bình trước khi uống không vậy ? Kỷ gì kỷ vậy tôi không hiểu nữa.
Hihi... tôi nói nghe ngon lắm, nhưng cũng phải thú thật là cái tuổi vát ba lô đi tùm lum, tiết kiệm tiền trả một vài đô ngủ cái giường ngoài hiên nhà người ta (bên Singapore), cái thời gián đó qua rồi. Bây giờ có tiền thì cũng phải biết xài, cũng phãi biết sang biết hưởng thụ khi đi chơi, chỉ là không co mặt khó chịu khi thấy xứ người khác xứ mình. Đi mà không chịu hòa đồng với người khác, uổng một mớ tiền bỏ ra, một cơ hội.
Lần chót đi VN về, vào phi trường Los Angeles, như bác Aty đã tả ở trên (ông này sau biết nhiều chuyện bên này, hay thật. Chắc là đại gia đi chơi nhiều), hải quan nó hỏi có đem khô bò vào không. mà nó dùng chử khô bò tiếng Việt đàng hoàn. Nghĩa là mấy anh này biết mánh dân Á Châu hết rồi. Tôi tỉnh bơ nói không. Nó cho đi qua. Về nhà mở va ly ra mới thấy có một mớ khô bò người ta biếu mà tôi quên :) nên cứ tỉnh bơ với hải quan.
Thợ Điện
25-09-2013, 10:44 AM
Tôi mà đắc đạo ? chỉ là mạnh mồn nói phét vì biết mọi người hơi đâu chấp cái lão già gàn bướng .Nói thế chứ ảnh hưởng là không sao tránh đuợc rồi ,quan trọng là thái độ mình thế nào thôi .Tôi giang hồ tháo vát lắm nhe ,thuở bé có đi huớng đạo rồi ,đuợc mấy cái bằng rừng sói con ,sau này lớn lên đi Kha đoàn Luơng sơn Bạc .Mà các ông biết khẩu hiệu của sói con là Sắp sẵn .Mỗi lần sinh hoạt sáng chủ nhật xong là hát bài này
Gặp nhau đây rồi chia tay,
Ngày vàng như đã vụt qua trong phút giây.
Niềm hăng say còn chưa phai,
Đường trường sông núi hẹn mai ta sum vầy.
Hehe Tuổi nhỏ đã thiệt
Bác wind nghĩ em là đại gia đã làm cho em nằm mơ một lát. Vừa thiếp đi chừng 15 phút được thấy mình vi vu trên con xe oách ra phết. Nhưng lúc ấy lại có cái cảm giác là lấy đâu ra tiền để mua con xe này nhỉ ? :( . Thụt két chăng? coi chừng.... . Giật mình, thì ra chỉ là giấc mơ thoáng qua. Cám ơn bác wind nhiều.
Bác đã ở Singapore rồi, sướng nhỉ. Em nghe nói ( lại nghe nói thôi, hi hi ) đường sá Sing là sạch sẽ vào tầm cở quốc tế, với phi trường Sing thì cũng nổi tiếng. Chỉ cần đi bộ qua cái cầu ngắn thì sẽ đi du lich Malaysia. Sing có dàn nhạc nước kỹ thuật lắm. Ôi nghe thấy mà ham. Cũng như đã lâu rồi coi phim 4D ở Mỹ mới thấy cái cao kỹ của phim ảnh hiện đại. Muốn tham quan một chuyến nhưng vẫn phải còn chờ cơ hội.
Cuộc sống nhiều mộng mơ quá nhưng đành để nó xuống vậy.
Ps. Bác wind còn nhớ có một anh hình như là sinh viên Mỹ du học ở Sing vẽ lên tường. Thế là bị phạt đánh 2 roi vào mông dù có sự can thiệp của tổng thống thời bấy giờ.
Cái luật phạt đánh vào mông của Sing nghe cũng ngộ thiệt.
nhachoaloiviet
25-09-2013, 02:16 PM
He khi nào ngồi dc với nhau sẽ biết ,cũng có thể cho rằng nhachoa đã gặp lão rồi, chẳng đúng sao hehe.
ChienKhuD
25-09-2013, 07:16 PM
Hehe Tuổi nhỏ đã thiệt
He he đúng là tuổi nhỏ đã thiệt. Đến nhà thầy thấy một cậu nhóc chừng 6-7 ngồi học, thầy nhìn mình nói: "Phải chi cậu còn nhỏ như vầy thì học sướng hả? Khà khà".
He he, bạn hiền mình muốn còn nhỏ lắm hử . Nhớ hồi xưa lúc còn nhỏ 100% thì lai mơ, ước gì cho mau lớn. Bây giờ muốn nhỏ lại, cứ đỗ thừa cho ông Thầy.
À mà nè, bạn hiền có nghiên cứu về Linux hay không ? Mình muốn làm quen với con chim cánh cụt này nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Các bác có biết phải bắt đầu học cái nào dễ nhất chỉ giúp cho Aty với. Tiếp theo đó sẽ là BASH.
Híc, giờ này mới học, hy vọng không trễ lắm. Xin cám ơn các bác nhiều. :D
ChienKhuD
25-09-2013, 10:04 PM
Linux cũng giống Windows thôi anh Tý à. Chắc anh phải lang thang lên internet tìm tài liệu đọc. Anh định xài chơi hay xài cho công việc? Theo tôi trước tiên anh tìm đọc cách cài đặt rồi cách sử dụng. Nhờ bác Gúc tìm "cài linux", "sử dụng linux" thì ra hết. Yên tâm, linux không khó hơn Windows đâu, đồ chơi của nó cũng khá nhiều.
kt22027
25-09-2013, 11:30 PM
Linux cũng giống Windows thôi anh Tý à. Chắc anh phải lang thang lên internet tìm tài liệu đọc. Anh định xài chơi hay xài cho công việc? Theo tôi trước tiên anh tìm đọc cách cài đặt rồi cách sử dụng. Nhờ bác Gúc tìm "cài linux", "sử dụng linux" thì ra hết. Yên tâm, linux không khó hơn Windows đâu, đồ chơi của nó cũng khá nhiều.
Link đây nè bác ATY
http://bit.ly/1bFSbax
kt22027
25-09-2013, 11:49 PM
Hỏi bác CKD cái này. Tôi không biết ở Việt Nam có còn cung cấp đất rừng/hoang free không vậy? Ở Mỹ có vài bang cho đất free, mình chỉ đến cất nhà ở thôi, đa số là các khu hoang du rất khó sống.
Theo tôi biết, các bà con di cư vào nam thời 54, được cung cấp đất ngoại thành để bắt đầu lại. Nay những nơi này đã thành các đô thị lớn và đã được nhập vào Sài Gòn như quận Hóc Môn, quận 12... Tôi nghĩ anh em hợp nhau cùng về đất hoang đào ao nuôi cá, sáng lượm cứt bò, chiều lên lữa đuổi muổi, tối nhậu lai rai... rảnh thì đánh cờ. Thì ở nơi đâu cũng vui mà phải không? ;)
kt22027
25-09-2013, 11:59 PM
@bác Lâm
Tôi thấy ngoài những cao tăng tôi được nghe qua trong sách, còn lại các bật được cho là đắc đạo tôi thấy cũng khá tầm thường. Các vị này vẫn thích được lên báo chí, thích được xem trọng... theo tôi thấy, đắc đạo thật sự phải lăn lóc với đời chứ lên núi suốt đời đâu có cơ hội được thử lữa làm sao biết vàng thật hay giả. Nói tới cùng thì là cái Thức (đặc biệt là tạng thức) tôi thấy về lãnh vực này bác rất rành, vì thế tôi biết bác đã đắc đạo rồi hehe
Thợ Điện
26-09-2013, 12:07 AM
Các bác à khi đọc những tin về văn minh cổ đại .Tôi cứ băn khoăn không hiểu thời đó âm nhạc ra sao ,chư Phật thuyết pháp thế nào .Trong Kinh Duy ma Cật đức Thích Ca có nói .....Xa xưa ở xứ Hương tích nơi đó chư Phật thuyết pháp toàn bằng mùi hương ,ngửi hương mà ngộ đạo .Thật là kì bí .Giáo pháp thời này qua bằng đường tai ,xa xưa qua bằng đường mũi .Mũi bây giờ thì chỉ dùng để ngửi mùi Hương xưa ,vua Tự Đức thương nhớ ái phi thị Bằng đã khóc rống lên
Đập vỡ gương xưa tìm bóng cũ
Xếp tàn y lại để dành hương
Văn minh cổ đại
Hơn 6.000 năm trước tên lửa đã xuất hiện, kim tự tháp sản xuất ra điện năng hay hòn đá tự di chuyển là những bí ẩn mà các nhà khoa học thế giới cũng phải "bó tay"...
Tiếp theo những câu chuyện kỳ lạ về chiếc đầu lâu pha lê nguyên chất, chiếc búa từ 140 triệu năm trước, bức điêu khắc lớn nhất nặng 2000 tấn, chiếc đĩa ngoài trái đất... đặt ra những hoài nghi về những phát minh tuyệt vời và bí ẩn từ người cổ đại.
Con búp bê đá kỳ lạ
http://media.tinmoi.vn/2013/09/21/taina-0002.jpg
Vào tháng 7/1889 ở Boise, Idaho, khi một nhóm người đàn ông đào giếng thì khám phá ra một con búp bê làm bằng tay. Họ tỏ ra vô cùng phấn khích khi thấy “con búp bê” được tìm ở độ sâu 320 feet. . Các nhà khoa học dự đoán nó có niên đại từ trước khi có sự xuất hiện của con người trên trái đất. Nghi vấn này chưa bao giờ được giải mã, chỉ duy nhất một người nói rằng mọi nguyên tắc nghiên cứu đều vô hiệu.
Chiếc bu lông sắt 200 triệu năm tuổi
http://media.tinmoi.vn/2013/09/21/taina-0004.jpg
Được tìm thấy gần như ngẫu nhiên, Trung tâm thám hiểm "MAI-Kosmopoisk” đang tìm kiếm các mảnh vỡ thiên thạch ở phía Nam Kaluga Region, Nga thì anh Dmitry Kurkov tìm thấy một mảnh đá. Vật anh thấy có thể thay đổi nhận thức của nhân loại về trái đất và lịch sử không gian. Khi gạt đi bụi bẩn trên bề mặt nó, bên trong hiện ra… một chiếc chốt dài gần 1 centimet. Bulong và quả hạch ở trên cùng khớp chặt với nhau.
Tàu tên lửa cổ đại
http://media.tinmoi.vn/2013/09/21/taina-0005.jpg
Hình ảnh cổ đại trong một hang động ở Nhật từ 5000 năm trước Công nguyên
http://media.tinmoi.vn/2013/09/21/001.jpg
Sa mạc Sahara ở Ai Cập, nơi xuất hiện lâu đời nhất của thiên văn học, những tảng đá trên thế giới: Nabta. Hàng nghìn năm trước, con người xây một vòng tròn đá và các công cụ khác trên hồ, nơi đã khô cạn từ lâu. Hơn 6000 năm trước, các phiến đá cao 3 mét đã được kéo hàng kilomet để xây dựng nên nơi này. Những tảng đá được chụp trong hình chỉ là một phần của phức hợp được bảo tồn. Mặc dù sa mạc phía Tây Ai Cập hoàn toàn khô ráo thì trước đây lại không phải như vậy. Có bằng chứng rõ ràng rằng nơi đây trong quá khứ có một vài giai đoạn ẩm ướt (khi lên tới 500 mm lượng mưa trong 1 năm.) Giai đoạn đóng băng cuối cùng là từ khoảng 130.000 đến 70.000 năm trước. Trong suốt giai đoạn này, vùng này là một hoang mạc là nơi sống của nhiều loài động vật như trâu đã tuyệt chủng, và hươu cao cổ lớn, các loài linh dương khác nhau.
Bắt đầu từ 10 thế kỷ trước công nguyên, vùng sa mạc Nubian bắt đầu có nhiều mưa hơn, nước lấp đầy thành hồ. Con người sớm có một khu vực hấp dẫn về nguồn nước uống. Các khám phá khảo cổ học chỉ ra dấu tích của con người xuất hiện ít nhất là vào thiên niên kỷ thứ 8 hoặc thứ 10 trước công nguyên.
Những hòn đá chuyển động
http://media.tinmoi.vn/2013/09/21/taina-0006.jpg
Bất kỳ người nào kể cả cơ quan vũ trụ NASA cũng không thể giải thích được hiện tượng này. Thật tuyệt vời khi quan sát sự chuyển động kỳ diệu của những hòn đá trên mặt hồ khô cạn thuộc Công viên Quốc gia của Thung lũng chết. Đáy hồ Racetrack Playa trải khá rộng, kéo dài 2,5 km từ Bắc sang Nam và 1,25 km từ phía Đông sang Tây, và bị bao phủ bởi bùn nứt. Những hòn đã làm di chuyển chậm bùn dưới đáy hồ, để lại một vệt dài như bằng chứng.
Chúng di chuyển độc lập, nhưng không một người nào nhìn thấy hay ghi lại cảnh chuyển động đó bằng camera. Những chuyển động tương tự ở các nơi khác thì đã được ghi hình lại. Tuy nhiên, số lượng và chiều dài của những hòn đá ở hồ khô Reystrek là duy nhất.
Kim tự tháp có điện năng từ xa xưa
http://media.tinmoi.vn/2013/09/21/taina-0007.jpg
Những tấm mica lớn được tìm thấy ở trong những bức tường ở Teotihuacan, thành phố Mexico cổ đại. Trong khi đó, mỏ sản xuất mica gần nhất được đặt tại Brazil, cách đó hàng nghìn dặm. Mica được dùng trong sản xuất điện năng. Trong trường hợp này, câu hỏi đặt ra là tại sao những thợ xây lại đùng khoáng chất này trong những tòa nhà của thành phố. Kiến trúc xây xựng cổ đại tiết lộ một vài nguồn năng lượng bí ẩn dùng để sản xuất ra điện năng.
Người khổng lồ hóa thạch
http://media.tinmoi.vn/2013/09/21/taina-0009.jpg
Người khổng lồ Alen hóa thạch được phát hiện vào năm 1985, với chiều cao hơn 12 feet (3,6 mét). Người khổng lồ được phát hiện trong một khu mỏ ở Antrim, Ai len. Hình ảnh được chụp và đăng tải tạp chí Standard của Anh vào tháng 12/1985. Người này có 6 ngón chân trên bàn chân phải.
Chó tự tử hàng loạt
http://media.tinmoi.vn/2013/09/21/taina-0008.jpg
Những chú chó tự tử trên cầu ở Overtown, gần Milton, Dumbarton, Scotland. Được xây dựng vào năm 1859, chiếc cầu nổi tiếng với những trường hợp không giải thích được nơi hàng loạt chú chó nhảy từ trên cầu xuống để tự tử. Đặc biệt là những loài chó mũi dài, như giống Cô li, nhảy rất nhanh và bất ngờ từ độ cao 50 feet, dẫn đến chết.
Kim tự tháp của Atlantis
http://media.tinmoi.vn/2013/09/21/taina-0010.jpg
Những nhà khoa học tiếp tục phát hiện ra khu kiến trúc đổ nát gọi là Eo biển Yucatan gần Cuba. Chúng được tìm thấy cách bờ biển nhiều dặm. Các nhà khảo cổ Mỹ đã phát hiện ra nơi này, và ngay lập tức thông báo rằng họ đã tìm thấy Atlantis (không phải là công trình khảo cổ dưới nước đầu tiên.) Hiện tại, nơi đây thỉnh thoảng được các thợ lặn ghé thăm để chiêm ngưỡng các công trình kiến trúc quyến rũ dưới nước.
Người khổng lồ ở Nevada
http://media.tinmoi.vn/2013/09/21/taina-0011.jpg
Nevada theo truyền thuyết Ấn Độ kể về người khổng lồ da đỏ 12 chân ở đây. Theo lịch sử của người Mỹ bản địa, người khổng lồ này đã bị giết trong một hang động. Trong suốt cuộc khai quật vào năm 1911, người ta đã tìm thấy bộ hàm của con người. Bộ hàm này được đặt cạnh bộ hàm nhân tạo trong ảnh. Vào năm 1931, 2 bộ xương được tìm thấy ở đáy hồ. Một trong số chúng cao 8 foot (2,4 met), bộ kia cao hơn một chút, cao 10 feet (3met)
Chiếc nêm kỳ lạ
http://media.tinmoi.vn/2013/09/22/taina-0012.jpg
Một chiếc nêm bằng nhôm được tìm thấy ở Romania vào năm 1974, trên bờ con sông Mures, gần Ayud, Tây Âu. Người ta tìm thấy nó ở độ sâu 11 mét, gần bộ xương của con voi khổng lồ Mastodon, loài động vật đã tuyệt chủng. Vật này giống như đầu chiếc búa khổng lồ. Viện khảo cổ học Cluj-Napoca cho biết chất tạo nên chiếc nêm này gồm một hợp kim nhôm phủ một lớp dày oxit. Hợp kim nhôm này chứa 12 thành phần khác nhau. Kỳ lạ là cho đến năm 1808 nhôm mới được phát hiện trong khi độ tuổi của cổ vật này xuất hiện cùng với hài cốt của con vật đã tuyệt chủng được xác định là từ 11.000 năm trước.
Chiếc đĩa UFO
http://media.tinmoi.vn/2013/09/22/taina-0013.jpg
Chiếc đĩa Loladoffa có niên đại 12.000 năm tuổi được tìm thấy ở Nepal. Điều đó chứng tỏ dường như Ai Cập không phải là nơi duy nhất chứng kiến sự ghé thăm của người ngoài hành tinh thời cổ đại. Đây rõ ràng là một UFO trong hình dạng một chiếc đĩa. Trên đó cũng có những bức tranh và các ký hiệu điển hình tương tự với các vật thể lạ ngoài trái đất.
Chiếc búa bằng hợp kim sắt nguyên chất
http://media.tinmoi.vn/2013/09/22/taina-0014.jpg
Chiếc búa trông có vẻ bình thường này lại làm khó các nhà khoa học. Phần kim loại của chiếc búa có chiều dài 15 cm và đường kính khoảng 3 inches. Nó đã bị chìm trong đá vôi có niên đại 140 triệu năm, cùng với những mảnh đá khác.
Bà Emma Hahn đã phát hiện ra điều kỳ diệu này vào tháng 6/1934 trong mỏ đá gần thị trấn Mỹ, bang Texas. Các chuyên gia đã giám định, và đi đến một kết luận: đó là một trò chơi khăm. Tuy nhiên, những nghiên cứu sau này với các cuộc điều tra hàn lâm khác nhau đã chỉ ra nó phức tạp hơn ta tưởng.
Đầu tiên, tay cầm bằng gỗ đã hóa đá, và bên trong biến thành than qua hàng triệu năm. Thứ 2, các chuyên gia ở Học viện Metallurgical, Columbus (Ohio) rất kinh ngạc với hợp chất hóa học bị chìm trong đất gồm: 96.6% sắt, 2.6% Clo và 0.74% sulfur, và không có một tạp chất nào. Trong khi, sắt nguyên chất chưa từng được phát hiện trong lịch sử các kim loại trên trái đất. Trong phần kim loại không tìm thấy các kim loại sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất thép (như mangan, coban, niken, vonfram, vanadi hay molypden). Không có tạp chất, và tỷ lệ % của clo lớn bất thường. Đáng ngạc nhiên là không thấy dấu vết của carbon, trong khi quặng sắt từ từ trường Trái đất luôn luôn chứa carbon và các tạp chất khác. Nhìn chung, theo những quan sát hiện đại, phần sắt của chiếc búa không phải là loại chất lượng cao. Nhưng phần đặc sắc là: sắt của chiếc búa này không bị rỉ sét! Không có dấu hiệu của sự ăn mòn.
Tiến sĩ K.E.Bafa, giám đốc Bảo tàng Cổ vật khoáng sản, nắm giữ chiếc búa này ước tính nó được tìm thấy từ đầu thời kỳ kỷ Phấn trắng, tức là từ 140 đến 65 triệu năm trước. Trong khi đó, trình độ khoa học của con người có thể làm công cụ này chỉ có thể từ 10.000 năm trước. Tiến sĩ Hans-Joachim Tsilmer từ Đức kết luận cho khám phá bí ẩn này: chiếc búa được làm từ một công nghệ chưa từng thấy.
Chiếc đầu lâu pha lê làm từ đá thạch anh nguyên chất
http://media.tinmoi.vn/2013/09/22/taina-0015.jpg
Một chiếc đầu lâu pha lê đã được khai quật vào năm 1927 ở Belize City Maya Lubaantuma. Chiếc đầu lâu được tạo từ một mảnh thạch anh nguyên chất với kích thước 12h18h12 centimet. Năm 1970, nó đã được phân tích trong phòng thí nghiệm và đem đến một kết quả tuyệt vời. Hộp sọ được tạo ra không bằng sử dụng các công cụ kim loại. Nó được hoàn thành trong khoảng 300 năm, là một ví dụ tuyệt vời về sự kiên nhẫn và một công nghệ cao chưa lý giải được.
Chiếc pin cổ
http://media.tinmoi.vn/2013/09/22/taina-0017.jpg
Vào năm 1936, nhà khoa học người Đức Wilhelm Koenig làm việc tại Bảo tàng cổ vật ở Baghdad đã mang tới một vật thể lạ được tìm thấy trong quá trình khai quật ở khu Parthian cổ đại gần thủ đô Iraq. Đó là một chiếc bát bằng đất sét nhỏ cao khoảng 15 centimet. Bên trong chưa một chiếc xi lanh của tấm đồng, được bao phủ bởi một chiếc nắp đậy kín, đầu phủ nhựa, giữ cho thanh sắt ở trung tâm chiếc xi lanh hình trụ. Từ đó, tiến sĩ Koenig kết luận rằng, nó là một chiếc pin điện, được tạo ra từ 2.000 năm trước cả phát minh ra pin của Galvani và Volta. Nhà Ai Cập học Arne Eggebreht đã tạo ra bản sao của chiếc pin cổ này trong một chiếc bình đầy giấm rượu và nối với hệ thống đo lường cho thấy có điện áp 0.5 V. Có thể người tiền sử đã sử dụng điện năng để tạo nên những lá vàng mỏng.
Bức điêu khắc lớn nhất.
http://media.tinmoi.vn/2013/09/22/taina-0018.jpg
Bức tượng điêu khắc lớn nhất là ở Lebanon nặng 2000 tấn. Bạn sẽ được chiêm ngưỡng bức tượng sau 2 giờ lái xe từ Beirut về Baalbek. Thềm Baalbek kéo dài khoảng 20 mét là những khối đá cao 4.5 mét, và dài 4 mét. Kỳ lạ là làm sao tổ tiên của ta lại có thể chạm khắc, vận chuyển và dựng nên những khối đá khổng lồ như vậy? Cho đến nay cũng không có phương tiện kỹ thuật nào có thể di chuyển được.
Những phi hành gia từ Ecuador
http://media.tinmoi.vn/2013/09/22/taina-0020.jpg
Những bức tượng phi hành gia cổ đại có niên đại hơn 2000 năm được tìm thấy ở Ecuador. Đọc cuốn sách của Erich Von Denikin bạn sẽ thấy rất nhiều bằng chứng về việc này. Ông có rất nhiều cuốn sách, trong đó nổi tiếng nhất là "Chariots of the Gods", với những bằng chứng vật lý và giải mã những chữ tượng hình và những công cụ khác khá thú vị.
Bánh răng kỹ thuật Antikythera
http://media.tinmoi.vn/2013/09/22/taina-0019.jpg
Cơ cấu Antikythera là một thiết bị cơ khí được tìm thấy vào năm 1902 trên một chiếc tàu bị chìm cổ xưa gần các đảo của Hy lạp ở Antikythera. Có từ 100 năm trước công nguyên, nó hiện được lưu giữ tại Bảo tàng khảo cổ quốc gia ở Athens.
Thiết bị chứa 37 bánh răng bằng đồng trong một chiếc hòm gỗ để quay số và mũi tên, sau đó đã được thiết lập lại để tính toán chuyển động của các thiên thể. Các thiết bị khác của phức hợp này chưa từng được biết đến theo văn hóa Hy Lạp.
Nó có kích thước 33x18x10 cm, sử dụng một bánh răng khác tương đương với chiếc đồng hồ cơ học như ta biết là được phát minh vào thế kỷ 18.
Cám ơn bạn hiền CKD và bac kt nhiều. Híc, phải mày mò thôi. Có công câu cá có ngày được cá mà các bác ha.
Học thêm Linux là tìm tòi cái mới thôi CKD. Cơ hội mình nhờ nó để kiếm tiền cũng có thể. Nhưng xa lắm. Thôi thì ban đầu mình coi thử có khó lắm không. Với lại coi sự kiên nhẩn của mình nữa.
Những nghiên cứu mà bác Thợ sưu tầm thiệt đã cho em mở rộng thêm kiến thức. Em chỉ nghe nói đến cục đá di chuyển mà thôi.
Thợ Điện
26-09-2013, 02:20 AM
tôi thấy về lãnh vực này bác rất rành, vì thế tôi biết bác đã đắc đạo rồi hehe
Hehe Rành tức là kiến văn thôi bác ạ ,còn thực chứng mới là điều đáng nói mà từ kiến văn đến thực chứng xa xôi vô cùng .Tôi chỉ biết về kiến văn chút chút thôi còn thực chứng là zero ,bằng cớ là tôi vẫn thích đùa giỡn ,ham mê nhạc ,thích chọc phá mọi người như trẻ con .Bác thấy không tôi chọc ông Tôn khiến cho ông ấy gớm mặt không buồn lên chơi .Hehe mà ông ấy có lên tôi cũng chọc nữa vì tôi có phải nhân tình nhân ngãi của ông ấy đâu mà phải chiều chuộng
Mà kì lắm các bác ,cái ngã tướng mình nó nằm sâu thăm thẳm có khi nó chịu được phong ba dập vùi có khi chỉ một vết xước nhẹ lại không chịu nổi .Thế mới khó tu không thôi người ta đắc đạo hết rồi có đâu phải lang thang đến kiếp này
Ông Tôn hay thuyết giảng về lòng vị tha nhân ái ,tôi lại quyết tìm yếu điểm để ghẹo ông ấy xem Chúa ở cùng anh chị em nữa hay không Hí hí .Tôi sướng quá
Chúa ở cùng anh chị em... . .. . Hãy nâng tâm hốn... . Chúng con đang hướng .... .. . Trong thánh lễ thì chúng ta đã nói như thế. Và ... tha thứ...Sau khi đi lễ xong, trở về với cuộc sống đời thường. Chúng ta lại lao vào cái vòng lẩn quẩn. Cũng hơn thua, cũng tranh chấp. Cũng hĩ nộ ái ố. Lời nói, việc làm, thiệt không dễ giống nhau.
123456
26-09-2013, 12:41 PM
Các bác à khi đọc những tin về văn minh cổ đại .Tôi cứ băn khoăn không hiểu thời đó âm nhạc ra sao ,chư Phật thuyết pháp thế nào .Trong Kinh Duy ma Cật đức Thích Ca có nói .....Xa xưa ở xứ Hương tích nơi đó chư Phật thuyết pháp toàn bằng mùi hương ,ngửi hương mà ngộ đạo .Thật là kì bí .Giáo pháp thời này qua bằng đường tai ,xa xưa qua bằng đường mũi .Mũi bây giờ thì chỉ dùng để ngửi mùi Hương xưa ,vua Tự Đức thương nhớ ái phi thị Bằng đã khóc rống lên
........
chủ đề này thì phải mời các bác bớt chút thời gian xem loạt phim khoa học sau
A4RXlgfiAkk
phim khá dài.......
Thợ Điện
26-09-2013, 01:32 PM
Chà chà phim hay thật ông 123456 ơi ! vừa xem vừa uống rượu nhớ đến thời tiền sử khi mình còn làm kì đà , kì nhông hehe
ChienKhuD
26-09-2013, 11:43 PM
Hỏi bác CKD cái này. Tôi không biết ở Việt Nam có còn cung cấp đất rừng/hoang free không vậy? Ở Mỹ có vài bang cho đất free, mình chỉ đến cất nhà ở thôi, đa số là các khu hoang du rất khó sống.
Thời nào chứ thời này không được đâu ông KT ơi. Ông không còn nhớ vụ ông nọ thuê đất khai phá cải tạo xong quan huyện thấy ngon quá lấy lại sung vào "tư quỹ" dẫn đến bắn nhau ầm ầm đấy à. Cục đá để đó không sao, mà nếu mài thành ngọc thì lắm kẻ thèm.
Thợ Điện
27-09-2013, 01:21 AM
Sau này tôi thấy các cây bút trẻ TQ viết khá hay .Ma thổi đèn đọc say mê kém gì Mật mã Tây Tạng các ông .Vào truyện đã thấy mê rồi tôi trích lời nói đầu ông nào thích thì tìm xem nhé
Trộm mộ chẳng phải việc tham quan ngắm cảnh, chẳng phải ngâm thơ câu đối, chẳng phải thêu hoa dệt vóc, không thể nhã nhặn khiêm nhường, không thể ung dung nhàn tản, chẳng thể tuần tự theo tôn ti "thiên địa quân thân sư" cho được. Trộm mộ là một thứ kĩ thuật, một thứ kĩ thuật phá hoại. Tự thủa xưa, khi các quý tộc xây dựng lăng mộ, ắt đã tìm đủ mọi cách để phòng ngừa trộm cắp, vậy nên hẳn là có bao nhiểu thủ đoạn cũng đã dùng hết cả rồi, trong mộ thường sắp đặt đủ loại cạm bẫy ám khí, nào đá tảng, cát trôi, nào tên độc, rắn rết, hố chông...nhiều không kể xiết. Đến đời nhà Minh, chịu ảnh hưởng của kỹ thuật phương Tây, một số ngôi mộ lớn thậm chí đã sử dụng cả hệ thống bánh răng ròng rọc của phương Tây, đặc biệt là lăng của các hoàng đế nhà Thanh, có thể coi là những kiệt tác gom thâu kỹ thuật phòng trộm của mấy ngàn năm cũng xứng. Đại quân phiệt Tôn Điện Anh muốn khai quật Đông lăng để lấy vàng bạc sung vào quân phí, đã huy động cả một đội quân, vừa đào bới vừa nổ mìn cũng phải mất năm sáu ngày trời mới xong, độ kiện cố của mấy lăng ấy thế nào chắc không cần nói cũng có thể mường tưởng ra được. Bài toán dành cho những kẻ trộm mộ thời bấy giờ là phải nghĩ ra trăm phương nghìn kể phá giải những cạm bẫy đó, đề vào mộ tìm kiếm báu vật. Thế nhưng hiện nay, việc tìm ra mộ cổ còn khó hơn việc khai quật mộ nhiều lần, những ngôi mộ lớn xây theo kiểu đắp nấm dựng bia rõ ràng thì đã bị người ta đào bới gần hết từ lâu rồi. Còn nếu muốn tìm mộ cổ đã vùi sâu trong lòng đất nhiều năm, lại không có dấu mốc gì trên mặt đất, thì phải cần đến một số kỹ thuật nhất định cũng như vài thứ công cụ đặc biệt, các loại như khoan sắt, đinh tre, xẻng Lạc Dương, thám âm trảo, hắc triết tử, toàn địa long nhất loạt đều từ đây mà ra. Ngoài ra, cũng có một số cao thủ lại không dựa vào mấy thứ ấy, có người tìm mộ bằng cách lần tìm đầu mối được ghi chép trong thư tịch cổ xưa, cũng có một số rất ít người hiểu được bí thuật, có thể tìm ra mộ huyệt bằng khả năng xem phong thủy, đọc mạch tương đốicủa đồi núi sông ngòi, bản thân tối chính là thuộc loại cuối cùng này. Tôi đã đặt chân qua khắp mọi nẻo đường, trải qua vô số chuyện ly kỳ quái dị, nếu đem kể từng chuyện ra, chắc hẳn sẽ khiến kẻ thấy kinh hồn, người nghe bạt vía, nói cho cùng thì những sự tích lấp biển lật sông, xẻ đất che trời, hình rồng tướng hổ như vậy kể ra đâu cũng phải tầm thường.
Những sự tích ấy bắt đầu phải kể từ cuốn sách cũ Thập lục tự Âm dương Phong thuỳ bí thuật ông nội tôi để lại, cuốn tàn thư này, chẳng biết cớ gì mà nửa cuối lại bị người ta xé toẹt đi rồi, chỉ còn lại phần đầu viết về bí thuật phong thuỷ. Những điều trong sách, quá nửa là các bí thuật độc môn để đọc hiểu bố cục phong thuỷ của mộ táng...
Thợ Điện
27-09-2013, 05:34 AM
Tôi thấy đoạn này thú vị quá post lên hầu chuyện các ông .Các ông ghé quán tất nhiên phải có chút gì chiêu đãi chứ chẳng lẽ lại về không .Tình bạn giữa người và chuột tuyệt quá hay gấp mấy lần Of mice and men của John Steinbeck .Lối văn như cười cợt lại như mỉa mai ,có lúc nghiêm trang ,có lúc bông phèng .Đọc suớng như ăn cơm đậu hũ rim tương
Họ hàng bè bạn của Hồ gia, ai cũng phòng nội tôi như phòng trộm, chớ cho vay tiền, ngay đến cơm thừa cũng không cho ông lấy một miếng. Ông đành bán nốt đôi tủ gỗ đàn lấy hai đồng bạc, chiếc tủ này là của hồi môn của cụ bà, ông vốn định giữ lại để tưởng niệm, chưa nỡ đem đi cầm, nhưng khi cơn nghiện đã phát tác, thì cũng không còn nghĩ ngợi được nhiều thế nữa rồi. Cầm hai đồng bạc ấy đi mua một dúm Phúc thọ cao, chạy về nhà liền vội vã sà vào giường châm điếu thuốc hít mạnh hai hơi, cơ thể bỗng dưng nhẹ bẫng, tựa hồ như đang chấp chới trên mây.
Lúc ấy, ông cảm thấy sướng như lên tiên, dăm ba cái chuyện bị người ta khinh rẻ, ức hiếp, rồi bị mắng bị chửi hàng ngày đều vặt vãnh cả. Hít thêm hai hơi tiếp, ông bỗng phát hiện ra nằm trên cái giường nát bươm của mình còn có một đống đen đúa xù xì, nhìn lại cho kỹ, hoá ra góc giường có một con chuột cống to tướng đang chồm hỗm. Con chuột này ý chừng phải sống lâu rồi, ria mép nó đã trắng cả, mình nó phải xấp xỉ con mèo. Nó đang nẳm hít thứ khói bốc ra từ tẩu thuốc của Hồ Quốc Hoa, dường như cũng biết đến lợi ích của thuốc phiện, lỗ mũi cứ khịt khịt tham lam tận hưởng.
Nội tôi bỗng thấy hứng thú lắm, quay ra bảo con chuột: "Mày cũng nghiện thuốc hả? Xem ra tao với mày là người đồng đạo rồi." Nói đoạn ông lại hút một hơi, rồi phả thứ khói nồng nặc ấy vào con chuột, con chuột dường như biết ông tôi không có ác ý, cũng chẳng sợ ông, bèn nghển cổ đón lấy làn khói đặc đương phả vào mình. Quá trưa, dường như đã thoả mãn được cơn nghiện, con chuột cũng lững thững bò đi.
Mấy ngày liền đều như vậy, hôm nào con chuột cũng bò đến cùng hít thuốc với ông nội, ông tôi đi đâu cũng bị người ta khinh miệt, chung quanh chẳng có lấy một tấm bạn tâm tình, thấy con chuột quần mình như vậy đâm ra thích chí, có lần con chuột đến hơi muộn, ông cũng gắng nhịn cơn nghiện mà chờ nó.
Thế nhưng niềm vui ngắn ngủi chẳng tày gang, nhà ông nội bây giờ chỉ còn lại chiếc giường trơ và bốn bức tường, chẳng còn đồng nào mà mua thuốc nữa, ông ủ rũ vì hết cách, than thở với con chuột: "Chuột ơi chuột à, hôm nay là ngày cùng tháng kiệt rồi, chẳng còn tiền mua Phúc thọ cao nữa đâu, e rằng chẳng được cùng mày ngửi lại cái mùi nồng nàn ấy nữa." Nói dứt ông cứ sụt sịt không thôi.
Con chuột nghe những lời ông nói, hai mắt long lanh chớp chớp như nghĩ ngợi gì, rồi bỗng quay ngoắt bỏ đi. Đến khi trời tối, nó ngậm một đồng tiền bạc quay về nhà bên cạnh gối ông nội, ông nội vừa mừng rỡ lại vừa kinh ngạc, liền chạy cả đêm vào thành mua lấy một miếng Phúc thọ cao, về nhà là đốt ngay bên đèn, cùng con chuột hút một trận đã đời no sướng.
Ngày hôm sau con chuột lại ngậm ba đồng bạc tha về, ông nội mừng rơn khôn tả, nhớ lại một điển cố được học từ thời còn trong trường tư thục trước đây, bèn nói với nó: "Kẻ biết Quản Trọng, chính Bào Thúc Nha đó vậy, nay người biết ta bần hàn mà hậu đãi ta, thật là tri kỉ của ta vậy, nếu chẳng chê bai, chúng ta hãy kết nghĩa kim lan đi!" Từ đó ông với chuột xưng huynh gọi đệ, gọi là "anh chuột", ăn uống cùng chia, thuốc hút chung hưởng, lại còn làm cho con chuột cái ổ bằng bông, để nó cùng ngủ trên giường.
Người chuột nương tựa, như đôi bạn tâm đầu ý hợp, con chuột hàng ngày đều đi tha bạc về, ít thì một hai đồng, nhiều thì bốn năm đồng, từ đó ông nội chẳng còn gánh lo cơm áo nữa. Bao năm về sau, mỗi khi nội tôi nhớ lại, vẫn nói rằng những chuỗi ngày ấy là quãng thời gian vui sướng nhất đời ông.
Bẵng nửa năm trôi qua, ông tôi ngày một giàu có nhưng trớ trêu thay chẳng phải có câu "Giàu sang gặp thầy bạn vàng, sa cơ lỡ vận gặp toàn tiểu nhân" đó sao, cũng chỉ biết trách cái số ông nội Hồ Quốc Hoa của tôi là số nghiệp số hạn, bị một thằng tiểu nhân nhòm ngó.
Trong thôn có thằng vô lại Vương Nhị, thằng này đâu bì được với ông tôi, ông nội chí ít cũng từng giàu có, dù gì cũng từng là "Hồ đại thiếu gia" ngót nghét hai chục năm, còn thằng Vương Nhị kia thì đâu có cái phúc ấy, tổ tiên tám đời nhà hắn kể cả hắn bây giờ đều chưa từng mặc nổi cái quần nào lành lặn. Vương Nhị thấy ông tôi gia nghiệp suy bại thì "cháy hàng xóm, vỗ tay reo mừng", thỉnh thoảng lại vô duyên vô cớ bức hiếp làm nhục ông nội, bắt nạt Hồ đại thiếu gia năm xưa mấy phen cho hả dạ.
Gần đây Vương Nghị lấy làm lạ, ông tôi là một tên nghèo đói chẳng có công ăn việc làm, đồ đạc lại đều đem đi cầm cố cả, ngay đến họ hàng thân thích cũng đã chết gần hết, chẳng hiểu cớ gì mà vẫn hút thuốc được như thường? Tiền mua thuốc lấy đâu ra? Hắn bèn nghĩ bụng: nói không chừng thằng ấy lại đi ăn trộm. Ta phải rình nó xem sao, đợi lúc nó thó đồ nhà người ta, mình bắt quả tang rồi báo cho quan phủ, kiếm mấy đồng Đại Dương tiền thưởng cũng tốt.
Thế nhưng rình một thời gian, phát hiện ông nội ngoại trừ những khi thi thoảng vào thành mua đồ ăn và thuốc hút, thì căn bản là không bước chân ra khỏi cửa, mà cũng chẳng qua lại với bất kỳ người nào. Càng tò mò muốn biết tiền ở đâu ra, Vương Nhị lại càng thấy bứt rứt không yên.
Một hôm, nhân lúc ông nội ra ngoài mua đồ, Vương Nhị thừa cơ trèo tường nhảy vào nhà trong, lục lọi mọi nơi gầm bàn hốc tủ hòng tìm ra xem ông tôi rốt cuộc có bí mật gì. Đột nhiên nhìn thấy trên giường có một con chuột to xù đang ngủ, hắn bèn tiện tay vất luôn vào trong siêu nước đang đun trên lò, sau đó đậy nắp lại, nghĩ bụng họ Hồ kia về nhà uống nước, ta sẽ nấp bên ngoài xem có trò hay ho.
Chẳng đợi Vương Nhị chạy ra, ông nội đã về đến nhà, vừa vặn dồn chặn hắn lại bên trong. Vừa thấy con chuột bị luộc chín trong siêu nước, tức thời mắt ông liền đỏ sọc lên, vớ ngay con dao thái rau, chém vào thằng vộ lại họ Vương kia mười mấy nhát. May mà nội tôi là kẻ nghiện ngập, chân tay yếu ớt nên tuy Vương Nhị bị chém trúng mấy nhát dao nhưng cũng không có vết thương nào chí mạng cả, Vương Nhị máu me bê bết khắp người, chạy thục mạng tới đội bảo an cầu cứu, đội trưởng đội bảo an là họ hàng với một tay quân phiệt địa phương, bấy giờ đang mởi tay quân phiệt này nhắm rượu, tên đội trưởng biết tin liền nội giận đùng đùng, giữa ban ngày ban mặt hành hùng giết ngừơi còn coi vương pháp ra gì nữa? Vội sai ngay mấy tên thuộc hạ đi bắt trói nội tôi về.
Ông nội bị giải về đồn, tên đội trưởng nạt giọng quát hỏi, cớ sao cầm dao hành hung đòi giết Vương Nhị.
Ông tôi nước mắt lưng tròng, khóc nấc kể lại đầu đuôi sự tình, cuối cùng nói với giọng đầy ai oán: "Nhớ khi xưa tôi khốn khổ khốn nạn, không có anh chuột tôi đã chẳng sống được đến ngày hôm nay, nào ngờ chỉ sơ suất một chút đã để anh mất mạng, tuy không phải do tôi giết nhưng anh chuột lai vì tôi mà chết. Tôi mà phụ người bạn hiền dưới chín suối này thì tình nghĩa ở đâu? Một mình tôi làm một mình tôi chịu, đã chém cái thằng không Vương Nhị vậy rồi, giờ muốn phạt muốn giết xin nghe đại nhân phán xử, chỉ xin đại nhân cho tôi về nhà an táng anh chuột, rồi tôi chết cũng nhắm mắt."
Không đợi tên đội trưởng nói gì, tay quân phiệt bên cạnh đã cảm động xuýt xoa, nói với ông tôi: "Mẹ kiếp! Không vong ơn chính là nhân, không phụ lòng tức là nghĩa, đối với con chuột mà còn như vậy huống hồ đối với con người? Ta niệm tình cậu có nhân có nghĩa, giờ lại không chốn nương thân, từ rày hãy theo ta tòng quân làm phó quan đi."
Súng ống là chính quyền, trong thời loạn lạc, lời của kẻ nắm giữ binh quyền chính là vương pháp. Tay quân phiệt ra lệnh cho bọn thủ hạ dùng roi quất Vương Nhị một trận te tua để nội tôi bõ tức, sau đó cho ông về an táng con chuột. Ông tôi trở về lấy hộp gỗ liệm xác bạn chuột, rồi đào một cái hố chôn đi, khóc tỉ tê hồi lâu rồi mới dứt áo đi theo tên quân phiệt kia.
Tục ngữ nói hay thật: "Đói thời khoai ráy cũng ngon, no thời xôi thịt bấy còn dửng dưng". Con ngừơi ta một khi nghèo khổ điêu đứng, người khác dẫu chỉ cho bát cháo, miếng cơm thì hắn cũng cảm tạ ơn đức vô cùng, huống hồ con chuột kia lại mang về cho ông tôi biết bao nhiêu tiền của. Đương nhiên tiền ấy cũng chỉ là tiền ăn cắp, thánh nhân dạy dẫu chết cũng chẳng uống nước trộm dòng, có điều đó là tiêu chuẩn đạo đức của những bậc vãng thánh tiên hiền, cổ nhân còn hiếm người làm được, huống hồ là hạng phàm phu tục tử như Hồ Quốc Hoa! Trước thường nghe hút thuốc trong phòng, lâu ngày chuột ruồi nghiện cả, lời này tình chẳng hề sai chút nào! --
Phúc thọ cao: vốn tên của một vị thuốc, làm từ vỏ quả thẩu (tức "cù túc", gọi theo người Trung Hoa, hay "nha phiến, a phiến" dịch theo từ "opium" trong tiếng Anh), có tác dụng làm dịu cơn đau, dễ ngủ...(mọi chứ thích đều của dịch giả)
Thế là thêm một cái cuối tuần nữa trở về. Và con người cũng đã già thêm một .. :(.. tuần tuổi.
Cuối tuần thường là ngày để chúng ta xã xì -chét ( người miền nam nói stress là xì-chét ). Nhưng cũng nhiều khi cuối tuần lại là ngày tất bật hơn những ngày trong tuần. Anh A phải chở chị A đi chợ mua đồ ở nào là chợ Mỹ, rồi ghé lại chợ Việt, thì mới có đủ đồ để làm tiệc vì cuối tuần này gia đình đón phái đoàn bên vợ đến thăm. Anh B thì mua sắm vật liệu sữa lại cái máng xối vì nước mưa chảy ngay thềm nhà. Bác Thợ thì chuẩn bị là lại bộ đồ VÉT để đi gặp lại các mợ sồn sồn tại tiệm Li-xan-wit để nhâm nhi ổ bánh mì, ly cà phê và bàn chuyện tối nay sẽ làm gì. Hơ hơ, còn bác Ton thì sao? Nghe đâu ông này đang làm thêm nghề tay trái là Kiểm Tra Hoạt Động của Cá Heo, cho nên thời gian còn lại ông ta đi tập làm người nhái tại Biển Dài. Tuy ở biển dài này có người thì chơi lướt sóng và trên cầu thì có người đang câu cá nhưng bác Ton chỉ mê ... lặn :) thôi.
Đã là cuối tuần, tức nhiên thiên hạ người áo xanh, kẻ áo đỏ lượn qua lượn lại bên bờ hồ để thả... hổn theo sóng nước. Bác Phi cũng không ngoại lệ. Cũng: một mình một đạp một cần câu, thơ thẩn đạp quanh mép bờ hồ, tìm chổ câu cá :D. Bác sẽ lựa môt nơi vắng vẽ để thả hồn theo sóng nước mênh man.
Còn bạn hiền thì sao. He he, chắc là đang đạp con mô-bi-lét chở vợ đi tưới .. bằng đại học và ăn mừng vì vợ mới được lên chức. Còn Aty thì chắc chắn hắn cũng đang bề bộn với những công việc cuối tuần của hắn. Alent tuy cùng họ A nhưng hắn không phaỉ làm gì cho mệt xác. Đã có mấy anh Nhật o bế hắn rối, và cả đám đã kéo nhau đi nhậu cuối tuần với món Nữ Thể Thình. Món này nghe đâu rất ... bắt mắt :( . . Bác kt thì theo buồm ra khơi bỏ lại sau lưng cái quán cà phê cũ kĩ nghèo nàn, chỉ còn lại một lão chạy bàn già nua. Bác wind hẳn đang ngồi ở một góc nào đó ở Sembawang hay đang ngồi bên hiên chùa ở Woodland để ngấu nghiến đọc cho hết cuốn tuyệt tác Cuốn Theo Chiều gió. V.v & v.v... .
Thôi thì đành ngâm nga câu thơ buồn muôn thuở :
Người đi một nữa hồn tôi mất.
Tontu
28-09-2013, 11:21 PM
Chào quý bác và anh em.
Thời gian sắp tới sẽ rất bận. Nên ít có thời gian vào.
Chúc quý bác và anh em nhiều niềm vui và tốt lành.
Thân,
Thợ Điện
29-09-2013, 12:22 AM
Rất vui khi thấy ông Tôn biết ông vẫn mạnh khỏe tôi mừng .Bận rộn trong công việc là điều đáng mừng ,bận rộn trong tình yêu ắt có kẻ sắp phụ tình ,khi ông gọi phone mà gái nó kêu bận đấy đã đến lúc gọi nhau là cố nhân rồi
Mong ông bảo trọng
À, bác Ton đây rồi. Vẫn khỏe ha bác. Công việc nhiều thì ráng mà giử gìn sức khỏe để còn phục vụ về lâu về dài nhe bác. Chúc bác mọi điều như ý.
Tontu
29-09-2013, 01:15 PM
Gửi quý bác và anh em cái quà này
Đi bộ thì ai cũng biết đi, nhưng đi thế nào mới là khoa học và có lợi cho sức khỏe của mình thì mới được. Các bác làm theo phương pháp sau đây:
Đi bộ theo cách "Nhanh-chậm-Nhanh-chậm"
A. Warm up
- Trước tiên, bác tập một vài động tác thư giãn gân cốt theo ý thích của mình. Cái này tùy theo sở thích mỗi người.
B. Đề nghị
- Mỗi ngày các bác bỏ ra chừng 30 phút đi bộ đều đặn và thường xuyên.
C. Cách thức đi bộ
5 phút đầu đi thật nhanh
- Bác đi rảo bước cho thật lẹ và giữ nhịp độ như vậy cho hết 5 phút. Mục đích của việc đi nhanh để luyện ventricle (tâm thất của tim) hoạt động mạnh mẽ, giúp chúng co bóp đẩy mạnh lưu lượng máu từ tim đi vào Aorta, rồi từ đó máu sẽ phân phối tới các bộ phận khác của cơ thể. Khi bác đi nhanh, ventricles sẽ đẩy lưu lượng máu đi khắp các bộ phận một cách hiệu quả hơn. Điều này sẽ giúp cải tiến Ejection Fraction của tim, giúp cho tim đỡ bị trụy, và cũng giúp cải thiện nhịp tim, đỡ bị bradycardia. Rất có lợi !!!
5 phút sau (từ phút thứ 6-10)
- Bác đi chậm lại, đi thủng thẳng như ngắm cảnh, để đầu óc cho thật thư thái, không nghĩ ngợi lung tung gì cả. Đây là lúc để cho nhịp tim chuyển từ trạng thái nhanh sang trạng thái chậm dần đều. Chính sự chậm rãi này sẽ giúp cho cơ tim có đủ thời gian nạp thêm lượng máu trở về tim. Chúng ta cần thời khắc chậm rãi này là để cho tim có đủ lượng máu để bơm đi khắp châu thân. Muốn có đầy đủ máu để bơm đi thì tim cần phải có đủ "ventrile filling time", tức là thời gian mà máu "fill" vào tâm thất để nhận chất dưỡng khí. Vì thế ta phải đi chậm.
5 phút đi nhanh (phút thứ 10-15)
- Đã giải thích ở trên.
5 phút đi chậm (phút 16-20)
- Đã giải thích ở trên
5 phút đi nhanh (phút 20-25)
- Đi thật nhanh, đi rảo bước cho lẹ.
5 phút cuối (phút 26-30)
- Đi chậm lại.
Như vậy vị chi là 30 phút đi bộ mỗi ngày theo phương pháp "Nhanh-chậm-Nhanh-chậm".
Giải thích:
Tại sao không đi nhanh hết? Tại sao không đi chậm toàn phần?
- Nếu chúng ta đi nhanh quá (i.e chạy), máu sẽ không có đủ thời gian để "filling" vào tâm thất của tim, dẫn tới hệ quả tâm thất thì co bóp (contract) nhanh, nhưng lại không bơm đủ máu đi khắp châu thân...dễ làm cho ta bị mệt và đuối. Không có lợi.
- Nếu bạn đi chậm quá thì cũng không tốt. Điều này không giúp cải tiến chức năng của tâm thất (ventricles). Đối với những người có nhịp tim quá chậm thì chẳng có bổ ích gì. Cái mà họ cần là cải tiến chức năng của tâm thất kia mà. Muốn thế thì phải đi nhanh lên mới good.
- Nếu bạn chạy thì sẽ rơi vào tình trạng đã giải thích ở phần trên. Ngoài ra đối với quý vị cao niên lỡ chạy nhanh mà bị té thì lôi thôi lắm. Càng già thì xương cốt càng yếu. Khi bị gãy xương (ví dụ ở chân) chẳng hạn, đi đứng sẽ khó khăn, rơi vào tình trạng thích nằm hoặc ngồi hơn. Càng nằm lâu, hoặc ngồi lâu, các valves ở chân bị cũng yếu đi. Khi đó máu đóng cục dẫn tới hệ quả khi ta move những cục máu đó chạy về động mạch phổi, gây tắc nghẽn ở đó thì lôi thôi lắm. Pulmonary embolism là một biến chứng nguy hiểm đối với những người nằm, ngồi quá lâu. Từ lẽ này, các bác lớn tuổi chỉ nên đi bộ đúng cách là tốt nhất !!! Đỡ mất sức !!!
Lợi ích đi bộ theo cách "Nhanh-chậm-Nhanh-chậm"
1. Cải thiện chức năng của tim
- Đây cũng là cách "rèn luyện" các cơ bắp của tim để thích nghi với mọi hoàn cảnh, giúp cơ tim khỏe mạnh hơn. Khi đó sẽ giảm nguy cơ tai biến mạch máu não (stroke).
2. Cải thiện chức năng của Insulin hormone
- Khi ta áp dụng phương pháp "nhanh-chậm-nhanh-chậm", chúng sẽ kích thích sự mẫn cảm của Insulin hoạt động tích cực và hiệu quả hơn. Khi chức năng của Insulin hoạt động tốt, chúng sẽ hạ thấp đường huyết (lượng đường ở trong máu) bằng cách vận chuyển đường vào bên trong các tế bào và mô qua những glucose transporter (GLUT). Như vậy sẽ giúp giảm nguy cơ tiểu đường loại II. Khi lượng đường được ổn định thì lượng mỡ cũng sẽ được cải thiện. Bạn đừng quên rằng mỡ cũng được tạo ra từ quá trình chuyển hóa của đường mà ra đó. Quá đó sẽ giúp ta giảm nguy cơ tiểu đường, cao mỡ và tăng sông.
3. Cải thiện trí nhớ
- Khi tâm thất (ventricles) hoạt động tốt, chúng sẽ duy trì được sự ổn định của cardiac output, ejection fraction...giúp cho lưu lượng máu đẩy mạnh tới các cơ quan bộ phận và cho cả não bộ của chúng ta. Khi đó, óc của chúng ta có đủ dưỡng khí, khiến tinh thần phấn chấn, và minh mẫn hơn. Điều này cũng giúp cải thiện phần nào sự hoạt động của các neuron trong não. Lợi bất cập hại!!!
Ngoài ra còn rất nhiều điểm lợi khác. Mình xin dừng tại đây nhé. Xin chúc quý bác và anh em được nhiều niềm vui, khỏe mạnh và vạn sự cát tường.
Khi nào rảnh sẽ ghé thăm diễn đàn và quý bác cùng anh em sau.
Thân ái,
Tôn
Thợ Điện
30-09-2013, 12:26 AM
Cuối tuần gửi các ông bản nhạc hay
ycISB9Y5w74
Bài này do chính tác giả đệm guitar cho danh ca Brasil Cardoso hát thì còn chê vào đâu ,giai điệu đẹp quá hèn gì dịch ra tới 67 thứ tiếng .Chao ơi cú đệm Bossa Nova nghe đã quá
284497m__xo
Tiếng đàn của dân chơi Baden Powell
GGoca5m-loY
Tontu
30-09-2013, 08:03 AM
@ Bác Lâm:
Chia sẻ với bác cái món này. Bác ra pharmacy, hoặc chợ Mỹ cũng được. Tìm mua loại Turmeric (viên thuốc nghệ), và Royal Jelly (sữa ong chúa). Bác dùng hai loại này mỗi ngày sẽ tốt cho sức khỏe của bác đó. Hai loại này được prefer với meals. Royal Jelly giúp cho bác được ngủ ngon, trong khi turmeric thì kháng độc. Có lợi cho sức khoẻ.
Buổi tối nếu bác thích ăn thì trước khi đi ngủ 2 tiếng, bác làm 2 lát bánh mì nâu (loại này có nhiều chất sợi, tốt hơn bánh mì trắng) + 2 lát thịt cườu hay gì cũng được + cà chua + rau sống, kẹp lại với nhau. Ăn xong, làm 1 trái chuối. Ăn như thế dễ tiêu, không nặng bụng, giúp ngủ ngon hơn.
Trong chuối, thịt cườu, cheese (loại nonfat) có chứa tryptophan amino acid, giúp ta dễ ngủ hơn. Đã thế bác lại kèm theo sữa ong chúa nữa thì quá tốt.
Chúc bác 1 ngày vui nhé.
Thợ Điện
30-09-2013, 09:20 AM
Cám ơn bác Tôn nhưng tôi nghiện nặng quá bác ạ không có rượu rất khó ngủ
Alent_Tab
30-09-2013, 10:50 AM
Bằng tuổi bác Lâm ham uống thêm chút rịu, cũng chẳng nề hà gì, nhưng khi lái xe hoặc đang ở đâu đó một mình, khi uống hạn chế thay đổi nhiệt độ, như đang nóng chiển lạnh đột ngột, hoặc tắm táp nước lạnh. chả biết các bác thế nào chứ em thích câu này nhất.
"Nam vô tửu như cờ vô phong" ý nghĩa của nó là- Đánh cờ mà không có gió mát mẻ, nóng nực đều chán chết cả he he!
Theo mình nghĩ thì lời khuyên của bác Tôn rất chính xác. Aty bỏ hút thuốc. Lại chuyên nấu các loại rượu ( nếp/gạo/đường ) nhưng uống rượu cũng chỉ đều đều một cốc rượu tỏi có lẻ khoản 7ml/ngày hoặc 20ml rượu thuốc nên cũng không nghiện lắm. Ngoài trừ vài lần đàn đúm thì cũng ra sức dô dô dô cho vui vẻ với bạn bè. Bác Thợ chuyển qua uống rượu nho Cali mỗi ngày một chung chừng vài chục ml em nghĩ cũng có thể tốt cho tim mạch. Em nghe nói buổi tối làm chung rượu nho cũng dể ngủ . Không biết có phải ?.
Hình như người Pháp họ uống rượu nho thường lắm cũng như người Việt mình ở Úc uống bia thay cho nước lạnh. Lại nghe nói nữa.
Thiệt là ba cái lăng nhăng nó quấy ta.
Alent_Tab
30-09-2013, 02:40 PM
Hiện tại giá rịu ngoại đang được không tính thuế tiêu thục đặc biệt, nay mua chai vẫn giá 430k 1 chai, không biết đến bao giờ được uống dịu đúng theo giá và chất lượng nhỉ bác aty. tối em hay pha với soda mật ong, lát chanh vào uống cho thơm loa. bỏ thì khó, thuốc lá chuyển dần thành hàng lights, hôm qua đánh với bác tý 2 ván cờ em hút gần 1 bao đấy he he, bác cờ cao quá thỉnh thoảng phải trầm tĩnh ra cửa sổ bú điếu thuốc về đánh tiếp.
Alent_Tab
30-09-2013, 02:50 PM
trưa vừa đi ăn món lẩu Nhật, giống như ăn búp phê như khách ngồi quây quần quanh một cái bàn, thức ăn được chạy theo dây chuyền, có món rệu sake nhật bản, uống cũng nhẹ nhàng không đủ lực phải kêu thêm mấy chai XO 15 năm.
Kiểu này mà làm với Alent thêm vài bàn nữa chắc là tiêu mất cả ..cây thuốc chứ chẳng chơi. Mình cũng căng cái đầu ra mỗi lần đụng với Alent đấy chứ. Tối hôm qua sau đó mình gặp một tay 19xx, nhưng hòa ván đó uổng thiệt. Buồn ngủ quá đánh không chuẩn. Alent chơi rượu ngoại sang nhể :) . Mình nấu ra uống cầm chừng thôi. Rượu ngoại thì cũng có vài chai nhưng để mừng khách đến thăm là chính. Với lại hàng ngoại nên không nở uống, sợ nó hết đấy :(. Quà cáp của thân nhân chứ mua thì rượu sẽ chát lắm. Sake mà làm cho ấm ấm một tí và uống vào lúc mưa phùn chắc là tuyệt lắm, nghe nói em nầy chừng 14-15 độ cồn thôi. XO mà Alent chơi mấy chai một lần chứng tỏ nhóm này chơi sang hơn tây rồi nhé.
Nếu cơ may đưa đến không chừng mình vừa đánh cờ vừa nhắm mấy con mực một nắng với chai Gò Đen để bạn mình thưởng thức bửa tiệc bình dân của người đồng bằng nam bộ nhé.
Bạn hiền CKD mình có nhậu nhẹt gì không nhỉ ?
ChienKhuD
30-09-2013, 07:47 PM
Mấy ông thật tình. Cứ khuyên ông Lâm bỏ rượu. Ông ấy mà bỏ rượu chắc cũng bỏ luôn "cà phê đen", bỏ luôn cả diễn đàn, còn ai đâu ghé quán hầu hạ các ông. Bệnh về sinh lý xem ra có thể chữa chạy, chứ bệnh về tâm lý (tâm bệnh) thì chỉ có nước bó tay. Xưa có một vị lãnh đạo nọ vì cố bỏ thuốc lá mà lòng buồn bực, mất ăn mất ngủ dẫn đến chết sớm đấy.
Theo tôi ông Lâm cứ chơi nhiều vô, uống nhiều vô, đàn hát nhiều vô... Tôi thì lúc nào cũng có sẵn rượu đế chờ ông về để hầu rượu ông.
Cứ tưởng bạn CKD mình chỉ biết đàn đùm giai gái không dè lén dấu bầu rượu để riêng cho bác Thợ. Thử bạn hiền mời lơi mình một tiếng thì mình sẽ lấy cuốn sổ tay ra ghi lại để có dịp đi BD là ới bạn liền. :D
Thợ Điện
30-09-2013, 09:53 PM
Các ông còn trẻ còn có cái để gìn giữ chứ tôi già rồi .Điều gì không làm hôm nay chắc gì mai đã làm được .tôi cũng chỉ muốn van các ông như Robert khuyên Maria trong Chuông gọi hồn ai .Một tuyệt phẩm của Hemingway
Anh van em ,chúng ta chỉ có một hiện tại duy nhất này thôi .Em hãy ra đi ,một nửa của anh đang theo em đó ,đừng lo lắng gì cho anh .Sống 24 giờ hay 24 năm cũng vậy thôi miễn là mình đã trọn vẹn với chính mình
http://ilarge.listal.com/image/375602/936full-for-whom-the-bell-tolls-(the-scribner-library)-cover.jpg
Các ông còn khuyên nữa không hehe
Sống tròn và sống trọn. Trong cuộc sống này mấy ai làm được đâu bác Thợ. Em cũng đã từng thử và luôn tâm niệm, nhưng rồi đã hơn một lần em làm điều đứng ngay giữa ranh giới của tròn và méo. Không biết đúng và sai có ranh giới không ?. Bác thích uống rượu, hôm nay mà bác chưa uống thì thấy.. người nó làm sao ấy. Bác ực một chung chừng 1/2 gallon thôi để ngắm lá thu đang rơi qua khung cửa sổ nơi xứ cờ HOA. Và bác sẽ khẩy bài nhạc " tại sao tôi phải bạc đãi tôi nhỉ ". Như vậy bác đã sống trọn cho bác rồi. Bác Tôn thấy ông bạn mình đổi món ăn chơi coi bộ tốt hơn nên mạnh dạn đề xuất ông bạn già chuyển qua giúp nuôi loài ong Chúa. He he, bác mà uống sửa ong chúa nghĩa là đã giúp cho loài ong này không sớm bị tuyệt chủng. Em thú thật với bác em là chuyên gia nấu rựou đây. 1kg gạo ra được 0,7 - 0,8 lit loai 42 độ. Còn nấu nếp thì ít hơn chút đỉnh. Nếu có dịp đi Mỹ em sẽ kè kè một bình rượu nếp của em để mời bác nhé. Bạn CKD nói chờ bác đấy. Ủng hộ bác uống rượu nữa mới hay chứ. Tối nay bác cứ tự nhiên làm vài chung và nghĩ rằng bên bác vẫn có nhiều thằng em ủng hộ bác. Hi hi.
Thợ Điện
01-10-2013, 12:13 AM
Quán cà phê này sở dĩ cứ lai rai tồn tại hoài hoài là vì chúng ta toàn bàn chuyện chơi đùa ,tâm tư bạn bè ,chủ đề luôn mới lạ ,khi thì âm nhạc ,một mảnh đời kỉ niệm ,lúc lại gái gú văn chương ,có lúc tu hành có lúc rong chơi
Chơi là điều thiêng liêng nhất trong cuộc đời ,những chủ đề nghiêm túc chỉ vài ba lần đã lui vào bóng tối .mấy hôm nay tôi đang xem truyện đào mả ,nhân vật chính mỗi lần gặp bế tắc lại lôi sách Hồng của ông Mao ra đọc tìm mưu kế .Rất thú vị .Hôm nay chúng ta cũng nên xem qua nhân vật lịch sử đầy thủ đoạn này
Cao Cương – Bí thư cục Đông Bắc sau ngày lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, tiếng tăm lừng lẫy, công trạng rất lớn. Khi ông ta tiến hành duyệt binh ở lãnh địa của mình, quần chúng nhân dân thay vì hô “Mao Trạch Đông muôn năm”, lại hô “Cao Cương muôn năm”. Cao là bạn thân lâu năm của Xtalin, nắm quyền cao nhất ở Đông Tam tỉnh, được gọi là “Thái thượng hoàng” vùng Đông Bắc. Lúc bấy giờ, Đặng Tiểu Bình là bí thư cục Tây Nam, chức vụ tương đương Cao, nhưng trên thực tế, địa vị của Cao Cương quan trọng hơn, do vị trí đặc biệt của vùng Đông Bắc.
Vùng Đông Bắc, nơi Cao phụ trách, xét về các mặt đều có ý nghĩa chiến lược đối với toàn TQ. Ở đây tập trung nền công nghiệp chủ yếu của TQ, là hậu phương của chiến tranh Triều Tiên và lại là cầu nối sang Liên Xô. Do Cao thuộc phái thân Liên Xô nên Mao cần dựa vào Cao để khai thông quan hệ với Xtalin.
Thế nhưng, tháng 6.1949, khi cùng Lưu Thiếu Kỳ sang Liên Xô thông báo tình hình TQ và xin viện trợ, Cao Cương đề nghị sáp nhập ba tỉnh Đông Bắc của TQ thành nước Cộng hòa thứ 17 của Liên Xô. Nhận được báo cáo của Lưu, Mao nổi giận lôi đình, gọi Cao về nước ngay. Nhưng khi Cao có mặt tại Trung Nam Hải, Mao lại vỗ về, hứa cho Cao giữ chức Phó chủ tịch nước. Song, Cao hãy đợi đấy!
Rồi một sự kiện lớn đột ngột xẩy ra. Ngày 25.6.1950, Bắc Triều Tiên dưới sự chỉ huy của Kim Nhật Thành – ông nội của “tượng đái” Kim Jong Un hiện nay, đã dốc toàn lực bất ngờ tấn công Nam Triều Tiên. Cuộc chiến Triều Tiên bùng nổ.
Thời gian đầu, quân Bắc Triều Tiên thế mạnh như chẻ tre, nhanh chóng chiếm Hán Thành, ào ạt tiến xuống phía Nam. Ngày 27.6, Mỹ và 16 nước tuyên bố tham chiến. Sau nhiều tuần kịch chiến, đến trung tuần tháng 8, quân Bắc Triều Tiên đã chiếm hơn ba phần tư lãnh thổ Nam Triều Tiên. Thế nhưng, khi tiến đến sông Lạc Đông, quân Bắc Triều Tiên bị chặn lại, hai bên giằng co nhau, không bên nào tiến lên được. Trong khi đó, quân Mỹ đổ bộ thành công lên cảng Nhân Xuyên, cắt ngang lưng quân Bắc Triều Tiên. Quân Bắc Triều Tiên trước sau đều bị vây hãm, bị thương vong và tổn thất nghiêm trọng, phải dốc toàn lực tháo chạy, tình thế vô cùng nguy ngập.
Ông nội của Un – Kim Nhật Thành, với ba mươi sáu kế, không còn kế gì khác hơn là điện khẩn cho Mao cầu cứu: “Trong tình trạng quân địch vượt vĩ tuyến 38, tiến công ra Bắc, giải phóng quân nhân dân TQ hãy nhanh chóng, trực tiếp xuất quân cùng chúng tôi chiến đấu với kẻ thù. Tôi xin đề xuất ý kiến này với Ngài, mong nhận được lời chỉ giáo”.
Mao cả đêm 1.10 suy nghĩ không ngủ được, gần 2 giờ sáng ngày 2.10, ông ta điện khẩn cho Cao Cương: “Mời đồng chí Cao Cương, sau khi nhận được điện, lập tức về Bắc Kinh họp”.
Trưa ngày 2.10, Cao Cương vội vàng đáp máy bay về Bắc Kinh. Ông ta nhận định, Mao triệu tập khẩn cấp về Bắc Kinh họp, chắc không ngoài vấn đề kháng Mỹ viện Triều. Do đó, Cao định liệu, lần này, dù bất kể thế nào, mình cũng không nên nhấn mạnh vấn đề bộ đội biên phòng chuẩn bị chưa đầy đủ. Vào hồi 3 giờ chiều, Mao, Lưu, Chu, Chu (Chu Ân Lai và Chu Đức), Lâm Bưu, Nhiếp Vĩnh Trăn và Cao Cương họp tại Di Niên Đường.
Vừa mới bắt đầu, Mao đưa ngay ra một bức điện nói với Cao Cương:
- Đây là điện khẩn của Kim Nhật Thành, chúng tôi đã xem rồi, ông hãy xem đi.
Lát sau, Mao nói:
- Tình hình Triều Tiên nghiêm trọng như vậy, hiện tại không còn là vấn đề xuất quân hay không xuất quân. Mà là lập tức xuất quân ngay! Xuất quân sớm hay muộn một ngày là cực kỳ quan trọng đối với chiến cuộc. Hôm nay chúng ta chỉ thảo luận hai vấn đề cấp thiết: một là thời gian xuất quân? Hai là ai cầm quân?
Thấy mọi người im lặng, Mao hướng về Cao Cương:
- Đồng chí Cao Cương, đồng chí đứng trên gò cao, nhìn được xa, đồng chí nói xem, dù thế nào trận này cũng phải đánh chứ?
Mao là người thông kim bác cổ, chơi chữ rất độc đáo, ở đây “cao” là cao, “cương” là gò, “cao cương” là cái gò cao.
Cao nghe Mao nói vậy, vội đáp:
- Nếu sớm muộn nhất định phải đánh, thì đánh muộn hay hơn. Hiện giờ không có cách gì đánh được, đánh tồi, mất cả giang sơn, chúng ta nói sao với nhân dân? Hơn nữa, trong chúng ta cũng chưa có ai đi Triều Tiên đánh nhau với Mỹ, ai cầm quân đi?
Mao đề xuất Lâm Bưu cầm quân nhưng Lâm từ chối, nói rằng mình đang bệnh, mồ hôi đổ ra nhiều, bác sỹ đã yêu cầu đi Liên Xô chữa bệnh.
Mao hết sức tức giận, vì nghe Cao Cương nói khó, Lâm Bưu nói bệnh, thế là ông ta hầm hầm bỏ phòng họp ra ngoài.
Trở lại với vấn đề Cao Cương. Đúng như Mao đã dự tính, không lâu sau, Cao Cương được điều về Bắc Kinh, được bổ nhiệm chức Phó chủ tịch nước kiêm Chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch nhà nước. Mao lại đưa 15 cán bộ cao cấp như Trần Vân, Bành Đức Hoài, Lâm Bưu, Đặng Tiểu Bình, Bành Chân, Lý Phú Xuân…về làm việc dưới quyền Cao. Trong khi đó, Mao vẫn cho Cao kiêm nhiệm 4 chức vụ quan trọng nhất ở Đông Bắc: Bí thư thứ nhất đảng ủy, Chủ nhiệm ủy ban quân chính, Tư lệnh kiêm Chính ủy quân khu. Mao càng ngày càng tỏ ra tin cậy Cao hơn. Và Cao tưởng như đã nắm được ý đồ của Mao.
Cao Cương quen đề cao mình là người độc nhất vô nhị, lại có thành tích, song ông ta căn bản không biết rằng lần thăng chức này của Mao chính là tách ông ta ra khỏi quyền lực ở vùng Đông Bắc. Mao chỉ chờ cơ hội là sẽ ra tay thanh toán Cao.
Từ địa phương về Trung ương, Cao hoạt động mạnh, ông ta muốn mở rộng quyền lực, thay thế vị trí của Lưu Thiếu Kỳ và Chu Ân Lai, làm Phó chủ tịch đảng và Thủ tướng. Cao gieo rắc trong đảng thuyết “đảng của quân đội” và “đảng của khu trắng”. Ông ta quả quyết, đảng là do “quân đội sáng tạo ra” và tự xếp mình là nhân vật đại biểu của “đảng quân đội”. Cao cho rằng đảng và nhà nước hiện nay đang nằm trong tay “đảng của khu trắng” tức trong tay Lưu Thiếu Kỳ và Chu Ân Lai, do đó phải cải tổ Trung ương. Cao được Trưởng ban tổ chức Trung ương và Lâm Bưu ủng hộ. Cao còn gặp Trần Vân đàm phán, lôi kéo Đặng Tiểu Bình tham gia nhưng bị Đặng cự tuyệt. Thấy tình hình nguy hiểm, Đặng lập tức báo cáo toàn bộ âm mưu của Cao Cương với Mao.
Mao nghe Đặng báo cáo xong, hỏi lại: “Mưa rừng chưa tới, gió đã đầy lầu. Theo anh, gió từ hướng nào thổi tới?”.
Đặng suy nghĩ kỹ và trả lời rất khéo: “Ở địa vị mà mưu tính công việc thì là đúng phận sự; không ở địa vị mà lại muốn mưu tính công việc là bệnh ham muốn quyền lực vậy”. Câu trả lời của Đặng càng làm cho Mao suy nghĩ, sớm giải quyết vấn đề Cao Cương.
Xtalin vừa qua đời, lập tức Mao tính sổ với Cao Cương. Mao cho triệu tập hội nghị Trung ương, vạch trần phê phán Cao. Sau hội nghị, lại giao cho Đặng tổ chức các buổi tọa đàm, tiếp tục vạch trần, đối chứng âm mưu chống đảng của Cao. Cao Cương không thể chịu nổi sự phê phán, trong một cuộc hội nghị, đã rút súng tự sát tại chỗ.
Nhớ lại đêm Lâm Bưu lên máy bay định bỏ sang Liên Xô, Chu Ân Lai đã điện cho Diệp Quần, vợ Lâm, hãy chú ý thời tiết: “Bay đêm không an toàn đâu”. Diệp Quần: “Chúng tôi không bay đêm, đợi sáng mai hoặc trưa mai thời tiết tốt mới bay”. Chu: “Đừng bay nữa, không an toàn. Nhất định phải nắm chắc tình hình thời tiết”.
Ý của Chu là nhắc nhở họ chú ý thời tiết chính trị, hành động phiêu lưu sẽ không an toàn. Nhưng, Diệp và Lâm đã không nhận ra, dẫn đến thất bại đau đớn.
Quyền lực là một thứ “ma túy” đủ sức “mê hoặc” bất cứ ai dính vào nó. Trong lịch sử các cuộc đấu tranh giành quyền lực TQ, không phải nhà lãnh đạo nào từ địa phương về Trung ương cũng thành công. Thông thường, những người thành công phải có một “cái ô to”, đủ sức khuynh loát chính trường “bảo hộ”. Hoa Quốc Phong, Vương Hồng Văn, Trương Xuân Kiều…có Mao; Triệu Tử Dương, Giang Trạch Dân…có Đặng. Dĩ nhiên, khôn khéo, mưu lược, kiên nhẫn, không thể hấp tấp là những phẩm chất mà họ không thể thiếu được. Lịch sử thường đi những lối bất ngờ.
Từ địa phương về Trung ương quả là một con đường dài, đầy cam go và lịch sử luôn thử thách những chính khách ôm “giấc mộng bá vương”.
kt22027
01-10-2013, 05:43 AM
Theo sử sách thì mộ của Tần Thuỷ Hoàng là ngôi mộ kiêng cố vá qui mô nhất. Dưới đó là một cung điện, có mọi thứ. Có trời, có sông (nước sông làm bằng thuỷ ngân). Ngôi mộ này tuy đã bị phát hiện nhưng chưa bi khai quật do được chính quyền bảo vệ. Vua tần rất thích đặc tính của thuỷ ngân, hợp rồi tan nhưng rất khó bị diệt. Trong quá trình tìm cách trường sinh bất tử ông uống thuỷ ngân nên đến sinh bệnh mà chết...
Nhắc đến chết và quật mồ, tôi xin kể tiếp chuyện "thiếu nhi" hầu các bác.
Như đã từng kể cho các bác nghe qua, nhóm bộ ba chúng tôi có cái sở thích bệnh hoạn đó là thích đám ma! Có đám là có dịp cho chúng tôi đi đưa, là dịp tốt để được đi chơi ở ngoại thành. Đám gần thì đi bộ, đám xa thì được đi xe. Được ăn bánh uống trà, có khi thì được ăn cháo trắng hột vịt muối.
Đưa đám hoài trước sau gì cũng được lên lớp là đi xem lấy cốt. Lần đầu tiên xem lấy cốt thì phải công nhận là ớn thật. Mộ đang yên, mả đang đẹp mà lại có bác phu xe, lưng trần, cầm cuốc bửa thình thịch. (Bác Tám nghề chính là phu xe, nghề phụ là an táng và lấy cốt! Đúng là bá nghệ trần thân). Bác Tám to con, đầu hói, mày đứng, nhìn giống tên đồ tể hơn là kẻ giúp người khác được tiêu diêu miền cực lạc. Bọn tôi bén mảng đến gần là bị Bác Tám đuổi như đuổi ruồi.
Đối với bọn nhóc tôi, lúc căng thẳng nhất là lúc xem Bác Tám khui nắp quan tài. Có đứa không dám đến gần vì sợ hồn ma thoát ra nhập vào nó. Có đứa sợ hôi đứng xa xa bịt mũi nhón nhón nhìn vào. Nhưng đối với tôi thì tôi thấy nó không ghê như tôi hằng tưởng, sức mạnh của tạo hoá và thiên nhiên đã biến một thân xác thành những mảnh xương vụn, trắng trắng, sạch sẻ. Trừ cái xương sọ có nét dữ dữ, những phần còn lại xem rất yếu ớt và hiền lành... Đâu đó vo ve tiếng ruồi bay, nó đáp lên trên đầu ông Tám, trên mặt tôi và trên trán thằng Sáu Suyễn, đễ mặc cho bộ xương kia được nhìn trời xanh và tắm nắng...
còn tiếp (Cầu cơ)
Dược Thảo, Thần Dược: Thuốc Nam Trị Sạn Thận
Tác giả : Nguyên Nghiêm
Dược Thảo, Thần Dược: Thuốc Nam Trị Sạn Thận
Nguyên Nghiêm
(LTS: Nguyên Nghiêm là dì của Cư Sĩ Nguyên Giác Phan Tấn Hải, được người chỉ dẫn phương thuốc Nam giúp người thân trong gia đình chữa trị được sạn thận, nên đã gửi phương thuốc này để giúp người. Sau đây là thư do Cư Sĩ gửi tới tòa soạn.)
Vợ chồng con gái tôi mới sang định cư tại Mỹ được hơn 3 tháng, chưa có chế độ y tế hoặc bảo hiểm ở Mỹ cả. Con rể tôi phát bịnh đau lưng tiểu buốt. Đi bác sĩ siêu âm, họ bảo trong thận có 5 viên sạn lớn, phải giải phẩu để lấy sạn. Con tôi bảo: chỉ mới khám bác sĩ và siêu âm mà tốn gồn $1,000 usd, tiền đâu ra để mổ xẻ.
Vợ chồng con gái tôi phải bay về VN để mổ. Bác sĩ hẹn 20 ngày sau trở lại mổ. Tiền nằm viện và mổ chưa đến 10 triệu.
Trong thời gian chờ đợi, con gái tôi gặp lại người bạn trai thời đi học. Khi biết được, cậu này mới bảo con tôi trong thời gian chờ mổ, hãy cho con rể tôi uống các loại sau đây. Nếu hết thì khỏi tốn tiền nhiều. Vị thuốc vô thưởng vô phạt. Con gái tôi nghe theo. Mỗi ngày xay một nắm rau om (loại bỏ canh chua cho thơm), lược sạch lấy nước, hòa với hột chuối hột xay nhuyễn, và đi nhổ cây Kim Tiền Thảo mọc xen lẫn trong cỏ về giã, hòa với mật vịt. Con tôi phải đến các nơi làm vịt trả tiền để họ giữ tươi túi mật, thay vì họ bỏ sọt rác.
Con rể tôi uống trong ½ tháng gần 1 kilo rau, khi đi tiểu thấy lợn cợn trắng, giảm đau lưng và không thấy buốt nữa. Khi gần đến ngày hẹn của bác sĩ, con rể tôi đến siêu âm lại để chuẩn bị cho ca mổ vài ngày tới. Vị bác sĩ rất kinh ngạc là không thấy một viên sạn nào nữa cả. Và vị bác sĩ cho biết bệnh con rể tôi đã ổn định. Vợ chồng con gái tôi rất cám ơn anh bạn đã mách bảo một phương thuốc giản dị tìm đâu cũng có, lại không tốn tiền bao nhiêu. Đỡ tốn 8.500.000 đồng tiền mổ ở VN. Còn ở Mỹ chắc phải cả chục ngàn dollars. Trong khi vị thuốc ngày chỉ tốn chưa đến 30.000 đồng, tức chưa đến 2 dollars. Một phương thuốc giản dị nhưng quá công hiệu.
Chờ ăn Tết Nguyên Đán xong, vợ chồng con gái tôi sẽ trở lại Mỹ để tiếp tục cuộc sống ở Mỹ, và lo cho con học hành.
Cây Kim Tiền Thảo ở VN mọc mọi nơi, nhưng ở Mỹ không có. Có thể các tiệm thuốc Bắc sẽ có bán.
Nguyên Nghiêm
17103 Magnolia St. #222, Fountain Valley, CA 92708
Sưu tầm.
ChienKhuD
01-10-2013, 01:56 PM
Thời còn bé tôi rất mê đá dế. Trời tờ mờ sáng là tôi đã mò sang nghĩa trang liệt sỹ gần nhà. Ớ đó dế nhiều vô kể, có khi cả chục con cùng ở chung một khe mộ. Có lần tôi mò xuống hầm vô danh trong nghĩa trang. Đầu lâu, xương sọ họ bỏ trong bọc nilon, bao bố chất thành đống. Trong cái hầm ấy rắn và chuột quá chừng làm tôi sợ chết khiếp.
kt22027
02-10-2013, 12:35 AM
Thằng Sáu Suyễn lớn nhất trong đám, nó phá và chịu chơi lắm, nó bày hết trò này đến trò kia. Do được đi đưa nhiều đám, và có nhiều cơ hội nghe những chuyện có liên quan đến cái chết, linh hồn, cõi âm... nên nó rất rành vế những vụ này, nó hay nhắc đến đi cầu cơ.
Mục đích chính của nó là dùng trò này để nhát ma những đứa khác, chứ chính nó cũng không tin vào chuyện này. Bọn tôi làm đủ cách, nhưng chưa bao giờ được lên cơ. Lúc đầu tôi còn tin và rất trịnh trọng khi cầu, sau này tôi thấy thằng Suyễn vừa đọc lời cầu mà nó cứ hé mắt nhìn tụi tôi cười cười hoài nên tôi biết mình đã bị gạt. Từ đó tôi và nó ngấm ngầm cùng nhau gạt những đứa khác.
Đồ nghề của chúng tôi là bàn cờ cá ngựa và đồng tiền. Sau lưng bàn cờ thằng Suyễn viết các mẫu tự trên đó. Cách cầu là đứa nào cũng phải để ngón tay lên đồng tiền, sau đó thằng Suyễn bắt đầu đọc lời cầu. Cái khó làm nhất là làm sao để khỏi phải bật cười khi thằng Suyễn đọc kinh, nó chế biến từ những kinh cầu siêu, từ những câu nó nghe trong cải lương... đại loại là "này hỡi âm binh, hãy đến đây cùng nhau diệt thù???!!!". Có khi nó dùng cả tiếng Tàu nữa, tiếng Triều Châu có câu "Lứ ái khứ tì cọ" nghĩa là bạn muốn đi đâu, nó đọc thành "ngứa dái lấy gì cọ" nó phát âm nhanh và giống đến mức ông người Tìu còn hiểu ý nó nữa mà! Đến phiên tôi thì có sách vở hơn, số là cô Nguyệt tôi có cuốn xem tướng của chiêm tinh gia Huỳnh Liên, trong đó có bài cầu cơ, cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ sơ sơ:
Hồn nào ở chốn non bồng
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi
Dầu hồn ở khắp mọi nơi
Ghé đây đàm đạo chưyện đời trần gian
...
Lúc cơ "lên" là lúc có đứa sợ đến bỏ chạy. Có lần cơ lên chạy loạn cào cào không ra ý gì hết thì thằng Suyễn nói nó biết là ai nhập rồi, đó là A Phón ông bán hủ tíu, ông này người Tàu nên không biết đánh vần tiếng Việt! haha
Thợ Điện
02-10-2013, 12:53 AM
bên này tụi mình đi mua nhà mà có ma broker cũng phải cho biết .hồi xưa tôi thích 1 căn ở San Antonio muốn mua quá mà nghe nói có ma đành chịu .Bác Kt ở San diego có lên chỗ này chưa
Haunted Whaley house
http://farm1.static.flickr.com/72/220779527_e703fb921c_b.jpg
Căn nhà của gia đình Whaley bị ma ám đến kinh dị, từ nóc nhà đến tầng hầm, từ sáng tớí khuya, không phải “ám” trong ngày lễ Halloween mà là 365 ngày đêm trong một năm!
Vào mùa thu năm 1852, Thomas Whaley trong một góc tối tăm của San Diego, đứng nhìn cuộc xử trảm một tên cướp tên là Yankee Jim bị treo cổ do tội ăn cắp vặt trên một chiếc tàu. Không hiểu lúc đó ông Whaley có ý nghĩ gì, nhưng hình như ông không bận tâm, bằng cớ là chỉ 5 năm sau, ông ta cho xây một căn nhà ngay trên miếng đất mà tử tội Yankee Jim treo tòn ten.Whaley, vợ ông và hai đứa con dọn vào ở trong ngôi nhà mới và …Yankee Jim cũng dọn theo ở luôn với họ.
Chỉ một thời gian ngắn sau, những bước chân nặng nề vang dội của tên cướp chết treo làm cả nhà chết khiếp vì sợ. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên tồi tệ: người con gái 22 tuổi của họ tên Violet, sau một cuộc ly dị đau đớn với chồng, đã tự bắn vào ngực bằng khẩu súng lục tự sát. Sau này khi cả hai ông bà Whaley qua đời, cả nhà họ biến thành…ma trở về ám căn nhà cùng với tên tướng cướp Jim. Ngay cả con chó tên Dolly Varden của họ khi chết cũng trở thành… ma chó và cũng trở về ám căn nhà thường xuyên.
Trong nhiều năm sau đó, căn nhà xinh đẹp bằng gạch đỏ nằm trong khu phố gọi là Old Town của San Diego trở thành một nhà kho, một tòa án và một nhà hát kịch, trước khi nó biến thành nhà Bảo Tàng vào năm 1960.
Hans Holzer, tác giả của hơn 120 quyển sách về các hiện tượng kỳ lạ trên thế giới, một trong các tác giả được kính trọng về lãnh vực các “hình ảnh ma quái”, nhận xét: “Căn nhà Whaley là một trong những căn nhà “ma ám nặng nề” nhất thế giới”. Ông đã đi thăm căn nhà rùng rợn này 3 lần. Trong 1 lần thăm viếng như thế, ông thấy được hình ảnh của bà Whaley xuất hiện trong cái áo đen vải kẻ sọc xuất hiện trong phòng.
Dean Glass, hiện nay đang là nhân viên chăm sóc Bảo Tàng cho biết, quan khách đến thăm nhà Bảo Tàng này chứng kiến… ma xuất hiện thường xuyên. Đó có thể là các gương mặt mơ hồ sương khói, tiếng đàn organ, gió lạnh thổi qua bất ngờ, khói thuốc xì gà bay cao... vào lúc trong nhà không có ai hút thuốc. Violet được thấy ngồi khóc âm thầm trong một nơi không xa chỗ cô đã tự sát trước đây.
Có một lần ông Glass thấy tận mắt đột nhiên cây đèn chandelier… đánh võng trước mặt ông trong vòng khoảng 3 phút rồi dừng lại từ từ. Một buổi sáng mùa đông năm ngoái, khi ông mở của vào nhà thì giật bắn người vì thấy một bóng người ở đầu cầu thang. Ông kể: “Tôi thấy một bóng rất đen, đầu đội một cái nón rộng, chồm người qua các thanh gỗ cầu thang và... nhìn thẳng vào tôi chằm chằm”. Một thoáng sau khá nhanh, gương mặt này biến mất.
Khi ông Glass trở ra nhìn bất chợt lên một tấm ảnh gia đình của ông Thomas Whaley khi ông ta được hai mươi tuổi treo ở một góc, ông giật bắn người. Ông nói: “Gương mặt người trong ảnh giống hệt với gương mặt hồn ma xuất hiện khi nãy..”
Nếu bạn ở Mỹ và thich thăm viếng các ngôi nhà ma danh tiếng thì ngoài căn nhà ở San Diego, còn 3 điạ điểm danh tiếng khác mà bạn nên thăm qua, đó là nhà đèn pha Ledge Lighthouse ở New London, tiểu bang Connecticut, căn trại thôn quê Mathias Ham ở Dubuque, tiểu bang Iowa và nhà hàng Ashley ở Rockledge, tiểu bang Florida. Nhà hàng này rất đáng cho bạn vào ăn, vì có khi người waiter ra chờ bạn order là một…con ma chính hiệu. Bạn chọn món ăn xong, anh ta vui vẻ chào bạn và từ đó bạn chờ các món ăn đến…thiên thu.
Nhìn trên mặt đường có 4 viên tứ giác màu vàng. Cứ tưởng những viên này chỉ có ở hệ thống highway để phản chiếu ánh sáng từ đèn xe cho ta thấy hướng đi của con đường về phía trước. Hihgway từ Nevada đi California ít thấy có đèn đường như đa số các xa lộ ở Châu Âu. Bù vào đó là giữa đường và hai bên vệ đường có viên phản chiếu ánh sáng màu vàng rất linh động.
Alent_Tab
02-10-2013, 07:45 PM
Ngôi Nhà hình bác Lâm trông đơn giản nhưng đẹp và cá tính quá, đầy đủ ban công, hậu nở cây xanh, lếu ngôi nhà đó có ma em củng ở vì nó chất nghệ, biết đâu kiếm được người trong mộng như trong chiện Liêu trai của Bồ Tùng Linh vậy. Cái xe đầu tiên có phải dòng LinColn không vậy bác Lâm, nhìn con xe đó quá đẹp, Việt Nam hình như ca sĩ Ngọc Sơn cũng có 1 cái, xe này dành cho chính trị gia à anh
Thợ Điện
02-10-2013, 09:27 PM
Hehe ông Gió và ông K còn nhớ chợ quê không ,đọc bài này thấy nhớ chợ quê Bình Dương ghê ,khi đó còn đi bằng xe ngựa
Như một chấm xanh giữa trưa sa mạc, chợ quê làm mát lòng bao kẻ thị thành khi đang lang thang đâu đó bỗng nhiên bắt gặp. Không thể không dừng lại trừ trường hợp bất khả kháng.
Nó không chỉ là chợ, nó là ký ức.
Nó không chỉ là chốn bán mua, nó là ấm áp tình người, là trong veo cả con cá lá rau đến cái tiếng lao xao chào hỏi trả giá thân thuộc như trong nhà. Nó là non tơ một thời với cả những khốn khó lẫn những niềm vui ngập nghiễng, những niềm vui xen giữa loi thoi sấp ngửa lo toan bận rộn. Nó là sự bày ra cuộc sống tươi thật của người nông dân một nắng hai sương, và giờ họ ngắm nhìn thành quả.
Chợ quê là sản phẩm của nông thôn, nó là nơi người ta bán lẻ, bán buôn những sản vật của chính người nông dân làm ra. Mớ cá vừa tát ngoài đồng, bó rau vừa hái vườn nhà, đến khúc mía, củ khoai, lát mì, thậm chí là bát bánh đúc, đĩa bánh bột lọc…
Tôi đã gặp và đi chợ quê ở rất nhiều nơi trên đất nước Việt Nam này, mỗi chợ quê nó chỉ ra bản sắc nông thôn và nghề nghiệp người dân vùng ấy. Đọc ở đấy sự ấm áp, chân thành, cái vẻ quê mùa bây giờ nó lại như một cách tăng độ đạm để sản vật chợ quê ngon hơn, thú vị hơn. Chả thế mà giờ cũng rất nhiều người khôn ranh láu cá về các chợ thành phố mua đồ như chợ quê rồi mang về chợ quê bán. Người tinh ý sẽ biết ngay, bởi sản vật chợ quê nó không đều tăm tắp như thành phố. Mớ cá chợ quê sẽ lổn nhổn nhiều loại, lớn bé khác nhau, còn cả rong rêu cát sạn, còn cá chợ thành phố, nó sạch sẽ và đều nhau tăm tắp…
Một sáng tinh sương như thế, trên đường về quê, tôi gặp một chợ quê ngay dưới chân cầu Ca Cút.
Đây là vùng đầm phá, chợ quê chỉ toàn cá, những rổ cá còn tươi óng, những con cá nước lợ còn ngáp trong rổ hoặc ngoe nguẩy trong chậu. Những người chài lưới thường đánh cá suốt đêm, sáng sớm cập bờ. Và nơi cập bờ trở thành chợ tạm, chỉ họp một lúc, rất nhanh, rồi lại vắng lặng như chưa từng có cái chợ tấp nập cá tôm tươi rói như thế, để đến sáng mai, lại là chợ…
http://1.bp.blogspot.com/-9FolSY6wA9Y/Uktum58uxXI/AAAAAAAAHKg/oVKDjQZofwM/s400/DSC_0219.jpg
Tôi len lỏi trong chợ, cảm nhận sự hả hê của những anh chồng vừa đánh cá về, nỗi thỏa mãn của những chị vợ vừa từ nhà ra tiếp nhận cá từ chồng rồi phân loại tại chỗ, bán tại chỗ. Bạn hàng các nơi túa về. Mua ngay ở đây nó là chợ quê, tí nữa vào sạp vào hàng, nó là chợ phố. Cái cảm giác chợ quê nó râm ran khắp con tì con vị, bởi độ tươi ngon chân chất, bởi cái thật thà quê kiểng, bởi sự lao xao nửa trả giá nửa nài nỉ thân quen… dù nói thật hôm ấy, những gì tôi lễ mễ xách về đều bị cô em dâu chê đắt. Đúng thôi, tôi đã là gã không còn nhà quê nữa. Cái cách trả giá mua hàng chợ quê nó cũng khác. Tôi từ ô tô bước xuống, coi chợ quê như… siêu thị, nói sao móc ví thế, người quê tưởng tôi là… Việt kiều. Thôi thì một lần làm Việt kiều để mà yêu quê hơn, thương hơn cái chợ quê mà bây giờ thi thoảng mới gặp, dẫu thi thoảng nó cũng đã nhuốm tí thị thành…
http://4.bp.blogspot.com/-zQXBoqkW-S0/UktuQ1Nq9II/AAAAAAAAHKY/Lu9yLGcdazM/s400/IMG_3056.JPG
Bao giờ cũng thế, đang trên đường, gặp chợ quê là tôi dừng lại, vào ngắm nghía, và sẽ mua một cái gì đấy. Huống gì lần này về quê, chợ quê ngay tại quê mình. Tôi đã lần khần cho đến lúc nắng lên chợ tan mới về nhà và… ngả những thứ mua được ra, hả hê gọi bà con đến…
ChienKhuD
02-10-2013, 11:01 PM
Thích nhất là đi chợ tầm 3-4 giờ sáng khi mà người ta mới họp chợ đấy bác Lâm. Hồi học phổ thông tôi thường dậy vào giờ ấy đi ra lò bánh mì lấy bánh đi bỏ cho người ta. Không khí lúc đó thú vị thật. Khi đạp xe về hừng đông trời đỏ ửng đi dọc con sông Đồng Nai hay ngâm mấy câu thơ:
Đông phương bạch sắc dĩ thành hồng
U ám tàn dư tảo nhất không
Noãn khí bao la toàn vũ trụ
Hành nhân thi hứng hốt gia nồng.
Bây giờ sung sướng sinh ra làm biếng. Có khi ngủ hơn 6 giờ mới dậy. Lâu lâu về quê thấy mọi người còn giữ thói quen dậy sớm uống cà phê thấy hay hay. Dậy sớm nhưng không gấp gáp như dân thành thị...
Thợ Điện
03-10-2013, 04:11 AM
Lão già và vi tính
Phạm Mạn
Thơ ấu ngày nào với bảng đen,
Say sưa tay vẽ phấn lem nhem.
Bây giờ tuổi lão “mò” vi tính
Gõ phím giơ tay bắt bạn quen!
Có bạn xa xôi tận xứ nào;
Có anh trai trẻ cất lời chào;
Có o môi thắm, cười rất thắm;
Có lão nhăn nheo vẫn ngọt ngào!...
Cơm xong, vào “mạng”, sáng màn hình,
bỗng một tiếng vang gõ cái “thình”
báo hiệu “ai đây?” thư mới đến:
vần thơ, bài hoạ, hoặc dòng tin…
Tám mươi – cái tuổi sắp u minh
Ra vẻ ta đây vẫn nặng tình!
Vương vấn hoa thơm, tìm cỏ lạ
Mang về làm cảnh mảnh vườn xanh!
Hành lý ba lô đủ cả rồi.
Bất ngờ Trời gọi, sẽ “đi” thôi.
Một giây còn lại cùng “nơi tạm”
Vi tính theo ta quyết chẳng rời!
ChienKhuD
03-10-2013, 10:08 PM
Nhớ năm 16-17 tuổi bỗng dưng trong xóm xuất hiện thằng Châu "điên" (trâu điên). Nó mồ côi cha mẹ ở miền Tây lên đây thăm cậu ruột. Một mình một chiếc ghe nó thả lưới dọc sông Đồng Nai, sống đời giang hồ trôi nổi. Tôi vốn mê câu cá nên chơi khá thân với nó. Những đêm sáng trăng nó rủ tôi xuống ghe thả dọc sông Đồng Nai hai thằng vừa nói dóc, vừa giăng câu. Những con cá bắt được tụi tui nướng "mọi" (không làm thịt, cạo vẫy gì hết, để cá sống vậy mà nướng) trên ghe. Thằng Châu bằng tuổi tôi nhưng từng trải chuyện ăn nhậu, gái gú nó đều biết. Nhậu với nó tới 11-12 giờ đêm mới mò về nhà bị ông bà già chửi quá chừng. Cá nướng thơm phức, rượu đế cay nồng, con thuyền trôi êm đềm trên sông đầy ánh trăng. Bây giờ không tài nào tìm lại được khung cảnh và đồ nhậu ngon như ngày đó...
roamingwind
04-10-2013, 02:17 AM
Già Gân
Mới đọc tin tức hôm nay. Ông già viết thư từ con gái.
Christine thân
Ba rất thất vọng về con. Con nói đúng là gia đình ta có một "điều xấu hổ", nhưng con nhầm về sự xấu hổ này là gì. Khi con đuổi thằng Chad ra khỏi nhà con chỉ vì nó thú với con là nó bống (gay), việc đó mới thật là một "sự ghê tởm". Một người mẹ từ con mới thật là "đi ngược với luật tạo hóa". Trong hết câu chuyện này ba chỉ nghe con nói được một câu đúng, đó là "con không dạy dổ con trai để rồi nó làm bống". Dĩ nhiên là không. Nó đẻ ra đã là vậy, nó không chọn như vậy cũng như nó không chọn thuận tay trái. Con thì ngược lại, con chọn tạo khổ đau, ấu trĩ, và chậm tiến. Do đó, đang khi gia đình ta chơi trò từ-con, ba cũng dùng cơ hội này nói lời chia tay với con. Ba có một cháu trai quá-đã (từ những người bống hay dùng) để nuôi dưỡng, và
không có đủ thời giờ cho một đứa con gái chó cái nhẫn tâm như con [ chữ ông xài là "B-word' ý nói "Bitch" nghĩa là chó cái. một từ chửi nặng ]. Nếu con còn một ít lương tâm, con có thể gọi ông-cháu ba.
Ba
những câu: "điều xấu hổ", "sự ghê tởm", "đi ngược với luật tạo hóa", chắc là bà mẹ Christine đã dùng chửi thằng con tên Chad. Ông già dùng lại cho con gái.
Lá thơ được đăng trên facebook https://www.facebook.com/photo.php?fbid=604397906265575&set=a.152651481440222.25064.145318588840178&type=1&theater. Đây
là facebook thiên về những người gay.
Từ gay tiếng Mỹ nên dịch ra sau qua tiếng Việt? Tôi dùng bống, nhưng nghĩ không đúng vì từ bống hình như có kèm theo đó một sự chê bai diễu cợt, mà từ gay không có ý chê bai trong đó.
Nguyên văn
Dear Christine,
I’m disappointed in you as a daughter. You’re correct that we have a “shame in the family”, but mistaken about what it is. Kicking Chad out of your home simply because he told you he was gay is the real “abomination” here. A parent disowning her child is what goes “against nature.” The only intelligent thing I heard you saying in all this was that “you didn’t raise your son to be gay." Of course you didn’t. He was born this way and didn’t choose it any more than he being left-handed. You however, have made a choice of being hurtful, narrow-minded and backward. So, while we are in the business of disowning our children, I think I’ll take this moment to say goodbye to you. I now have a fabulous (as the gays put it) grandson to raise, and I don’t have time for heart-less B-word of a daughter. If you find your heart, give us a call. – Dad.
Hôm rồi cả đám ngồi nhâm nhi, và bàn đến vấn đề ...người ta. Rượu vào thì đỗ ra TÁM. Bàn đến chuyện ông Trịnh Hội xuất hiện với cái bông tai một bên. He hee, chuyện mang bông tai một bên thì nói cho cùng là không có lạ với các bạn thanh thiếu niên ở Mỹ. Nhưng khổ nổi lại không được chấp thuận bởi người Việt, cho đó là không được nghiêm chỉnh cho lắm, vì đàn ông ai lại mang bông tai?. Một mình tôi phải chọi ba người để bảo vệ cho ..sở thích của người khác. Hi hii, tôi đồng ý người ta làm vậy là đẹp ( đối với người ta thôi ). Và tại sao chúng ta phải nhìn và bàn tới cái ta không thích?. Còn ba đứa bạn thì nhào vô đạp liên hồi. Cái bông tai nó lên tiếng: " Đừng có đập tui nhe các bạn. Tui cũng đã bị thiên hạ chẻ vụn ra rồi nè ".
roamingwind
04-10-2013, 02:06 PM
hihi... tui đã từng mang bông tai nhe. Đừng chê bai :). Đẹp trai lắm đó.
ChienKhuD
04-10-2013, 02:34 PM
Hồi bé tui cũng được xỏ lỗ tai đó nha. Nghe mấy bà cô kể lại lúc mới sinh tôi trắng tươi, môi đỏ mọng nhìn rất giống con gái, lớn lên tí bị mấy bả xỏ lỗ tai cho đeo bông. Giờ thì chỗ đó bít lại rồi nhưng nhìn kỹ vẫn thấy có lỗ.
Tui thì không có chê bai gì, nhưng đám bạn tụi nó cứ như là rất ông cụ, tụi nó thấy MC xuất hiện với cái bông tai một bên nên hơi bị kích động. Như ca sĩ Tuấn Anh thì đã sao. Bởi vậy tuy tui bị tụi nó hội đồng nhưng lúc nào cũng hi hi để giử lập trường. Rượu vào thì kiếm chuyện bàn vậy mà. Sau đó cũng dô dô rồi làm thêm mấy bàn cờ tướng nữa. Tiệc tàn đã là 5h sáng.
Hồi bé tui cũng được xỏ lỗ tai đó nha. Nghe mấy bà cô kể lại lúc mới sinh tôi trắng tươi, môi đỏ mọng nhìn rất giống con gái, lớn lên tí bị mấy bả xỏ lỗ tai cho đeo bông. Giờ thì chỗ đó bít lại rồi nhưng nhìn kỹ vẫn thấy có lỗ.
Anh CKD nhà mình chắc là đẹp giai như ông Phan An bên Tàu nhỉ ?:venhvao
Quán hôm nay giống như cái chùa Bà Đanh. Heheheheee, mọi người đổ đi xem bóng đá hết rùi. Nay mai rồi đây quán sẽ có tên mới. Quán cà phê Bà Đanh. Không biết cái tên bà Đanh này từ đâu nhưng nghe quen rồi. Hi hi hi.
ChienKhuD
08-10-2013, 12:54 PM
He he mấy ngày cuối tuần tôi tự cho phép mình rời xa máy tính và điện thoại. Mình làm IT ngồi trên máy suốt, điện thoại thì tối ngày ring ring. Cuối tuần về nhà mình dẹp hết mấy cái đó, rãnh thì tập đánh đàn, bận thì chè chén với bạn bè...
Ông Lâm chắc đã quải ba lô về Việt Nam chơi rồi. Ông Gió chắc đang chu du ở đâu đó. Ông KT thì đang bận sáng chế trong phòng thí nghiệm. Ông Tôn thì bận nghiên cứu cờ vua...
kt22027
09-10-2013, 12:50 AM
@bác Lâm,
Tôi có nghe qua căn nhà đó nhưng đến chơi lần nào hết. Ở Linda Vista, San Diego có một căn nhà ma mà tôi hay lái xe ngang hoài. Căn nhà này bị bỏ hoang gần 40 năm rồi. Người nào vào ở chỉ vài ngày đều bỏ chạy hết. Hồi đó có một cô gái bị giết nơi này, khi đó cô đang mang thai gần sanh. Có thời gian tôi thấy căn nhà này được dùng làm nhà thờ, nhưng rồi lại để trống. Khi nào tôi lái xe ngang đó nữa tôi sẽ chụp vài tấm hình đem lên đây nhát ma chơi.
kt22027
09-10-2013, 12:50 AM
Nhớ lúc trước bác CKD có hỏi về nông nghiệp, tôi có ý kiến này nếu bác làm được thì thành tỷ phú như chơi.
Như bác đã biết năng lượng là nguồn sống, với đà phát triển toàn cầu như hiện nay, năng lượng sẽ càng ngày càng khó kiếm. Trung Quốc đã cấm dùi hết tất cả các nước trên thế giới có dầu thô rồi. Nước nào không thích Mỹ thì TQ đến làm bạn ngay, chi tiền giúp phát triển hạ tần cơ sở cho các nước nghèo mà có tài nguyên để chờ ngày thu hoạch năng lượng.
Nước Brazil đầu tư rất nhiều vào năng lượng lấy từ đường mía. Nước này có những đồng mía có bay thẳng cánh và mức sản xuất đã đủ để cho nước này không cần nhập cảng dầu thô nữa.
Việt Nam hiện nay phải đi mua xăng nhưng lại xuất dầu thô vì không có kỷ thuật lọc, nói chung mua nhiều hơn bán và càng ngày càng khó mua vì TQ giành mối hết.
Brazil có lợi thế là đất nước rộng lớn, Việt Nam lại có một lợi thế rất lớn nhưng không ai phát triển cả đó là đất bùn phù sa vùng hạ nguồn sông Mekong. Cây mía chứa rất nhiều năng lượng, nhưng ở Việt Nam mình có cây còn nhiều năng lượng hơn! mọc hoang đầy nhóc luôn, đó là cây dừa nước. Dừa nước dễ trồng, sống lâu, tuổi thu hoạch rất sớm. 4 tuổi đã có thể cho ra nước đường, và thu hoạch liên tiếp đến 50 năm. Cái lợi hại là cây dừa nước cho ra nhiều đường hơn mía nữa. Mỗi một mẫu đất mía làm được khoảng 7-8 ngàn gallons cồn (ethanol) trong khi đó một mẫu đất dừa nước có thể cho ra được 14-15 ngàn gallons ethanol! Cái hơi lo là sợ dân sẽ bắt đầu biết dùng nước đường này làm thành rượu uống thôi. Ở Mỹ sản phẩm này được làm từ bắp, bắp cho ra ethanol còn kém hơn mia nhiều. Trước khi ra thị trường họ bỏ thuốc đắng vào để người ta khỏi tìm cách lấy chất này thế rượu.
Nếu bác không có đất làm việc này, bác có thể tạo điều kiện giúp bà còn miền quê thu hoạch nước mật dừa nước gom về nơi chế biến, bác chỉ cần giúp họ về kỹ thuật. Giúp người, giúp mình, giúp đất nước. Đây là cơ hội win-win-win situation! hehe
Bác kt lợi hại, thật là quá lợi hại đi. Theo Aty thấy cái khó của dừa nước là khâu thu gom. Dừa nước mọc khắp nơi có kinh rạch trong miền nam. Đa số những vùng dừa nước sinh sống đều còn rất hoang sơ. Cũng chưa thấy có đồn điền dừa nước. Điều đầu tiên là làm thế nào để có được diện tích lớn trồng dừa trước khi tính chuyện đầu tư. Bảo quản được số cây trồng cũng là vấn đề không đơn giản. Ngoại quốc họ trồng mía thì dễ chăm sóc thu lợi. Việt nam cũng có nhiều lò đường ở Quãng Ngãi. Nói về năng lượng Aty nghe nói bây giờ người ta nghiên cứu thêm về Bio Gas. Rồi cái gì "ethanol 85" ( không biết viết vậy có đúng không? :D ).
CKD coi có sản xuất mật ong tại nhà được không. Làm chừng vài chục cái tổ ong rồi lấy mật coi bộ cũng có ăn. Dân IT mà cứ giới thiệu mấy công việc lao động chân tay như tui, đừng có ở đó mà bụm miệng cười thầm nhé bạn hiền.
Lâu lâu các bác nhớ ghé về quán nhé. Tưởng như bác Thợ đang lênh đênh trên con Costa _Cruise để ngắm ông Trời đang dần ló dạng nơi cuối chân biển xa xăm với bầu rượi & cây đàn .
He hehee. Nếu không có các bác thì quán này phải sớm sang cho người chủ mới. Có thể làm neo, hay trồng cây cái gì túc anh thì phải :( .
Chúc các bác và mọi người ( và Aty nữa )có được những an lành trong cuộc sống. Cái tự chúc cho bản thân thì vừa mới học được từ CKD. Thấy hắn ta tự cho phép bản thân hắn đươc tự do trong nhũng ngày wic_ken đó mà.
ChienKhuD
09-10-2013, 02:02 PM
Đi uống cafe với đứa bạn. Nó giờ làm freelancer ở nhà: ngày nghỉ đêm thức làm vài tiếng kiểm tra phần mềm cho tụi nước ngoài tháng thu nhập 2000-4000USD. Thấy cũng ham. Đây có thể là định hướng kế tiếp của tôi: tự do mà có tiền... hehe.
Ông KT và ông Tý chỉ cách làm ăn tôi cũng ham quá. Nhưng chắc để về già khi nào bớt ham chơi tôi mới làm được. Giờ còn ham chơi quá mấy ông ơi :)
Đang nghe nhạc của Glenn. Ông này chạy cái gì mà nhanh quá. Đánh đàn kiểu này mà không vấp thì không thể hiểu nổi.
CKD mà ham chơi ư ?. Tôi sẽ kiểm tra coi có phải ? Mình đầu tắt mặt tối cũng chưa đủ. Người ta thì mấy ngàn usd/tháng. Nghe ham quá chừng luôn. :( .
kt22027
10-10-2013, 03:06 AM
Ở đây có bác nào sợ vợ hay bạn gái đến cở này không? khai mau! ;) Thằng này làm mất mặt bầu cua quá, con nay nên phạt cho ngủ một mình 20 năm cho nó chừa.
2lcnDf29UZ8
Nó không chạy bác kt ơi. Lý do bản quyền.
ChienKhuD
10-10-2013, 11:38 AM
Khà khà mới đem chuyện này ra chọc 2 đứa bạn mấy hôm trước. Cặp đó chàng cũng sợ nàng nhưng không tới mức này. Nghe đâu cô gái trong clip đang bị cảnh sát điều tra vì tội hành hung bạn trai trong thời gian dài đó :)
http://m.dantri.com.vn/chuyen-la/bi-bat-vi-toi-hanh-hung-ban-trai-giua-pho-788181.htm
Hơ hơ, sao mình không nghe được bản nhạc nhỉ ? :(
ChienKhuD
10-10-2013, 02:11 PM
Up lại cho anh Tý xem:
http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=OK1aZD7o9yE
Cám ơn CKD nhiều. Nhưng hiện bây giờ thì mình bị chận lại :
This Page Cannot Be Displayed.Based on your organization's access policies, access to this web site ( http://www.youtube.com/embed/OK1aZD7o9yE?wmode=opaque ) has been blocked because the web category "Streaming Video" is not allowed.
Để lát chạy về nhà coi hy vọng được. Hi hi, cái gì cũng thích.
roamingwind
10-10-2013, 11:35 PM
Thử cái này, có thêm bình luận tiếng Anh
j3sMIIEmKpw
He hehehe, coi được rồi. Anh chàng này đang đóng phim hay sao ấy. Chứ nếu bình thường thì khó tin lắm. Dầu sao anh phó nhòm cũng rất chuyên nghiệp, nghĩa là quây gần 6 phút nhưng cái mặt của 2 nhân vật chính nhìn kỹ cũng không sao nhận diện được.
Thôi thì gởi tặng bài nhạc làm gương của Tom Jones :
http://www.youtube.com/watch?v=5gXEnYrPrMI
Kiểu này cầm được là cầm luôn à nhe. :angel
Thợ Điện
11-10-2013, 05:09 AM
Tôi tính sang lại quán cà phê này cho người khác các bác ạ .Cảm giác nào cũng phai ,giai nhân rồi cũng già .Thấy đời buồn tênh,duyên chăn chiếu đã lụi dần theo nắng quái chiều hôm
Về đi thôi (Quy khứ lai từ) – Đào Uyên Minh (Đào Tiềm)
Về đi thôi! Ruộng vườn sắp trở thành hoang vu, cớ sao chưa về? Đã để tâm hồn cho thể xác sai khiến thì sao còn ảo não, buồn khổ một mình mà làm chi? Ta đã hiểu rõ rồi, những việc đã qua không thể sửa chữa được, nhưng những việc sau này còn có thể đổi thay, bởi vì ta chưa đi sâu vào con đường lầm lạc. Ta thấy rõ ngày hôm nay ta đúng mà ngày hôm qua là sai. Thuyền nhè nhẹ lướt đi, gió mát thổi bay tà áo. Hỏi thăm khách qua đường, con đường phía trước, giận thay, ánh mặt trời buổi mai lờ mờ không rõ.
Nhìn thấy nhà, lòng vui sướng quá, ta rảo bước đi nhanh. Đầy tớ chạy ra đón ta, con thơ chờ ta ở cổng. Cỏ hoang phủ lấp đường đi trong vườn, nhưng cây tùng cây cúc vẫn như xưa. Dắt con vào nhà, có sẵn rượu đầy vò. Ta cầm bình rượu tự rót cho ta. Trông cành lá tươi tốt trước sân mà lòng vui vô hạn. Ngồi dựa vào cửa sổ phía nam, mà ký thác tâm tình phóng khoáng, mới biết nơi nhỏ hẹp này đủ để duỗi chân, cũng đủ sống an nhàn. Ngày ngày đi bách bộ trong vườn, thích thú biết bao. Tuy có cửa ngõ, nhưng lúc nào ta cũng đóng kín, ta chống gậy đi mãi, lâu lâu lại ngửng lên nhìn về phía xa. Đám mây tự nhiên bay ra khỏi núi, chim bay mỏi cánh thì nhớ bay về. Mặt trời sắp khuất sau rặng núi, nhưng ta vẫn đứng mân mê cây tùng lẻ loi, thơ thẩn đấy mãi.
Về đi thôi! Từ đây không giao du với ai nữa, ta với đời không còn liên quan gì với nhau nữa. Giao du để làm gì? Ta vui sướng lắng nghe những lời tình tứ của người thân, ta vui với đèn sách để giải mối ưu phiền trong lòng ta. Nhà nông cho ta biết ngày xuân đã đến, phải cày cấy đám ruộng phía tây. Có lúc ta ngồi trên chiếc xe che mui, có lúc ta chèo, con thuyền nhỏ. Ta cho thuyền đi vào sâu tìm nguồn suối, hay là đánh xe lên các đống gò. Cỏ cây xanh tốt, suối chảy không ngừng. Ta càng thèm muốn thấy vạn vật gặp thời, và càng cảm thương cho việc xuất xứ của ta.
Nhưng thôi! Tấm thân gửi trên cõi đời này, hỏi còn được mấy lúc. Sao không để mặc cho nó trôi đi, còn hoảng hốt muốn đi đâu nữa? Giàu sang vốn không phải sở nguyện của ta, mà cảnh tiên thì ta không có cách gì đi tới. Nay gặp thời tiết đẹp, một mình ta dạo chơi, hoặc cầm gậy bới cỏ hoang. Tới bờ ruộng hoang ta ngâm nga, lội dòng suối, ta làm thơ, mặc vạn vật biến hóa cho đến lúc tận cùng. Vui đạo trời, biết mệnh người, còn có điều gì nghi hoặc nữa.
NEY4LxORCeo
Không có bửa tiệc nào là không tàn. Cuộc vui nào rồi cũng phải dứt. Nhưng người bỏ đi giữa buổi tiệc sẽ để lại bao phần tiếc nuối.
Đã có duyên gặp gở, sao lại để cho nó lụi tàn sớm. Bác Thợ mệt mỏi chăng?
Quán cà phê này là nơi đem lại cho nhau những cảm xúc trong cuộc sống.
Tuy là ẢO nhưng nó mang rất nhiều nét THẬT. Cái sự giúp đở, chia sẽ kiến thức mà chúng ta cần trang bị, mang tính chất không vụ lợi.
Những điều hay lẻ phải chất chứa qua các com. cũng đã nói lên tinh thần hòa mình. Không ai biết ai nhiều hơn qua cái nick. Nhớ hồi xưa bác thợ đã phân tích nick Aty thành ra A tỳ. Hic! cứ như là địa ngục vậy :( . Thì ra đây cũng chỉ là bác Thợ lấy văn ra để ghẹo Aty mà thôi. Hồi trước Aty ở ngay Nhị Tỳ Quãng Đông đó mà.
Phải nói trong quán cà phê này có rất nhiều anh hùng hào kiệt. Và Aty cũng đã học hiểu được không ít những điều hay. Quán này mà sang cho CKD thì trở thành quán NEO ngay. Vì anh bạn hiền náy thích kinh doanh lắm, không được đâu bác Thợ ạ.
Cuộc vui vẫn tàn, nhưng tình cảm là mãi mãi. Aty phải làm một cái hẹn, ( nói như người Mỹ, hình như là "make an appointment" ) với các bác để hẹn ngày tri ngộ. He hehehe, không biết các bác có đồng ý. Trái đất tròn mà. Chúc các bác mọi điều tốt lành nhất nơi cuộc sống.
Cũng cái câu thơ buồn muôn thuở này:
" Người đi một nữa hồn tôi mất,
.............................. "
ChienKhuD
11-10-2013, 08:14 PM
Chỉ biết mượn bài Vô Thường (Trần Trọng Hiếu) gửi tặng Lão Đại. Đọc bao lần rồi mà vẫn thấy tâm đắc.
... Thế nhưng bản thân mỗi người lại là một thể vô thường nên những gì cố hữu nhất trong con người chúng ta đều có nguy cơ thay đổi thì làm sao ta giữ cho những thứ vừa là của mình, vừa không là của mình bất biến với thời gian và mọi sự biến xung quanh.
Một ý chí mạnh mẽ từ bản thể tinh thần mạnh mẽ có thể đối kháng những vô thường tự sanh khởi nơi cá nhân ấy, nhưng cái vô thường của sức khỏe, bệnh tật, hoàn cảnh thì con người chỉ biết đón nhận dù muốn dù không. Con người vô thường, cảnh cõi vô thường nên yêu thương cũng là vô thường. Có yêu thương cũng đồng nghĩa với việc sẵn sàng nhìn yêu thương biến đổi và chuyển hóa thành một dạng thức khác. Hỏi đời mấy ai chấp nhận những điều vô thường mang đến khổ đau? Không ai cả, nên cái thân vốn vô thường càng không thể nào bám víu vào những cái vô thường khác.
Ta biết nhau, hiểu nhau rồi mến nhau và không thể đến với nhau, không phải vì vô thường; mà vì mỗi người chúng ta mỗi lý tưởng, một con đường của riêng mình. Ta không mộng tưởng điều phi thường nhưng ta không thể sống quá bình thường như lẽ thường tình của cuộc đời này. Và lẽ sống ấy, ngay lúc này dù bị trở ngăn nhưng rồi một ngày nào đó, ta sẽ thực sự bước đi trên con đường mà mình mãi ấp ủ, tưởng nghĩ. Thế nên ta chấp nhận ý niệm duyên tan - duyên hợp, dù rằng ta mãnh liệt tin rằng duyên hợp là do con người tạo ra, và duyên tan cũng chính do con người đoạn tận nó.
Dù cố không sống bằng những xúc cảm rất con người, nhưng có khi ta thấy mình yếu đuối. Có lúc ta muốn chạy ngay đến bên người ta thương quý; có khi ta cầm điện thoại lên, viết đầy một tin nhắn rồi lại xóa ngay; có khi ta muốn gọi điện để nghe, để sẻ chia nhưng rồi lại thôi. Vì ta biết những thường tình như thế sẽ cản chân người ta thương quý thực hiện ước mơ của mình. Có những thương yêu ta không dám mang đến cho người ta thương vì những thương yêu ấy là vọng động, là trở duyên.
Nhắm mắt lại, nước mắt có thể rơi, lòng có thể thấy xót xa nhưng ta không thể nào để người ta thương phải tiến thoái lưỡng nan, phải chọn lựa những điều mà họ không bao giờ muốn chọn lựa hay phải quyết định lựa chọn trong bất lực.
Yêu thương bao giờ cũng vậy, không thể so đo hay tính lường. Và yêu thương dù cho đi hay để nhận lại đều có cái giá của nó. Đó không phải là đổi chác, mà đó là sự dâng tặng tự nguyện và vô điều kiện. Và như thế, ta đi tìm nhau, tìm nhau giữa vô thường, để mong thấy nhau không bằng ánh mắt, không bằng cái nắm tay, mà bằng một ý nghĩ về nhau. Tìm nhau giữa cõi vô thường, thấy nhau giữa cảnh vô thường và thương nhau trong tưởng vô thường. Và chính trong vô thường ấy, ta mới biết mình mãi thương nhau…
nhachoaloiviet
12-10-2013, 11:52 AM
Hic xem cảnh chàng trai bị gf tát và mắng chửi em thấy sợ hãi wa. Thật ra đó là một chàng trai hạnh phúc chứ không có j to tát he, những cặp như vậy thường rất bền. Em không lạ ơ? chàng trai, mà lạ ơ? cô gf kia, sao cô ta có thể hành hung bf da man như thế nơi public
Hôm nay lát đát lá vàng rơi, báo hiệu mùa thu sẽ qua đi. Như cuộc tình không nơi khởi điểm sẽ kết thúc khi chưa kết thúc. Phải chăng cuộc sống vẫn cứ mãi trong cái vóng lẩn quẩn này :suynghi1 . Chuyện hợp tan cũng là lẻ thường tình đó mà. Nuối tiếc ngày xưa ư ? Phải đó. ngày xưa hoàng thị nay còn đâu. Quên đi những kỉ niệm ư ? Càng cố quên sẽ trở thành nhớ nhiều. Bài nhạc (2_6) English Suite No3 nghe không biết bao nhiêu lần rồi nhưng cứ vẫn muốn nghe mãi.Chưa thấy chán. Âm nhạc quả sẽ làm cho tâm hồn mình lắng dịu.
Một không gian yên tỉnh, ngoài kia chút ít sương mù bay thấp ngang tán lá. Và nơi đây là dòng nhạc réo rắc. Một ly trà BẮC chính thống, không pha ướp thêm hương liệu nào như để giử nguyên mùi vị đăc trưng của nó. Độc ẩm tuy có chút cô đơn, nhưng tâm hồn được lắng đọng, không bị chi phối. Để rồi ngẫm nghĩ về cái Vô Thường của bạn hiền CKD. Nơi cuộc sống mọi thứ đều là vô thường. Phải rồi, mọi thứ mọi cái đến rồi đi, cũng như thời gian đi rồi đến. Giử lại được gì trong ta ? . Có chăng là những kỉ niệm vui đó buồn đây.
Nhớ lại những ngày qua, còn rất là xôm tụ với những com. hóm hỉnh, chọc gheo, chúc phúc v.v ...
Giờ này thì mời các bác :
http://www.youtube.com/watch?v=53Gtr36um64
Đã có một ngày, phải lội bộ gần 10km để để xem phim chiếu ngoài trời với cuốn phim : mùa gió chướng. Ngày ấy nghe đươc bài này hòa tấu. Cả bọn thời trẻ sao sung sức nhỉ.
kt22027
18-10-2013, 06:29 AM
@bác Lâm
Buồn làm chi bác ơi, bác biết nhiều thứ, thưởng thức được nhiều thứ, đó là niềm hạnh phúc mà không phải ai muốn cũng được. Kiến thức cũng là một nguồn vui vô tận, bác thích sách, âm nhạc, triết, thích đi đó đây, nhiều bạn bè...ôi thôi quá hạnh phúc rồi hehe
@bác ATY
Đúng rồi E85 là 85% ethanol. Ở Mỹ có rất nhiều xe dùng được cồn thế xăng, nhưng hầu hết chủ xe cũng không biết là xe họ dùng được loại này! hehe lý do là các hãng làm xe gắng sensor cho máy tự động đổi cách đốt nhiên liệu, họ muốn cho ra con số tốt khi quảng cáo xe "xe này chất thải thấp..." vì họ dựa vào con số đốt cồn. Những kỹ nghệ lớn đều có trò chơi này, thí dụ như Bristish Petrolium (BP) quảng cáo là họ tìm đủ mọi cách để chuyễn qua biofuel, nhưng sự thật thì họ đi tìm dầu. Miệng nói làm việc tốt nhưng hành động thì ngược lại.
Bác KT đã phân tích rỏ về nguồn lợi của E85, như vậy bạn hiền CKD kíp mau liên lạc với bác KT để coi làm giàu bằng cách nghiên cứu phát triển E85 đi. Sau này biết đâu trở thành ông chủ đồn điền cà phê hay đồn điền cây cao su gì đó thì cũng nên để dành cho Aty một ít cổ phần chứng khoán nhé, he heeee.
Bác Lâm hạnh phúc nhiều là thế. Thế nhưng mà lại không chia xẻ cho thằng em có chút xíu. Không công bằng nhé bác. Hạnh phúc trong cuộc sống thì đơn giản biết mấy. Và trong cuộc sống mọi người vẫn thường đổ xô đi tìm hạnh phúc. Đã có bài nhạc tên : hạnh phúc quanh đây. Hi hi..
Bác KT, có còn đi câu cá ngoài biển nửa không ?. Bây giờ trời đang đổ lạnh. Không biết ở Mỹ như thế nào?. Mấy hôm nay nghe nói nói ở Mỹ đang điều trần về khoản nợ công như thế nào ấy. Bác KT cho biết một ít tin tức kinh tế thời cuộc nhe bác.
Bác Tôn không biết nghiên cứu về cá Heo tới đâu rồi?
Bác Gió có lẻ đang chu du đâu đó chăng?.
Và còn nhiều nữa những cây bút nghiệp dư đang chuẩn bị đón mùa Xmas 2013 cho nên hơi bận rộn. :(
Thợ Điện
19-10-2013, 12:27 AM
Hai ông CKD và nhachoa xin PM address & phone number Nếu tháng 11 tôi bận không về đuợc xin gửi hai ông tí quà mọn .Ông Tý cần thuốc gì mà không cần toa cho tôi biết tôi gửi ông D chuyển hộ luôn .Nếu thuốc cần toa là tôi thua ông phải nhờ ông tôn viết toa gửi sang nhà tôi thì mới mua đuợc
Và hàng thăm các ông mạnh khỏe là tôi mầng .Trời chuyển lạnh rồi ,tôi chơi quá độ nên sáng dậy người đau như dần phải à ới mát xa hehe .đã đọc bài lá rơi của ông Tý ,xin tặng ông bài lá rụng này ,giai điệu buồn bã từ bài "Les feuilles mortes" thơ Jacques Prévert,
VZMD_2RZrm4
Nhưng nghe thằng Brasil này chơi ngẫu hứng thì đã lắm ,coi đơn giản nhưng không dễ ,tiết tấu nó giỏi quá những cú nhấn chạt chạt và syncopation nghe hứng tình lắm
of_wWVQF9p8
Dạ thưa bác Lâm, em xin cám ơn bác đã có lòng chia sớt cho em cái hạnh phúc này. Nhưng bây giờ em đang uống thuốc bắc, chủ yếu là thuốc bổ, cho nên cũng chưa có uống thuốc tây. Ước gì bác về Việt Nam mùa noel 2013 này nhỉ.
Ôi giọng ca mang âm hưởng buồn rười rượi, và tiếng đàn độc tấu réo rắc như gợi nhớ về kỉ niệm xưa. Bác Lâm có những bài nhạc quá tuyệt. Bác KT nói về bác Lâm quả không sai tí nào.
nhachoaloiviet
19-10-2013, 02:34 PM
Lão gia nhân cố về nha, về đàn cho nhachoa coi với. Còn add và no của nhachoa : 133b chùa hàng, lê chân, hp. 0904 211 181
Lão gia kiếm dùm đồ đê những clip guitar classic nào thật hay để học hỏi nha. Thank lão hi
Thợ Điện
20-10-2013, 03:54 AM
Ông CKD ,Tý và nhachoa đây là bản nhạc rất hay của Demis roussos mà cũng dễ chơi lắm các ông tập thử rồi ngồi dạo đàn chắc chắn có cả dàn đào mê mẩn
nnf7ISLpQdw
Guitar Em bé này chơi rất dễ thuơng ,nghe thơm lắm ,ui cha môi phụng phịu thế kia We got play the game như lời hát đầy xót xa của Roussos
U9TMnhb0lbA
http://htmlimg4.scribdassets.com/88quw1mpa82mcxlv/images/1-03330d3c4a.jpg
Tontu
20-10-2013, 08:29 AM
Bác Lâm: Rất vui khi gặp bác trên này :). Công việc nhiều và bận quá nên chỉ cuối tuần mới có tí thời gian chạy vào đây chơi với quý bác cùng anh em thôi.
Diễn đàn này mà thiếu bác thì buồn ghê lắm. Mặc dù là trang cờ, nhưng phần đông bà con vào mục giải trí để hàn huyên và học hỏi, lấy đó làm niềm vui là chính.
Dạo này bác còn khó thở không? Bệnh gút ra sao rồi? Mỗi tối, tôi vẫn thường đọc kinh, cầu và nguyện cho mọi người thân, bạn bè, và tất cả mọi người được hồn an, xác mạnh bác ạ. Gặp bác trên đây là vui rồi. Thấy bác lên đây chơi, trò chuyện, chia sẻ những bản tình ca thật hay, những câu chuyện Văn học thật hữu ích, cái lãnh hội sâu sắc về mọi khía cạnh của đời sống, cùng nhiều trải nghiệm thật thú vị. Ấy cũng là hạnh phúc, bác nhỉ? :)
Cứ mỗi cuối tuần sẽ vào đây hàn huyên với bác cùng quý anh em nữa nhé. Chúc Lâm huynh sức khỏe khang an, nhiều niềm vui, hạnh phúc tràn trề và an bình nhé.
Bác Wind: Ông Wind đi đâu rồi? Không thấy ông Wind cảm thấy trống vắng cái gì đó, hehe. Khi nào rảnh vào đây chơi nhé. Tôi thích sự lãnh hội của bác lắm. Bác có nhiều bài chia sẻ hay và sâu sắc, lại mang phong thái hài hòa và khoa học lắm. Cuối tuần ghé vào đây chơi nhé. Chúc bác vạn sự tốt lành và nhiều niềm vui nhé.
Bác Kt: Phải nói là tôi rất thích cách chia sẻ dí dỏm của bác lắm. Ai mà ở gần bác thì vui lắm nhỉ. Cháu bé dạo này vẫn mạnh chứ? Bác Kt có lẽ thuộc loại chiều con phải không nè, hehe :). Làm cha mẹ là thế đó. Chỉ mong sao sau này chúng lớn lên trở thành những người có ích cho xã hội thì chúng ta mừng rồi.
À! Sắp tới ngày Lễ Ma Quỷ rồi, bác có làm cái mặt nạ nào chơi hù con nít không? Thay vì làm diều thả chơi, ta làm mặt nạ chắc con bé thích lắm đấy, hehe.
Lúc nào rảnh vào đây chơi cuối tuần nhé. Chúc bác và gia đình thật nhiều niềm vui, may mắn, hạnh phúc tràn trề, và bình an nhé.
Bác D: Tôi rất thích sự điềm đạm và hài hòa của bác lắm. Thật chẳng lạ mấy em cùng sở của bác cứ bám đuôi, hehe.
Dạo này mục sw không như trước. Các lò sw quay đi quẩn lại chỉ còn Tornado và Xqms là tồn tại. Chẳng biết còn thọ tới bao lâu, hehe. Thôi thì chúng ta enjoy tí cho vui thôi. Mấy bạn cờ gửi tôi sw cờ vua, tôi up lên đây để anh em chơi cho vui ấy mà.
Cháu bé vẫn mạnh giỏi chứ? Con bé thông minh, lanh lợi, và dễ thương nhỉ. Bác D học giỏi thì con bé cũng được thừa hưởng những gene tốt từ cha mẹ.
Cuối tuần rảnh vào đây chơi nhé. Chúc bác thật nhiều niềm vui, và như ý.
Bác Hương: Dạo này ít thấy bác lên chơi. Bác vẫn khỏe chứ. Phải công nhận rằng diễn đàn này có bác và Lâm huynh đã làm cho diễn đàn thêm được nhiều điều hay. Mỗi người mỗi vẻ. Qua đó, chính tôi cũng được học hỏi nhiều lắm.
Chúc bác được nhiều sức khỏe và an bình.
Anh Tý, nhachoa, Alent, cùng các anh em:
Xin chia sẻ tới quý anh em một vài cảm nhận cá nhân mà tôi lãnh hội được từ cuộc sống. Nay xin chia sẻ cùng quý anh em cùng suy gẫm cho vui nhé...
Đạo lý nhẫn nhục:
Tuy mình từ trên cao nhìn xuống, mọi vật trên đời đều cho mình thay đổi những quan điểm về cái đạo lý nhẫn nhục chí thượng. Nhẫn nhục chí thượng cũng có nghĩa là bao gồm tất cả hoà hài trên hết. Như vậy mới có thể dẫn tới động.
Sông Hồng Hà mặc dù thường bị lũ lụt, uy hiếp rất là mạnh. Những chỗ lũ lụt như là biển cả, nhưng khi chảy ra biển rồi, nó cũng bị biển cả dung chứa nó. Những sự việc ở đời nếu mà biết xử sự thì cũng giống hệt như vậy thôi. Nếu như khi mình gặp phải sự khó khăn, hay là những trở ngại...chỉ cần biết bao dung thì mình có thể học hỏi được mọi sự việc, rồi sau đó mới đem cái sở học thâm áo theo đuổi cái mục tiêu của đời sống. Nếu ta có thể bao dung được vạn vật thì vạn vật mới có thể hòa hài với chính mình. Đồng thanh tương ứng thì đồng khí tương cầu.
Muốn quy hồ thành biển thì con người phải có tinh thần bao dung và lòng độ lượng. Chính cái tinh thần bao dung đó sẽ phá vỡ mọi rào cản, có thế con người mới tiến xa được.
Chúc quý anh vạn sự tốt đẹp.
Thợ Điện
20-10-2013, 08:43 AM
Nói thế chứ nhẫn cũng khó bác Tôn ạ ,nhẫn đuợc là đã gần như thánh rồi .Có người nhẫn đuợc điều này lại không nhẫn đuợc điều khác .Như tôi chỉ nhẫn đuợc với gái thôi bác ạ ,phụ nữ làm gì tôi cũng chẳng thấy bị tổn thuơng .Quái thật ! phụ nữ thì tôi quí lắm còn đàn ông thì chỉ thấy lục lục thuờng tài
Tontu
20-10-2013, 11:27 PM
Hôm nay Lâm huynh có đi đâu chơi không?
Mình vẫn thường khuyên các bệnh nhân lớn tuổi là thích ăn cái gì thì cứ ăn, ăn rồi uống thuốc cho đều đặn, kiêng khem quá cũng không tốt, cốt là enjoy cái life cho tinh thần được thoải mái. Có thêm bầu bạn để đời thêm thú vị. Cuộc sống của Lâm huynh thú vị thật! Như vậy là sướng đấy bác ạ, hehe.
Cái thú tiêu khiển của cư sĩ Đào Tiềm thích thật. Ông tìm vui trong thơ rượu, sách vở, làm văn tiêu khiển để tỏ chí mình. Ông trở về sống với thiên nhiên, ruộng đồng, hòa đồng với cảnh vật, và sống thật với chính mình. Ôi! Ông là người có phẩm cách cao quí và thích tự do, bác nhỉ :). Mình thích những bài chia sẻ của bác lắm!
Chúc bác 1 ngày thật nhiều niềm vui nhé :)
Thiệt bác Lâm giới thiệu bài nhạc coi đơn giản nhưng nghe êm dịu quá, dể đi vào lòng người. Bài nhạc xem ra rất thích hợp cho những cuộc gặp gở như vô tình trong.. tính toán, he he. Với khuôn mặt đượm buồn, mang chút suy tư bất cần đời, đôi mắt nhìn vào xa xăm và bàn tay lướt nhẹ trên cung đàn với bài nhạc này, thì các em sẽ đỗ dài dài, như là cơn bảo 11 đi ngang miền trung hôm nay vậy.
Em thì xin thua bác Lâm ơi. Em chỉ đánh được hợp âm cà rột cà rẹt thôi. Với lại vì không có học lý thuyết cho nên em chỉ đanh mò mẩm. Chứ mà chơi được như cô gái môi hồng trên thì em xin thua rồi. Hy vọng hai anh Nhac Hoa và CKD.
Bác Tôn nói về chử NHẪN làm cho Aty nhớ vế chiếc nhẫn lúc chú rể cô dâu trao cho nhau trong giờ đám cưới trước quan viên hai họ.
Ngày xưa Aty đi theo học nghề phụ xe. Híc! bị thằng em ông chủ chửi te tua xơ mướp trong bồn rửa chén. Thằng này cùng tuổi với mình, nó theo nghề sớm mà lại giấu nghề khiếp. Và thế là mình đành phải mượn chử NHẪN để sống tạm qua ngày. Đắng cay lắm chứ. Chử NHẪN mang vị đắng. Nhưng có khi vị đắng lại tốt như thuốc . Nhớ đã có nhà văn nói : tình yêu là trái đắng, nó mang hương vị ngot ngào... hi hi.
Tontu
20-10-2013, 11:49 PM
Anh Tý có đi đâu chơi không? Bên đó là thứ hai rồi nhỉ. Bên này vẫn còn weekend, hehe. Có chút thời gian thư giãn.
Trong vị đắng đó có cái "ngọt" đấy anh Tý ạ, hihi. Thôi kệ, mình chịu đắng trước rồi thì ngọt sau. Chúc anh và gia đình thật nhiều niềm vui.
Đúng đó bác Tôn, nhưng cũng có khi đắng NGHÉT thì cũng phải như là ngậm bồ hòn làm ngọt. Hồi đấy mình còn là con nít mới lớn mà. 17-18 thôi. Nhưng lấy đắng làm ngọt để sống thì cũng phải chịu. Sau này lúc từ giả đơn vị ông chủ có nói với mình là : rất tiếc tao không có dạy gì cho mầy nhiều.
À, bác Tôn có thích uống cà phê loại ngon không? He he, bác sĩ mà, không biết có dám ghiền thứ nào không. Aty thì phải nói là ghiền cà phê lắm. Phải là cà phê chính gốc mới ghiền, chứ cà phê chính..ngọn thì mình không thích. Ra quán đánh cờ tướng ở bên cạnh sở thú chỉ kêu bình trà bắc thôi. Chủ quán thường cằn nhằn vì mình đòi họ trán nước sôi một lần đổ bỏ rồi châm nước sôi lần hai mình mới chịu uống.
Hôm nay mình loay hoay ba cái việc nhà chứ không đi chơi đâu cả bác Tôn ạ. Hi hi, bà xã kêu làm cái này cái nọ, chưa kịp làm thì y như rằng bài ca: sao chưa thấy làm đi... vang lên từ giọng oanh vàng the thé của bà chủ quán cơm. Còn không vắt giò lên cổ mà chạy. Mà nghĩ cũng ngộ bác Tôn ơi. Mình là thằng lì lợm. Không biết sợ cái gì. Chỉ duy một điều là sợ vợ, he he. Có lẻ mình theo câu của người xưa đó bác : sợ vợ mới anh hùng.
Cuối tuần như thường lệ bác vẫn đi nhà thờ chứ. Mình cũng có. Đạo theo đó nhe. Oai dử luôn :) . Nhưng không thể đi mỗi tuần. Miễn sao cái tâm mình nó bình yên là mình thấy mừng lắm rồi. Ha ha. Tâm đạo thì không dể đắc đạo, nhưng ít ra cái tâm hiền hòa thì cỏi lòng tự nó cảm thấy thoải mái. Có nhiều chuyện khó tin vẫn có thật.
Giờ này có lẻ bác Tôn đang nhâm nhi món cơm tấm Thuận Kiều. Chà, miếng thịt to gần bằng cái dĩa cơm ăn không sao hết. Nhắc tới ăn lại thấy thèm . Phải công nhận ở Mỹ làm món ăn cái nào cũng to đùng. Thấy là muốn no rồi. Chưa kể bánh mì thịt nguội lại mua một tăng một nữa. Thôi không nhắc chứ nói tới đâu sao thấy .. ướt cuống họng tới đó. :( .
Chúc bác và gia đình vạn sự như ý.
Thợ Điện
21-10-2013, 05:07 AM
Ngày xưa Aty đi theo học nghề phụ xe.
Phụ xe sao phải học ông Tý ? chỉ có phụ giúp bạn hàng lên hàng ,chuẩn bị tiền hối lộ ,xếp hàng gọn ghẽ ,biết chút về sửa xe để khi thằng tài xế nó nằm sửa xe dưới gầm kêu đưa đồ nghề thì phải biết món gì
Hồi đó sau 75 tôi chở su su cho bà cô tuyến Sài gòn Đà lạt ,thuộc từng cái ổ gà luôn, lái đêm mà mình cứ chạy ào ào thằng phụ xe sợ muốn tè ra quần .Tôi vừa làm công cho bà vừa ăn bớt tiền nên kiếm khá khá ,bao gái rôm rả lắm ,mỗi lần ghé Bảo lộc là xà vào cà phê Duy Long ,kem Anh Đào .Lên Đà Lạt là cà phê Tùng ,Văn ,Lục Huyền Cầm ,Trời lạnh ,không khí trữ tình ,hôn nhau trên bờ hồ da diết khiến em bé phải đẩy ra kêu lên .Khiếp ông này hôn gì mà cứ như ngoạm người ta hehe.Bác Tôn ,K,Gió chắc bận vi vút tặng các bác bài hát hồi ức xa xưa
xZ690mQFGSc
huyenmapu
21-10-2013, 09:48 AM
Trong chuyến A2 vừa rồi cháu có gặp một chú tầm tuổi chú Lâm, khuôn mặt hao hao nhưng vóc người nhỏ hơn nhok kysoai từng kể. Một khách mời danh dự của liên đoàn, chú ấy chỉ đi loanh quanh xem bàn cờ không phải tổ trọng tài cũng không phải người ban tổ chức. Nhưng làm cháu nghĩ đó là chú Lâm về VN chơi chuyến đó, vì không thấy chú onl trong khoảng thời gian đó. cháu không dám bắt chuyện mà chỉ gặp là nở nụ cười duyên mỗi khi chú ấy xuống xem cờ. cháu nghĩ chắc cháu nhầm thật :( . Chúc chú một tuần mới bình an :) .
Thợ Điện
21-10-2013, 10:15 AM
Nếu là chú thì làm gì có cách cư xử xa lạ thế cháu yêu quí ,mà sẽ rử cháu đi uống cà phê hàn huyên ngay bỏ lại cái giải đó .Vì cháu có biết bao chuyện để kể .đúng không ?.Cháu là bạn chú mà chú thì chẳng bao giờ xử tệ với bạn bè dù họ có làm mình đắng lòng biết mấy
Bác Lâm ơi, em hoc phụ xe REO mà, loại xe BE đó. Híc, chỉ biết châm dầu thôi cũng mất 6 tháng. Rồi đến lúc thay hộp số, tăng chân côn, làm tay lái, thay ống thủy lực...., mọi thứ em phải học lén. Châm nhớt cầu, vô mở ắc.... .Rất nhiêu khê. Rồi sau đó là theo xe ủi học tiếp. Căng nhất là mỗi lúc làm heo dầu thì em bị đì đi lấy đò nghề, nhưng cuối cùng trong 6 năm theo nghề em cũng học được nhiều lắm. Cũng lái được máy ủi. Chỉ là con Caterpila D6 nhưng ủi cũng mạnh. Vì em theo học nghề tư nhân, có tên là đọi cơ giới nặng. Chứ đi phụ xe đường trường như bác thì sướng quá cho em rồi.
ChienKhuD
21-10-2013, 11:51 AM
Đã PM cho bác Lâm. Những bài nhạc bác gửi hiện tại chỉ có ông Nhạc Hoa là chơi được. Tôi xin để dành sang năm sau :). Mấy tuần nay chỉ tập ngón P (dây buông). Giờ tập đánh những bài đó cũng được nhưng thời gian đó tôi để dành luyện kỹ thuật căn bản.
nhachoaloiviet
22-10-2013, 04:47 PM
Thôi đừng khoc,....có mưa rồi. .. hihi e thích bài hát này lắm. Em phải ráng cày bài này thôi. Thanks sư phụ.
Thợ Điện
23-10-2013, 12:06 AM
Người phụ nữ buớc ra ,dáng đi uyển chuyển như một con beo cái ,tia mắt lạnh lùng nhưng rực lửa ,buớc nhẩy đam mê lôi cuốn ,trong màn thấp thoáng một ông mãnh thất tình mắt rươm rướm .Ông còn trẻ quá chưa đủ hào quang để chinh phục mỹ nữ này ,bản tango bất hủ Por una cabeza một điệu múa say đắm lòng người đến từ Buenos Aires trên dòng sông Riva Plata loáng bạc
Gcxv7i02lXc
Guitar phải do dân Argentina chính hiệu chơi mới toát ra đuợc cái nét đó ,những cú vuốt dây thay cho percussion thiệt tình mê mẩn
2D-Q1etfOv4
ChienKhuD
23-10-2013, 12:41 AM
Nghe đã thật tự dưng muốn ôm cây đàn :). 3 tuần rồi chỉ tập dây buông p,i,m nay ráp bài mới hay thầy dạy mình chơi tremolo. Mục đích là để tập cho tay phải dẻo. Tạm thời ngón a ít dùng đến.
PhiHuong
23-10-2013, 03:18 AM
Gần đây cứ loanh quanh với mấy việc không tên nên ít có thời gian vào diễn đàn giao lưu với các bác.
Cảm ơn bác tontu đã hỏi thăm ! … hì, tôi thẳng tính nên hay tranh biện lắm đấy. Nhớ trước có giao lưu xướng họạ ở hai diễn đàn, đang vui thì thấy điều bất hợp lý nên không thể không nói. Thế là tôi gây hấn luôn … hehe, mà lại phản pháo cả hai Trang Chủ khả kính mới gay chứ ! Nói vậy thôi, gặp người hiểu lý lẽ mới tranh biện còn không thì muốn nói giời nói bể cũng kệ, bác nhỉ ?
Mấy bài trước bác KT và bác Thợ Điện bàn về linh hồn, rồi bác Dê lại nói về vô thường, tôi thấy việc đó bí hiểm đâu có thể xét đoán đơn sơ như thế được. nếu dễ hiểu thì Đức Phật đã không dạy: “Bất khả tư nghị”.
Thợ Điện
24-10-2013, 12:07 AM
Mắt lé kim
http://afamily1.vcmedia.vn/k:thumb_w/600/v2JDLtCJemgaUnkrroicIy4eMrxcc/Image/2013/08/61449548-73dd-4e22-ab99-9e8903c16d13-3aa47/trang-diem-cho-khuon-mat-mi-mat-loi-dep-nhu-kim-tae-hee.jpg
Chúng ta rất bất công với những đôi mắt ấy.
Chúng không quá đáng để bị gọi là hiếng, là lác hay là lé. Chúng chỉ hơi hơi lé một chút thôi.
Chúng chưa hẳn thành đôi mắt của một vị danh sĩ nọ để bị nói xỏ xiên thành "thiên hạ đổ dồn hai mắt lại, trung thần chỉ có một ngươi thôi"…
Lé một chút là lé kim, hay lé mại. Chỉ hơi hơi một chút thôi. Những đôi mắt như thế chữa không khó. Đeo một cặp kính đặc biệt có thể chữa được chúng sau một vài tháng. Hai lòng đen của mắt sẽ cùng hướng về một phía. Nhưng như vậy thì cũng chỉ thường thôi. Đa số chúng ta nếu không muốn nói là hầu hết chúng ta đều có những đôi mắt như thế.
Tôi có quen một đôi mắt lé một chút thôi. Người ấy có đôi mắt lé kim. Phải nói lé kim có cái đẹp lạ lùng.
Khi đôi mắt đó nhìn bạn, nó có một nét hiền lành, ngây thơ đến tội nghiệp lạ lùng. Những đôi mắt lé kim chỉ cần nhìn thẳng vào mắt người đối thoại là thấy có một sự dò hỏi, muốn được nghe thêm, hiểu thêm những điều phía bên kia nói, mà không cần phải đặt thành câu hỏi.
Một buổi chiều ngồi trên một ghềnh đá ở một bờ biển tại một quốc gia thuộc nam Thái Bình Dương, tôi mới nhìn thấy chúng. Trước đó, tôi không bao giờ nhìn thẳng vào chúng. Buổi chiều còn một chút nắng. Một chút gió để nhẹ bay những sợi tóc. Tôi không bao giờ nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Chúng tôi còn rất mới, với nhau. Và khi tôi nhìn thẳng vào chúng, có lẽ chủ của chúng hơi mắc cở nên bèn lôi một câu của St Exupery ra nói với tôi: Aimer ce n’est pas se regarder l’un l’autre, c’est regarder ensemble dans la même direction… yêu nhau không phải là nhìn nhau, mà là cùng nhìn về một hướng.
Tôi cười. Người bạn hỏi có phải là tôi cười đôi mắt lé kim của nàng không. Không. Không bao giờ tôi dám làm thế. Tôi rất yêu chúng, và tôi yêu người bạn ấy cũng là vì chúng. Buổi chiều thổn thức trong mầu tím của đầu mùa thu nam bán cầu trước ngày chúng tôi đi học lại. Người bạn trở lại một đại học khác.
Mấy năm sau chúng tôi không còn với nhau nữa. Mais la vie sépare ceux qui s’aiment tout doucement sans faire de bruit… nhưng cuộc đời chia cắt những cặp yêu nhau mà không gây thành bất cứ một tiếng động nào…
Ở cùng một thành phố. nhưng vẫn đầu sông Tương, cuối sông Tương. Thỉnh thoảng thấy nhau trên một hai con đường Sài Gòn. Nhưng cả hai đều tránh nhau…
Đã rất lâu tôi không thấy những đôi mắt lé kim ấy. Ở Mỹ, người ta chữa chúng , không còn bao nhiêu người có chúng nữa.
Họ sai lầm biết là bao nhiêu. Chữa chúng rồi, làm sao có những đôi mắt lé kim để mà nhìn nữa.
Cũng như người ta nhổ những chiếc răng khểnh đi, kẹp chúng lại, niềng chúng lại. Hàm răng có thể thẳng lại, nhưng nét tinh nghich, láu lỉnh của nụ cười có chiếc răng khểnh cũng mất luôn.
Buổi chiều trên ghềnh đá, đôi mắt lé kim ở lại mãi. Đã gần nửa thế kỷ. Đôi mắt với nụ cười, những sợi tóc ngắn lòa xòa trong làn gió biển nhẹ của buổi chiều. Mấy câu của Đinh Hùng:
Tôi nghe em nói bằng im lặng
Bằng dáng nghiêng nghiêng động nét mày
Bằng cả mênh mang chiều lắng đọng
Nụ cười em gửi gió thu bay…
Đôi mắt lé kim ấy đã vĩnh viễn khép lại. Không bao giờ mở ra nữa.
Tôi trở thành một người đàn ông góa bụa. Vì tôi đã vĩnh viễn mất đôi mắt lé kim đó.
Vậy mà đã gần một chục năm
nhachoaloiviet
24-10-2013, 01:39 AM
Trời ơi đây chính là đôi mắt đẹp nhất theo quan niệm của em. Nếu nhìn vào đôi mắt này thì nhìn bao lâu mắt cũng ko chớp
Bài rain n tears này tập hơi mỏi tay trái sư phụ ơi hihi đúng tầm phấn đấu của e. Không tập xong không nói chuyện he he
Thợ Điện
24-10-2013, 01:44 AM
Nó khó chút xíu chỗ chuyển tay nốt đô cao thôi ,ngoài ra vì barre nhiều nên mỏi tay cần nhất đánh giai điệu chính tách ra khỏi bè đệm chứ trộn chung vào là tùm lum đấy
nhachoaloiviet
24-10-2013, 11:34 AM
Chừng 1 tháng tập xong có chậm ko lão ơi hehe. Em mới đánh được dòng 1 thôi mà còn té hoài
Thêm nữa, một mối tình kết thúc khi chưa kết thúc. Một người có đôi mắt Lé Kim đã để lại trong bác Lâm những rung động. Và giờ đây con tim bác đang thổn thức mỗi khi nhắc lại đôi mắt người xưa.
Thôi thì Aty xin tặng bác đôi mắt hao hao nhé.
http://www.youtube.com/watch?v=ryMNC4lu5uY
Phải công nhận cái kính làm cho hai tròng đen nhìn về một phía hay quá. Aty cũng chỉ thấy qua một lần. Em bé chừng hai tuổi mang nó vì hai con mắt bị Lé nhiều quá. Bẳng đi mấy năm , khi gặp lại thấy mắt em bé đở rất nhiều, nhưng vẫn còn mang cái kiếng dày cộm ấy.
Khoa học kỉ thuật nước ngoài văn minh quá. Họ cho là cái răng khểnh sẽ làm khó cho nguyên hàm răng sau này nên cứ có răng khểnh là a_lê gởi giấy gọi đi nhổ, rồi gắng cái niềng vòng quanh hàm răng. Nhưng khi tháo niềng ra sau chừng hai năm thì hàm răng trông đều như hạt bắp ( hi hi, cũng tốn bộn tiền chứ ). Ở VietNam mình thì em nào có cái răng khểnh sẽ có những nụ cười rất ấn tượng.
Xin thành thật chia buồn cùng bác Lâm nhé. Và em gởi đến bác bài này:
Người đã xa tôi
Người đã xa tôi sao tôi còn mãi tiếc nhớ
Người đã xa tôi sao tôi còn mãi yêu người
Người đã phụ tôi sao tôi vẫn mỏi mong chờ, tàn tạ theo ngày tháng
Ngày còn yêu nhau tôi hay mộng mơ mai sau
Để giờ xa nhau tim vương nặng mối tình sầu
Người đến rồi đi gieo bóng hình mãi chẳng nhòa, hỏi biết đến nào phai
Người ơi người ơi thôi nay đã xa rồi xin chớ tìm lại chi nhau
Tình ơi tình ơi duyên kiếp lỡ làng xin tình đừng đến làm chi
Người ơi người ơi tôi vẫn nhớ kỷ niệm hai đứa ngày còn bên nhau
Giờ đây tìm đâu người đã xa rồi hỏi người còn nhớ hay quên
Tình nào trao nhau thôi bây giờ đã phôi phai
Người chẳng yêu tôi tôi không dám trách chi người
Dù đến đời nhau qua như một thoáng mơ buồn để lại bao sầu đau
Trả lại cho nhau ôi bao lời yêu hôm nao
Để người ra đi thôi không còn luyến lưu gì
Vì chẳng nợ duyên nên duyên ai chẳng bẽ bàng tình thôi đã lìa đôi
Người ơi người ơi thôi nay đã xa rồi xin chớ tìm lại chi nhau
Tình ơi tình ơi duyên kiếp lỡ làng xin tình đừng đến làm chi
Người ơi người ơi tôi vẫn nhớ kỷ niệm hai đứa ngày còn bên nhau
Giờ đây tìm đâu người đã xa rồi hỏi người còn nhớ hay quên
Trả lại cho nhau ôi bao lời yêu hôm nao
Để người ra đi thôi không còn luyến lưu gì
Vì chẳng nợ duyên nên duyên ai chẳng bẽ bàng tình thôi đã lìa đôi
Người đến rồi đi gieo bóng hình mãi chẳng nhòa, hỏi biết đến nào phai
Vì chẳng nợ duyên nên duyên ai chẳng bẽ bàng tình thôi đã lìa đôi ...
Thợ Điện
24-10-2013, 01:39 PM
Hehe đó là bài chia sẻ chẳng phải chuyện tôi đâu ông Tý ạ
Trong thời đại mới, tất cả các nước phương Đông từ Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản đến Indonesia hay Việt Nam thì đề phải nhắm tới phương Tây để tìm giá trị tiến bộ, canh tân và cách mạng. Bài học của Tôn Trung Sơn và Phan Bội Châu qua Nhật Bản, để theo gót Minh Trị quyết tâm tìm kiếm văn minh phương Tây đủ là bằng chứng mạnh mẽ cho Tây học. Lãnh tụ lập thuyết của Trung Quốc Tôn Trung Sơn còn nói: Sách Trung Quốc toàn chuyện hằn thù, cục bộ lạc hậu chỉ có tông tộc mà không có quốc tộc, nên càng đọc ít càng tốt. Không đọc là tốt nhất.
Người Trung Quốc to xác dân số chiếm gần một phần tư thế giới, vậy mà cứ đến ngày Quốc Khánh, người ta lại ôn lại nỗi nhục, cách đó chỉ ít thập niên, người phương Tây còn đặt biển tại vườn hoa công cộng ở ngay Bắc Kinh là “Cấm chó và người Trung Hoa”, có nghĩa là người phương Tây coi người Hoa chỉ ngang con chó.
Ngay cả bây giờ nỗi nhục đó không phải là được gột sạch, các chuyên gia phương Tây dứt khoát: Trung Quốc không bao giờ trở thành lãnh đạo thế giới bởi vì họ không có khả năng sản sinh lý thuyết và tư tưởng.
Những lời trên không phải nói xấu Trung Quốc, mà muốn nói, Trung Quốc một cường quốc về dân số, kinh tế, văn hóa mà còn bị đánh giá thấp như vậy, Người phương Tây thật ra đánh giá rất thấp người châu Á, họ đặt ra các hội thảo các nước Nam – Nam, chẳng qua là tế nhị không muốn gọi thẳng là các nước lạc hậu. Về điểm này triết gia Montesquieu từ lâu đã nói: người châu Á ở xứ nóng, các đầu mút thần kinh đều giãn mỏng, chỉ có thể khéo tay nhưng yếu ớt và lười biếng, không thể có tài năng lớn. Triết gia Hegel còn nói toẹt ra: “Trung Quốc không có sử thi nên không phải dân tộc lớn”. Người Trung Quốc đã không tự ái về việc này mà các cơ quan văn hóa của họ đã đi lùng tìm cả mấy chục năm qua để cứu vãn danh dự, nhưng không tìm thấy.
Chính thức về nghệ thuật, thời Nhà Thanh đã tiếp xúc với phương Tây, Từ Hi Thái Hậu nuôi một số đông họa sĩ trong cung, ăn cơm vua mấy năm liền nhưng không vẽ được một bức chân dung nào ra hồn, lúc nào cũng biện hộ “thần đang muốn vẽ cái thần của bệ hạ”. Thần thái ư? Dầm dề tháng này qua tháng khác đâu có vẽ được. Trong khi đó vào một buổi chiều, Từ Hi Thái Hậu mời dăm họa sĩ phương Tây đến. Họ hoàn thành các bức chân dung ngay tắp lự với hình họa vững chãi và mầu sơn dầu lộng lẫy. Thái Hậu thích tất cả các bức chân dung đó. Trời ơi, hãy so sánh đi, hàng trăm họa sĩ quê âm lịch vẽ vài năm với lối mực đen thủy mặc không vẽ song một bức chân dung bắt mắt. Vậy mà chỉ trong một buổi chiều họa sĩ dương lịch đã vẽ ngon tất cả.
Về âm nhạc khi dàn nhạc của châu Âu vào cung tấu Mozart cho vua Trung Quốc nghe, thấy vua bảo: nhạc của quí quốc nghe tầm thường quá, nhạc của chúng tôi là tiên nhạc, thánh nhạc. Nói rồi vua dẫn cả quan khách châu Âu vào một cái phòng treo những tấm đá. Người chơi cầm cái búa gõ vào vang lên những tiếng trầm đục âm u. Người phương Tây chỉ còn biết lắc đầu về thứ âm nhạc không có bản nhạc và vẫn đang còn ở trình độ tiếng động mọi rợ.
Có một điều chắc chắn: không văn nghệ sĩ nào của Âu Mỹ thèm khát các giải thưởng văn chương nghệ thuật của châu Á. Trái lại, hầu hết tất cả văn nghệ sĩ châu Á đều mong gặt được giải thưởng của phương Tây.
Với người phương Tây, nghệ thuật phải hoành tráng là tiêu chí bất khả cưỡng đầu tiên. Tất cả các thi hào, văn hào, nhạc sĩ thiên tài thì tên tuổi chỉ được gắn với tác phẩm lớn, nếu không phải mang tính lập thuyết. Hommer vĩ đại vì tên ông gắn với hai trường ca Illiard và Odyssey. Goethe với Faust. Byron với Đông Joang. Nhạc sĩ thiên tài Mozart hay Beethoven thì phải là những bản giao hưởng. Johann Strauss nổi danh với bản Đa-nuýp xanh có nhiều khúc biến tấu. Trước khi đi tới giao hưởng, các nhạc sĩ buộc phải làm quen với việc sáng tác mở rộng chủ đề thành biến tấu (variation). Đó cũng là khả năng tiến triển kiến trúc của lý trí nhà nghề. Với người phương Tây, không chuyên nghiệp, không có khả năng triển khai bằng lý trí thì không đáng gì cả.
Những bài thơ Đường ngắn tũn cực hay ư? Họ không coi là gì mà chỉ coi là “những mảnh vụn lấp lánh” vì ở đó đâu có thể hiện sự kiến tạo bằng lý trí?! Chỉ cần một cuốn Tây Du Ký đồ sộ của Ngô Thừa Ân, người ta sẵn sàng đặt nó lên đầu cả vạn bài tứ tuyệt. Và bây giờ hãy đếm thửng tưng đi, trong cả vạn bài thơ Đường có còn kết tinh lại được trăm câu thơ hay không?
Nhà Thơ Xuân Diệu nói một câu rất hay: Rút cục thơ là trí nhớ. Nghĩa là thơ có hay hoặc không, liệu sau thời gian nó có đọng lại trong trí nhớ của người ta? Triết gia Hegel nói: “Thơ hơn hẳn các loại hình nghệ thuật chỉ vì nó có triết lý cao nhất”. Hầu hết những câu đáng nhớ trên đời đều phải mang nội dung của triết lý, chẳng hạn với thi hào Nguyễn Du (sở dĩ ông được coi là thi hào vì có Truyện Kiều lớn, dù có đi chép, sao chế lại vẫn hơn thơ lẻ), câu thơ “Trăm năm trong cõi người ta/ Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau) có khi là câu được trích dẫn nhiều nhất. Rõ hơn là thi sĩ Tản Đà
Dân hai nhăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con
Chắc hẳn là triết lý phản tỉnh dân tộc có giá trị có lẽ còn hơn tất cả thơ của ông cộng lại.
Thơ của Việt Nam lâu nay là không có tư tưởng, là không thể vượt tầm, trong vài chục năm ngót 99% nhà thơ vẫn bò lê bò càng xếp vần uốn chữ, cho dù có nhiều đại ca được giải cao còn thú nhận “chúng ta là tép”. Đó là sự thú nhận ở tư tưởng chứ không phải ở câu vần hay cảm xúc. Nếu chúng ta tiếp tục làm thơ bằng cảm xúc thì mãi mãi chỉ là thứ học mót mảnh vụn thơ Đường không xong. Trung Quốc mới đây có hai giải Nobel văn học vì họ đã bỏ thơ ôm lấy tiểu thuyết chứ không phải bấu lấy vài câu lấp lánh của thơ.
Hi hi, em nhầm, sorry bác Lâm nhe. :D .
Vẫn còn thức hả bác. Làm chung rượu chat rồi vỗ giấc để sáng ngày đi bộ với con cún nhe bác.
Alent_Tab
24-10-2013, 07:59 PM
Bâc Lâm nói chính xác nền văn minh phương tây, Pháp, Tây Ban Nha, Anh Quốc, Bồ là những nước sau cuộc thập tự chinh khoa học phát triển, sau đó họ cần nhân công và vật liệu đóng tàu đi tìm các miền đất khác tìm kiêm nhân công cà vật liệu, Pháp ở Việt Nam 80 năm họ đã xây được các nhà máy điện, đường xá. đến bây giờ vẫn đang được sử dụng.
khác với Trung Hoa tại sao dân số họ đông đên vậy bì khởi đế chế Hán xâm phạm các miền đất khác bằng con đường đồng hóa.
Trước đây em rất nhiều cơ hội di trú qua Châu âu bằng con đường học hành, nhưng tiếc là bản thân ưa nhàn tản, hoàn cảnh gia đình quá ít người ở Việt Nam. mấy anh em em gái lấy chồng xa lắc xa lơ, thằng em thì đang ở Nhật, nên bây giờ vẫn bằng lòng với những gì mình chọn.
Thời đó cũng nghĩ lung lắm, Mỹ, Châu âu là các nước họ quá phát triển rồi, quá nhiều nhân tài, tài sản của họ là cho con cháu họ, mình qua đó không đóng góp được gì cũng ái ngại!
Thợ Điện
24-10-2013, 09:24 PM
Hehe .Nhưng mà cũng tùy ông Tab ơi,có lúc sướng ,lúc khổ ,biết đâu mà lần có bài này của nhà văn trẻ phản ánh thú vị lắm
Người Việt có một câu nói: Mỹ là thiên đường giới trẻ, địa ngục giới già. Nay tôi đã vào cái tuổi giữa 70, câu nói này thật là thấm thía. Mỹ có tất cả những sản phẩm dành cho thanh thiếu nhi: đồ chơi, phim ảnh, máy chơi điện tử thính thị, khu giải trí có chủ đề (theme parks). Còn đối với người già, thì chỉ có sự cô lập và nỗi cô đơn.
Căn bản nếp sống của người Việt dựa vào gia đình, cộng đồng, và khi ta mất những cái đó, ta mất đi một phần lớn cái tôi. Khi còn sống ở Việt Nam, tôi không bao giờ nghĩ đến việc sinh sống tại một nơi nào khác ngoài quê hương. Ta sống và chết nơi tiền nhân đã sống và đã chết. Ta có thân nhân, giòng họ; ta có gia đình, có những miếu đền.
Một khi ta đã quen miền đất với mồ mả tổ tiên, ta sẽ không còn sợ tử thần và cái chết. Nhưng tại Mỹ, lối sống cũ của chúng ta không còn nữa. Chúng ta bị buộc phải ra đi khi cuộc chiến kết thúc vào năm 1975, và chúng ta đã sống xa xứ từ lúc đó. Ngày nay, bạn bè và thân nhân của chúng ta tản mạn khắp nơi trên thế giới.
Tại Mỹ, càng già càng mất mát nhiều – bạn bè, thân nhân, trí nhớ, khả năng di chuyển, và ý nghĩ của chính mình. Chuông điện thoại kêu. Tôi nhấc ống máy. Đây là bà tên-này-tên-nọ ở Los Angeles. Bà mắc bệnh tiểu đường và mới bị cưa chân. Rồi chuông điện thoại lại reo nữa: Ông tên-ni-tên-nớ ở Georgia bị ung thư phổi, chỉ còn sống khoảng vài tháng. Ở Việt nam, chúng tôi đều là bạn thân. Nhưng với cái tuổi đời chồng chất như tôi, tôi làm sao đến thăm họ được khi họ hàng ngàn cây số cách xa? Làm sao ta tưởng tượng được đến việc gọi điện thoại cho người bạn thân khi họ nằm chờ chết trong bệnh viện, để nói lời xin lỗi là không thể tận mình đến viếng thăm được lần cuối. Ấy vậy, tôi làm điều này mỗi tháng, buồn lắm.
Tôi và chồng tôi, chúng tôi dự định đi một chuyến du lịch Âu châu vào kỳ hè tới đây. Chuyến đi này là chuyến đi cuối cùng, để nói lời giã biệt thân nhân bè bạn. Chúng tôi biết là sau chuyến đi này, chúng tôi sẽ không đi đây đi đó được nữa vì sức khỏe đã kém, sẽ không thấy mặt họ nữa. Tôi gần như không bước xuống được cầu thang nhà vì đầu gối chân rất đau. Nhà thì đã bán, giờ thì chúng tôi ở trong một chung cư có thang máy vì đó là điều kiện duy nhất mà chúng tôi có thể sống độc lập không nhờ vả đến ai bây giờ.
Điều mà tôi quan tâm nhất là trí nhớ suy sụp rất nhiều. Tôi là người giữ gia phả của giòng họ, nhưng tất cả đều nằm ở trong đầu. Biết ai liên quan với ai như thế nào trong họ là nghề đặc biệt của tôi, người con gái trưởng trong nhà. Nhưng không một đứa con nào của tôi biết được những mối dây liên hệ gia đình trong gia tộc, ngay cả đến những người em của chính tôi. Không có tôi, họ hàng thân thích sẽ trở thành kẻ xa lạ nếu tình cờ gặp nhau trên đường phố. Tôi có thể nhớ đến được những bà con cô dì chú bác ba đời của gia đình bên tôi và của cả bên chồng. Tôi phải viết xuống trước khi trí nhớ tôi lụt hết.
Thỉnh thoảng vào buổi sáng khi thức dậy, tôi lặng nhìn cây cối ngoài phố và tự hỏi tôi đang ở nơi nào. Đôi lúc, tôi đi sang khu chung cư kế cận, nơi có một số mèo hoang, và cho chúng ăn những thức ăn thừa. Khi tôi cất tiếng gọi, chúng nhận ra giọng nói của tôi và đổ xô lại. Bây giờ, chúng là những niềm vui nhỏ của tôi.
Đương nhiên những ngày hạnh phúc nhất là những ngày con cháu đến thăm. Nhưng chúng cũng có đời sống riêng, thỉnh thoảng chỉ đến chơi được một lúc rồi về, tôi làm gì cho hết những khoảng thì giờ trống trải sau đó?
Mẹ tôi, bà mất năm bà 97 tuổi, và mẹ chồng tôi, qua đời lúc 95 tuổi; cả hai người có sống chung trong một khu dưỡng lão nhiều năm. Tôi thường đi xe buýt đến thăm hai bà mỗi ngày, ngay cả khi còn đi làm. Từ lúc đó tôi đã biết cái thảm não của người già trên đất Mỹ, ngay khi tôi còn trẻ trung mạnh khỏe. Các nhân viên điều dưỡng ở đó thường nói với tôi là hai bà có phước lắm, thường có được con cháu đến thăm. Tôi trả lời: “Đó là lối sống của người Việt Nam”. Còn những người già khác, con cháu họ ít đến. Tôi có nhớ một số bà lão, ngồi trên những chiếc xe đẩy, ngóng trông con cháu hay người thân, ngày này qua ngày khác, nhưng chẳng thấy ai. Có cả một bà cụ, cụ còn sống lâu hơn những người con trai; mỗi ngày bà vẫn ngồi chờ trông mong hình ảnh người con trai bước qua khung cửa. Thật tội nghiệp khi người ta sống dai như vậy trong sự cô đơn!
Ở xứ Mỹ này, tuổi già đúng là tuổi lỡ thời; cả hai đều không được người ta kính nể hay cho một chút gì quan trọng. Ở quê nhà, các ông già bà lão thì được nể vì nhất, vì họ là những người chia xẻ túi khôn cùng kinh nghiệm cho những người đi sau. Điều đó không có ở đây. Không ai muốn nghe tiếng nói của người già. Họ cảm thấy bị cô lập ngoài vòng ranh giới của con cháu Mỹ hóa của họ. Chúng cười vang về nhiều thứ mà tôi không hoàn toàn hiểu được. Mỹ đúng là một quốc gia của giới trẻ hơn là giới già như tôi.
Vào những buổi chiều mùa đông, tôi ngồi nhìn những hàng cây trơ trụi lá, tâm hồn lạc lõng. Tôi nghĩ về cái thế giới mà tôi đã biết, nay đã bay xa, như làn khói hương trầm. Tôi nghĩ đến cố hương, đến những mùa lễ Tết ở Saigon, đến những đám cưới, đám hỏi, đến những chuyến du lịch, những lần tíu tít họp mặt gia đình, ai ai cũng có mặt, con nít chạy quanh, người lớn ngồi nói chuyện đời chuyện gẫu, đàn bà con gái quây quần chung lo việc bếp nước. Và tôi cảm thấy rất khao khát những ngày quá khứ xa xưa.
Andrew Lâm (Aging in a Foreign Land)
ChienKhuD
24-10-2013, 09:47 PM
Nhưng rồi ai cũng phải tự mình bơi trong dòng vô tận thôi. Chẳng theo được ai và cũng chẳng ai theo mình.
Hơ hơ, sau khi update thì mấy bài com. cuối bị mất rồi. Không sao, ghi lại mấy hồi.
@ Alent, mình có người quen sẽ đi tham quan viết bài về sinh hoạt của Sapa cho nên tính hỏi các anh chị em có ai biết di chuyển từ Hà Nội lên Sapa bằng cách nào tiên lợi và... rẻ tiền nhất. Chỉ hỏi về phương tiện giao thông thôi. Khách sạn trên đó thì nghe nói đã đặt rồi.
Mình lúc nào có dịp ra Hà Nội sẽ ới bạn hiền làm 3 ván cờ ĐỘ đó nghen. Sợ chưa :battay .
nhachoaloiviet
26-10-2013, 05:11 PM
Sư phụ ơi bản rain tear quật 1 lượt 6 dòng rồi chơi lộn lại từ đầu hã?
Thợ Điện
26-10-2013, 06:34 PM
Hehe ông nhachoa học nhạc ở đâu mà thầy giáo chẳng dậy nhạc lí gì hết .Đánh lần thứ nhất tới hết dòng 5 có dấu ba chấm dọc cuối trường canh có nghĩa là quay lại từ đầu sau đó lần 2 đánh hết sáu dòng để kết thúc.Ông đã bao lần dùng lời ong buớm mê hoặc gái nay xin tặng ông bài này
Đúng 40 năm sau ngày ra đời (1973-2013), ca khúc tiếng Pháp vừa được tái bản với lối hòa âm mới và được phát hành nhân 25 năm ngày giỗ của Dalida, trên bộ toàn tập Les Diamants sont éternels (Kim cương ngời sáng muôn thuở), bao gồm tổng cộng là 25 cuộn CD. Bản nhạc tiếng Ý với tựa đề nguyên gốc là Parole Parole đã được phát hành vào năm 1972.
Nhạc sĩ Gianni Ferrio là người đã soạn ra giai điệu bài hát, còn lời ca là của hai tác giả Leo Chiosso và Giancarlo Del Re. Cả ba gương mặt này làm việc chung với nhau, hợp tác sản xuất chương trình ca nhạc nổi truyền hình quốc gia Ý (RAI). Được phát sóng lần đầu tiên vào năm 1964, nhưng Teatro Dieci không đủ ăn khách để trở thành một điểm hẹn hàng tuần với khán thính giả.
Sau nhiều lần bị gián đoạn, chương trình này chính thức kết thúc vào tháng Tư năm 1972. Chính trong cái bối cảnh đó mà nhóm sáng tác Ferrio – Chiosso – Del Re mới soạn nhạc phẩm Parole Parole cho nữ danh ca Mina và Alberto Lupo, một nam diễn viên nổi tiếng của làng điện ảnh truyền hình thời bấy giờ. Nhờ vào bản song ca mà chương trình Teatro Dieci kết thúc một cách rực rỡ, sự nghiệp ca hát của Mina cũng tăng thêm một bậc. Bản song ca trở thành tình khúc ăn khách nhất nước Ý mùa hè năm 1972.
UfCj7p1INVk
Đến tháng 10 năm 1972, Dalida quyết định ghi âm bài này trong tiếng Pháp. Tác giả Jacqueline Misrahi, cũng xuất thân từ một gia đình gốc Ý sinh trưởng tại Ai Cập như Dalida, mới chấp bút soạn lời gần sát với nguyên tác tiếng Ý. Câu hỏi đặt ra vào lúc đó là người đàn ông nào sẽ ghi âm bài hát tiếng Pháp với Dalida ?
Các nhà sản xuất mới nghĩ tới một số nam diễn viên trứ danh. Dalida thì nhất quyết muốn ghi âm bài này với Alain Delon, ngôi sao màn bạc Pháp nổi tiếng nhất trên thế giới thời bấy giờ. Trong giới sản xuất, không ai tin rằng Alain Delon sẽ nhận lời, trước hết là vấn đề thù lao, kế đến nữa là lịch làm việc.
Cùng với Jean Paul Belmondo, Alain Delon là diễn viên ăn khách và sáng giá nhất từ thập niên 1960, cứ mỗi năm là có đến ít nhất bốn dự án quay phim. Vào đầu mùa thu năm 1972, Alain Delon đang bận đóng phim bên Ý (cuộn phim La Prima Notte di Quiete – Đêm yên tĩnh đầu tiên của đạo diễn Valerio Zurlini). Do vậy mà các nhà sản xuất nghĩ rằng dự án ghi âm của Dalida với thần tượng điện ảnh này sẽ khó mà hoàn thành.
Điều mà không ai biết được là Dalida và Alain Delon đã quen nhau từ gần 20 năm về trước. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào năm 1955. Vào thời đó, Dalida chân ướt chân ráo đến Paris lập nghiệp sau khi đoạt chiếc vương miện hoa hậu Ai Cập năm 1954.
Dalida từng cho biết là cô mướn một căn hộ nhỏ bé trên con đường Jean Mermoz ở Paris quận 8, và anh bạn hàng xóm ở ngay bên cạnh không ai nào khác là Alain Delon. Dalida thành danh từ năm 1956 nhờ một loạt ca khúc ăn khách, còn Alain Delon đóng bộ phim đầu tay vào năm 1957, và chỉ thật sự nổi tiếng hai năm sau.
s7ejZaAgx88
Theo lời kể của nhà sản xuất Eddie Barclay, người đã sáng lập hãng đĩa Barclay, thì Dalida và Alain Delon rất quý mến nhau. Một điều cũng khá dễ hiểu, vì cả hai khởi đầu sự nghiệp trong cùng một hoàn cảnh : diễn viên hay ca sĩ mới vào nghề đều khổ nhọc kiếm đồng lương, vất vả chạy show trả tiền nhà. Vì thế cho nên khi nhận được cú điện thoại của Dalida mời anh hợp tác ghi âm, Alain Delon liền nhận lời ngay.
Buổi ghi âm diễn ra trong bầu không khí ấm cúng thân tình, cả hai ngôi sao ít nói đến chuyện làm việc mà chủ yếu nhắc tới cái thuở hàn vi ban đầu. Tuy mỗi người sau đó đã chọn cho mình một hướng đi khác nhau, nhưng do từng trải cùng một hoàn cảnh, cho nên cả hai vẫn có cảm tưởng ngồi cùng một ghe, chèo cùng một thuyền.
Sau buổi ghi âm trong phòng thu vào tháng Mười năm 1972, Alain Delon chỉ có đủ thời gian để thực hiện các bức ảnh chụp với Dalida để làm hình bìa cho đĩa nhựa. Dự án quay một bộ phim ngắn với hai ngôi sao để minh họa cho ca khúc này rốt cuộc không thành. Nhưng sự hiện diện của Alain Delon, dù là ngắn ngủi chớp nhoáng, phủ lên trên ca khúc một lớp hào quang lộng lẫy.
Có nhân vật nào thời đó mà lịch lãm đào hoa hơn Alain Delon, hình tượng của người đàn ông đa tình lại càng nhấn mạnh cái ý tứ của tình nhân không chung thủy. Thời nay, việc hội tụ hai ngôi sao trên cùng một ca khúc thường là do quảng cáo tiếp thị tài tình. Thời của Dalida, đằng sau chuyện ghi âm với Alain Delon, lại có nhiều giai thoại đáng kể.
fMr5SQ9E13M
Được phát hành vào đầu năm 1973, làm ca khúc trích đoạn đầu tiên từ album thứ sáu của Dalida, nhạc phẩm Paroles Paroles phá kỷ lục số bán tại châu Âu do Giọng ca vàng Frank Sinatra nắm giữ từ năm 1966 nhờ ca khúc Strangers in the Night. Bài hát này cũng chiếm hạng đầu thị trường Nhật Bản và phá luôn kỷ lục của bài Tombe la Neige (Tuyết rơi) của Adamo.
Hàng loạt phiên bản trong nhiều thứ tiếng khác nhau lần lượt ra đời không lâu sau đó, kể cả tiếng Nhật, tiếng Đức, Bồ Đào Nha, Hà Lan, Ba Tư hay Thổ Nhĩ Kỳ. Một số phiên bản dịch thẳng từ nguyên tác tiếng Ý. Một số khác chuyển dịch từ phiên bản tiếng Pháp và đôi khi có đến hai hoặc ba lời khác nhau như trường hợp của phiên bản tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Việt (khác biệt trong tiếng Việt không nằm trong câu hát mà chủ yếu ở trong lời thoại).
Nếu như trong nguyên tác, bản nhạc tiếng Ý Parole Parole đã được viết với những ý tứ hóm hĩnh hài hước, thì phiên bản tiếng Pháp lại khai thác tâm trạng mất mát buồn bã của người đàn bà, khi họ bị lừa dối đến đỗi phải đột qụy vấp ngã.
Bản song ca tiếng Ý ban đầu được viết một tiết mục sân khấu truyền hình, qua đó, một người đàn ông đào hoa nói dối một cách trơ trẽn, tìm cách dỗ ngọt người yêu với bao lời thề thốt muôn đời chung thủy, nhưng người đàn bà ở đây không hề nhẹ dạ cả tin.
Về hoàn cảnh đời tư, thì vào đầu những năm 1970, Dalida yêu nhà văn nổi tiếng Arnaud Desjardins, ông là người đã giúp phổ biến ở Pháp triết học Ấn Độ và thuyết Phật giáo Tây Tạng. Sau ba năm quan hệ tình cảm từ năm 1969 đến năm 1972, hai người rốt cuộc đành phải chia tay nhau.
-Jp5SULLcqA
Mối bất đồng đến từ việc Arnaud Desjardins đã có gia đình và ông không chịu ly hôn với vợ để sống chung với Dalida. Một thời gian sau đó, Dalida làm quen với một người đàn ông khác là nam ca sĩ trẻ tuổi Richard Stivell. Sau vài tháng quen biết lui tới, Dalida tưởng rằng cô có thể làm lại cuộc đời, nhưng để rồi khám phá ra là tình nhân của mình (Richard Stivell) cũng là một người đàn ông đã có vợ.
Buồn tình, chán nản, thất vọng, Dalida vùi đầu vào công việc. Không phải ngẫu nhiên mà trên cùng một album phát hành vào năm 1973, Dalida ghi âm nhiều ca khúc nói về nỗi sầu tương tư hay tình buồn đơn phương là nhạc phẩm Je suis malade của Serge Lama, Il venait d’avoir 18 ans cũng như bài Rien qu’un home de plus với gợi ý là Dalida lại có thêm một người đàn ông bạc nghĩa trong đời.
Còn trong nhạc phẩm Paroles Paroles (Những lời mê hoặc), Dalida hóa thân vào vai một người đàn bà bị phản bội bỏ rơi, diễn đạt ca khúc với tâm trạng cay đắng bồi hồi, lời giả dối càng ngọt bùi, nỗi ngậm ngùi càng làm cho đau nhói. Số phận oan nghiệt đang đẩy dần người đàn bà đến sát gần bờ vực thẳm tội lỗi. Cho đến cái ngày định mệnh khi Dalida tự kết liễu cuộc đời để lại một lời di chúc, một bức tâm thư : “Hãy tha thứ cho tôi, cô đơn, tôi không còn chịu đựng nổi”. Một lời tạ tội nhức nhối cho bao mất mát thiệt thòi.
Có phải tình yêu sẽ phải có những kết thúc như định nghĩa của cố nhạc sĩ Văn Phụng. Và nghe nói bài này khoản vào năm 1992 cố nhạc sĩ Phạm Duy đã viết thêm ít nhạc sô lô cho ca sĩ Ý Lan hát . Lồng vào bài nhạc là những cảnh của Venice đẹp quá.
Về đêm thì Venice như chìm vào bóng tối, chỉ hắc hiu đó đây ánh điện mờ ảo như sợ ánh sáng sẽ phá tan đi cái yên tỉnh của thành phố trên biển này.
http://www.youtube.com/watch?v=04AuDQvcTB8
Thợ Điện
28-10-2013, 12:46 AM
Tiếng đàn tình tứ quá
rQKCiuSR2F8
ChienKhuD
28-10-2013, 11:22 PM
Nghe tình thật. Dạo này tập đánh dây buông không bác Thợ. Nhiều kỹ thuật khó nhưng tập rất khoái, nhất là tập lại những bài cũ tay phải mình đánh lưu loát và có lực hơn hồi xưa. Thầy nói giai đoạn này nhiều người chán nản bỏ dở vì cứ tập đi tập lại hoài.
Thợ Điện
29-10-2013, 12:12 AM
Nghệ thuật giống như gái đẹp bác D ạ , càng kiêu kì khó chinh phục càng khoái ,đuợc rồi suớng tê mê .Những bài dễ tập tất cũng dễ chán ,một đoạn khó mà chạy lưu loát suớng không thể tả .Gái mà chưa kịp tán đã ...đây này.. Bác có chán không .Hôm nay xin tặng bác bài viết về Tango như một gửi gắm cho người bạn vong niên
Trong thể loại tango của Argentina, bản nhạc El Choclo là giai điệu nổi tiếng nhất nhì trên khắp thế giới, chỉ thua nhạc phẩm La Cumparsita (Vũ nữ thân gầy). Bản El Choclo từng được dịch sang tiếng Anh là Kiss of Fire (Nụ hôn rực lửa) và trong tiếng Việt là Tình như Mũi tên (lời của Anh Bằng). Nhưng ít có lời nào lột tả một cách trọn vẹn cái hồn của nguyên tác : ca từ thanh tao, ý tứ thô tục.
Vào cuối thế kỷ XIX, các bài tango chủ yếu là các giai điệu phổ biến trong giai cấp bình dân, thường là sáng tác tùy hứng, ít có cấu trúc bài bản.
Nội dung các ca khúc chủ yếu nói về cuộc sống về đêm, xoay quanh cái thế giới của các cô gái điếm. Trong những khu phố bình dân của vùng Rio de la Plata, có đủ mọi thành phần xã hội lui tới các nhà chứa : từ giới thượng lưu quý tộc, các doanh nhân tài phiệt, thành phần văn nghệ sĩ, các tay anh chị trong giang hồ, thổ dân da màu hay công nhân thấp hèn trong tầng lớp nhập cư … Thượng vàng hạ cám, khác biệt hay chăng là ở cái túi tiền mà khách làng chơi, giàu sang hay nghèo nàn, chịu bỏ ra để mua vui.
um42M5eouRs
Khá nhiều bản tango đã ra đời trong cái bối cảnh đặc biệt của xã hội Achentina thời bấy giờ. Những bản nhạc thô tục nhất ít khi nào được ghi chép mà chỉ được truyền khẩu nên dễ bị mai một. Nếu có may mắn được lưu lại, thì bản nhạc cũng hiếm khi nào mà ghi tên tác giả.
Một điều cũng khá dễ hiểu vì chẳng có ai mà dám công bố mình là tác giả của những bài hát với lời lẽ thô tục, sống sượng đến như vậy. Những bản nhạc lưu truyền cho tới tận ngày nay, thường là những ca khúc dùng chữ thanh để nói lên cái tục : bài hát El Choclo vì vậy trở nên tiêu biểu cho các khúc tango hoan vui trụy lạc, lẳng lơ đĩ thõa.
Trong tiếng Tây Ban Nha, El Choclo có nghĩa đen là Trái Ngô, nhưng trong nghĩa bóng nên hiểu là ‘‘Của quý đàn ông’’ thì có lẽ đúng hơn. Khúc nhạc El Choclo do nhà soạn nhạc Angel Villoldo (tác giả của bài "El Porteñito") sáng tác vào khoảng những năm 1897-1898 và được diễn lần đầu tiên vào năm 1903. Theo sử sách, lời của bài hát đã được viết vào năm 1905. Trong phiên bản nguyên gốc, tác giả dùng những chữ thanh tao như :
Đầu đồng có trái ngô
Mịn râu kết hạt vàng
Rót vào hồn miên man
Giọt đam mê dịu dàng
Trong thực tế, "El Choclo" là biệt danh của một tên ma cô chuyên cò mồi, dắt khách vào nhà chứa. Dựa vào một nhân vật có thật, với mái tóc vàng như râu ngô, tác giả Angel Villoldo phác họa cảnh dục vọng ái ân giữa hai nhân tình cũng như quan hệ giữa tên ma cô và cô gái điếm.
8bH_bTSqZIE
Đến đầu những năm 1930, ca sĩ kiêm tác giả Juan Carlos Marambio Catan sửa đổi ca từ bài hát cho lần thu âm đầu tiên, nội dung trở nên tình tứ lãng mạn hơn, nói về tình yêu đôi lứa nhưng lại gạt qua một bên những hình tượng thanh tục. Phiên bản này sau đó rất ăn khách với giọng ca Angel Vargas. Trong ca từ, tác giả lược bỏ thủ pháp hoán dụ tài tình của bậc đàn anh là Angel Villoldo. Bản nhạc vì thế mà mất đi chiều sâu ban đầu do thiếu hẳn một cách đọc.
Đến năm 1947, bài El Choclo lại có thêm một lời thứ ba trong tiếng Tây Ban Nha. Nhà thơ Enrique Santos Discépolo với cách dùng chữ trang trọng trau chuốt, lái hẳn nội dung của nguyên tác về một hướng khác. Tác giả nói về tình quê hương, những kỷ niệm thời thơ ấu để gợi lên tình cảm gắn bó của ông với đất nước, quê nhà thông qua biểu tượng của dòng nhạc tango, từ lúc khai sinh cho tới khi trở thành hình ảnh tiêu biểu của một quốc gia.
PSZaAdLKumk
Từ năm 1952 trở đi, bản nhạc El Choclo nổi danh trên khắp thế giới nhờ có thêm phiên bản tiếng Anh là Kiss of Fire (Nụ hôn rực lửa). Nhiều ca sĩ nổi tiếng quốc tế như Nat King Cole, Connie Francis, Louis Armstrong, Tony Martin, Georgia Gibbs … đều có thu âm bài này.
Những năm gần đây hơn thì có các phiên bản của Julio Iglesias, Helmut Lotti hay của Hugh Laurie. Còn trong tiếng Việt, nhạc sĩ Anh Bằng đặt lời cho bài này sau năm 1975, các phiên bản quen thuộc nhất là qua tiếng hát của Tuấn Ngọc phối theo điệu rumba, hay của Nguyên Khang phối theo tango.
Lối dùng ca từ trau chuốt của nhà thơ Enrique Santos Discépolo định hình khuôn thước của bài El Choclo, tất cả các phiên bản ghi âm trong tiếng Tây Ban Nha đều chọn lời thứ ba làm khuôn mẫu. Các bản dịch cũng ít nhiều gợi hứng từ lời này. Bài thơ của Enrique Discépolo được nhiều người tán tụng, trong đó có văn hào trứ danh Jorge Luis Borges khi ông cho rằng không có bài thơ nào viết về tango hay như bài thơ này.
Q4Sp0a8KYSw
Nhưng bên cạnh đó, cũng có ý kiến ngược lại, đánh giá rằng El Choclo đã hai lần bị kiểm duyệt : khi giai điệu cực kỳ quyến rũ của bài hát trở nên phổ biến, thì ca từ nguyên gốc của bài hát lại bị cắt xén, sửa đổi cho lọt tai đa số người nghe. Vào những năm 1930, khi các dàn nhạc thường xuyên biểu diễn bài này trong các buổi dạ hội dành cho giới thượng lưu, qúy tộc, thì ca từ khiêu gợi của bản nhạc nguyên gốc khó mà chấp nhận được.
Khi nhìn lại các bản nhạc tango viết vào những năm 1890, người ta sẽ thấy là có nhiều bài hát thô tục, thô trong cách tả chân, tục vì có sao nói vậy. Nhưng bên cạnh đó, cũng có nhiều bài đậm đặc chất thơ, trong đó các tác giả khuyết danh cũng như các nhà soạn nhạc lưu danh hậu thế nhờ trổ tài luồn lách, nói bóng nói gió, qua ẩn dụ hay hoán dụ, dùng chi tiết để nói lên tổng thể, dùng cận ảnh để phác họa toàn cảnh.
Thông qua những hình tượng như Una Flota (Ống sáo), Siete pulgadas (Bảy tấc hay là Dài như bảy đốt ngón tay), El Serrucho (Ổ khóa), El fierrazo (Nòng súng) hay El Choclo (Trái Ngô), các tác giả đánh vào tâm trí người nghe. Hình ảnh càng thanh, thì ý nghĩa càng tục : Chỉ cần một chút tưởng tượng thì người ta có thể hình dung ra được các tác giả đang muốn nói gì.
Snt-XqMzkfk
Không phải ngẫu nhiên mà tango từng được gọi là Vũ điệu của ác qủy, bời vì nó biểu hiện cho đam mê rực cháy lửa tình, con tim hừng hực dục vọng trong cái thời khai sinh, từ cái thuở nguyên thủy. Những giọng ca ‘‘thiên thần’’ sau đó nổi danh là ông vua hay bà hoàng của thể điệu này, biết lột tả cái hồn của tango do có kinh nghiệm từng trải với nỗi đau xác thịt.
Khi nghe các phiên bản sau này của bài El Choclo, cái bối cảnh hình thành của dòng nhạc tango trở nên mờ nhạt hơn. Trong nghĩa đen, ca từ nguyên gốc làm cho ta liên tưởng đến những ca khúc dân gian đồng án, còn trong nghĩa bóng, ý nghĩa của bài hát làm cho những tác giả thánh thiện đạo mạo phải thẹn thùng đỏ mặt.
Trong cách chơi chữ hình thanh mà bóng tục, bài hát Trái Ngô coi vậy mà lại khuynh đảo tư tưởng phải đạo, vì thế cho nên các tác giả thường dùng uyển ngữ để làm nhẹ đi ca từ. Khi lược bỏ thủ pháp hoán dụ, lưỡi kéo kiểm duyệt đã hai lần cắt ngang "Của quý Đàn ông".
Bác để ý người nghệ sĩ ngồi kéo cello lúc cô ấy dùng tay không búng trên thùng phát ra những tiếng tóc tóc chỏi nhịp nghe suớng thật
Tzw8KIYRbBU
Bài này của bác Lâm làm cho em nhớ về những năm 76-77. Ngồi uống cà phê ở đường Hùng Vương Đà Nẵng, lại lắng nghe mấy bài hòa tấu này được phát ra từ cái loa to của phòng triển lãm ( lâu quá không nhớ tên ) bên kia đường. Ngày ấy có khi không có tiền phải đi uống ké cà phê với mấy thằng bạn.
ChienKhuD
29-10-2013, 02:41 PM
Cảm ơn bác Thợ. Bác quả là đánh đúng vào đam mê của tôi rồi. Tôi mê Tango lắm. Giờ luyện guitar cũng để sau này chơi Tango hehe. Những bài Tango lúc trước bác chỉ down về tôi upload lên cloud hết để tránh mất dữ liệu. Sau này khi kỹ thuật kha khá sẽ thưởng thức dần dần. Nhiêu đó bài cũng đã đủ cho việc cất công học guitar rồi.
Bài này phải đọc kỹ để lên bàn nhậu "chém" với chiến hữu mới được. Rõ là thanh và tục rất sát nhau. Vui và buồn chỉ cách nhau một nốt nhạc. E và Em mang 2 màu đối lập mà chỉ khác nhau một nốt thôi.
Thợ Điện
30-10-2013, 12:38 AM
Mùa giải cờ vua đến rồi mà ông Gió vẫn biền biệt chắc ông đang leo núi Nepal .Mong ông cẩn thận
Âm nhạc tựa như hương hoa, ẩn chứa những cảm xúc vô hình, tiềm tàng kỷ niệm mông lung khó tả. Mùi hương say đắm như ánh mắt, quyến luyến những vòng tay để rồi lan tỏa những câu chuyện tình lãng mạn. Dù nẩy sinh trong khoảnh khắc tâm can nhưng mùi hương vẫn chắp cánh vượt thời gian, không sợ tuổi già năm tháng, mà lại suốt đời miên man.
Câu nói của tác giả Osvaldo Farrés, khi ông nói về bí quyết soạn nhạc của mình, đã trở nên bất hủ để đời, cũng như khá nhiều bản nhạc bolero mà ông đã sáng tác lúc sinh thời. Nhắc đến tác giả người Cuba Osvaldo Farrés (1902-1985), người yêu nhạc trên thế giới đều biết đến ca khúc Quizás Quizás do ông viết vào năm 1947.
Có nhiều nguồn ghi chép sai một chi tiết quan trọng khi cho rằng bài Quizás Quizás là một bản mambo nổi tiếng. Thật ra, theo ông Radamés Giró, người đã soạn quyển Tự điển Bách khoa về Âm nhạc Cuba (Diccionario Enciclopédico de la Música en Cuba), nguyên tác của bài Quizás Quizás được viết theo thể điệu bolero. Lúc sinh tiền, Osvaldo Farrés từng được mệnh danh là ông hoàng bolero, vì trong số hơn 300 ca khúc mà ông đã cống hiến cho đời, phần lớn là những tình khúc du dương ngọt ngào, muôn thuở dạt dào làn điệu bolero.
Sinh năm 1902 tại thị trấn Quemado de Guînes, thuộc tỉnh Las Villas, bây giờ được gọi là Villa Clara, Osvaldo Farrés từ thuở thiếu thời đã có năng khiếu hội họa. Ở trường lớp, cô giáo thấy Osvaldo có tài vẽ tranh nên mới khuyên cậu học trò lên thủ đô để tầm sư học đạo. Sau cấp trung học, ông cùng với gia đình dọn nhà về thủ đô La Havana.
Wc2KDgp0eKw
Theo lời khuyên của bố mẹ, ông chủ yếu học vẽ để kiếm sống và tự học đàn trong những lúc nhàn rỗi. Trước khi nổi danh là một tác giả, Osvaldo Farrés thời thanh niên đã làm đủ mọi nghề để kiếm sống : đạp xe đi giao hàng, họa sĩ vẽ tranh phong cảnh, nhân viên quầy ngân hàng, thợ lắp ráp cửa sổ, thợ chế tạo lò xo trong các xưởng sản xuất ghế nệm. Cái nghề ổn định duy nhất gần với những gì ông đã học, là nghề vẽ bích chương cho một công ty quảng cáo.
Hồi tưởng lại giai đoạn này, Osvaldo Farrés nói rằng : Ông chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trở thành một nhà soạn nhạc, huống chi tưởng tượng rằng một ngày nào đó, ông có thể hái ra tiền, có được một cuộc sống sung túc dư giả, chỉ nhờ thành công trong sự nghiệp sáng tác. Điều đó giải thích vì sao tác giả người Cuba này nổi danh trễ hơn so với các đồng nghiệp cùng trang lứa.
Vận may đến với Osvaldo Farrés vào năm 1937, lúc đó ông đã ngoài 35 tuổi. Vào thời ấy, một hiệu bia nổi tiếng cần một đoạn nhạc để làm quảng cáo trên đài phát thanh thủ đô. Người vẽ bích chương quảng cáo không ai nào khác ngoài Osvaldo Farrés, cho nên ông mới đề nghị công ty nhà sử dụng một khúc nhạc của ông để làm nhạc hiệu quảng cáo. Bản nhạc Mis Cinco Hijos, soạn theo nhịp điệu guajira, một thể loại dân ca miền đông Cuba, trở nên ăn khách nhờ được phát sóng nhiều lần trên đài phát thanh thủ đô.
8nigNT3qpTQ
Cũng từ đó mà cái tài soạn giai điệu của nhạc sĩ Osvaldo Farrés lọt vào tai của các nhà sản xuất. Từ đầu những năm 1940 trở đi, ông bắt đầu nổi danh nhờ sáng tác nhiều ca khúc cho giới nghệ sĩ tên tuổi. Tiêu biểu nhất cho giai đoạn này có bài Acércate Más, cũng là một bản nhạc nổi tiếng ở châu Mỹ La Tinh.
Sông có khúc, người có lúc. Năm 1943, tức cách đây đúng 70 năm, là thời điểm định mệnh của một sự nghiệp sáng tác. Vào thời đó, nhà soạn nhạc Osvaldo Farrés chấp bút viết bài Toda Una Vida (Trọn một đời người), một trong những bài kinh điển nhất của dòng nhạc bolero.
Theo nhà nghiên cứu âm nhạc Cristóbal Díaz Ayala, tuy Osvaldo Farrés không được đào tạo bài bản, không tinh thông nhạc lý, tức là ông không biết đọc và ghi chép nốt nhạc, nhưng ngược lại ông có một lỗ tai khác thường. Ông sáng tác bằng cách mò mẫm, ngân nga một giai điệu, để rồi thu vào máy ghi âm, nhờ người khác (thường là nhạc sĩ Fernando Mulens) có kiến thức âm nhạc, ghi chép lại từng nốt trên các bản dàn bè.
Osvaldo Farrés biến sở đoản thành sở trường : ca từ mộc mạc trong sáng thường được viết dưới dạng đối thoại trực tiếp, ông đặt mình vào tư thế của một người đàn ông tỏ tình vuốt ve, mơn trớn người yêu. Người khác sáng tác nhạc bolero bài bản cúng cụ. Osvaldo soạn ca khúc để đánh trúng tim đen người nghe. Ông nén từng câu, vuốt từng chữ như đang ôm ấp tình nhân. Cảm giác gần gũi càng hiệu quả khi người diễn đạt dùng cách hát thì thầm, thủ thỉ bên tai.
Guitar đệm hay quá
W-aGnqgce6w
Nhờ vào sự thành công của nhạc phẩm Toda Una Vida (Trọn một đời người), mà Osvaldo Farrés trở thành tác giả độc quyền của đài phát thanh thủ đô La Havana thời bấy giờ. Từ phát thanh chuyển sang truyền hình, ông trở thành người điều khiển và dẫn dắt chương trình Bar Melódico de Osvaldo Farrés (hiểu theo nghĩa Quán nhạc du dương).
Chương trình này được phát sóng mỗi buổi tối thứ Tư hàng tuần, xen kẽ các tiết mục biểu diễn ca nhạc với các cuộc phỏng vấn giới văn nghệ sĩ trong nước cũng như ngoài nước. Trong vòng 13 năm liên tục, nhiều nghệ sĩ quốc tế tên tuổi như Josephine Baker, Sara Montiel, Nat King Cole hay Maurice Chevalier lần lượt trở thành khách mời của chương trình này.
Vào năm 1947, tác giả Osvaldo Farrés đạt đến đỉnh cao danh vọng với nhạc phẩm Quizás Quizás, cột mốc quan trọng thứ nhì trong sự nghiệp sáng tác của ông, sau nhạc phẩm Toda Una Vida. Bài hát chẳng những thành công ngay lập tức trong tiếng Tây Ban Nha mà còn thịnh hành nhờ phiên bản tiếng Anh Perhaps Perhaps Perhaps, do tác giả Joe Davis đặt lời.
X3G5jeiTFCU
Với thời gian, bản nhạc Quizás Quizás chẳng những được chuyển dịch sang hàng chục thứ tiếng kể cả tiếng Hindi, Ả Rập hay Do Thái, mà còn được phối theo nhiều thể điệu khác nhau : từ mambo đến cha cha, từ salsa đến flamenco. Người Cuba thì chủ yếu hát bài này trong điệu bolero : tiết tấu chậm rãi nhịp điệu khoan thai, phá cách theo lối thoát nhịp chứ ít có đảo phách, nhấn mạnh nhịp lẻ.
Đối với một người mà ban đầu không nghĩ rằng mình có thể sống nhờ sáng tác, một tác giả không ‘‘tinh thông’’ nhạc lý, Osvaldo Farrés lại trở thành một trong những bậc thầy của dòng nhạc bolero. Từ lúc thành danh đầu những năm 1940 cho tới lúc ông qua đời năm 1985, sau một thời gian dài sống lưu vong ở Mỹ, để chạy trốn chế độ Fidel Castro, Osvaldo Farrés vẫn được xem là tác giả người Cuba nổi tiếng nhất ở nước ngoài.
Từ nhạc phẩm Tres Palabras cho tới Quizás Quizás, từ Esta Noche o Nunca cho tới Dime Si Te vas Conmigo, tác giả Osvaldo Farrés sáng tác theo ngẫu hứng, theo linh cảm. Ông diễn đạt được cái tâm hồn La Tinh theo cách nhìn của riêng mình : tình yêu tựa như mùi hương, vô hình mà thực tại, ta có thể dùng bút vẽ để phác họa chân dung, dùng ngôn ngữ để mô tả hình hài, chứ tận đáy con tim không thể nào mà lý giải.
ChienKhuD
30-10-2013, 01:56 PM
Tôi phải tự học tiếng La Tinh thôi. Ít ra là để phát âm tên nhạc sỹ và tên bài hát cho đúng mới được :).
Bạn hiền CKD tính chuyển nghề hay sao :( . Ca sĩ bây giờ dể kiếm tiền tỉ lắm mà ha . Ban đầu thì tên và bài hát, sau dần rồi lời nhạc và .. hát luôn bài nhạc đó.
Ngày xưa quen nhau anh nói rằng.... . He he, bài này nghe đã quá. Trong thời gian mới tập tửng đi uống cà phê của tuổi mới lớn, quán cà phê nào mà cho phát những bài nhạc thế này ( ở Đà Nẵng )thì chắc chắn ngồi GỒNG mình cũng phải ngồi. Rồi thì Tình sử, mấy con búp bê không tình yêu, love story, hai khía cạnh cuộc đời........ . Có quán thì nhạc hòa tấu, có quán thì nhạc có lời. Mê lắm mấy điệu nhạc này. Cho đến bây giờ vẫn còn mê. Trong tôi lại như có nhiều những kỉ niệm cho từng mỗi bài. Cứ thế mà mỗi lần nghe một bài nhạc thì y như rằng kỉ niệm ngày cơ hàn lại hiện về rất rỏ. Thời ấy mình cũng thường mang luôn rượu vào quán cà phê ngồi uống. Rượu được châm vào cái bình trà làm bằng nhôm, và rót vào ly nhỏ ( loại ly uống nước trà ). Túm tụm mấy thằng bạn thân cùng nhau nghe nhạc và uống rượu trong quán cà phê với dĩa mồi đậu phộng muối, ngắm em ngồi két tuy trẻ tuổi nhưng trang điểm xanh hồng cũng đẹp ra phết. Lại miên man về ngày xưa.
Thợ Điện
30-10-2013, 10:29 PM
Nghe ông Tý nhắc những bài hát trên xem ra ông cũng đã già rồi có thể chưa đến đầu sáu nhưng chắc cũng đầu năm .Ông cũng thích Hai khía cạnh cuộc đời ? Hồi ấy tụi tôi sống vừa đẹp lại vừa buồn ,chiến tranh mà ông ,hôm nay ngồi với nhau mai đã đuợc tin nó mất ,yêu đuơng hay bè bạn lần gặp nhau nào cũng như là lần cuối .Mọi thứ đều xót xa hư ảo như cảnh vật nhìn qua lớp kính mờ ,tôi vốn ham chơi nên mười lăm muời sáu đã lê la vũ truờng đuợc các chị vũ nữ già dậy cho từng buớc nhảy ,từng cái đánh chân ,lắc tay sao cho điệu nghệ .Bằng tuổi nhau người ta còn e ấp lãng mạn mà tôi đã hoang phí đời mình chốn ham vui .Vì thế các ông tha lỗi khi tôi hay thích post nhạc có kèm nhảy nhót như để nhớ lại cái thời vũ điệu trong bóng mờ
Điệu sầu quán vắng
Trong số những bản nhạc Tây Ban Nha rất nổi tiếng, mà nhiều người La Tinh cứ nghĩ rằng nguyên tác là một bài ca Trung Mỹ, có bài Cantinero de Cuba, với giai điệu nồng thắm mặn mà, tiết tấu mềm mại lụa là. Tựa đề nguyên gốc khiến cho người ta tưởng lầm đây là một bản tình ca ra đời tại La Havana. Nhưng bài này được viết tại Sevilla, thủ phủ vùng Andalucia.
EOZWZ-KDMV4
nhạc phẩm Cantinero de Cuba (tạm dịch là Điệu sầu quán vắng) đã ra đời vào năm 1964, tức cách đây gần đúng nửa thế kỷ, dưới ngòi bút của nhà soạn nhạc Manuel Pareja Obregón (1933- 1995). Ông sinh trưởng tại vùng Andalucia, trong một gia đình quý tộc, thuộc dòng dõi bá tước Tây Ban Nha.
Gia đình ông Manuel Pareja Obregón còn có dòng máu nghệ sĩ, thừa hưởng năng khiếu từ song thân và nhờ được sống trong môi trường nghệ thuật thuận lợi. Ngoài âm nhạc, ông còn học hội họa và điêu khắc, bắt đầu sáng tác từ năm lên mười. Đến khi qua đời ở độ tuổi ngoài 60, ông để lại một di sản đồ sộ, với gần ba ngàn tác phẩm đủ loại.
Tuy nổi tiếng là một bản bolero, nhưng trong nguyên tác, bài Cantinero de Cuba ban đầu được viết cho thể điệu changuí. Đây là một điệu nhạc truyền thống của Cuba, còn được gọi là dân ca miền đông (Oriente) và là tiền thân của thể điệu ‘‘son cubano’’ gồm bốn nhịp chắc, và thường đánh với nhạc cụ dân tộc vùng cao nguyên.
Một dàn nhạc changuí chỉ gồm có ba nhạc khí : Đầu tiên là đàn hộp marimbula, kế đến là đàn dây ba cặp gọi là tres, giống như ghi ta nhưng kích cỡ nhỏ hơn và sáu dây đàn được chia thành ba bộ riêng biệt, cuối cùng là bộ trống đôi bongo, một cặp gồm hai chiếc gắn liền với nhau.
Ysz32kXKz3A
Bải nhạc Cantinero de Cuba được viết theo ý tứ này, tác giả dựng lên bối cảnh của một quán vắng, nơi mà người đàn ông uống rượu giải sầu, nhưng càng uống bao nhiêu thì càng khổ bấy nhiêu. Cách đặt ca từ trong bài này rất khéo vì bài hát không một lần dùng nghịch dụ mà vẫn nói lên được nghịch lý tình yêu.
Nhân vật trong bài hát cố tình uống cho say, nhưng người hầu rượu (cantinero) càng rót, thì người uống càng chua xót. Uống để làm tê đi cơn đau nhức nhối, uống để quên hết những mất mát trong đời. Nhưng tất cả đều phản tác dụng : Say cũng không xong, uống cũng bằng thừa.
Âm thanh mượt trầm của cặp trống bongo rất tiêu biểu cho changuí. Các nghệ sĩ sau này chuyển thể điệu changuí thành điệu ''son cubano'' khi sử dụng thêm kèn đồng và trống thiết. Khi đánh theo điệu rumba hay bolero, các nhạc sĩ sử dụng trống đơn quinto nhiều hơn là trống đôi bongo.
1KkU5E8tZd8
Có người cho là khi sáng tác bài Cantinero de Cuba, nhà soạn nhạc Manuel Pareja Obregón đã vay mượn thủ pháp của bài Moliendo Café, do tác giả Hugo Blanco người Venezuala sáng tác vào năm 1958. Bài này sau đó chiếm hạng đầu thị trường Nam Mỹ và Nhật Bản vào năm 1961.
Ở đây, hình tượng cà phê xay nhuyễn thay thế cho rượu mạnh (aguardiente). Người đàn ông thất tình chán nản, dù không uống cà phê nhưng vẫn không sao tìm được giấc ngủ, cả đêm thức trắng nên phải ngồi dậy làm việc (xay cà phê) quần quật, dùng công việc chân tay để cho tâm trí không còn tưởng nhớ đến bóng hình người yêu.
Nhưng làm sao để quên những gì ta không quên được. Trí óc đi một đằng, con tim đi một nẻo. Bài Moliendo Café trở nên tiêu biểu cho nghịch lý tình yêu. Hai tác giả dù ở hai phương trời khác nhau nhưng vẫn có cùng ngẫu hứng đồng cảm trong cách đi tìm hình tượng. Rượu ru điệu sầu hoang vắng, cà phê say đêm thức trắng. Đằng sau nụ hôn tình nồng thường nấp bóng đam mê vết cắn. Thuốc độc dưới cái vỏ bọc ngọt ngào còn đáng sợ hơn cả mật đắng.
ChienKhuD
31-10-2013, 12:23 AM
Bác Thợ đúng là Thất Thập Nhi Tùng Tâm Sở Dục Bất Du Củ, kiến văn quảng bác, từng trải sự đời. Nghe ông Tý miên man những bài hát mà đoán trúng phóc tuổi của ông. Lạ cái ông Tý này cứ bắt tôi kêu bằng anh mới chịu, kêu bằng chú ông la chết.
He he, bác Lâm đoán không sai tí nào. Em khâm phục bác thật rồi đây. Tính chối quanh chối co một hồi, không dè bạn hiền CKD của mình không hổ danh Thật Như Đếm khai luôn ra rồi làm mình không còn cửa.
Hồi đó cứ mỗi buổi tối mà được ngồi quán cà phê để nghe nhạc thì niềm hạnh phúc của tôi đây rồi. Lâu dần các bài nhạc ấy tự đi sâu vào đầu lúc nào không biết. Nhưng chung quy thì cứ như đi đêm chỉ hướng theo ánh sáng phía trước. Hôm nay đọc bài của bác Lâm viết về tác giả, xuất xứ, cấu tạo nội dung .v.v.. của mấy bài đó cảm thấy sướng thiệt. Như được thắp lên mấy bóng đèn.
Em rất thích lời của bài nhạc hai khía cạnh cuộc đời đó bác Lâm. Vào cái lúc mới lớn mà ngẫm lời bài này thì mới thấy rằng, ôi không có gì tuyệt đói.
Bạn hiền CKD gọi mình bằng chú thì mình sẽ thấy là già lắm lắm .
Thợ Điện
31-10-2013, 10:39 PM
Truớc đây tôi không biết bài này tình cờ cuối tháng 6 năm ấy ngồi trong Latin Club chờ thằng bạn Venezuela tới uống một bữa từ biệt mai nó về xứ rồi biết bao giờ gặp lại .Hôm đó cũng buồn mới đầu còn kêu từng li otra vez riết rồi xách luôn cả chai Tequila uống cho đã ,bạn mình không đến cứ ngồi uống tì tì một mình ,quán vắng chỉ lác đác vài cặp .Ban nhạc sắp breaktime ,định bụng uống li cuối đi đái cái rồi về .Chợt có con bé ca sĩ ra hát bài này, vừa nghe câu đầu đã nổi da gà .Quái sao có bài hay thế nhỉ ? Sau này đuợc xem phim nữa thì chao ôi ! đúng là Tuyệt diệu hảo từ Phải tặng bài này cho Đại sư Huyền người trẻ mà rành nhạc số một trên đây
Trong số các bài bolero từng được chọn làm chủ đề nhạc phim, bài Piensa En Mi (Hãy nhớ đến ta) của tác giả người Mêhicô Agustín Lara có lẽ là bản nhạc quen thuộc nhất. Bài hát do tác giả Agustín Lara ghi âm lần đầu tiên vào năm 1937, nhưng không thành công vượt bực như mong đợi.
Mãi đến gần nửa thế kỷ sau, khi đến phiên Luz Casal ghi âm lại bài hát cho bộ phim của Almodovar, thì lúc đó bài Piensa En Mi mới phá kỷ lục số bán : 5 triệu đĩa đơn trong vòng 6 tháng. Piensa En Mi (Hãy nhớ đến ta) là ca khúc chủ đề của bộ phim Tacones Lejanos (Gót người xa vắng), phát hành vào tháng 10 năm 1991.
Theo lời kể của nhà đạo diễn Tây Ban Nha Pedro Almodovar, thì trước khi khởi quay, ông đã chọn sẵn những bài hát mà ông muốn đưa vào bộ phim, trong đó có bản bolero khá xưa đề tựa Piensa En Mi của tác giả Agustín Lara. Tuy nhiên, trong số những phiên bản ghi âm mà Almodovar có trong tay, không có bài nào thật sự làm cho ông vừa ý. Vì thế ông quyết định thực hiện một phiên bản mới, nhưng vẫn chưa biết là sẽ thu thanh với ca sĩ nào.
IUHlDNmkads
Sáu tháng trước ngày ra mắt cuộn phim, cả đoàn làm phim vẫn còn loay hoay trong giai đoạn tiền kỳ : tác phẩm vẫn chưa có tựa đề chính thức, kịch bản còn đang chỉnh sửa. Trong thành phần diễn viên, người duy nhất vừa được tuyển lựa là Marisa Paredes, nổi tiếng trong làng điện ảnh Tây Ban Nha từ giữa những năm 1970. Trong bộ phim sắp quay của Almodovar, bà thủ vai một ca sĩ ở độ tuổi tứ tuần.
Bà có một đứa con gái ruột (do Victoria Abril thủ diễn), nhưng thời còn trẻ, sự nghiệp sân khấu khiến cho bà có cuộc sống nay đây mai đó, không được gần gũi với con. Đứa bé vì thế cảm thấy bị bỏ rơi hất hủi, đến khi trưởng thành, cô gái có vẻ ghét người mẹ ruột nhiều hơn là thương.
Kỷ niệm thơ ấu duy nhất đọng lại trong tâm trí cô gái là tiếng động giữa đêm khuya của bà mẹ đi giầy cao gót. Ý tưởng này sau đó được thu gọn trong tựa đề chính thức của bộ phim là Gót người xa vắng (Tacones Lejanos). Quan hệ giữa hai mẹ con lại càng phức tạp hơn khi hai người đàn bà này cùng yêu một người đàn ông : tình nhân khi xưa của bà mẹ nay lại là người chồng của cô con gái. Đời lắm cảnh trớ trêu, tình cớ sao oan trái.
I5Y4MP6o1cg
Mối tình tay ba dẫn đến án mạng. Cô con gái bị tình nghi là đã giết chồng nên bị bắt giam. Mặc cảm tội lỗi dày vò lương tâm ray rức trái tim bà mẹ. Khi bà bước lên sân khấu biểu diễn, bà hát bài Piensa En Mi, không phải cho khán giả, mà để gửi gấm những lời nhắn nhủ cho đứa con gái ở trong tù. Bà mẹ hát cho con tất cả những lời yêu thương, mà trong suốt cuộc đời bà chưa từng nói.
Khi viết kịch bản, đạo diễn Pedro Almodovar thừa hiểu đây là màn quan trọng nhất của bộ phim : nút thắt càng khó tháo gỡ càng tạo thêm sự hồi hộp căng thẳng khiến khán giả phải chú tâm theo dõi cho đến hồi kết. Bản nhạc Piensa En Mi vì thế mà trở nên mấu chốt. Đạo diễn Almodovar muốn tìm ra một giọng ca có đủ hai tiêu chuẩn cực kỳ quan trọng.
Thứ nhất là khả năng diễn đạt, để lột tả trọn vẹn ý tứ của bài Piensa En Mi trong bối cảnh cuộn phim, tức là con hãy nhớ mẹ, chứ không phải là đôi lứa nhớ nhau. Thứ nhì, giọng ca này phải gần giống với giọng nói bình thường của nữ diễn viên Marisa Paredes. Một sự khác biệt quá lớn giữa giọng ca thu âm và giọng nói của người diễn có nguy cơ làm cho cảnh quay mất sức thuyết phục.
Theo lời kể của đạo diễn Almodovar, ông mời Luz Casal hợp tác ghi âm ca khúc chủ đề bộ phim sau khi tình cờ khám phá giọng ca này trên đài truyền hình. Sở trường của Luz Casal là hát nhạc rock, với chất giọng trầm khàn theo phong cách của Joan Jett và Chrissie Hynde của nhóm Pretenders.
Nhiều người trong đoàn làm phim cho rằng cách hát nhạc rock của Luz Casal sẽ không hợp với các bản tình ca thâu cho bộ phim. Bản thân cô ca sĩ cũng rất ngạc nhiên khi được nhà đạo diễn mời ghi âm bản nhạc bolero Piensa En Mi.
Công việc thu đĩa diễn ra vào ngày 12 tháng Tư năm 1991 tại một phòng ghi âm thủ đô Madrid. Ngoài các kỹ thuật viên và nhà đạo diễn, còn có nữ diễn viên Marisa Paredes, bởi vì bà muốn gợi hứng từ cách hát của Luz, để tìm ra điệu bộ và phong cách diễn vai.
Ngược lại, Luz Casal thay đổi cách hát, từ lối nhã chữ cho đến cách đặt giọng ca làm sao cho mượt mà trầm ấm chứ không khô khan khàn đục, cách uốn giọng vẫn trở nên gai góc chai sạn khi cần, một lối diễn đạt chầm chậm mà vẫn thôi thúc mãnh lực nội tâm. Kết quả rất ấn tượng, đạo diễn Almodovar rất hài lòng sau buổi ghi âm.
CjNP30eIEPY
Trong phiên bản Piensa En Mi của mình, Luz Casal có một cách hát bolero rất tinh tế, khá tân kỳ, khác với những gì ta thường nghe ở thể điệu này, một giọng ca nén từng câu, vuốt từng chữ mà mỗi từ vẫn đầy đặn cả độ dài lẫn âm sắc, cô không lạm dụng cách rung giọng, chỉ luyến láy khi cần thiết, tức là trong những đoạn lâm ly nhất. Người hát bolero khi lạm dụng vibrato, khiến cho nhịp điệu thêm nặng nề, lê thê.
Thường thì trong phim truyện, ca khúc hay nhạc nền được dùng để minh họa hình ảnh. Nơi đạo diễn Pedro Almodovar, bài hát được dùng để dẫn dắt câu chuyện, để phản ánh trạng thái hay nói lên diễn biến nội tâm của các nhân vật. Điều đó giải thích vì sao đạo diễn này thường hay chăm chút khâu âm nhac.
Ông thường chọn ca khúc trước khi quay phim, dòng nhạc La Tinh hay các ca khúc lãng mạn trữ tình thường gợi cho ông ý tưởng cảnh quay. Chính ông đã viết lời Tây Ban Nha cho bài Un Ano de Amor, trong nguyên tác là một ca khúc tiếng Pháp, bài C’est Irréparable của Nino Ferrer mà Dalida và Mina đều có ghi âm. Nhiều bản nhạc tình khác như bài Curucucu Paloma cũng được ông đưa vào các bộ phim sau đó.
xcxKqaA2o30
Dựa vào ca khúc, đạo diễn Almodovar xây dựng cảnh quay. Màn biểu diễn của bà mẹ trên sân khấu mở đầu với lối quay toàn cảnh, chầm chậm từ xa rồi dần dần xích gần lại, xen kẻ hình ảnh của bà mẹ đang cất tiếng hát, dư âm vang vọng đến người con gái đang ngồi trong tù. Càng về sau, đạo diễn càng dùng nhiều hình tượng cận ảnh, vết son môi để minh họa cho nụ hôn tội lỗi, nước mắt xuất hiện trên bờ mi sau bao ngày dồn nén câm nín, để rồi đạt tới đỉnh cao, khi đẫm lệ tuôn trào, nhỏ giọt nức nở xuống sàn diễn nhẹ rơi.
Do khéo chọn lựa, nên phim và nhạc cộng hưởng với nhau để tạo thêm sức cuốn hút. Người xem có cảm tưởng bài hát Piensa En Mi đã được viết riêng cho bộ phim này : bản bolero vô cùng thích hợp, cảnh quay lại càng ăn khớp. Vào tháng 10 năm 1991, bộ phim Tacones Lejanos ra mắt khán giả.
Tác phẩm này sau đó rất ăn khách tại châu Âu và tại Nam Mỹ, đoạt giải César dành cho phim nước ngoài và nhận đề cử Quả cầu vàng. Nhờ bộ phim mà cả đạo diễn, lẫn diễn viên và ca sĩ đều có được một sự nghiệp quốc tế. Nhờ bộ phim mà người Mêhicô khám phá lại bài bolero Piensa En Mi của tác giả Agustín Lara.
Sinh thời, ông Agustín Lara đã viết hơn 700 ca khúc, trong đó có các bài rất nổi tiếng như Vera Cruz, Granada hay Solamente Una Vez, còn bài Piensa En Mi chỉ trở nên kinh điển từ đầu những năm 1990 trở đi. Bản bolero này có khúc đàn dạo đầu vươn vấn khiến tâm hồn ray rức bâng khuâng, lối thể hiện nhập tâm xuất thần khiến cảnh phim trở nên tột cùng gay cấn, giai điệu nghe biết bao lần mà vẫn cực kỳ mùi mẫn.
huyenmapu
01-11-2013, 09:30 AM
Phải tặng bài này cho Đại sư Huyền người trẻ mà rành nhạc số một trên đây
Đời lắm cảnh trớ trêu, tình cớ sao oan trái.
Cám ơn Chú về những bài hát hay tuyệt mà Chú lại trêu cháu rùi :huhu .
Một bài hát từ khi cháu tặp nghe lời Pháp mang âm điệu vang vọng u ám nhưng giọng ca trong veo như những giọt sương đọng trên từng nhánh cỏ đêm :)
Comme Toi
sqEYeYKQjUE
nhachoaloiviet
02-11-2013, 01:17 AM
Lão ơi nhachoa sắp đánh dc bản rain rồi hehe, lão kiếm tiếp cho nhachoa hoa một bản nữa hay ngang ngửa và de như thế dc ko
Thợ Điện
02-11-2013, 01:34 AM
Khúc đàn La Playa mang đậm ảnh hưởng của dòng nhạc La Tinh nhưng thật ra bản nhạc này lại do một nhà soạn nhạc người Bỉ tên là Jo Van Wetter viết vào năm 1963, tức cách đây vừa đúng nửa thế kỷ. Tác giả bài hát tên thật là Georges Joseph Van Wetter, sinh trưởng trong một gia đình gốc flamand, nhưng cha mẹ ông đến lập nghiệp tại vùng Wallonie chủ yếu nói tiếng Pháp ở Bỉ.
Tuy không xuất thân từ một gia đình có dòng máu nghệ sĩ, những từ thuở nhỏ ông đã có năng khiếu âm nhạc. Thời niên thiếu, dù chưa được đào tạo bài bản, nhưng Jo Van Wetter chịu khó tự học đàn. Ông tham gia vào khá nhiều ban nhạc trẻ chuyên đi diễn tại các liên hoan địa phương và chủ yếu chơi lại các ca khúc thịnh hành từ những năm 1940 đến thập niên 1950.
ika8lbgaRpQ
Đến khi trưởng thành, ông Jo Van Wetter dời nhà về thủ đô nước Bỉ, và bắt đầu học đàn ghi ta cổ điển tại Nhạc viện thành phố Bruxelles. Ông học cùng một lớp với tay đàn ghi ta Charles Danielli. Cả hai về sau này đều mở lớp dạy nhạc, trong số những học trò của họ có Philip Catherine, một trong những tay đàn ghi ta nhạc jazz lừng danh nhất nước Bỉ.
Công việc dạy đàn không đủ sống, cho nên Jo Van Wetter sau khi tốt nghiệp nhạc viện thủ đô, tham gia vào rất nhiều nhóm nhạc lớn nhỏ để kiếm tiền qua các vòng lưu diễn tại các quán nhạc hay vũ trường. Trong nhiều năm liền, ông chủ yếu đi biểu diễn với các dàn nhạc hoà tấu dưới sự điều khiển của Jean Omer và nhất là của nhạc trưởng Henri Segers. Bên cạnh đó, ông cũng thường xuyên xuất hiện trong khá nhiều dự án ghi âm của giới nghệ sĩ trẻ thời bấy giờ như Frédéric Rottier hay ban nhạc The Cousins.
TfUx73sWm64
Năm 1963, một trong những album ăn khách nhất thị trường quốc tế là tập nhạc cover của nữ danh ca người Mỹ Julie London, qua đó cô ghi âm lại hầu hết các bản nhạc tình La Tinh kinh điển phối theo điệu cool jazz. Khi được nghe album này, Jo Van Wetter mới ngẫu hứng sáng tác khúc đàn mà ông đặt tên là La Playa. Khúc nhạc này trở nên thịnh hành nhờ các bản hòa tấu, song tấu hay độc tấu Tây Ban Cầm (chẳng hạn như phiên bản của Claude Ciari).
Lúc đầu, ông định soạn khúc đàn này theo thể điệu bossa nova (ra đời vào năm 1958), vào lúc mà phong trào này đang trở nên cực thịnh tại các nước Âu Mỹ, sau thành công ngoạn mục của bài Manha de Carnaval, ca khúc chủ đề của bộ phim Orfeu Negro. Rốt cuộc, ông lại phối theo nhịp điệu rumba, nhưng với lối chơi đàn ghi ta thùng rất mộc, chứ không phối với một dàn nhạc theo kiểu nhạc khiêu vũ hay theo phong cách easy listening.
Tác giả người Pháp Pierre Barouh, nghe được khúc đàn La Playa khi anh vừa từ Brazil trở về Paris. Pierre Barouh là người sáng tác sau này nhạc phẩm Samba Sarava (1966) và hát ca khúc chủ đề của bộ phim Un Homme et Une Femme (Câu chuyện một người đàn ông và một người đàn bà) của đạo diễn Claude Lelouch, mà hầu hết mọi người chỉ nhớ mang máng câu hát mở đầu. Cảm thấy hứng thú, Pierre Barouh mới đặt lời ca tiếng Pháp cho giai điệu. Khúc đàn trở thành một bài hát và được ca sĩ Marie Laforêt ghi âm vào năm 1964.
Sau thành công của ca khúc tiếng Pháp, nhiều phiên bản chuyển dịch khác lần lượt ra đời, kể cả tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Còn trong tiếng Việt, bài La Playa có ít nhất hai lời. Bài này từng được tác giả Phạm Duy phóng tác thành nhạc phẩm Dòng sông quê cũ do nhiều nghệ sĩ như Ngọc Lan, Kiều Nga hay Thanh Lan ghi âm lại. Lời Việt thứ nhì, theo một số nguồn ghi chú, là của tác giả David Hà, có tựa đề là Biển vắng Thiên đàng.
Bài hát La Playa ăn khách đến nỗi người Brazil nghĩ rằng ca khúc A Praia bằng tiếng Bồ Đào Nha là một giai điệu của xứ họ. Còn tại Puerto Rico hay Nam Mỹ, không ai tin rằng La Playa trong nguyên tác là một khúc đàn của một tác giả người Bỉ gốc Hà Lan. Theo dòng đời năm tháng, tay đàn Jo Van Wetter đã chìm dần vào quên lãng nhưng khúc nhạc dịu dàng mà ông đã soạn lại trở nên bất hủ, vượt thời gian.
UfUktxdbr_s
Thợ Điện
02-11-2013, 07:25 AM
Cha này soạn cũng được thôi không hay lắm nhưng dễ đánh
http://htmlimg3.scribdassets.com/n2fl0rc8w2tqx9r/images/1-cce8053e8c.jpg
http://htmlimg2.scribdassets.com/b1wcspmo02tqt3n/images/1-a8de75459f.jpg
con bé này chơi thường thôi nhưng để cậu tập .Chiều cậu lắm mới đi kiếm những thứ này chứ tôi lâu lắm rồi không chơi
kbfF1LBpluw
Quán cà phê là đây rồi. Những bàn nhạc hay cũng ở đây. Với những bản nhạc thế này đã gợi nhớ về một thời tuổi trẻ.
Cái tuổi mới lớn với những ngày tháng đóng đô ở quán 333 đường Hoàng Diệu. Đứa thì xe, đứa thì vấn, những điếu thuốc bốc mùi tỏa ra. Và sau đó là tiếng nhạc như ngấm vào tận xương tủy.
He he, đã quá. Phải như vậy mới đã. Để nghe bài nhạc với tất cả các nhạc cụ đang chơi. Mà phải cùng một lần nghe tất cả. Tiếng bụp bụp hay tiếng chju..ụp chji..ì, láy luyến của nhạc công, rồi giọng ca... . Nghe luôn cả tiếng quậy cà phê của bàn bên cạnh và họ đang nói chuyên gì nữa. Đôi mắt thì nhắm nghiền hoặc đang lơ đảng nhìn lên cái loa trên tường. Bộ thần kinh nghe lúc này như đang làm việc hết công suất. Không một ai trong đám muốn nói gì. Chỉ cần ly nước trà và vài hạt lạt rang là đủ lắm rồi. Cứ thế hết bài này đến bài khác. Và đêm này mới là đêm thưởng thức nhạc tuyệt vời nhất của đời người. Đôi khi nhớ lại mới cảm thấy sao thời ấy mình hư thế nhỉ.:tea
Thợ Điện
03-11-2013, 12:55 AM
Ông Tý cũng rất đam mê,cái đam mê phải ở trong thế hệ đó mới hiểu đuợc ,tương lai là zero chỉ còn âm nhạc cứu mình qua những năm tháng thoi thóp buồn đến kinh người .Ngày ấy nghe ABBA ,Boney M ,Carpenter cứ ao uớc về một vùng trời mơ uớc .Có những buổi sáng ngồi quán đến trưa mỗi lần chuyện trò hứng thú là lại thét gọi bình trà uống đến căng bụng rồi đi đái xoành xoạch ,chỉ khổ chủ quán ,bất mãn quá mà không dám nói
evETS8_WFGE
Nghe bài này hồi đó tôi cứ muốn khóc ,bạn bè , người tình chỉ mới vài tháng truớc đó thôi mà đã xa như nghìn năm
9GntubUyDSE
Cho đến một đêm tối trời như một con chuột lặng lẽ băng qua đuờng không hề biết đến cái gì sắp xảy ra .Tôi lái cái ghe nuớc nhỏ xíu mang theo vài thằng bạn ráp nối với ghe lớn ở cửa biển .Thế là
RAkyKJHq5L4
Mọi kỉ niệm đã bỏ lại sau lưng ,đến nơi xa lạ lạc lõng như thằng nhỏ này ,nhưng đời sống tuyệt vời quá đến bây giờ mình cũng còn tri ân .Rốt cuộc tôi học đuợc một điều .Cứ cố gắng chịu đựng rồi sự đau khổ có lúc sẽ nở hoa
s6FsnmaJrQQ
Quả không sai bác ạ. Phải có cái thời đam mê ấy. Đã qua rồi, nhưng mãi mãi không bao giờ phai, nơi tâm tưởng.
Hồi ấy nhạc của thế hệ 60, 70 rất nhẹ nhàng. Rồi thì 80, với video nhạc. Mê lắm. Tiếc là thằng em không biết nhiều về về ngoại ngữ. Bà chị nói rằng: mầy phải hiểu ngoại ngử thì mới thấy bài nhạc hay thế nào. Chị có học ngoại ngữ, còn em thì biết có chú xíu thôi. Đành chiụ vậy. Nhắc tới ngoai ngữ có ngôi thứ ba. Có câu hỏi đặt ra là: tiếng việt ngôi thứ hai ví dụ là anh, vậy thì ngôi thứ ba tiếng việt gọi là gì ?.
Ngày ấy có những câu đố ở quán cà phê rất vui. Có câu đố: làm sao với một ngón tay để đưa cái cái ruột hộp quẹt từ bàn này qua bàn kia. Hay là làm sao lấy tờ giấy của gói thuốc để dưới ly nước ra mà không đụng tới cái ly. vv.. . Lại nhớ đến ngày xưa rồi. Lại còn người xưa nữa....
Và The Eagles với bài nhạc mà hầu như chúng ta ai cũng phải gật gù mỗi khi được nghe.
http://www.dailymotion.com/video/x851ft_the-eagles-hotel-california-live-in_news
Có một điều lạ không hiểu tai sao? . Là cứ mỗi khi nghe nhạc qua radio lại thấy có vẻ như hay hơn, kh bài nhạc đó mình đã quá quen thuộc.
Hic, không thể nhập nhiều nhạc như bác được nên thằng em đành gởi từng bản một.
http://www.youtube.com/watch?v=XpqqjU7u5Yc
Nhớ lại ngày xưa chúng ta có ca sĩ Cao Lâm với giong ca khàn cao như thế này. Nhưng chỉ xuất hiện một thời gian ngắn.
http://www.youtube.com/watch?v=nREV8bQJ1MA
Thợ Điện
04-11-2013, 01:33 AM
Các ông nghe nhạc đã nhiều giờ đến lúc phải nghe Pháp
Có nhiều truyền thuyết giải thích tại sao núi Linh Thứu còn có tên là “đỉnh kên kên”. Có thuyết cho rằng tôn giả A-nan, một vị học trò thân cận của Phật, trong lúc thiền định trong động đá bị ma quỷ hiện thành chim kên kên dọa nạt. Tôi không hiểu nếu hiện hình con gì thì còn có người sợ chứ chim thì mấy ai sợ. Lại có người cho rằng nơi đây chim kên kên hay đến làm tổ. Cũng có kẻ nói rằng đá núi nơi đây có hình chim kên kên, thuyết này xem ra đứng vững hơn cả.
Như ta đã biết, trong hơn bốn mươi năm giáo hóa, Đức Thích-ca đã giảng nhiều bài kinh quan trọng tại Linh Thứu. Cuối đời mình, nơi đây Ngài đã dùng Báo thân để giảng bộ kinh Diệu pháp liên hoa cho thiên nhân cũng như loài người, bộ kinh Đại Thừa nổi tiếng mà Phật tử Việt Nam hay gọi là kinh Pháp Hoa.
Cũng trên đỉnh Linh Thứu này, ngày nọ, Đức Thích-ca không nói gì, lẳng lặng đưa một cành hoa lên cao. Hội chúng chẳng ai hiểu gì cả, chỉ có một đại đệ tử của ngài là Đại Ca-diếp mỉm cười, cũng chẳng nói năng gì. Hành động “niêm hoa vi tiếu” này là đầu nguồn của Thiền tông, một tông phái chủ trương “tâm truyền tâm”, đạt giác ngộ không cần và không thể sử dụng ngôn ngữ văn tự mà dùng tuệ giác vốn có sẵn nơi tâm mà tiếp cận với thực tại. Linh Thứu là quê hương của Thiền tông, đây cũng là suối nguồn của nhiều tông phái quan trọng khác. Đại Ca-diếp được xem như Tổ thứ nhất của Thiền tông Ấn Độ. Về sau Đại Ca-diếp truyền cho A-nan, rồi cứ thế mà dòng truyền thừa Thiền tông tiếp diễn liên tục đến gần ba mươi đời sau, trong đó có Long Thụ là truyền nhân đời thứ 14 mà ta đã biết.
Khoảng tám trăm năm sau khi Đức Thích-ca nhập diệt có một kẻ lữ hành từ Trung Quốc đến thăm Linh Thứu. Người đó là một vị tăng sĩ, tên gọi là Pháp Hiển, sinh khoảng cuối thế kỷ thứ tư. Năm 399, Pháp Hiển lên đường thăm Ấn Độ, thăm các thánh tích quan trọng của Đức Thích-ca và mười lăm năm sau mới về nước, mang theo vô số kinh điển. Theo tập ký sự còn lưu lại, Pháp Hiển mang nhang đèn đến Linh Thứu, vừa dâng hương, “đèn tự cháy sáng”. Pháp Hiển, “buồn đến phát khóc”, ở lại trong núi một đêm và tụng đọc kinh Lăng Nghiêm để nhớ lại vị đạo sư đã giảng kinh này tại đây.
Sau Pháp Hiển hơn hai trăm năm, một đại sư Trung Quốc lừng danh khác là Huyền Trang, biệt danh Đường Tam Tạng cũng đến chiêm bái Linh Thứu. Trên đỉnh núi Linh Thứu ngày nay còn một nền đá ghi lại ngày xưa Đức Thích-ca đã trú nơi đây và ngàn năm sau Huyền Trang đã nghỉ lại qua đêm. Vị tăng sĩ Việt Nam đầu tiên đi Linh Thứu có lẽ là Đại Thặng Thăng, sinh trong thế kỷ thứ bảy. Đại Thặng Thăng với ba vị tăng sĩ Việt Nam khác cùng đi với nhà sư Trung Quốc Nghĩa Tịnh (635-713) bằng đường biển đến Ấn Độ, đến tham bái Linh Thứu và các thánh tích khác, cuối cùng chẳng may bỏ mình tại xứ người.
Không phải chỉ có lữ khách từ xa đến Ấn Độ, ngược lại tăng sĩ Ấn Độ đi các nước khác cũng rất nhiều mà con người đầy huyền thoại nhất thời đó là một tăng sĩ mặt đen, râu rậm, tướng mạo như một võ sư. Đó là Bồ-đề Đạt-ma, có lẽ sinh năm 470. Bồ-đề Đạt-ma chính là truyền nhân đời thứ 28 và là đời cuối cùng của Thiền tông Ấn Độ, bắt đầu với Đại Ca-diếp và A-nan. Năm 520 Bồ-đề Đạt-ma lên đường đi Trung Quốc bằng đường biển, theo một tài liệu thì có ghé Việt Nam trước khi đến Nam Kinh gặp nhà vua Trung Quốc Lương Vũ Đế. Gặp Vũ Đế, Bồ-đề Đạt-ma khai thị yếu tính Thiền tông rất rõ ràng nhưng vua không lĩnh hội vì lòng còn bị các quan niệm thiện ác, tốt xấu chi phối. Bồ-đề Đạt-ma thấy cơ duyên chưa tới, đi về hướng Bắc Trung Quốc, vượt sông Trường Giang đến Lạc Dương, lên núi Tung sơn, ở chùa Thiếu Lâm, chín năm tọa thiền quay mặt vào vách.
Tưởng Thiền tông như thế là đứt đoạn, tổ Thiền thứ 28 đã rời Ấn Độ đi Trung Quốc, ở Trung Quốc thì quay mặt vào vách không nói năng gì. Nhưng không phải, trong một ngày đầy tuyết nọ, có người rút dao tự chặt cánh tay tỏ lòng thành khẩn, xin Bồ-đề Đạt-ma khai thị. Người đó là Huệ Khả (487-593). Chỉ nghe một câu “an tâm”, Huệ Khả đại ngộ, trở thành truyền nhân của Bồ-đề Đạt-ma, đời sau gọi là nhị tổ của Thiền tông Trung Quốc. Huệ Khả truyền cho Tăng Xán, vị tam tổ này sinh ra lúc nào không rõ chỉ biết tịch năm 606. Tăng Xán sau đó truyền cho Đạo Tín (580-651), rồi vị này truyền lại cho Hoằng Nhẫn (601-674).
Các vị truyền nhân này đều sống một cuộc đời kỳ dị, giác ngộ qua những câu vấn đáp xem ra ngớ ngẩn, mỗi người mỗi khác nhưng giống nhau ở chỗ lấy “tâm truyền tâm, thấy tánh thành Phật” làm gốc. Đến đời thứ sáu, với Lục tổ Huệ Năng (638-713) thì tính cách “bất lập văn tự” mới đạt tột đỉnh vì Huệ Năng mới đầu chỉ là một anh chàng tiều phu mù chữ. Về sau, Huệ Năng không có truyền nhân chính thức, thiền Trung Quốc được xem là có sáu vị tổ, như thiền Ấn Độ có 28 vị. Thế nhưng Huệ Năng là người khai sáng Thiền Trung Quốc rực rỡ hơn ai hết, để lại cho hậu thế vô số thiền sư xuất chúng và một dòng truyền thừa mãnh liệt đến thế kỷ thứ 11 và cả đến ngày nay.
Thiền tông không dừng ở Trung Quốc. Tổ thứ ba Tăng Xán vốn có ít học trò, trong đó có một vị tên là Tì-ni-đa Lưu-chi [38]. Vị này sinh năm nào không rõ, chỉ biết tịch năm 594. Sau khi ngộ pháp xong, Tì-ni-đa Lưu-chi đi về phương Nam, đến Giao Chỉ, ngụ ở chùa Dâu ngày nay, thuộc tỉnh Hà Bắc Việt Nam. Tại đây Tì-ni-đa Lưu-chi khai sáng dòng Thiền Việt Nam, truyền 19 đời, đến thế kỷ thứ 13, có ảnh hưởng mạnh lên đến các vua thời Lý.
Song song, trong số học trò sau mấy đời của Huệ Năng có một vị nói năng rất ít, được gọi tên là Vô Ngôn Thông. Năm 820, Vô Ngôn Thông về phương nam đến tỉnh Bắc Ninh Việt Nam ngày nay, khai sáng một dòng Thiền mới, truyền 17 đời, cũng đến thế kỷ thứ 13.
Trong thế kỷ thứ 11 một vị thiền sư Trung Quốc tên gọi là Thảo Đường, không rõ vì duyên cớ gì đi lưu lạc tận Chiêm Thành. Thảo Đường bị vua Việt Nam là Lý Thánh Tông bắt làm tù binh trong một trận chinh phạt nước này năm 1069. May thay cho Thảo Đường, Lý Thánh Tông là một nhà vua trọng đạo lý. Biết Thảo Đường là môn đệ của thiền sư Tuyết Đậu Trùng Hiển, Lý Thánh Tông phong làm Quốc Sư, tự nhận mình làm học trò. Cũng lại là một điều mà chỉ ngày xưa mới có. Sau đó, Thảo Đường khai sáng dòng Thiền thứ ba của Việt Nam, truyền được sáu đời, kéo dài đến cuối nhà Lý.
Khác với Thiền Trung Quốc chia thành “ngũ gia thất tông”, hầu như ba thiền phái Việt Nam chỉ đợi ngày hợp nhất. Qua đầu thế kỷ thứ 13, ba dòng Tì-ni-đa Lưu-chi, Vô Ngôn Thông và Thảo Đường nhập lại một dòng duy nhất. Không rõ cơ duyên nào mà lịch sử Việt Nam lại sản sinh nhiều nhân vật lỗi lạc trong các thế kỷ 12,13 của đời Lý Trần. Dưới ảnh hưởng của Trần Thái Tông và Tuệ Trung Thượng Sĩ, ba dòng Thiền đó tập hợp thành một, xuất phát từ núi Yên Tử, hiện nay thuộc tỉnh Quảng Ninh, gọi là phái Thiền Yên Tử. Tại Việt Nam núi Yên Tử trở thành đỉnh cao vòi vọi của một dòng Thiền vừa rất quí tộc vừa rất nghệ sĩ.
Giữa thế kỷ thứ 13, một nhân vật kiệt xuất ra đời, đó là Trần Nhân Tông (1258-1308). Vừa làm vua chăm lo bảo vệ bờ cõi, vừa là thiền sư đạt đạo, Trần Nhân Tông trở thành tổ thứ sáu của dòng Thiền Yên Tử. Nhưng vì nhân cách của Trần Nhân Tông quá rực rỡ, đời sau tôn ông làm sư tổ, lấy hiệu Trúc Lâm của ông đạt tên làm phái Thiền Trúc Lâm, một dòng Thiền có tính nhập thế. Năm 1304, Trần Nhân Tông đích thân đi cả nước tìm truyền nhân, gặp ngay một thiếu niên “có đạo nhãn”, liền truyền pháp cho, người đó là Pháp Loa (1284-1330), tổ thứ hai của Trúc Lâm.
Đến năm 23 tuổi, Pháp Loa gặp một nhân vật kỳ dị, lúc đó đã 51 tuổi, tên gọi là Huyền Quang. Huyền sử chép rằng, mẹ của Huyền Quang là Lê Thị, ba mươi tuổi mà chưa có con, hay đến chùa cầu nguyện. Đầu năm 1254, trụ trì chùa là sư Tuệ Nghĩa mơ thấy trong chùa “đèn đuốc sáng choang, Đức Thích-ca chỉ tôn giả A-nan mà bảo, ngươi hãy tái sinh làm pháp khí Đông Độ và nhớ lại duyên xưa”. Năm đó Lê Thị sinh Huyền Quang. Gặp Pháp Loa, Huyền Quang tôn làm thầy mặc dù thầy trẻ hơn mình gần ba mươi tuổi.
“Duyên xưa” là duyên gì? Đông Độ Việt Nam thật ra là có duyên với đạo Phật, Việt Nam đến với đạo Phật sớm hơn cả Trung Quốc. Trong thế kỷ thứ nhất sau công nguyên, tại Việt Nam đã hình thành một trung tâm đạo Phật là Luy Lâu, thuộc Bắc Ninh ngày nay. Luy Lâu phát triển song song với hai trung tâm của Trung Quốc là Lạc Dương và Bình Thành [39]. Thiền Việt Nam đã xuất phát cả trước khi Bồ-đề Đạt-ma đến Trung Quốc. Trong thế kỷ thứ ba, tăng sĩ Khương Tăng Hội người Giao Chỉ đã viết luận giải về Đại Thừa và Thiền tông cho nên nhiều người cho rằng Khương Tăng Hội chính là người sáng lập Thiền Việt Nam, không phải đợi đến lúc Thiền Trung Quốc du nhập.
Người đời sau tôn ba vị Trần Nhân Tông, Pháp Loa, Huyền Quang là “tam tổ” Thiền Việt Nam, xứng danh ngang hàng với sáu vị Tổ Thiền Trung Quốc và 28 vị Tổ Thiền Ấn Độ. Núi Yên Tử của Việt Nam, Tung sơn của Trung Quốc và Linh Thứu của Ấn Độ là nơi sản sinh các dòng Thiền đó.
Suốt bảy thế kỷ sau Trần Nhân Tông, trong vô số những người đã đến thăm Linh Thứu, có một đứa con cháu lạc loài của ông đứng ngẩn ngơ trên núi chiều nay. Ôi, con người đích thực của bao vị thánh nhân hầu như chìm trong bóng tối của lịch sử. Thường người ta chỉ biết Trần Nhân Tông là một nhà vua giỏi bảo vệ bờ cõi, nào ngờ là một đại sư đạt đạo mà học thuật và nhân cách của ông đã truyền thừa cho các thế hệ đến ngày nay.
Tưởng Huyền Trang chỉ là một nhân vật huyền thoại, sư phụ hiền lành của Tôn Hành Giả, nào ngờ là một nhà dịch kinh tác tuyệt về văn chương và nội dung, sáng lập cả một tông phái đại thừa tại Trung Quốc. Tưởng Bồ-đề Đạt-ma chỉ là tổ sư võ công Thiếu Lâm, nào ngờ là kẻ đã khai sáng Thiền tông miền Đông Á, mở đường cho vô số người cầu hiểu biết. Tưởng Đức Thích-ca là một ông bụt hoang đường, nào ngờ là một con người từng sống, từng hoạt động, từng chết trên trái đất này.
Rời Linh Thứu với lòng u hoài chiều hôm đó, tôi chỉ có thể nhắc lại đây lời của Schumann: “Chuyến hành trình theo dấu chân Đức Phật là một niềm vui, đồng thời là một cảm hoài xao xuyến, vì phần lớn các nơi Ngài đã đặt chân đến, ngày nay người ta chỉ còn tìm thấy sự đổ nát và hiu quạnh. Nhưng tính vô thường của vạn sự há chẳng phải là thông điệp của Ngài ư? Ngài chẳng đã nói rằng Pháp sẽ có ngày bị quên lãng, nhưng sẽ được khám phá lại một cách mới mẻ ư? Có thể Ấn Độ đã quên người con trai vĩ đại của mình, nhưng tại các nơi khác ở châu Á, mà cũng trong các tâm hồn tại châu Âu và Mỹ, thì thông điệp của Ngài vẫn còn sinh động. Chúng ta hãy mừng vui rằng, có một đầu óc ưu việt đã thấu hiểu cái Khổ và nguyên nhân của nó và đã chỉ rõ cách giải thoát nó nằm ngay nơi chúng ta”.
Thợ Điện
04-11-2013, 10:07 PM
Tôi vẫn muốn một ngày nào đó đến Cuba ,hiện nay hơi khó vì thủ tục còn căng .Đến đây không phải để chiêm ngưỡng cái đất nuớc nghèo khó khốn khổ này mà chính vì con người nơi đó ,mỗi người dân là một nghệ sĩ .Họ chơi đùa hòa nhạc với nhau tự nhiên như hơi thở .Ca sĩ có thể là một bà già răng đã sún hết Những người thợ sửa xe , chặt mía ,họ là những nhạc công chơi trompet , contrebass, guitar điêu luyện .quyện vào nhau đầy đam mê sôi nổi ,đôi mắt đau khổ của người phụ nữ từ đó ứa ra những giọt lệ đen như lời bài hát
tozhe0yTAqo
Bản này mà chơi piano hòa chung với dàn nhạc thì hết ý
CUcQsyC-B4U
Có bài thơ hay và lạ ,ông nào thuở trẻ thầm yêu trộm nhớ ,rụt rè không đến đuợc với nhau chắc sẽ thấm
“Chẳng có khoảng cách nào giữa các vì sao mà ánh sáng kia không tới.
Nhiều vô cùng gần lại trong tầm tay
Nhà thiên văn có thư*ớc đo cực tiểu
Để đi hết không gian
chiều rộng
chiều dài!
Nh*ưng em!
Chẳng ở đâu trong thiên thể.
Chỉ cách anh lối phố, con đường.
Thế mà anh chưa một lần đến được.
Dù tốc độ trái tim nhanh hơn ánh sáng hàng tỷ năm!
Thế mới biết,
Tình anh chỉ là thoáng chốc
Trước tình em
vĩnh viễn thời gian!
Dễ dàng chi trong đời đi hết?
Khoảng cách
Từ trái tim người
đến trái tim tôi!”
Thơ của Đỗ Hoàng
Tuổi trẻ ( nhất là các ANH )chắc hẳn ai cũng có ít là một vài mối tình rụt rè. Tôi thì hồi đó là năm hoc lớp tám. Đã sơ ý yêu một em học lớp sáu. Hic. Ẻm là con của bạn Mẹ tôi. Năm ấy tôi đi bộ qua cầu Mới ( sông Hương ) mỗi ngày , học sinh trường Hàm Nghi. Em thì đi bộ ngược chiều, học sinh Đồng Khánh. Và cứ mỗi lần đi ngang qua là trao nhau một nụ cười. Đi một đoạn thì quay lại nhìn nhau. Cứ thế cho hết niên học. Năm sau tôi đổi vào trường Phan Chu Trinh Đà Nẵng. Không kịp ( hay không dám ?) nói lên lời tạm biệt. Và cũng từ đó tôi xa em.
Bác Lâm đăng bài thơ này, em nhớ lại đôi mắt người xưa quá.:buon
À, bác Lâm cho em hỏi, tháng 12 này bác có ở thành phố ngày nào không? Nếu có thì em xin gởi bác chút quà đặc sản. Nhìn chung là ăn được ( không cao đường hay cao mở ). Của ít lòng không ít, hy vọng bác không chê.
Thợ Điện
05-11-2013, 02:42 AM
Tôi đang cố thu xếp anh Tý hehe về thì phải có cái La coste xịn cho anh chứ để chúng nó gạt anh mặc áo giả hoài hehe
Dạ em xin cám ơn bác trước. Bác cho em thì em ,xin bác vậy. Lacoste Polo cũng là hàng xịn. Mình không có hàng thiệt xài, đi xài hàng dỏm bị các anh các bác cười cho thì phải :( ráng chịu chứ không phàn nàn trách ai :D . Giá một con sấu Polo tại Mỹ chí ít cũng tầm trong ngoài trăm đô. Lúc xài nó em thấy tiếc tiếc thế nào ấy bác ơi. Có chăng là xài nó để đi tiệc, lại sợ ăn uống vương vải vào cái áo thì lòng đau như cắt. Thôi thì xài đại mấy con sấu copy cho đở tủi. Mà em nghĩ cũng lạ nhe bác. Mấy con sấu của em là hàng châu âu cầm tay, còn bình nước thơm là hàng Maycy's chính hiệu ( mua tại Maycy's Phoenix ). Vậy mà cũng bị lầm thì thiệt là.. .
Tháng 12 năm nay nếu bác về thì bác cho em xin vài trăm gram date palm của Phoenix hay califonia là được rồi bác. Có dịp em sẽ mời bác loại date palm made in Iran để so sánh coi. Hôm trước em đi Phoenix nhưng chưa có dịp thưởng thức qua. Em dự định tháng sau đi thành phố một chuyến, sẽ ới bạn hiền CKD làm một chầu. Nếu có dịp gặp được bác một lần thì tốt quá cho em rồi đó.
Dạ em xin cám ơn bác trước. Bác cho em thì em xin bác vậy. Lacoste Polo cũng là hàng xịn. Mình không có hàng thiệt xài, đi xài hàng dỏm bị các anh các bác cười cho thì phải :( ráng chịu chứ không phàn nàn trách ai :D . Giá một con sấu Polo tại Mỹ chí ít cũng tầm trong ngoài trăm đô. Lúc xài nó em thấy tiếc tiếc thế nào ấy bác ơi. Có chăng là xài nó để đi tiệc, lại sợ ăn uống vương vải vào cái áo thì lòng đau như cắt. Thôi thì xài đại mấy con sấu copy cho đở tủi. Mà em nghĩ cũng lạ nhe bác. Mấy con sấu của em là hàng châu âu cầm tay, còn bình nước thơm là hàng Maycy's chính hiệu ( mua tại Maycy's Phoenix ). Vậy mà cũng bị lầm thì thiệt là.. .
Tháng 12 năm nay nếu bác về thì bác cho em xin vài trăm gram date palm của Phoenix hay Califonia là được rồi bác. Có dịp em sẽ mời bác loại date palm made in Iran để so sánh coi. Hôm trước em đi Phoenix nhưng chưa có dịp thưởng thức qua. Em dự định tháng sau đi thành phố một chuyến, sẽ ới bạn hiền CKD làm một chầu. Nếu có dịp gặp được bác một lần thì tốt quá cho em rồi đó.
Thợ Điện
05-11-2013, 04:45 AM
Hehe cõi đời này chân giả khó lường hơi đâu mà quan tâm anh Tý .Cái thân này cũng còn là giả thì quần áo hay nuớc thơm nào là thật ? .Ông hỏi tôi rượu tôi còn biết chứ date palm thì phải hỏi một hồi té ra nó là thức ăn như seed hé hé tôi nhà quê quá Ừ ở đây có nhiều loại nut và seed ngon tuyệt vời như Brazilian nut ,almond cũng rẻ thôi ông ạ có mười mấy đồng 1 pound
Bến Tre
05-11-2013, 04:54 AM
Ủng hộ Bác Lâm về bằng 02 tay và 02 chân luôn, e đặt 01 chỗ trước xin được đón tiếp Bác 01 ngày mát trời ông địa luôn!
Thợ Điện
05-11-2013, 07:40 AM
Cám on bác BenTre ,nhớ hồi đó tôi xuóng Tiền Giang qua phà Rạch miễu BenTre vuợt biên tính ra cửa Vàm láng nhưng cuối cùng bị CA Tiền Giang bắt đưa về trại giam Mỹ Phước nhốt vài tháng ,lúc đó mấy ổng còn nói .May cho mấy ông chứ bị Bentre bắt là mút chỉ hehe trong trại suốt ngày đan lát ,tối đến nhảy điệu Lâm thôn của kampuchea rình rịch suốt đêm vui lắm ,lại còn hát .chưa có hôm nào đẹp như hôm nay non nuớc thanh bình lòng ta mê say
1BPfJGPgHLc
VDy1GZTamtg
kt22027
05-11-2013, 09:31 AM
Tôi đã thấy qua Bến Tre nhưng chưa bao giờ được đi đến nơi này. Hồi nhỏ Ba tôi có chở tôi xuống biển Long Toàn để nhìn theo chiếc tàu CL199 rời Việt Nam (năm 1979) đường đi xuống Long Toàn dọc theo con sông cái, bên này là Trà Vinh còn bên kia là Bến Tre. Lúc nhìn theo chiếc tàu ra khơi, Ba tôi rầu lắm vì mọi người đều chê là tàu chở nặng quá gần chìm! May là 9-10 ngày sau có tin tàu đến bến bình an.
Hồi đó nghe bài Dáng Đứng Bến Tre này trên radio hoài luôn, bọn nhóc tôi chế câu "ai đứng như bóng dừa" thành câu "ai đái nghe cái xè" ;)
Các bác dạo này đưa lên nhiều bài hay quá, làm nhớ lại một thời tập làm người lớn, nghe nhạc, hút thuốc.
kt22027
05-11-2013, 09:43 AM
Bác nào ở gần San Francisco vào người 15 tháng nầy đến City Hall sẽ gặp rất nhiều người nơi đó giúp vui cho giấc mơ của một em bé được trở thành sự thật. Hội Make-a-wish tháng này sẽ tổ chức một buổi đóng vai cho một em bé khi đuợc hỏi em uớc mơ được cái gì. Cậu bé muốn làm BatKid (người dơi tí hon), thế là hội này liên lạc cùng thị trưởng, trưởng cục cảnh sát, và các thành viên thiện nguyện để biến San Francisco thành Gotham vào người 15 này. Bé này sẽ được xem TV và lúc đó cảnh sát trưởng sẽ lên đài yêu cầu dân chúng tìm bé BatKid để giúp ông diệt bọn nguời xấu, lúc đó người ta sẽ cho em biết em chính là người vị cảnh sát trưởng đang tìm. Họ sẽ đem em đến nơi các nạn nhân đang chờ em cứu thoát, em sẽ lập công và được mõi người hoan hô... chắc là vui lắm. Hiện này có gần cả 1000 người đăng ký tham gia giai trò để giúp em bé này đạt được giấc mơ.
Hội này là hội thiện nguyện chuyên gom góp quỷ để giúp các bé bệnh nặng đạt được giấc mơ trước khi rời cỏi đời ngắn ngũi này.
Bác ơi, em phải phân tình như thế là để mai mốt đây tránh được cái tiếng không thật. Hi hi, cuộc sống tuy vàng thau lẫn lộn nhưng bên thau cũng có vàng đó mà. Em nghĩ tình cảm mà bác đã trao ra nơi quán cà phê thì đó là vàng nơi cuộc sống này rồi, còn gì?. Và đây là điều mà em rất trân trọng. Cũng như từ quán cà phê này em may mắn được giao lưu với các anh em. Tất cả quan tâm trao đổi đó theo em là xuất phát từ một tình cảm chân thật. Em luôn nhìn cuộc sông màu hồng bác ạ. Em xin bác hai trăm gram date palm của Mỹ là để uống cà phê . Em đang mơ đến một ngày, được ngồi lại với mọi người ( càng nhiều càng tốt ) để cùng uống cà phê Ý (epresso), ăn date palm và sau đó là trà Bắc. Thế là một ngày đại gia rồi bác.
kt22027
05-11-2013, 01:03 PM
@bác Lâm
Khi nào bác về cho tôi biết trước chừng 2 tuần, tôi sẽ gửi bác Aty một ít date palm. Tôi rành về trái này lắm. Chắc bác nhớ là hồi nhỏ nhà tôi bán trái chà là mà, chà là hồi đó nhập qua Việt Nam là loại không ngon cho lắm, nhưng lúc đó tôi thấy nó ngon quá trời. Sang đây tôi cũng có tìm thử qua gần hết các loại chà là, ở Palm Springs (cách tôi khoảng 2 tiếng) có trồng giống gọi là Medjool trái to và ngon. Được cho là chà là loại ngon nhất thế giới.
Có loại ngọt hơn medjool nữa nhưng trái không to bằng. Ở Santa Ana, tôi cũng hay mua trái chà là tươi ăn. Cũng khá ngon tuy nó không ngọt như trái khô vì hái lúc chưa quá chín.
Chà, bác kt nói đúng cái món mình thích đây rồi. Làm cho lòng mình nôn nao quá đi. Hai trăm gram là đủ cho một buổi cà phê thân mật rồi bác kt. Thì ra bác kt cũng là một tay sưu tầm trái chà là này. Nghe nói vận động viên chỉ cần ăn vài trái là có lại thể lực để tập / chơi tiếp. Hay tại vì trong trái này chứa nhiều đường ?.
Mong bác Lâm về chơi dịp noel 2013 này. Em xin hầu bác chút rượu, nhe bác.
Có tấm hình này, rồi tin lá cải nào đó nói là hình đàn ông ? Các bác và anh em xin cho ý kiến.
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0077.jpg
ChienKhuD
05-11-2013, 06:51 PM
Lần này bác Lâm chắc phải lỉnh kỉnh mang đồ vể rồi. Phải sắp xếp ra sân bay đón ổng mới được. Xem ổng có quà gì ngon tui tranh trước, mấy ông ở xa ráng chịu nha.
Không được rồi. Cái anh CKD này biết tính toán quá. Có thấy qua chưa :duoiga vậy bạn hiền. Ai dè Thật Như Đếm mà mà tính toán lẹ hơn ..Đếm. :kinhlup
ChienKhuD
05-11-2013, 09:24 PM
Trong đờn ca tài tử tôi đặc biệt thích Phụng hoàng 12 câu. Ngày còn là sinh viên có cô bồ ở Long An. Gia đình cô có truyền thống đàn ca vì thế tôi cơ hội nhậu nhẹt ca hát xả láng đúng chất nam bộ. Ngày cô ấy đi lấy chồng, tôi đến dự đám cưới đến 3 ngày 3 đêm. Song thân cô bảo đã đến thì phải chơi cho hết tình hết nghĩa. Làm sao mình từ chối được. Lúc ấy uống rượu trắng đến ngà ngà say tôi lên hát bài Phạm Lãi biệt Tây Thi 12 câu Phụng hoàng tiễn cô ấy.
g-ljxNYHXiw
Mình hát mà người ta khóc ròng ròng phía dưới. Đêm ấy mọi người cùng hát tới gần sáng. Thật ngộ. Uống rượu đế mà hát vọng cổ không biết bao giờ say. Mọi thứ như ngưng lại chỉ còn lời hát cộng tiếng đàn...
Bác nào không biết hát có thể nghe anh này. Giọng anh này cũng ngang ngửa với tôi à :)
Sq5v3jXwMJE
Nếu có dịp về miền tây chơi các bác có thể nghe họ hát vọng cổ đối đáp giống như anh chàng Tây này: ăn nhậu, ca hát y chang dân Việt Nam.
IGb3yAF1Eos
Thợ Điện
05-11-2013, 10:45 PM
Ngày này năm ngoái đã có mặt ở VN rồi ,buổi sáng hôm ấy gọi ông D ở Đại Nam thì ông đã đi ăn cưới Tân Uyên hehe mau thật .Ông K gửi date palm truớc đi nghe tôi bỏ tủ lạnh đuợc không ? nghe ông nói tôi cũng thèm phải chơi truớc vài trái mới đuợc .Tôi có cảm giác gặp mấy ông ở VN dễ hơn gặp các ông bên này .như mấy ông biết đám tụi tôi bên này rất thân nhau mà có mấy khi gọi phone hay email gì đâu ,sống đúng với tinh thần vô thường nhà Phật, chợt đến chợt đi
Ông K này rành ăn chơi quá ,rượu và ớt ông cho ngon thiệt ,cay xé họng
Ông Tý và ông gặp nhau chắc nói chuyện ẩm thực suốt ngày không hết .tự nhiên thấy nhớ ông Gió như những cơn gió đã thổi qua đời mình ,gió Lào khô gắt , gió biển Địa trung hải nồng mùi rong biển ,những cơn gió phất phơ thổi tung đám giấy vụn ở sạp thịt chợ Tân định thuở bé đi bụi đời nằm co ro ngủ ở đấy
Giới soạn nhạc La Tinh đã cống hiến cho đời nhiều tình khúc bất tử. Người Uruguay rất tự hào với nhạc phẩm La Cumparsita. Dân Panama xem bài Historia de Un Amor như một di sản văn hóa. Người Cuba đưa bản Quizas, Quizas đi vòng quanh thế giới. Còn Besame Mucho từng được chọn là giai điệu Mêhicô hay nhất mọi thời đại.
Sở dĩ có sự lựa chọn như vậy là vì Besame Mucho (dịch sát nghĩa là Hãy hôn em thật nhiều) là ca khúc Mêhicô nổi tiếng nhất ở nước ngoài. Bản nhạc này cũng phá luôn kỷ lục về số lượng ghi âm, vì tính tới nay, bài đã có trên dưới hai ngàn phiên bản. Do vậy, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm khi Mêhicô đã nhiều lần vinh danh tác giả bài hát là bà Consuelo Velasquez với những giải thưởng cao quý nhất.
Có hai điều khá thú vị đáng được ghi nhận : thứ nhất, trong số các nghệ sĩ tên tuổi cùng thời, bà Consuelo Velasquez là gương mặt phụ nữ hiếm thấy chuyên soạn nhạc bolero. Thứ nhì, bà Consuelo sáng tác một ca khúc cực kỳ lãng mạn, hết sức trữ tình, cho dù bà chỉ mới ở cái tuổi dậy thì, ở cái thời trinh nữ chưa biết tình yêu chăn gối hay rung động xác thịt là gì.
mw_8akfqQRw
Để so sánh, tác giả Consuelo Velasquez đã soạn nhạc phẩm Besame Mucho năm mới 15 tuổi, trong khi tác giả Carlos Eleta Almaran sáng tác bài hát Historia de un Amor (Chuyện tình yêu) năm ông 37 tuổi, còn Osvaldo Farres soạn ca khúc Quizas, Quizas ở tuổi 45.
Vậy thì điều gì đã khiến cho một thiếu nữ trong trắng trinh nguyên lại viết lên một ca khúc nồng nàn say đắm, lãng mạn đượm thắm đến như vậy. Nhạc phẩm Besame Mucho ra đời đầu những năm 1940, thời mà xã hội Mêhicô còn rất bảo thủ, nếu không nói là trọng nam khinh nữ. Thời mà hôn nhân là do cha mẹ sắp đặt, định đoạt. Thời mà các gia đình sùng đạo tạo ra những khuôn thước tư tưởng, mà người đàn bà khó thể nào mà xé rào vượt qua.
Trong cái khuôn khổ trật tự ấy, nơi mà người đàn bà được răn bảo từ thuở ấu thơ là nên tránh tiếp xúc với đàn ông, dục vọng là cám dỗ, nụ hôn là tội lỗi, bà Consuelo Velasquez đã dám dùng trí tưởng tượng để nói lên nỗi đam mê hừng hực bùng cháy qua biểu tượng nụ hôn. Sự táo bạo của bài hát nằm ở chỗ đó, do nó phản ánh cương vị của tác giả vào cái thời mà bà đang sống.
Giả sử như bà Consuelo Velasquez viết bài này vào những năm 1970, thời kỳ của Cách mạng tình dục và phong trào đòi nữ quyền, giải phóng người phụ nữ, thì chưa chắc gì bản nhạc sẽ có tiếng vang lớn đến như vậy. Chính cái bối cảnh khắt khe ràng buộc mới làm cho ý tứ của bài hát trở nên cực kỳ sexy, vô cùng táo bạo.
Nhạc phẩm Besame Mucho được viết tựa như một kịch bản phim đầy chi tiết. Một cặp tình nhân quấn quýt bên nhau như thể họ đang sống trọn bên nhau một đêm cuối cùng trước khi xa rời vĩnh viễn. Nghe bài hát người ta có thể hình dung ra một màn phim quay cận ảnh, nơi mà đôi tình nhân vòng tay ghì chặt, đắm đuối nhìn nhau, chết lịm ánh mắt.
Trong tiếng Tây Ban Nha, chữ hôn em "besame" được dùng dưới dạng động từ chứ không phải là danh từ, cái ý tưởng ngày mai sẽ chia ly càng lớn trong tâm trí, thì đôi tình nhân càng gần với nhau qua thể xác. Lối dùng ca từ tượng hình, để nói lên các động thái càng lúc càng cận kề ấy đánh vào trí tưởng tượng của người nghe, khiến họ phải hình dung ra cặp tình nhân này đang làm gì với nhau.
Cách dùng hình tượng cận ảnh chứ không phải là toàn cảnh, cho thấy sự chuyển động rất gần và vì rất gần nên không thể nào thấy hết. Bài hát chỉ nói đến một phần thôi, người nghe tự mình sẽ đoán ra hết tất cả những gì có thể xảy ra trong cái đêm định mệnh ấy.
Nxcs5On0Inw
Sinh năm 1916, mất năm 2005, Consuelo Velazquez thời còn trẻ đã tốt nghiệp nhạc viện thành phố Guadalajara. Bà vào nghề như một nghệ sĩ dương cầm, biểu diễn trong khuôn khổ Dàn nhạc giao hưởng quốc gia Mêhicô. Song song với sự nghiệp chơi đàn piano cổ điển, bà còn sáng tác hàng trăm ca khúc nhạc nhẹ, nhưng không có bài nào đạt đến tầm vóc kinh điển của bài Besame Mucho.
Bài hát này được ca sĩ Emilio Tuero ghi âm lần đầu tiên vào năm 1941, nhanh chóng trở thành một ca khúc ăn khách để rồi được chuyển dịch sang hàng chục thứ tiếng. Riêng trong tiếng Việt, bản nhạc này có ít nhất là hai lời khác nhau.
Lời thứ nhất do tác giả Y Vân đặt cho bài hát với tựa đề ‘‘Đời như giấc mơ’’. Lời thứ nhì là của tác giả Trường Kỳ với tựa “Yêu nhau đi”, và đây là phiên bản thông dụng nhất vì đa số các bài ghi âm tiếng Việt đều chọn lời của tác giả Trường Kỳ.
-Xb-wpLQb5s
Tiết tấu tha thiết của giai điệu, cũng như hình tượng của đôi tình nhân trong cái thuở yêu thương say đắm ban đầu. Từ giai điệu Tiếng chim Họa mi, bà ứng tấu thành một bản Dạ khúc cho đôi Tình nhân.
Vượt thời gian, bài hát Besame Mucho đã đi vào huyền thoại. Vượt không gian, bản nhạc trữ tình này nói lên được một điều mà tuổi trẻ ở nơi nào cũng dạt dào khát khao : Sống như thể ngày mai ta chết. Yêu cho đến tàn đêm chấm hết.
Người nghệ sĩ mù này là danh ca tuyệt tác thế giới , ông già hói đầu đệm guitar cũng là một tay đàn hảo hạng Peru
sQeic-_a88Y
ChienKhuD
05-11-2013, 11:18 PM
Hay quá. Nghe những bài này mất ngủ thật (vì cứ muốn nghe hoài). Consuelo Velasquez soạn bài này năm mới 15 tuổi, có thể thời đó bà chưa được hôn lần nào nhỉ. Tôi có dàn loa Onkyo 20 năm tuổi chuyên để nghe bolero rất nịnh tai.
Thợ Điện
06-11-2013, 02:21 AM
nghe bolero rất nịnh tai.
Ông D xài từ nịnh tai độc đáo quá .Tôi vốn say mê ngôn ngữ học nên hay để ý ,40 năm rồi tôi mới gặp người xử dụng lại từ này .Truớc đây là anh Ngọc Thứ Lang dùng từ nịnh da trong tác phẩm Bố Già
Dưới ánh đèn mờ mờ Katy nằm duỗi ra coi nịnh da hết sức
Anh ấy là dân bắc kỳ gốc mà xài cái từ hết sức đắc địa này tôi phục lăn lông lốc .đọc đuợc từ này của bác tôi nhớ anh ấy quá sức .Anh là một dịch giả tài ba ,dịch món nào cũng hay ,văn chuơng , găng tơ , tù đày .Khi nào rảnh tôi tổng hợp theo trí nhớ một số đoạn cho các bác xem
Bài Besame Mucho đã hay rồi, nhưng thông tin tác giả bài này chỉ 15 tuổi lúc sáng tác thì mới ác chứ. Hôm nay mất ngủ cũng phải làm xong bài này rồi cho vô cái phone mai nghe tiếp.
Nói về ẩm thực thiệt em thích lắm bác Lâm. Em thích bánh mì Ba Lẹ chợ Tân Định, Như Lan ngày xưa, xe đẩy dưới chân cầu Bình Triệu quẹo về hướng Thủ Đức. Hôm trước em cũng làm 1 ổ ở sở thú vừa ăn vừa đánh cờ, thú vị thật. Con đuông dừa Bến Tre em nghe nói ngon và béo. Hy vong em sẽ có dịp.
kt22027
06-11-2013, 03:29 AM
@bác Lâm
Tôi vừa order 5 lbs trái chà là Medjool thẳng từ vườn ở miền sa mạc California, Mecca. Phiền bác mang về tặng bác Aty và CKD, bác nhớ chừa phần cho bác nữa nhé. Vì order từ vườn nên chắc không được đựng trong hộp quà đàng hoàng, phiền bác chia ra bọc giùm ;)
Cũng may là hiện nay đang là mùa thu hoạch, chắc là ngon lắm. Trái này nên để ở ngoài vì để tủ lạnh mau bị cứng. Để ở ngoài được khoảng 45 ngày, để tủ lạnh thì khoảng 6 tháng.
Tôi nhờ vườn gửi thẳng cho bác tới địa chỉ Grandvale Dr. nếu không có gì thay đổi chắc nó sẽ đến bác khoảng 3 ngày sau.
Thợ Điện
06-11-2013, 05:18 AM
ông K thần tốc quá nhận đuợc tôi sẽ tức tốc gửi thẳng cho ông D rồi ông ấy giao phần cho ông Tý ,rượu ngon cũng như gái đẹp có phải dùng ngay mới suớng ông ạ .Hộp thơ ông K còn đó không mai tôi ra gửi ông vài quyển sách mà mình yêu thích
kt22027
06-11-2013, 07:10 AM
ông K thần tốc quá nhận đuợc tôi sẽ tức tốc gửi thẳng cho ông D rồi ông ấy giao phần cho ông Tý ,rượu ngon cũng như gái đẹp có phải dùng ngay mới suớng ông ạ .Hộp thơ ông K còn đó không mai tôi ra gửi ông vài quyển sách mà mình yêu thích
Hộp thư vẫn như cũ bác. Cám ơn bác nhiều.
kt22027
06-11-2013, 09:14 AM
Hồi đó tôi ở gần Pechanga Casino, nơi đây là một sòng bài của dân da đỏ khá lớn ở California. Sòng bài này có chương trình ca nhac hằng tuần, chuyên mời những tên tuổi nổi tiếng một thời nhưng nay chỉ còn là dĩ vảng, nên rất ít người biết đến. Lúc đi làm về tôi nhìn billboard quảng cáo, thấy ca sĩ nào thích thì tôi đi xem.
Đúng là đời nghệ sĩ bạc thiệt, một thời huy hoàng nay hát cho qua ngày, ít khán giả. Nhưng có điều các ca sỉ vẫn vui vẽ, chắc không phải do say mê danh vọng và tiếng hoang hô mà là âm nhạc, ánh đèn màu, những ly rượu...
Tặng các bác một giọng ca không nổi tiếng bằng Elvis hay Frank Sinatra nhưng tôi thích vọng ông này hơn hết
8xzTw_k9jbs
XILzzVq6I1M
ChienKhuD
06-11-2013, 11:02 AM
Cảm ơn bác KT. Xin phép bác cho tôi bổ sung thêm 1 bài nữa của Engelbert Humperdinck. Bài này có nhiều kỷ niệm vì là bài tiếng Anh đầu tiên tôi được nghe (hồi học cuối cấp 2 trường huyện).
Y_20Aq_Y2k8
Bác Lâm ơi, em hỏi bác có về chơi thì em xin trái cây, chứ bác không về thì em không dám xin đâu. Hy vọng bác về nùa noel này nhe bác.
Aty xin cám ơn bác kt nhiều. Thiệt là phiền hà cho bác rồi. Không thể gì hơn ngoài lời cám ơn của Aty đến bác.
Bây giờ rảnh chút, ca theo mấy câu vặn cổ bù long Tây Thi của bạn hiền, muốn đứt hơi. Nói chung cái chử cuối cùng mình chạy theo mà thấy chưa hết nhạc thì cứ ậm ậm ừ ừ nghe cũng hay phết. Có thể mai mốt xin vào đàn ca tài tử nam bộ tập huấn thời gian. Bạn hiền đã xem tuồng : Tướng cướp Bạch Hải Đường qua chưa? Hay lắm đó. Toàn là diễn viên gạo cội thời bấy giờ. Ai đời đi thăm tù mà đem theo : ổ bánh mì, nải chuối xứ ( phát âm của nghệ sĩ Văn Chung ) thêm chai xá xị. Ngày mới biết nghe cải lương ( khoản năm 69-70 ) thích nhất là tuồng Trọng Thủy Mỵ Châu. He he, còn nhớ vài câu:
Mỵ Châu ca: Cha có nghe chăng tiếng quân la ó bên kia vang lừng, hăng say xông pha, đánh các cửa thành ngàn trùng giáo gươm. Xin cha tính toan, kẻo nguy đến nơi.
Cha của Mỵ Châu ca: cha khuyên con đừng có nên lo sợ, có nỏ báo ( báu ) Thần Kim Quy ta chẳng sợ chi.
Hic! nỏ báu đã bị Trọng Thủy đổi mất từ hồi nào rồi đó mà.
He he, còn nhỏ mà nghe cái tuồng này thấy không thích cái ông Trong Thủy rồi.
Rồi thì : Chúc Anh Đài ơi từ nay muốn gặp nhau thì hảy ra nơi Nam Sơn tiểu lộ, vì xác thân anh đã vùi chôn nơi đáy mộ ô hoanggggggg ư ừ ự tàn.
Cài thời tivi trắng đen mà được coi cải lương vào tối thứ bảy thì phải nói không còn gì bằng.
ChienKhuD
06-11-2013, 10:09 PM
Dạ biết anh Tý. Hồi nhỏ ông bà, cha mẹ rất khoái nghe cải lương tôi nghe riết thuộc gần hết. Ba tôi thích giọng ca Minh Cảnh, còn tôi thì thích Minh Phụng, Minh Vương. Khoái nhất vở Đêm lạnh chùa hoang. Hồi xưa đi coi sân khấu cải lương vui lắm. Vừa bay vừa chưởng giống phim kiếm hiệp. Có lần bị sự cố viên pháo văng ra nổ xong bắt lửa cháy cả sân khấu nghệ sỹ, khán giả chạy tán loạn.
Thợ Điện
06-11-2013, 10:14 PM
Tôi đến Hằng sơn vào buổi trưa, nghỉ trong một quán mang tên "Hằng sơn tửu điếm". Nghe tên Hằng sơn, lòng tôi đã rộn rã, bỗng nhớ Kim Dung và Lệnh Hồ Xung của ông vô cùng. Cám ơn Kim Dung, ông là người làm tôi biết và yêu mến một nước Trung Quốc trừu tượng trong ký ức. Quá khứ tôi bỗng hiện về rõ mồn một, tôi nhớ những năm của đầu những năm sáu mươi, khi truyện của Kim Dung còn đăng báo ngày và mình nằm dài trên nền nhà đọc tờ Tiếng Vang, trong đó có Cô Gái Đồ Long.
Kim Dung đưa tôi đi khắp Trung Quốc với các địa danh tuy xa lạ nhưng rất thú vị như Động Đình Hồ, Ngũ Nhạc, Thiếu Lâm tự. Quan trọng hơn, ông khắc họa cho tôi về một xã hội Trung Quốc tuy xa vời vợi như hoang đường nhưng hết sức gần gủi hầu như ta có thể tìm thấy mình trong đó. Tôi vẫn nhớ Kim Dung trong mỗi bước đi tại Trung Quốc, trong mỗi dòng viết về Trung Quốc. Vì thế tôi rất để ý tìm hiểu Khưu Xứ Cơ, Vương Trùng Dương, Trương Tam Phong, những nhân vật có thật, tiền bối của Trương Vô Kỵ. Tôi thích nhắc tới Chu Nguyên Chương không phải vì ông là thái tổ nhà Minh, cũng không phải ngày trước ông là tăng sĩ, mà vì ông là nhân vật có thật trong Cô Gái Đồ Long, được kể lại trong truyện lúc Trương Vô Kỵ bắt đầu sống đời nhàn nhã với Triệu Minh.
Với Cô Gái Đồ Long, Kim Dung đã vẽ nên một xã hội hiện thực của loài người, trong đó thiện ác lẫn lộn, ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau nhiều lớp, cái phải cái trái tồn tại song hành cùng một lúc trong xã hội và trong tâm lý con người. Chính phái và ma giáo tưởng chừng như hai thái cực đối lập với nhau đã hòa với nhau, trong chính phái có những hành động hết sức đen tối và trong ma giáo có những con người đáng làm thầy của những kẻ tưởng mình đi trên đường vương đạo. Và nhất là Kim Dung đã cho tình yêu nảy nở giữa những con người mà quê hương chính tà của họ cách nhau vạn dặm, cho thấy những giá trị thuộc đầu óc lý luận chưa bao giờ thay thế tiếng nói sâu thẳm của trái tim.
Sau Cô Gái Đồ Long, Kim Dung còn một kiệt tác, đó là Tiếu Ngạo Giang Hồ, bản thân ông đã già giặn hơn rất nhiều sau các tác phẩm trước. Với Tiếu Ngạo Giang Hồ, Kim Dung đã vẽ một toàn cảnh đương đại với một khung xã hội và chính trị rộng lớn, trong đó con người vừa là kẻ đạo diễn mọi điều xẩy ra trên sân khấu, vừa chịu cảnh vui buồn của những gì do mình bày ra. Tác phẩm này đã một thời làm tôi biết nhìn cuộc đời không phải chỉ gồm hai màu đen trắng.
Thế nhưng cần nói thêm là, với số tuổi ngày nay, tôi càng nhận ra rằng đó là một tác phẩm phản ánh sâu sắc kiếp nhân sinh, xót xa thay số phận con người nằm trong mọi sự xô đẩy của những ngọn sóng lành dữ khác nhau, những đam mê đầy nhân tính, những âm mưu quỉ quyệt. Cũng trong bức tranh đầy những mảng tối sáng đó, con người với tình yêu của nó mới sáng lên tính cá thể của mình. Và ngay cả tình yêu tưởng chừng là một điều rất riêng tư cũng không bao giờ trọn vẹn, Lệnh Hồ Xung của Kim Dung tuy hạnh phúc hòa hợp với Doanh Doanh nhưng chàng vẫn tưởng nhớ đến một tình yêu vô vọng.
Với Tiếu Ngạo Giang Hồ, tôi biết đến Ngũ Nhạc và ngày nay đến đây, lòng tôi sao khỏi có niềm rộn rã kính trọng. Hằng sơn tửu điếm này nằm ngay dưới chân Hằng sơn của phái Nga Mi phải là nơi giang hồ đã lắm người qua lại, nơi Lệnh Hồ Xung và Đào cốc lục tiên ghé ăn nhậu còn nàng Nghi Lâm mà tôi yêu mến chắc không khi nào dám vào. Tiểu nhị đem bánh bao ra ! Thì ra bánh bao là một thứ người Trung Quốc hay ăn như ta ăn cơm, và ta ăn cơm trắng thì bánh bao của họ trắng trơn không nhân.
Tôi thử chiếc bánh bao và công bằng mà nói thì thấy nó nhạt nhẽo, không hiểu tại sao đại hán ngày xưa ăn "mấy cân bánh bao" một lúc. Và rượu thì ngày xưa hẳn Đào cốc lục tiên uống không bao giờ đủ, ngày nay người Trung Quốc uống bia. Như tại Việt Nam, ở đâu cũng có bia, tỉnh nào cũng có hiệu bia, chai nào chai nấy to gần cả lít. Bia Thanh Đảo nổi tiếng nhất, nhưng tại rặng Cửu Hoa sơn xa xôi cũng có bia Cửu Hoa.
Nhớ chàng trai Trương Vô Kỵ tôi không thể không nhớ đến Quang Minh Đỉnh. Đó là sào huyệt của Ma giáo mà chàng đã lần mò theo một ông hòa thượng leo lên tới. Nhưng Quang Minh Đỉnh có thật chăng ?
Quang Minh Đỉnh là một đỉnh của rặng Hoàng sơn. Hoàng sơn là đệ nhất danh sơn của Trung Quốc. Ngũ Nhạc đã đẹp nhưng Hoàng sơn vượt xa Ngũ Nhạc.
Hoàng sơn nằm trong tỉnh An Huy, là một rặng núi có 72 đỉnh mà đỉnh cao nhất là Liên Hoa đỉnh (1860m) và sau đó là Quang Minh Đỉnh (1840m). Huyền sử chép rằng nhà vua Hoàng Đế đến đây để luyện linh đan sống ngàn năm nên núi có tên Hoàng sơn. Ngày nay dưới chân Hoàng sơn là một thành phố có sân bay, đến từ Hàng Châu, Thượng Hải rất tiện.
Nhà du khảo nổi tiếng đời Minh, Từ Hà Khách, là tác giả của "Từ Hà Khách du ký", một tác phẩm có giá trị về văn hóa và khoa học. Ông đã đến đây và thốt lên:"Đến Ngũ Nhạc thì không kể mọi danh sơn khác, đến Hoàng sơn thì không kể Ngũ Nhạc". Hoàng sơn thật là một cảnh non bồng nước nhược với bốn đặc tính: sườn núi như vách dựng đứng, rừng thông đầy hình thù kỳ dị, thế đá lạ lùng bí hiểm và cảnh mây bọc núi, núi xuyên mây. Hoàng sơn là nơi thống nhất uy danh của các núi lớn: cái tôn quí của Thái sơn, màu hoang dã của Hoa sơn, biển mây mênh mông của Hằng sơn, thác nước cuồn cuộn của Lư sơn và phong thái thần tiên của Nga mi sơn. Hoàng sơn chính là đối tượng sơn thủy của tranh thủy mặc từ nhiều ngàn năm nay. Trên sườn Hoàng sơn vào mùa xuân người ta chỉ thấy một vùng trắng như tuyết nhưng không phải tuyết, hỏi ra thì đó là Đào hoa phong, đỉnh chỉ trồng hoa đào.
Tôi đến Hoàng sơn để ngắm những ngọn núi hầu như cổ tích này. Trung Quốc mênh mông và quá nhiều cảnh đẹp, nếu chỉ thăm một núi thì đó là Hoàng sơn; nếu chỉ thăm một hồ thì đó là Tây hồ ở Hàng Châu. Nằm dưới chân Hoàng sơn lại còn có một thị trấn còn giữ lại được từ thời nhà Tống, thế kỷ thứ 9, thứ 10. Thị trấn này làm tôi nhớ đến Hội An, ngày nay nó là cũng chỗ bán đồ lưu niệm nhưng nó cổ hơn Hội An khoảng 400 năm và toàn bộ nhà cửa ngày xưa còn nguyên vẹn suốt cả một con đường dài vài km.
Hoàng sơn là đệ nhất danh sơn, "đến Hoàng sơn thì không kể Ngũ Nhạc", đó phải là lý do mà Ma giáo đã một thời chọn Quang Minh Đỉnh làm ngai vàng để muôn năm trường trị, thống nhất giang hồ, chống lại các chính phái. Đến Hoàng sơn tôi hiểu thêm rằng, những gì mình đọc Kim Dung ngày xưa là một sự phối hợp tài tình giữa lịch sử và địa lý có thật của Trung Quốc, hòa trong nền tảng thực tế của đạo lý, tâm lý và xã hội của đất nước này, cùng với tài hư cấu tuyệt vời để khắc họa những trong nhân vật, sáng tạo những hành động và cảnh ngộ vừa hoang đường vừa hiện thực.
Cuộc ác chiến trên Quang Minh Đỉnh không hề có thực nhưng Hoàng sơn, ngọn núi nằm tại hạ lưu sông Dương Tử, là kẻ chứng kiến những trận chiến đẫm máu suốt trong lịch sử Trung Quốc. Trước công nguyên tại vùng này đã xảy ra cuộc Hán Sở tranh hùng, cuối cùng Hạng Vũ thua, tự tử tại Cai Hạ trên bờ Dương Tử. Trước đó, Ngô Phù Sai cũng bị Việt vương Câu Tiễn tiêu diệt nơi đây. Đầu thế kỷ này, đây cũng là nơi Nhật và các nước phương tây xâu xé Trung Quốc. Và, làm sao khác được, cũng chính đây là nơi phát sinh các cuộc cách mạng vũ bão tại đất nước mênh mông này.
Tôi đến Hoàng sơn, hoa đào trên đỉnh Đào hoa phong vẫn nở trắng trinh nguyên như ngày trời đất mới mở hội. Tất cả, những gì hư cấu hay có thực, đã chìm trong lịch sử. Mầu nhiệm thay, thời gian.
Sửa bài mãi không được. :khicuoi
Lâu lắm mới được đọc bài viết của đại ca -bd
Thợ Điện
07-11-2013, 08:19 AM
Không hiểu dạo này ông còn bôn ba ? Mấy lần toan hỏi nhưng lại ngại .Thôi thì chúc ông cưỡi cơn sóng dữ vượt ba đào ,qua bến mê
kt22027
07-11-2013, 11:50 AM
@bác 6789
Đi đâu lâu quá vậy 6789? Có chuyện gì cứ dẹp hết đi, lên đây chém với bà con. Thỉnh thoảng tôi tìm phim hay cho xem hehe
@bác Lâm
Thùng đồ sẽ đến vào ngày 8, không cần ký nhận, bác nhớ đem vào nhà nhé https://tools.usps.com/go/TrackConfirmAction?qtc_tLabels1=9405503699300114849723
Hơ hơ, phải công nhận ở Mỹ có cái thoái quen phớt tỉnh Ăng-Lê rất hay. Kỳ này chắc phải đổi lại, gọi là phớt tỉnh Xê-Kỳ. Ai đời hàng gởi qua bưu điện, giao tận nhà, nhưng chỉ giao tới trước cửa nhà là xong. Chủ nhà không cần ký nhận. Có ở nhà thì ok, đi vắng dăm hôm về tới thì hàng vẫn nằm đấy. Hàng xóm hay khách qua đường nhìn thấy như không thấy. Chỉ sợ bị mưa làm ướt thôi.
Còn có cái loại thơ con Ó phát nhanh, hứa hẹn trong vòng 24h trong toàn địa phận nước Mỹ, ngoại trừ 2 tiểu bang xa xôi. Giá của loại thư này hơi cao. 9.75 $ cho mỗi cái ( thời giá cách nay 20 năm ). Chỉ trừ trường hợp đặc biệt như là phi trường bị bão tuyết làm đình trệ chuyến bay, thì con Ó đành xếp cánh.
Không biết tất cả hay chỉ vài tiểu bang, xe thư có tay lái ngược, bên mặt ( như xe ở Anh, Nhật, ...). Có thể bằng lái xe cũng phải thi đặc biệt một chút. Người phát thư đậu xe ngay ngỏ ba/tư, ôm chồng thư đi từng nhà.
Ồ, khác với ở Mỹ, Châu Âu có một vài nước, xe thư chạy tới ngay thùng thư, người phát thư cứ ngồi trên xe, bỏ thư vô thùng thư, ung dung. Vì ở đó nhiều thùng thư được treo ở cái giá chung. Có lẻ vì ở các huyện lỵ ngoại thành.
Có chổ thì nhận thơ nước ngoài hàng xóm biết, vì thư loại này thường giao vào buổi trưa hay xế chiều. Và tất nhiên người đưa thư là rất quen thuộc.
St.
@Thợ Điện: Em cứ như con tàu ... 12 sân ga í, chưa tìm được bến dừng :D
@Kt027: Em vẫn miệt mài cày phim suốt, nhưng fim hot thì phải đợi bản đẹp mới xem. Bây giờ đang xem lại Tam Quốc 2010 và nghiền ngẫm Bên Thắng Cuộc. Rảnh quá mà, có điều chém gió trên dd hơi bất tiện, toàn dùng fb ;)
Bác Lâm đã du lịch Trung Quốc rồi, sướng quá. Tụi em cũng muốn làm một chuyến Trung Quốc xem Vạn Lý Trường Thành. Có câu nói của người Hoa , chưa xem trường thành coi như là chưa đến Trung Quốc. Coi phim TVB cổ trang, thấy giới thiệu về Cấm Thành, đẹp quá. Hôm trước tính làm một chuyến Hong Kong, rất tiếc vì này nọ nên chưa đi được. Du lịch sao mà thấy sướng thiệt. Cứ nghĩ tới ngày khăn gói quả mướp, í bây giờ là va-li, túi xách lỉnh kỉnh, rồi ra phi trường ngồi chờ chuyến bay. Đén nơi mình muốn đến để tham quan. Thấy những cái gì tuy củ người mà mới ta. Xã xì chét và ghi thêm những kỷ niệm cho cuộc đời. Tối nay sẽ cố gắng làm một giấc mơ, vì ban ngày nghĩ nhiều quá.
@6789. Bây giờ đang có phim Thần Thương Truy Kích ( 25 tập ) bên tvb.vn . Phim xã hội đen. Có đuôi là .mkv . Cũng gay cấn .
kt22027
07-11-2013, 06:18 PM
@bác Lâm
Bác ơi, 6789 dùng chữ cày cho việc xem phim nghe có nịnh tai không? hehe À, hôm nay nghe tin Blockbuster Video sẽ đóng hết các tiệm còn lại. Thế là hết một thời oanh liệt trùm video rental. Có nhiều kỉ niệm với Blockbuster quá. trời lạnh, mưa rơi, ghé vào mướn phim, trên đường về ẩm thêm một cái bánh pizza, vài chai bia, cày (cho mượn chữ này hehe) cho đến gần sáng.
@bác 6789
Nói chơi thôi chứ muốn giới thiệu phim cho 6789 xem chỉ có tìm phim cũ thật cũ thôi, chứ phim mới ra lò chưa ra khỏi rạp Mỹ thì 6789 đả xem rồi! ;)
@bác Aty
Nói về các con số người ta hay lôi Trung Quốc ra để làm cho người nghe hết hồn do dân số đông. Nhưng nói về tiền thì người ta lại nói về thằng Mỹ hehe. Gửi tốc hành giá đó là quá rẻ đó bác ơi nếu so với số lương người bản xứ. United States Postal Service (bưu điện) lổ vốn triền miên do cạnh tranh khốc liệt và phải còn lo tiền hưu cho nhưng nhân viên cũ. Công đoàn usps mạnh đến mức rất khó cho nhân viên bưu điện nghỉ việc, nhóm nhân viên này được quyền lợi khá cao.
Gần đây mỗi ngày usps lổ khoảng 25 triệu đô la! usps có khoảng 210 ngàn chiếc xe, tốn khoảng 1 tỉ đô la tiền xăng mổi năm... hehe toàn là số khủng.
@kt027: Em đang xem lại những tập Underworld , không biết anh đã coi chưa (nói về cuộc chiến của Ma cà rồng và người sói). Kate Beckinsale đóng thể loại fim này hay dã man.
Bưu điện ở Mỹ mà cũng lỗ nặng vậy ha bác kt? Có lẽ do thời đại @ này. Hy vọng mùa noel họ thu lai vốn vì thiên hạ mua sắm và gởi quà nhiều hơn ngày thường. Cũng hay cái là công đoàn ở Mỹ làm việc mạnh, công nhân được nhờ. Hi hi, Aty có nghe em cột chèo nói kỳ rồi nó cũng nhờ có công đoàn chứ không thì có lẻ đã thất nghiệp.
Mùa lễ tạ ơn này bác kt có làm món gà tây không vậy.
Hôm nay không biết cái máy làm sao nữa. Hic.
Thợ Điện
07-11-2013, 11:16 PM
http://i678.photobucket.com/albums/vv150/dextire/Imock%20misc/Blockbuster/Blockbuster-1_zps563e9dfb.jpg
Nghe bác K cảm khái về Blockbuster tôi cũng buồn ,một trong những cái đẹp đã mất đi .Cứ mỗi lần một tên tuổi bị đóng cửa là tôi lại thấy ngậm ngùi như Big K,Ecker , nhớ cái thuở mấy đứa con còn bé dắt chúng đi mua đồng phục ,school supplies ngày tựu truờng ,dắt con bé con đi gắp gấu trong lồng kính cho nó vui mỗi khi nó đuợc điểm A
.Mấy hôm truớc ghé về thăm nhà cũ ở chicago thấy buồn buồn ,khi đó tôi ở trong quê ,nông trại đó mà các bác ,người Mỹ nhà quê mặt mũi cũng hệt như những phim mình coi hồi xa xưa .cái thời Casablanca , Gone with the wind đó các bác
Truyện ngắn này thấm quá các bác đọc cho vui
Mùa thu đã tới, lá trong rừng đang thay màu, bầu trời xám, gió kéo vào chật ních cái làng Trout Creek nhỏ bé này. Mùa thu bắt đầu lạnh rồi, cụ ở trong trailer trốn gió thì cũng phải thôi, người già ra ngoài với thời tiết này dễ cảm lắm.
Sở cứu hỏa của thành phố ở ngay sau lưng một cánh rừng nhỏ, nơi cụ Richmond cư ngụ, họ có bổn phận trông chừng cụ, vì cụ đã cho họ biết là khi cụ qua đời, cánh rừng của cụ sở hữu gần bốn mươi năm sẽ thuộc về họ. Mấy hôm nay không thấy bóng cụ ra vào, lũ mèo cụ nuôi dưới gầm nhà (trailer) kêu ầm lên, vọng sang đến tận sở cứu hỏa. Gần hai mươi con mèo chứ ít ỏi gì! Chắc là lạnh quá, cụ nằm trùm chăn rồi quên cho chúng ăn. Họ bàn tán về cụ và cuối cùng thì thấy cần phải cử một người sang gõ cửa.
Người cháu gái ở gần cụ nhất cũng cách cánh rừng này 60 miles, khoảng một tiếng lái xe. Bà được sở cứu hỏa báo cho biết là Bác của mình đã mất. Bà vội vã chạy tới, làm thủ tục mang xác cụ vào nhà thương, bác sĩ cho biết cụ mất được hai hôm rồi. Bà thông báo cho họ hàng xa, gần.
Cụ mất hôm thứ Hai, đến thứ Tư người cháu trai ở Seattle mới nhận được tin. Tuy biết là cụ rất thọ, 93 tuổi, và ra đi êm ả trong giấc ngủ, ngay trong cái trailer ở giữa rừng như ý cụ luôn luôn mong muốn. Anh vẫn ứa nước mắt khi báo tin cho vợ.
Cụ để lại di chúc cho cô cháu ở gần lo tang ma. Cụ muốn được chôn cất ở ngay nghĩa trang trong ngôi làng cụ đã sống hơn nửa đời người. Cái nghĩa trang nhỏ bé, mồ mả của người qua đời cũng thưa thớt, giản dị như những con người đang sống ở đây. Cụ lo sẵn phí tổn tang lễ, cụ không phiền đến ai cả. Mấy chục năm về hưu cụ có tiền hưu trí, cụ sống đạm bạc nên chẳng tốn kém là bao. Cụ đủ tiền ma chay cho mình không phải nhờ đến các cháu. Cụ cũng lo đến mấy con mèo nữa, cụ dặn dò phải giao chúng cho Humane Society, vì cụ biết khi sở cứu hỏa lấy miếng đất, họ sẽ hủy cái trailer cũ kỹ của cụ đi thì chúng sẽ tứ tán mỗi con một nơi, chúng sẽ trở lại cái đời mèo hoang trước đây.
Hơn hai mươi con mèo hình như hiểu được chuyện gì đang xẩy ra cho chúng. Chúng kêu meo…meo…meo suốt mấy ngày đêm. Khi người ta đến mang cụ đi, chúng chui ra một lượt khỏi cái gầm nhà, chụm lại một bầy với nhau kêu khóc. Chẳng ai để ý đến chúng, người ta còn lo thu dọn, khai quang cánh rừng. Cái cabin với mấy chồng sách của cụ sẽ được thiêu thành tro bụi, cái trailer cũ kỹ sẽ được kéo tới một nơi phế thải nào đó. Sở cứu hỏa sẽ khai quang cánh rừng, nới rộng mặt tiền cho cơ sở.
Chỉ vài ba năm sau, chẳng còn ai nhớ đến ở ngôi làng Trout Creek, trước mặt tiền của sở cứu hỏa xưa kia có một ông thầy dậy Âm nhạc, Pháp ngữ và La ngữ đã từng ở đó với một đàn mèo.
Tiếng đàn phong cầm của ông, tiếng hát của các ca sĩ mèo đã bay theo tiếng gió mùa thu năm ấy.
Rừng thu đã khép.
kt22027
08-11-2013, 01:31 AM
Mọi thứ đến với tôi hình như đều trể. Hồi nhỏ tôi hay trách sao mình bị sinh sau đẻ muộn, phải chi mình được sinh sớm hơn 20 năm thì giờ này mình đã giống chú Năm được làm người lớn, muốn ăn kem, hút thuốc lúc nào cũng được.
Cho đến ngày hôm nay, những thứ sờ sờ trước mặt tôi không thấy có gì là đáng chú ý, hay có gì hay ho. Nhưng lạ là sau chừng chục năm, nhớ lại những gì trong quá khứ, dù những việc đó vô cùng tầm thường, nó lại đem đến một cảm giác lâng lâng bồn chồn.
Đứng xếp hàng mướn phim Blockbuster chán thấy mồ, nhưng giờ nhớ lại sao tôi lại muốn được đứng đó, lấy lại cái cảm giác đó. Có một thời tôi hay đi Circuit City xem máy đời mới, ngắm nghía, mơ ước... Rồi những cuối tuần lê la trong Tower Records tìm cho được những cassettes có nhiều bài mình thích, đắng đo không biết có nên đổi bữa ăn trưa cho cái cassette này không...
Những tên tuổi trên đã bị thời gian xoá xổ, nhưng đó là số phận, rồi mọi thứ, iPhones, Google... cũng sẽ trở thành quá khứ mà thôi.
Một ngày nào đó, nhớ lại những cú chém trên TLKD, chắc tôi cũng sẽ bồn chồn, lôi ra thanh kiếm gió, ngăm nghía, gật gù "ôi một thời oanh liệt, các chiến hữu nay còn đâu"
Thợ Điện
08-11-2013, 02:11 AM
Hehe rồi bác sẽ nhớ đến tôi ,một lão già đã về hưu hay ngồi lặng lẽ post những chuyện tầm phào mua vui cho một vài người bạn trên này .chẳng biết ai nói điều này Hạnh phúc thực ngắn ngủi và giả tạo. Chỉ có nỗi buồn mới vĩnh cửu..
Nghĩ lại thế mà đúng
kt22027
08-11-2013, 01:39 PM
@6789
Tôi biết Underworld nhưng không có xem. Hồi đó tôi thích ma quỷ chứ sau này không mê nữa, nhưng may thay vẫn còn mê Kate Beckinsale. ;)
@bác Lâm
Chuyện tầm phào gì bác, đối với tôi đó là những mẫu chuyện của sự trải nghiệm, những chọn lọc của sự vui chơi đầy kinh nghiệm, quí quá đi chứ. Tôi thì nghĩ là hạnh phúc có bằng hoặc nhiều hơn đau khổ đi nữa, người ta cũng cảm thấy đau khổ nó triền miên, dai dẳng. Rất ít người nhận ra sự kéo dài của hạnh phúc, ăn ngon nhiều thành chán, sức khoẻ dồi dào nhưng mình không cảm thấy... chỉ đến khi đói, thì 1 phút chờ cơm ôi sao nó dài quá, lúc đau bụng nhức đầu thì một ngày như tận thế. Chính tôi cũng vây đó bác, nhưng tôi hay kiểm lại và thấy được mình có quá nhiều hạnh phúc hehehe, tôi tin chắc bác cũng vậy.
Hạnh phúc đấy các bác ơi. Cái hạnh phúc đời thường có chung quanh ta. Ở mọi lúc, mọi khi nơi cuộc sống. Hôm nay vừa mới bị đứa bạn lên lớp. He he, là hạnh phúc thật đấy, là mình được sự quam tâm nhắc nhở của bạn bè xung quanh. Hôm qua có bác coi cuốn nhạc Vân Sơn nói về Phi Lip Pin, có cảm xúc bồi hồi về Bataan ngày nào, với lớp học C.O 6 tháng trước khi lên em 747 . Có cảm xúc bồi hồi khi nhớ lại cái hạnh phúc là có list dán trên bảng. Ngày kia mình đi uống cà phê tán dóc, nói chuyện với mọi người là có một quán cà phê đã mang đến cho mình nhiều hạnh phúc lắm, cà phê TLKD của ông chủ KT. Hi hi, đó là niềm hạnh phúc không thể nào phai được nơi tâm tưởng của mình. Cho dù ngày mai quán này bị đóng cửa ( vì đã bước sang giới hạn của ..100.. trang. Hy vọng được gia hạn thêm 99 trang ( lần thứ nhất) nữa. Mỗi ngày vào cái quán này để thu thập thêm, học hỏi thêm, những gì nơi cuộc sống, quả là hạnh phúc rồi. Nhìn cuộc sống với màu hồng, xung quanh mình thấy toàn là hạnh phúc. Những điều mình đạt được đã là hạnh phúc, lại còn nữa điều chưa đạt, sự mong chờ để hy vọng đạt được, cũng là cái hạnh phúc lâng lâng. Hạnh phúc với những gì đã đến, với những gì đã qua đi, và cả những gì chưa đến. Có lẻ cái hạnh phúc của mình coi ra tầm thường quá, cho nên rất dể để bằng lòng. Hay đúng như bác Lâm : chỉ là giả tao ? Không đâu, là sự thật đó mà bác. Thằng em rất mê nhạc của thời đó. Khổ nổi lại biết một cách không căn bản, cho nên không tìm được bài nhạc. Cũng may bác đưa lên nhiều bài trúng tủ, rồi thì em lấy xuống chuyển vào phone nghe mỗi ngày. Hạnh phúc là đây rồi. Chứ mua CD đã khó, mà cả CD có khi chỉ thích 1 bài. Hôm xưa vào quán nhạc ở Đa Kao, hỏi mua nhạc pháp. Chủ quán hỏi mua bài gì để anh ta đánh ra đĩa. Híc, một vài bài thì biết, còn lại chỉ ấm ớ. Thôi thì anh cứ đánh hết ra cho tui. Hôm sau trở lại lấy nhạc tổng cộng được 4 CD. Mừng lắm. Cầm nhạc mà tay run run. Về nhà lựa ra và đốt lại được 2 CD. Thời đó chỉ biết làm nhạc với cái đuôi .wav chứ không làm được .mp3 như bây giờ. Lúc ấy nghe nhạc mà cảm thấy hạnh phúc chi lạ các bác ạ.
Lâu lắm rồi không biết bác Tôn bận bịu thế nào. Vẫn khỏe thường ha bác. Hỏi thăm bác thôi, chứ mà công việc trên hết. Tính hỏi bác Tôn về thuốc Tramadol 50 mg, Diclofenac 75 mg, và Voltaren, uống nhiều có hại LẮM không. Thuốc thì đã có, liều lượng mỗi ngày Tramadol 3 viên, Diclofenac 2 viên. Voltaren không uống chung với 2 thứ kia và mỗi ngày uống 3 viên. Đièu trị thời gian 2 tới 3 tuần vì bịnh đau lưng nhức xương do lao động nặng lâu ngày gây ra. Cũng vì uống lâu nên sợ sau này bị gì đó bác. Đã đi rọi xi-ti ( MR ) nhưng không phát hiện đuợc gì. Bác giúp coi dùm Aty nhé. Cảm ơn bác nhiều.
Kính chúc các bác và anh chị em, mọi điều hạnh phúc trong cuộc sống.
Thợ Điện
08-11-2013, 09:54 PM
Bác K ,sách đã gửi ,những quyển xưa cũ không biết bác còn thích không ? Zorba the Greek con người chịu chơi sống đến tận cùng đam mê và cái chết .Arch of triumph viết về tình yêu sau WW2 giữa kẻ lưu vong và cô vũ nữ ,mối tình đầy đam mê và bi thảm ,tôi khoái nhân vật chính uống rượu như hũ chìm và những đoạn độc thoại nội tâm tuyệt vời và một vài quyển nữa nếu bác thích cái gu của tôi xin cho biết để tôi gửi thêm .Cả một nhà sách cứ lọc tới lọc lui cho thư viện cả chục lần rồi mà mãi không hết .Nhiều quyển mình cứ tự lừa rằng rồi có lúc sẽ đọc lại mặc dù trong thâm tâm biết chẳng bao giờ
CÔ TÔ THÀNH NGOẠI HÀN SƠN TỰ
Tô Châu không cách Hàng Châu bao xa, nằm trong đồng bằng hạ lưu sông Trường Giang, thuộc tỉnh Giang Tô. Tô Châu cũng được xem là thiên đường hạ giới như Hàng Châu, đã là kinh đô của nhiều triều đại rất cổ, trong đó có nhà Ngô cách đây trên hai ngàn năm.
Thời Đông Chu liệt quốc có một nhà vua nước Ngô tên là Ngô Hạp Lư. Năm 484 trước công nguyên, Hạp Lư lấy Tô Châu làm kinh đô và xây một cái thành bao quanh Tô Châu, đặt tên là thành Cô Tô. Theo một tài liệu cũ thì thành Cô Tô dài 23,5km và có 16 cổng thành. Ngày nay thành Cô Tô không còn dấu tích gì nữa, chỉ còn hai cổng thành đã đổ nát.
Hạp Lư có con trai là Ngô Phù Sai. Phù Sai là tướng giỏi, đánh tan và thu tóm nước Việt. Vua Việt là Câu Tiễn phải chạy về miền nam, đóng tại Cối Kê, thuộc tỉnh Triết Giang ngày nay. Thế nhưng Phù Sai là người mê gái đẹp nên bị rơi vào bẫy của Phạm Lãi. Lãi là người của Câu Tiễn tìm kế phục hận Cối Kê. Thật ra Cối Kê là một nơi trù phú, nó chính là Thượng Hải ngày nay nhưng hai ngàn năm trước Thượng Hải dĩ nhiên chỉ là một làng đánh cá. Phạm Lãi đi tìm mỹ nhân và kiếm ra được hai nàng, đó là Tây Thi và Trịnh Đán. Hai nàng này hẳn rất đẹp và cũng rất khỏe mạnh vì theo Ngô Việt Xuân thu kể thì hai nàng đi "hái củi và ngày nào cũng đập sợi trên sông".
Sau đó Tây Thi và Trịnh Đán khỏi phải "đập sợi" nữa vì Câu Tiễn đem "trăm nén vàng" đến thôn Trữ La, quê của hai người đẹp, rước về cho tập múa hát và dâng cho Phù Sai. Phù Sai được cả hai người đẹp nhưng yêu Tây Thi hơn và cho xây một cái đài gọi là Cô Tô đài.
Cô Tô đài được xây trên núi Linh Nham, cách Cô Tô thành khoảng 12km. Núi Linh Nham chỉ cao có 82m nhưng đá núi có hình thù kỳ dị, Tây Thi đi guốc lượn lên đó nghe tiếng "leng keng". Cũng theo sách xưa kể lại, đài Cô Tô xây năm năm mới xong, "cao năm trăm trượng, rộng tám mươi bốn trượng". Sau đó Phù Sai ở riết trong đài Cô Tô với Tây Thi, bỏ bê chính sự, cuối cùng quả nhiên bị Câu Tiễn diệt. Câu Tiễn lên ngôi vua thì Phạm Lãi thấy nên xa lánh triều đình, vì hoạn nạn thì Câu Tiễn chia xẻ nhưng danh lọi thì chưa chắc ! Cuối cùng Phạm Lãi, con người đầy minh triết và nghệ sĩ đó, bỏ đi, cùng Tây Thi "giong chơi ngũ hồ rồi biệt tích". Có thuyết nói Tây Thi bị vợ Câu Tiễn dìm chết tại sông Tiền Đường nhưng tôi thích thuyết Tây Thi đi chơi với Phạm Lãi hơn.
Về sau Lý Bạch và Bạch Cư Dị đến Linh Nham để sáng tác những bài thơ bất hủ về Tây Thi và mối tình khó kiếm đó. Ngày nay trên núi Linh Nham không còn dấu vết gì của Cô Tô đài cả. Còn lại với thời gian là chùa Linh Nham xây thời nhà Lương (502-519). Qua bao nhiêu triều đại, Linh Nham tự là đạo trường của tông Pháp Hoa, Luật tông. Thời gian đã nhiều lần hủy phá Linh Nham tự, ngày nay du khách tìm thấy ngôi chùa mới xây lại năm 1919 và 1932.
Hãy trở lại thành Cô Tô, ngày nay nó cũng đã bị phá hủy. Thế nhưng ở phía tây của thành, bên con kênh đại vận hà nối liền nam bắc, có một ngôi chùa nhỏ trường tồn với thời gian. Đó là Hàn Sơn tự. Một buổi tối nọ, trăng đã tàn, có người ghé đậu thuyền trên đại vận hà, nghe một tiếng chùa của Hàn Sơn tự và làm bài thơ:
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô tô thành ngoại Hàn sơn tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.
Trăng tà, tiếng quạ kêu sương,
Lửa chài, cây bến sầu vương giấc hồ.
Thuyền ai đậu bến Cô Tô,
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San (47).
Đó là bài Phong Kiều dạ bạc, tác giả là Trương Kế, ông vốn là một vị quan coi sóc chuyện buôn bán, sống cuối thế kỷ thứ 8. Bài thơ này đã trở thành giai thoại, Trương Kế lưu danh thiên cổ mặc dù chỉ làm vài bài thơ. Người đời sau có nhiều câu chuyện về sự tích của bài thơ này, nhất là thắc mắc chùa làm gì mà đánh chuông nửa khuya. Nhưng có thế mới ra thơ, nếu chuông đánh buổi sáng sớm gặp lúc Trương Kế ngủ dậy lo đi coi sóc hợp đồng mua bán ngành sắt và muối thì ngày nay đã không ai biết Hàn Sơn tự.
Đến Hàn Sơn tự và tìm xem Trương Kế đã đậu bến nào. Đó là một kênh sông nhỏ, chiếc cầu Phong kiều chính là loại cầu vòm cong cong như ta thường thấy tại Hàng Châu, Tô Châu. Hai bên cầu là bờ kênh trồng những cây phong, đó là "cây bến" của Tản Đà, loại cây có gỗ màu sáng, có lá như hình cờ Ca-na-đa. Ngày nay cây phong cũng còn, chen lẫn với nhiều cây khác để nơi đây thành phong cảnh xinh đẹp lạ thường. "Lửa chài" của ngày xưa nay hẳn đã biến mất nhưng ngược lại tiếng chuông chùa nổi lên dồn dập. Vào Hàn Sơn Tự, ngay cửa vào là bài Phong Kiều dạ bạc do Khang Hữu Vi đời Thanh viết chữ đại tự đứng mãi với thời gian và mưa gió chào khách.
Hàn Sơn chỉ là một ngôi chùa nhỏ, được xây năm 502. Trong loạn Thái Bình thiên quốc chùa bị phá hủy và được xây lại năm 1905. Chiếc chuông mà Trương Kế nghe tiếng thời nhà Đường đã bị mất và được thay thế bằng một chiếc mới. Chúng tôi may mắn được phương trượng chùa Hàn Sơn tiếp. Ông chuyên viết chữ đại tự, trên tường treo đầy những bức thư pháp của ông, chỗ viết là một chiếc bàn dài kê dọc đầy những mực. Ông nói chậm rãi: "Chùa Hàn Sơn chỉ là một chùa nhỏ, nó lưu danh chỉ nhờ một tiếng chuông. Thế nhưng, chúng ta là Phật Tử, chùa nhỏ chùa lớn không quan trọng, chúng đều chỉ là danh tự".
Thanh nhã thay và cũng sâu sắc thay ! Chùa Hàn Sơn nhỏ nhưng tiếng chuông quá lớn nên ngày nay khách du lịch đến đầy nơi đây. Gác chuông đầy kẻ lên người xuống. Tôi cũng sắp hàng lên gác chuông gỗ nhỏ hẹp chỉ có chỗ cho vài người. Ôi tiếng chuông làm nao lòng Trương Kế ngày xưa bây giờ nó vang lên loạn xạ, khi to khi nhỏ lẫn trong tiếng cười đùa của các thanh niên thiếu nữ mặc quần sọt. Họ đánh một tiếng chuông lấy có rồi vội lên xe đi chỗ khác, đâu biết rằng trong chùa có nhiều điều đáng trân trọng nữa như kinh sách, bia đá của tiền nhân. Ít người trong họ không biết sau hậu điện của chùa có hình vẽ của người xem như một gã điên mà tên người đó chính là tên của chùa. Đó là Hàn Sơn, một cuồng sĩ của thế kỷ thứ 7, thường hay được nhắc chung với Thập Đắc.
Ngày đó Hàn Sơn là một bần sĩ sống trong hang đá trong núi Thiên Thai, là chỗ của Tế Điên hòa thượng. Trên núi Thiên Thai có chùa Quốc Thanh nổi tiếng, bấy giờ do thiền sư Phong Can trụ trì. Hàn Sơn hay lui tới chùa này, chơi với Thập Đắc. Thập Đắc (lượm được) cũng không khá gì hơn, là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được Phong Can lượm đem về chùa. Thập Đắc quí Hàn Sơn, hay thu góp thức ăn, đựng trong một ống tre, cho Hàn Sơn mang đi. Thế nhưng Hàn Sơn không biết thân phận, đã không biết cám ơn chùa mà còn chửi đời.
Sách Tống cao tăng truyện viết: "Hàn Sơn đi trong hành lang chùa, chốc chốc lại kêu gào chửi bới lăng mạ mọi người, hoặc là ngẩng mặt lên trời mà chửi đổng. Các vị sư trong chùa không chịu nổi các gậy đuổi đi thì Hàn Sơn lăn lộn, vỗ tay cười hà hà rồi bỏ đi, quần áo rách bươm, mặt mũi hốc hác, đầu đội mũ bằng vỏ cây hoa, chân kéo lê đôi guốc mộc". Hàn Sơn Thập Đắc thường bá cổ bá vai đi chơi với nhau và cũng thường lui tới chùa Hàn Sơn hiện nay ở Tô Châu.
Ngày nọ có vị quan tên là Lư Khâu Dẫn đến hỏi Phong Can, ở đây ai là người hiền. Phong Can là một thiền sư đắc đạo, cảm hóa được cả cọp, đáp: "Có Hàn Sơn tức là Văn-thù, Thập Đắc tức là Phổ Hiền, hình dạng như người nghèo, điệu bộ như người cuồng". Lư Khâu Dẫn đến chùa gặp hai vị đó liền cúi lạy vái chào, các vị sư khác kinh ngạc hỏi: "Ngài là quan to sao lại cúi lạy kẻ cuồng phu". Hàn Sơn, Thập Đắc cười hà hà, nói "Phong Can lắm chuyện" rồi bỏ đi.
Về sau Lư Khâu Dẫn đến tìm thì Hàn Sơn chỉ la lớn "Các ngươi hãy cố gắng" rồi biến mất trong hang, để lại nhiều thơ ca. Còn Thập Đắc cũng bỏ đi đâu không ai biết. Ngày nay hậu thế còn lại Hàn Sơn thi tập do Lư Khâu Dẫn đề tựa và Đạo Kiều ghi chép, phụ thêm cả thơ của Thập Đắc và Phong Can, gồm hơn 300 bài, gọi chung là Tam Ẩn Tập. Sau khi Hàn Sơn biến mất rồi thì chùa ở Tô Châu mang tên Hàn Sơn để nhớ đến vị cuồng sĩ này, trong chùa còn tranh tượng của Hàn Sơn Thập Đắc.
Thợ Điện
09-11-2013, 09:32 AM
Hôm nay ngồi chờ chà là không đi đâu cả nhưng chắc mai mới deliver.Thình lình lại nhận đuợc cái mình không ngờ tới ,một cái post card với dòng chữ liến thoắng của ông Gió lúc ấy là 5 giờ sáng ông đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở phi truờng Sing chờ chuyến bay đi leo núi ở Nepal ,mừng muốn ứa nuớc mắt ,biết bạn mình nói là làm nhưng bây giờ già rồi cứ lo nghĩ vẩn vơ .Cầu mong ông về Mỹ kịp Thanksgiving
Ông làm tôi nao nức nhớ những chuyến đi xa khi còn trẻ ,phi trường ,ga xe lửa , bến tàu ( nhớ nhất lần đi Constantinople).Bây giờ mùa Đông đã đến mùa của hồi ức .Chỉ buồn mỗi một điều ông ấy đi không báo truớc để tôi còn kịp gửi cái ba lô da trâu nuớc .Tôi không còn đi đuợc nữa nhưng vẫn muốn cái ba lô mình lên đuờng ,muốn nó nằm trên vai của kẻ viễn du ,nhìn nó nằm lặng lẽ ở góc phòng thương quá
Powered by vBulletin® Version 4.2.1 Copyright © 2025 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.