hm.... ông KT đâu rồi há. Phải dọn nàh rồi đó ông ơi !! Chủ đất đòi nhà kìa.
He, hôm trước đã gởi đơn tới chủ đất xin gia hạn tới trang 199 rồi kia mà. Nghĩa là xin gia hạn thêm 99 trang thôi. Ai giấu mất lá đơn của tui :suynghi1
Nghe các bác nói về chuyện Cơm, Phở, gió trăng mới thấy đàn ông thủy chung có lẽ đang trên đà tuyệt chủng.
Cô Hanh đừng có bi quan làm chi. Anh Kiem Go nhà cô trông chất phát hiền lành thế kia mà còn phải nghĩ ngợi gì nữa. Có những người đàn ông lãng mạn thường ôm cây đàn ( như là ông CKD thì phải :) ) lựa lúc Trăng lên ngồi bên hiên nhà đón Gió cũng không sao. Bà Chủ Quán Cơm cứ mang theo bình trà ra ngồi với ổng rồi ca bài Chàng đàn Thiếp ca là tuyệt. Chiêu này không mới mẻ cho lắm nhưng công dụng, công dụng.
Kiem_Nhat
03-02-2014, 01:22 PM
Chào cả nhà! Chúc mọi người trong quán năm mới có nhiều cái mới!!!
Em năm nay về Vĩnh Long lấy bưởi lên Sài Gòn bán, đặt thêm Lay ơn đỏ từ Đà lạt bán kèm. Tất bật từ 26 đến chiều 30. Xin chia sẻ với bà con bán dưa , bưởi , bông năm nay , khóc ròng . Cái khoảnh bán bông và bưởi cùi bắp của em lỗ mất hơn 200 mỹ kim (tiền lì xì của con em ). Chiều 30 ôm 12 trái Bưởi (gần 15 ký) về chia cho bà con cô bác trong xóm (trước đó thì chấp nhận bán lỗ 50%).
Ngồi buồn mấy đêm , thức canh bưởi viết mấy mẩu chuyện đời:
_ Chuyện làng nhà Bèo Khọm
_ Vụ án Đôi dép rách
_ Dê núi miền đồng bằng
_ "Kim Tiền Thảo" hay cây "Đồng Tiền Vàng"
(em sửa chữa 1 chút rồi chia sẻ mấy anh em đọc cho vui!!!)
Suốt mấy ngày Tết , buồn quá , quay ra chơi Cào rùa với mấy Bà và bọn trẻ con trong xóm, bị lột sạch sẽ!!! Nhìn bọn trẻ con , chúng ăn tiền mình , cười hăng hắc, làm cũng vui lây!.
Hôm qua, có ông bạn già kêu lên ăn cơm , tặng cho câu này:
Ta cứ ngỡ cuộc đời là thật , nên ta tất bật đến bây giờ
Ta cứ ngỡ cuộc đời là cát bụi, nên ta trần trụi đến bây giờ.
An ủi duy nhất của em Tết này , ẵm được 2 Giải thưởng giải cờ úp vào 27 Tết!!!
Mấy hình ảnh về ngày em đoạt Giải:
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/01/27/11/09/1028048922_290055182_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1028048922)
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/02/03/12/37/1033384311_194087234_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1033384311)
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/02/03/12/37/1033384320_343050680_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1033384320)
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/02/03/12/37/1033384324_1978033205_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1033384324)
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/02/03/12/37/1033384299_2042145015_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1033384299)
Anh Chỏi đứng mang mắt kiếng; Cái lìn , anh Lâm nhôm , người ngồi sau là A tùa- q4
Đêm 30 , được cạo râu, tắm rửa sạch sẽ, chở con gái đi chùa, thắp nhang tưởng nhớ Bà ngoai em; Rồi chở nó đi coi bắn pháo bông trên cầu Sài gòn (người đông quá và bị tòa nhà Saigon Pearl che khuất view ).
1h sáng, con gái ngủ - Nhớ về cha mẹ, con trai yêu nơi xa!!!
Con em đây:
http://d.f21.photo.zdn.vn/upload/original/2014/02/03/13/39/1033438422_144445829_574_574.jpg (http://me.zing.vn/jpt/photodetail/daominhnhathanoi/1033438422)
Em vào thăm mọi người một chút, mà dài dòng quá!. Quán tính tiền cho em, em đi làm đây.
cuonghanh
03-02-2014, 01:31 PM
Cám ơn bác Lâm.
Gia đình cháu có lẽ có duyên với những cánh thư. Tình yêu của bố mẹ cháu gắn liền với thư và những cuộc thăm nhau đường dài. Ngày ấy các cụ lãng mạn lắm, thư thường đi kèm với những cánh hoa ép, hình vẽ hoa hồng, chim bồ câu, bưu ảnh và đôi khi là những món quà khó tưởng tượng như bánh xà bông, cân đường, thậm chí là vài khúc cá hun khói. Sau này mẹ cháu vẫn giữ tất cả những lá thư ấy, gói ghém cẩn thận, cất sâu trong tủ và... cấm không cho mấy anh em cháu sờ vào!
Chị gái cháu thì cả thời yêu đương là rất nhiều những lá thư tay. Chị với cháu là 2 thái cực: Chị cao ráo, trắng trẻo, khá xinh xắn và đặc biệt rất nữ tính, đằm thắm. Những lá thư của chị luôn dài kín 4 mặt giấy với những tâm sự đủ để người nhận phải đọc đi đọc lại vài lần. Người yêu sâu đậm nhất của chị (sau này cũng là anh rể cháu)là bộ đội chuyên nghiệp, đóng quân cách HN vài chục km. Những lá thư tình bạn ban đầu giữa 2 người trở thành niềm vui chung của rất nhiều người và chẳng biết từ lúc nào chị trở thành niềm say mê của khá nhiều thanh niên trẻ. Họ viết cho chị nhiều lắm, lúc đầu còn công khai, sau thì ngấm ngầm dấu nhau trong cuộc cạnh tranh không công bố. Mỗi dịp nghỉ, họ lại đến thăm chị, đôi khi giáp mặt nhau trong bầu không khí ngượng nghịu dù rằng thường ngày, họ vẫn ăn chung, tắm cùng và coi nhau như anh em ruột thịt! :) Đến lúc chị có người yêu chính thức rồi, họ vẫn chẳng ai chịu từ bỏ. Anh rể sau này mới kể, ngoài chị ra, anh chưa bao giờ hứng thú viết thư tay cho bất kỳ ai cả. Có những thời gian dài thư anh viết không nhận được hồi âm nhưng cứ 3-4 ngày lại gửi cho chị 1 lá. Đến lúc lấy nhau rồi, việc đầu tiên anh làm là xin rời quân ngũ để về với chị. Những lá thư không còn được viết ra nhưng chị cháu thì vẫn nâng niu những lá thư cũ như 1 kỷ vật. Cách đây hơn chục năm, vào mùa lũ, nước sông Hồng ngập vào nhà cháu dâng lên hơn 1m, đồ đạc nhiều thứ k chạy kịp đành chịu cảnh ngâm nước cả chục ngày. Lúc nước lũ rút, chị cháu về tìm lại hòm thư đầy chặt của mình mà cứ bần thần mãi, lôi từng lá thư ra hết rửa lại hong, phơi kín cả sân... Những lá thư ấy nhiều lúc trở thành hoài niệm đẹp đẽ, giúp chị trở về với một thuở lãng mạn, say mê nhưng cũng có lúc, nó trở thành vật cản trước cuộc sống bon chen, nhỏ hẹp của cơm áo gạo tiền...
Đến thời cháu thì internet can thiệp quá nhiều rồi. Thư tay đầu đời là những tờ giấy viết trong lớp của bọn nhóc học sinh lắm điều, viết rồi giấu trong hộc bàn nhau hoặc truyền tay nhau trong giờ học. Ngày ấy lạ thật, cả ngày đi học cùng nhau, tán phét cùng nhau tỷ chuyện trên đời nhưng dường như lúc nào cũng thiếu. Tối về còn viết cả đống vào giấy để sáng mai rón rén đưa cho nhau. Lạ cái là những thứ viết ra dường như luôn sâu sắc và ý nghĩa hơn những điều có thể nói trực tiếp. Cảm giác mở 1 tờ giấy gấp tư, gấp 8 ra, đọc từng dòng, đọc đi đọc lại thật thú. Tình bạn thân, tình cảm đầu đời cứ ở yên trong giấy, thi thoảng mới bộc lộ chút ít ra ngoài. Thời trẻ con thật dễ thương. Một cái nắm tay hoặc bất chợt gặp ánh mắt nhau trong lớp học thôi cũng đủ làm người ta phải thao thức...
Sau này cháu đi học xa nhà mới viết thư gửi bưu điện cho gia đình và đó là lần đầu tiên cháu cất lên lời nói yêu và cám ơn cha mẹ mình. Bình thường chả bao giờ ôm mẹ mà nói "con yêu mẹ" được vì truyền thống ở xóm cháu nó thế, mọi người thường ngượng ngùng khi bày tỏ tình cảm với nhau. Những lá thư mang lại cho mọi người trong gia đình những xúc cảm khá khác biệt, bỗng nhiên thấy yêu thương, gắn bó với nhau hơn. Cháu cũng nhận ra mẹ không chỉ là người phụ nữ nói nhiều, suốt ngày đe nẹt, uốn nắn con cái, bố không chỉ là người đàn ông trầm tư suốt ngày lụi cụi bên ắc quy hỏng, xe đạp tuột xích, hết đục đẽo cái này lại xây lắp cái kia... Ai cũng có một thế giới nội tâm rộng lớn. Có điều đến lúc nào thì ta chạm được và thấu hiểu nó mà thôi...
Tự nhiên viết ra những điều này, cháu lại muốn lôi giấy bút ra thế cơ chứ! Cám ơn bác Lâm ạ.
Chào KiêM_Nhat, lâu rồi không thấy ông lên chơi. Tưởng lo làm giàu. Ai dè lỗ lã. Nghe nói Vĩnh Long có bưởi da xanh gì đó ngon lắm. Thôi thì thua keo này ta bày keo khác vậy. Năm nay tui cũng đang bị lỗ chút vốn, nhưng vẫn cứ hè hè.
Năm mới chúc ông và gia đình vạn sự như ý .
Sa Pa của chúng ta vào một ngày cuối đông năm 2013 ( hình này mượn thôi )
https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/t1/1511288_10151769216131822_1419348518_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/t1/1507651_10151769216201822_113940873_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/t1/1511260_10151769216396822_940078955_n.jpg
Thợ Điện
04-02-2014, 12:21 AM
Em thân mến,
Chị không gọi tên em, nhưng em biết thư này chị gửi em, phải không?
Chị đang ở châu Âu, trong một chuyến đi ngắn ngày để tham gia các sự kiện Các sự kiện đó là những cuộc gặp gỡ, tiếp xúc với các phái đoàn đại diện ngoại giao của một số nước, và một số tổ chức quốc tế.
Em có tin là, khi ở trong nước và cả ở nước ngoài, đã nhiều lần chị phải cắn môi, bám chặt tay vào mép bàn... để không bấm số của em, gọi điện cho em? Chị muốn gọi để nói thẳng với em những việc chị đang làm, những suy nghĩ của chị về em và về cuộc sống của mỗi chúng ta, thẳng thắn và rõ ràng, hy vọng ''sự thật sẽ giải phóng chúng ta''. Quả thật, đã có lần chị nháy vào số của em rồi, nhưng rồi lại dập máy trước khi em trả lời. Vì... chị sợ. Không phải sợ em, mà vì chị sợ sẽ không đủ khả năng để diễn đạt hết những điều chất chứa trong lòng bấy lâu nay, mà đến khi ra bên ngoài, chứng kiến một xã hội khác, một thế giới khác, những điều ấy càng quay cuồng trong đầu chị nhiều hơn.
Cái xã hội ấy, thế giới ấy khác với nơi chúng ta đang sống biết bao nhiêu, em ạ.
Em có nhớ tháng 11/2012, khi chị trở về Việt Nam sau một tuần sang Bangkok học (em chắc biết chị vẫn đang theo học cao học ngành quản trị), chị tặng em một hộp kem đánh móng tay? Chị vẫn nhớ vẻ mặt em lúc ấy: Gương mặt em rực sáng lên, với một nụ cười đầy ngỡ ngàng, vui thích - vẻ mặt mà chị không bao giờ quên được. Chừng như em cảm động, vì chưa bao giờ nghĩ một ''thành phần phức tạp'' như chị lại có thể tặng quà cho em. Chị cũng vậy, vì ngay lúc đó, chị cảm nhận rằng em giống chị ở một điểm: không biết ăn diện. Sau này nhiều lúc nghĩ lại, chị vẫn tự trách mình đã tặng em kem đánh móng tay. Lẽ ra nên là một thứ khác thực tế hơn, ví dụ đồ chơi cho con em, hoặc cái quần, cái áo gì đó. Vì người như chúng ta, có bao giờ dùng kem đánh móng tay đâu. Với cách trang phục giản dị, thậm chí xuềnh xoàng, của em và chị mà móng tay lại màu hồng bóng thì quả thật là không hợp.
Chị luôn nghĩ, nếu không có cái rào cản rất có thể chúng ta sẽ là hai chị em rất thân. Vì chúng ta giống nhau: nghèo, tiết kiệm, không biết ăn diện, và có lẽ cả hai đều có tinh thần trách nhiệm ngang nhau đối với công việc. Chúng ta sẽ nói với nhau những chuyện hay hơn nhiều so với các chuyện chúng ta vẫn từng phải trao đổi. Em sẽ hướng dẫn chị dùng sữa chua để làm sạch da mặt, sẽ khoe với chị thằng cu con khỏe mạnh, thông minh; còn chị sẽ kể với em những cuộc đi phỏng vấn với các nhân vật thật là hài hước, sẽ chia sẻ với em thông tin về giới văn nghệ sĩ, nhà khoa học, trí thức - một thế giới đa dạng và sinh động - mà bọn phóng viên thì thường thích kể về công việc phỏng vấn và nhân vật được chúng phỏng vấn lắm.
Cũng như bây giờ chị muốn kể với em về thế giới bên ngoài này biết bao.
Em biết không, có một chuyện cười: Hôm vào Hạ viện Mỹ, chị khụng khiệng trên đôi giày cao gót dọc một hành lang để vào phòng hội nghị. Vì không quen đi giày cao gót nên chị trượt chân ngã lăn quay trên thảm. Nghe tiếng ''huỵch'' rõ to, cả đám bảo vệ đứng ngoài cổng và quan chức phía trong phòng họp đều đổ xô ra. Khi thấy người gây ra tiếng động là một cô gái châu Á vừa bị ngã, đang lập cập ngồi lên, họ lao cả đến để... đỡ chị dậy. Ai cũng hỏi ''bạn có sao không'' một cách nhẹ nhàng, lịch sự và nhân ái đến mức chị đã bối rối lại càng bối rối. Họ hỏi rất thật lòng và cố gắng để mình không có cảm giác ngượng ngùng. Và ngay lúc ấy chị nghĩ, nếu ta đang ở Việt Nam mà bị ngã như thế thì sao? Chắc là sẽ có ngay hàng tràng cười hô hố: ''Chưa đến giường cơ mà em ơi'', ''thọt chân à em''...
Sự tôn trọng con người, nó thể hiện ở những điều nhỏ nhặt như thế. Nhân quyền đâu phải cái gì xa xôi đâu em, nó chỉ đơn giản là ''treat people with equal respect'', tất cả mọi người đều được đối xử với sự tôn trọng mà thôi.
Giờ này chị đang ở châu Âu. Chị đã đến Stockholm, Brussels, Budapest, và Geneva. Những thành phố thanh bình, bồ câu và quạ bay rợp trời, thiên nga bơi lấp lánh trắng mặt hồ. Lần đầu tiên chị thấy ''Danube lơ'' êm đềm như thế nào, và nó lại gợi cho chị nhớ tới những lời ca mẹ chị vẫn hát ngày xưa, về một dòng sông khác ở châu Âu, Volga:
''Nép bên nhau, thiết tha lời ân tình
Bờ cỏ vắng, bóng đêm dần buông.
Họa mi hót khúc ca rừng êm đềm
hòa theo tiếng sóng vỗ dạt dào.
Sông Volga, những đêm thơ mộng ơi
Thời gian hỡi, hãy khoan, ngừng trôi''.
Thật sự là có những giây phút chị chỉ mong thời gian ngừng trôi.
Điều mà bây giờ chị muốn nói bây giờ, là càng đi xa, chỉ càng thấy nhớ và thương Việt Nam hơn.
Chị vốn không thích nước Mỹ, có thể vì một mặc cảm tự ti và ghen tị thầm kín trong lòng: Tại sao cũng là con người mà dân Mỹ không phải trầy trật... học tiếng Anh, lại có thể cầm hộ chiếu đi lại thoải mái khắp thế giới, không như công dân Việt Nam đi đâu cũng bị dò xét, nghi ngờ, bị ách lại hỏi giấy tờ, làm khó dễ, v.v. Nhưng khi ở Mỹ, chị cũng phải thừa nhận, những người Mỹ tạo nên một cộng đồng thân thiện và yêu nước – theo cái nghĩa, họ tự hào về quốc gia của họ. Và đặc biệt là sự thân thiện. Ở đó, dù là anh gác cổng người da đen hay chú bồi bàn da trắng tóc vàng, hay cô bán hàng gốc Á trong siêu thị, tất cả đều cởi mở và lịch thiệp với khách. Họ chẳng tiếc gì một nụ cười với khách, đến mức có lúc chị nghĩ hay đó là sự chuyên nghiệp mà họ học được, tức là họ được huấn luyện để lúc nào cũng tươi cười như vậy? Chứ chẳng nhẽ họ yêu công việc của họ, trân trọng khách hàng của họ đến thế được?
Song có lẽ cách hành xử hòa nhã ấy là thật, xuất phát từ thái độ của họ đối với công việc và con người, chứ không phải họ tập được.
Ngay ở Hungary, một xứ Đông Âu mà dân trong nước lâu nay vẫn nhiều người bảo là ''nghèo'', thì gia đình người Việt nào chị gặp cũng có xe hơi riêng và nơi ở, nếu không phải một ngôi nhà đẹp như biệt thự với vườn cây xanh mướt vào mùa hè, thì cũng là một căn hộ chung cư xinh xắn, ấm áp suốt cả mùa đông. Dân Hung cũng cởi mở, thân thiện, sẵn sàng giúp đỡ như dân Mỹ, Bỉ hay Thụy Điển. Hôm ở Thụy Điển, chị bước vào xe buýt và ngồi đúng vào hàng ghế dành cho người cao tuổi (hình như vậy). Khi thấy một bà già tóc trắng như cước lại gần, quen phản xạ của người Việt Nam là cứ thấy ai bước tới là phải cảnh giác, chị suýt đứng dậy... bỏ chạy, thì bà già đã kêu lên: ''Ấy ấy, bạn cứ ngồi. Tôi chỉ định chỉ đường cho bạn đi thôi. Vừa nãy tôi có nghe thấy bạn hỏi đường mà''.
Em ơi, bao giờ thì người Việt Nam đối xử với nhau thân ái được như vậy?
Chị thấy xót xa cho thế hệ bố mẹ của chúng ta - những người sống trải qua bao năm tháng chiến tranh bom đạn, rồi tới thời bao cấp đói khổ, và trên tất cả, cứ sống mãi trong một xã hội người với người đối xử với nhau hung hãn như chó sói. Chị thấy xót xa cho những bạn trẻ Việt Nam thế hệ 7x, 8x, 9x - những người mà, như chị nói, đã không bao giờ có cơ hội được đào tạo đàng hoàng, tử tế trong môi trường giáo dục ở Việt Nam, để đến nỗi giờ này khoảng cách về kiến thức và kỹ năng giữa họ và người trẻ ở các nước khác, ngay cả trong khu vực, đã là quá xa.
Và chị thấy xót xa cho những người như em.
Chị vẫn nhớ câu chuyện em kể cho chị, về những đêm em giả làm người đi đường để rình bắt cướp ở Hải Phòng. Em bảo, dù biết có đồng đội ở quanh đó yểm trợ, nhưng em vẫn ''sợ chết đi được''. Chị nhớ đôi mắt em sáng ngời, vui thích, khi cầm hộp kem đánh móng tay chị tặng. Chị nhớ vẻ mặt bực bội của em nhìn chị, khi em phải hy sinh ngày chủ nhật cùng chồng đưa con trai đi chơi công viên, chỉ để phải gặp ''con mụ phản động'' là chị. Chị nhớ em thật thà bảo, lương thưởng của em, tính tổng cộng tất cả lại, chỉ có 8 triệu đồng thôi - mà là ''em vừa được tăng đấy nhé''. Và chị bảo, ô cao thế, vẫn còn hơn chị đến 2-3 triệu.
Em à,
Bao giờ thì chúng ta có thể nói chuyện với nhau bình thường như hai người bạn, như hai chị em? Bao giờ thì chúng ta không còn bị những cơm, áo, gạo, tiền ám ảnh? Không còn những đề tài chị phải viết để có tiền nhuận bút, Bao giờ cái thế giới của chúng ta được thanh bình, hay là bình thường hóa, để không còn vô vàn hình ảnh đen tối loang loáng trong đầu mỗi ngày đêm:
Bao giờ em có thể cầm cuốn hộ chiếu của em ra nước ngoài, đến Mỹ và châu Âu, để nhìn những dòng sông lững lờ trôi, với đàn thiên nga như rắc hoa trắng trên mặt nước?
Chị mong sớm gặp lại em, em yêu mến.
kt22027
04-02-2014, 12:51 AM
Cám ơn TLKD đã cho một mặt tiền tốt, quán phát triển nhanh, buôn bán đắt. Nay quán phải dời về một địa điểm khác, rộng rãi hơn, khang trang hơn. Kính mời quý khách xa gần ghé thăm.
Cà phê Đen II http://cotuong.thanglongkydao.com/threads/86556-Ca-phe-Den-II.tlkd?p=459714#post459714
roamingwind
04-02-2014, 12:54 AM
Dọn nhà !! Dọn nhà, bà con ơi.
Ghế của ai thì tự cầm qua bên kia, ly cào phê nào đang uống cũng cầm qua luôn !!
Mấy cái bàn thì có ông KT lo rồi; ông này cao lớn khoẻ mạnh, khỏi lo.
Powered by vBulletin® Version 4.2.1 Copyright © 2025 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.