Kết quả 51 đến 60 của 707
Chủ đề: Tượng kỳ tiếu lâm
-
27-07-2009, 11:02 PM #51
Kỳ nghệ làng Kỳ
Lão kỳ thủ nọ sau thời gian mài đũng quần ở quán luyện cờ công phu đã thành thâm hậu, trong vùng không còn ai là đối thủ nữa. Ngay cả các cao thủ viễn xứ ghé vào tỉ thí cũng đều bị đánh cho thua tan tành. Có được chấp cũng không thắng nổi lão, riết rồi chẳng còn ai dám chơi nữa. Thiếu đối thủ lão đâm ra chán, bỏ cờ mà lòng vẫn còn tiếc.
Hôm nọ tình cờ được một lữ khách cho biết có làng Kỳ ở xa nổi tiếng cao cờ, dân làng toàn đại cao thủ, người ngoài khắp nơi đều run sợ không ai dám đấu. Lão cả mừng, bèn khăn gói quyết lên đó thử sức cho bằng được.
Lặn lội mãi rồi cũng đến nơi. Vừa bước qua cổng làng lão đã thấy hai chú bé chăn trâu đang tranh thủ ngồi đánh cờ, lão thầm nghĩ sức cờ thì chưa biết thế nào nhưng quả dân làng này mê cờ thật. Tò mò lão đến gần theo dõi thì giật mình kinh hãi khi thấy cả hai kỳ thủ tí hon đều đi những nước cờ xuất quỷ nhập thần, quả là trình độ vô cùng thâm hậu. Lão mới nghĩ bụng thôi thì thử đấu với tụi này trước để lượng sức mình xem sao. Đợi chúng chơi xong, lão lấy hết can đảm rủ một đứa đấu thử ván cờ. Nó nhìn lão ngạc nhiên nhưng biết là khách phương xa đến nó cũng vui vẻ nhận lời.
Ván cờ mới đấu được vài hiệp thì sau một loạt nước cờ tinh thâm xảo diệu, chú bé đã điều toàn quân ào ào xông lên vây hãm đối thủ không chừa lối thoát. Mồ hôi vã ra như tắm, lão kỳ thủ biết vô phương cứu chữa đành buông cờ chịu thua. Chưa hết bàng hoàng, lão hỏi:
- Mi đánh cờ hay lắm, quả không hổ là dân làng Kỳ, lão bái phục! Nhưng sao lão thấy từ đầu đến giờ mi không chịu đi xe, chứ không lão đã thua lâu rồi ?!
Chú bé tỏ vẻ ngạc nhiên cầm quân xe lên:
- Ông cũng chơi quân này sao? Ở đây bọn tôi dùng nó để đánh dấu góc bàn cờ thôi!
Lão kia nghe xong hồn xiêu phách tán, bèn âm thầm cuốn gói đi thẳng không dám ngoảnh lại. Từ đó không bao giờ bén mảng đến làng Kỳ nữa.
-
28-07-2009, 04:57 PM #52
-
29-07-2009, 12:33 AM #53
Tượng kỳ cổ học tinh hoa
Khổng Tử ghé chơi nhà học trò, đánh với trò mấy ván cờ tướng thư giãn. Chơi xong trò có ý tặng thầy bộ cờ làm kỷ niệm, nhưng thầy bảo chỉ nhận một quân cờ thôi, rồi lấy ra quân Tốt. Trò lấy làm lạ hỏi sao không phải Tướng hay Xa? Khổng Tử đáp: "Ngươi nhìn mặt chữ mà xem! Dưới giường trên chăn, giữa có hai người, ắt chẳng phải thứ tầm thường!"
(Chữ Hán 人 (Nhân) nghĩa là "người")
-
29-07-2009, 01:09 AM #54
-
29-07-2009, 11:42 PM #55
-
29-07-2009, 11:46 PM #56
Vợ thấy chồng mê cờ quá bèn xỏ xiên:
- Bàn cờ có 32 quân mà đánh đi đánh lại cũng chỉ nhiêu đó, không lẽ ông đánh hoài không chán sao?!
Chồng quắc mắt:
- Còn bà mê đọc tiểu thuyết lắm phải không?
- Ừ, thì sao?
- Có 29 chữ cái thôi mà bà đọc suốt ngày có chán không??
-
30-07-2009, 09:53 AM #57
-
30-07-2009, 12:10 PM #58
-
31-07-2009, 09:37 PM #59
Chuyện tình cờ tướng
Tôi có anh bạn trẻ đang say mối duyên đầu với cô bạn gái rất dễ thương, ân tình có vẻ mặn nồng lắm nên gặp anh lúc nào cũng thấy mặt mày tươi rói. Tôi hỏi thăm thế nào thì anh toét miệng cười: nói theo ngôn ngữ cờ tướng thì hai người chẳng khác gì cặp xe, tức là luôn song hành, người này đi đâu thì người kia đi đó!
Lần sau gặp lại tôi hỏi đến đâu rồi thì anh cười còn vui hơn trước: đôi uyên ương đã thâm tình đến mức như là cặp sĩ, luôn quấn quít sát bên nhau không bao giờ rời nửa bước.
Bẵng đi một thời gian gặp lại anh thì nét mặt chẳng còn thấy niềm vui đâu nữa. Tôi chột dạ hỏi thì anh rầu rĩ đáp:
- Bây giờ hai đứa như cặp tướng vậy!
- Là sao?
- Không bao giờ nhìn mặt nhau!!
-
31-07-2009, 10:26 PM #60
Anh nọ hay ra bờ sông đầu làng hóng mát, chiều nào cũng thấy ở bờ bên kia có ông lão ngồi hứng gió nhìn mình như có ý gì muốn nói.
Rồi cũng đến một hôm ông lão vẫy tay ra hiệu gọi anh qua bờ bên này để nói chuyện. Anh loa tay gọi to qua bên kia nhưng chắc tai lão nghễnh ngãng không nghe được. Sông rộng bờ xa, nhưng anh nghĩ bụng thôi thì kính lão đắc thọ, bèn nhảy xuống sông bơi một mạch qua. Lên bờ ông lão cười cám ơn rồi hỏi:
- Cậu có biết đánh cờ không?
Anh cau mày:
- Dạ con biết, cụ muốn chơi cờ với con à?
- Ừ, chơi cho vui đi.
- Dạ, bàn cờ ở đâu vậy cụ?
Ông lão ngơ ngác:
- Ơ! Lão đâu có bàn cờ nào đâu? À thôi chắc cậu có, hay là cậu chịu khó về nhà lấy cho mượn đi nhá?!
Anh rụng rời tay chân, đúng là già cả lẩn thẩn, nhưng anh cố nén cơn bực bội thầm nhủ mình thôi đã lỡ chiều cụ rồi thì chiều cho chót đi, không lẽ lội qua đây công cốc sao. Bèn bơi trở về nhà lấy bộ bàn cờ bỏ vào bao bơi qua lại. Qua được bờ bên kia rã rời cả người, anh bày cờ ra những tưởng cụ sẽ vui lắm.
Ai dè cụ trợn mắt nhìn anh:
- Ơ hay anh này! Lão bảo anh chơi cờ vây mà sao anh đem bàn cờ tướng là sao ?!!
Tượng kỳ tiếu lâm
Đánh dấu