Kết quả 1,031 đến 1,040 của 1510
Chủ đề: Cà phê Đen
-
13-11-2013, 10:23 PM #1031
Ông Gió tìm đọc đi hay lắm .Tôi có một kỉ niệm đẹp với Greek ,quê hương của Nikos Kazanzakis ,nơi đó có nhiều đền đài cổ xưa ,kiến trúc đã độc đáo mà có cái lạ nhất là hệ thống âm thanh .tôi có lần leo lên tuốt tầng bốn của một ngôi đền để tham quan ,đang say mê ngắm bỗng nhiên có một tiếng hát rất hay cất lên sát gần mình ,tôi giật mình tìm kiếm loanh quanh dù biết chắc đâu có ai ,trên này có mỗi mình thôi .Khi tiếng hát dứt tôi vỗ tay khe khẽ như để tán thuởng ,lát sau xuống thì thấy người phụ nữ đứng ở tầng dưới cùng gặp mình để cám ơn về những tiếng vỗ tay ,tôi ngạc nhiên hết sức thì ra âm thanh chuyền đi hai chiều suốt chiều cao của ngôi đền .Độc đáo thật!
Mỗi thế hệ có một nhận thức khác nhau ông Gió, khi ở VN tôi có gửi tặng ông nhachoa một quyển Zorba ,nghĩ rằng ông chắc sẽ thích ,nào ngờ ông ấy trơ trơ không một phản hồi .Chợt hiểu ra hai thế hệ khác nhau mà mình cứ đòi cách cảm thụ văn học giống nhau thì thật hết sức sai lầm .Ông đọc bài về Nikos cho vui
Mùi thơm những cây chanh trổ hoa quay cuồng người dân hải đảo. Những con lừa bước chậm chạp trên lối mòn hay triền núi. Vài ba con dê cột bên sân nhà; bụi bay đầy đường. Những đống gạch vụn, những đền đài sụp đổ. Mặt trời. Đá. Mây trắng. Biển. Những trái cây. Gió biển mặn nồng, bụi đá thơm ngát, những người ăn mày rách rưới, những con gà tây lủi trốn qua kẹt nhà.
Nghèo nàn, nóng bức, khô cằn, nhiều trái cây, nhiều đứa con nít dơ bẩn chạy rong giữa chợ, những trái nho khô, những chùm nho tươi, đôi má đỏ hồng của cô gái nhà quê, nụ cười thần thoại của cụ già râu trắng, những đồi đá vôi chôn vùi nền văn minh thượng cổ của Địa trung hải, nằm giữa Âu châu, Phi châu và Á châu.
Đó là đảo Crète, thuộc đất Hy lạp, quê hương của Nikos Kazantzakis, văn sĩ, thi sĩ, triết gia, tư tưởng gia, kịch sĩ, phê bình gia, dịch giả, chính trị gia. Nikos Kazantzakis là nhà văn hoá nổi tiếng nhất của Hy lạp thế kỷ hai mươi.
Quê hương ông là nơi phát sinh ra nền văn minh Tây phương, là một hải đảo muôn đời đón gió từ mười phương thổi về; người con trai Hy lạp ấy đã lớn lên giữa những cơn gió thịnh nộ thổi từ những lục địa xa xôi, giữa những tiếng sóng cuồng loạn của đại dương, dưới một bầu trời xanh lơ đầy mây giang hồ và những cánh hải âu đen mướt.
Những buổi chiều trên bãi vắng, lúc hãy còn trẻ, không biết Nikos Kazantzakis đã nghĩ những gì, khi ngắm nhìn những cánh buồm trắng xuôi gió thấp thoáng bên kia chân trời?
Để rồi đi vào đời, Nikos Kazantzakis trở thành con người nghệ sĩ điêu đứng, sống hốt hoảng với ý thức phân tán trước sự sụp đổ của con người và nền văn minh hiện đại; suốt đời, Nikos Kazantzakis chỉ là một cánh buồm say gió, trôi nổi bập bềnh trên đại dương của Hư vô, khát khao hải đảo quê hương, nhưng hải đảo quê hương ấy cũng chỉ là thần thoại, bởi vì quê hương không phải là nơi mà mình đã chào đời và con người vẫn nhớ quê hương đang khi mình ở ngay nơi quê hương của mình; con người vẫn cảm thấy hoàn toàn xa lạ nơi mình chào đời; có lẽ phải chăng lúc mình thở hơi cuối cùng là lúc quê hương mới bắt đầu xuất hiện?
Một con người bình tĩnh bình thường không thể nào hưởng thụ tận cùng những hương sắc trần gian. Phải mất quân bình. Phải điên một chút. Phải gàn. Phải mất trí.
“Phải có một chút máu điên, điên, anh nghe không?” (Nikos Kazantzakis, Alexis Zorba, trang 382).
Hãy ném quăng cái trí óc anh đi!
“Trí óc là một tên bán thực phẩm, hắn giữ sổ sách, tôi đã trả bao nhiêu, tôi đã thu bao nhiêu, đó là tiền lời lãi, đó là lỗ lã! Trí óc là một con buôn bé nhỏ dè dặt, nó không muốn vận dụng hết mọi sự, nó luôn luôn để dành lại, giữ lại” (Nikos Kazantzakis, Alexis Zorba, trang 382).
Đừng giữ lại gì cả. Hãy buông hết mọi sự! Đừng nắm lại, đừng xiết lại. Tôi hãy ném trọn tâm hồn tôi vào đời. Rồi nó đi đến đâu. Mặc. Không nghĩ. Không lo lắng. Đừng tính toán. Cắt đứt hết mọi sợi dây ràng buộc. Buông xuôi hai tay đi. Thả lỏng đi. Nếu mi không làm thế thì mi còn hưởng được hương vị nào của đời? Nếu không làm như thế thì mi chỉ được hưởng một mùi nhạt nhẽo tầm thường. Phải uống rượu mạnh để rồi ngây ngất hơi men mà nhìn thế gian đảo ngược. Cuộc đời là rượu mạnh. Hãy uống cuộc đời cho nóng bừng cả mặt. Rồi nhảy tung vào hố thẳm!
“Đừng tính toán nữa… Hãy bỏ những con số ở đó đi, hãy phá hủy cán cân quân bình, hãy đóng cửa hiệu buôn. Tôi nói với anh như thế, anh có nghe rõ chưa?
Chính lúc này, chính bây giờ là lúc anh sẽ giải thoát hoặc đánh mất linh hồn anh” (Alexis Zorba, trang 136).
-
Post Thanks / Like - 11 Thích, 0 Không thích
Tontu, toan2324, kt22027, Thien_HungCVA, huyenmapu, nhachoaloiviet, roamingwind, 123456, ChienKhuD, Aty, trung_cadan đã thích bài viết này
-
14-11-2013, 12:42 AM #1032
Từ hôm bác Roa lo cho tôi và bác tontu "đàm đạo" mất vui giờ mới thấy xuất hiện, thì ra bác đi xem dấu vết của sự vô hình. Tôi sưu tầm được bài thơ "lạ" post lên để các bác nhàn lãm, cũng đừng đàm đạo căng quá nhé.
昔 我
昔 我 未 生 時
冥 冥 無 所 知
天 公 忽 生 我
生 我 復 何 為
無 衣 使 我 寒
無 食 使 我 饑
還 爾 功 生 我
還 我 未 生 時
王 梵 志 詩
Tích Ngã
Tích ngã vị sinh thì
Minh minh vô sở tri
Thiên công hốt sinh ngã
Sinh ngã phục hà vi
Vô y sử ngã hàn
Vô thực sử ngã ky
Hoàn nhĩ công sinh ngã
Hoàn ngã vị sinh thì
Thơ: Vương Phạm Chí
Dấu Xưa Của Ta
Xưa ta lúc chưa sinh
Mịt mờ không thửa biết
Ông trời thoắt sinh ta
Sinh ta lại làm gì
Không áo khiến ta rét
Không ăn khiến ta đói
Trả ông công sinh ta
Trả ta lúc chưa sinh
(Dịch nghĩa).
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
Tontu, toan2324, kt22027, Thien_HungCVA, Thợ Điện, nhachoaloiviet, roamingwind, trung_cadan đã thích bài viết này
-
14-11-2013, 09:03 AM #1033
Tham vọng Bách Khoa
Con người võ học càng ngày càng muốn kiêm bác. Tượng trưng cho cái tham vọng bách khoa ấy là Tô Tinh Hà. Không môn học nào là ông không nghiên cứu. Nhưng rốt cuộc trong môn nào sở năng của ông cũng dở dang. Làm thế nào một cá nhân có thể tinh thâm được tất cả những môn học ở trên đời, khi một cái mênh mông của võ học cũng đủ làm người ta chóng mặt? Sự thất bại của Tô Tinh Hà như đã nói lên tâm sự của một thời đại trước cái kiến thức chung càng ngày càng tăng trưởng và phức tạp, nhưng cũng ngày càng tản mác. Trong Tàng Kinh Các những võ học kỳ thư vẫn xếp thành chồng dầy. Ai là người đã thực hiện được sự tổng hợp của cái di sản ấy? Nhưng ngay biết hết được cái di sản ấy cũng chưa có người. Ôi! Vương Ngọc Yến! Nàng ở đâu? Người con gái ấy chưa bao giờ động thủ, nhưng võ công nào cũng thấu triệt. Nàng có thể nói lên từ lịch sử đến những cơ thức và khả năng của một võ công của môn phái một cách tường tận hơn là ngay những người của môn phái ấy. Cao thủ của môn phái này mới xuất thủ thì nàng đã biết là môn võ nào và cao thủ của môn phái kia sẽ dùng môn võ nào để ứng phó. Khi những đối thủ còn mò mẫm chưa biết nên giở những đòn gì cho phải thì nàng đã tiên liệu được tất cả diễn biến của trận đấu. Và mỗi lần nàng mở miệng mách một thế võ cho một cao thủ thượng thừa thì, nghe cái giọng yêu kiều và xa xôi như đến từ một thế giới khác ấy, người ta muốn nghĩ rằng nàng ở giữa cuộc đời như nàng tiên của tri thức thuần tuý. Tiếc sao võ học trong đời nàng chỉ là chuyện phụ. Người con gái ấy cũng như Đoàn Dư, ngoài tình yêu, chẳng coi gì là trọng. Hai người sinh ra để lấy nhau: một người gần như biết tất cả võ công của thiên hạ và một người, nhờ Chu Cáp thần công có sức hút công lực của người khác, mà súc tích trong người nội lực của không biết bao nhiêu anh hùng. Sự tương kết giữa đôi trai gái ấy, sẽ đưa tới kết quả nào? Không ai biết. Nhưng người ta biết rằng cả hai đều coi võ học như một cái gì phù phiếm, và trước thế chia đôi ấy giữa kiến thức và nội lực, người ta không thể không nghĩ rằng cái thời đã hết khi một Vô Kỵ, vừa có Cửu dương Chân công, vừa có Càn Khôn Đại Mã Di Tâm pháp, thâu tóm trong một cái tất cả những có thể của võ học. Sự tổng hợp ấy sau Vô Kỵ, không xảy ra một lần nữa.
Nhưng trong Thiếu Lâm Tự cũng như trong lòng người võ lâm, Tàng Kinh Các vẫn sừng sững làm chứng cho một chí chinh phục không bao giờ nguôi. Vẫn có người giết nhau, và khó hiểu thay! Thí mạng để độc chiếm một võ công như ông và trong nhóm Trường Bạch tam cầm, đã trúng độc sắp chết, mà cứ giữ khư khư ôm lấy con dao Đồ Long không chịu mang ra đổi lấy giải dược, chỉ vì nghĩ rằng trong con dao ấy có giữ một võ học kì thư, vẫn có những Châu Bá Thông, sau khi đã chán tất cả, mà vẫn chưa biết chán võ học bao giờ, vẫn có những Cưu Ma Trí suốt đời đi tìm những võ công lạ và sẵn sàng làm tất cả để đổi lấy tuyệt kỹ mà mình chưa được biết. Nhưng võ học mênh mông. Võ công này chưa thông đạt thì đã xuất hiện võ công khác phức tạp hơn. Khi chưa nắm được cái nguyên lý của võ học thì có biết bao nhiêu cũng là một cái biết dở dang. Các cao thủ phải học từng võ công một cũng như trong Tàng Kinh Các cuốn võ học kỳ thư này xếp lên cuốn võ học kì thư kia. Trí nhớ khi ấy có một ý nghĩa nên thơ khác thường. Nhưng kiến thức vẫn chỉ là một tổng số không bao giờ đóng thành tổng hợp. Ngay Càn Khôn Đại Nã Di Tâm pháp cũng chỉ là một tổng hợp rất lớn chứ chưa có thể nói là đã đạt tới nguyên lý cuối cùng của võ học. Người ta nhớ rằng Vô Kỵ đã luyện thông bảy lớp của Tâm pháp ấy một cách dễ dàng. Nhưng tới lớp thứ tám thì chàng thấy rất khó và gặp những đoạn văn tối nghĩa và chứa những mâu thuẫn không giải quyết được. Hình như người sáng tạo ra Tâm pháp ấy tới một độ nào cũng đã vấp phải một bức tường không thể nào vượt qua. Hay là tại Kim Dung vẫn muốn dành một phần cho thượng đế? Những Cưu Ma Trí, Mộ Dung Bác, Tiêu Viễn Sơn sau một đời khổ luyện tưởng đã đạt tới giới hạn cuối cùng của võ học thì, ngay khi ấy, họ chợt khám phá ra rằng cái tham vọng vượt bậc của họ nghịch lại những võ công tối cao họ luyện được, mà mục đích là dẫn tới cái ý của võ học trong một sự lãng quên và sự tương nghịch ấy đang ngấm ngầm dẫn họ đến chỗ bị tẩu hoả nhập ma. Cảnh tượng ấy mới tuyệt vọng làm sao! Nhưng con người của Kim Dung trong giấc mộng bách khoa, trong ý chỉ sáng tạo, trong tinh thần chinh phục của nó, ngay khi đã bị cái tham vọng của nó quật ngã, không phải đã không nói lên một cái gì vượt bực trong con người. Sự vượt bực ấy tuy nhiên mang sẵn trong nó cái ngòi của thất bại. Con người có một sức sáng tạo không cùng. Nhưng tất cả xảy ra như người ta càng sáng tạo càng xa chân lý, và càng thất lạc trong cảnh tạp loạn của cái kiến thức người ta đã tạo ra. Cho nên người anh hùng đích thực của Kim Dung như Vô Kỵ, thường không phải là người của sáng tạo mà của sự trở về và của sự tìm thấy lại.
-
Post Thanks / Like - 13 Thích, 0 Không thích
Tontu, trung_cadan, huyenmapu, toan2324, ngokhong, tamthaplucke, nhachoaloiviet, kt22027, Aty, Bến Tre, doccocuukiem, ChienKhuD, Thien_HungCVA đã thích bài viết này
-
14-11-2013, 12:14 PM #1034
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
Tontu, trung_cadan, toan2324, Thợ Điện, ChienKhuD, tamthaplucke, nhachoaloiviet đã thích bài viết này
-
14-11-2013, 05:12 PM #1035
Hi all! lâu mới vào đợt này chạy marathoc nên ít vào chơi được. bác Tôn Tử, bác Lâm vẫn khỏe chứ, vào thất anh Trung mất xe không biết tìm được chưa, thế là đi bố mất hơn trăm củ làm đến bao giờ mới kéo lại được- chia buồn cùng anh.
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
14-11-2013, 05:13 PM #1036
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
15-11-2013, 06:35 AM #1037
Từ khi được bác Lâm giới thiệu thơ Haiku thỉnh thoảng tôi cũng ngồi đọc đi đọc lại, nhưng đọc mãi không hiểu nó hay chỗ nào. Dưới đây là 3 bài thắng giải, tôi thấy viết đâu có đúng cách. Hình như câu đầu phải gợi mùa gì, 2 câu sau là ý tưởng gì gì đó, còn mấy bài dưới này thì tôi chịu thua hehe
Nhờ bác Lâm, bác PhiHuong hay bác nào giải dùm giúp tôi hiểu loại thơ này đi
* 01 Giải Nhất:
- Bài thơ:
Phố xưa
Lanh canh guốc mộc
Tan vào cơn mưa
Tác giả: Đỗ Thượng Thế - Trường Phạm Như Xương- xã Điện Ngọc, huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam.
* 02 Giải Nhì:
- Bài thơ:
Sông Hoài
Dùng dằng
Thơ ai sóng vỗ
Tác giả: Phan Văn Tám- 196 Tôn Đức Thắng, khối Tân Lập, phường Tân An, TP Hội An.
- Bài thơ:
Con thuyền trên sông
Chòng chềnh ngọn sóng
Mái chèo bỏ quên
Tác giả: Đỗ Văn Nhàn (Minh Nhàn) - 101 Nguyễn Thị Minh Kha, TP Hội An
-
Post Thanks / Like - 5 Thích, 0 Không thích
-
15-11-2013, 07:59 AM #1038
Thú thực tôi cũng không đủ uyên bác để giải thích về thơ Haiku và cũng chưa thật thích để tìm hiểu đến ngon nguồn ,nhưng tôi có cảm giác người Việt không thể làm Haiku hay được .Nghề của mình là Lục bát ,món khác dùng cứ thấy gượng gạo làm sao Tạm sưu tập ít bài mời các bác xem chơi ,nhiều bài cũng hay nhưng cô đọng quá .Tính tôi lại thích rườm rà ,rề rà ,cái lề mề của kẻ nghiện rượu đến hôn mê .Vì thế tôi thích trường phái Nga với những câu chuyện lê thê .Hôm nay đọc Hồi kí viết dưới hầm của Dostoievski ( Notes from underground).Cả thế kỉ rồi mà có cảm tưởng ông ấy đang mắng mình .Nguyên văn
Tôi xin dõng dạc đứng thẳng lưng dơ một ngón tay mắng thẳng vào mặt các ngài , những lão già đẹp lão ,những lão đàng hoàng ,những kẻ trịnh trọng,những lão chủ hiệu buôn .Rằng ,sống trên 40 tuổi các anh đều là một lũ vô liêm sỉ vì trong các anh khó tìm ra chỗ cho rung động tình người ,tình yêu .trong các anh chỉ còn một thói quen tính toán lạnh lùng hơn băng tuyết
Hehe bị mắng tới tấp mà sao không thấy giận ,nhà văn đó lớn thiệt ông viết những câu đọc thấy rùng mình
Haiku là thể thơ ngắn rất độc đáo của Nhật Bản. Mỗi bài chỉ 17 âm tiết, chia thành ba phần, người Nhật viết liền một dòng nhưng khi dịch ra tiếng nước ngoài được ngắt thành ba câu. Vì chưa quen, người đọc lần đầu có thể hơi ngỡ ngàng, tuy nhiên, đọc kỹ và suy ngẫm, ta sẽ thấy thơ Haiku thật tinh tế. Mỗi bài, thường là một bức tranh phong cảnh nhỏ, tưởng như không nói gì mà thực tế gợi cho ta nhiều điều. Nội dung và triết lý thơ Haiku không nằm ở câu chữ mà ở sự tưởng tượng của chính người đọc.
Thơ Haiku thật kỳ lạ. Ngắn và giản dị. Nhiều khi không nói gì hoặc nói điều chẳng đâu vào đâu, thậm chí tưởng như “ngớ ngẩn”. Thế mà càng đọc, (trong trường hợp của tôi là càng dịch), ta cứ bị cuốn hút bởi sự “không có gì” và “ngớ ngẩn” đó. Tôi có cảm giác người Nhật viết Haiku không phải để truyền tải ý, mà hình ảnh, những hình ảnh chấm phá giản dị. Hình như cũng không có ý định nói điều gì to tát về triết lý hoặc tình cảm như ta thường thấy ở các dòng thơ khác. Có lẽ vì thế mà người đọc phải có sự làm quen dần để cảm nhận và yêu. Trên thế giớ có rất nhiều người yêu và bắt chước viết thơ Haiku Nhật Bản. Hầu như nước nào cũng có Hội những người yêu thích loại thơ này. Thậm chí còn có trường dạy cả cách viết Haiku.
Bản thân tôi cũng phải trải qua một thơ gian khá dài mới làm quen được. Cụ thể hơn 30 năm kể từ ngày tôi tò mò tìm hiểu thơ cổ Nhật Bản, và đã dịch một ít, dịch có thêm vần, mà chỉ loại thơ năm câu (tanca) trong tập Manyoshu đồ sộ. Giờ thì tôi yêu, và kết quả của tình yêu đó là tập Thơ Haiku Nhật Bản này.
Đầu tiên phải nhắc đến ba cây đại thụ của thơ Haiku Nhật. Đó là Matsuo BASHO, Yasa BUSON và Kobayashi ISSA. Mỗi vị tôi dịch khoảng trên dưới nghìn bài. Riêng Basho tôi có hai bản dịch khác nhau, từ hai nguồn khác nhau. Do không biết tiếng Nhật và phải dịch từ tiếng Anh (một số trường hợp từ tiếng Nga), nên một số ít bài trùng lặp trong hai tập này có thể khác nhau, vì tôi chỉ biết những gì người khác đã dịch chứ không phải nguyên bản. Nghe nói tiếng Nhật cổ khó hiểu lắm, thậm chí cả với người Nhật hiện đại, nên việc hiểu khác nhau cũng là chuyện bình thường.
Ngoài ba đại thụ nói trên, trong tập này tôi dịch một lương khá lớn thơ khất thực và thơ thiền của Taneda SANTOKA, một trong những nhà thơ Nhật hiện đại được ưa thích nhất hiện nay, cũng như một số nhà thơ Haiku tiêu biểu khác. Cuối sách, tôi thêm phần PHỤ LỤC, giới thiệu những bài tanca đã nói và Thơ Cổ Triều Tiên tôi dịch ngày xưa, vì về cơ bản chúng cùng hơi hướng, phong cách và thời điểm sáng tác. Cuối cùng là hơn 100 bài Haiku của tôi viết năm 1980 khi tôi bắt đầu mê và chịu ảnh hưởng của loại thơ này. Có điều lúc ấy tôi chỉ mượn số lượng ba câu mỗi bài, chứ không theo phong cách thơ Haiku cổ điển. Thơ của tôi truyền tải ý chứ không phải hình ảnh.
Âu cũng là một trải nghiêm nữa trong sự nghiệp dịch thơ chuyên nghiệp của tôi. Và tôi muốn giới thiệu nó với bạn đọc. Mong được đón nhận và nâng đỡ.
Hà Nội, ngày 3 tháng Sáu, 2010.
Thái Bá Tân
Matsuo BASHO
(Bản dịch Một)
1
Con quạ
Ngồi trên cành cây khô
Chiều thu.
2
Người thợ đập đá
Ngồi nghỉ bên dàn hoa bìm bìm
Cuộc đời này thật buồn.
3
Con ếch
Nhảy xuống ao tù
Tiếng nước té.
4
Làng này, vùng núi này
Nơi không ai lui tới
Sẽ rất buồn nếu không buồn.
12
Trăng
Một nhà sư
Mang trăng đi qua bãi cát.
13
Suốt đêm
Nằm nghe gió thu
Bên kia núi.
14
Biển xanh
Sóng vỡ có mùi rượu gạo
Trăng sáng đêm nay.
15
Trong thảm hoa màu trắng
Đêm
Chuyển thành ngày.
17
Ngoài ấy, bây giờ
Đã là mùa thu hoạch?
Lều cỏ của tôi.
19
Không hóa thành bướm
Mùa thu
Đang chín dần, thành mồi cho sâu.
-
Post Thanks / Like - 11 Thích, 0 Không thích
nhachoaloiviet, Tontu, kt22027, trung_cadan, toan2324, Aty, kysoai, cuoiconbo, roamingwind, ChienKhuD, huyenmapu đã thích bài viết này
-
15-11-2013, 09:03 AM #1039
Tuần trước trong lúc tôi đang ở đường hầm xe tốc hành (train station) đông đúc người qua lại bên Tokyo tôi làm rớt một tờ giấy, cuối xuống lượm tờ giấy tôi mới để ý thêm -- quả thật nguyên cái đường hầm hổn độn đông người qua lại này không có một miếng rác. Không một tờ giấy nào khác hơn tờ giấy nhỏ tôi làm rớt. Cái đám này sạch kinh khủng. Sạch và ngăn nắp. Trong năm ngày la cà Tokyo từ sáng đến tối tôi chưa thấy một quán trà nước nào có ghế ngoài đường, như những quán cà phên bên Âu Châu bên Việt Nam. Ra đường sạch bóng mà không thấy thùng rác. Không cần thùng rác vì không ai bỏ rác, hoặc vô ý làm rớt, ngoài đường, không ai vừa vội vã đi tới sở vừa cầm ly cà phê hoặc gặm bánh mì. Mua cà phê ngồi uống tại chổ, bỏ ly vào thùng rác rồi đi đâu thì đi. Sạch và ngăn nắp.
Trong năm ngày tại Tokyo tôi có tới thành phố Kamkura và tika-Kamakura, hai thàn phố kế bên nhau, có tiếng về những đên thờ đạo Shinto và chùa, thiền đường đạo Phật. Tôi tới hai hôm. Hôm thứ nhì, trong lúc thưởng thức cái thiền viện có tiếng tôi lại thấy, lần nữa, cái chổ này nó sạch và ngăn nắp quá.
Có cái gì không bình thường. Có cái gì máy móc trong lối sống này.
Bây giờ lại thấy mấy bài Haiku. Lại trật tự ngăn nấp.
Nhớ mang máng câu chuyện thiền này. Có người bỏ quê đi cầu đạo lâu ngày trở lại quê, người đồng hương hỏi học được gì thấy được gì. Ông ta đáp -- "con mắt thì ngang lổ mủi thì dọc". Ngắn gọn.
Tuy nhiên khi đem ngắn gọn làm kích thước thì nó lại thành trật tự ngăn nấp. Không có sinh khí.Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
15-11-2013, 09:13 AM #1040
Bác Lâm. Tuy vậy có quà mọn mua từ Nhật gởi bác. Để bác nhâm nhi khi uống rượu. Chắc thứ Hai bác sẽ được. Đem ra gởi mới biết đường nhà bác là Grandvale (vì họ check trên máy) chứ không phải là Gandvale như bác viết cho Gió lúc trước. Có thể vì vậy mà mấy cái post card đi hoài mới tới
.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
Cà phê Đen
Đánh dấu