Về thái độ của Lượng đối với Ngụy Diên tướng quân:

Huyền Đức đãi Hoàng Trung tử tế lắm, Vân Trường lại đưa Nguỵ Diên vào ra mắt. Khổng Minh sai võ sĩ lôi ra chém. Huyền Đức giật mình hỏi:

- Nguỵ Diên là người có công, không tội tình gì, sao quân sư lại giết đi?

Khổng Minh nói:

- Ăn lộc của chủ mà giết chủ, thế là người bất trung; ở đất ấy mà lại dâng đất ấy, thế là quân bất nghĩa. Vả lại, tôi xem sau gáy hắn có cái phản cốt, mai sau tất sinh lòng phản nghịch, cho nên chém trước để trừ vạ sau này!

Huyền Đức ngăn lại, nói:

- Nếu chém hắn đi, tôi e những người theo hàng khác sợ hãi, mong quân sư hãy tha cho hắn.

Khổng Minh trỏ vào mặt Nguỵ Diên, bảo rằng:

- Nay ta hãy tha chết cho, ngươi hãy hết lòng báo chúa, không được manh tâm này khác. Nếu ăn ở hai lòng ta sẽ lấy đầu đó!
Ngụy Diên vừa lập công chém Hàn Huyền, cứu Hoàng Trung. Lại đã có bụng về hàng Lưu Bị từ trước:

Liền quát tay đao phủ lôi Hoàng Trung ra ngoài cửa thành chém đầu. Các tướng định vào kêu van, Huyền nói:

- Hễ ai kêu van cho Hoàng Trung, tức là đồng loã!

Quân vừa đưa Hoàng Trung ra đến cửa, sắp sửa khai đao, bỗng có một tướng khoa đao đánh thốc vào pháp trường, chém chết ngay tay đao phủ, cứu được Hoàng Trung, rồi thét lớn:

- Hoàng Hán Thăng là thành luỹ xứ Trường Sa, nay giết Hán Thăng thì khác gì giết cả trăm họ Trường Sa. Hàn Huyền là thằng tàn bạo bất nhân, khinh miệt hiền sĩ, ta nên giết đi mới phải! Ai đi theo ta thì lại cả đây!

Mọi người nhìn xem, té ra là Nguỵ Diên người ở Nghĩa Dương, mặt đỏ như gấc, mắt như sao băng. Nguyên Nguỵ Diên từ khi ở thành Tương Dương chạy theo Huyền Đức không kịp, liền đến theo Hàn Huyền. Huyền ghét Diên là người kiêu ngạo, không chịu trọng dụng, nên Diên ẩn náu ở đó. Hôm ấy, cứu được Hoàng Trung, Diên rủ trăm họ đi giết Hàn Huyền. Diên vừa hô một tiếng hơn một trăm người theo liền. Hoàng Trung cản lại không được. Diên đánh thẳng lên mặt thành, khoa đao chém đứt đôi Hàn Huyền rồi xách đầu dẫn bá tính ra hàng Vân Trường.
Đoạn trên cho thấy Diên là con người trượng nghĩa, không sợ cường quyền, lại mến phục Lưu Bị từ trước. Thế mà Lượng đòi chém Diên ngay một cách rất vô lý: Ăn lộc của chủ mà giết chủ, thế là người bất trung; ở đất ấy mà lại dâng đất ấy, thế là quân bất nghĩa. Vả lại, tôi xem sau gáy hắn có cái phản cốt, mai sau tất sinh lòng phản nghịch, cho nên chém trước để trừ vạ sau này!

Nếu cứ chiếu theo lập luận này của Khổng Minh, thì Triệu Vân trước kia theo Công Tôn Toản rồi bỏ Toản, Trương Liêu theo Lã Bố rồi về Tào Tháo, hay Vân Trường đang theo Bị lại hàng Tào, rồi đang theo Tào lại về với Bị v.v.. đều là lũ bất trung đáng chém cả. Trong khi Hàn Huyền là kẻ bạc ác, Diên chém Hàn Huyền được trăm họ ủng hộ, nói rằng Diên bất trung thật thậm vô lý! Cái tướng phản cốt là một lập luận rất chủ quan mơ hồ, chụp mũ vô tội vạ. Nếu Lưu Bị không can thì không biết tính mạng Diên sẽ ra sao.

Vậy Gà tôi lại phải đặt câu hỏi: Vì đâu Lượng muốn giết Diên ngay khi Diên vừa tới? Ngay từ khi mới xuất hiện, Diên đã thể hiện mình là người vừa nghĩa, vừa dũng, vừa cương trực. Hạng người này dùng được nhưng Lượng khó trị được, không phải là hạng dễ phục tùng Lượng, vì vậy nên Lượng muốn giết ngay chăng?